Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh
Chương 31
“Tại sao... tại sao em phải ngăn anh lại chứ?" Đôi mắt nàng đầy bối rối và kinh hoảng khi chúng bắt gặp ánh mắt anh. Rõ ràng Matt đang hết sức giận dữ, đôi mắt xanh sáng rực nheo lại nhìn nàng dữ dội, cái miệng mím chặt thành một đường thẳng cương quyết. Sự điềm đạm thường thấy ở anh đã đột ngột biến mất.
“Bởi vì bất chấp sự quyến rũ ngọt ngào của em, em vẫn chỉ như một nàng trinh nữ mới mười hai tuổi, hoàn toàn chưa sẵn sàng để cho một người đàn ông yêu!"
“Nhưng… đó là vì… anh biết mà." Nàng lắp bắp và ngạc nhiên.
“Đúng, anh biết." Anh chua chát nhại lại nàng rồi đứng dậy, mặt đỏ gay gắt vì giận dữ. Anh sốc lại cái quần mà không e ngại chút nào, rồi vừa trừng trừng nhìn nàng, anh vừa tiếp tục, “Anh đã muốn tốc váy em lên ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, khi em ngồi trên mặt đất với cái váy rách mướp và mái tóc buông xõa xuống vai, mặt mày hốt hoảng. Lúc em nằm trên giường anh và anh hôn em, em có biết anh đã phải khó khăn thế nào mới buông được em ra không? Không, dĩ nhiên là em không biết được rồi. Em chẳng biết gì cả. Nhưng anh đã buông em ra. Tại sao? Bởi vì anh thích em, Caroline, và em rõ ràng cần được yêu thương và chở che. Giữa chúng ta có sự tin tưởng lẫn nhau, và niềm tin là thứ mà anh luôn coi trọng nên anh không thể cho phép ham muốn của mình làm lu mờ nó. Trước khi đưa em lên giường, anh muốn cho em thời gian và cơ hội để chữa lành vết thương. Và ơn chúa, anh đã làm được. Anh đã không đụng vào em, đúng không? Anh đã nỗ lực hết mức để kiếm cho mình một chỗ trên thiên đường! Nhưng giờ thì làm thế quái nào mà chúng ta quay lại như trước đây được nữa? Chúng ta không thể, bởi vì anh sẽ phát điên lên vì ham muốn em, nhưng anh cũng biết rằng nếu mình chiếm đoạt em, em sẽ buồn nôn vì khiếp sợ trong lúc anh đang thỏa mãn sự thèm khát của mình! Em có nghĩ anh là một kẻ đáng ghê tởm khi làm vậy với một người phụ nữ không ham muốn mình không? Đặc biệt là khi đó lại là người phụ nữ mà anh quan tâm?"
“Nhưng…nhưng…" Caroline không nói được gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lòng vị tha của mình sẽ dẫn đến một kết cục như thế. Nàng chẳng tài nào hiểu nổi những lý lẽ của anh, mặc dù nàng đã nghe thấy rất rõ rằng anh quan tâm đến nàng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khiến nàng thấy hạnh phúc nếu anh không tỏ ra qua đỗi giận dữ.
Lúc này anh đang nhét vạt áo vào trong quần. Nàng sực nhớ ra thân thể mình đang bị phơi bày từ phần eo bụng đến cạp đôi tất màu trắng ở giữa đùi, hai chân nàng giang ra khêu gợi, chiếc váy cuộn lên tận bụng. Nàng đỏ bừng mặt, hất váy xuống và lồm cồm đứng dậy.
“Em thực sự muốn anh… làm việc mà anh đã làm. Chỉ là... em… em không thể kìm nén được cảm giác của mình khi nó xảy ra! Ôi, Matt, anh không thể chấp nhận sự thật là em đã tặng anh một món quà, và lấy làm vui vẻ về điều đó ư?"
“Vui vẻ á!" Caroline tưởng như Matt sắp đấm vào bức tường gần nhất. Mặt anh hầm hầm giận dữ, và anh nghiến chặt răng. “Anh chẳng cần ai hy sinh cho mình hết, cảm ơn em rất nhiều!"
“Không phải như thế!" Caroline phản đối, gần như òa khóc, nhưng anh đã ra đến cửa, vừa đi vừa thọc tay vào mái tóc rối bù. Rõ ràng anh không có ý định ở lại và tranh cãi về vấn đề này thêm nữa.
“Matt!"
Anh lờ nàng đi, giật mạnh cánh cửa. Sự giận dữ và sức mạnh của anh khiến nó trượt đi như thể đường rãnh được bôi mỡ. Rồi anh dừng phắt lại vì chạm mặt Daniel ở bên ngoài.
Daniel cũng dừng lại, và hai người họ nhìn nhau chằm chằm. Matt đang quay lưng về phía Caroline, dầu vậy nàng vẫn nhìn thấy cơ thể anh đang ưỡn thẳng đầy đe dọa. Daniel đứng quay mặt về phía nàng, vẫn bị bóng tối bao phủ bất chấp quầng sáng hắt ra từ cửa chuồng gia súc, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự căng thẳng ở anh ta.
“Em muốn gì?" Matt gầm gừ, cơ thể to lớn của anh chắn cả lối vào lẫn tầm nhìn của Daniel. Daniel dợm bước định vòng qua anh trai, nhưng Matt cũng bước lên một bước để chặn anh ta lại.
“Caroline đâu?"
Matt cất lên một tiếng cười đáng sợ. “Em không việc gì phải quan tâm đến Caroline."
“Em quan tâm đến cô ấy cũng nhiều không kém gì anh! Cô ấy đâu? Cô ấy..." Giọng Daniel nhỏ dần khi anh ta nhìn thấy Caroline qua vai Matt. Caroline không nhận ra rằng, với mái tóc xổ tung xõa xuống vai, đôi môi đỏ mọng và đôi má ửng hồng vì cọ vào cái hàm ram ráp của Matt, nàng chính là hình ảnh của một người phụ nữ ít nhất vừa mới được hôn sâu.
“Đồ... khốn!" Daniel thốt lên. Và rồi, anh ta bất ngờ đấm vào mặt Matt.
Cú đấm vang dội khắp chuồng gia súc. Con bò Jacob ở trong một chuồng riêng rộng rãi phía sau thở phì phì cảnh giác, cơ thể khổng lồ của nó húc thình thịch vào lớp gỗ. Một con bò cái được nhốt gần cửa hơn rống lên khi Matt lảo đảo lùi lại và rồi ngã huỵch xuống đo đất.
“Matt!" Caroline hét lên, chạy tới giúp anh ngồi dậy. Một bàn tay anh đang đưa lên ôm mắt. Nàng khom người nắm lấy cánh tay anh và trừng trừng nhìn Daniel với sự dữ tợn của một con sư tử cái đang bảo vệ con. “Anh đánh anh ấy ư! Anh đang nghĩ gì vậy? Anh ấy là anh trai của anh mà!"
“Em đừng nhúng vào chuyện này," Matt gầm gừ đẩy nàng ra. Rồi anh vùng đứng dậy, xông vào em trai mình và đẩy anh ta ra sân. Hai người đàn ông to khỏe đang trong cơn thịnh nộ đấm đá và chửi rủa nhau rất dữ dội. Matt cao hơn khoảng hai phân và vạm vỡ hơn đáng kể, nhưng anh vướng cái chân bị tật nên cuộc đấu ít nhiều ngang tài ngang sức. Caroline chạy vụt theo sau họ.
“Dừng lại! Matt! Daniel! Các anh có nghe tôi nói gì không? Dừng lại!"
Caroline túm lấy cánh tay Matt nhưng liền bị hất ra. Cùng lúc đó, do bị phân tâm nên Matt lãnh thêm một cú đấm nữa vào mặt. Caroline co rúm lại khi cú đấm cứng như thép của Daniel trúng vào hàm Matt. Matt ngửa đầu ra sau, rên rỉ. Daniel tiếp tục tung một cú đấm vào phần giữa cơ thể Matt, nhưng may mắn là anh đã né kịp người sang một bên. Với một tiếng gầm lớn, Matt đạp vào giữa bụng Daniel. Và rồi, khi em trai anh cúi gập người xuống và thở hắt ra, Matt bồi thêm một cú đấm đầy uy lực vào mặt anh ta. Lần này Daniel là người phải đo đất.
“Làm ơn dừng lại đi! Làm ơn!"
Những tiếng hét của nàng chẳng có tác dụng gì. Daniel lại lao vào Matt. Caroline giậm chân bất lực, rồi nàng nhớ ra cái thùng trong chuồng gia súc bèn chạy vội đi tìm nó ngay khi Daniel cố gắng dùng cánh tay khóa cổ Matt. Lấy xong, nàng múc đầy thùng nước lạnh rồi chạy tới hất ụp nước vào cả hai.
“Cái quái gì…!" Họ rời nhau ra, há hốc miệng lắp bắp trước cơn lũ lạnh buốt đổ ụp xuống đầu rồi trừng mắt nhìn nàng. Vào lúc đó, dưới ánh trăng mờ tỏ, bất chấp sự khác biệt về màu tóc và chiều cao, trông họ giống hệt nhau như anh em song sinh. Sau khi đã xác định được sự can thiệp xuất phát từ đâu, họ liền rời mắt khỏi Caroline và gườm gườm nhìn nhau. Và rồi, với những tiếng gầm gừ phẫn nộ, họ lại tiếp tục xông vào đánh đấm.
Đến nước này thì Caroline chẳng buồn do dự nữa. Nàng vứt cái thùng xuống đất, siết chặt nắm đấm và đùng đùng bỏ vào nhà. Nếu mấy gã ngốc chết tiệt này muốn giết nhau thì cứ việc!
Vào trong nhà, Caroline đi thẳng tới bếp, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại vẫn đang quanh quẩn trong phòng để làm những việc khác nhau, rồi bắt đầu thu dọn đĩa bát trên bàn ồn ào hơn bình thường. Nhận ra bộ dạng xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng và sự giận dữ thấy rõ ở nàng, bốn cặp mắt mở to vì tò mò.
“Sao thế?" Cuối cùng Thomas cất tiếng hỏi khi thấy nàng vẫn cương quyết lặng lẽ.
“Hai gã ngốc đang đánh nhau nhừ tử trong sân nuôi gà," nàng ngoảnh lại, rít lên với anh ta. “Và tôi chẳng buồn xem!"
“Cái gì!"
Mất một giây hoảng hốt, rồi bốn người họ đứng bật dậy và chạy vội ra cửa. Nhưng Caroline không biết chuyện gì xảy ra sau đó, vì nàng đã quá mệt mỏi với tất cả đàn ông trên trái đất này và bỏ đi ngủ.
Trên giường, Caroline cứa trằn trọc, trở mình tức tối, và cả đêm nàng chẳng chợp mắt được chút nào.
“Bởi vì bất chấp sự quyến rũ ngọt ngào của em, em vẫn chỉ như một nàng trinh nữ mới mười hai tuổi, hoàn toàn chưa sẵn sàng để cho một người đàn ông yêu!"
“Nhưng… đó là vì… anh biết mà." Nàng lắp bắp và ngạc nhiên.
“Đúng, anh biết." Anh chua chát nhại lại nàng rồi đứng dậy, mặt đỏ gay gắt vì giận dữ. Anh sốc lại cái quần mà không e ngại chút nào, rồi vừa trừng trừng nhìn nàng, anh vừa tiếp tục, “Anh đã muốn tốc váy em lên ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, khi em ngồi trên mặt đất với cái váy rách mướp và mái tóc buông xõa xuống vai, mặt mày hốt hoảng. Lúc em nằm trên giường anh và anh hôn em, em có biết anh đã phải khó khăn thế nào mới buông được em ra không? Không, dĩ nhiên là em không biết được rồi. Em chẳng biết gì cả. Nhưng anh đã buông em ra. Tại sao? Bởi vì anh thích em, Caroline, và em rõ ràng cần được yêu thương và chở che. Giữa chúng ta có sự tin tưởng lẫn nhau, và niềm tin là thứ mà anh luôn coi trọng nên anh không thể cho phép ham muốn của mình làm lu mờ nó. Trước khi đưa em lên giường, anh muốn cho em thời gian và cơ hội để chữa lành vết thương. Và ơn chúa, anh đã làm được. Anh đã không đụng vào em, đúng không? Anh đã nỗ lực hết mức để kiếm cho mình một chỗ trên thiên đường! Nhưng giờ thì làm thế quái nào mà chúng ta quay lại như trước đây được nữa? Chúng ta không thể, bởi vì anh sẽ phát điên lên vì ham muốn em, nhưng anh cũng biết rằng nếu mình chiếm đoạt em, em sẽ buồn nôn vì khiếp sợ trong lúc anh đang thỏa mãn sự thèm khát của mình! Em có nghĩ anh là một kẻ đáng ghê tởm khi làm vậy với một người phụ nữ không ham muốn mình không? Đặc biệt là khi đó lại là người phụ nữ mà anh quan tâm?"
“Nhưng…nhưng…" Caroline không nói được gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lòng vị tha của mình sẽ dẫn đến một kết cục như thế. Nàng chẳng tài nào hiểu nổi những lý lẽ của anh, mặc dù nàng đã nghe thấy rất rõ rằng anh quan tâm đến nàng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để khiến nàng thấy hạnh phúc nếu anh không tỏ ra qua đỗi giận dữ.
Lúc này anh đang nhét vạt áo vào trong quần. Nàng sực nhớ ra thân thể mình đang bị phơi bày từ phần eo bụng đến cạp đôi tất màu trắng ở giữa đùi, hai chân nàng giang ra khêu gợi, chiếc váy cuộn lên tận bụng. Nàng đỏ bừng mặt, hất váy xuống và lồm cồm đứng dậy.
“Em thực sự muốn anh… làm việc mà anh đã làm. Chỉ là... em… em không thể kìm nén được cảm giác của mình khi nó xảy ra! Ôi, Matt, anh không thể chấp nhận sự thật là em đã tặng anh một món quà, và lấy làm vui vẻ về điều đó ư?"
“Vui vẻ á!" Caroline tưởng như Matt sắp đấm vào bức tường gần nhất. Mặt anh hầm hầm giận dữ, và anh nghiến chặt răng. “Anh chẳng cần ai hy sinh cho mình hết, cảm ơn em rất nhiều!"
“Không phải như thế!" Caroline phản đối, gần như òa khóc, nhưng anh đã ra đến cửa, vừa đi vừa thọc tay vào mái tóc rối bù. Rõ ràng anh không có ý định ở lại và tranh cãi về vấn đề này thêm nữa.
“Matt!"
Anh lờ nàng đi, giật mạnh cánh cửa. Sự giận dữ và sức mạnh của anh khiến nó trượt đi như thể đường rãnh được bôi mỡ. Rồi anh dừng phắt lại vì chạm mặt Daniel ở bên ngoài.
Daniel cũng dừng lại, và hai người họ nhìn nhau chằm chằm. Matt đang quay lưng về phía Caroline, dầu vậy nàng vẫn nhìn thấy cơ thể anh đang ưỡn thẳng đầy đe dọa. Daniel đứng quay mặt về phía nàng, vẫn bị bóng tối bao phủ bất chấp quầng sáng hắt ra từ cửa chuồng gia súc, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự căng thẳng ở anh ta.
“Em muốn gì?" Matt gầm gừ, cơ thể to lớn của anh chắn cả lối vào lẫn tầm nhìn của Daniel. Daniel dợm bước định vòng qua anh trai, nhưng Matt cũng bước lên một bước để chặn anh ta lại.
“Caroline đâu?"
Matt cất lên một tiếng cười đáng sợ. “Em không việc gì phải quan tâm đến Caroline."
“Em quan tâm đến cô ấy cũng nhiều không kém gì anh! Cô ấy đâu? Cô ấy..." Giọng Daniel nhỏ dần khi anh ta nhìn thấy Caroline qua vai Matt. Caroline không nhận ra rằng, với mái tóc xổ tung xõa xuống vai, đôi môi đỏ mọng và đôi má ửng hồng vì cọ vào cái hàm ram ráp của Matt, nàng chính là hình ảnh của một người phụ nữ ít nhất vừa mới được hôn sâu.
“Đồ... khốn!" Daniel thốt lên. Và rồi, anh ta bất ngờ đấm vào mặt Matt.
Cú đấm vang dội khắp chuồng gia súc. Con bò Jacob ở trong một chuồng riêng rộng rãi phía sau thở phì phì cảnh giác, cơ thể khổng lồ của nó húc thình thịch vào lớp gỗ. Một con bò cái được nhốt gần cửa hơn rống lên khi Matt lảo đảo lùi lại và rồi ngã huỵch xuống đo đất.
“Matt!" Caroline hét lên, chạy tới giúp anh ngồi dậy. Một bàn tay anh đang đưa lên ôm mắt. Nàng khom người nắm lấy cánh tay anh và trừng trừng nhìn Daniel với sự dữ tợn của một con sư tử cái đang bảo vệ con. “Anh đánh anh ấy ư! Anh đang nghĩ gì vậy? Anh ấy là anh trai của anh mà!"
“Em đừng nhúng vào chuyện này," Matt gầm gừ đẩy nàng ra. Rồi anh vùng đứng dậy, xông vào em trai mình và đẩy anh ta ra sân. Hai người đàn ông to khỏe đang trong cơn thịnh nộ đấm đá và chửi rủa nhau rất dữ dội. Matt cao hơn khoảng hai phân và vạm vỡ hơn đáng kể, nhưng anh vướng cái chân bị tật nên cuộc đấu ít nhiều ngang tài ngang sức. Caroline chạy vụt theo sau họ.
“Dừng lại! Matt! Daniel! Các anh có nghe tôi nói gì không? Dừng lại!"
Caroline túm lấy cánh tay Matt nhưng liền bị hất ra. Cùng lúc đó, do bị phân tâm nên Matt lãnh thêm một cú đấm nữa vào mặt. Caroline co rúm lại khi cú đấm cứng như thép của Daniel trúng vào hàm Matt. Matt ngửa đầu ra sau, rên rỉ. Daniel tiếp tục tung một cú đấm vào phần giữa cơ thể Matt, nhưng may mắn là anh đã né kịp người sang một bên. Với một tiếng gầm lớn, Matt đạp vào giữa bụng Daniel. Và rồi, khi em trai anh cúi gập người xuống và thở hắt ra, Matt bồi thêm một cú đấm đầy uy lực vào mặt anh ta. Lần này Daniel là người phải đo đất.
“Làm ơn dừng lại đi! Làm ơn!"
Những tiếng hét của nàng chẳng có tác dụng gì. Daniel lại lao vào Matt. Caroline giậm chân bất lực, rồi nàng nhớ ra cái thùng trong chuồng gia súc bèn chạy vội đi tìm nó ngay khi Daniel cố gắng dùng cánh tay khóa cổ Matt. Lấy xong, nàng múc đầy thùng nước lạnh rồi chạy tới hất ụp nước vào cả hai.
“Cái quái gì…!" Họ rời nhau ra, há hốc miệng lắp bắp trước cơn lũ lạnh buốt đổ ụp xuống đầu rồi trừng mắt nhìn nàng. Vào lúc đó, dưới ánh trăng mờ tỏ, bất chấp sự khác biệt về màu tóc và chiều cao, trông họ giống hệt nhau như anh em song sinh. Sau khi đã xác định được sự can thiệp xuất phát từ đâu, họ liền rời mắt khỏi Caroline và gườm gườm nhìn nhau. Và rồi, với những tiếng gầm gừ phẫn nộ, họ lại tiếp tục xông vào đánh đấm.
Đến nước này thì Caroline chẳng buồn do dự nữa. Nàng vứt cái thùng xuống đất, siết chặt nắm đấm và đùng đùng bỏ vào nhà. Nếu mấy gã ngốc chết tiệt này muốn giết nhau thì cứ việc!
Vào trong nhà, Caroline đi thẳng tới bếp, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại vẫn đang quanh quẩn trong phòng để làm những việc khác nhau, rồi bắt đầu thu dọn đĩa bát trên bàn ồn ào hơn bình thường. Nhận ra bộ dạng xộc xệch, khuôn mặt đỏ bừng và sự giận dữ thấy rõ ở nàng, bốn cặp mắt mở to vì tò mò.
“Sao thế?" Cuối cùng Thomas cất tiếng hỏi khi thấy nàng vẫn cương quyết lặng lẽ.
“Hai gã ngốc đang đánh nhau nhừ tử trong sân nuôi gà," nàng ngoảnh lại, rít lên với anh ta. “Và tôi chẳng buồn xem!"
“Cái gì!"
Mất một giây hoảng hốt, rồi bốn người họ đứng bật dậy và chạy vội ra cửa. Nhưng Caroline không biết chuyện gì xảy ra sau đó, vì nàng đã quá mệt mỏi với tất cả đàn ông trên trái đất này và bỏ đi ngủ.
Trên giường, Caroline cứa trằn trọc, trở mình tức tối, và cả đêm nàng chẳng chợp mắt được chút nào.
Tác giả :
Karen Robards