Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp
Chương 15: Gặp phải trở ngại
Liên tiếp nửa tháng, tâm tình tôi chưa bao giờ tốt hơn, trời xanh nước biếc, mùi cơm chín hòa với mùi đồ ăn xào nấu thơm ngon, tình hình thị trường chứng khoán cao thấp biến động bấy lâu rốt cuộc cũng có số dương tăng trưởng. Không nghĩ tới tôi đây vô tâm trồng liễu nhưng liễu vẫn xanh. Tiếc nuối duy nhất là việc học, bà nội qua đời, tự mình kết hôn, liên tục xảy ra chuyện làm trễ nãi không ít thời gian học tập, hiện tại ngày thi sắp tới nhưng càng ngày tôi càng không theo kịp, mắt thấy học phí chuẩn bị tan như bong bóng xà phòng, tôi gấp đến độ cả người như ngồi đống lửa. Tình huống của Trần Dũng càng hỏng bét, nguyên nhân quá rõ : đi muộn về sớm, kiến thức cốt lõi kém hơn tôi, nghe giảng bài ít hơn tôi, kiểm tra thử trên lớp chấm chéo, tôi mười câu đúng được năm, anh mười câu đúng mỗi một.
Có trận anh còn cuống quýt hơn cả tôi, bất chấp việc kinh doanh gánh trên lưng, mở to mắt chịu đựng cơn buồn ngủ học suốt đêm làm học sinh lười như tôi không thể không bội phục. Nhưng từ lúc chúng tôi đi thăm mộ mẹ anh xong, quái nhân kia không lo âu nữa, sách cũng không đọc nữa, thái độ quẹo 180 độ đâm đầu cạnh tranh với nhà hàng đối diện, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Theo như lời anh nói chính là : năm nay đại sự đã định, kì thi sang năm hẵng nói. Ai đời lại dễ dàng bỏ qua như thế ! Tôi học đến nỗi đầu óc choáng váng, thật sự không còn tinh lực dạy đời anh là không biết tiến bộ, đành phải tự dặn mình nhất định thi đậu xong sau đó sẽ cẩn thận lên một lớp tư tưởng chính trị cho anh. Bất quá đối với việc học của tôi anh vẫn rất ủng hộ, hành động cụ thể là ôm hết toàn bộ công việc nhà, liên tục nấu thức ăn dinh dưỡng, nhất thời làm tôi nhớ tới lúc ôn thi tốt nghiệp cấp ba, ăn học, ngủ học, đi học, tắm học, giống như cuộc sống chỉ còn mỗi việc học. Không hiểu làm cách nào mình qua được thời gian đó, cuộc sống phi nhân tính như vậy mới mấy ngày đã muốn nổi điên, khi đó lại có thể cần cù một năm, lợi hại thiệt là lợi hại.
Ngày thứ ba, trời đầy mây đen, thẳng đến tối, bầu trời bị đè nén suốt cả ngày rốt cuộc cũng mở cổng, mưa đùng đùng rơi xuống
Tôi tan học lúc mưa rơi đã nhỏ dần, một mình thả bộ, bước về nhà trong không khí sau cơn mưa khoan khoái nhẹ nhàng, nhìn đèn đường mờ mờ tỏa sáng dưới màn hơi nước, nghe tiếng bánh xe lướt đi trên mặt đường ướt nước lạt xạt kêu, bộ não bị mấy con số tra tấn dần dần thanh tĩnh, thân thể mệt mỏi cả ngày chậm chạp thả lỏng, cả người thư giãn hẳn.
Biển hiệu cửa hàng ven đường được nước mưa gột rửa lóe sáng, tôi suy nghĩ một chút, hay là quẹo vào đi, tất chân của Trần Dũng dùng hết, anh bận rộn không nhớ mua thêm, thủng lỗ rồi vẫn mang đại, mua thêm cho anh vài đôi vậy, dù sao cũng tiện đường.
.
.
.
Thật hận chính mình, nếu như tôi không vào đó, nếu như tôi không chạm phải mặt lão Lưu đầu bếp, nếu như tôi không cố gắng tìm kiếm chân tướng, vậy thì cuộc sống bớt đi bao nhiêu là khúc cua quanh co? Tương lai sẽ khác biết bao nhiêu?
Nhưng mà, không có cái gì là 'nếu như'. Tôi đi vào, mười phút sau ra ngoài, mang theo tất, kem đánh răng và bàn chải, đứng ở đằng kia, suy nghĩ những lời đầu bếp Lưu vừa nói.
"Công thức đó dù có dùng hay không thì cũng là bảo bối, nói cho cậu biết, công thức tôi mua hết bốn năm vạn, tính giá một vạn là nửa bán nửa tặng, chỉ cần nửa năm sẽ lập tức hồi vốn".
Một vạn? Chẳng phải Trần Dũng cầm tới bốn vạn mua nó sao? Ngày thứ năm sau khi kết hôn, hai chúng tôi cùng đi rút tiền, rõ ràng bốn cọc, trên biên lai còn nguyên con dấu đỏ của ngân hàng. Chẳng lẽ, anh gạt tôi? Cái người đã nói dù trời có sập xuống cũng sẽ chống cho tôi gạt tôi?
Không biết tôi đứng cứng đờ bao lâu, cho đến khi bình phục cảm giác mới cắn môi, bước về nhà.
"Ân Sinh, Ân Sinh!". Có người gọi, thanh âm quá quen thuộc, không cần quay đầu lại tôi cũng biết là ai. Tôi xoay người nhìn ven đường, quả nhiên, chồng tôi ngồi trong Tiểu Bạch*, vẻ mặt trung hậu, chính trực, ngoắc tôi.
*Xe hơi nhỏ của cặp này.
Trong lòng rất loạn, không biết nên dùng thái độ nào, cúi đầu lên xe ngồi xong, tôi không nói một lời.
"Anh đến trường thì mọi người đã tan hết, không có cách nào, chỉ có thể chạy về, may mắn đụng phải em luôn, sao bà xã, cảm động không?".
Bàn tay đưa ra phủi những hạt nước dính lên người tôi, đầu ngón tay ấm áp, vẫn vậy.
"Em xem em học đến mụ đầu rồi, nhìn anh làm gì, còn nhìn anh sẽ ăn hết em vào bụng!".
Ngón tay dài khẽ động, trỏ trỏ đầu mũi tôi, giọng nói sủng nịch, vẫn vậy.
"Lần sau sẽ không nghe em nữa, mưa to dù không có xe anh vẫn sẽ đi đón em, huống chi xe có đây, nhớ đó, sau này chỉ cần trời mưa cứ đứng ở trường chờ anh, đừng chạy lung tung". Anh vừa khởi động xe vừa nói, bờ vai mạnh mẽ, vẫn vậy.
Nhìn anh, không tin anh, người đàn ông như thế, sẽ nói dối tôi ư? Không đâu, vận mệnh chỉ mới vừa khởi sắc, tôi không muốn trách móc anh nặng nề, quan hệ của chúng tôi dựa trên trụ cột hôn nhân, dù không kiên cố cũng không tới nỗi quá yếu ớt bị một cơn gió giật sập.
Tựa lưng vào ghế, tôi quyết tâm được một nửa, bất kể vì hôn nhân của chúng tôi hay vì chính tôi, chỉ có lựa chọn duy nhất là tin tưởng anh. Nhưng mà, thật có thể tin tưởng sao? Sự thật quá rõ, có xây dựng trong lòng thế nào cũng vô ích.
Về tới nhà, tôi bắt đầu thần hồn nát thần tính, nhìn thấy vấn đề trong mọi chuyện nhỏ nhặt, người đàn ông trước mặt không còn là chồng tôi nữa, Trần Dũng nhanh chóng biến thành đặc vụ kẻ thù. Anh nói chuyện là ngôn ngữ mang hai ý nghĩa, anh uống nước là hành tung quỷ bí, anh đọc sách là có ý đồ bất lương... Được rồi, được rồi, tôi không vị tha, tôi nông cạn, tôi thừa nhận, lòng nghi ngờ khổng lồ chưa từng có, sinh ra một con quỷ khủng khiếp.
"Bà xã, hôm nay không ôn tập nữa sao?". Trần Dũng rửa mặt xong ngồi xuống cạnh tôi đang nằm lỳ trên giường xem TV.
Còn nói nữa! Nếu không phải vì anh thì mắc mớ gì tôi mất hứng học tập chứ!
"Nhức đầu, định đi ngủ sớm một chút". Tôi giữ vẻ thiên hạ thái bình, nghĩ một đằng nói một nẻo, thả lỏng tư thế, thả lỏng hành động. Không chỉ mình Trần Dũng giống đặc vụ, chúng tôi cùng rơi vào vô gian đạo của xui xẻo.
"Em mệt lắm à, ngồi dậy, anh massage cho em".
Bàn tay dày đặc vết chai sạn xoa ấn da đầu cho tôi như một đầu bếp bánh ngọt, không mạnh cũng không yếu, rất thoải mái.
Không biết sao, tôi đột nhiên muốn khóc, ông trời bất công, nhân duyên như vậy sao cứ gặp phải chuyện không may ?
"Bà xã, ngày mai đưa sổ tiết kiệm cho anh".
Sợ điều gì là gặp ngay điều đó, ngay thời khắc nhạy cảm đàm luận trúng đề tài nhạy cảm, lừa dối, tôi cảm giác tóc mình sắp dựng ngược lên, giọng run run hỏi. "Có chuyện gì?".
"Mấy tháng trước chị Kim đi nước ngoài, tiền thuê cửa hàng anh vẫn chưa đưa, giờ chị ấy về rồi, anh ngại không muốn bị người ta nhắc nhở, định mang nửa năm tiền nhà bổ sung luôn, mình làm vậy duy trì quan hệ hảo hữu, sau này cũng dễ dàng làm ăn".
Chị cho thuê nhà đúng là mới từ nước ngoài trở về, lý do này coi như hợp lý, tôi không làm sao được, chỉ có thể tỏ vẻ ủng hộ.
"Cần bao nhiêu tiền?".
"Bảy vạn".
"Nhiều như vậy ư?".
"Nha đầu ngốc, vị trí này, diện tích này, một năm mười bốn vạn là quá rẻ rồi, không tin em cứ đi hỏi xem, thuê mặt tiền mở cửa hàng làm gì có chuyện dưới mười lăm vạn".
Đã nói đến mức này, tôi còn hỏi nữa chính là không hiểu chuyện, đành gật đầu giả bộ đồng ý, mặc dù nghĩ thế nào cũng thấy có quỷ : không phải tôi chưa từng mướn phòng ốc, quy tắc thanh toán nửa năm so với cả năm sẽ đắt hơn ai mà chẳng biết, ông chủ Trần lại càng rõ ràng, anh không cân nhắc tới chuyện lỗ lãi sao?
"Ông xã, mấy ngày nay tiêu xài quá lớn, chúng ta không gửi định kỳ, trong ngân hàng chỉ còn mười hai vạn, anh cân nhắc một chút đi".
Ngắn ngủi, anh trầm mặc, rốt cuộc mở miệng, thanh âm hơi gấp gáp. "Anh biết rồi, yên tâm, nhà hàng cứ theo đà này thì mấy hôm nữa chồng em sẽ kiếm tiền trở lại".
"Nếu cạnh tranh với nhà hàng đối diện lợi hại như vậy, công thức bí truyền lúc trước anh mua sao không dùng? Công thức hết bốn vạn, giữ lại làm gì?". Lời này dĩ nhiên mang dụng ý khác, mặc dù không lạnh không nóng nhưng tôi nghĩ tôi có tư cách nhìn anh phản ứng.
Một giây, anh không động đậy. Hai giây, vẫn không động đậy. Ba giây...
"Aizz bà xã, đầu em toàn dầu bết ra tay anh luôn này, không được không được, mau gội đầu đi, gội xong rồi massage tiếp".
Anh đứng dậy, đi phòng vệ sinh rửa tay, tôi ngồi trên giường, tâm lạnh hết nửa. Con quỷ nghi ngờ đã biến thành con quỷ thật, nó đang trốn trong phòng, nhe nanh cười dữ tợn.
Có trận anh còn cuống quýt hơn cả tôi, bất chấp việc kinh doanh gánh trên lưng, mở to mắt chịu đựng cơn buồn ngủ học suốt đêm làm học sinh lười như tôi không thể không bội phục. Nhưng từ lúc chúng tôi đi thăm mộ mẹ anh xong, quái nhân kia không lo âu nữa, sách cũng không đọc nữa, thái độ quẹo 180 độ đâm đầu cạnh tranh với nhà hàng đối diện, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Theo như lời anh nói chính là : năm nay đại sự đã định, kì thi sang năm hẵng nói. Ai đời lại dễ dàng bỏ qua như thế ! Tôi học đến nỗi đầu óc choáng váng, thật sự không còn tinh lực dạy đời anh là không biết tiến bộ, đành phải tự dặn mình nhất định thi đậu xong sau đó sẽ cẩn thận lên một lớp tư tưởng chính trị cho anh. Bất quá đối với việc học của tôi anh vẫn rất ủng hộ, hành động cụ thể là ôm hết toàn bộ công việc nhà, liên tục nấu thức ăn dinh dưỡng, nhất thời làm tôi nhớ tới lúc ôn thi tốt nghiệp cấp ba, ăn học, ngủ học, đi học, tắm học, giống như cuộc sống chỉ còn mỗi việc học. Không hiểu làm cách nào mình qua được thời gian đó, cuộc sống phi nhân tính như vậy mới mấy ngày đã muốn nổi điên, khi đó lại có thể cần cù một năm, lợi hại thiệt là lợi hại.
Ngày thứ ba, trời đầy mây đen, thẳng đến tối, bầu trời bị đè nén suốt cả ngày rốt cuộc cũng mở cổng, mưa đùng đùng rơi xuống
Tôi tan học lúc mưa rơi đã nhỏ dần, một mình thả bộ, bước về nhà trong không khí sau cơn mưa khoan khoái nhẹ nhàng, nhìn đèn đường mờ mờ tỏa sáng dưới màn hơi nước, nghe tiếng bánh xe lướt đi trên mặt đường ướt nước lạt xạt kêu, bộ não bị mấy con số tra tấn dần dần thanh tĩnh, thân thể mệt mỏi cả ngày chậm chạp thả lỏng, cả người thư giãn hẳn.
Biển hiệu cửa hàng ven đường được nước mưa gột rửa lóe sáng, tôi suy nghĩ một chút, hay là quẹo vào đi, tất chân của Trần Dũng dùng hết, anh bận rộn không nhớ mua thêm, thủng lỗ rồi vẫn mang đại, mua thêm cho anh vài đôi vậy, dù sao cũng tiện đường.
.
.
.
Thật hận chính mình, nếu như tôi không vào đó, nếu như tôi không chạm phải mặt lão Lưu đầu bếp, nếu như tôi không cố gắng tìm kiếm chân tướng, vậy thì cuộc sống bớt đi bao nhiêu là khúc cua quanh co? Tương lai sẽ khác biết bao nhiêu?
Nhưng mà, không có cái gì là 'nếu như'. Tôi đi vào, mười phút sau ra ngoài, mang theo tất, kem đánh răng và bàn chải, đứng ở đằng kia, suy nghĩ những lời đầu bếp Lưu vừa nói.
"Công thức đó dù có dùng hay không thì cũng là bảo bối, nói cho cậu biết, công thức tôi mua hết bốn năm vạn, tính giá một vạn là nửa bán nửa tặng, chỉ cần nửa năm sẽ lập tức hồi vốn".
Một vạn? Chẳng phải Trần Dũng cầm tới bốn vạn mua nó sao? Ngày thứ năm sau khi kết hôn, hai chúng tôi cùng đi rút tiền, rõ ràng bốn cọc, trên biên lai còn nguyên con dấu đỏ của ngân hàng. Chẳng lẽ, anh gạt tôi? Cái người đã nói dù trời có sập xuống cũng sẽ chống cho tôi gạt tôi?
Không biết tôi đứng cứng đờ bao lâu, cho đến khi bình phục cảm giác mới cắn môi, bước về nhà.
"Ân Sinh, Ân Sinh!". Có người gọi, thanh âm quá quen thuộc, không cần quay đầu lại tôi cũng biết là ai. Tôi xoay người nhìn ven đường, quả nhiên, chồng tôi ngồi trong Tiểu Bạch*, vẻ mặt trung hậu, chính trực, ngoắc tôi.
*Xe hơi nhỏ của cặp này.
Trong lòng rất loạn, không biết nên dùng thái độ nào, cúi đầu lên xe ngồi xong, tôi không nói một lời.
"Anh đến trường thì mọi người đã tan hết, không có cách nào, chỉ có thể chạy về, may mắn đụng phải em luôn, sao bà xã, cảm động không?".
Bàn tay đưa ra phủi những hạt nước dính lên người tôi, đầu ngón tay ấm áp, vẫn vậy.
"Em xem em học đến mụ đầu rồi, nhìn anh làm gì, còn nhìn anh sẽ ăn hết em vào bụng!".
Ngón tay dài khẽ động, trỏ trỏ đầu mũi tôi, giọng nói sủng nịch, vẫn vậy.
"Lần sau sẽ không nghe em nữa, mưa to dù không có xe anh vẫn sẽ đi đón em, huống chi xe có đây, nhớ đó, sau này chỉ cần trời mưa cứ đứng ở trường chờ anh, đừng chạy lung tung". Anh vừa khởi động xe vừa nói, bờ vai mạnh mẽ, vẫn vậy.
Nhìn anh, không tin anh, người đàn ông như thế, sẽ nói dối tôi ư? Không đâu, vận mệnh chỉ mới vừa khởi sắc, tôi không muốn trách móc anh nặng nề, quan hệ của chúng tôi dựa trên trụ cột hôn nhân, dù không kiên cố cũng không tới nỗi quá yếu ớt bị một cơn gió giật sập.
Tựa lưng vào ghế, tôi quyết tâm được một nửa, bất kể vì hôn nhân của chúng tôi hay vì chính tôi, chỉ có lựa chọn duy nhất là tin tưởng anh. Nhưng mà, thật có thể tin tưởng sao? Sự thật quá rõ, có xây dựng trong lòng thế nào cũng vô ích.
Về tới nhà, tôi bắt đầu thần hồn nát thần tính, nhìn thấy vấn đề trong mọi chuyện nhỏ nhặt, người đàn ông trước mặt không còn là chồng tôi nữa, Trần Dũng nhanh chóng biến thành đặc vụ kẻ thù. Anh nói chuyện là ngôn ngữ mang hai ý nghĩa, anh uống nước là hành tung quỷ bí, anh đọc sách là có ý đồ bất lương... Được rồi, được rồi, tôi không vị tha, tôi nông cạn, tôi thừa nhận, lòng nghi ngờ khổng lồ chưa từng có, sinh ra một con quỷ khủng khiếp.
"Bà xã, hôm nay không ôn tập nữa sao?". Trần Dũng rửa mặt xong ngồi xuống cạnh tôi đang nằm lỳ trên giường xem TV.
Còn nói nữa! Nếu không phải vì anh thì mắc mớ gì tôi mất hứng học tập chứ!
"Nhức đầu, định đi ngủ sớm một chút". Tôi giữ vẻ thiên hạ thái bình, nghĩ một đằng nói một nẻo, thả lỏng tư thế, thả lỏng hành động. Không chỉ mình Trần Dũng giống đặc vụ, chúng tôi cùng rơi vào vô gian đạo của xui xẻo.
"Em mệt lắm à, ngồi dậy, anh massage cho em".
Bàn tay dày đặc vết chai sạn xoa ấn da đầu cho tôi như một đầu bếp bánh ngọt, không mạnh cũng không yếu, rất thoải mái.
Không biết sao, tôi đột nhiên muốn khóc, ông trời bất công, nhân duyên như vậy sao cứ gặp phải chuyện không may ?
"Bà xã, ngày mai đưa sổ tiết kiệm cho anh".
Sợ điều gì là gặp ngay điều đó, ngay thời khắc nhạy cảm đàm luận trúng đề tài nhạy cảm, lừa dối, tôi cảm giác tóc mình sắp dựng ngược lên, giọng run run hỏi. "Có chuyện gì?".
"Mấy tháng trước chị Kim đi nước ngoài, tiền thuê cửa hàng anh vẫn chưa đưa, giờ chị ấy về rồi, anh ngại không muốn bị người ta nhắc nhở, định mang nửa năm tiền nhà bổ sung luôn, mình làm vậy duy trì quan hệ hảo hữu, sau này cũng dễ dàng làm ăn".
Chị cho thuê nhà đúng là mới từ nước ngoài trở về, lý do này coi như hợp lý, tôi không làm sao được, chỉ có thể tỏ vẻ ủng hộ.
"Cần bao nhiêu tiền?".
"Bảy vạn".
"Nhiều như vậy ư?".
"Nha đầu ngốc, vị trí này, diện tích này, một năm mười bốn vạn là quá rẻ rồi, không tin em cứ đi hỏi xem, thuê mặt tiền mở cửa hàng làm gì có chuyện dưới mười lăm vạn".
Đã nói đến mức này, tôi còn hỏi nữa chính là không hiểu chuyện, đành gật đầu giả bộ đồng ý, mặc dù nghĩ thế nào cũng thấy có quỷ : không phải tôi chưa từng mướn phòng ốc, quy tắc thanh toán nửa năm so với cả năm sẽ đắt hơn ai mà chẳng biết, ông chủ Trần lại càng rõ ràng, anh không cân nhắc tới chuyện lỗ lãi sao?
"Ông xã, mấy ngày nay tiêu xài quá lớn, chúng ta không gửi định kỳ, trong ngân hàng chỉ còn mười hai vạn, anh cân nhắc một chút đi".
Ngắn ngủi, anh trầm mặc, rốt cuộc mở miệng, thanh âm hơi gấp gáp. "Anh biết rồi, yên tâm, nhà hàng cứ theo đà này thì mấy hôm nữa chồng em sẽ kiếm tiền trở lại".
"Nếu cạnh tranh với nhà hàng đối diện lợi hại như vậy, công thức bí truyền lúc trước anh mua sao không dùng? Công thức hết bốn vạn, giữ lại làm gì?". Lời này dĩ nhiên mang dụng ý khác, mặc dù không lạnh không nóng nhưng tôi nghĩ tôi có tư cách nhìn anh phản ứng.
Một giây, anh không động đậy. Hai giây, vẫn không động đậy. Ba giây...
"Aizz bà xã, đầu em toàn dầu bết ra tay anh luôn này, không được không được, mau gội đầu đi, gội xong rồi massage tiếp".
Anh đứng dậy, đi phòng vệ sinh rửa tay, tôi ngồi trên giường, tâm lạnh hết nửa. Con quỷ nghi ngờ đã biến thành con quỷ thật, nó đang trốn trong phòng, nhe nanh cười dữ tợn.
Tác giả :
Lãnh Tuyền