Nồi Nào Vung Nấy
Chương 7
Edit & Beta: Hoa Cúc
Sau khi từ quân doanh trở về bọn họ tập hợp rồi được nghỉ dài hạn ngày 1 tháng 10(1). Cao Á Phi và Vương Bằng Cử đều là người địa phương, trực tiếp đi về. Trần Càn nhà ở phương bắc, nên anh cũng không có ý định trở về, mà bắt đầu tìm việc làm ngắn hạn. Nhà Tiền Miểu cũng không ở gần, bị Trần Càn lôi đi theo.
(1) Ngày 1 tháng 10: quốc khánh Trung Quốc
Bọn họ nghĩ, không muốn phát truyền đơn nhàm chán, nên có chủ ý muốn bán sỉ bóng bay. 150 cái bóng bay đủ loại hình phim hoạt, nếu buôn tốt một buổi có thể bán được 30 cái. Ngày Quốc khánh trên đường chen chúc, nhưng do có nhiều trẻ em, nên bóng bay bán rất chạy. Buổi sáng bán được hơn hai mươi cái. Trong đó vì Trần Càn đẹp trai nên lấy được tình cảm từ các bà các mẹ trẻ tuổi, thu được rất nhiều lợi nhuận. Buổi chiều bọn họ tiếp tục bán được thêm 30 cái, bán đến ngày thứ tư thì hết sạch. Trần Càn mãnh liệt đề nghị hai người đi quan lẩu làm một chầu.
Ở quán lẩu không có quá nhiều người, Trần Càn kéo Tiền Miểu tìm một bàn ngồi xuống. Tiền Miểu rõ ràng hơi mệt, sau khi ngồi xuống thì cả người bắt đầu ũ rủ.
“A Miểu, có gắng gượng được không?"
“Không sao, chỉ đi lại hơi nhiều thôi, không phơi nắng là tốt rồi. Chân hơi đau, ngày mai có thể không đứng dậy được." Tiền Miểu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, lại mềm nhũn ghé lên mặt bàn.
“Nếu không đêm nay về tôi xoa cho cậu, trước kia tôi chơi bóng rổ thường xuyên nên cũng dễ bị đau cơ, khi muốn mở lactate còn không động đậy được."
“Cậu dạy tôi đi, tôi cũng giúp cậu xoa bóp, cậu cũng đi lâu như vậy mà."
“Được!" Trần Càn trong nội tâm vui cười.
Lẩu rất nhanh được mang lên, nồi lẩu dành cho ba người ăn nhưng hai người vừa trong thời kỳ thiếu thịt và bị đói nên ăn hết sạch sẽ, ngay cả đồ ăn thêm cũng không dư thừa một chút, cơm thì ăn hết cả nồi.
“Ăn thật ngon, nhưng tiếc vẫn thiếu thịt." Trần Càn ăn chưa thỏa mãn.
“Ừ, nhưng không thể ăn tiếp, bỏ đó đi. Chúng ta trở về đi!"
“Được."
Hai người chậm rãi về trường học, vì thật sự rất mệt nên họ từ bỏ ý định đi dạo quanh trường học.
“A Miểu, cậu tắm trước đi."
“Được, tôi đi trước."
Tiền Miểu đi vào WC, Trần Càn đặt mông ngồi xuống đầu giường xây dựng nội tâm, đợi chút nữa là có thể trực tiếp chạm vào da thịt A Miểu rồi, nha!
Mộng đẹp của Trần Càn thiếu chút nữa thất bại, vì Tiền Miểu mặc đồ ngủ đi ra. Anh uể oải cầm đồ đi vào WC, mới chợt nhớ mình còn có rượu thuốc, thật quá tốt.
Khi Trần Càn lúc đi ra Tiền Miểu đã nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Anh vụng trộm thưởng thức dung nhan khi ngủ của Tiền Miểu, nhưng vẫn kiên định gọi cậu tỉnh.
“A Miểu, tỉnh, tôi muốn xoa chân với cậu."
“Ừ? À." Tiền Miểu mơ màng trở mình, ghé trên giường.
“A Miểu, A Miểu, cởi quần ngủ ra, tôi và cậu dùng rượu thuốc xoa bóp."
Nghe được phải cởi quần, Tiền Miểu thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cậu xoay người bắt đầu…, đương nhiên có chút ngại ngùng.
“Không cần, để tôi tự mình làm!"
“Thẹn thùng cái gì, khi huấn luyện quân sự còn cùng nhau tắm nhiều lần như vậy mà, mọi người ở đó đều thấy được hết rồi."
“Ai, nhưng"
“Cho dù để cậu xoa cậu cũng không cách xoa cơ mà, đợi chút nữa cậu còn phải xoa lại cho tôi đây này! Trước cứ học tập một chút đi."
“... Được rồi"
Trần Càn sợ cậu xấu hổ, nên cũng không chăm chú nhìn cậu cởi quần. Tiền Miểu cởi xong nằm úp sấp trên giường, hai chân hơi mở ra, Trần Càn thực sự cảm thấy hình ảnh kia quá tuyệt vời. Anh giúp Tiền Miểu xoa bóp đùi, sau đó mau nhanh chóng mở rượu thuốc ra xoa, cứ như vậy làm đi làm lại nhiều lần.
“Thế nào, có thoải mái hơn không?"
“Thoải mái hơn nhiều, cám ơn cậu Trần Càn."
“Khách khí làm gì, cậu cũng phải giúp tôi xoa bóp….!"
Trần Càn không nói thêm gì nữa, cẩn thận cảm thụ ngón tay trượt trên làn da cậu. sau khi xoa đùi lại xuống bắp chân, xoa xong sau lại bắt đầu nắn bóp, cực kỳ cẩn thận. Anh đau lòng Tiền Miểu, nhưng không nói để Tiền Miểu nghỉ ngơi tự mình bán, bởi vì nhất định sẽ khiến cậu tự ái. Chỉ có dùng cách này giảm bớt mệt nhọc thân thể cho cậu, thuận tay sỗ sàng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi Trần Càn dừng lại, Tiền Miểu tỏ vẻ mình đã tốt hơn nhiều. Cậu bận rộn chuẩn bị cả buổi rồi bảo Trần Càn nằm xuống…, tự mình mở chân.
“Lực tay thích hợp chứ?"
“Ừ, rất thoải mái, quả nhiên hưởng thụ được nhiều hơn khi tự mình làm."
“Ha ha, vậy là tốt rồi."
Trong đầu Trần Càn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu cười, nhắm mắt lại cũng nở nụ cười.
Sau khi từ quân doanh trở về bọn họ tập hợp rồi được nghỉ dài hạn ngày 1 tháng 10(1). Cao Á Phi và Vương Bằng Cử đều là người địa phương, trực tiếp đi về. Trần Càn nhà ở phương bắc, nên anh cũng không có ý định trở về, mà bắt đầu tìm việc làm ngắn hạn. Nhà Tiền Miểu cũng không ở gần, bị Trần Càn lôi đi theo.
(1) Ngày 1 tháng 10: quốc khánh Trung Quốc
Bọn họ nghĩ, không muốn phát truyền đơn nhàm chán, nên có chủ ý muốn bán sỉ bóng bay. 150 cái bóng bay đủ loại hình phim hoạt, nếu buôn tốt một buổi có thể bán được 30 cái. Ngày Quốc khánh trên đường chen chúc, nhưng do có nhiều trẻ em, nên bóng bay bán rất chạy. Buổi sáng bán được hơn hai mươi cái. Trong đó vì Trần Càn đẹp trai nên lấy được tình cảm từ các bà các mẹ trẻ tuổi, thu được rất nhiều lợi nhuận. Buổi chiều bọn họ tiếp tục bán được thêm 30 cái, bán đến ngày thứ tư thì hết sạch. Trần Càn mãnh liệt đề nghị hai người đi quan lẩu làm một chầu.
Ở quán lẩu không có quá nhiều người, Trần Càn kéo Tiền Miểu tìm một bàn ngồi xuống. Tiền Miểu rõ ràng hơi mệt, sau khi ngồi xuống thì cả người bắt đầu ũ rủ.
“A Miểu, có gắng gượng được không?"
“Không sao, chỉ đi lại hơi nhiều thôi, không phơi nắng là tốt rồi. Chân hơi đau, ngày mai có thể không đứng dậy được." Tiền Miểu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, lại mềm nhũn ghé lên mặt bàn.
“Nếu không đêm nay về tôi xoa cho cậu, trước kia tôi chơi bóng rổ thường xuyên nên cũng dễ bị đau cơ, khi muốn mở lactate còn không động đậy được."
“Cậu dạy tôi đi, tôi cũng giúp cậu xoa bóp, cậu cũng đi lâu như vậy mà."
“Được!" Trần Càn trong nội tâm vui cười.
Lẩu rất nhanh được mang lên, nồi lẩu dành cho ba người ăn nhưng hai người vừa trong thời kỳ thiếu thịt và bị đói nên ăn hết sạch sẽ, ngay cả đồ ăn thêm cũng không dư thừa một chút, cơm thì ăn hết cả nồi.
“Ăn thật ngon, nhưng tiếc vẫn thiếu thịt." Trần Càn ăn chưa thỏa mãn.
“Ừ, nhưng không thể ăn tiếp, bỏ đó đi. Chúng ta trở về đi!"
“Được."
Hai người chậm rãi về trường học, vì thật sự rất mệt nên họ từ bỏ ý định đi dạo quanh trường học.
“A Miểu, cậu tắm trước đi."
“Được, tôi đi trước."
Tiền Miểu đi vào WC, Trần Càn đặt mông ngồi xuống đầu giường xây dựng nội tâm, đợi chút nữa là có thể trực tiếp chạm vào da thịt A Miểu rồi, nha!
Mộng đẹp của Trần Càn thiếu chút nữa thất bại, vì Tiền Miểu mặc đồ ngủ đi ra. Anh uể oải cầm đồ đi vào WC, mới chợt nhớ mình còn có rượu thuốc, thật quá tốt.
Khi Trần Càn lúc đi ra Tiền Miểu đã nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Anh vụng trộm thưởng thức dung nhan khi ngủ của Tiền Miểu, nhưng vẫn kiên định gọi cậu tỉnh.
“A Miểu, tỉnh, tôi muốn xoa chân với cậu."
“Ừ? À." Tiền Miểu mơ màng trở mình, ghé trên giường.
“A Miểu, A Miểu, cởi quần ngủ ra, tôi và cậu dùng rượu thuốc xoa bóp."
Nghe được phải cởi quần, Tiền Miểu thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cậu xoay người bắt đầu…, đương nhiên có chút ngại ngùng.
“Không cần, để tôi tự mình làm!"
“Thẹn thùng cái gì, khi huấn luyện quân sự còn cùng nhau tắm nhiều lần như vậy mà, mọi người ở đó đều thấy được hết rồi."
“Ai, nhưng"
“Cho dù để cậu xoa cậu cũng không cách xoa cơ mà, đợi chút nữa cậu còn phải xoa lại cho tôi đây này! Trước cứ học tập một chút đi."
“... Được rồi"
Trần Càn sợ cậu xấu hổ, nên cũng không chăm chú nhìn cậu cởi quần. Tiền Miểu cởi xong nằm úp sấp trên giường, hai chân hơi mở ra, Trần Càn thực sự cảm thấy hình ảnh kia quá tuyệt vời. Anh giúp Tiền Miểu xoa bóp đùi, sau đó mau nhanh chóng mở rượu thuốc ra xoa, cứ như vậy làm đi làm lại nhiều lần.
“Thế nào, có thoải mái hơn không?"
“Thoải mái hơn nhiều, cám ơn cậu Trần Càn."
“Khách khí làm gì, cậu cũng phải giúp tôi xoa bóp….!"
Trần Càn không nói thêm gì nữa, cẩn thận cảm thụ ngón tay trượt trên làn da cậu. sau khi xoa đùi lại xuống bắp chân, xoa xong sau lại bắt đầu nắn bóp, cực kỳ cẩn thận. Anh đau lòng Tiền Miểu, nhưng không nói để Tiền Miểu nghỉ ngơi tự mình bán, bởi vì nhất định sẽ khiến cậu tự ái. Chỉ có dùng cách này giảm bớt mệt nhọc thân thể cho cậu, thuận tay sỗ sàng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi Trần Càn dừng lại, Tiền Miểu tỏ vẻ mình đã tốt hơn nhiều. Cậu bận rộn chuẩn bị cả buổi rồi bảo Trần Càn nằm xuống…, tự mình mở chân.
“Lực tay thích hợp chứ?"
“Ừ, rất thoải mái, quả nhiên hưởng thụ được nhiều hơn khi tự mình làm."
“Ha ha, vậy là tốt rồi."
Trong đầu Trần Càn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu cười, nhắm mắt lại cũng nở nụ cười.
Tác giả :
Niêm Thổ