Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)
Chương 21
- Đầy mê hoặc.
Kelsey mỉm cười, cho đó là một lời khen ngợi – đại loại vậy. Đó là tất cả những gì Derek đã nói khi anh trở lại đón nàng, và đó là sau chuyện anh nhìn chằm chằm vào nàng dễ tới hai mươi giây mà không nói một từ nào hết. Dù vậy, khi ngồi lại vào trong xe ngựa, anh có vẻ như - ừm, mắc vào một tình thế kiểu như tiến thoái lưỡng nan khi anh cứ tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. Cuối cùng cái cau mày của anh làm cho nàng thấy không thoải mái đủ để hỏi anh:
- Có chuyện gì không ổn chăng?
- Em có nhận ra là em trông giống như một cô gái lần đầu ra mắt trong kiểu quần áo này đến thế nào không?
Nàng đỏ mặt. Nàng gần như nhấp nhổm trong chỗ ngồi của mình. Chủ yếu vì, nàng đã mong rằng anh không nhận ra điều đó. Nhưng vì anh đã, việc khôn ngoan là khiến cho trí óc anh xao lãng khỏi nó:
- Và em trông như thế nào đêm đó khi mặc chiếc váy đỏ? – Nàng hỏi.
Như nàng hi vọng, cái cau mày của anh giãn ra đôi chút. Thậm chí anh còn cười nhăn nhở một cách ngượng ngùng, hiểu ý nàng muốn nói gì – hay ít nhất nàng cho là anh hiểu. Chỉ để đảm bảo hơn….
- Đó, anh thấy không? – Nàng nói tiếp – Quần áo tạo nên ấn tượng, chứ không phải người mặc chúng. Đêm đó em chỉ có chiếc váy đó mặc để thu hút được sự chú ý. Em tin rằng bà Westerbury đã có ấn tượng rằng bất cứ thứ gì cũng ổn miễn là nó phù hợp với buổi tối.
- Đúng, anh đã nói với bà ta về thứ gì đó có hiệu quả như thế. Được rồi, không vấn đề gì. Chỉ là thay đổi kế hoạch của anh chút thôi.
- Đó là kế hoạch gì vậy?
- Anh đã nghĩ về chuyện ăn tối ở nơi nào đó yên tĩnh, biệt lập sẽ là được nhất, nhưng chết tiệt anh đi, anh ghét nghĩ về việc em trông thật đẹp đẽ dường này lại chẳng được ai thấy.
Nàng lại đỏ mặt lần nữa. Những lời khen ngợi từ anh thực sự rất dễ thương, làm cho nàng cảm thấy ấm lòng. Nhưng nàng chắc chắn không muốn làm cho anh thấy bất tiện. Nàng nói một cách hợp lý:
- Làm ơn, anh không cần phải thay đổi dự định của anh chỉ vì-
- Không sao chút nào, cô bé yêu quý – anh cắt ngang – Dù sao anh cũng đã định sẽ thử tay nghề của bếp trưởng mới ở Albany. Và sau đó anh nghĩ về một cuộc viếng thăm Vườn Vauxhall để hoàn thành buổi tối nay.
Nàng đã từng nghe về Vườn Pleasure Vauxhall, cha mẹ nàng đã từng đề cập tới nó hơn một lần lúc nào đó. Vào ban ngày, nó khá là đứng đắn, với những con đường râm mát, những quầy hàng bán dạo, và những buổi hòa nhạc. Nhưng khi đêm đến, tất cả những con đường hẹp với ghế dài là nơi hò hẹn lý tưởng cho các đôi tình nhân, và bất cứ quý cô nào hiểu biết đều không nên bị bắt gặp ở đó lâu. Dĩ nhiên, điều đó khiến cho nó trở thành địa điểm hoàn hảo cho các quý ông để mang tình nhân của mình tới, nàng cho là thế.
Derek cũng đã có những kế hoạch khác nữa. Nó vẫn còn hơi sớm để ăn tối, họ đi tới vài cửa hiệu khác, và chiếc xe trở nên đầy ắp những chồng hộp trước khi họ kết thúc. Mũ và giày, ô cho mùa hè, và anh chắc chắn không quên mua thêm nhiều váy ngủ hơn nữa, cái đã trở thành một trải nghiệm vô cùng xấu hổ, bởi anh đã muốn tự tay lựa chọn từng cái. ( Anh này gan lớn thật, chưa thấy đàn ông nào mà dám làm vậy luôn).
Vào lúc họ tới Albany, cái tên hóa ra lại là một khách sạn trên đường Piccadilly, Kelsey có cảm thấy hơi kiệt sức. Dù thế, phòng ăn ở đây rất là đáng yêu, và nàng bắt đầu thư giãn cùng ly rượu đầu tiên của mình. Vấn đề duy nhất là, ở đây người ta đều nhận ra Derek. Nhưng anh chắc hẳn phải biết mình sẽ bị thế, bởi anh đã giới thiệu nàng với hai quý ông bước tới, một cách riêng lẻ, để bày tỏ sự tôn trọng của họ, rằng nàng là góa phụ Langton.
Và người đàn ông thứ hai sửng sốt hỏi lại:
- Không phải là Quý bà Langton đã bắn chồng mình sao?
Và Derek đã phải giải thích rằng cả hai hoàn toàn tới từ hai gia đình khác nhau, và lời nói dối thốt ra từ anh thì tốt hơn là từ nàng. Dĩ nhiên, chuyện anh không biết đó là lời nói dối làm cho nó trở nên thật hơn.
Nàng đã hỏi vào lúc giữa chừng của cái hóa ra lại là một bữa tối tuyệt vời:
- Tại sao là một góa phụ vậy?
- Là vì, góa phụ thường làm những gì họ muốn, em không biết sao, trong khi những quý cô trẻ mới ra mắt, mà hiện thời trông em chắc chắn là giống vậy đó, dường như tại lần gặp mặt thứ nhất, thứ hai, thậm chí là thứ ba, vẫn đòi hỏi có người đi kèm. Và anh chẳng giống một người đi kèm tử tế chút nào. Bất cứ ai biết anh đều sẽ phải đồng ý thế.
Anh cười nhăn nhở chắc có chút hối lỗi nào.
- Đó không phải là vì anh quyến rũ người ta còn nhiều hơn là đi kèm, đúng không? – Nàng trêu chọc anh.
- Dĩ nhiên không – anh nói, mắt anh trở nên sáng óng ánh bởi nhục cảm. Nhưng rồi mọi chuyện bị cắt ngang bởi một cặp đôi anh không hề trông đợi.
Khi cả Jeremy Malory và Percy Alden đều ngồi xuống bàn họ, không hề được mời, Derek hỏi ngay:
- Làm thế nào mà đồ quỷ các cậu lại tìm thấy tôi vậy?
Percy trả lời khi anh say sưa khám phá thức ăn trên bàn của họ:
- Thằng nhóc này ở đây để đưa cho ông chú Anthony của cậu một tin nhắn từ cha nó. Mà cũng khó mà bỏ qua việc nhìn thấy xe ngựa của cậu ở dưới con đường nữa. Dù sao thì, thức ăn thế nào? Có ngon như người ta nói không?
Derek trông có vẻ cáu kỉnh khi nói điều tối thiểu:
- Bộ hai người không có chuyện gì hay hơn để làm tối nay sao?
- Hay hơn chuyện ăn á? – Percy có vẻ như thất kinh. Jeremy cười thầm – Có thể nghĩ tới chuyện thụi cho người hầu bàn của cậu hơn là anh em họ cậu. Cậu không thực sự muốn từ chối sự đồng hành dễ chịu của chúng tôi cho bữa tối nay đâu, khi mà cậu có thể có cô ấy cho riêng mình bất cứ lúc nào khác. Phải có một trái tim chứ.
- Cậu ta bị ghim chặt vào việc gặp gỡ cô ấy cả tuần này – Percy thêm vào cái đáng lẽ ra nên là một lời thì thầm – Có thể cậu nên nhượng bộ một cách lịch thiệp đi, bạn già.
Chiến bàn đột nhiên nảy lên khi ai đó đá người khác dưới nó. Với chuyện Percy và Jeremy nhìn nhau chằm chằm lúc này, cũng dễ đoán ra ai là người thực hiện cú đá. Derek thở dài:
- Nếu hai người ở lại thì cư xử cho phải phép đi.
Kelsey phải đưa một tay lên để che đi nụ cười của nàng. Jeremy lúc này đang tươi cười khi cậu đạt được mục đích, và cậu quay sang Kelsey với nụ cười gây choáng váng đó. Nàng đã quên mất thằng nhóc này đẹp trai tới mức không thể tin nổi thế nào.
Mất một lúc lâu sau, nàng vẫn còn sững sờ, nhìn chằm chằm cậu ta, cho tới khi cậu ta hỏi nàng:
- Vậy ông anh thô kệch này đối xử với cô thế nào, cưng?
Nàng đỏ mặt, không chỉ vì cậu ta đang cố gắng tán tỉnh nàng, mà vì chủ đề cậu ta gợi ra quá là riêng tư. Nhưng nàng trả lời một cách chung chung:
- Ngày hôm nay anh ấy đã tiêu tốn một lượng tiền đáng sửng sốt cho tôi, tân trang lại, hay đúng hơn nữa là chu cấp cho tôi một tủ quần áo mới.
Jeremy xua đi câu trả lời đó với một cái phẩy tay.
- Anh ấy làm thế trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng anh ấy đối xử với cô thế nào? Không cần được giải thoát chứ? – Cậu hỏi một cách đầy hi vọng – Tôi sẽ rất vui sướng, cô biết đấy. Nếu như-
Cái bàn nảy lên lần nữa. Kelsey không thể nhịn được, lần này nàng phá ra cười, bởi vì lần này Derek là người thực hiện cú đá. Và Jeremy không hề thận trọng như Percy. Cậu ta rú lên, thu hút cả tá đôi mắt hướng về phía họ.
Cậu ta cũng lầm bầm:
- Quỷ tha ma bắt, một câu trả lời không đơn giản là đủ rồi.
Percy cười khùng khục :
- Trời đất, Jeremy, chẳng lẽ cậu được dạy rằng khi cậu cố gắng đánh cắp quý cô của ai đó, cậu không nên làm chuyện đó ngay trước mũi anh ta hay sao ?
Jeremy khịt mũi :
- Em sẽ không đánh cắp từ chính anh họ mình. Anh ấy biết là em chỉ giỡn thôi mà. Phải không, Derek?
Dưới cái nhìn sắt đá của Derek, thằng nhóc thét lên:
- Em không tin được! Derek ghen ư? Nhưng anh chẳng bao giờ biết ghen là gì mà.
- Tốt hơn hết là bảo vệ đầu gối còn lại của mình đi, nhóc – Percy cảnh cáo, cười nhăn nhở.
Jeremy ngay lập tức đẩy lùi ghế của cậu ra sau, gần như làm nó đổ nhào, và cau có, nói:
- Quỷ thật, lần đầu tiên em gặp chuyện này. Em sẽ mang theo nó cả tuần mất thôi. Không cần phải làm lại chuyện đó đâu.
Với câu nói đó, Derek lắc đầu, khẽ càu nhàu:
- Thằng nhóc không thể cải tạo được.
Jeremy nghe thấy và cười nhăn nhở:
- Vâng dĩ nhiên rồi. Bất kỳ cách nào khác đều chẳng vui tý nào.
Kelsey mỉm cười, cho đó là một lời khen ngợi – đại loại vậy. Đó là tất cả những gì Derek đã nói khi anh trở lại đón nàng, và đó là sau chuyện anh nhìn chằm chằm vào nàng dễ tới hai mươi giây mà không nói một từ nào hết. Dù vậy, khi ngồi lại vào trong xe ngựa, anh có vẻ như - ừm, mắc vào một tình thế kiểu như tiến thoái lưỡng nan khi anh cứ tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. Cuối cùng cái cau mày của anh làm cho nàng thấy không thoải mái đủ để hỏi anh:
- Có chuyện gì không ổn chăng?
- Em có nhận ra là em trông giống như một cô gái lần đầu ra mắt trong kiểu quần áo này đến thế nào không?
Nàng đỏ mặt. Nàng gần như nhấp nhổm trong chỗ ngồi của mình. Chủ yếu vì, nàng đã mong rằng anh không nhận ra điều đó. Nhưng vì anh đã, việc khôn ngoan là khiến cho trí óc anh xao lãng khỏi nó:
- Và em trông như thế nào đêm đó khi mặc chiếc váy đỏ? – Nàng hỏi.
Như nàng hi vọng, cái cau mày của anh giãn ra đôi chút. Thậm chí anh còn cười nhăn nhở một cách ngượng ngùng, hiểu ý nàng muốn nói gì – hay ít nhất nàng cho là anh hiểu. Chỉ để đảm bảo hơn….
- Đó, anh thấy không? – Nàng nói tiếp – Quần áo tạo nên ấn tượng, chứ không phải người mặc chúng. Đêm đó em chỉ có chiếc váy đó mặc để thu hút được sự chú ý. Em tin rằng bà Westerbury đã có ấn tượng rằng bất cứ thứ gì cũng ổn miễn là nó phù hợp với buổi tối.
- Đúng, anh đã nói với bà ta về thứ gì đó có hiệu quả như thế. Được rồi, không vấn đề gì. Chỉ là thay đổi kế hoạch của anh chút thôi.
- Đó là kế hoạch gì vậy?
- Anh đã nghĩ về chuyện ăn tối ở nơi nào đó yên tĩnh, biệt lập sẽ là được nhất, nhưng chết tiệt anh đi, anh ghét nghĩ về việc em trông thật đẹp đẽ dường này lại chẳng được ai thấy.
Nàng lại đỏ mặt lần nữa. Những lời khen ngợi từ anh thực sự rất dễ thương, làm cho nàng cảm thấy ấm lòng. Nhưng nàng chắc chắn không muốn làm cho anh thấy bất tiện. Nàng nói một cách hợp lý:
- Làm ơn, anh không cần phải thay đổi dự định của anh chỉ vì-
- Không sao chút nào, cô bé yêu quý – anh cắt ngang – Dù sao anh cũng đã định sẽ thử tay nghề của bếp trưởng mới ở Albany. Và sau đó anh nghĩ về một cuộc viếng thăm Vườn Vauxhall để hoàn thành buổi tối nay.
Nàng đã từng nghe về Vườn Pleasure Vauxhall, cha mẹ nàng đã từng đề cập tới nó hơn một lần lúc nào đó. Vào ban ngày, nó khá là đứng đắn, với những con đường râm mát, những quầy hàng bán dạo, và những buổi hòa nhạc. Nhưng khi đêm đến, tất cả những con đường hẹp với ghế dài là nơi hò hẹn lý tưởng cho các đôi tình nhân, và bất cứ quý cô nào hiểu biết đều không nên bị bắt gặp ở đó lâu. Dĩ nhiên, điều đó khiến cho nó trở thành địa điểm hoàn hảo cho các quý ông để mang tình nhân của mình tới, nàng cho là thế.
Derek cũng đã có những kế hoạch khác nữa. Nó vẫn còn hơi sớm để ăn tối, họ đi tới vài cửa hiệu khác, và chiếc xe trở nên đầy ắp những chồng hộp trước khi họ kết thúc. Mũ và giày, ô cho mùa hè, và anh chắc chắn không quên mua thêm nhiều váy ngủ hơn nữa, cái đã trở thành một trải nghiệm vô cùng xấu hổ, bởi anh đã muốn tự tay lựa chọn từng cái. ( Anh này gan lớn thật, chưa thấy đàn ông nào mà dám làm vậy luôn).
Vào lúc họ tới Albany, cái tên hóa ra lại là một khách sạn trên đường Piccadilly, Kelsey có cảm thấy hơi kiệt sức. Dù thế, phòng ăn ở đây rất là đáng yêu, và nàng bắt đầu thư giãn cùng ly rượu đầu tiên của mình. Vấn đề duy nhất là, ở đây người ta đều nhận ra Derek. Nhưng anh chắc hẳn phải biết mình sẽ bị thế, bởi anh đã giới thiệu nàng với hai quý ông bước tới, một cách riêng lẻ, để bày tỏ sự tôn trọng của họ, rằng nàng là góa phụ Langton.
Và người đàn ông thứ hai sửng sốt hỏi lại:
- Không phải là Quý bà Langton đã bắn chồng mình sao?
Và Derek đã phải giải thích rằng cả hai hoàn toàn tới từ hai gia đình khác nhau, và lời nói dối thốt ra từ anh thì tốt hơn là từ nàng. Dĩ nhiên, chuyện anh không biết đó là lời nói dối làm cho nó trở nên thật hơn.
Nàng đã hỏi vào lúc giữa chừng của cái hóa ra lại là một bữa tối tuyệt vời:
- Tại sao là một góa phụ vậy?
- Là vì, góa phụ thường làm những gì họ muốn, em không biết sao, trong khi những quý cô trẻ mới ra mắt, mà hiện thời trông em chắc chắn là giống vậy đó, dường như tại lần gặp mặt thứ nhất, thứ hai, thậm chí là thứ ba, vẫn đòi hỏi có người đi kèm. Và anh chẳng giống một người đi kèm tử tế chút nào. Bất cứ ai biết anh đều sẽ phải đồng ý thế.
Anh cười nhăn nhở chắc có chút hối lỗi nào.
- Đó không phải là vì anh quyến rũ người ta còn nhiều hơn là đi kèm, đúng không? – Nàng trêu chọc anh.
- Dĩ nhiên không – anh nói, mắt anh trở nên sáng óng ánh bởi nhục cảm. Nhưng rồi mọi chuyện bị cắt ngang bởi một cặp đôi anh không hề trông đợi.
Khi cả Jeremy Malory và Percy Alden đều ngồi xuống bàn họ, không hề được mời, Derek hỏi ngay:
- Làm thế nào mà đồ quỷ các cậu lại tìm thấy tôi vậy?
Percy trả lời khi anh say sưa khám phá thức ăn trên bàn của họ:
- Thằng nhóc này ở đây để đưa cho ông chú Anthony của cậu một tin nhắn từ cha nó. Mà cũng khó mà bỏ qua việc nhìn thấy xe ngựa của cậu ở dưới con đường nữa. Dù sao thì, thức ăn thế nào? Có ngon như người ta nói không?
Derek trông có vẻ cáu kỉnh khi nói điều tối thiểu:
- Bộ hai người không có chuyện gì hay hơn để làm tối nay sao?
- Hay hơn chuyện ăn á? – Percy có vẻ như thất kinh. Jeremy cười thầm – Có thể nghĩ tới chuyện thụi cho người hầu bàn của cậu hơn là anh em họ cậu. Cậu không thực sự muốn từ chối sự đồng hành dễ chịu của chúng tôi cho bữa tối nay đâu, khi mà cậu có thể có cô ấy cho riêng mình bất cứ lúc nào khác. Phải có một trái tim chứ.
- Cậu ta bị ghim chặt vào việc gặp gỡ cô ấy cả tuần này – Percy thêm vào cái đáng lẽ ra nên là một lời thì thầm – Có thể cậu nên nhượng bộ một cách lịch thiệp đi, bạn già.
Chiến bàn đột nhiên nảy lên khi ai đó đá người khác dưới nó. Với chuyện Percy và Jeremy nhìn nhau chằm chằm lúc này, cũng dễ đoán ra ai là người thực hiện cú đá. Derek thở dài:
- Nếu hai người ở lại thì cư xử cho phải phép đi.
Kelsey phải đưa một tay lên để che đi nụ cười của nàng. Jeremy lúc này đang tươi cười khi cậu đạt được mục đích, và cậu quay sang Kelsey với nụ cười gây choáng váng đó. Nàng đã quên mất thằng nhóc này đẹp trai tới mức không thể tin nổi thế nào.
Mất một lúc lâu sau, nàng vẫn còn sững sờ, nhìn chằm chằm cậu ta, cho tới khi cậu ta hỏi nàng:
- Vậy ông anh thô kệch này đối xử với cô thế nào, cưng?
Nàng đỏ mặt, không chỉ vì cậu ta đang cố gắng tán tỉnh nàng, mà vì chủ đề cậu ta gợi ra quá là riêng tư. Nhưng nàng trả lời một cách chung chung:
- Ngày hôm nay anh ấy đã tiêu tốn một lượng tiền đáng sửng sốt cho tôi, tân trang lại, hay đúng hơn nữa là chu cấp cho tôi một tủ quần áo mới.
Jeremy xua đi câu trả lời đó với một cái phẩy tay.
- Anh ấy làm thế trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng anh ấy đối xử với cô thế nào? Không cần được giải thoát chứ? – Cậu hỏi một cách đầy hi vọng – Tôi sẽ rất vui sướng, cô biết đấy. Nếu như-
Cái bàn nảy lên lần nữa. Kelsey không thể nhịn được, lần này nàng phá ra cười, bởi vì lần này Derek là người thực hiện cú đá. Và Jeremy không hề thận trọng như Percy. Cậu ta rú lên, thu hút cả tá đôi mắt hướng về phía họ.
Cậu ta cũng lầm bầm:
- Quỷ tha ma bắt, một câu trả lời không đơn giản là đủ rồi.
Percy cười khùng khục :
- Trời đất, Jeremy, chẳng lẽ cậu được dạy rằng khi cậu cố gắng đánh cắp quý cô của ai đó, cậu không nên làm chuyện đó ngay trước mũi anh ta hay sao ?
Jeremy khịt mũi :
- Em sẽ không đánh cắp từ chính anh họ mình. Anh ấy biết là em chỉ giỡn thôi mà. Phải không, Derek?
Dưới cái nhìn sắt đá của Derek, thằng nhóc thét lên:
- Em không tin được! Derek ghen ư? Nhưng anh chẳng bao giờ biết ghen là gì mà.
- Tốt hơn hết là bảo vệ đầu gối còn lại của mình đi, nhóc – Percy cảnh cáo, cười nhăn nhở.
Jeremy ngay lập tức đẩy lùi ghế của cậu ra sau, gần như làm nó đổ nhào, và cau có, nói:
- Quỷ thật, lần đầu tiên em gặp chuyện này. Em sẽ mang theo nó cả tuần mất thôi. Không cần phải làm lại chuyện đó đâu.
Với câu nói đó, Derek lắc đầu, khẽ càu nhàu:
- Thằng nhóc không thể cải tạo được.
Jeremy nghe thấy và cười nhăn nhở:
- Vâng dĩ nhiên rồi. Bất kỳ cách nào khác đều chẳng vui tý nào.
Tác giả :
Johanna Lindsey