Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em
Chương 57
Từ lúc bắt đầu xuống xe thỉnh thoảng Lục Trình Dương nhìn về phía Tô Tầm, xác định cô vẫn bình thường thì mới yên tâm, ngay cả Tô Tiểu Tông đang gục đầu trên vai anh cũng thời thời khắc khắc nhìn mẹ. Cuối cùng, Tô Tầm chịu không nổi trước cái nhìn chằm chằm của hai bố con thì dừng chân, quay đầu nhìn lại: “Hai người muốn nhìn đến khi trên người em có một cái lỗ mới chịu sao?"
Vẻ mặt Tô Tiểu Tông mờ mịt, bé nghe không hiểu.
Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng: “Không đâu, làm sao có thể."
Tô Tầm mấp máy môi, lườm anh một cái rồi đi trước.
“Bố ơi, mẹ không vui sao?" Tô Tiểu Tông ôm cổ Lục Trình Dương, kề vào tai anh nói nhỏ.
“Không có." Lục Trình Dương nhìn bóng lưng Tô Tầm, kéo tai con trai: “Tốt lắm, về nhà thôi."
Tô Tiểu Tông đã ở chỗ này hơn mười ngày nên trong nhà có rất nhiều đồ chơi, rất nhiều món cu cậu còn chưa có chơi qua cho nên lúc Lục Trình Dương bảo về nhà khác thì cu cậu rất vui.
Vừa bước vào cửa thì Tô Tiểu Tông liền đá giày ra, chân không chạy lạch bạch về phía sofa trong phòng khách nhìn đồ chơi của mình, sau đó lại chạy kéo Tô Tầm qua, ngón tay mập mạp chỉ vào cái rương cực lớn kia, vui vẻ nói: “Mẹ ơi mẹ nhìn xem, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi, thích ơi là thích."
Lục Trình Dương đi lại gần, kẹp cu cậu dưới cánh tay bước vào phòng tắm: “Thích thì cũng phải ngày mai mới chơi được, bây giờ đi tắm rồi đi ngủ."
Trong phòng tắm, Tô Tiểu Tông nhắm mắt xoa bọt xà bông trên đầu mình, chao ôi, tóc quá ngắn nên không có nhiều bọt … Cu cậu không vui cong cái môi lên cho đến khi bọt xà bông bị Lục Trình Dương xối sạch thì mới nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, đêm nay con ngủ cùng với mẹ hay ngủ với bố?"
Lục Trình Dương không trả lời mà hỏi ngược lại con trai: “Vậy con muốn ngủ với ai?"
Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời: “Con muốn ngủ cùng với bố mẹ."
Lục Trình Dương không đáp lại, nhanh chóng xối sạch bọt xà bông trên người con trai, cầm lấy khăn tắm bọc Tô Tiểu Tông lại rồi bế ra khỏi phòng tắm, lúc đi ra thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên ngoài.
Tô Tiểu Tông mặc áo ngủ nhảy nhót ở trên giường một lúc rồi chân không chạy ra ngoài tìm Tô Tầm, ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi một lát thì Tô Tầm mới từ trong phòng tắm đi ra, cô không biết máy sấy để ở đâu, thấy Tô Tiểu Tông đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi trong phòng khách liền hỏi: “Bảo bối, con biết máy sấy để ở đâu không?"
“Biết ạ!" Tô Tiểu Tông để đồ chơi trong tay xuống, lạch bạch chạy đi, không đầy một phút sau liền ôm máy sấy chạy lại: “Mẹ ơi, đây này."
Tô Tầm hôn con trai một cái, Tô Tiểu Tông vui vẻ chạy đi. Sấy tóc xong Tô Tầm xoay người lại thì thấy Lục Trình Dương vừa buộc dây áo choàng tắm vừa đi ra, thân hình cao lớn, bắp chân thon dài cân xứng, lồng ngực nở nang, nhìn rất là … khiêu gợi.
Lục Trình Dương nhìn qua cô rồi nhìn về phía Tô Tiểu Tông, ánh mắt của cu cậu đã trở nên đờ đẫn nên anh đoán con trai đã mệt rồi.
Lục Trình Dương đi đến sofa ngồi xuống, Tô Tiểu Tông cất đồ chơi chạy lại nằm úp sấp trên đùi anh, chân nhấc lên còn tay thì túm lấy áo choàng của Lục Trình Dương trèo lên người bố. Lục Trình Dương đưa tay kéo con trai lên, Tô Tiểu Tông hài lòng thỏa mãn giạng chân ngồi trên đùi bố, cái đầu nhỏ dụi vào trong ngực Lục Trình Dương, thân mật cọ cọ: “Bố ơi, con muốn ngủ."
Lục Trình Dương ôm vật nhỏ mềm mại đang ngồi trong lòng mình, nâng cái mông nhỏ của con trai rồi đứng lên, nhìn về phía Tô Tầm, giọng nói ấm áp: “Đêm nay em và Tiểu Tông ngủ trong phòng ngủ chính."
Tô Tiểu Tông giống như con rùa đen nhỏ đang rúc trong lòng Lục Trình Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Bố ơi, bố không ngủ cùng con và mẹ sao?" Bé cho rằng mẹ không còn tức giận nữa thì bé có thể ngủ cùng với bố mẹ.
Lục Trình Dương dừng bước, cùng Tô Tiểu Tông đồng thời nhìn về phía Tô Tầm, hỏi: “Được không?"
Ánh mắt mong đợi của Tô Tiểu Tông làm cho cô không nỡ nói lời từ chối, lại tin rằng có con trai ngủ cùng thì Lục Trình Dương chắc chắn sẽ không dám làm gì; dưới ánh mắt mong đợi của hai bố con thì Tô Tầm chậm rãi gật đầu.
Tô Tiểu Tông rất vui mừng nằm ở trên giường lớn, cu cậu vỗ phía bên trái giường: “Mẹ ngủ bên này!" Lại vỗ phía bên phải, “Bố ngủ bên này!" Rồi chỉ vào mình, “Con ngủ ở giữa!" Sau khi phân chỗ xong thì cu cậu thỏa mãn nằm xuống.
Tô Tầm biết rõ Tô Tiểu Tông rất mong chờ được ngủ cùng bố mẹ nên đi tới, Lục Trình Dương nhìn cô rồi chau mày nói: “Ngủ đi."
Vén chăn mỏng nằm lên giường, Tô Tiểu Tông lập tức nằm lại gần, cọ cọ lên cái cổ của Lục Trình Dương: “Bố ơi, bố kể chuyện đi."
Tô Tầm thuận tay tắt đèn, trong bóng đêm không nhìn thấy ánh mắt vô cùng thâm trầm của Lục Trình Dương nữa mới kéo chăn nằm xuống, Tô Tiểu Tông xích lại gần hôn cô một cái rồi nằm lại gần bố bảo bố kể chuyện cho mình.
Giọng nói của Lục Trình Dương đè ép nhỏ nhất đến mức có thể thế nhưng trong bóng tối lại rất dễ nghe; có thể là do mệt mỏi nên Tô Tiểu Tông nghe chưa được ba phút đã ngủ thiếp đi, ngay cả Tô Tầm cũng bị giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Trình Dương làm cho muốn ngủ. Cho đến khi anh chuyển vị trí của Tô Tiểu Tông đang ngủ say thì cô mới đột nhiên tinh lại.
“Anh, anh muốn làm gì …?" Cô khẩn trương hỏi, Tô Tiểu Tông còn đang ở bên cạnh đấy!
“Suỵt." Hơi thở ấm áp phả sau gáy Tô Tầm, giọng nói của Lục Trình Dương càng đè ép hơn, trong giọng nói nghiễm nhiên mang theo vài phần trêu chọc, “Anh muốn làm gì ư? Em nói thử xem?"
Tô Tầm không nói nhưng trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch, nụ hôn của Lục Trình Dương đã ép tới, rất lâu mới buông cô ra, khàn khàn nói bên tai cô: “Tầm Tầm, chuyển qua đây ở cùng với anh đi."
Anh nói: “Anh biết trong lòng em còn có chút vướng mắc nên ở cùng với anh sẽ từ từ giải quyết được."
Nếu như cô không đồng ý thì có phải anh sẽ liên tục đến ở trong nhà cô, mỗi đêm lại chen chúc với Tô Tiểu Tông trên chiếc giường cho trẻ con kia hoặc là chơi xấu tranh giường với cô sao?
Giống như lúc này thì cũng không khác nhau gì mấy, có khác chăng ở nhà cô thì anh phải ngủ trên chiếc giường của Tô Tiểu Tông, quả thật như vậy cũng làm khó anh rồi. Không phải trong lòng Tô Tầm còn vướng mắc, thật ra lúc cô nghe những lời giải thích và nhìn thấy những vết sẹo trên người anh thì cô đã tha thứ cho anh rồi.
Trước kia cô cho rằng Lục Trình Dương đã phụ bạc cô, phải cố quên đi một người mà mình từng yêu sâu đậm quả thật rất khó, mỗi lần cô nhớ tới anh đều là vừa yêu vừa hận, rất không cam tâm nhưng cũng không thể làm gì được. Tô Tầm vẫn luôn cho rằng mình là người bị hại lớn nhất nhưng sự thật lại nói cho cô biết, mặc kệ anh đã từng gặp phải chuyện gì, mặc kệ anh có đủ mạnh hay không thì cô đều được bảo hộ trong đôi cánh của anh.
Nhưng mà cách anh yêu quá thâm trầm, cách hơn năm năm trường thì tình yêu ấy càng trở nên sâu sắc hơn.
Giữa bọn họ đã không còn giống như trước kia nữa, cô cũng đã thay đổi rất nhiều, anh cũng vậy.
Trong bóng tối tĩnh lặng chỉ nghe thấy giọng nói của nhau, Tô Tầm im lặng rất lâu đột nhiên xoay người ôm lấy eo anh, gò má dán vào ngực anh, buồn rầu nói: “Trong lòng em không có vướng mắc gì cả, em không biết làm thế nào để có thể trở về là em của trước đây, sau đó em phát hiện ra không thể như trước được nữa, em không biết người anh thích là Tô Tầm năm năm trước hay là Tô Tầm của hiện tại …"
Lục Trình Dương cúi đầu thở dài, nhỏ giọng hỏi cô: “Em do dự lâu như vậy chính là vì lo lắng điều này sao?"
“Cũng không phải hoàn toàn … nhưng phần lớn nguyên nhân là như vậy. Dù sao chúng ta không hề gặp nhau trong năm năm, ngay cả một câu nói cũng không nói qua, sự thật khác hoàn toàn với những điều em đã biết; điều quan trọng nhất là chúng ta đã không giống như trước nữa, có thể sau này anh sẽ phát hiện ra em đã thay đổi rất nhiều." Giọng nói của cô vẫn rầu rĩ như cũ, giống như là rất hoang mang.
“Vậy em có yêu anh không?" Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô.
Sau khi thích ứng với bóng tối thì nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mở miệng nhưng lại không nói nên lời, cúi đầu cọ trong ngực anh, yêu.
Lục Trình Dương ôm chặt cô, giọng khàn khàn: “Anh hiểu, Tầm Tầm, anh yêu em, bất kể là em của trước kia, hiện tại hay tương lai."
Tô Tầm cố gắng mở to hai mắt, lông mi cong dài như bàn chải nhỏ quét qua lồng ngực trần của anh. Lục Trình Dương biết rõ là cô muốn khóc nhưng trước ngực không bị ướt thì anh hiểu cô đã cố gắng nuốt nước mắt trở vào. Tô Tầm có chút đau lòng, người luôn để tiếng yêu trên bờ môi là cô, rõ ràng là yêu sâu đậm như vậy nhưng bây giờ ngay cả một câu ‘em yêu anh’ mà cô cũng không nói ra được.
Đôi môi ấm áp thuận theo cái trán của Tô Tầm trượt xuống, anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, giọng nói của anh tràn đầy nhu tình: “Tầm Tầm, có những điều không phải nhất định nói thành lời thì mới có thể hiểu được, chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến thôi."
Tim Tô Tầm đập trật một nhịp, từ từ đáp lại nụ hôn của anh nhưng không ngờ chỉ một động tác nhỏ như vậy đã nhanh chóng làm bùng lên ngọn lửa của người đàn ông này, có một thân mình vừa nóng vừa nặng đè lên người cô, dọa cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng: “Anh … điên à? Tiểu Tông …" còn đang ở bên cạnh đó!
Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô một cái: “Anh không điên, anh bế con đến phòng trẻ em hoặc là bế em qua phòng khác cũng được …" Nói xong thì chống tay hai bên người cô, thâm trầm nhìn cô, giống như đang chờ câu trả lời của cô vậy. Tô Tầm cảm thấy rất thẹn, như vậy đã quá sức chịu đựng của cô rồi, quả thật cô rất xấu hổ, cô không thể nào mở miệng nói ‘được’ được, ngay cả hô hấp cũng như muốn ngừng lại: “Anh không thể đợi sao … lần sau …"
“Anh đã chờ quá lâu rồi …" Một lần nữa Lục Trình Dướng cúi đầu hôn cô, sau vài giây liền bước xuống giường, khom người bế lấy cô đi ra ngoài, anh không đợi nổi nữa rồi.
Cả khuôn mặt của Tô Tầm như lửa đốt, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lục Trình Dương ném lên giường trong phòng cho khách, rất nhanh liền bị anh đè lên, nụ hôn ác liệt hơn sâu hơn ép tới, không cho cô cơ hội để từ chối, hai tay thuần thục giật quần áo của cô ra rồi đưa tay đến bên hông kéo dây buộc ra, áo choàng tắm trên người anh nhanh chóng bị ném xuống đất, hai người cứ như vậy thẳng thắn đối diện. Tô Tầm không nghĩ mọi việc sẽ phát triển thành như vậy, bị dục vọng vô cùng kịch liệt nhiệt tình của anh hù dọa; lúc tay phải đụng vào vết sẹo trên eo, phía sau lưng anh thì thân thể và trái tim đồng thời cùng mềm nhũn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng anh, giống như là muốn xoa dịu đi những vết thương kia. Chỉ cần nghĩ đến những vết sẹo này sẽ đi theo anh cả đời thì cô cảm thấy rất khó chịu, chắc chắn lúc đấy anh rất đau.
Dường như Lục Trình Dương cảm nhận được tâm tình của cô nên động tác từ từ chậm lại, vòng tay ra sau lưng cầm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Đã không còn đau nữa rồi, em đừng đau lòng …"
Tô Tầm rầu rĩ: “Vâng." Sau đó tay cô liền bị dẫn đến nơi nào đó … Lục Trình Dương hôn cô, áp chế cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Cảm thấy cô đã có thể tiếp nhận anh, Lục Trình Dương liền tiến vào, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Tô Tầm cảm thấy rất khó chịu, lâu rồi hai người không quan hệ, trong từng ấy năm, hai người chỉ có những hành động thân mật với đối phương mà thôi. Nhung nhớ đến cực hạn, yêu đến cực hạn, đây là phương thức trực tiếp nhất có thể biểu đạt tâm tình của hai người. Lục Trình Dương hôn cô, có một loại khao khát mãnh liệt muốn khảm cô vào trong thân thể mình, Tô Tầm đã bị nhiệt tình của anh làm tan rã, dần dần chìm vào trầm luân cùng với anh …
Sáng hôm sau Tô Tiểu Tông tỉnh lại thì phát hiện ra trên giường lớn chỉ còn một mình mình thì dụi mắt, vểnh mông lên bò từ trên giường xuống, đi ra ngoài tìm bố và mẹ.
Chân trần chạy bình bịch đến phòng khách, không có ai cả, lại chạy đến phòng bếp, chắc chắn bố đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
“Bố ơi!" Cu cậu vừa chạy đến cửa đã kêu to một tiếng, kết quả là trợn tròn mắt lên, trong phòng bếp cũng không thấy bố đâu cả.
“Bố ơi!" Tiếng gọi của Tô Tiểu Tông càng lớn hơn, liên tục gọi vài tiếng bố mẹ, chạy đến trước cửa thư phòng, đang lúc muốn nhón chân mở cửa thì cánh cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, Lục Trình Dương từ bên trong đi ra, còn thuận tay đóng cửa lại, Tô Tiểu Tông mê man nhìn anh, gọi ‘bố’ rồi đưa tay xoa mặt, “Con không thấy mẹ đâu cả …"
Tối hôm qua rõ ràng là ba người ngủ cùng nhau, tại sao buổi sáng thức dậy lại không thấy bố mẹ đâu.
Lục Trình Dương khom người bế con trai đang mờ mịt không hiểu, đi vào phòng vệ sinh kéo ghế nhỏ ra rồi để Tô Tiểu Tông đứng xuống, lúc này anh mới nói: “Mẹ đang ngủ, con đừng làm ồn." Sau đó, anh lấy kem đánh răng và nước cho con trai.
Tô Tiểu Tông cầm bàn chải đánh răng, rất không hiểu hỏi: “Bố ơi, mẹ không có trong phòng … mẹ ngủ ở đâu …" Rõ ràng tối hôm qua bố mẹ ngủ cùng với bé mà.
Lục Trình Dương được ăn no nên tâm tình rất tốt, cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Tông để bàn chải lên miệng con trai, cu cậu phối hợp mở miệng để lộ ra hàm răng trắng tinh, vừa lắc lắc cái đầu nhỏ đánh rằng vừa chằm chằm nhìn bố ở trong gương, Lục Trình Dương cũng đang cầm bàn chải đánh răng.
Tô Tiểu Tông nhìn trong gương thì thấy miệng của mình và bố dính đầy bọt nên rất vui, chỉ cần có người cùng đánh răng với cu cậu thì cu cậu sẽ đánh rất nghiêm túc.
Đánh răng rửa mặt xong, Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đến trước cửa thư phòng, chỉ vào cửa phòng cách vách nói: “Mẹ đang ngủ ở bên trong. Con không được làm ồn, sẽ đánh thức mẹ dậy, biết chưa?"
“Bố ơi, tại sao mẹ lại qua phòng này ngủ vậy ạ?" Tô Tiểu Tông muốn đi vào nhìn mẹ nhưng lại bị Lục Trình Dương bế đi vào phòng bếp.
Lục Trình Dương thuận miệng nói: “Bởi vì mẹ thích căn phòng này."
“Vậy à …" Tô Tiểu Tông gật đầu, “Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ngủ ở căn phòng này đi! Nhưng mà con thấy phòng của bố lớn hơn, con vẫn thích phòng đó hơn."
Lục Trình Dương liếc con trai một cái, trong đầu tính toán, trước tiên cứ thỏa mãn ước vọng muốn ngủ cùng bố mẹ của con trai, cùng lắm thì buổi tối anh làm công tác vận chuyển cũng được.
Vẻ mặt Tô Tiểu Tông mờ mịt, bé nghe không hiểu.
Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng: “Không đâu, làm sao có thể."
Tô Tầm mấp máy môi, lườm anh một cái rồi đi trước.
“Bố ơi, mẹ không vui sao?" Tô Tiểu Tông ôm cổ Lục Trình Dương, kề vào tai anh nói nhỏ.
“Không có." Lục Trình Dương nhìn bóng lưng Tô Tầm, kéo tai con trai: “Tốt lắm, về nhà thôi."
Tô Tiểu Tông đã ở chỗ này hơn mười ngày nên trong nhà có rất nhiều đồ chơi, rất nhiều món cu cậu còn chưa có chơi qua cho nên lúc Lục Trình Dương bảo về nhà khác thì cu cậu rất vui.
Vừa bước vào cửa thì Tô Tiểu Tông liền đá giày ra, chân không chạy lạch bạch về phía sofa trong phòng khách nhìn đồ chơi của mình, sau đó lại chạy kéo Tô Tầm qua, ngón tay mập mạp chỉ vào cái rương cực lớn kia, vui vẻ nói: “Mẹ ơi mẹ nhìn xem, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi, thích ơi là thích."
Lục Trình Dương đi lại gần, kẹp cu cậu dưới cánh tay bước vào phòng tắm: “Thích thì cũng phải ngày mai mới chơi được, bây giờ đi tắm rồi đi ngủ."
Trong phòng tắm, Tô Tiểu Tông nhắm mắt xoa bọt xà bông trên đầu mình, chao ôi, tóc quá ngắn nên không có nhiều bọt … Cu cậu không vui cong cái môi lên cho đến khi bọt xà bông bị Lục Trình Dương xối sạch thì mới nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, đêm nay con ngủ cùng với mẹ hay ngủ với bố?"
Lục Trình Dương không trả lời mà hỏi ngược lại con trai: “Vậy con muốn ngủ với ai?"
Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời: “Con muốn ngủ cùng với bố mẹ."
Lục Trình Dương không đáp lại, nhanh chóng xối sạch bọt xà bông trên người con trai, cầm lấy khăn tắm bọc Tô Tiểu Tông lại rồi bế ra khỏi phòng tắm, lúc đi ra thì nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm bên ngoài.
Tô Tiểu Tông mặc áo ngủ nhảy nhót ở trên giường một lúc rồi chân không chạy ra ngoài tìm Tô Tầm, ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi một lát thì Tô Tầm mới từ trong phòng tắm đi ra, cô không biết máy sấy để ở đâu, thấy Tô Tiểu Tông đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi trong phòng khách liền hỏi: “Bảo bối, con biết máy sấy để ở đâu không?"
“Biết ạ!" Tô Tiểu Tông để đồ chơi trong tay xuống, lạch bạch chạy đi, không đầy một phút sau liền ôm máy sấy chạy lại: “Mẹ ơi, đây này."
Tô Tầm hôn con trai một cái, Tô Tiểu Tông vui vẻ chạy đi. Sấy tóc xong Tô Tầm xoay người lại thì thấy Lục Trình Dương vừa buộc dây áo choàng tắm vừa đi ra, thân hình cao lớn, bắp chân thon dài cân xứng, lồng ngực nở nang, nhìn rất là … khiêu gợi.
Lục Trình Dương nhìn qua cô rồi nhìn về phía Tô Tiểu Tông, ánh mắt của cu cậu đã trở nên đờ đẫn nên anh đoán con trai đã mệt rồi.
Lục Trình Dương đi đến sofa ngồi xuống, Tô Tiểu Tông cất đồ chơi chạy lại nằm úp sấp trên đùi anh, chân nhấc lên còn tay thì túm lấy áo choàng của Lục Trình Dương trèo lên người bố. Lục Trình Dương đưa tay kéo con trai lên, Tô Tiểu Tông hài lòng thỏa mãn giạng chân ngồi trên đùi bố, cái đầu nhỏ dụi vào trong ngực Lục Trình Dương, thân mật cọ cọ: “Bố ơi, con muốn ngủ."
Lục Trình Dương ôm vật nhỏ mềm mại đang ngồi trong lòng mình, nâng cái mông nhỏ của con trai rồi đứng lên, nhìn về phía Tô Tầm, giọng nói ấm áp: “Đêm nay em và Tiểu Tông ngủ trong phòng ngủ chính."
Tô Tiểu Tông giống như con rùa đen nhỏ đang rúc trong lòng Lục Trình Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Bố ơi, bố không ngủ cùng con và mẹ sao?" Bé cho rằng mẹ không còn tức giận nữa thì bé có thể ngủ cùng với bố mẹ.
Lục Trình Dương dừng bước, cùng Tô Tiểu Tông đồng thời nhìn về phía Tô Tầm, hỏi: “Được không?"
Ánh mắt mong đợi của Tô Tiểu Tông làm cho cô không nỡ nói lời từ chối, lại tin rằng có con trai ngủ cùng thì Lục Trình Dương chắc chắn sẽ không dám làm gì; dưới ánh mắt mong đợi của hai bố con thì Tô Tầm chậm rãi gật đầu.
Tô Tiểu Tông rất vui mừng nằm ở trên giường lớn, cu cậu vỗ phía bên trái giường: “Mẹ ngủ bên này!" Lại vỗ phía bên phải, “Bố ngủ bên này!" Rồi chỉ vào mình, “Con ngủ ở giữa!" Sau khi phân chỗ xong thì cu cậu thỏa mãn nằm xuống.
Tô Tầm biết rõ Tô Tiểu Tông rất mong chờ được ngủ cùng bố mẹ nên đi tới, Lục Trình Dương nhìn cô rồi chau mày nói: “Ngủ đi."
Vén chăn mỏng nằm lên giường, Tô Tiểu Tông lập tức nằm lại gần, cọ cọ lên cái cổ của Lục Trình Dương: “Bố ơi, bố kể chuyện đi."
Tô Tầm thuận tay tắt đèn, trong bóng đêm không nhìn thấy ánh mắt vô cùng thâm trầm của Lục Trình Dương nữa mới kéo chăn nằm xuống, Tô Tiểu Tông xích lại gần hôn cô một cái rồi nằm lại gần bố bảo bố kể chuyện cho mình.
Giọng nói của Lục Trình Dương đè ép nhỏ nhất đến mức có thể thế nhưng trong bóng tối lại rất dễ nghe; có thể là do mệt mỏi nên Tô Tiểu Tông nghe chưa được ba phút đã ngủ thiếp đi, ngay cả Tô Tầm cũng bị giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Trình Dương làm cho muốn ngủ. Cho đến khi anh chuyển vị trí của Tô Tiểu Tông đang ngủ say thì cô mới đột nhiên tinh lại.
“Anh, anh muốn làm gì …?" Cô khẩn trương hỏi, Tô Tiểu Tông còn đang ở bên cạnh đấy!
“Suỵt." Hơi thở ấm áp phả sau gáy Tô Tầm, giọng nói của Lục Trình Dương càng đè ép hơn, trong giọng nói nghiễm nhiên mang theo vài phần trêu chọc, “Anh muốn làm gì ư? Em nói thử xem?"
Tô Tầm không nói nhưng trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch, nụ hôn của Lục Trình Dương đã ép tới, rất lâu mới buông cô ra, khàn khàn nói bên tai cô: “Tầm Tầm, chuyển qua đây ở cùng với anh đi."
Anh nói: “Anh biết trong lòng em còn có chút vướng mắc nên ở cùng với anh sẽ từ từ giải quyết được."
Nếu như cô không đồng ý thì có phải anh sẽ liên tục đến ở trong nhà cô, mỗi đêm lại chen chúc với Tô Tiểu Tông trên chiếc giường cho trẻ con kia hoặc là chơi xấu tranh giường với cô sao?
Giống như lúc này thì cũng không khác nhau gì mấy, có khác chăng ở nhà cô thì anh phải ngủ trên chiếc giường của Tô Tiểu Tông, quả thật như vậy cũng làm khó anh rồi. Không phải trong lòng Tô Tầm còn vướng mắc, thật ra lúc cô nghe những lời giải thích và nhìn thấy những vết sẹo trên người anh thì cô đã tha thứ cho anh rồi.
Trước kia cô cho rằng Lục Trình Dương đã phụ bạc cô, phải cố quên đi một người mà mình từng yêu sâu đậm quả thật rất khó, mỗi lần cô nhớ tới anh đều là vừa yêu vừa hận, rất không cam tâm nhưng cũng không thể làm gì được. Tô Tầm vẫn luôn cho rằng mình là người bị hại lớn nhất nhưng sự thật lại nói cho cô biết, mặc kệ anh đã từng gặp phải chuyện gì, mặc kệ anh có đủ mạnh hay không thì cô đều được bảo hộ trong đôi cánh của anh.
Nhưng mà cách anh yêu quá thâm trầm, cách hơn năm năm trường thì tình yêu ấy càng trở nên sâu sắc hơn.
Giữa bọn họ đã không còn giống như trước kia nữa, cô cũng đã thay đổi rất nhiều, anh cũng vậy.
Trong bóng tối tĩnh lặng chỉ nghe thấy giọng nói của nhau, Tô Tầm im lặng rất lâu đột nhiên xoay người ôm lấy eo anh, gò má dán vào ngực anh, buồn rầu nói: “Trong lòng em không có vướng mắc gì cả, em không biết làm thế nào để có thể trở về là em của trước đây, sau đó em phát hiện ra không thể như trước được nữa, em không biết người anh thích là Tô Tầm năm năm trước hay là Tô Tầm của hiện tại …"
Lục Trình Dương cúi đầu thở dài, nhỏ giọng hỏi cô: “Em do dự lâu như vậy chính là vì lo lắng điều này sao?"
“Cũng không phải hoàn toàn … nhưng phần lớn nguyên nhân là như vậy. Dù sao chúng ta không hề gặp nhau trong năm năm, ngay cả một câu nói cũng không nói qua, sự thật khác hoàn toàn với những điều em đã biết; điều quan trọng nhất là chúng ta đã không giống như trước nữa, có thể sau này anh sẽ phát hiện ra em đã thay đổi rất nhiều." Giọng nói của cô vẫn rầu rĩ như cũ, giống như là rất hoang mang.
“Vậy em có yêu anh không?" Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô.
Sau khi thích ứng với bóng tối thì nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mở miệng nhưng lại không nói nên lời, cúi đầu cọ trong ngực anh, yêu.
Lục Trình Dương ôm chặt cô, giọng khàn khàn: “Anh hiểu, Tầm Tầm, anh yêu em, bất kể là em của trước kia, hiện tại hay tương lai."
Tô Tầm cố gắng mở to hai mắt, lông mi cong dài như bàn chải nhỏ quét qua lồng ngực trần của anh. Lục Trình Dương biết rõ là cô muốn khóc nhưng trước ngực không bị ướt thì anh hiểu cô đã cố gắng nuốt nước mắt trở vào. Tô Tầm có chút đau lòng, người luôn để tiếng yêu trên bờ môi là cô, rõ ràng là yêu sâu đậm như vậy nhưng bây giờ ngay cả một câu ‘em yêu anh’ mà cô cũng không nói ra được.
Đôi môi ấm áp thuận theo cái trán của Tô Tầm trượt xuống, anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, giọng nói của anh tràn đầy nhu tình: “Tầm Tầm, có những điều không phải nhất định nói thành lời thì mới có thể hiểu được, chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến thôi."
Tim Tô Tầm đập trật một nhịp, từ từ đáp lại nụ hôn của anh nhưng không ngờ chỉ một động tác nhỏ như vậy đã nhanh chóng làm bùng lên ngọn lửa của người đàn ông này, có một thân mình vừa nóng vừa nặng đè lên người cô, dọa cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng: “Anh … điên à? Tiểu Tông …" còn đang ở bên cạnh đó!
Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô một cái: “Anh không điên, anh bế con đến phòng trẻ em hoặc là bế em qua phòng khác cũng được …" Nói xong thì chống tay hai bên người cô, thâm trầm nhìn cô, giống như đang chờ câu trả lời của cô vậy. Tô Tầm cảm thấy rất thẹn, như vậy đã quá sức chịu đựng của cô rồi, quả thật cô rất xấu hổ, cô không thể nào mở miệng nói ‘được’ được, ngay cả hô hấp cũng như muốn ngừng lại: “Anh không thể đợi sao … lần sau …"
“Anh đã chờ quá lâu rồi …" Một lần nữa Lục Trình Dướng cúi đầu hôn cô, sau vài giây liền bước xuống giường, khom người bế lấy cô đi ra ngoài, anh không đợi nổi nữa rồi.
Cả khuôn mặt của Tô Tầm như lửa đốt, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lục Trình Dương ném lên giường trong phòng cho khách, rất nhanh liền bị anh đè lên, nụ hôn ác liệt hơn sâu hơn ép tới, không cho cô cơ hội để từ chối, hai tay thuần thục giật quần áo của cô ra rồi đưa tay đến bên hông kéo dây buộc ra, áo choàng tắm trên người anh nhanh chóng bị ném xuống đất, hai người cứ như vậy thẳng thắn đối diện. Tô Tầm không nghĩ mọi việc sẽ phát triển thành như vậy, bị dục vọng vô cùng kịch liệt nhiệt tình của anh hù dọa; lúc tay phải đụng vào vết sẹo trên eo, phía sau lưng anh thì thân thể và trái tim đồng thời cùng mềm nhũn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng anh, giống như là muốn xoa dịu đi những vết thương kia. Chỉ cần nghĩ đến những vết sẹo này sẽ đi theo anh cả đời thì cô cảm thấy rất khó chịu, chắc chắn lúc đấy anh rất đau.
Dường như Lục Trình Dương cảm nhận được tâm tình của cô nên động tác từ từ chậm lại, vòng tay ra sau lưng cầm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Đã không còn đau nữa rồi, em đừng đau lòng …"
Tô Tầm rầu rĩ: “Vâng." Sau đó tay cô liền bị dẫn đến nơi nào đó … Lục Trình Dương hôn cô, áp chế cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Cảm thấy cô đã có thể tiếp nhận anh, Lục Trình Dương liền tiến vào, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Tô Tầm cảm thấy rất khó chịu, lâu rồi hai người không quan hệ, trong từng ấy năm, hai người chỉ có những hành động thân mật với đối phương mà thôi. Nhung nhớ đến cực hạn, yêu đến cực hạn, đây là phương thức trực tiếp nhất có thể biểu đạt tâm tình của hai người. Lục Trình Dương hôn cô, có một loại khao khát mãnh liệt muốn khảm cô vào trong thân thể mình, Tô Tầm đã bị nhiệt tình của anh làm tan rã, dần dần chìm vào trầm luân cùng với anh …
Sáng hôm sau Tô Tiểu Tông tỉnh lại thì phát hiện ra trên giường lớn chỉ còn một mình mình thì dụi mắt, vểnh mông lên bò từ trên giường xuống, đi ra ngoài tìm bố và mẹ.
Chân trần chạy bình bịch đến phòng khách, không có ai cả, lại chạy đến phòng bếp, chắc chắn bố đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
“Bố ơi!" Cu cậu vừa chạy đến cửa đã kêu to một tiếng, kết quả là trợn tròn mắt lên, trong phòng bếp cũng không thấy bố đâu cả.
“Bố ơi!" Tiếng gọi của Tô Tiểu Tông càng lớn hơn, liên tục gọi vài tiếng bố mẹ, chạy đến trước cửa thư phòng, đang lúc muốn nhón chân mở cửa thì cánh cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, Lục Trình Dương từ bên trong đi ra, còn thuận tay đóng cửa lại, Tô Tiểu Tông mê man nhìn anh, gọi ‘bố’ rồi đưa tay xoa mặt, “Con không thấy mẹ đâu cả …"
Tối hôm qua rõ ràng là ba người ngủ cùng nhau, tại sao buổi sáng thức dậy lại không thấy bố mẹ đâu.
Lục Trình Dương khom người bế con trai đang mờ mịt không hiểu, đi vào phòng vệ sinh kéo ghế nhỏ ra rồi để Tô Tiểu Tông đứng xuống, lúc này anh mới nói: “Mẹ đang ngủ, con đừng làm ồn." Sau đó, anh lấy kem đánh răng và nước cho con trai.
Tô Tiểu Tông cầm bàn chải đánh răng, rất không hiểu hỏi: “Bố ơi, mẹ không có trong phòng … mẹ ngủ ở đâu …" Rõ ràng tối hôm qua bố mẹ ngủ cùng với bé mà.
Lục Trình Dương được ăn no nên tâm tình rất tốt, cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Tông để bàn chải lên miệng con trai, cu cậu phối hợp mở miệng để lộ ra hàm răng trắng tinh, vừa lắc lắc cái đầu nhỏ đánh rằng vừa chằm chằm nhìn bố ở trong gương, Lục Trình Dương cũng đang cầm bàn chải đánh răng.
Tô Tiểu Tông nhìn trong gương thì thấy miệng của mình và bố dính đầy bọt nên rất vui, chỉ cần có người cùng đánh răng với cu cậu thì cu cậu sẽ đánh rất nghiêm túc.
Đánh răng rửa mặt xong, Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đến trước cửa thư phòng, chỉ vào cửa phòng cách vách nói: “Mẹ đang ngủ ở bên trong. Con không được làm ồn, sẽ đánh thức mẹ dậy, biết chưa?"
“Bố ơi, tại sao mẹ lại qua phòng này ngủ vậy ạ?" Tô Tiểu Tông muốn đi vào nhìn mẹ nhưng lại bị Lục Trình Dương bế đi vào phòng bếp.
Lục Trình Dương thuận miệng nói: “Bởi vì mẹ thích căn phòng này."
“Vậy à …" Tô Tiểu Tông gật đầu, “Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ngủ ở căn phòng này đi! Nhưng mà con thấy phòng của bố lớn hơn, con vẫn thích phòng đó hơn."
Lục Trình Dương liếc con trai một cái, trong đầu tính toán, trước tiên cứ thỏa mãn ước vọng muốn ngủ cùng bố mẹ của con trai, cùng lắm thì buổi tối anh làm công tác vận chuyển cũng được.
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên