Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng
Chương 24: Phượng Lân Châu (2)
Editor: Lạc Tâm Vũ
Beta: Sam Sam
Màu sắc toàn thể kiến trúc Phượng Thành lấy màu đỏ làm chính, diễm lệ trang nghiêm, nghe nói Vạn Kỳ gia chủ là lão út trong các huynh đệ tỷ muội, tên một chữ Tiếu, đoán chừng là cha mẹ hi vọng tiểu nhi tử này có thể luôn mở miệng cười.
Quả thật Vạn Kỳ Tiếu xem như luôn mở miệng cười đến thuận buồm xuôi gió. Chín người huynh đệ tỷ muội, trừ vị Bát tiểu thư kia, những người khác cứ thế tâm phục khẩu phục nâng vị tiểu thiếu gia này làm gia chủ.
Trong Phượng Thành không ai dám nói lời như vậy, ở trong đầu Bạch Tỳ không ngừng nhớ lại trước kia chưa từng lấy được thông tin nào từ bức tranh đó, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, trong giây lát lại không nói ra được.
Quy lão mang theo mấy người dừng chân đến một biệt viên của Vạn Kỳ gia ở Phượng Thành. Nương theo vinh dự của Triển Nhan, Bạch Tỳ và Đằng Chi Sơ nhìn Phượng Thành một lần. Thỉnh thoảng Quy lão nhắc nhở vài câu: “Hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cái gì …?"
Bạch Tỳ ngượng ngùng: “Người bên ngoài, không có thấy qua…."
Quy lão: “Hừ, xem đi."
_____
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Đằng Chi Sơ hóa thành nguyên hình nhảy ra biệt viện, Bạch Tỳ tính là một người ngồi ở bên ngoài hấp thu nguyệt hoa, lúc đang chuẩn bị ngủ, Bạch Tỳ nhìn lên vách tường trên biệt viện, có một lỗ hổng hình tròn.
Đột nhiên một bóng người bay qua, ngay sau đó có người kêu một tiếng “A".
Là giọng của Triển Nhan, Bạch Tỳ vọt vào phòng Triển Nhan, vừa tìm vừa gọi: “Triển Nhan? Triển Nhan?" Cũng không có người trả lời, không thấy….Triển Nhan. Nhìn bốn phía, cũng không có một bóng người hay một tiếng động, ban đêm biệt viện như nước lặng, làm cho người ta kiềm chế hít thở không thông.
Bạch Tỳ nhìn về phía lỗ hổng hình tròn trên vách tường, dự định giấu khí tức chui vào, nhưng bị ngăn lại như đắp vào bùn mềm, nàng đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng vào bên trong, chỉ thấy thân hình nhỏ xíu của nàng ẩn vào trong không khí.
_____
Thời gian đảo ngược lại hai giờ trước, trong phủ đệ lớn nhất Phượng Thành, Vạn Kỳ Tiếu đang nằm ở trên nhuyễn tháp xem một bức họa, ánh mắt hắn mê ly, thỉnh thoảng cầm lấy chung rượu uống hai cái.
Dưới nhuyễn tháp là Quy lão đang khom người, cười có phần nịnh nọt: “Chủ nhân, tính tình người mới tới này hơi bướng bỉnh, nhưng bộ dạng như vậy, thật đúng là giống mười phần mười, tựa như khắc ra cùng một khuôn mẫu. Lúc trước lão nô nghĩ để hắn học một ít quy củ sẽ dẫn tới, khi nào thì chủ nhân nhìn hắn?"
Vạn Kỳ Tiếu tiếp tục xem bức họa, giọng nói lạnh lùng: “Tính tình không tốt____"
“Lão nô tìm người đặc biệt dạy dỗ vài ngày, bảo đảm hắn nghe theo quy củ của đổng sự. Lão nô đi ngay."
Quy lão bái lạy xoay người muốn đi, Vạn Kỳ Tiếu cất giọng đáp: “Cứ như vậy đi, nên thay đổi khẩu vị."
“Vậy lão nô____" Quy lão sáng mắt lên, “Chút nữa thì dẫn người qua đây."
Vạn Kỳ Tiếu để bức tranh trong tay ở một bên, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên bức họa kia, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng lo lắng, bởi vì không biết để hai tay thế nào nên có vẻ rất luống cuống, hắn mắt to mày rậm, thân hình cao gầy, có lẽ là ăn uống không tốt lắm, thoạt nhìn dáng vẻ có lẽ dinh dưỡng không đầy đủ.
Bên phải bức tranh viết hai chữ: Triển Nhan.
____
Bạch Tỳ đoán không lầm, cái lỗ hổng hình tròn trên vách tường kia là một chỗ ẩn hình Truyền Tống Trận, bên kia Truyền Tống Trận, là một tòa phủ đệ khác hết sức xa hoa, hình như người ở viện này rất ít, Bạch Tỳ gần như không thấy có người đi lại. Vòng vào nội viện, Bạch Tỳ sử dụng một pháp trận truy tung nhỏ, sau đó nhanh chóng bay vào một tòa tháp ở sâu bên trong.
Bên trong tháp, Vạn Kỳ Tiếu khoác sa y màu trà, nhìn chằm chằm thiếu niên quỳ trên đất. Hắn kéo tay của thiếu niên, nâng cằm của hắn lên, trong đôi mắt có cái gì chợt lóe lên.
“Ngươi tên là gì?" Vạn Kỳ Tiếu ôn hòa hỏi thiếu niên.
Thiếu niên xoay mặt, cứng cổ không nhẫn nại nói: “Mắc mớ gì tới ngươi, thả ta ra."
Thấy quanh thân Vạn Kỳ Tiếu hoàn toàn lộ ra sát khí, Quy lão bên cạnh vội vàng đá Triển Nhan một cái, hung tợn nói: “Chủ nhân hỏi ngươi là cho ngươi cơ hội, hiểu biết chút, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Thiếu niên cười to ba tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Triển Nhan ta há là người tham sống sợ chết."
Vạn Kỳ Tiếu cười một tiếng, ngón tay xẹt qua trên mặt Triển Nhan: “Thì ra gọi là Triển Nhan." Nàng trở lại nhuyễn tháp, nằm nghiêng, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn Triển Nhan từ trên xuống dưới, dường như giận tựa như vui. Thị nữ hai bên dường như lấy được ám hiệu nào đó, bắt đầu cởi quần áo của Triên Nhan.
Triên Nhan chưa gặp qua loại chiến trận này, Vạn Kỳ nhất tộc, khi nào thì bắt đầu trở nên tối tăm rối loạn như vậy. Hắn xô đẩy hai người thị nữ hai bên, vừa lên tay cũng biết tu vi các nàng ở trên mình, về phần Vạn Kỳ gia chủ, Triển Nhân không dám tưởng tượng…
Hai người thị nữ thành thạo cởi hết áo Triển Nhan, Vạn Kỳ Tiếu cười nâng chung rượu lại đi xuống nhuyễn tháp lần nữa, nhìn vòng quanh Triển Nhan một vòng, thỉnh thoảng xuống phê bình.
“Tiểu đệ đệ, ngươi có phần quá gầy, cái này không thể được."
“Thắt lưng quá nhỏ, sau này ăn nhiều một chút."
“Sao trên lưng còn có vết sẹo chứ?"
Triển Nhan vừa xấu hổ, trong giây lát không biết nên đối đáp ra sao, buộc lòng phải nhắm mắt, hừ lên hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Trái lại Vạn Kỳ Tiếu hết sức hài lòng, phân phó nói với Quy lão: “Thu xếp hắn đêm nay____"
Đang lúc này, không biết một bóng người màu trắng ở đâu xông ra, kẹp ngang thắt lưng Triển Nhan, một lần thứ nhất, trong nháy mắt hoàn thành. Vạn Kỳ Tiếu không chút hoang mang tiêu sái quay về giường, khóe miệng chứa nét cười.
Một lát sau, bóng trắng kẹp ngang Triển Nhan quay về chỗ này một lần nữa, liên tiếp thưởng thức hơn mười lần, cuối cùng bóng trắng cũng từ bỏ, để Triển Nhan xuống, Bạch Tỳ chợt hiểu: Nơi này thi hành một loại trận pháp chồng không gian, bất kể người nào đi ra ngoài từ nơi này, cuối cùng cũng sẽ về đây. Nếu như nàng đoán không sai, hẳn là trận nhãn* đang ở dưới nhuyễn tháp, nếu không sao người phía trên kia có thể an tâm uống rượu, đáng tiếc Bạch Tỳ nàng cũng không có hứng thú làm chuột trong móng mèo.
*Trận nhãn: mắt trận
Tập trung linh khí trên tay, một tay nắm quyền, Bạch Tỳ xông lên nhuyễn tháp, nhìn như cho Vạn Kỳ Tiếu lôi đình nhất kích. Ngay lúc đối phương bày ra động tác phòng ngự thì, nắm tay Bạch Tỳ vừa chuyển, trực tiếp nện ở trên nhuyễn tháp, một tiếng “Rầm" vang lên, lấy nhuyễn tháp làm tâm điểm, vết nứt ngang dọc đan chéo nhau mở một vòng một vòng tứ phía.
Vạn Kỳ Tiếu đứng ở giữa vết nứt, giữa khuôn mặt không tìm thấy một chút tức giận, nàng ta cúi đầu cười một tiếng: “Thì ra bằng hữu của tiểu đệ đệ bạo lực như vậy." Lại chuyển hướng sang Bạch Tỳ: “Tiểu nha đầu, vậy mà ngươi lại nhìn trúng đệ đệ nhà ta, cái này cũng không tốt."
Nàng ta ngừng lại một chút, sắc mặt trịnh trọng: “Ngươi có hơi già."
Bạch Tỳ vừa muốn phản bác lại lời “Coi trọng đệ đệ nhà ta" này, chính là bị câu tiếp theo làm cho nghẹn lại, im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, trâu già gặm cỏ non."
“Ha ha ha ha ha." Vạn Kỳ Tiếu cười tùy tiện phách lối: “Quả thực tiểu đệ đệ còn non, ta đây, thật đúng là không già, dĩ nhiên, cũng không muốn ăn cỏ non."
“Tiểu đệ đệ" Triển Nhan thật lâu không bị để ý tới đột nhiên chen vào, mạnh mẽ quét cảm giác tồn tại: “A Tỳ, chúng ta đi mau."
“Gấp gáp như vậy à, không đi dạo cho tốt, phủ đệ của Vạn Kỳ gia tộc chúng ta, không phải ai cũng có cơ hội nhìn." Vạn Kỳ Tiếu chậm rãi đến gần Bạch Tỳ: “Rất nhiều người nhìn thấy____đều chết hết, ha ha ha ha ha."
Nữ nhân này, đầu óc có bệnh không, Bạch Tỳ không muốn tốn nhiều lời với nàng ta, đưa tay muốn kéo Triển Nhan ra, lại bị Vạn Kỳ Tiếu giành tước, Triển Nhan tức thì bị một tay nàng ta đánh hôn mê.
“Tiểu nha đầu, ta thật vất vả tìm được đệ đệ, sao có thể để cho ngươi mang đi."
Nhìn thấy hai người thị nữ núp trong bóng tối bắt đầu cởi quần áo cho Triển Nhan, Bạch Tỳ đã cảm thấy có chỗ nào không nhiều lắm, nhất là Vạn Kỳ Tiếu, mặc dù mỗi tiếng nói hành động rất ngạo mạn, nhưng thực chất bên trong lại mang theo một loại cảm giác âm nhu, cuối cùng Bạch Tỳ suy nghĩ ra là không đúng chỗ nào, cõi đời này chỉ có một loại đồ, giả vĩnh viễn là giả.
Lại nghĩ đến lời đồn về Bát tiểu thư Vạn Kỳ gia, Bạch Tỳ đổ ra một phỏng đoán to gan…
“Đúng vậy nha, Bát tiểu thư tìm đệ đệ đã lâu rồi."
Bỗng chốc ánh mắt của Vạn Kỳ Tiếu nheo lại, một mùi nguy hiểm bao phủ ở giữa hai người, chung rượu vốn được nàng ta nâng ở trong tay vỡ thành bột, phấp phới rơi xuống đất.
Bạch Tỳ dự định ngưng tụ linh khí lần nữa thì thầm nghĩ không xong, dường như nàng và linh khí trong phòng bị thứ gì đó cứng rắn tách ra, một cảm giác mất đi sức lực kéo tới, nàng mãnh mẽ chống đỡ tinh thần, dùng chủy thủ của Từ phu nhân để ngang trước ngực, bày ra tư thế phòng ngự.
“Trong tháp Tỏa Cốt này, vạn vật do ta không do trời, tiểu nha đầu." Năm ngón tay của Vạn Kỳ Tiếu bóp chặt cổ Bạch Tỳ, gằn từng chữ một: “Ngươi. Nhiều. Lời. Rồi."
Thuận theo cảm giác trời đất mù mịt hôn mê, Bạch Tỳ mất hết ý thức.
____
Sau khi Đằng Chi Sơ trở lại biệt viện, không những không thấy Bạch Tỳ, còn phát hiện Triển Nhan cũng biến mất, hắn nhặt ba đồng tiền lên, gieo quẻ ngay tại chỗ, lấy được quẻ Khôn.
Khôn giả, đại biểu cả vùng đất, đại biểu nữ tử. Hắn bói chỗ ở hai người, nhưng thấy hiện tại hai người hẳn là ở một địa phương thâm hậu, về phần nữ tử… Bao vây bọn họ là nữ nhân?
Trong biệt viện, ngoại trừ cửa chính chỉ có một lỗ hổng nguyên hình trên vách tường, Đằng Chi Sơ vào lỗ hổng, một vùng hoanh vu bất ngờ đập vào mắt, hoàn toàn không có vết chân vả lại không có một chút hơi thở của Bạch Tỳ và Triển Nhan.
Thấy sắc trời sáng, Đằng Chi Sơ trở về biệt viện, Bạch Tỳ và Triển Nhan mới tới, mình lại không có ở đây, bọn họ không thể tự mình đi loạn, có khả năng duy nhất, Đằng Chi Sơ nghĩ đến Quy lão và thiếu niên lần lượt được mang đến Phượng Thành mấy ngày trước đây, một dự cảm xấu xuất hiện.
_____
Triển Nhan cảm thấy giấc ngủ này rất ngon, phía dưới khăn trải giường mềm mại thoải mái, khiến hắn nhớ tới thật nhiều năm trước, lúc hắn mới mười tuổi rất thích đi theo sau mấy ca ca, tiểu nam hài nhỏ xíu, ít nhiều có chút sùng bái huynh trưởng, lâu ngày được theo sau lưng các ca ca, Triển Nhan cũng không ngoại lệ, hắn cũng không muốn bắt chước tỷ tỷ.
Cho dù được cha mẹ sủng ái lên trời xuống đất, nhưng nơi cha mẹ không thấy được, hắn thấy mấy ca ca trừng phạt tỷ tỷ nhiều lần, hắn âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định không thể đứng sai đội ngũ!
Duỗi lưng một cái, Triển Nhan cảm thấy hôm nay cả phòng cũng trở nên đẹp, chợt hắn nghĩ tới điều gì, lắc đầu một cái, không đúng, phòng đẹp như vậy, còn có người trên giường tối qua, Bạch Tỳ đâu?
Triển Nhan cẩn thận ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có mấy nha hoàn đang đi tới đi lui.
“Két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một nha hoàn cầm một bộ quần áo đi tới sau lưng Triển Nhan: “Tiểu thiếu gia, nô tì vội tới giúp người thay quần áo."
Triển Nhan giật mình một cái lui về phía sau trọn một bước dài, trong đầu không ngừng xoay quanh ba chữ “Tiểu thiếu gia". Hắn bĩu môi, nghĩ thầm: Thật là mỉa mai.
____
Sau cơm trưa, Vạn Kỳ Tiếu phái người đón Triển Nhan ra hậu hoa viên, nơi này chim hót hoa thơm, tự thành một mảnh trời đất. Vạn Kỳ Tiếu khoác lụa mỏng màu trà, một con bướm đậu trên tay, mỗi khi bướm vỗ cánh muốn bay đi, Vạn Kỳ Tiếu cũng sẽ kéo xuống phía dưới, bướm mất lực bay lên.
Liên tưởng đến mình, Triển Nhan có chút khổ sở, hắn không phải là bướm trong tay nàng ta, sợ là nát chân, gãy cánh cũng bay không ra lòng bàn tay của nàng thôi.
Thấy người tới, Vạn Kỳ Tiếu nhẹ nhàng giơ tay, cho phép bướm cất cánh: “Cửu đệ, những năm này ngươi ở bên ngoài, biết Bát tỷ lo lắng không?"
Lo lắng? Lo lắng hận không thể sớm nhặt xác cho ta đi! Đáng tiếc là Triển Nhan biết cho dù nói ra cũng sẽ bị vị Bát tỷ này phủ nhận, không làm được còn có thể bị trả đũa.
Thấy Triển Nhan không lên tiếng, Vạn Kỳ Tiếu mở ra chủ đề khác, làm Triển Nhan không thể không nhận: “Bằng hữu của cửu đệ không chăm sóc đệ tốt, Bát tỷ phạt nàng thay đệ."
“Ngươi làm gì A Tỳ??
Hắn cũng biết, làm sao nữ nhân rắn rết này có thể sẽ chỉ vây hãm hắn, nàng chỉ biết rút cánh hắn, lại treo ngược tính mạng của hắn.
“Đệ cứ nói đi?"
Triển Nhan cảm thấy hoảng sợ, không tự chủ được nghĩ tới kết quả xấu nhất: “Nếu như A Tỳ không có ở đây, ta cũng sẽ không tiếp tục sống, ta hiểu rõ không ai có thể thắng ngươi, từ nhỏ ngươi chính là thiên tài, nhưng đến hôm nay, cuối cùng ta có biện pháp giết mình."
Vạn Kỳ Tiếu cúi đầu, giọng nói khẽ run: “Cửu đệ, Bát tỷ trong mắt đệ, chính là nhẫn tâm như vậy sao?"
Triển Nhan cười lạnh một tiếng: “Nhẫn tâm? Ngươi hoàn toàn không có tâm, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không tha, ngươi có mặt mũi gì nói mình nhẫn tâm, hừ."
Beta: Sam Sam
Màu sắc toàn thể kiến trúc Phượng Thành lấy màu đỏ làm chính, diễm lệ trang nghiêm, nghe nói Vạn Kỳ gia chủ là lão út trong các huynh đệ tỷ muội, tên một chữ Tiếu, đoán chừng là cha mẹ hi vọng tiểu nhi tử này có thể luôn mở miệng cười.
Quả thật Vạn Kỳ Tiếu xem như luôn mở miệng cười đến thuận buồm xuôi gió. Chín người huynh đệ tỷ muội, trừ vị Bát tiểu thư kia, những người khác cứ thế tâm phục khẩu phục nâng vị tiểu thiếu gia này làm gia chủ.
Trong Phượng Thành không ai dám nói lời như vậy, ở trong đầu Bạch Tỳ không ngừng nhớ lại trước kia chưa từng lấy được thông tin nào từ bức tranh đó, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, trong giây lát lại không nói ra được.
Quy lão mang theo mấy người dừng chân đến một biệt viên của Vạn Kỳ gia ở Phượng Thành. Nương theo vinh dự của Triển Nhan, Bạch Tỳ và Đằng Chi Sơ nhìn Phượng Thành một lần. Thỉnh thoảng Quy lão nhắc nhở vài câu: “Hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cái gì …?"
Bạch Tỳ ngượng ngùng: “Người bên ngoài, không có thấy qua…."
Quy lão: “Hừ, xem đi."
_____
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Đằng Chi Sơ hóa thành nguyên hình nhảy ra biệt viện, Bạch Tỳ tính là một người ngồi ở bên ngoài hấp thu nguyệt hoa, lúc đang chuẩn bị ngủ, Bạch Tỳ nhìn lên vách tường trên biệt viện, có một lỗ hổng hình tròn.
Đột nhiên một bóng người bay qua, ngay sau đó có người kêu một tiếng “A".
Là giọng của Triển Nhan, Bạch Tỳ vọt vào phòng Triển Nhan, vừa tìm vừa gọi: “Triển Nhan? Triển Nhan?" Cũng không có người trả lời, không thấy….Triển Nhan. Nhìn bốn phía, cũng không có một bóng người hay một tiếng động, ban đêm biệt viện như nước lặng, làm cho người ta kiềm chế hít thở không thông.
Bạch Tỳ nhìn về phía lỗ hổng hình tròn trên vách tường, dự định giấu khí tức chui vào, nhưng bị ngăn lại như đắp vào bùn mềm, nàng đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng vào bên trong, chỉ thấy thân hình nhỏ xíu của nàng ẩn vào trong không khí.
_____
Thời gian đảo ngược lại hai giờ trước, trong phủ đệ lớn nhất Phượng Thành, Vạn Kỳ Tiếu đang nằm ở trên nhuyễn tháp xem một bức họa, ánh mắt hắn mê ly, thỉnh thoảng cầm lấy chung rượu uống hai cái.
Dưới nhuyễn tháp là Quy lão đang khom người, cười có phần nịnh nọt: “Chủ nhân, tính tình người mới tới này hơi bướng bỉnh, nhưng bộ dạng như vậy, thật đúng là giống mười phần mười, tựa như khắc ra cùng một khuôn mẫu. Lúc trước lão nô nghĩ để hắn học một ít quy củ sẽ dẫn tới, khi nào thì chủ nhân nhìn hắn?"
Vạn Kỳ Tiếu tiếp tục xem bức họa, giọng nói lạnh lùng: “Tính tình không tốt____"
“Lão nô tìm người đặc biệt dạy dỗ vài ngày, bảo đảm hắn nghe theo quy củ của đổng sự. Lão nô đi ngay."
Quy lão bái lạy xoay người muốn đi, Vạn Kỳ Tiếu cất giọng đáp: “Cứ như vậy đi, nên thay đổi khẩu vị."
“Vậy lão nô____" Quy lão sáng mắt lên, “Chút nữa thì dẫn người qua đây."
Vạn Kỳ Tiếu để bức tranh trong tay ở một bên, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên bức họa kia, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng lo lắng, bởi vì không biết để hai tay thế nào nên có vẻ rất luống cuống, hắn mắt to mày rậm, thân hình cao gầy, có lẽ là ăn uống không tốt lắm, thoạt nhìn dáng vẻ có lẽ dinh dưỡng không đầy đủ.
Bên phải bức tranh viết hai chữ: Triển Nhan.
____
Bạch Tỳ đoán không lầm, cái lỗ hổng hình tròn trên vách tường kia là một chỗ ẩn hình Truyền Tống Trận, bên kia Truyền Tống Trận, là một tòa phủ đệ khác hết sức xa hoa, hình như người ở viện này rất ít, Bạch Tỳ gần như không thấy có người đi lại. Vòng vào nội viện, Bạch Tỳ sử dụng một pháp trận truy tung nhỏ, sau đó nhanh chóng bay vào một tòa tháp ở sâu bên trong.
Bên trong tháp, Vạn Kỳ Tiếu khoác sa y màu trà, nhìn chằm chằm thiếu niên quỳ trên đất. Hắn kéo tay của thiếu niên, nâng cằm của hắn lên, trong đôi mắt có cái gì chợt lóe lên.
“Ngươi tên là gì?" Vạn Kỳ Tiếu ôn hòa hỏi thiếu niên.
Thiếu niên xoay mặt, cứng cổ không nhẫn nại nói: “Mắc mớ gì tới ngươi, thả ta ra."
Thấy quanh thân Vạn Kỳ Tiếu hoàn toàn lộ ra sát khí, Quy lão bên cạnh vội vàng đá Triển Nhan một cái, hung tợn nói: “Chủ nhân hỏi ngươi là cho ngươi cơ hội, hiểu biết chút, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Thiếu niên cười to ba tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Triển Nhan ta há là người tham sống sợ chết."
Vạn Kỳ Tiếu cười một tiếng, ngón tay xẹt qua trên mặt Triển Nhan: “Thì ra gọi là Triển Nhan." Nàng trở lại nhuyễn tháp, nằm nghiêng, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn Triển Nhan từ trên xuống dưới, dường như giận tựa như vui. Thị nữ hai bên dường như lấy được ám hiệu nào đó, bắt đầu cởi quần áo của Triên Nhan.
Triên Nhan chưa gặp qua loại chiến trận này, Vạn Kỳ nhất tộc, khi nào thì bắt đầu trở nên tối tăm rối loạn như vậy. Hắn xô đẩy hai người thị nữ hai bên, vừa lên tay cũng biết tu vi các nàng ở trên mình, về phần Vạn Kỳ gia chủ, Triển Nhân không dám tưởng tượng…
Hai người thị nữ thành thạo cởi hết áo Triển Nhan, Vạn Kỳ Tiếu cười nâng chung rượu lại đi xuống nhuyễn tháp lần nữa, nhìn vòng quanh Triển Nhan một vòng, thỉnh thoảng xuống phê bình.
“Tiểu đệ đệ, ngươi có phần quá gầy, cái này không thể được."
“Thắt lưng quá nhỏ, sau này ăn nhiều một chút."
“Sao trên lưng còn có vết sẹo chứ?"
Triển Nhan vừa xấu hổ, trong giây lát không biết nên đối đáp ra sao, buộc lòng phải nhắm mắt, hừ lên hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Trái lại Vạn Kỳ Tiếu hết sức hài lòng, phân phó nói với Quy lão: “Thu xếp hắn đêm nay____"
Đang lúc này, không biết một bóng người màu trắng ở đâu xông ra, kẹp ngang thắt lưng Triển Nhan, một lần thứ nhất, trong nháy mắt hoàn thành. Vạn Kỳ Tiếu không chút hoang mang tiêu sái quay về giường, khóe miệng chứa nét cười.
Một lát sau, bóng trắng kẹp ngang Triển Nhan quay về chỗ này một lần nữa, liên tiếp thưởng thức hơn mười lần, cuối cùng bóng trắng cũng từ bỏ, để Triển Nhan xuống, Bạch Tỳ chợt hiểu: Nơi này thi hành một loại trận pháp chồng không gian, bất kể người nào đi ra ngoài từ nơi này, cuối cùng cũng sẽ về đây. Nếu như nàng đoán không sai, hẳn là trận nhãn* đang ở dưới nhuyễn tháp, nếu không sao người phía trên kia có thể an tâm uống rượu, đáng tiếc Bạch Tỳ nàng cũng không có hứng thú làm chuột trong móng mèo.
*Trận nhãn: mắt trận
Tập trung linh khí trên tay, một tay nắm quyền, Bạch Tỳ xông lên nhuyễn tháp, nhìn như cho Vạn Kỳ Tiếu lôi đình nhất kích. Ngay lúc đối phương bày ra động tác phòng ngự thì, nắm tay Bạch Tỳ vừa chuyển, trực tiếp nện ở trên nhuyễn tháp, một tiếng “Rầm" vang lên, lấy nhuyễn tháp làm tâm điểm, vết nứt ngang dọc đan chéo nhau mở một vòng một vòng tứ phía.
Vạn Kỳ Tiếu đứng ở giữa vết nứt, giữa khuôn mặt không tìm thấy một chút tức giận, nàng ta cúi đầu cười một tiếng: “Thì ra bằng hữu của tiểu đệ đệ bạo lực như vậy." Lại chuyển hướng sang Bạch Tỳ: “Tiểu nha đầu, vậy mà ngươi lại nhìn trúng đệ đệ nhà ta, cái này cũng không tốt."
Nàng ta ngừng lại một chút, sắc mặt trịnh trọng: “Ngươi có hơi già."
Bạch Tỳ vừa muốn phản bác lại lời “Coi trọng đệ đệ nhà ta" này, chính là bị câu tiếp theo làm cho nghẹn lại, im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, trâu già gặm cỏ non."
“Ha ha ha ha ha." Vạn Kỳ Tiếu cười tùy tiện phách lối: “Quả thực tiểu đệ đệ còn non, ta đây, thật đúng là không già, dĩ nhiên, cũng không muốn ăn cỏ non."
“Tiểu đệ đệ" Triển Nhan thật lâu không bị để ý tới đột nhiên chen vào, mạnh mẽ quét cảm giác tồn tại: “A Tỳ, chúng ta đi mau."
“Gấp gáp như vậy à, không đi dạo cho tốt, phủ đệ của Vạn Kỳ gia tộc chúng ta, không phải ai cũng có cơ hội nhìn." Vạn Kỳ Tiếu chậm rãi đến gần Bạch Tỳ: “Rất nhiều người nhìn thấy____đều chết hết, ha ha ha ha ha."
Nữ nhân này, đầu óc có bệnh không, Bạch Tỳ không muốn tốn nhiều lời với nàng ta, đưa tay muốn kéo Triển Nhan ra, lại bị Vạn Kỳ Tiếu giành tước, Triển Nhan tức thì bị một tay nàng ta đánh hôn mê.
“Tiểu nha đầu, ta thật vất vả tìm được đệ đệ, sao có thể để cho ngươi mang đi."
Nhìn thấy hai người thị nữ núp trong bóng tối bắt đầu cởi quần áo cho Triển Nhan, Bạch Tỳ đã cảm thấy có chỗ nào không nhiều lắm, nhất là Vạn Kỳ Tiếu, mặc dù mỗi tiếng nói hành động rất ngạo mạn, nhưng thực chất bên trong lại mang theo một loại cảm giác âm nhu, cuối cùng Bạch Tỳ suy nghĩ ra là không đúng chỗ nào, cõi đời này chỉ có một loại đồ, giả vĩnh viễn là giả.
Lại nghĩ đến lời đồn về Bát tiểu thư Vạn Kỳ gia, Bạch Tỳ đổ ra một phỏng đoán to gan…
“Đúng vậy nha, Bát tiểu thư tìm đệ đệ đã lâu rồi."
Bỗng chốc ánh mắt của Vạn Kỳ Tiếu nheo lại, một mùi nguy hiểm bao phủ ở giữa hai người, chung rượu vốn được nàng ta nâng ở trong tay vỡ thành bột, phấp phới rơi xuống đất.
Bạch Tỳ dự định ngưng tụ linh khí lần nữa thì thầm nghĩ không xong, dường như nàng và linh khí trong phòng bị thứ gì đó cứng rắn tách ra, một cảm giác mất đi sức lực kéo tới, nàng mãnh mẽ chống đỡ tinh thần, dùng chủy thủ của Từ phu nhân để ngang trước ngực, bày ra tư thế phòng ngự.
“Trong tháp Tỏa Cốt này, vạn vật do ta không do trời, tiểu nha đầu." Năm ngón tay của Vạn Kỳ Tiếu bóp chặt cổ Bạch Tỳ, gằn từng chữ một: “Ngươi. Nhiều. Lời. Rồi."
Thuận theo cảm giác trời đất mù mịt hôn mê, Bạch Tỳ mất hết ý thức.
____
Sau khi Đằng Chi Sơ trở lại biệt viện, không những không thấy Bạch Tỳ, còn phát hiện Triển Nhan cũng biến mất, hắn nhặt ba đồng tiền lên, gieo quẻ ngay tại chỗ, lấy được quẻ Khôn.
Khôn giả, đại biểu cả vùng đất, đại biểu nữ tử. Hắn bói chỗ ở hai người, nhưng thấy hiện tại hai người hẳn là ở một địa phương thâm hậu, về phần nữ tử… Bao vây bọn họ là nữ nhân?
Trong biệt viện, ngoại trừ cửa chính chỉ có một lỗ hổng nguyên hình trên vách tường, Đằng Chi Sơ vào lỗ hổng, một vùng hoanh vu bất ngờ đập vào mắt, hoàn toàn không có vết chân vả lại không có một chút hơi thở của Bạch Tỳ và Triển Nhan.
Thấy sắc trời sáng, Đằng Chi Sơ trở về biệt viện, Bạch Tỳ và Triển Nhan mới tới, mình lại không có ở đây, bọn họ không thể tự mình đi loạn, có khả năng duy nhất, Đằng Chi Sơ nghĩ đến Quy lão và thiếu niên lần lượt được mang đến Phượng Thành mấy ngày trước đây, một dự cảm xấu xuất hiện.
_____
Triển Nhan cảm thấy giấc ngủ này rất ngon, phía dưới khăn trải giường mềm mại thoải mái, khiến hắn nhớ tới thật nhiều năm trước, lúc hắn mới mười tuổi rất thích đi theo sau mấy ca ca, tiểu nam hài nhỏ xíu, ít nhiều có chút sùng bái huynh trưởng, lâu ngày được theo sau lưng các ca ca, Triển Nhan cũng không ngoại lệ, hắn cũng không muốn bắt chước tỷ tỷ.
Cho dù được cha mẹ sủng ái lên trời xuống đất, nhưng nơi cha mẹ không thấy được, hắn thấy mấy ca ca trừng phạt tỷ tỷ nhiều lần, hắn âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định không thể đứng sai đội ngũ!
Duỗi lưng một cái, Triển Nhan cảm thấy hôm nay cả phòng cũng trở nên đẹp, chợt hắn nghĩ tới điều gì, lắc đầu một cái, không đúng, phòng đẹp như vậy, còn có người trên giường tối qua, Bạch Tỳ đâu?
Triển Nhan cẩn thận ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có mấy nha hoàn đang đi tới đi lui.
“Két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một nha hoàn cầm một bộ quần áo đi tới sau lưng Triển Nhan: “Tiểu thiếu gia, nô tì vội tới giúp người thay quần áo."
Triển Nhan giật mình một cái lui về phía sau trọn một bước dài, trong đầu không ngừng xoay quanh ba chữ “Tiểu thiếu gia". Hắn bĩu môi, nghĩ thầm: Thật là mỉa mai.
____
Sau cơm trưa, Vạn Kỳ Tiếu phái người đón Triển Nhan ra hậu hoa viên, nơi này chim hót hoa thơm, tự thành một mảnh trời đất. Vạn Kỳ Tiếu khoác lụa mỏng màu trà, một con bướm đậu trên tay, mỗi khi bướm vỗ cánh muốn bay đi, Vạn Kỳ Tiếu cũng sẽ kéo xuống phía dưới, bướm mất lực bay lên.
Liên tưởng đến mình, Triển Nhan có chút khổ sở, hắn không phải là bướm trong tay nàng ta, sợ là nát chân, gãy cánh cũng bay không ra lòng bàn tay của nàng thôi.
Thấy người tới, Vạn Kỳ Tiếu nhẹ nhàng giơ tay, cho phép bướm cất cánh: “Cửu đệ, những năm này ngươi ở bên ngoài, biết Bát tỷ lo lắng không?"
Lo lắng? Lo lắng hận không thể sớm nhặt xác cho ta đi! Đáng tiếc là Triển Nhan biết cho dù nói ra cũng sẽ bị vị Bát tỷ này phủ nhận, không làm được còn có thể bị trả đũa.
Thấy Triển Nhan không lên tiếng, Vạn Kỳ Tiếu mở ra chủ đề khác, làm Triển Nhan không thể không nhận: “Bằng hữu của cửu đệ không chăm sóc đệ tốt, Bát tỷ phạt nàng thay đệ."
“Ngươi làm gì A Tỳ??
Hắn cũng biết, làm sao nữ nhân rắn rết này có thể sẽ chỉ vây hãm hắn, nàng chỉ biết rút cánh hắn, lại treo ngược tính mạng của hắn.
“Đệ cứ nói đi?"
Triển Nhan cảm thấy hoảng sợ, không tự chủ được nghĩ tới kết quả xấu nhất: “Nếu như A Tỳ không có ở đây, ta cũng sẽ không tiếp tục sống, ta hiểu rõ không ai có thể thắng ngươi, từ nhỏ ngươi chính là thiên tài, nhưng đến hôm nay, cuối cùng ta có biện pháp giết mình."
Vạn Kỳ Tiếu cúi đầu, giọng nói khẽ run: “Cửu đệ, Bát tỷ trong mắt đệ, chính là nhẫn tâm như vậy sao?"
Triển Nhan cười lạnh một tiếng: “Nhẫn tâm? Ngươi hoàn toàn không có tâm, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không tha, ngươi có mặt mũi gì nói mình nhẫn tâm, hừ."
Tác giả :
A Phúc 11