Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
Chương 46
Chập tối ngày hôm sau, họ đến tìm nàng. Caroline đang ở trong phòng bệnh thì một tiếng gõ cửa rất lớn vang lên ở cửa trước. Nàng lấy làm lạ khi thấy khách đập cửa chủ nhà dữ dội như thế, nhưng khi ra tìm lời giải đáp cho thắc mắc ấy, nàng thực sự không ngờ tai họa sắp giáng xuống đầu mình. Bữa tối đang sôi ùng ục trong bếp, và cánh đàn ông vẫn đang ở cánh đồng phía nam để chặt cây lấy củi.
Nàng cứ ngỡ cánh đàn ông sẽ về bất cứ lúc nào, và sau đó tất cả bọn họ sẽ ngồi ăn tối cùng nhau. Mặc dù nỗi đau buồn vì mất Mary vẫn còn đó, nhưng bữa tối nay sẽ là dịp để họ chúc mừng Davey qua cơn nguy hiểm. Nàng đã nấu những món ăn ưa thích của cánh đàn ông, lại còn làm một cái bánh nhỏ từ bột ngô, trứng, mật ong rừng và sữa.
Vì vậy, khi ra mở cửa mà chẳng nghi ngờ gì, nàng thấy mình đang đối mặt với cả một đám đông có lẽ đến hơn hai mươi người đàn ông, vài phụ nữ, mang theo những cây đuốc làm từ gỗ thông cháy rừng rực và lầm rầm với nhau.
“Ồ, chào mọi người. Tôi có thể giúp gì cho quý vị?" Dù ngạc nhiên nhưng Caroline vẫn lịch sự. Đám đông đột nhiên yên lặng vì nhận ra nàng đã xuất hiện. Thấy cửa mở, Millicent liền nhổm dậy từ chỗ nằm trên lò sưởi để tới quấn quýt bên chân nàng.
“Chính là cô ta! Đồ phù thủy!" một giọng nói rít lên từ phía cuối đám đông. Tầm nhìn của Caroline bị ngăn trở bởi những ánh đuốc lập lòe nên nàng không thể nhìn rõ từng khuôn mặt. Tuy nhiên, ẩn náu ở phía cuối, nàng nghĩ mình trông thấy chiếc áo chùng của viên linh mục bay phấp phới, và gần trung tâm đám đông hơn, cái đầu hói chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc của ông Williams hiện ra trong ánh đuốc mà ông ta cầm.
“Phù thủy ư?" nàng hỏi lại, bối rối.
“Trông kìa, cô ta có đồng bọn đấy! Coi chừng con mèo!"
“Bắt lấy cô ta! Con tôi sắp chết, và chính cô ta đã gây ra chuyện đó!" Giọng một phụ nữ cất lên đầy kích động.
“Bắt lấy mụ phù thủy!"
Đột nhiên hoảng sợ, Caroline lùi lại một bước và bám tay vào cánh cửa, định đóng nó lại. Nhưng vấp vào Millicent, nó kêu ré lên và lao bắn ra ngoài bóng tối. Vài người trong đám đông hét lên, vài người khác chạy nháo nhác. Nhưng hình như sự rút lui của nàng chỉ càng tiếp thêm can đảm cho họ, phần lớn trong số họ xông về phía trước, tóm lấy tay Caroline và lôi nàng ra ngoài.
Caroline hét lên.
“Dì Caroline!" Joun đang làm tính trong bếp liền chạy ra xem chuyện gì. Đôi mắt nó mở to, mặt tái nhợt, hai nắm tay siết chặt. Caroline nhận thấy nó đang định chạy tới giúp nàng chống trả đám đông.
“John, không!" nàng hét lên. “Chạy đi! Đi tìm người giúp!"
Một bàn tay vươn ra bịt chặt miệng nàng.
“Bắt lấy thằng bé! Bắt lấy thằng bé!"
Một tiếng súng nổ vang lên, và máu trong người Caroline đông cứng.
“Quỷ tha ma bắt, Will, ông làm tôi bắn chệch rồi!"
“Tôi cố tình làm vậy đấy, đồ ngốc! Chúng ta không phải làm hại thằng nhóc! Nó không có tội gì cả!"
“Nhưng nó sẽ đi gọi thằng bố chết tiệt của nó và cả những người còn lại nữa. Chúng ta sẽ phải đổ máu!"
“Tới lúc nó gọi được họ về đây, chúng ta đã xong việc rồi. Nhanh lên nào, bắt đầu thôi."
Vừa tranh cãi, họ vừa lôi Caroline đi, hai tay nàng bị trói quặt ra sau, mắt bị bịt chặt. Nàng khua chân đá và thấy rằng mình bị nhấc lên. Rồi, nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng vải cọ vào những thân cây xù xì và tiếng hú của những con vật sống về đêm, nàng nhận ra mình đang bị mang vào rừng.
Rõ ràng nhóm người này đang định thực hiện một tội ác.
“Ôi, làm ơn," Caroline van vỉ, nỗi sợ hãi khiến giọng nàng khản đặc. “Làm ơn, tôi không phải là phù thủy! Xin đừng làm hại tôi!"
“Im nào! Này, nhét thứ gì đó vào miệng cô ta đi."
Một cái khăn len được nhét vào miệng nàng, gần như làm nàng ngộp thở và buồn nôn.
“Chúng ta nên nhanh lên…!"
“Vâng."
“Giương đuốc của anh lại đây. Có phải là cái cây này không?"
“Đúng rồi, là nó đấy, chính là cái cây mà cô ta đã khắc những dòng chữ quỷ quái lên! Cẩn thận đừng chạm vào chữ viết của cô ta nhé!"
“Đặt cô ta xuống đó đi."
Caroline lại được đặt xuống, và cảm thấy lưng mình chạm vào một thân cây xù xì. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ trong vài giây họ đã trói được nàng vào cái cây.
Họ đang chất những thứ gì đó xung quanh chân nàng.
“Khẩn trương lên!"
“Nhanh nữa đi!"
“Cô ta được kết liễu ở chính cái cây mà cô ta đánh dấu những lời lẽ ma quỷ. Thật hợp lý! Cô ta có thể mang những lời ma quỷ ấy xuống Địa Ngục!"
“Chúng ta có nên bỏ chiếc khăn bịt miệng ra để cho cô ta cầu nguyện không?"
“Bọn phù thủy có bao giờ cầu nguyện đâu!"
“Có lẽ lửa sẽ thanh tẩy linh hồn cô ta trước khi Quỷ dữ chiếm đoạt nó! Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ cho cô ta cơ hội để cầu nguyện!"
Lửa ư? Toàn thân Caroline lạnh toát khi nàng nhận ra họ định làm gì: thiêu sống nàng trên giàn lửa!
“Cô có muốn cầu nguyện không, cô gái?"
Caroline yếu ớt gật đầu. Tấm khăn bịt miệng được bỏ ra, và nàng đưa lưỡi liếm quanh khoang miệng khô khốc.
“Tại sao các người lại làm thế này với tôi?" nàng hỏi đầy ai oán. Sợi dây trói quá chặt, cứa vào cánh tay, ngực và đùi nàng. Nàng vặn vẹo, nhưng những nút thắt quá chắc chắn, và nàng biết mình sẽ không thể cởi được nó. Những giọt lệ dâng lên trong mắt nàng, chảy qua chiếc khăn bịt mắt, tràn xuống hai gò má. Chẳng lẽ đời nàng sẽ kết thúc như thế này sao? Không thể như vậy được, bữa tối vẫn đang nấu dở trong nhà bếp, những người đàn ông của nàng sẽ về nhà bất cứ lúc nào để ăn và…
“Tôi đã nói là cô ta sẽ không cầu nguyện mà!"
“Đừng có nghĩ đến chuyện dùng nước mắt để lay chuyển chúng tôi!"
“Đây chỉ là một trò ma mãnh để khiến chúng ta nghi ngờ thôi! Bằng chứng đã rõ ràng ra đấy!"
“Đừng nói nữa, châm lửa đi! Cứ đà này chúng ta sẽ phải ở đây cả đêm mất!"
“Tôi không phải là phù thủy! Tôi xin các người, các người phải tin tôi!" Caroline sợ hãi khóc nức nở.
“Đừng để ý tới những lời van vỉ của cô ta! Ai chả biết cô ta luyện thuật giả kim, và dấu tích bùa chú của cô ta còn được khắc rành rành ra đấy!"
“Khi một con chó dại chạy vào làng, cô ta đã dùng ánh mắt để đuổi nó đi!"
“Cô ta đã nhìn con bé Faith nhà tôi, và ngày hôm sau con bé bị bệnh luôn!"
“Ban đêm cô ta thổi hồn mình vào con mèo, để đi lang thang trong rừng làm những việc xấu xa!"
“Châm lửa đi!"
“Con mèo chính là linh hồn của cô ta đấy! Nó giống hệt cô ta!"
“Châm lửa đi!"
“Cô ta là phù thủy, chị em nhà cô ta đều là phù thủy!"
“Châm lửa đi!"
“Không, làm ơn, các người phải nghe tôi…!"
“Ahhh!" Đám đông thốt lên một âm thanh thỏa mãn, như thể họ được thấy một con dã thú to lớn vừa bị thương và nhỏ giọt máu đầu tiên.
“Làm ơn…!"
Caroline gần như điên loạn. Tiếng lửa lách tách vọng đến tai nàng. Mùi nhựa thông cháy xốc vào mũi nàng. Cảm giác nóng rực lan tới chân nàng, và nàng biết lửa đã được châm. Còn bao lâu nữa thì ngọn lửa bén tới váy nàng? Khi điều đó xảy ra, đời nàng coi như chấm dứt…
Caroline hét lên thất thanh, đầu nàng ngửa ra sau, đập vào thân cây. Đám đông vừa nhìn vừa bắt đầu tụng kinh.
“Thiêu sống, phù thủy, thiêu sống!"
“Lạy Chúa chúng con ở trên trời…" Caroline giãy giụa trong vòng dây trói, trước sức nóng đang tăng dần theo từng giây, trước nỗi đau đớn mà nàng biết mình sắp phải gánh chịu, trước cái chết khủng khiếp đang hiện diện trước mắt.
“Thiêu sống, phù thủy, thiêu sống!"
“Tên Người thật thiêng liêng…"
Đầu nàng cọ vào thân cây, và chiếc khăn bịt mắt bị xô lệch. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy những ngọn lửa đang nhảy nhót ngày một gần lại, tí tách vui vẻ, chuẩn bị liếm vào nàng, con mồi của chúng…
Đám đông hân hoan vui sướng, vừa đọc kinh vừa lắc lư, đôi mắt lén nhìn Caroline như mắt của những loài thú dữ trong đêm tối. Họ hau háu nhìn nỗi hốt hoảng của nàng. Họ thích thú chứng kiến nàng bị thiêu sống…
Ngọn lửa lan tới bàn chân nàng, liếm vào mép váy nàng và bén vào đó. Chiếc váy vải thô màu xanh thẫm bùng lên như ngọn đuốc. Khói xộc vào phổi nàng làm chúng như muốn nổ tung. Những ngọn lửa bốc cao tới quá mặt nàng, và Caroline mở miệng để hét lên một tiếng thất thanh hãi hùng lần cuối.
Bỗng có tiếng súng nổ vang lên trong đêm tối. Đám đông hét lên, chạy toán loạn. Caroline chẳng biết gì hơn ngoài những ngọn lửa đang ngấu nghiến nàng, cho đến khi một cơ thể to lớn màu đen cầm dao xông vào ngọn lửa để cắt đứt sợi dây thừng trói nàng và kéo nàng ra. Lảo đảo tiến về phía trước, chiếc váy vẫn bén lửa, nàng ngã xuống mặt đất ẩm ướt, lăn qua lăn lại. Chiếc váy bị cháy của nàng được xé ra. Suốt thời gian đó nàng không ngừng la hét.
“Caroline!" Cuối cùng nàng cũng nghe thấy giọng Matt, khuôn mặt anh hiện ra trước đôi mắt vằn đỏ vì sợ hãi của nàng, đôi tay anh ôm chầm lấy nàng.
“Matt!" Nàng nhận ra anh rồi òa khóc. Nàng úp mặt vào ngực anh, run rẩy và nức nở gọi tên anh.
“Ổn rồi cưng, anh cứu được em rồi." Anh thủ thỉ với nàng khi bế nàng sải bước dọc theo con đường dẫn qua rừng về nhà họ. Daniel, Robert, Thomas và John theo sau bảo vệ với khuôn mặt dữ dằn, tay mang súng. Đám đông đã tản mát vào trong rừng như những hồn ma bị tan biến, và Caroline nhận ra rằng nàng sẽ không bao giờ biết được những kẻ muốn nàng phải chết là ai.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ đến việc Matt đã làm gì để cứu nàng.
“Đống lửa," nàng nghẹn ngào lẩm bẩm, giọng khản đặc vì khói, “anh đã xông qua ngọn lửa."
Matt đã đương đầu với nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời anh chỉ vì nàng.
Nàng cứ ngỡ cánh đàn ông sẽ về bất cứ lúc nào, và sau đó tất cả bọn họ sẽ ngồi ăn tối cùng nhau. Mặc dù nỗi đau buồn vì mất Mary vẫn còn đó, nhưng bữa tối nay sẽ là dịp để họ chúc mừng Davey qua cơn nguy hiểm. Nàng đã nấu những món ăn ưa thích của cánh đàn ông, lại còn làm một cái bánh nhỏ từ bột ngô, trứng, mật ong rừng và sữa.
Vì vậy, khi ra mở cửa mà chẳng nghi ngờ gì, nàng thấy mình đang đối mặt với cả một đám đông có lẽ đến hơn hai mươi người đàn ông, vài phụ nữ, mang theo những cây đuốc làm từ gỗ thông cháy rừng rực và lầm rầm với nhau.
“Ồ, chào mọi người. Tôi có thể giúp gì cho quý vị?" Dù ngạc nhiên nhưng Caroline vẫn lịch sự. Đám đông đột nhiên yên lặng vì nhận ra nàng đã xuất hiện. Thấy cửa mở, Millicent liền nhổm dậy từ chỗ nằm trên lò sưởi để tới quấn quýt bên chân nàng.
“Chính là cô ta! Đồ phù thủy!" một giọng nói rít lên từ phía cuối đám đông. Tầm nhìn của Caroline bị ngăn trở bởi những ánh đuốc lập lòe nên nàng không thể nhìn rõ từng khuôn mặt. Tuy nhiên, ẩn náu ở phía cuối, nàng nghĩ mình trông thấy chiếc áo chùng của viên linh mục bay phấp phới, và gần trung tâm đám đông hơn, cái đầu hói chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc của ông Williams hiện ra trong ánh đuốc mà ông ta cầm.
“Phù thủy ư?" nàng hỏi lại, bối rối.
“Trông kìa, cô ta có đồng bọn đấy! Coi chừng con mèo!"
“Bắt lấy cô ta! Con tôi sắp chết, và chính cô ta đã gây ra chuyện đó!" Giọng một phụ nữ cất lên đầy kích động.
“Bắt lấy mụ phù thủy!"
Đột nhiên hoảng sợ, Caroline lùi lại một bước và bám tay vào cánh cửa, định đóng nó lại. Nhưng vấp vào Millicent, nó kêu ré lên và lao bắn ra ngoài bóng tối. Vài người trong đám đông hét lên, vài người khác chạy nháo nhác. Nhưng hình như sự rút lui của nàng chỉ càng tiếp thêm can đảm cho họ, phần lớn trong số họ xông về phía trước, tóm lấy tay Caroline và lôi nàng ra ngoài.
Caroline hét lên.
“Dì Caroline!" Joun đang làm tính trong bếp liền chạy ra xem chuyện gì. Đôi mắt nó mở to, mặt tái nhợt, hai nắm tay siết chặt. Caroline nhận thấy nó đang định chạy tới giúp nàng chống trả đám đông.
“John, không!" nàng hét lên. “Chạy đi! Đi tìm người giúp!"
Một bàn tay vươn ra bịt chặt miệng nàng.
“Bắt lấy thằng bé! Bắt lấy thằng bé!"
Một tiếng súng nổ vang lên, và máu trong người Caroline đông cứng.
“Quỷ tha ma bắt, Will, ông làm tôi bắn chệch rồi!"
“Tôi cố tình làm vậy đấy, đồ ngốc! Chúng ta không phải làm hại thằng nhóc! Nó không có tội gì cả!"
“Nhưng nó sẽ đi gọi thằng bố chết tiệt của nó và cả những người còn lại nữa. Chúng ta sẽ phải đổ máu!"
“Tới lúc nó gọi được họ về đây, chúng ta đã xong việc rồi. Nhanh lên nào, bắt đầu thôi."
Vừa tranh cãi, họ vừa lôi Caroline đi, hai tay nàng bị trói quặt ra sau, mắt bị bịt chặt. Nàng khua chân đá và thấy rằng mình bị nhấc lên. Rồi, nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng vải cọ vào những thân cây xù xì và tiếng hú của những con vật sống về đêm, nàng nhận ra mình đang bị mang vào rừng.
Rõ ràng nhóm người này đang định thực hiện một tội ác.
“Ôi, làm ơn," Caroline van vỉ, nỗi sợ hãi khiến giọng nàng khản đặc. “Làm ơn, tôi không phải là phù thủy! Xin đừng làm hại tôi!"
“Im nào! Này, nhét thứ gì đó vào miệng cô ta đi."
Một cái khăn len được nhét vào miệng nàng, gần như làm nàng ngộp thở và buồn nôn.
“Chúng ta nên nhanh lên…!"
“Vâng."
“Giương đuốc của anh lại đây. Có phải là cái cây này không?"
“Đúng rồi, là nó đấy, chính là cái cây mà cô ta đã khắc những dòng chữ quỷ quái lên! Cẩn thận đừng chạm vào chữ viết của cô ta nhé!"
“Đặt cô ta xuống đó đi."
Caroline lại được đặt xuống, và cảm thấy lưng mình chạm vào một thân cây xù xì. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ trong vài giây họ đã trói được nàng vào cái cây.
Họ đang chất những thứ gì đó xung quanh chân nàng.
“Khẩn trương lên!"
“Nhanh nữa đi!"
“Cô ta được kết liễu ở chính cái cây mà cô ta đánh dấu những lời lẽ ma quỷ. Thật hợp lý! Cô ta có thể mang những lời ma quỷ ấy xuống Địa Ngục!"
“Chúng ta có nên bỏ chiếc khăn bịt miệng ra để cho cô ta cầu nguyện không?"
“Bọn phù thủy có bao giờ cầu nguyện đâu!"
“Có lẽ lửa sẽ thanh tẩy linh hồn cô ta trước khi Quỷ dữ chiếm đoạt nó! Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ cho cô ta cơ hội để cầu nguyện!"
Lửa ư? Toàn thân Caroline lạnh toát khi nàng nhận ra họ định làm gì: thiêu sống nàng trên giàn lửa!
“Cô có muốn cầu nguyện không, cô gái?"
Caroline yếu ớt gật đầu. Tấm khăn bịt miệng được bỏ ra, và nàng đưa lưỡi liếm quanh khoang miệng khô khốc.
“Tại sao các người lại làm thế này với tôi?" nàng hỏi đầy ai oán. Sợi dây trói quá chặt, cứa vào cánh tay, ngực và đùi nàng. Nàng vặn vẹo, nhưng những nút thắt quá chắc chắn, và nàng biết mình sẽ không thể cởi được nó. Những giọt lệ dâng lên trong mắt nàng, chảy qua chiếc khăn bịt mắt, tràn xuống hai gò má. Chẳng lẽ đời nàng sẽ kết thúc như thế này sao? Không thể như vậy được, bữa tối vẫn đang nấu dở trong nhà bếp, những người đàn ông của nàng sẽ về nhà bất cứ lúc nào để ăn và…
“Tôi đã nói là cô ta sẽ không cầu nguyện mà!"
“Đừng có nghĩ đến chuyện dùng nước mắt để lay chuyển chúng tôi!"
“Đây chỉ là một trò ma mãnh để khiến chúng ta nghi ngờ thôi! Bằng chứng đã rõ ràng ra đấy!"
“Đừng nói nữa, châm lửa đi! Cứ đà này chúng ta sẽ phải ở đây cả đêm mất!"
“Tôi không phải là phù thủy! Tôi xin các người, các người phải tin tôi!" Caroline sợ hãi khóc nức nở.
“Đừng để ý tới những lời van vỉ của cô ta! Ai chả biết cô ta luyện thuật giả kim, và dấu tích bùa chú của cô ta còn được khắc rành rành ra đấy!"
“Khi một con chó dại chạy vào làng, cô ta đã dùng ánh mắt để đuổi nó đi!"
“Cô ta đã nhìn con bé Faith nhà tôi, và ngày hôm sau con bé bị bệnh luôn!"
“Ban đêm cô ta thổi hồn mình vào con mèo, để đi lang thang trong rừng làm những việc xấu xa!"
“Châm lửa đi!"
“Con mèo chính là linh hồn của cô ta đấy! Nó giống hệt cô ta!"
“Châm lửa đi!"
“Cô ta là phù thủy, chị em nhà cô ta đều là phù thủy!"
“Châm lửa đi!"
“Không, làm ơn, các người phải nghe tôi…!"
“Ahhh!" Đám đông thốt lên một âm thanh thỏa mãn, như thể họ được thấy một con dã thú to lớn vừa bị thương và nhỏ giọt máu đầu tiên.
“Làm ơn…!"
Caroline gần như điên loạn. Tiếng lửa lách tách vọng đến tai nàng. Mùi nhựa thông cháy xốc vào mũi nàng. Cảm giác nóng rực lan tới chân nàng, và nàng biết lửa đã được châm. Còn bao lâu nữa thì ngọn lửa bén tới váy nàng? Khi điều đó xảy ra, đời nàng coi như chấm dứt…
Caroline hét lên thất thanh, đầu nàng ngửa ra sau, đập vào thân cây. Đám đông vừa nhìn vừa bắt đầu tụng kinh.
“Thiêu sống, phù thủy, thiêu sống!"
“Lạy Chúa chúng con ở trên trời…" Caroline giãy giụa trong vòng dây trói, trước sức nóng đang tăng dần theo từng giây, trước nỗi đau đớn mà nàng biết mình sắp phải gánh chịu, trước cái chết khủng khiếp đang hiện diện trước mắt.
“Thiêu sống, phù thủy, thiêu sống!"
“Tên Người thật thiêng liêng…"
Đầu nàng cọ vào thân cây, và chiếc khăn bịt mắt bị xô lệch. Bây giờ nàng có thể nhìn thấy những ngọn lửa đang nhảy nhót ngày một gần lại, tí tách vui vẻ, chuẩn bị liếm vào nàng, con mồi của chúng…
Đám đông hân hoan vui sướng, vừa đọc kinh vừa lắc lư, đôi mắt lén nhìn Caroline như mắt của những loài thú dữ trong đêm tối. Họ hau háu nhìn nỗi hốt hoảng của nàng. Họ thích thú chứng kiến nàng bị thiêu sống…
Ngọn lửa lan tới bàn chân nàng, liếm vào mép váy nàng và bén vào đó. Chiếc váy vải thô màu xanh thẫm bùng lên như ngọn đuốc. Khói xộc vào phổi nàng làm chúng như muốn nổ tung. Những ngọn lửa bốc cao tới quá mặt nàng, và Caroline mở miệng để hét lên một tiếng thất thanh hãi hùng lần cuối.
Bỗng có tiếng súng nổ vang lên trong đêm tối. Đám đông hét lên, chạy toán loạn. Caroline chẳng biết gì hơn ngoài những ngọn lửa đang ngấu nghiến nàng, cho đến khi một cơ thể to lớn màu đen cầm dao xông vào ngọn lửa để cắt đứt sợi dây thừng trói nàng và kéo nàng ra. Lảo đảo tiến về phía trước, chiếc váy vẫn bén lửa, nàng ngã xuống mặt đất ẩm ướt, lăn qua lăn lại. Chiếc váy bị cháy của nàng được xé ra. Suốt thời gian đó nàng không ngừng la hét.
“Caroline!" Cuối cùng nàng cũng nghe thấy giọng Matt, khuôn mặt anh hiện ra trước đôi mắt vằn đỏ vì sợ hãi của nàng, đôi tay anh ôm chầm lấy nàng.
“Matt!" Nàng nhận ra anh rồi òa khóc. Nàng úp mặt vào ngực anh, run rẩy và nức nở gọi tên anh.
“Ổn rồi cưng, anh cứu được em rồi." Anh thủ thỉ với nàng khi bế nàng sải bước dọc theo con đường dẫn qua rừng về nhà họ. Daniel, Robert, Thomas và John theo sau bảo vệ với khuôn mặt dữ dằn, tay mang súng. Đám đông đã tản mát vào trong rừng như những hồn ma bị tan biến, và Caroline nhận ra rằng nàng sẽ không bao giờ biết được những kẻ muốn nàng phải chết là ai.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ đến việc Matt đã làm gì để cứu nàng.
“Đống lửa," nàng nghẹn ngào lẩm bẩm, giọng khản đặc vì khói, “anh đã xông qua ngọn lửa."
Matt đã đương đầu với nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời anh chỉ vì nàng.
Tác giả :
Karen Robards