Nỗi Niềm UKE Xấu
Chương 44: Flavor of life
Kể từ lúc Tuấn biết sự thật, hắn thay đổi hẳn thái độ, hắn không còn vui vẻ và rạng rỡ như lúc đầu, hắn cũng không nhìn vào tôi nữa, không một lời nói. Thậm chí lúc ăn tối với đoàn hắn cũng không ăn mà cứ ngồi nhìn xa xăm. Tôi thây mình thật sự quá đáng, nhưng chính tôi cũng không hiểu rõ bản thân mình muốn gì nữa, hay tôi quá tham lam? Muốn một lúc cả Tom lẫn Tuấn.
Buổi tối Tuấn đi uống rượu, rồi về phòng, hắn coi tôi như người vô hình, không thèm liếc nhìn tôi nữa, hắn vào phòng rửa mặt rồi leo lên giường nằm quay lưng về phía tôi, tôi cũng không thể nào trách mắng gì Tuấn được, vì tôi là người sai, Tuấn thật đáng thương, và xứng đáng được yêu thương. Nhưng tôi không biết mình yêu Tuấn thật lòng hay chỉ là ngộ nhận.
Đêm đó tôi với Tuấn vẫn không nói lời nào. Tôi nằm ngủ và có một giấc mơ... Giấc mơ tôi đang đi về nơi xa xăm lắm, và tôi gặp Tuấn đang dang vòng tay ôm lấy tôi giữa cỏ lau, nhưng sau đó Tom lại xuất hiện và tôi đứng giữa hai người, tôi không biết mình sẽ đi về hướng nào thì hai người đã tan biến như một cơn gió.
Tỉnh giấc, thấy Tuấn vẫn nằm ngủ, vẫn xoay tấm lưng vững chãi về phía tôi. Tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, rửa mặt rồi tôi qua bên giường Tuấn chỉnh lại mền của hắn cho ngay ngắn. Chợt tôi nghe thấy giọng Tuấn thì thào.
- Em chưa ngủ hả?
Tôi quay lại ngồi bên cạnh giường Tuấn, vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Tuấn.
- Em không ngù được, em xin lỗi anh...
- Không sao đâu. Anh mới đáng trách vì đã can dự vào chuyện tình cảm của em.
Tuấn nói nhẹ nhàng, vẫn không nhìn tôi và vãn quay mặt về phía bên kia.
- Anh là người đến sau, hạnh phúc lại không có chỗ cho ba người. Tình yêu không có lỗi, anh mới chính là lỗi lầm làm cho em khó xử. Anh xin lỗi em...
Nghe Tuấn nói mà tim tôi đầy cảm xúc, biét yêu là khổ đau nhưng ai cũng dấn thân vào cuộc chơi này, tôi cảm thấy thật chua xót khi chính mình đã đẩy Tuấn vào bước đường cùng này, vì thật ra chính tôi cũng ko biết mìnb yêu ai, Tuấn hay Tom bởi tình cảm của hai người dành cho tôi đều quá trọn vẹn.
- Tuấn, nhìn em đi...
Tuấn vẫn không quay lưng lại, phải đến khi tôi nhắc đến lần thứ ba. Tuấn mới rụt rè quay lại, dưới ánh đèn ngủ, đôi mắt đẹp và sâu của Tuấn rươm rướm nước mắt. Tôi đưa tay chùi mắt cho Tuấn. Hắn ngồi chồm dậy ôm chầm lấy tôi.
- Phương ơi, em đừng nói là sẽ bỏ anh. Có phải do anh không tốt không? Anh sẽ đi làm? sẽ học nấu ăn những món em thích, sẽ chăm sóc em, anh sẽ làm tất cả, được không? Chỉ cần em không xa anh?... Tuấn nghẹn ngào, hai tay bấu chặt vai tôi, hôn lia lịa vào mặt tôi.
- Không phải vậy, anh rất tốt... Nhưng em vẫn chưa hiểu rõ được tình cảm của mình. Anh hãy cho em thời gian suy nghĩ. Được không?
Tuấn im lặng gật đầu...
- Em cũng không biết tình cảm của mình nữa. Em cần thời gian. Vì em vẫn cảm thấy mình cũng yêu anh. Em cần thời gian để có thể chắc chắn mọi thứ.
- Anh sẽ đợi.
Tuấn thở dài và nằm xuống giường, tôi về giường mình nằm ngủ. Lòng bâng khuâng và hối hận vô cùng.
Sáng sớm tỉnh dậy tôi đã thấy điện thoại mình tràn ngập tin nhắn của Tom, tự nhiên những chuyện buồn đêm qua chợt quên hết. Nhìn qua Tuấn vẫn ngủ say sưa, tôi nằm một chỗ nhắn tin cho Tom, bây giờ đang là buổi tối bên ảnh.
Tom: Miss you, Honey! what are you doing?
Tôi: Sleeping
Tom: Sleeping Beauty???
Tôi: No. Sleeping Uglyness
Tom: Haha. Youre so funny but i love it! Can i be your prince??
Tôi: Of course.
Tom: I had a dream abt u last night.
Tôi: kể nghe xem nào...
Vừa nhắn tin cho Tom tôi vừa cười thầm một mình. Nghĩ tới vẻ mặt của Tom làm tôi cảm thấy vui vê lắm. Đang hí hoáy nhắn tin cười đùa man trá thì thấy Tuấn đã tỉnh dậy. Hắn lặng lẽ vào phòng tắm tắm rửa và đánh răng súc miệng.
Thật sự không muốn nói nhưng sao thấy khó xử ghê, hai bên người nào cũng tốt với mình, chẳng biết phải chọn ai. Mà đặc biệt, tôi cảm thấy mình hơi trơ trễn, đi chơi với trai mà công khai nhắn tin cười đùa với trai khác. Thật sự tôi cũng không hiểu chính mình nữa.
Cả hai bắt đầu nhập đoàn đi chơi tiếp, nhưng Tuấn không nói lời nào. Hắn giờ thay đổi ghê gớm, lạnh lùng dễ sợ, trái ngược với tôi. Yêu đời quá trời, ca hát líu lo suốt, tại Tom yêu thương vẫn quan tâm tới tôi. Vậy mà tôi cứ ngỡ...
Vậy là chuyến đi cũng kết thúc tốt đẹp, tôi và Tuấn ở lại Hà Nội một đêm, bùn bùn nằm trên phònv một mình, Tuấn thì đi dạo hồ Gươm rồi, đến khuya thì hắn về người nồng nặc mùi rượu, sao tui nghĩ sao người ta thích uống rượu rồi về phá làng phá xóm zậy nhỉ.
Hắn đổ sập vào người tôi, mà người hắn như con gấu zậy, làm tôi té theo, tôi phải chật vật lắm mới đẩy hắn ra để đứng dậy.
- Mệt dễ sợ, yếu bày đặt ra gió! Uống rượu uống đồ nữa.
Tôi vừa phàn nàn vừa lột đồ hắn ra để lau người cho hắn. Chợt hắn mơ màng nói:
- Phương à.
- Gì?
- Mình nên tránh mặt nhau một thời gian đi... Anh không muốn làm em khó xử nữa. Anh sẽ đầu hàng.
- Tuấn...
- Người ta thường nói chuyện gì cố gắng thì cũng đạt được, nhưng anh không thể làm được chuyện này, anh không thể làm cho em yêu anh được...
Tôi chưa kịp nói lời nào thì Tuấn dã tiếp lời:
- Ngày em nói là em yêu anh, em không hiểu anh đã vui như thế nào đâu, anh đã tự hứa với chính mình chỉ cần em bước một bước tới anh, anh sẽ bước hết chín bước còn lại. Bây giờ nhận ra đó chỉ là tình cảm bồng bột, nhất thời của em...
- Anh đừng nói nữa - Tôi chặn ngang lời của Tuấn, vì mỗi lời nói như vết dao cứa vào tâm hồn tội lỗi của tôi, nó khiến tôi cảm thấy mình là đứa xấu xa, ích kỷ, không hề nghĩ tới người khác. Khiến Tuấn phải khổ sở như vậy. Nhưng Tuấn vẫn nói.
- ...anh rất đau khổ, nhưng anh không hối hận, kể cả khi chúng ta làm tình, em vẫn chỉ nhắc đến tên Tom, anh biết nhưng vì anh đã quá yêu em nên anh không thể để trong lòng được. Lúc này, mọi thứ với anh quá khó khăn để có thể vượt qua...
Nghe Tuấn nói mà tôi cảm thấy mình quá tàn nhẫn, tôi nằm xuống lưng Tuấn, vòng tay qua bụng siết thật chặt và áp má vào cổ Tuấn.
Tuấn ngồi dậy đẩy tôi ra, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ giờ đã xuất hiện. Đó chính là sự lạnh nhạt của Tuấn, người trước đây hi sinh mọi thứ cho tôi giờ đầy lạnh lùng đẩy tôi ra xa.
Mắt tôi nhoè đi, vội gạt để khỏi rơi nưoc mắt, tôi về giường mình trùm chăn kín rồi sướt mướt. Chính bản thân tôi còn không biết mình yêu ai nữa, tôi yêu Tom nhưng lại ngủ với Tuấn, tôi yêu Tuấn nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến Tom.
Mà liệu Tom có còn yêu tôi nữa không nếu như biết tôi đã "ngoại tình" với người khác. Thật sự tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Trở về Nha Trang, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống cũ, nhưng không gặp Tuấn nhiều, Tuấn luôn né tránh mặt tôi, chúng tôi cũng không ngồi gần nhau ở lớp tiếng Anh nữa. Nhưng mất cái này thì được cái kia, không có Tuấn thì đã có Tom, dù chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Lúc này tôi đang ở trên giường.
"Anything could happennnnnn" nhạc điện thoại facetime.
- Hello, honey...
- Hi. Anh đang làm gì?
- Xem này
Tom vừa nói vừa đưa con búp bê mà ngày trước tôi sử dụng để làm chuyện mờ ám “bùa yêu". Tôi chợt thoáng cười.
- Lúc nào anh cũng mang theo bên mình, lấy ra ngắm mỗi khi nhớ em.
- Lãng mạn quá. Lúc nhớ anh em chả biết lấy gì ra để ngắm ngoài nghĩ cảnh mình xxx nhau. haha.
Tôi nói nhưng trong lòng áy náy vô cùng, áy náy vì chuyện đã “ngoại tình" trong lúc Tom đi xa, và tôi cảm thấy mình không hề xứng đáng với tình cảm của Tom dành cho mình.
- Em sắp thi rồi, ba em đang làm giấy tờ cho em đi UK, có thể em sẽ đến Thành phố Plymouth, nhưng em vẫn lo lắng lắm, em chỉ sợ mình không xin được visa.
- Không sao đâu, anh tin là em sẽ làm được mà!
Bất giác tôi muốn được Tom ôm vào lòng, được nghe Tom vỗ về giống như lúc Tom ở đây. Vì tôi vẫn không biết mình sẽ làm gì tiếp nếu như sự lựa chọn này không như mong muốn. Tôi không buồn nhiều về tương lai, tôi chỉ buồn vì nếu tôi thất bại trong đợt phỏng vấn này tôi sẽ mất đi cơ hội được gặp người tôi yêu.
- Nếu em không đạt được, thì anh vẫn sẽ quay lại tìm em chứ?
- Chắc chắn rồi.
- …
- Ước gì có anh ở đây nhỉ? Hai đứa mình lại đi chơi như hồi trước? Chắc là vui lắm.
- Anh cũng mong như em. Nhờ em mà giờ này anh nói Tiếng việt giỏi.
- Thật hả?
- Thật. Mà đôi khi vẫn sai ngữ pháp. Haha.
- Thôi bữa sau nói chuyện tiếp nhé!
- Ok, bye em. Anh sẽ đọc tên em 100 lần trước khi ngủ để mơ thấy em.
- Uhm
- Còn nữa… Anh yêu em!
Buổi tối Tuấn đi uống rượu, rồi về phòng, hắn coi tôi như người vô hình, không thèm liếc nhìn tôi nữa, hắn vào phòng rửa mặt rồi leo lên giường nằm quay lưng về phía tôi, tôi cũng không thể nào trách mắng gì Tuấn được, vì tôi là người sai, Tuấn thật đáng thương, và xứng đáng được yêu thương. Nhưng tôi không biết mình yêu Tuấn thật lòng hay chỉ là ngộ nhận.
Đêm đó tôi với Tuấn vẫn không nói lời nào. Tôi nằm ngủ và có một giấc mơ... Giấc mơ tôi đang đi về nơi xa xăm lắm, và tôi gặp Tuấn đang dang vòng tay ôm lấy tôi giữa cỏ lau, nhưng sau đó Tom lại xuất hiện và tôi đứng giữa hai người, tôi không biết mình sẽ đi về hướng nào thì hai người đã tan biến như một cơn gió.
Tỉnh giấc, thấy Tuấn vẫn nằm ngủ, vẫn xoay tấm lưng vững chãi về phía tôi. Tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, rửa mặt rồi tôi qua bên giường Tuấn chỉnh lại mền của hắn cho ngay ngắn. Chợt tôi nghe thấy giọng Tuấn thì thào.
- Em chưa ngủ hả?
Tôi quay lại ngồi bên cạnh giường Tuấn, vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Tuấn.
- Em không ngù được, em xin lỗi anh...
- Không sao đâu. Anh mới đáng trách vì đã can dự vào chuyện tình cảm của em.
Tuấn nói nhẹ nhàng, vẫn không nhìn tôi và vãn quay mặt về phía bên kia.
- Anh là người đến sau, hạnh phúc lại không có chỗ cho ba người. Tình yêu không có lỗi, anh mới chính là lỗi lầm làm cho em khó xử. Anh xin lỗi em...
Nghe Tuấn nói mà tim tôi đầy cảm xúc, biét yêu là khổ đau nhưng ai cũng dấn thân vào cuộc chơi này, tôi cảm thấy thật chua xót khi chính mình đã đẩy Tuấn vào bước đường cùng này, vì thật ra chính tôi cũng ko biết mìnb yêu ai, Tuấn hay Tom bởi tình cảm của hai người dành cho tôi đều quá trọn vẹn.
- Tuấn, nhìn em đi...
Tuấn vẫn không quay lưng lại, phải đến khi tôi nhắc đến lần thứ ba. Tuấn mới rụt rè quay lại, dưới ánh đèn ngủ, đôi mắt đẹp và sâu của Tuấn rươm rướm nước mắt. Tôi đưa tay chùi mắt cho Tuấn. Hắn ngồi chồm dậy ôm chầm lấy tôi.
- Phương ơi, em đừng nói là sẽ bỏ anh. Có phải do anh không tốt không? Anh sẽ đi làm? sẽ học nấu ăn những món em thích, sẽ chăm sóc em, anh sẽ làm tất cả, được không? Chỉ cần em không xa anh?... Tuấn nghẹn ngào, hai tay bấu chặt vai tôi, hôn lia lịa vào mặt tôi.
- Không phải vậy, anh rất tốt... Nhưng em vẫn chưa hiểu rõ được tình cảm của mình. Anh hãy cho em thời gian suy nghĩ. Được không?
Tuấn im lặng gật đầu...
- Em cũng không biết tình cảm của mình nữa. Em cần thời gian. Vì em vẫn cảm thấy mình cũng yêu anh. Em cần thời gian để có thể chắc chắn mọi thứ.
- Anh sẽ đợi.
Tuấn thở dài và nằm xuống giường, tôi về giường mình nằm ngủ. Lòng bâng khuâng và hối hận vô cùng.
Sáng sớm tỉnh dậy tôi đã thấy điện thoại mình tràn ngập tin nhắn của Tom, tự nhiên những chuyện buồn đêm qua chợt quên hết. Nhìn qua Tuấn vẫn ngủ say sưa, tôi nằm một chỗ nhắn tin cho Tom, bây giờ đang là buổi tối bên ảnh.
Tom: Miss you, Honey! what are you doing?
Tôi: Sleeping
Tom: Sleeping Beauty???
Tôi: No. Sleeping Uglyness
Tom: Haha. Youre so funny but i love it! Can i be your prince??
Tôi: Of course.
Tom: I had a dream abt u last night.
Tôi: kể nghe xem nào...
Vừa nhắn tin cho Tom tôi vừa cười thầm một mình. Nghĩ tới vẻ mặt của Tom làm tôi cảm thấy vui vê lắm. Đang hí hoáy nhắn tin cười đùa man trá thì thấy Tuấn đã tỉnh dậy. Hắn lặng lẽ vào phòng tắm tắm rửa và đánh răng súc miệng.
Thật sự không muốn nói nhưng sao thấy khó xử ghê, hai bên người nào cũng tốt với mình, chẳng biết phải chọn ai. Mà đặc biệt, tôi cảm thấy mình hơi trơ trễn, đi chơi với trai mà công khai nhắn tin cười đùa với trai khác. Thật sự tôi cũng không hiểu chính mình nữa.
Cả hai bắt đầu nhập đoàn đi chơi tiếp, nhưng Tuấn không nói lời nào. Hắn giờ thay đổi ghê gớm, lạnh lùng dễ sợ, trái ngược với tôi. Yêu đời quá trời, ca hát líu lo suốt, tại Tom yêu thương vẫn quan tâm tới tôi. Vậy mà tôi cứ ngỡ...
Vậy là chuyến đi cũng kết thúc tốt đẹp, tôi và Tuấn ở lại Hà Nội một đêm, bùn bùn nằm trên phònv một mình, Tuấn thì đi dạo hồ Gươm rồi, đến khuya thì hắn về người nồng nặc mùi rượu, sao tui nghĩ sao người ta thích uống rượu rồi về phá làng phá xóm zậy nhỉ.
Hắn đổ sập vào người tôi, mà người hắn như con gấu zậy, làm tôi té theo, tôi phải chật vật lắm mới đẩy hắn ra để đứng dậy.
- Mệt dễ sợ, yếu bày đặt ra gió! Uống rượu uống đồ nữa.
Tôi vừa phàn nàn vừa lột đồ hắn ra để lau người cho hắn. Chợt hắn mơ màng nói:
- Phương à.
- Gì?
- Mình nên tránh mặt nhau một thời gian đi... Anh không muốn làm em khó xử nữa. Anh sẽ đầu hàng.
- Tuấn...
- Người ta thường nói chuyện gì cố gắng thì cũng đạt được, nhưng anh không thể làm được chuyện này, anh không thể làm cho em yêu anh được...
Tôi chưa kịp nói lời nào thì Tuấn dã tiếp lời:
- Ngày em nói là em yêu anh, em không hiểu anh đã vui như thế nào đâu, anh đã tự hứa với chính mình chỉ cần em bước một bước tới anh, anh sẽ bước hết chín bước còn lại. Bây giờ nhận ra đó chỉ là tình cảm bồng bột, nhất thời của em...
- Anh đừng nói nữa - Tôi chặn ngang lời của Tuấn, vì mỗi lời nói như vết dao cứa vào tâm hồn tội lỗi của tôi, nó khiến tôi cảm thấy mình là đứa xấu xa, ích kỷ, không hề nghĩ tới người khác. Khiến Tuấn phải khổ sở như vậy. Nhưng Tuấn vẫn nói.
- ...anh rất đau khổ, nhưng anh không hối hận, kể cả khi chúng ta làm tình, em vẫn chỉ nhắc đến tên Tom, anh biết nhưng vì anh đã quá yêu em nên anh không thể để trong lòng được. Lúc này, mọi thứ với anh quá khó khăn để có thể vượt qua...
Nghe Tuấn nói mà tôi cảm thấy mình quá tàn nhẫn, tôi nằm xuống lưng Tuấn, vòng tay qua bụng siết thật chặt và áp má vào cổ Tuấn.
Tuấn ngồi dậy đẩy tôi ra, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ giờ đã xuất hiện. Đó chính là sự lạnh nhạt của Tuấn, người trước đây hi sinh mọi thứ cho tôi giờ đầy lạnh lùng đẩy tôi ra xa.
Mắt tôi nhoè đi, vội gạt để khỏi rơi nưoc mắt, tôi về giường mình trùm chăn kín rồi sướt mướt. Chính bản thân tôi còn không biết mình yêu ai nữa, tôi yêu Tom nhưng lại ngủ với Tuấn, tôi yêu Tuấn nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến Tom.
Mà liệu Tom có còn yêu tôi nữa không nếu như biết tôi đã "ngoại tình" với người khác. Thật sự tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Trở về Nha Trang, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống cũ, nhưng không gặp Tuấn nhiều, Tuấn luôn né tránh mặt tôi, chúng tôi cũng không ngồi gần nhau ở lớp tiếng Anh nữa. Nhưng mất cái này thì được cái kia, không có Tuấn thì đã có Tom, dù chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Lúc này tôi đang ở trên giường.
"Anything could happennnnnn" nhạc điện thoại facetime.
- Hello, honey...
- Hi. Anh đang làm gì?
- Xem này
Tom vừa nói vừa đưa con búp bê mà ngày trước tôi sử dụng để làm chuyện mờ ám “bùa yêu". Tôi chợt thoáng cười.
- Lúc nào anh cũng mang theo bên mình, lấy ra ngắm mỗi khi nhớ em.
- Lãng mạn quá. Lúc nhớ anh em chả biết lấy gì ra để ngắm ngoài nghĩ cảnh mình xxx nhau. haha.
Tôi nói nhưng trong lòng áy náy vô cùng, áy náy vì chuyện đã “ngoại tình" trong lúc Tom đi xa, và tôi cảm thấy mình không hề xứng đáng với tình cảm của Tom dành cho mình.
- Em sắp thi rồi, ba em đang làm giấy tờ cho em đi UK, có thể em sẽ đến Thành phố Plymouth, nhưng em vẫn lo lắng lắm, em chỉ sợ mình không xin được visa.
- Không sao đâu, anh tin là em sẽ làm được mà!
Bất giác tôi muốn được Tom ôm vào lòng, được nghe Tom vỗ về giống như lúc Tom ở đây. Vì tôi vẫn không biết mình sẽ làm gì tiếp nếu như sự lựa chọn này không như mong muốn. Tôi không buồn nhiều về tương lai, tôi chỉ buồn vì nếu tôi thất bại trong đợt phỏng vấn này tôi sẽ mất đi cơ hội được gặp người tôi yêu.
- Nếu em không đạt được, thì anh vẫn sẽ quay lại tìm em chứ?
- Chắc chắn rồi.
- …
- Ước gì có anh ở đây nhỉ? Hai đứa mình lại đi chơi như hồi trước? Chắc là vui lắm.
- Anh cũng mong như em. Nhờ em mà giờ này anh nói Tiếng việt giỏi.
- Thật hả?
- Thật. Mà đôi khi vẫn sai ngữ pháp. Haha.
- Thôi bữa sau nói chuyện tiếp nhé!
- Ok, bye em. Anh sẽ đọc tên em 100 lần trước khi ngủ để mơ thấy em.
- Uhm
- Còn nữa… Anh yêu em!
Tác giả :
Life