Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)
Chương 48
- Giá mà em có mặt mà nghe được câu đó – Roslynn nói với chồng cô khi cô đưa Judith cho anh với một câu thêm vào – Đây này, tới lượt anh dắt nó đi.
- Xin chào, con yêu – Tony nói với con gái khi anh hôn cô bé một cái thật kêu trên má – Chúng ta không cảm thấy quá tốt, đúng không?
Rồi anh quay sang vợ mình:
- May mà em không ở đó. Thật là cực kỳ xấu hổ.
- Xấu hổ? Giữa gia đình ư? – Cô khụt khịt.
Anh nhướn một bên mày đen với cô:
- Và em có thể thêm gì vào đó nào?
Anh đã kể lại toàn bộ cuộc thảo luận cho cô nghe, nhưng cô vẫn còn thấy khó mà tin được là Kelsey Langton không phải một quý cô như cô ấy có vẻ thế.
- Em đáng ra sẽ có thể nói với anh trai anh là sự cấm đoán của anh ấy cổ hủ ra sao.
Anthony cười nhăn nhở:
- Anh ghét phải nói điều này, Ros, nhưng Jason là kiểu người cổ hủ.
- Vậy thì đừng nói – Cô vặn lại – Nhưng cái gì quan trọng hơn ở đây, tình yêu hay dư luận?
- Có phải đó là câu hỏi bẫy không?
- Không đùa đâu, Tony – cô rầy – Tình yêu quan trọng hơn và anh biết vậy. Hay anh đang nói với em rằng anh sẽ không cưới em nếu em không có một vài bá tước và địa chủ trong cây gia phả của gia đình?
- Anh có phải trả lời câu hỏi đó không?
- Em đã đánh anh đấy, chồng ạ, nếu anh không thể nghiêm túc một chút – cô nói, quay lại thổ âm Scot của mình.
Anh cười khùng khục:
- Không đâu trong khi anh vẫn đang ôm Judith, nào nào, - anh nói thêm khi cô bắt đầu tiến về phía anh. Rồi, trong một tiếng cằn nhằn, anh nói – Ôi, được rồi, đúng vậy, anh dù sao đi nữa cũng sẽ lấy em, nhưng, may mắn là, anh không cần lo về sự tương xứng của em. Và bên cạnh đó, em đang quên mất là cô gái được mua tại một cuộc đấu giá tại nhà thổ. Điều đó, em yêu, có hơi nằm ngoài dư luận một chút.
- Chỉ vài người biết chuyện đó – cô chỉ ra một cách có lý lẽ.
- Hẳn là em đang đùa – anh trả lời – Mẩu tin ngon lành thế cơ mà? Có thể giờ đây nó đã được truyền đi khắp nơi rồi.
--- ------ ------ -----
Cách đó vài căn phòng, James và vợ anh đang thảo luận cùng một chủ đề khi họ nằm xoay mình cạnh nhau trên giường. Ít nhất Georgina cũng đang cố gắng để thảo luận về nó. James lúc này đang có những thứ khác trong đầu anh, và bàn tay lang thang của anh chỉ có chút ngờ vực khi làm chuyện đó,
- Em chẳng thấy xuất thân từ tầng lớp thấp hơn của cô ấy có vấn đề gì. Anh đã cưới em, đúng không? – Georgina nhắc nhở anh – Và em chắc chắn là chẳng có cái tước hiệu ngu ngốc nào gắn vào tên mình, ừm, ít nhất cũng không trước khi em cưới anh.
- Em là người Mỹ, George. Điều đó có khác biệt rất lớn nếu em tới từ một quốc gia khác, còn cô ấy thì không. Cô ấy nói năng như một nữ công tước, mỗi câu nói từ miệng cô ấy đều cho thấy xuất thân của cô ấy. Bên cạnh đó, anh không phải người phải tạo ra một hay hai thế hệ tiếp theo của tước vị Hầu tước. Điều đó, em yêu, được đặt lên vai của Derek. Anh không cần thiết phải kết hôn, điều em đã biết, anh chẳng có ý định đó – cho tới khi em trèo vào giường anh.
- Em chẳng làm chuyện gì như thế - cô cãi lại – Như em nhớ thì, anh đã kéo em vào giường anh.
Anh cười khùng khục, nút tai cô:
- Anh đã làm thế sao? Vậy thì em yêu, anh phải nói là mình thật thông minh.
- Hưmm, đúng vậy – giờ thì, dừng lại nào! Em đang có một cuộc thảo luận rất nghiêm túc mà.
Anh thở dài:
- Đúng vậy, anh thấy rồi, đáng tiếc hơn nữa.
- Ừm, em muốn anh làm gì đó về chuyện này – cô nài nỉ.
- Ý kiến hay tuyệt, George – anh nói, và đặt cô lại cho một nụ hôn rất sâu. Cô trở nên lắp bắp.
- Không phải chuyện đó – ít nhất là chưa – cô sửa lại – Em đang nói tới thái độ của anh Jason. Anh sẽ chẳng bị sao nếu nói chuyện với anh ấy, chỉ là là anh ấy đang vô lý tới mức nào.
- Anh ấy à? Đi khuyên bảo một trong mấy ông già đó hả? – Và anh bắt đầu phá lên cười.
- Điều đó không vui đâu.
- Thực sự là thế. Những ông già quá cứng nhắc với đường lối của họ. Họ không nhận lời khuyên, họ chỉ cho đi lời khuyên thôi. Và Jason biết là anh ấy có quyền trong vụ này. Cô gái đó cũng vậy. Cô ấy sẽ không lấy thằng nhóc đâu, George, vậy nên toàn bộ vụ thảo luận này được nêu lên là vậy.
- Và sự từ chối của cô ấy sẽ là gì nếu cô ấy biết được cha cậu ấy cảm thấy ra sao về nó?
- Vậy thì cô ấy đủ thông minh để hiểu rằng họ sẽ không có được cuộc hôn nhân hạnh phúc mà thiếu đi sự chúc phúc của Jason. Mặt khác, họ chẳng có giải pháp nào cả đâu. Vậy nên để yên chuyện này đi. Chúng ta không thể làm gì ngoài chuyện cho cô bé đó một nhân dạng mới, thậm chí việc đó cũng chẳng thể làm được. Cuộc đấu giá được tổ chức quá công khai. Nếu nó là cái gì khác, có thể còn làm được gì đó, nhưng trường hợp này lại không vậy.
Georgina lầm bầm điều gì đó qua kẽ rằng. James cười nhăn nhở.
- Em không thể giải quyết vấn đề của tất cả mọi người, em yêu. Có vài chuyện không thể nào giải quyết.
- Tại sao anh lại không khiến em quên chuyện đó đi nhỉ?- cô gợi ý.
- Hiện giờ, đó là việc anh có thể làm – anh nói, và quay lại với nụ hôn.
--- ------ ------ ---------
Và ở một chái nhà kế bên, Nicholas Eden đang nói chuyện với vợ anh:
- Em biết về chuyện này nhiều hơn những thứ em nói ra, đúng không/
- Một chút thôi – Reggie công nhận.
- Và em sẽ không nói cho anh biết đó là gì, đúng không?
Cô lắc đầu với anh:
- Em không thể. Em đã phải thề rồi.
- Anh hi vọng em biết điều này là rất nghiêm trọng, Reggie – anh phàn nàn.
Cô gật đầu đồng tình hoàn toàn:
- Nó còn hơn thế, nó thật là bi thảm. Họ nên được cho phép lấy nhau. Bọn họ yêu nhau cơ mà. Và điều đó làm em phát điên lên nếu ai đó không làm gì với chuyện này.
Anh vòng cánh tay quanh cô:
- Đó không phải là chuyện của em, cưng à.
- Derek với em giống một người anh trai ruột hơn là anh họ. Chúng em lớn lên cùng nhau, Nicholas.
- Anh biết, nhưng thực sự em chẳng thể giúp đỡ được gì đâu.
- Ừm. anh không nghĩ là điều đó sẽ ngăn em cố gắng, đúng không?
- Xin chào, con yêu – Tony nói với con gái khi anh hôn cô bé một cái thật kêu trên má – Chúng ta không cảm thấy quá tốt, đúng không?
Rồi anh quay sang vợ mình:
- May mà em không ở đó. Thật là cực kỳ xấu hổ.
- Xấu hổ? Giữa gia đình ư? – Cô khụt khịt.
Anh nhướn một bên mày đen với cô:
- Và em có thể thêm gì vào đó nào?
Anh đã kể lại toàn bộ cuộc thảo luận cho cô nghe, nhưng cô vẫn còn thấy khó mà tin được là Kelsey Langton không phải một quý cô như cô ấy có vẻ thế.
- Em đáng ra sẽ có thể nói với anh trai anh là sự cấm đoán của anh ấy cổ hủ ra sao.
Anthony cười nhăn nhở:
- Anh ghét phải nói điều này, Ros, nhưng Jason là kiểu người cổ hủ.
- Vậy thì đừng nói – Cô vặn lại – Nhưng cái gì quan trọng hơn ở đây, tình yêu hay dư luận?
- Có phải đó là câu hỏi bẫy không?
- Không đùa đâu, Tony – cô rầy – Tình yêu quan trọng hơn và anh biết vậy. Hay anh đang nói với em rằng anh sẽ không cưới em nếu em không có một vài bá tước và địa chủ trong cây gia phả của gia đình?
- Anh có phải trả lời câu hỏi đó không?
- Em đã đánh anh đấy, chồng ạ, nếu anh không thể nghiêm túc một chút – cô nói, quay lại thổ âm Scot của mình.
Anh cười khùng khục:
- Không đâu trong khi anh vẫn đang ôm Judith, nào nào, - anh nói thêm khi cô bắt đầu tiến về phía anh. Rồi, trong một tiếng cằn nhằn, anh nói – Ôi, được rồi, đúng vậy, anh dù sao đi nữa cũng sẽ lấy em, nhưng, may mắn là, anh không cần lo về sự tương xứng của em. Và bên cạnh đó, em đang quên mất là cô gái được mua tại một cuộc đấu giá tại nhà thổ. Điều đó, em yêu, có hơi nằm ngoài dư luận một chút.
- Chỉ vài người biết chuyện đó – cô chỉ ra một cách có lý lẽ.
- Hẳn là em đang đùa – anh trả lời – Mẩu tin ngon lành thế cơ mà? Có thể giờ đây nó đã được truyền đi khắp nơi rồi.
--- ------ ------ -----
Cách đó vài căn phòng, James và vợ anh đang thảo luận cùng một chủ đề khi họ nằm xoay mình cạnh nhau trên giường. Ít nhất Georgina cũng đang cố gắng để thảo luận về nó. James lúc này đang có những thứ khác trong đầu anh, và bàn tay lang thang của anh chỉ có chút ngờ vực khi làm chuyện đó,
- Em chẳng thấy xuất thân từ tầng lớp thấp hơn của cô ấy có vấn đề gì. Anh đã cưới em, đúng không? – Georgina nhắc nhở anh – Và em chắc chắn là chẳng có cái tước hiệu ngu ngốc nào gắn vào tên mình, ừm, ít nhất cũng không trước khi em cưới anh.
- Em là người Mỹ, George. Điều đó có khác biệt rất lớn nếu em tới từ một quốc gia khác, còn cô ấy thì không. Cô ấy nói năng như một nữ công tước, mỗi câu nói từ miệng cô ấy đều cho thấy xuất thân của cô ấy. Bên cạnh đó, anh không phải người phải tạo ra một hay hai thế hệ tiếp theo của tước vị Hầu tước. Điều đó, em yêu, được đặt lên vai của Derek. Anh không cần thiết phải kết hôn, điều em đã biết, anh chẳng có ý định đó – cho tới khi em trèo vào giường anh.
- Em chẳng làm chuyện gì như thế - cô cãi lại – Như em nhớ thì, anh đã kéo em vào giường anh.
Anh cười khùng khục, nút tai cô:
- Anh đã làm thế sao? Vậy thì em yêu, anh phải nói là mình thật thông minh.
- Hưmm, đúng vậy – giờ thì, dừng lại nào! Em đang có một cuộc thảo luận rất nghiêm túc mà.
Anh thở dài:
- Đúng vậy, anh thấy rồi, đáng tiếc hơn nữa.
- Ừm, em muốn anh làm gì đó về chuyện này – cô nài nỉ.
- Ý kiến hay tuyệt, George – anh nói, và đặt cô lại cho một nụ hôn rất sâu. Cô trở nên lắp bắp.
- Không phải chuyện đó – ít nhất là chưa – cô sửa lại – Em đang nói tới thái độ của anh Jason. Anh sẽ chẳng bị sao nếu nói chuyện với anh ấy, chỉ là là anh ấy đang vô lý tới mức nào.
- Anh ấy à? Đi khuyên bảo một trong mấy ông già đó hả? – Và anh bắt đầu phá lên cười.
- Điều đó không vui đâu.
- Thực sự là thế. Những ông già quá cứng nhắc với đường lối của họ. Họ không nhận lời khuyên, họ chỉ cho đi lời khuyên thôi. Và Jason biết là anh ấy có quyền trong vụ này. Cô gái đó cũng vậy. Cô ấy sẽ không lấy thằng nhóc đâu, George, vậy nên toàn bộ vụ thảo luận này được nêu lên là vậy.
- Và sự từ chối của cô ấy sẽ là gì nếu cô ấy biết được cha cậu ấy cảm thấy ra sao về nó?
- Vậy thì cô ấy đủ thông minh để hiểu rằng họ sẽ không có được cuộc hôn nhân hạnh phúc mà thiếu đi sự chúc phúc của Jason. Mặt khác, họ chẳng có giải pháp nào cả đâu. Vậy nên để yên chuyện này đi. Chúng ta không thể làm gì ngoài chuyện cho cô bé đó một nhân dạng mới, thậm chí việc đó cũng chẳng thể làm được. Cuộc đấu giá được tổ chức quá công khai. Nếu nó là cái gì khác, có thể còn làm được gì đó, nhưng trường hợp này lại không vậy.
Georgina lầm bầm điều gì đó qua kẽ rằng. James cười nhăn nhở.
- Em không thể giải quyết vấn đề của tất cả mọi người, em yêu. Có vài chuyện không thể nào giải quyết.
- Tại sao anh lại không khiến em quên chuyện đó đi nhỉ?- cô gợi ý.
- Hiện giờ, đó là việc anh có thể làm – anh nói, và quay lại với nụ hôn.
--- ------ ------ ---------
Và ở một chái nhà kế bên, Nicholas Eden đang nói chuyện với vợ anh:
- Em biết về chuyện này nhiều hơn những thứ em nói ra, đúng không/
- Một chút thôi – Reggie công nhận.
- Và em sẽ không nói cho anh biết đó là gì, đúng không?
Cô lắc đầu với anh:
- Em không thể. Em đã phải thề rồi.
- Anh hi vọng em biết điều này là rất nghiêm trọng, Reggie – anh phàn nàn.
Cô gật đầu đồng tình hoàn toàn:
- Nó còn hơn thế, nó thật là bi thảm. Họ nên được cho phép lấy nhau. Bọn họ yêu nhau cơ mà. Và điều đó làm em phát điên lên nếu ai đó không làm gì với chuyện này.
Anh vòng cánh tay quanh cô:
- Đó không phải là chuyện của em, cưng à.
- Derek với em giống một người anh trai ruột hơn là anh họ. Chúng em lớn lên cùng nhau, Nicholas.
- Anh biết, nhưng thực sự em chẳng thể giúp đỡ được gì đâu.
- Ừm. anh không nghĩ là điều đó sẽ ngăn em cố gắng, đúng không?
Tác giả :
Johanna Lindsey