Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em
Chương 34
“Cho nên." Tô Tầm xoay người nhìn Lục Trình Dương, “Bố tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở cùng một người đàn ông đã từng vứt bỏ tôi đâu, tôi cũng không muốn mình lại rơi vào cùng một vùng nước xoáy."
Lần này cô sẽ để ý đến cảm nhận của người nhà, sẽ không giống như trước tự mình quyết định. Nếu như cô muốn tái giá thì người đó nhất định phải có được sự chấp thuận của bố cô mà bố cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô cưới Lục Trình Dương.
“Lục Trình Dương, chúng ta cứ như thế này đi, giống như trước đây, mỗi người tự sống cuộc sống của chính mình."
Lục Trình Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, anh vốn có rất nhiều lời muốn giải thích với cô nhưng bây giờ ngay cả một lời cũng không thốt ra được. Sau khi nghe xong cảm nhận và sự lên án của cô thì anh không thể mở miệng ra nói rằng anh có bao nhiêu khổ tâm, rằng anh làm như vậy đều là muốn tốt cho cô.
Anh là một người đàn ông nên phải chịu đựng nhiều điều là việc đương nhiên nhưng cô lại không như vậy … Vào độ tuổi đẹp nhất của mình, cô đã dũng cảm gả cho anh nhưng anh lại không cho cô tình yêu đẹp nhất. Đây là sự thất bại lớn nhất của một người đàn ông.
Lần đầu tiên Lục Trình Dương ý thức được sự vô lực khi không nói nên lời bởi vì cô đã thực sự bị tổn thương, bất luận có phải là ý muốn của anh hay không thì nó cũng đã thực sự xảy ra.
Anh phải chịu những hành hạ đến cùng cực cũng không liên quan gì đến cô cả nhưng những gì cô phải chịu thì đều do anh gây ra …
Tô Tầm bị anh nhìn như vậy thật lâu thì cô cho là câu nói cuối cùng kia của cô cũng đã chọc giận anh nhưng việc anh không nói gì cả cũng thật là khác thường, trong phòng ngoài hơi thở đè nén của hai người thì không còn âm thanh nào khác, thật lâu sau mới nghe anh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tông thì sao? Con không muốn xa rời em nhưng cũng muốn có bố."
Tô Tầm cúi đầu xuống, đứa con là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, cô nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Tông đang ngủ say: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Tông có nhận anh hay không không liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta cả, mỗi tuần anh có thể đón con qua ở với mình hai ngày, bình thường thì sẽ ở cùng với tôi."
Lục Trình Dương lại gần cô: “Tầm Tầm, Tiểu Tông muốn có bố và mẹ ở cùng, con muốn có một gia đình đầy đủ." Anh vẫn nhớ Tô Tiểu Tông lúc nào cũng để ‘bố’ ở trên cửa miệng, bé nói bố sắp về rồi, bé nói bé và bố mẹ mới là một nhà ba người …
Tô Tiểu Tông lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm chờ bố trở về, anh không muốn để cho con trai vừa mới có bố lại phải đối mặt với sự thật bố mẹ đã chia tay.
“Từ trước khi sinh ra đã không có rồi." Tô Tầm nói lớn tiếng hơn, mang theo vài phần sắc nhọn, lạnh lùng ngửa đầu nhìn anh.
Một câu nói khiến cho Lục Trình Dương hốt hoảng, Tô Tầm cảm thấy đêm nay mình đã nói đủ nhiều, đủ rõ ràng rồi. Nếu còn tiếp tục ở cùng với anh thì cô sợ cô không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Xoay người đi đến cửa phòng, cô muốn dùng phương cách trực tiếp nhất để mời anh ra ngoài.
Tay bị người đàn ông giữ chặt, hung hăng bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc; không thể khống chế nổi tâm tình của mình còn có Lục Trình Dương.
“Tầm Tầm." Lục Trình Dương cúi đầu gọi tên cô, “Em nói em không có anh thì em vẫn sống tốt nhưng mà anh không có em thì không được."
Tô Tầm hoàn toàn bị những lời này kích thích, giãy giụa không thoát, cô cầm lấy bình hoa trên bàn nhưng thân bình hoa rất lớn; cô vừa cầm trên tay thì Lục Trình Dương lại ôm siết lấy cánh tay cô nên tay bị trượt, bình hoa ‘pằng’ một tiếng rơi trên sàn nhà, mảnh thủy tinh bể văng khắp nơi.
Lục Trình Dương vội vàng buông Tô Tầm ra, phản ứng đầu tiên của anh là ngồi xổm xuống kiểm tra xem cô có bị thương hay không thì thấy trên bắp chân mảnh mai trắng nõn của cô bị thủy tinh cứa một vệt chảy máu.
Cùng lúc đó, Tô Tiểu Tông vốn đang ngủ say bị đánh thức, cu cậu vểnh cái mông lên lăn một vòng, mơ mơ màng màng mở mắt gọi ‘Mẹ ơi?’. Lúc mở mắt ra lại kinh ngạc kêu lên: “Chú!"
Tô Tầm ảo não không thôi, cô vốn chỉ muốn đổ nước trong bình hoa lên người anh nhằm làm anh tỉnh táo lại nhưng không ngờ lại làm Tô Tiểu Tông thức giấc, khi Lục Trình Dương còn chưa đụng tới bắp chân cô thì cô lui về sau một bước, đi đến giường.
Tô Tiểu Tông vốn còn có chút mơ hồ nhưng ngay lúc nhìn thấy Lục Trình Dương thì hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhóc mê man nhìn anh lại nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất thì liền cho rằng mẹ và chú đánh nhau giống như ngày hôm đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng, thở phì phò trợn mắt nhìn Lục Trình Dương: “Chú, có phải chú lại bắt nạt mẹ cháu hay không?"
Thân thể nhỏ nhắn cực nhanh đi đến mép giường, mắt thấy cu cậu chân không nhảy xuống giường, Lục Trình Dương vội vàng cầm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của con trai, bế lên.
“Đừng cử động, dưới đất có mảnh vỡ." Lục Trình Dương đè cậu nhóc đang loay hoay muốn xuống trong lòng mình lại, anh nhìn chân Tô Tầm, máu đã chảy khắp chân.
Lông mày anh nhăn lại thật sâu, vỗ lưng của con trai: “Ngoan nào, chân mẹ bị thương, chú muốn đưa mẹ đi bệnh viện."
Tô Tiểu Tông vừa nghe nói mẹ bị thương thì liền không cựa quậy nữa, quay người nhìn Tô Tầm, tận mắt thấy máu chảy trên chân mẹ thì cu cậu sốt ruột: “Mẹ ơi, mẹ ơi …" Giãy giụa trượt xuống từ trên người Lục Trình Dương, trèo lên giường đến bên cạnh Tô Tầm, thân mình nhỏ bé nằm dài ở trên giường muốn sờ chân của mẹ, cu cậu bị vệt máu màu đỏ hù dọa, hít hít cái mũi nhỏ giọng nói: “Mẹ bị đau …"
Tô Tầm bế Tô Tiểu Tông lên, không cho bé chạm vào, tự mình cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thật là rất đau nhưng cô còn dỗ Tô Tiểu Tông: “Mẹ không sao, bình hoa không cẩn thận rơi xuống, miếng thủy tinh bắn lên chân mẹ, không phải là chú bắt nạt mẹ đâu."
Tô Tiểu Tông nhìn bắp chân của mẹ, đỏ mắt: “Thật sao? Mẹ ơi … nơi này …" Cu cậu chỉ vào bắp chân Tô Tầm rồi nhìn Lục Trình Dương xin giúp đỡ, bé quá nhỏ không biết nên làm cái gì bây giờ, gấp muốn khóc.
Lục Trình Dương đã đi đến ngồi xổm bên cạnh Tô Tầm, nhìn vào bắp chân của cô trầm giọng nói: “Chúng ta đi bệnh viện."
“Không cần." Tô Tầm cũng nhìn thoáng qua, máu dường như đã ngừng chảy, hình như vết thương cũng không quá sâu, cô mấp máy môi: “Anh mua giúp tôi ít thuốc đi."
Tô Tiểu Tông đã tỉnh, cô không thể đi được nên chỉ có thể nhờ Lục Trình Dương thôi.
Lục Trình Dương đến phòng tắm cầm cái khăn lông đã nhúng nước ấm đi ra, ngồi xổm trước mặt cô, Tô Tầm đưa tay về phía anh: “Để tự tôi làm là được rồi."
Lục Trình Dương ấn bả vai Tô Tầm để cô ngồi xuống giường, trực tiếp cầm lấy mắt cá chân của cô, Tô Tầm đá vài cái không được đành phải để yên cho anh nhẹ nhàng lau chùi vết máu đã khô ở xung quanh, may mắn vết thương không sâu, anh đứng dậy xoa mái tóc xoăn mềm mại của con trai, nói với Tô Tầm: “Anh đi mua thuốc, tiện thể gọi người lên quét dọn luôn."
Tô Tầm gật đầu.
Tô Tiểu Tông vẫn muốn chạm vào vết thương trên chân Tô Tầm. Tô Tầm sợ Tô Tiểu Tông xuống giường chạy lung tung nên cởi giầy lên giường ngồi cùng với con trai.
Tô Tiểu Tông nằm bên chân Tô Tầm, phồng má dùng sức thổi cho mẹ: “Mẹ ơi, con thổi cho mẹ." Thấy từ miệng vết thương lại rỉ ra một ít máu, mắt cậu nhóc đỏ lên lại càng ra sức thổi, thổi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tô Tầm cảm thấy rất ấm áp vì hành động của con trai, đưa tay ôm lấy Tô Tiểu Tông: “Không sao, mẹ không đau."
Thật ra bình thường cô không dạy con trai có những hành động ấm lòng này, đều là do Tô Thậm và Chu Hiểu Tình dạy, đại khái là do yêu thương cô, sợ cô nuôi con nhỏ quá cực khổ, nhất là Tô Thậm nên lúc nào cũng dạy Tô Tiểu Tông một tiểu nam tử hán phải như thế nào.
Tô Tiểu Tông cho rằng mình thổi cho mẹ có hiệu quả nên thoát khỏi tay Tô Tầm, tiếp tục nằm úp sấp bên chân mẹ: “Con sẽ giúp mẹ thổi tiếp."
Tô Tầm cười, tùy ý con trai, tâm tình của cô đã bình phục rất nhiều.
Người quét dọn vừa mới đi thì Lục Trình Dương liền xách theo túi thuốc vế đến cửa, trực tiếp đi vào.
Tô Tầm ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đưa thuốc cho tôi đi, tự tôi xử lý."
Tô Tiểu Tông từ trên giường trượt xuống, Lục Trình Dương bế lấy cu cậu ném về lại trên giường: “Ngoan ngoãn ngồi yên, chú giúp mẹ bôi thuốc."
Tô Tiểu Tông có chút lo lắng nhìn anh, không mấy tin tưởng nói: “Vậy chú, chú cẩn thận một chút, mẹ đau …"
Nhìn con trai che chở Tô Tầm như vậy, Lục Trình Dương cười cười: “Được, chú sẽ cẩn thận."
Tô Tiểu Tông nhướn mày: “Phải rất cẩn thận, rất cẩn thận …"
“Được, rất cẩn thận …" Lục Trình Dương nhỏ giọng nói.
Tô Tầm nhìn bọn họ, nghe đoạn đối thoại vừa tín nhiệm lại không tín nhiệm nhưng lại cực kỳ hài hòa giữa hai bố con thì đáy lòng bỗng nhiên có chút loạn, cô cũng không phát hiện ra Lục Trình Dương đã bắt đầu xử lý vết thương cho cô bởi vì động tác của anh rất dịu dàng.
“Mấy ngày tới không được xuống nước, tắm rửa cũng cẩn thận một chút." Lục Trình Dương bôi thuốc xong thì nhỏ giọng dặn dò.
“Con, con cũng không xuống nước." Tô Tiểu Tông giơ bàn tay nhỏ bé lên. “Con muốn ở cùng với mẹ."
Lục Trình Dương hết sức vui mừng, vuốt mái tóc xoăn của bé: “Ngoan lắm."
Xử lý xong vết thương cho Tô Tầm, Lục Trình Dương liền rời khỏi, sáng sớm hôm sau anh đến Tam Á.
Ở Tam Á, mọi người đang bắt đầu chuẩn bị làm việc, lúc Lục Trình Dương tới nơi thì thấy trên bãi biển có sáu, bảy trẻ nhỏ đang chơi trên bãi cát, vào độ đuổi từ ba đến sáu.
Triệu Cần Cần cũng mới tới, đang nói chuyện với người phụ trách của Kiệt Mễ, kết quả được cho biết là còn một người mẫu nhí nữa bị bệnh không tới được, vốn dự định là tám bạn nhỏ chơi cùng nhau nhưng bây giờ lại thiếu một người.
“Có thể mời người mẫu nhí khác được không? Bây giờ các bé đang trong kỳ nghỉ hè nên tìm một người thay thế rất dễ, không phải sao?" Triệu Cần Cần đề nghị.
“Được thì được thôi nhưng còn phải xem hình tượng, khí chất nữa, độ tuổi tốt nhất là bốn tuổi."
Bốn tuổi, đáng yêu … Con nuôi của cô không phải như thế sao? Triệu Cần Cần lập tức nghĩ đến Tô Tiểu Tông, là một cậu nhóc vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp lại có mái tóc xoăn nữa chứ, còn có ai có hình tượng và khí chất hơn Tô Tiểu Tông nữa đây?
Không có! Triệu Cần Cần càng nghĩ càng thấy thích hợp, nói không chừng chỉ cần Tô Tiểu Tông quay quảng cáo một lần thì sẽ nổi tiếng, từ ngôi sao nhỏ từ từ bồi dưỡng thành siêu sao, cô lén nhìn bóng lưng cao lớn thon dài của Lục Trình Dương ở phía trước, lớn lên Tô Tiểu Tông sẽ có tướng mạo và vóc dáng giống người này, thật không có thiên lý mà!
“Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại … nói không chừng có thể tìm được người mẫu nhí cho anh." Triệu Cần Cần hưng phấn nói.
“Thật sao? Vậy là cô giúp tôi một đại ân rồi đó."
“Triệu Cần Cần."
Đột nhiên Lục Trình Dương xoay người nhìn cô, Triệu Cần Cần lập tức đi đến trước mặt anh, điện thoại còn chưa gọi đi, cô chợt nhớ tới có phải là mình nên hỏi vị bố ruột của con nuôi cô trước một tiếng hay không? Vừa rồi anh nghe thấy sao?
Lục Trình Dương cúi đầu nhìn màn hình di động của Triệu Cần Cần, là số điện thoại của Tô Tầm, lạnh lùng mở miệng: “Con trai tôi không quay quảng cáo."
Triệu Cần Cần mờ mịt nhìn anh: “Tại sao lại không quay? Trẻ nhỏ quay quảng cáo rất hay nha, sau này nói không chừng ngày càng có nhiều …" nhiều hợp đồng quảng cáo, từ nhỏ đã được bồi dưỡng tương lai có thể thành siêu sao, có cái gì không tốt chứ.
Cô còn chưa nói hết lời thì đã bị Lục Trình Dương lạnh lùng cắt đứt: “Tôi không đồng ý."
Lý do này đơn giản mà hiệu quả, anh là bố của Tô Tiểu Tông, anh nói không đồng ý thì không thể chụp được, Triệu Cần Cần có chút tiếc hận nói: “Được rồi …"
Triệu Cần Cần chưa từ bỏ ý định, vừa xoay người liền nhắn tin cho Tô Tầm, nhận được câu trả lời: “Không được."
Được rồi, đều không đồng ý, Triệu Cần Cần nghiến răng nghiến lợi nhắn lại: “Hừ, tự chị sinh một đứa!"
Tô Tầm: “… Chị sinh đi."
Triệu Cần Cần nói xin lỗi với người phụ trách, rằng bố mẹ đứa nhỏ không đồng ý nên bọn họ đành phải tìm người khác.
Buổi trưa Lục Trình Dương về lại thành phố B. Xế chiều hôm đó Tô Tầm liền từ Vạn Ninh đến Tam Á, Triệu Cần Cần thấy chân cô bị băng lại thì vội hỏi: “Làm sao vậy?"
Tô Tầm lắc đầu: “Không cẩn thận đụng phải, việc quay quảng cáo như thế nào rồi?"
“Tiến hành rồi, tìm một người mẫu nhí ngay tại chỗ luôn nhưng mà không đáng yêu bằng con nuôi của chị." Triệu Cần Cần ôm lấy Tô Tiểu Tông, nhéo nhéo khuôn mặt của bé, cô vẫn cảm thấy tiếc hận.
“Không ảnh hưởng đến hiệu quả quảng cáo là được." Buổi sáng nhận được tin nhắn của Triệu Cần Cần, cô đã hỏi qua ý kiến của Tô Tiểu Tông, còn giải thích cho con trai hiểu thế nào là chụp quảng cáo, cùng với việc sau này người ta sẽ nhìn thấy bé trong clip quảng cáo trên ti vi. Cô không phải là một người mẹ không sáng suốt như vậy, nếu Tô Tiểu Tông nói thích thì cô cũng cảm thấy không sao, coi như cho bé giải trí một chút.
Tô Tiểu Tông nghiêm túc lắc đầu: “Con không thích quay quảng cáo, con không muốn nhiều người nhìn thấy con trên ti vi …"
“Đương nhiên là ảnh hưởng đến hiệu quả rồi! Người mẫu không có đẹp trai như vậy!" Triệu Cần Cần hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của Tô Tiểu Tông.
“Chị định khi nào về?" Tô Tầm hỏi.
“Nếu bên này không có vấn đề gì thì cũng không cần chị tiếp tục ở lại, tối mai là có thể về rồi, mặt trời nơi này quá gay gắt, ở thêm mấy ngày nữa thì chị sẽ đen mất." Triệu Cần Cần chu môi nhìn Tô Tầm, bất mãn nói: “Em đã đến đây hơn một tuần rồi mà không thấy đen đi chút nào cả."
Tô Tầm nhìn cánh tay mình: “Có đen đi một chút." Nhưng không quá rõ.
Ngược lại Tô Tiểu Tông có chút đen, vốn là khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhưng bây giờ lại hơi có màu lúa mạch. Làn da của Lục Trình Dương vẫn luôn là màu lúa mạch khỏe khoắn, bây giờ Tô Tiểu Tông càng giống như phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Dương.
Bởi vì liên quan đến công việc nên Triệu Cần Cần rất bận, phải đến hơn bảy giờ mới xong việc; Tô Tầm và Tô Tiểu Tông cũng đợi cô đến hơn bảy giờ mới cùng nhau đi ăn tối.
Trên đường về khách sạn thì nhận được điện thoại của Lâm Đan, cô hỏi Tô Tầm: “Tô Tầm, bây giờ em đang đi du lịch sao?"
“Vâng, em đưa con trai ra ngoài chơi vài ngày, sao chị biết?" Tô Tầm có chút nghi hoặc, cô không hề nói cho chị ấy biết mà.
Đầu bên kia điện thoại Lâm Đan kinh ngạc nhìn Mục Viễn nhưng dù sao cô cũng quá thành thục trong giao tiếp, chỉ kinh ngạc mấy giây liền khôi phục lại sự bình thường: “Không ngờ em đã có con trai rồi, hôm nào dẫn bé đi ra ngoài cùng ăn bữa cơm nha." Nói xong thì nhìn Mục Viễn một cái, trước đây cô luôn cảm thấy Mục Viễn là người tâm cao khí ngạo, không ngờ lại thích một người phụ nữ đã có một đứa con trai.
Tô Tầm đồng ý: “Dạ được."
Lam Đan: “Chị gọi điện là muốn hỏi khi nào thì em tới làm? Sau khi đi du lịch về hả?"
Thực ra là Mục Viễn nhờ cô hỏi, hôm qua anh mới biết Lục Trình Dương cũng đi Tam Á; anh biết rõ Tô Tầm và Lục Trình Dương đã từng đi đến đó. Trở lại chốn cũ, anh lo lắng hai người ở Tam Á sẽ phát sinh chuyện gì đó, Tô Tầm sẽ thay đổi thái độ với Lục Trình Dương.
Tô Tầm suy nghĩ một chút: “Thứ hai, được không ạ?"
Lâm Đan cười: “Được, không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy đi, chị đã chuẩn bị xong bàn làm việc của em rồi."
Lúc cúp điện thoại thì mấy người Tô Tầm cũng đi đến khách sạn. Tô Tầm vừa giương mắt lên thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi vào chỗ rẽ, bước chân cô đột nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?" Triệu Cần Cần xoay người nhìn Tô Tầm, nghi hoặc hỏi.
Tô Tầm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì, hình như em vừa thấy một người hết sức đáng ghét mà thôi."
Lần này cô sẽ để ý đến cảm nhận của người nhà, sẽ không giống như trước tự mình quyết định. Nếu như cô muốn tái giá thì người đó nhất định phải có được sự chấp thuận của bố cô mà bố cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô cưới Lục Trình Dương.
“Lục Trình Dương, chúng ta cứ như thế này đi, giống như trước đây, mỗi người tự sống cuộc sống của chính mình."
Lục Trình Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, anh vốn có rất nhiều lời muốn giải thích với cô nhưng bây giờ ngay cả một lời cũng không thốt ra được. Sau khi nghe xong cảm nhận và sự lên án của cô thì anh không thể mở miệng ra nói rằng anh có bao nhiêu khổ tâm, rằng anh làm như vậy đều là muốn tốt cho cô.
Anh là một người đàn ông nên phải chịu đựng nhiều điều là việc đương nhiên nhưng cô lại không như vậy … Vào độ tuổi đẹp nhất của mình, cô đã dũng cảm gả cho anh nhưng anh lại không cho cô tình yêu đẹp nhất. Đây là sự thất bại lớn nhất của một người đàn ông.
Lần đầu tiên Lục Trình Dương ý thức được sự vô lực khi không nói nên lời bởi vì cô đã thực sự bị tổn thương, bất luận có phải là ý muốn của anh hay không thì nó cũng đã thực sự xảy ra.
Anh phải chịu những hành hạ đến cùng cực cũng không liên quan gì đến cô cả nhưng những gì cô phải chịu thì đều do anh gây ra …
Tô Tầm bị anh nhìn như vậy thật lâu thì cô cho là câu nói cuối cùng kia của cô cũng đã chọc giận anh nhưng việc anh không nói gì cả cũng thật là khác thường, trong phòng ngoài hơi thở đè nén của hai người thì không còn âm thanh nào khác, thật lâu sau mới nghe anh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tông thì sao? Con không muốn xa rời em nhưng cũng muốn có bố."
Tô Tầm cúi đầu xuống, đứa con là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, cô nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Tông đang ngủ say: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Tông có nhận anh hay không không liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta cả, mỗi tuần anh có thể đón con qua ở với mình hai ngày, bình thường thì sẽ ở cùng với tôi."
Lục Trình Dương lại gần cô: “Tầm Tầm, Tiểu Tông muốn có bố và mẹ ở cùng, con muốn có một gia đình đầy đủ." Anh vẫn nhớ Tô Tiểu Tông lúc nào cũng để ‘bố’ ở trên cửa miệng, bé nói bố sắp về rồi, bé nói bé và bố mẹ mới là một nhà ba người …
Tô Tiểu Tông lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm chờ bố trở về, anh không muốn để cho con trai vừa mới có bố lại phải đối mặt với sự thật bố mẹ đã chia tay.
“Từ trước khi sinh ra đã không có rồi." Tô Tầm nói lớn tiếng hơn, mang theo vài phần sắc nhọn, lạnh lùng ngửa đầu nhìn anh.
Một câu nói khiến cho Lục Trình Dương hốt hoảng, Tô Tầm cảm thấy đêm nay mình đã nói đủ nhiều, đủ rõ ràng rồi. Nếu còn tiếp tục ở cùng với anh thì cô sợ cô không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Xoay người đi đến cửa phòng, cô muốn dùng phương cách trực tiếp nhất để mời anh ra ngoài.
Tay bị người đàn ông giữ chặt, hung hăng bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc; không thể khống chế nổi tâm tình của mình còn có Lục Trình Dương.
“Tầm Tầm." Lục Trình Dương cúi đầu gọi tên cô, “Em nói em không có anh thì em vẫn sống tốt nhưng mà anh không có em thì không được."
Tô Tầm hoàn toàn bị những lời này kích thích, giãy giụa không thoát, cô cầm lấy bình hoa trên bàn nhưng thân bình hoa rất lớn; cô vừa cầm trên tay thì Lục Trình Dương lại ôm siết lấy cánh tay cô nên tay bị trượt, bình hoa ‘pằng’ một tiếng rơi trên sàn nhà, mảnh thủy tinh bể văng khắp nơi.
Lục Trình Dương vội vàng buông Tô Tầm ra, phản ứng đầu tiên của anh là ngồi xổm xuống kiểm tra xem cô có bị thương hay không thì thấy trên bắp chân mảnh mai trắng nõn của cô bị thủy tinh cứa một vệt chảy máu.
Cùng lúc đó, Tô Tiểu Tông vốn đang ngủ say bị đánh thức, cu cậu vểnh cái mông lên lăn một vòng, mơ mơ màng màng mở mắt gọi ‘Mẹ ơi?’. Lúc mở mắt ra lại kinh ngạc kêu lên: “Chú!"
Tô Tầm ảo não không thôi, cô vốn chỉ muốn đổ nước trong bình hoa lên người anh nhằm làm anh tỉnh táo lại nhưng không ngờ lại làm Tô Tiểu Tông thức giấc, khi Lục Trình Dương còn chưa đụng tới bắp chân cô thì cô lui về sau một bước, đi đến giường.
Tô Tiểu Tông vốn còn có chút mơ hồ nhưng ngay lúc nhìn thấy Lục Trình Dương thì hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhóc mê man nhìn anh lại nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất thì liền cho rằng mẹ và chú đánh nhau giống như ngày hôm đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng, thở phì phò trợn mắt nhìn Lục Trình Dương: “Chú, có phải chú lại bắt nạt mẹ cháu hay không?"
Thân thể nhỏ nhắn cực nhanh đi đến mép giường, mắt thấy cu cậu chân không nhảy xuống giường, Lục Trình Dương vội vàng cầm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của con trai, bế lên.
“Đừng cử động, dưới đất có mảnh vỡ." Lục Trình Dương đè cậu nhóc đang loay hoay muốn xuống trong lòng mình lại, anh nhìn chân Tô Tầm, máu đã chảy khắp chân.
Lông mày anh nhăn lại thật sâu, vỗ lưng của con trai: “Ngoan nào, chân mẹ bị thương, chú muốn đưa mẹ đi bệnh viện."
Tô Tiểu Tông vừa nghe nói mẹ bị thương thì liền không cựa quậy nữa, quay người nhìn Tô Tầm, tận mắt thấy máu chảy trên chân mẹ thì cu cậu sốt ruột: “Mẹ ơi, mẹ ơi …" Giãy giụa trượt xuống từ trên người Lục Trình Dương, trèo lên giường đến bên cạnh Tô Tầm, thân mình nhỏ bé nằm dài ở trên giường muốn sờ chân của mẹ, cu cậu bị vệt máu màu đỏ hù dọa, hít hít cái mũi nhỏ giọng nói: “Mẹ bị đau …"
Tô Tầm bế Tô Tiểu Tông lên, không cho bé chạm vào, tự mình cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thật là rất đau nhưng cô còn dỗ Tô Tiểu Tông: “Mẹ không sao, bình hoa không cẩn thận rơi xuống, miếng thủy tinh bắn lên chân mẹ, không phải là chú bắt nạt mẹ đâu."
Tô Tiểu Tông nhìn bắp chân của mẹ, đỏ mắt: “Thật sao? Mẹ ơi … nơi này …" Cu cậu chỉ vào bắp chân Tô Tầm rồi nhìn Lục Trình Dương xin giúp đỡ, bé quá nhỏ không biết nên làm cái gì bây giờ, gấp muốn khóc.
Lục Trình Dương đã đi đến ngồi xổm bên cạnh Tô Tầm, nhìn vào bắp chân của cô trầm giọng nói: “Chúng ta đi bệnh viện."
“Không cần." Tô Tầm cũng nhìn thoáng qua, máu dường như đã ngừng chảy, hình như vết thương cũng không quá sâu, cô mấp máy môi: “Anh mua giúp tôi ít thuốc đi."
Tô Tiểu Tông đã tỉnh, cô không thể đi được nên chỉ có thể nhờ Lục Trình Dương thôi.
Lục Trình Dương đến phòng tắm cầm cái khăn lông đã nhúng nước ấm đi ra, ngồi xổm trước mặt cô, Tô Tầm đưa tay về phía anh: “Để tự tôi làm là được rồi."
Lục Trình Dương ấn bả vai Tô Tầm để cô ngồi xuống giường, trực tiếp cầm lấy mắt cá chân của cô, Tô Tầm đá vài cái không được đành phải để yên cho anh nhẹ nhàng lau chùi vết máu đã khô ở xung quanh, may mắn vết thương không sâu, anh đứng dậy xoa mái tóc xoăn mềm mại của con trai, nói với Tô Tầm: “Anh đi mua thuốc, tiện thể gọi người lên quét dọn luôn."
Tô Tầm gật đầu.
Tô Tiểu Tông vẫn muốn chạm vào vết thương trên chân Tô Tầm. Tô Tầm sợ Tô Tiểu Tông xuống giường chạy lung tung nên cởi giầy lên giường ngồi cùng với con trai.
Tô Tiểu Tông nằm bên chân Tô Tầm, phồng má dùng sức thổi cho mẹ: “Mẹ ơi, con thổi cho mẹ." Thấy từ miệng vết thương lại rỉ ra một ít máu, mắt cậu nhóc đỏ lên lại càng ra sức thổi, thổi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tô Tầm cảm thấy rất ấm áp vì hành động của con trai, đưa tay ôm lấy Tô Tiểu Tông: “Không sao, mẹ không đau."
Thật ra bình thường cô không dạy con trai có những hành động ấm lòng này, đều là do Tô Thậm và Chu Hiểu Tình dạy, đại khái là do yêu thương cô, sợ cô nuôi con nhỏ quá cực khổ, nhất là Tô Thậm nên lúc nào cũng dạy Tô Tiểu Tông một tiểu nam tử hán phải như thế nào.
Tô Tiểu Tông cho rằng mình thổi cho mẹ có hiệu quả nên thoát khỏi tay Tô Tầm, tiếp tục nằm úp sấp bên chân mẹ: “Con sẽ giúp mẹ thổi tiếp."
Tô Tầm cười, tùy ý con trai, tâm tình của cô đã bình phục rất nhiều.
Người quét dọn vừa mới đi thì Lục Trình Dương liền xách theo túi thuốc vế đến cửa, trực tiếp đi vào.
Tô Tầm ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đưa thuốc cho tôi đi, tự tôi xử lý."
Tô Tiểu Tông từ trên giường trượt xuống, Lục Trình Dương bế lấy cu cậu ném về lại trên giường: “Ngoan ngoãn ngồi yên, chú giúp mẹ bôi thuốc."
Tô Tiểu Tông có chút lo lắng nhìn anh, không mấy tin tưởng nói: “Vậy chú, chú cẩn thận một chút, mẹ đau …"
Nhìn con trai che chở Tô Tầm như vậy, Lục Trình Dương cười cười: “Được, chú sẽ cẩn thận."
Tô Tiểu Tông nhướn mày: “Phải rất cẩn thận, rất cẩn thận …"
“Được, rất cẩn thận …" Lục Trình Dương nhỏ giọng nói.
Tô Tầm nhìn bọn họ, nghe đoạn đối thoại vừa tín nhiệm lại không tín nhiệm nhưng lại cực kỳ hài hòa giữa hai bố con thì đáy lòng bỗng nhiên có chút loạn, cô cũng không phát hiện ra Lục Trình Dương đã bắt đầu xử lý vết thương cho cô bởi vì động tác của anh rất dịu dàng.
“Mấy ngày tới không được xuống nước, tắm rửa cũng cẩn thận một chút." Lục Trình Dương bôi thuốc xong thì nhỏ giọng dặn dò.
“Con, con cũng không xuống nước." Tô Tiểu Tông giơ bàn tay nhỏ bé lên. “Con muốn ở cùng với mẹ."
Lục Trình Dương hết sức vui mừng, vuốt mái tóc xoăn của bé: “Ngoan lắm."
Xử lý xong vết thương cho Tô Tầm, Lục Trình Dương liền rời khỏi, sáng sớm hôm sau anh đến Tam Á.
Ở Tam Á, mọi người đang bắt đầu chuẩn bị làm việc, lúc Lục Trình Dương tới nơi thì thấy trên bãi biển có sáu, bảy trẻ nhỏ đang chơi trên bãi cát, vào độ đuổi từ ba đến sáu.
Triệu Cần Cần cũng mới tới, đang nói chuyện với người phụ trách của Kiệt Mễ, kết quả được cho biết là còn một người mẫu nhí nữa bị bệnh không tới được, vốn dự định là tám bạn nhỏ chơi cùng nhau nhưng bây giờ lại thiếu một người.
“Có thể mời người mẫu nhí khác được không? Bây giờ các bé đang trong kỳ nghỉ hè nên tìm một người thay thế rất dễ, không phải sao?" Triệu Cần Cần đề nghị.
“Được thì được thôi nhưng còn phải xem hình tượng, khí chất nữa, độ tuổi tốt nhất là bốn tuổi."
Bốn tuổi, đáng yêu … Con nuôi của cô không phải như thế sao? Triệu Cần Cần lập tức nghĩ đến Tô Tiểu Tông, là một cậu nhóc vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp lại có mái tóc xoăn nữa chứ, còn có ai có hình tượng và khí chất hơn Tô Tiểu Tông nữa đây?
Không có! Triệu Cần Cần càng nghĩ càng thấy thích hợp, nói không chừng chỉ cần Tô Tiểu Tông quay quảng cáo một lần thì sẽ nổi tiếng, từ ngôi sao nhỏ từ từ bồi dưỡng thành siêu sao, cô lén nhìn bóng lưng cao lớn thon dài của Lục Trình Dương ở phía trước, lớn lên Tô Tiểu Tông sẽ có tướng mạo và vóc dáng giống người này, thật không có thiên lý mà!
“Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại … nói không chừng có thể tìm được người mẫu nhí cho anh." Triệu Cần Cần hưng phấn nói.
“Thật sao? Vậy là cô giúp tôi một đại ân rồi đó."
“Triệu Cần Cần."
Đột nhiên Lục Trình Dương xoay người nhìn cô, Triệu Cần Cần lập tức đi đến trước mặt anh, điện thoại còn chưa gọi đi, cô chợt nhớ tới có phải là mình nên hỏi vị bố ruột của con nuôi cô trước một tiếng hay không? Vừa rồi anh nghe thấy sao?
Lục Trình Dương cúi đầu nhìn màn hình di động của Triệu Cần Cần, là số điện thoại của Tô Tầm, lạnh lùng mở miệng: “Con trai tôi không quay quảng cáo."
Triệu Cần Cần mờ mịt nhìn anh: “Tại sao lại không quay? Trẻ nhỏ quay quảng cáo rất hay nha, sau này nói không chừng ngày càng có nhiều …" nhiều hợp đồng quảng cáo, từ nhỏ đã được bồi dưỡng tương lai có thể thành siêu sao, có cái gì không tốt chứ.
Cô còn chưa nói hết lời thì đã bị Lục Trình Dương lạnh lùng cắt đứt: “Tôi không đồng ý."
Lý do này đơn giản mà hiệu quả, anh là bố của Tô Tiểu Tông, anh nói không đồng ý thì không thể chụp được, Triệu Cần Cần có chút tiếc hận nói: “Được rồi …"
Triệu Cần Cần chưa từ bỏ ý định, vừa xoay người liền nhắn tin cho Tô Tầm, nhận được câu trả lời: “Không được."
Được rồi, đều không đồng ý, Triệu Cần Cần nghiến răng nghiến lợi nhắn lại: “Hừ, tự chị sinh một đứa!"
Tô Tầm: “… Chị sinh đi."
Triệu Cần Cần nói xin lỗi với người phụ trách, rằng bố mẹ đứa nhỏ không đồng ý nên bọn họ đành phải tìm người khác.
Buổi trưa Lục Trình Dương về lại thành phố B. Xế chiều hôm đó Tô Tầm liền từ Vạn Ninh đến Tam Á, Triệu Cần Cần thấy chân cô bị băng lại thì vội hỏi: “Làm sao vậy?"
Tô Tầm lắc đầu: “Không cẩn thận đụng phải, việc quay quảng cáo như thế nào rồi?"
“Tiến hành rồi, tìm một người mẫu nhí ngay tại chỗ luôn nhưng mà không đáng yêu bằng con nuôi của chị." Triệu Cần Cần ôm lấy Tô Tiểu Tông, nhéo nhéo khuôn mặt của bé, cô vẫn cảm thấy tiếc hận.
“Không ảnh hưởng đến hiệu quả quảng cáo là được." Buổi sáng nhận được tin nhắn của Triệu Cần Cần, cô đã hỏi qua ý kiến của Tô Tiểu Tông, còn giải thích cho con trai hiểu thế nào là chụp quảng cáo, cùng với việc sau này người ta sẽ nhìn thấy bé trong clip quảng cáo trên ti vi. Cô không phải là một người mẹ không sáng suốt như vậy, nếu Tô Tiểu Tông nói thích thì cô cũng cảm thấy không sao, coi như cho bé giải trí một chút.
Tô Tiểu Tông nghiêm túc lắc đầu: “Con không thích quay quảng cáo, con không muốn nhiều người nhìn thấy con trên ti vi …"
“Đương nhiên là ảnh hưởng đến hiệu quả rồi! Người mẫu không có đẹp trai như vậy!" Triệu Cần Cần hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của Tô Tiểu Tông.
“Chị định khi nào về?" Tô Tầm hỏi.
“Nếu bên này không có vấn đề gì thì cũng không cần chị tiếp tục ở lại, tối mai là có thể về rồi, mặt trời nơi này quá gay gắt, ở thêm mấy ngày nữa thì chị sẽ đen mất." Triệu Cần Cần chu môi nhìn Tô Tầm, bất mãn nói: “Em đã đến đây hơn một tuần rồi mà không thấy đen đi chút nào cả."
Tô Tầm nhìn cánh tay mình: “Có đen đi một chút." Nhưng không quá rõ.
Ngược lại Tô Tiểu Tông có chút đen, vốn là khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhưng bây giờ lại hơi có màu lúa mạch. Làn da của Lục Trình Dương vẫn luôn là màu lúa mạch khỏe khoắn, bây giờ Tô Tiểu Tông càng giống như phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Dương.
Bởi vì liên quan đến công việc nên Triệu Cần Cần rất bận, phải đến hơn bảy giờ mới xong việc; Tô Tầm và Tô Tiểu Tông cũng đợi cô đến hơn bảy giờ mới cùng nhau đi ăn tối.
Trên đường về khách sạn thì nhận được điện thoại của Lâm Đan, cô hỏi Tô Tầm: “Tô Tầm, bây giờ em đang đi du lịch sao?"
“Vâng, em đưa con trai ra ngoài chơi vài ngày, sao chị biết?" Tô Tầm có chút nghi hoặc, cô không hề nói cho chị ấy biết mà.
Đầu bên kia điện thoại Lâm Đan kinh ngạc nhìn Mục Viễn nhưng dù sao cô cũng quá thành thục trong giao tiếp, chỉ kinh ngạc mấy giây liền khôi phục lại sự bình thường: “Không ngờ em đã có con trai rồi, hôm nào dẫn bé đi ra ngoài cùng ăn bữa cơm nha." Nói xong thì nhìn Mục Viễn một cái, trước đây cô luôn cảm thấy Mục Viễn là người tâm cao khí ngạo, không ngờ lại thích một người phụ nữ đã có một đứa con trai.
Tô Tầm đồng ý: “Dạ được."
Lam Đan: “Chị gọi điện là muốn hỏi khi nào thì em tới làm? Sau khi đi du lịch về hả?"
Thực ra là Mục Viễn nhờ cô hỏi, hôm qua anh mới biết Lục Trình Dương cũng đi Tam Á; anh biết rõ Tô Tầm và Lục Trình Dương đã từng đi đến đó. Trở lại chốn cũ, anh lo lắng hai người ở Tam Á sẽ phát sinh chuyện gì đó, Tô Tầm sẽ thay đổi thái độ với Lục Trình Dương.
Tô Tầm suy nghĩ một chút: “Thứ hai, được không ạ?"
Lâm Đan cười: “Được, không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy đi, chị đã chuẩn bị xong bàn làm việc của em rồi."
Lúc cúp điện thoại thì mấy người Tô Tầm cũng đi đến khách sạn. Tô Tầm vừa giương mắt lên thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi vào chỗ rẽ, bước chân cô đột nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?" Triệu Cần Cần xoay người nhìn Tô Tầm, nghi hoặc hỏi.
Tô Tầm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì, hình như em vừa thấy một người hết sức đáng ghét mà thôi."
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên