Non Xanh Vẫn Ở Đây
Chương 25: Không giận, sinh em bé thôi!
Hứa Thanh Sơn nhéo má cô, hít thở chậm lại, bình thản đáp: "Cậu ta biết cô giáo Tống ở đây, cũng là cô ấy nên mới tới. Còn làm sao biết thì anh cũng không rõ."
Ngừng một thoáng, thấy Hứa Thanh San sầm mặt, hắn bổ sung thêm: "Có cả Quan Hoài nữa, dẫn theo nhân viên trong phòng truyện tranh của cậu ấy và một khách hàng của công ty phát triển trò chơi, đến sưu tầm phong tục."
Sắc mặt Hứa Thanh San càng khó coi hơn, "phát triển trò chơi", sao nghe giống Khương Hạo thế nhỉ.
Vừa định hỏi thăm cho rõ thì Hứa Thanh Sơn nói tiếp: "Hình như khách hàng kia họ Khương. Gần đây, công ty họ đang quảng bá phiên bản beta của trò chơi mới, không chừng em quen đấy."
Tim Hứa Thanh San giật thót, chết tiệt.
Quan Hoài tới thì cũng thôi đi, sao còn dẫn theo cả cái tên Khương Hạo bắn tám tầng đại bác chả quen biết kia?
"Em sao vậy, dạ dày khó chịu à?" Để ý thấy sắc mặt Hứa Thanh San mỗi lúc một xấu, Hứa Thanh Sơn không khỏi nắm chặt tay cô, vội kéo cô ra ngoài: "Anh đưa em lên thị trấn khám bác sĩ."
"Em không sao, chẳng qua khá lo cho Bảo Ninh. Cô ấy vừa ly hôn đã bị gã Phó Triết khốn kiếp ấy cưỡng hôn. Em sợ đầu óc cô ấy mơ màng lại đi thích cái loại phần tử bạo lực này thôi." Hứa Thanh San chột dạ giải thích, nhân tiện rút tay mình về.
Mới đến đã bỏ Tống Bảo Ninh lại đây, Hứa Thanh San thật sự không yên tâm.
Chung Thành còn tốt, gã Phó Triết mặt trắng đó, thoạt nhìn đã biết chẳng đứng đắn, Tống Bảo Ninh làm sao chịu nổi sự trêu chọc của gã. Đầu óc Hứa Thanh San rối thành một nùi, quên béng Hứa Thanh Sơn vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của cô.
""Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", tự cô ấy sẽ biết phân biệt." Hứa Thanh Sơn nói chắc nịch, đoạn ôm bả vai Hứa Thanh San, ung dung đi đến chỗ Lê Thư và gã Béo.
Hứa Thanh Sơn từ thị trấn về, hiệu trưởng đang dạy bảo mấy học sinh ra bờ sông câu cá, nghe nói bọn Hứa Thanh San cũng đi tìm người, hắn liền hoảng hồn.
Thấy cô không sao, hắn vẫn cảm thấy sợ. Con sông ấy một năm bốn mùa đã nuốt chửng biết bao sinh linh vô tội. Địa hình ven sông phức tạp, không chú ý là dễ xảy ra tai nạn như chơi.
Hứa Thanh Sơn xác nhận với gã Béo thời gian đội thi công đến xong, thì chuông vào học buổi chiều vang lên.
Lần đầu tiên Tống Bảo Ninh đứng lớp dạy tiết nhạc cho học trò, Hứa Thanh San và Chung Thành qua đó động viên tinh thần cô ấy. Buổi chiều, Hứa Thanh Sơn và Lê Thư có giờ dạy, nên không đi cùng họ.
Trong trường, mỗi khối chỉ có một lớp, sĩ số khoảng 30 - 40 em.
Phòng học cũ kỹ rộng rãi, bàn ghế mới được kê ngay ngắn, đằng sau thừa ra một khoảng trống lớn. Hứa Thanh San với Chung Thanh, mỗi người chuyển một chiếc ghế cũ xuống, ngồi cuối lớp, tủm tỉm cười nhìn Tống Bảo Ninh trên bục giảng.
Ban đầu Tống Bảo Ninh vẫn hơi căng thẳng, nói năng ngắc ngứ, mãi đến khi bắt đầu giới thiệu về dàn trống dùng trong tiết học hôm nay, nét mặt cô ấy mới thả lỏng.
Trình độ quen thuộc với các loại nhạc cụ của Tống Bảo Ninh còn cao hơn giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp mấy phần, giọng cô ấy êm ái lại dễ nghe, học trò hết sức tập trung.
Tối qua, Hứa Thanh San đã gửi cho Tống Bảo Ninh một bản kế hoạch thành lập ban nhạc, do đó hôm nay không chỉ đứng lớp mà còn phải chọn ra những em học sinh có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt, và khả năng học tập vượt trội.
Nghe được nửa tiết, Hứa Thanh San nghiêng đầu, đắc ý nhìn Chung Thành, nở nụ cười xán lạn, dùng khẩu hình nói: "Cô ấy làm được rồi!"
Chung Thành mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Tống Bảo Ninh, lo lắng nhìn chân cô ấy.
Anh không nghe lọt những lời Tống Bảo Ninh nói, trong đầu anh chỉ toàn màu đỏ bầm đáng sợ trên cẳng chân trắng nõn của cô ấy.
Chân Tống Bảo Ninh bị thương không nhẹ. Anh đã xịt thuốc cho cô ấy, chẳng biết có tác dụng không.
Hết tiết, học sinh tranh nhau khuân giúp dàn trống.
Hứa Thanh San đứng dậy, chưa kịp bảo Chung Thành làm việc này thì anh đã bước lên bục giảng, cẩn thận đỡ Tống Bảo Ninh ngồi xuống chỗ của học sinh.
Mặt Tống Bảo Ninh đỏ như tôm luộc, thẹn thùng quay đầu sang bên.
Hứa Thanh San buồn cười lắc đầu, đi tới tán gẫu cùng Tống Bảo Ninh về ấn tượng của cô ấy với học sinh, tiếp đấy xé tờ danh sách cô đã viết trong quyển sổ ghi chép, đưa cho cô bạn: "Tan học giữ mấy em này lại, để tớ xác nhận một lần."
"Chốc nữa tớ sẽ nói qua với các giáo viên khác." Sắc đỏ trên mặt Tống Bảo Ninh vẫn chưa dịu bớt, đôi mắt sáng lấp lánh, đã lâu chưa từng thấy nét mặt này của cô ấy: "Tớ không sai sót gì chứ?"
"Không đâu, cậu làm tốt hơn tớ tưởng tượng nhiều." Hứa Thanh San ném cho cô nàng một ánh mặt khích lệ, cười bảo: "Đi nào, tiết sau là của lớp khác, lần này cậu chỉ cần đứng lớp thôi, không cần phải chọn học sinh. Khác khối thì không tiện tổ chức cho các em ấy học."
Tống Bảo Ninh gật đầu, phát hiện Chung Thành cứ nhìn mình mãi, mặt cô ấy lại đỏ bừng.
Hứa Thanh San liếc mắt sang, trên môi toát lên nụ cười trêu chọc, rồi ra khỏi phòng học trước.
Kết thúc buổi học, Tống Bảo Ninh dẫn mấy em học sinh được giữ lại đến phòng để nhạc cụ, giải thích cặn kẽ về vai trò của từng thành viên trong ban nhạc
Hứa Thanh San đứng ngoài xem một lúc, khóe mắt thấy bóng Hứa Thanh Sơn đang đi về phía cổng trường, cô chớp chớp mi, chạy chậm theo sau.
Chắc chắn trong lòng hắn có chuyện, ngoại trừ hồi trưa lo cô xảy ra chuyện thì hắn bơ cô suốt buổi chiều.
Có phải không rảnh đâu. Dạy xong, hắn thà đứng ngây ngốc ở hành lang gấp khúc trước cửa lớp học cũng không chịu tìm cô nói chuyện.
Cô nhớ mình đâu có chọc hắn.
Tới gần, thấy chân Hứa Thanh Sơn từ đầu chí cuối không dừng lại, Hứa Thanh San tức tối gọi: "Hứa Thanh Sơn, anh định đi đâu?"
Hứa Thanh Sơn ngừng bước, từ từ ngoảnh đầu: "Vào làng!"
Không đủ tiền sửa cầu, hắn suy xét đến việc bán lại chiếc xe. Không thể nói cho cô biết chuyện này được.
Chạy đến trước mặt Hứa Thanh Sơn, Hứa Thanh San túm tay hắn, thở phì phò: "Em đi cùng anh!"
"Không cần, em đợi ở trường đi!" Hứa Thanh Sơn đưa chìa khóa tòa nhà sau phòng học cho Hứa Thanh San: "Chán thì lên mạng!"
"Em muốn ăn thịt." Không cầm chìa khóa Hứa Thanh Sơn đưa, Hứa Thanh San kiễng mũi chân cắn cằm hắn, giọng nói nũng nịu gợi cảm mà cuốn hút: "Nhà ăn trong trường toàn ăn chay."
Hứa Thanh Sơn ôm eo Hứa Thanh San, đấu tranh chốc lát, đoạn đồng ý đưa cô theo. Trưa nay lên thị trấn, hắn cố ý mua về rất nhiều thịt, vì e cô ăn không quen.
Chẳng qua Béo tập trung thanh niên trai tráng còn lại trong làng để bàn chuyện phá núi đào đá rồi, bằng không hắn đã đích thân xuống bếp nấu cho cô.
Thấy hắn gật đầu, đôi mắt hoa đào quyến rũ của Hứa Thanh San sáng rỡ, hào phóng tặng hắn một nụ hôn.
Nhà Béo cách nhà trưởng thôn không xa. Hai người đi vào, ngồi xuống, trưởng thôn cũng có mặt.
Hứa Thanh San không hiểu ngôn ngữ địa phương của họ, nhân lúc còn chưa bắt đầu uống rượu, cô yên lặng ăn cơm.
Xưa nay, Hứa Thanh San không có thịt không vui, ở trường mới ăn chay một ngày đã chịu hết nổi, may thay Lê Thư vậy mà vẫn kiên trì được, Tống Bảo Ninh cũng cảm thấy rất ổn.
Trong nồi là con gà không biết của nhà ai. Béo chưa kết hôn, trong nhà chỉ có bố mẹ già, những người khác không dẫn theo trẻ con. Hứa Thanh San thèm thuồng nhìn hai cái đùi với hai cái cánh, nhưng ngại nên không gắp.
Lặng lẽ ăn hết nửa bát cơm, trong bát cô bỗng có thêm một cái đùi gà, ngẩng đầu nhìn, mặt Hứa Thanh Sơn tỉnh bơ, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt: "Ăn hết lại có."
Giọng điệu ấy... cưng chiều như thể dỗ thú cưng vậy.
Hai má Hứa Thanh San nóng ran, vừa ngượng vừa bực, lườm hắn một cái, gắp đùi gà đưa lên miệng, ăn từng miếng nhỏ.
Chén xong hai cái đùi, bụng cũng no căng, Hứa Thanh San nghiêng đầu nói với Hứa Thanh Sơn một tiếng, đứng dậy ra ngoài sân phơi, chờ hắn.
Cô có mang theo tiền, đợi chốc nữa rời đi sẽ để lại, phải nghĩ cách không cho Béo biết, kẻo làm gã xấu hổ.
Ngẫm nghĩ một hồi, tiếng trò chuyện trong nhà dần dần to hơn. Hứa Thanh San vểnh tai nghe, vẫn chẳng hiểu gì cả. Cô nhún vai, móc điện thoại ra, mở phần mềm, viết tiếp kế hoạch đào tạo ban nhạc.
Tống Bảo Ninh làm việc cực kỳ nhẫn nại, cô ấy chọn ra hai em học sinh rất có tố chất, nhiều nhất là nửa tháng ban nhạc sẽ đâu ra đấy.
Cô chỉ cần trình độ sơ cấp thôi, cao quá sẽ mất đi hương vị mộc mạc.
Viết xong kế hoạch, Hứa Thanh Sơn đi ra, tay xách một chiếc túi tiện lợi. Bên ngoài bật đèn, hai cái cánh gà bỗng đâu nằm gọn trong chiếc túi màu trắng.
Hứa Thanh San giật giật khóe môi, lấy cớ mình muốn uống nước, đỏ mặt đi vào nhà.
Hỏi rõ vị trí lu nước, Hứa Thanh San lại trở ra, vào bếp, móc hai trăm tệ (~ 700 000 VNĐ) để cạnh lu nước, nhặt viên đá ở bên chặn lên.
Giá gà nuôi ở thành phố B là hơn 40 tệ ( ~ 135 000 VNĐ) một cân, gà nuôi thả nơi này là nuôi thả hoàn toàn, bỏ hai trăm tệ ăn một bữa cũng đáng.
Ra khỏi bếp, Hứa Thanh Sơn vẫn đứng ở sân phơi trước cửa, nhìn đăm đăm về phía bờ sông xa xa.
Hứa Thanh San đi tới khoác tay hắn, nói nhỏ: "Da mặt anh dày thế, ăn xong còn lấy phần mang về."
"Sợ em ăn chưa no." Hứa Thanh Sơn đưa túi cho Hứa Thanh San, cúi xuống thơm đỉnh đầu cô một cái, sau đó xoay gót trở vào.
Mặt Hứa Thanh San nóng như lửa, không dám ngoảnh đầu.
Hắn lo cô ăn không no, cho nên ăn xong còn đóng gói? Trong kia có tận mười mấy người, còn toàn đàn ông, Hứa Thanh San thực sự không tưởng tượng ra được vẻ mặt hắn khi đó...
Hứa Thanh Sơn vào bếp nhà Béo, nhìn quanh một vòng, phát hiện cạnh lu nước có hai trăm tệ đè dưới một viên đá. Xoay đầu thoáng nhìn ngoài cửa, biết là của Hứa Thanh San để lại, hắn cũng đặt tờ tiền của mình vào cùng chỗ.
Bọn Béo đang uống rượu, Hứa Thanh Sơn đi qua chào một tiếng rồi quay lại với Hứa Thanh San, nắm tay cô, chầm chậm ra về.
Trên đường, không ai nói gì. Gió lạnh thổi tới, nhưng trong không khí lại thêm chút ấm áp.
Hứa Thanh San xách túi, vừa buồn cười vừa cảm động, cảm xúc phức tạp lạ lùng.
Trầm lặng về đến trường, hai người không trở lại phòng ký túc, mà ngầm hiểu ý, tới tòa nhà đằng sau lớp học.
Đi bộ một quãng đường này, Hứa Thanh San cảm thấy ăn chưa no thật ấy chứ. Cô ngồi xuống, lấy di động ra mở khóa. Hứa Thanh Sơn đột nhiên nhào tới, đè cô lên nệm cỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Cái gì gọi là "không phải tất cả sự qua lại đều phải lấy hôn nhân làm tiền đề"?"
Tối qua, hắn với Chung Thành đi chưa được bao xa thì phát hiện bật lửa hết ga. Chung Thành quên mang theo, quay lại phòng vừa vặn nghe được cô và Lê Thư trò chuyện.
Hắn có thể chấp nhận không kết hôn, miễn là cô vui.
Nhưng, nghe thấy cô nói với Lê Thư như vậy, lửa giận trong lòng hắn không dằn xuống nổi.
Cô không để tâm tí nào cả, biết rõ Lê Thư thích hắn, thế mà chẳng hề bận lòng.
"Em nói sai chắc?" Hứa Thanh San thầm hoảng, một luồng khí lạnh trước nay chưa từng thấy chạy dọc sống lưng.
Trên người Hứa Thanh Sơn phả hơi thở lạnh lẽo lạ thường, đôi mắt ẩn trong bóng tối toát ra tia sáng, hệt vực sâu dụ dỗ cô nhảy vào.
Một tiếng hừ trượt khỏi cổ họng Hứa Thanh Sơn, hắn không nói một lời, lấp kín môi cô.
Hắn hôn cuồng nhiệt, ngang ngược vô cùng. Môi Hứa Thanh San tê rần, nhận thấy tâm trạng hắn là lạ, tức thì cáu tiết đẩy hắn ra: "Anh đang giận à?"
"Không." Hứa Thanh Sơn phủ nhận, lòng bàn tay trượt xuống, lưu loát cởi quần áo của nhau, lần nữa đè lên Hứa Thanh San, ghé sát tai cô, khẽ bảo: "Không giận, sinh em bé thôi!"
Hứa Thanh San cau mày, nói không ra hơi: "Ông Hứa..."
Hứa Thanh Sơn ôm cô, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Dạo trước em định sinh con cho ai?"
Ngừng một thoáng, thấy Hứa Thanh San sầm mặt, hắn bổ sung thêm: "Có cả Quan Hoài nữa, dẫn theo nhân viên trong phòng truyện tranh của cậu ấy và một khách hàng của công ty phát triển trò chơi, đến sưu tầm phong tục."
Sắc mặt Hứa Thanh San càng khó coi hơn, "phát triển trò chơi", sao nghe giống Khương Hạo thế nhỉ.
Vừa định hỏi thăm cho rõ thì Hứa Thanh Sơn nói tiếp: "Hình như khách hàng kia họ Khương. Gần đây, công ty họ đang quảng bá phiên bản beta của trò chơi mới, không chừng em quen đấy."
Tim Hứa Thanh San giật thót, chết tiệt.
Quan Hoài tới thì cũng thôi đi, sao còn dẫn theo cả cái tên Khương Hạo bắn tám tầng đại bác chả quen biết kia?
"Em sao vậy, dạ dày khó chịu à?" Để ý thấy sắc mặt Hứa Thanh San mỗi lúc một xấu, Hứa Thanh Sơn không khỏi nắm chặt tay cô, vội kéo cô ra ngoài: "Anh đưa em lên thị trấn khám bác sĩ."
"Em không sao, chẳng qua khá lo cho Bảo Ninh. Cô ấy vừa ly hôn đã bị gã Phó Triết khốn kiếp ấy cưỡng hôn. Em sợ đầu óc cô ấy mơ màng lại đi thích cái loại phần tử bạo lực này thôi." Hứa Thanh San chột dạ giải thích, nhân tiện rút tay mình về.
Mới đến đã bỏ Tống Bảo Ninh lại đây, Hứa Thanh San thật sự không yên tâm.
Chung Thành còn tốt, gã Phó Triết mặt trắng đó, thoạt nhìn đã biết chẳng đứng đắn, Tống Bảo Ninh làm sao chịu nổi sự trêu chọc của gã. Đầu óc Hứa Thanh San rối thành một nùi, quên béng Hứa Thanh Sơn vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của cô.
""Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", tự cô ấy sẽ biết phân biệt." Hứa Thanh Sơn nói chắc nịch, đoạn ôm bả vai Hứa Thanh San, ung dung đi đến chỗ Lê Thư và gã Béo.
Hứa Thanh Sơn từ thị trấn về, hiệu trưởng đang dạy bảo mấy học sinh ra bờ sông câu cá, nghe nói bọn Hứa Thanh San cũng đi tìm người, hắn liền hoảng hồn.
Thấy cô không sao, hắn vẫn cảm thấy sợ. Con sông ấy một năm bốn mùa đã nuốt chửng biết bao sinh linh vô tội. Địa hình ven sông phức tạp, không chú ý là dễ xảy ra tai nạn như chơi.
Hứa Thanh Sơn xác nhận với gã Béo thời gian đội thi công đến xong, thì chuông vào học buổi chiều vang lên.
Lần đầu tiên Tống Bảo Ninh đứng lớp dạy tiết nhạc cho học trò, Hứa Thanh San và Chung Thành qua đó động viên tinh thần cô ấy. Buổi chiều, Hứa Thanh Sơn và Lê Thư có giờ dạy, nên không đi cùng họ.
Trong trường, mỗi khối chỉ có một lớp, sĩ số khoảng 30 - 40 em.
Phòng học cũ kỹ rộng rãi, bàn ghế mới được kê ngay ngắn, đằng sau thừa ra một khoảng trống lớn. Hứa Thanh San với Chung Thanh, mỗi người chuyển một chiếc ghế cũ xuống, ngồi cuối lớp, tủm tỉm cười nhìn Tống Bảo Ninh trên bục giảng.
Ban đầu Tống Bảo Ninh vẫn hơi căng thẳng, nói năng ngắc ngứ, mãi đến khi bắt đầu giới thiệu về dàn trống dùng trong tiết học hôm nay, nét mặt cô ấy mới thả lỏng.
Trình độ quen thuộc với các loại nhạc cụ của Tống Bảo Ninh còn cao hơn giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp mấy phần, giọng cô ấy êm ái lại dễ nghe, học trò hết sức tập trung.
Tối qua, Hứa Thanh San đã gửi cho Tống Bảo Ninh một bản kế hoạch thành lập ban nhạc, do đó hôm nay không chỉ đứng lớp mà còn phải chọn ra những em học sinh có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt, và khả năng học tập vượt trội.
Nghe được nửa tiết, Hứa Thanh San nghiêng đầu, đắc ý nhìn Chung Thành, nở nụ cười xán lạn, dùng khẩu hình nói: "Cô ấy làm được rồi!"
Chung Thành mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Tống Bảo Ninh, lo lắng nhìn chân cô ấy.
Anh không nghe lọt những lời Tống Bảo Ninh nói, trong đầu anh chỉ toàn màu đỏ bầm đáng sợ trên cẳng chân trắng nõn của cô ấy.
Chân Tống Bảo Ninh bị thương không nhẹ. Anh đã xịt thuốc cho cô ấy, chẳng biết có tác dụng không.
Hết tiết, học sinh tranh nhau khuân giúp dàn trống.
Hứa Thanh San đứng dậy, chưa kịp bảo Chung Thành làm việc này thì anh đã bước lên bục giảng, cẩn thận đỡ Tống Bảo Ninh ngồi xuống chỗ của học sinh.
Mặt Tống Bảo Ninh đỏ như tôm luộc, thẹn thùng quay đầu sang bên.
Hứa Thanh San buồn cười lắc đầu, đi tới tán gẫu cùng Tống Bảo Ninh về ấn tượng của cô ấy với học sinh, tiếp đấy xé tờ danh sách cô đã viết trong quyển sổ ghi chép, đưa cho cô bạn: "Tan học giữ mấy em này lại, để tớ xác nhận một lần."
"Chốc nữa tớ sẽ nói qua với các giáo viên khác." Sắc đỏ trên mặt Tống Bảo Ninh vẫn chưa dịu bớt, đôi mắt sáng lấp lánh, đã lâu chưa từng thấy nét mặt này của cô ấy: "Tớ không sai sót gì chứ?"
"Không đâu, cậu làm tốt hơn tớ tưởng tượng nhiều." Hứa Thanh San ném cho cô nàng một ánh mặt khích lệ, cười bảo: "Đi nào, tiết sau là của lớp khác, lần này cậu chỉ cần đứng lớp thôi, không cần phải chọn học sinh. Khác khối thì không tiện tổ chức cho các em ấy học."
Tống Bảo Ninh gật đầu, phát hiện Chung Thành cứ nhìn mình mãi, mặt cô ấy lại đỏ bừng.
Hứa Thanh San liếc mắt sang, trên môi toát lên nụ cười trêu chọc, rồi ra khỏi phòng học trước.
Kết thúc buổi học, Tống Bảo Ninh dẫn mấy em học sinh được giữ lại đến phòng để nhạc cụ, giải thích cặn kẽ về vai trò của từng thành viên trong ban nhạc
Hứa Thanh San đứng ngoài xem một lúc, khóe mắt thấy bóng Hứa Thanh Sơn đang đi về phía cổng trường, cô chớp chớp mi, chạy chậm theo sau.
Chắc chắn trong lòng hắn có chuyện, ngoại trừ hồi trưa lo cô xảy ra chuyện thì hắn bơ cô suốt buổi chiều.
Có phải không rảnh đâu. Dạy xong, hắn thà đứng ngây ngốc ở hành lang gấp khúc trước cửa lớp học cũng không chịu tìm cô nói chuyện.
Cô nhớ mình đâu có chọc hắn.
Tới gần, thấy chân Hứa Thanh Sơn từ đầu chí cuối không dừng lại, Hứa Thanh San tức tối gọi: "Hứa Thanh Sơn, anh định đi đâu?"
Hứa Thanh Sơn ngừng bước, từ từ ngoảnh đầu: "Vào làng!"
Không đủ tiền sửa cầu, hắn suy xét đến việc bán lại chiếc xe. Không thể nói cho cô biết chuyện này được.
Chạy đến trước mặt Hứa Thanh Sơn, Hứa Thanh San túm tay hắn, thở phì phò: "Em đi cùng anh!"
"Không cần, em đợi ở trường đi!" Hứa Thanh Sơn đưa chìa khóa tòa nhà sau phòng học cho Hứa Thanh San: "Chán thì lên mạng!"
"Em muốn ăn thịt." Không cầm chìa khóa Hứa Thanh Sơn đưa, Hứa Thanh San kiễng mũi chân cắn cằm hắn, giọng nói nũng nịu gợi cảm mà cuốn hút: "Nhà ăn trong trường toàn ăn chay."
Hứa Thanh Sơn ôm eo Hứa Thanh San, đấu tranh chốc lát, đoạn đồng ý đưa cô theo. Trưa nay lên thị trấn, hắn cố ý mua về rất nhiều thịt, vì e cô ăn không quen.
Chẳng qua Béo tập trung thanh niên trai tráng còn lại trong làng để bàn chuyện phá núi đào đá rồi, bằng không hắn đã đích thân xuống bếp nấu cho cô.
Thấy hắn gật đầu, đôi mắt hoa đào quyến rũ của Hứa Thanh San sáng rỡ, hào phóng tặng hắn một nụ hôn.
Nhà Béo cách nhà trưởng thôn không xa. Hai người đi vào, ngồi xuống, trưởng thôn cũng có mặt.
Hứa Thanh San không hiểu ngôn ngữ địa phương của họ, nhân lúc còn chưa bắt đầu uống rượu, cô yên lặng ăn cơm.
Xưa nay, Hứa Thanh San không có thịt không vui, ở trường mới ăn chay một ngày đã chịu hết nổi, may thay Lê Thư vậy mà vẫn kiên trì được, Tống Bảo Ninh cũng cảm thấy rất ổn.
Trong nồi là con gà không biết của nhà ai. Béo chưa kết hôn, trong nhà chỉ có bố mẹ già, những người khác không dẫn theo trẻ con. Hứa Thanh San thèm thuồng nhìn hai cái đùi với hai cái cánh, nhưng ngại nên không gắp.
Lặng lẽ ăn hết nửa bát cơm, trong bát cô bỗng có thêm một cái đùi gà, ngẩng đầu nhìn, mặt Hứa Thanh Sơn tỉnh bơ, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt: "Ăn hết lại có."
Giọng điệu ấy... cưng chiều như thể dỗ thú cưng vậy.
Hai má Hứa Thanh San nóng ran, vừa ngượng vừa bực, lườm hắn một cái, gắp đùi gà đưa lên miệng, ăn từng miếng nhỏ.
Chén xong hai cái đùi, bụng cũng no căng, Hứa Thanh San nghiêng đầu nói với Hứa Thanh Sơn một tiếng, đứng dậy ra ngoài sân phơi, chờ hắn.
Cô có mang theo tiền, đợi chốc nữa rời đi sẽ để lại, phải nghĩ cách không cho Béo biết, kẻo làm gã xấu hổ.
Ngẫm nghĩ một hồi, tiếng trò chuyện trong nhà dần dần to hơn. Hứa Thanh San vểnh tai nghe, vẫn chẳng hiểu gì cả. Cô nhún vai, móc điện thoại ra, mở phần mềm, viết tiếp kế hoạch đào tạo ban nhạc.
Tống Bảo Ninh làm việc cực kỳ nhẫn nại, cô ấy chọn ra hai em học sinh rất có tố chất, nhiều nhất là nửa tháng ban nhạc sẽ đâu ra đấy.
Cô chỉ cần trình độ sơ cấp thôi, cao quá sẽ mất đi hương vị mộc mạc.
Viết xong kế hoạch, Hứa Thanh Sơn đi ra, tay xách một chiếc túi tiện lợi. Bên ngoài bật đèn, hai cái cánh gà bỗng đâu nằm gọn trong chiếc túi màu trắng.
Hứa Thanh San giật giật khóe môi, lấy cớ mình muốn uống nước, đỏ mặt đi vào nhà.
Hỏi rõ vị trí lu nước, Hứa Thanh San lại trở ra, vào bếp, móc hai trăm tệ (~ 700 000 VNĐ) để cạnh lu nước, nhặt viên đá ở bên chặn lên.
Giá gà nuôi ở thành phố B là hơn 40 tệ ( ~ 135 000 VNĐ) một cân, gà nuôi thả nơi này là nuôi thả hoàn toàn, bỏ hai trăm tệ ăn một bữa cũng đáng.
Ra khỏi bếp, Hứa Thanh Sơn vẫn đứng ở sân phơi trước cửa, nhìn đăm đăm về phía bờ sông xa xa.
Hứa Thanh San đi tới khoác tay hắn, nói nhỏ: "Da mặt anh dày thế, ăn xong còn lấy phần mang về."
"Sợ em ăn chưa no." Hứa Thanh Sơn đưa túi cho Hứa Thanh San, cúi xuống thơm đỉnh đầu cô một cái, sau đó xoay gót trở vào.
Mặt Hứa Thanh San nóng như lửa, không dám ngoảnh đầu.
Hắn lo cô ăn không no, cho nên ăn xong còn đóng gói? Trong kia có tận mười mấy người, còn toàn đàn ông, Hứa Thanh San thực sự không tưởng tượng ra được vẻ mặt hắn khi đó...
Hứa Thanh Sơn vào bếp nhà Béo, nhìn quanh một vòng, phát hiện cạnh lu nước có hai trăm tệ đè dưới một viên đá. Xoay đầu thoáng nhìn ngoài cửa, biết là của Hứa Thanh San để lại, hắn cũng đặt tờ tiền của mình vào cùng chỗ.
Bọn Béo đang uống rượu, Hứa Thanh Sơn đi qua chào một tiếng rồi quay lại với Hứa Thanh San, nắm tay cô, chầm chậm ra về.
Trên đường, không ai nói gì. Gió lạnh thổi tới, nhưng trong không khí lại thêm chút ấm áp.
Hứa Thanh San xách túi, vừa buồn cười vừa cảm động, cảm xúc phức tạp lạ lùng.
Trầm lặng về đến trường, hai người không trở lại phòng ký túc, mà ngầm hiểu ý, tới tòa nhà đằng sau lớp học.
Đi bộ một quãng đường này, Hứa Thanh San cảm thấy ăn chưa no thật ấy chứ. Cô ngồi xuống, lấy di động ra mở khóa. Hứa Thanh Sơn đột nhiên nhào tới, đè cô lên nệm cỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Cái gì gọi là "không phải tất cả sự qua lại đều phải lấy hôn nhân làm tiền đề"?"
Tối qua, hắn với Chung Thành đi chưa được bao xa thì phát hiện bật lửa hết ga. Chung Thành quên mang theo, quay lại phòng vừa vặn nghe được cô và Lê Thư trò chuyện.
Hắn có thể chấp nhận không kết hôn, miễn là cô vui.
Nhưng, nghe thấy cô nói với Lê Thư như vậy, lửa giận trong lòng hắn không dằn xuống nổi.
Cô không để tâm tí nào cả, biết rõ Lê Thư thích hắn, thế mà chẳng hề bận lòng.
"Em nói sai chắc?" Hứa Thanh San thầm hoảng, một luồng khí lạnh trước nay chưa từng thấy chạy dọc sống lưng.
Trên người Hứa Thanh Sơn phả hơi thở lạnh lẽo lạ thường, đôi mắt ẩn trong bóng tối toát ra tia sáng, hệt vực sâu dụ dỗ cô nhảy vào.
Một tiếng hừ trượt khỏi cổ họng Hứa Thanh Sơn, hắn không nói một lời, lấp kín môi cô.
Hắn hôn cuồng nhiệt, ngang ngược vô cùng. Môi Hứa Thanh San tê rần, nhận thấy tâm trạng hắn là lạ, tức thì cáu tiết đẩy hắn ra: "Anh đang giận à?"
"Không." Hứa Thanh Sơn phủ nhận, lòng bàn tay trượt xuống, lưu loát cởi quần áo của nhau, lần nữa đè lên Hứa Thanh San, ghé sát tai cô, khẽ bảo: "Không giận, sinh em bé thôi!"
Hứa Thanh San cau mày, nói không ra hơi: "Ông Hứa..."
Hứa Thanh Sơn ôm cô, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Dạo trước em định sinh con cho ai?"
Tác giả :
Tố Tố Tố