Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 118: Không thích anh nữa (8)
Trên mặt Đường Noãn không có chút màu máu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ toàn bộ đều uổng phí, có thể là bị sặc nước trong hồ nước cho nên vẫn luôn ho khan kịch liệt.
Cô ta nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chưa nói câu nào thì nước mắt đã chảy xuống trước.
Có phải khó chịu ở đâu không? Tần Dĩ Nam nhìn thấy Đường Noãn rơi nước mắt, mi tâm nhíu chặt lại, anh giơ tay lên vừa lau nước mắt cho Đường Noãn vừa sốt ruột nói: Anh gọi xe cấp cứu, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem...
Đường Noãn không lên tiếng, mặt đầy nước mắt lắc đầu với Tần Dĩ Nam.
Lúc Đường Noãn đè ở trên người Tống Thanh Xuân, quần áo ẩm ướt cũng không khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy lạnh, lúc này nhìn thấy cô ta được Tần Dĩ Nam ôm đi, gió vừa thổi qua, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sau đó cô mới ý thức được mình đã ngồi xổm trên mặt đất rất lâu rồi... thật giống như một kẻ ngốc vậy.
Lúc Tần Dĩ Nam đến, cô và Đường Noãn đều ngã ở trên mặt đất, nhưng... Trong mắt Tần Dĩ Nam, chỉ có một mình Đường Noãn.
Thậm chí hiện tại anh quan tâm đến Đường Noãn lâu như vậy cũng vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân có chút chua chua, di chuyển qua lại trên người Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, sau đó rủ mắt xuống, đỡ lấy cục đá tự mình đứng dậy.
Được rồi, đừng khóc... Tống Thanh Xuân vừa đứng vững, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, giữa câu chữ tràn đầy yêu thương: Em vẫn đi được chứ? Để anh bế em...
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền muốn ôm ngang Đường Noãn lên.
Không cần... Rốt cục Đường Noãn cũng lên tiếng, trong giọng nói cất giấu uất ức, nhưng cô ta chỉ mới nói hai chữ thì lại đột nhiên ho khan.
Tần Dĩ Nam vội vươn tay ra vỗ nhẹ phía sau lưng, giúp cô ta thuận khí.
Một trận gió rét thổi tới, Đường Noãn và Tống Thanh Xuân quần áo ướt đẫm cùng rùnh mình một cái.
Tần Dĩ Nam vội vàng cởi áo khoác trên người mình khoác ở trên người Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân cô đơn ôm chặt cánh tay mình, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh này mà mím chặt môi, sau đó lặng lẽ quay đầu đi.
Nơi này lạnh quá, chúng ta vào trong phòng trước nhé, được không?
Vừa rồi em rơi xuống nước, quần áo đều ướt hết, cẩn thận bị cảm.
Được rồi, đừng khóc, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn...
Tống Thanh Xuân nghe Tần Dĩ Nam kiên nhẫn dịu dàng an ủi Đường Noãn, tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của mình, tha nhìn chằm chằm mặt hồ sóng nước lăn tăn, vẻ mặt có chút cô đơn.
Lúc trước Tần Dĩ Nam từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, dùng luôn phần của Tống Thừa để bù đắp cho cô.
Lúc đó cô cực kỳ cảm động, thậm chí xem Tần Dĩ Nam là người còn sót lại trên thế giới này để cô có thể dựa vào.
Cô nghĩ, cho dù cô buông tay không thích Tần Dĩ Nam nữa, cho dù giữa cô và Tần Dĩ Nam không có tình yêu, Tần Dĩ Nam vẫn sẽ đối tốt rất tốt với cô.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, là cô quá ngây thơ rồi.
Tần Dĩ Nam không phải là điểm tựa của cô, cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Tống Thừa đã chết, ở trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.
Tống Thanh Xuân tiếp tục dùng lực ôm lấy cánh tay mình, sau đó rủ mắt xuống, muốn về biệt thự trước.
Cô ta nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chưa nói câu nào thì nước mắt đã chảy xuống trước.
Có phải khó chịu ở đâu không? Tần Dĩ Nam nhìn thấy Đường Noãn rơi nước mắt, mi tâm nhíu chặt lại, anh giơ tay lên vừa lau nước mắt cho Đường Noãn vừa sốt ruột nói: Anh gọi xe cấp cứu, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem...
Đường Noãn không lên tiếng, mặt đầy nước mắt lắc đầu với Tần Dĩ Nam.
Lúc Đường Noãn đè ở trên người Tống Thanh Xuân, quần áo ẩm ướt cũng không khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy lạnh, lúc này nhìn thấy cô ta được Tần Dĩ Nam ôm đi, gió vừa thổi qua, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sau đó cô mới ý thức được mình đã ngồi xổm trên mặt đất rất lâu rồi... thật giống như một kẻ ngốc vậy.
Lúc Tần Dĩ Nam đến, cô và Đường Noãn đều ngã ở trên mặt đất, nhưng... Trong mắt Tần Dĩ Nam, chỉ có một mình Đường Noãn.
Thậm chí hiện tại anh quan tâm đến Đường Noãn lâu như vậy cũng vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân có chút chua chua, di chuyển qua lại trên người Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, sau đó rủ mắt xuống, đỡ lấy cục đá tự mình đứng dậy.
Được rồi, đừng khóc... Tống Thanh Xuân vừa đứng vững, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, giữa câu chữ tràn đầy yêu thương: Em vẫn đi được chứ? Để anh bế em...
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền muốn ôm ngang Đường Noãn lên.
Không cần... Rốt cục Đường Noãn cũng lên tiếng, trong giọng nói cất giấu uất ức, nhưng cô ta chỉ mới nói hai chữ thì lại đột nhiên ho khan.
Tần Dĩ Nam vội vươn tay ra vỗ nhẹ phía sau lưng, giúp cô ta thuận khí.
Một trận gió rét thổi tới, Đường Noãn và Tống Thanh Xuân quần áo ướt đẫm cùng rùnh mình một cái.
Tần Dĩ Nam vội vàng cởi áo khoác trên người mình khoác ở trên người Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân cô đơn ôm chặt cánh tay mình, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh này mà mím chặt môi, sau đó lặng lẽ quay đầu đi.
Nơi này lạnh quá, chúng ta vào trong phòng trước nhé, được không?
Vừa rồi em rơi xuống nước, quần áo đều ướt hết, cẩn thận bị cảm.
Được rồi, đừng khóc, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn...
Tống Thanh Xuân nghe Tần Dĩ Nam kiên nhẫn dịu dàng an ủi Đường Noãn, tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của mình, tha nhìn chằm chằm mặt hồ sóng nước lăn tăn, vẻ mặt có chút cô đơn.
Lúc trước Tần Dĩ Nam từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, dùng luôn phần của Tống Thừa để bù đắp cho cô.
Lúc đó cô cực kỳ cảm động, thậm chí xem Tần Dĩ Nam là người còn sót lại trên thế giới này để cô có thể dựa vào.
Cô nghĩ, cho dù cô buông tay không thích Tần Dĩ Nam nữa, cho dù giữa cô và Tần Dĩ Nam không có tình yêu, Tần Dĩ Nam vẫn sẽ đối tốt rất tốt với cô.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, là cô quá ngây thơ rồi.
Tần Dĩ Nam không phải là điểm tựa của cô, cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Tống Thừa đã chết, ở trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.
Tống Thanh Xuân tiếp tục dùng lực ôm lấy cánh tay mình, sau đó rủ mắt xuống, muốn về biệt thự trước.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ