Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em
Chương 21
Cho đến khi máy bay hạ cánh thì Lục Trình Dương không thể nói thêm một câu nào nữa vì Tô Tầm ngủ thẳng một giấc từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi máy bay hạ cánh.
Tô Tầm nghe thấy có người dịu dàng gọi tên mình thì cô mới tỉnh lại, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã tối rồi. Tô Tầm đang muốn cởi dây an toàn ra thì phát hiện dây an toàn đã được cởi, cô hơi nhíu mi đứng lên.
Lục Trình Dương cũng đứng lên theo, lấy hành lý từ trên kệ xuống, Tô Tầm chui ra ngoài từ khe hở bên cạnh anh, đi ra cabin trước.
Lục Trình Dương cầm theo hành lý đi phía sau Tô Tầm, đến cửa ra thì anh nói với cô: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Gần tám giờ rồi, Tô Tầm quả thật cũng đói, nhẹ gật đầu: “Được."
Thành phố này rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ cần đi trên bất kỳ con đường nào cũng có thể nhớ lại từng hình ảnh ngày xưa. Lục Trình Dương không hỏi Tô Tầm muốn đi ăn ở đâu, anh trực tiếp lái xe đến khu phố họ ở trước kia, gần đó có một quán ăn gia đình, bà chủ là một nữ đầu bếp xinh đẹp trẻ tuổi. Không gian của quán ăn không lớn nhưng sạch sẽ vệ sinh, mỗi ngày chỉ phục vụ mười lăm bàn mà thôi, nhất định phải đặt trước ba ngày mới được, Tô Tầm trước kia rất thích hương vị món ăn nơi đây. Lục Trình Dương thường đặt vào thứ hai, tối thứ bảy sẽ đưa cô đến ăn, ăn xong sẽ cùng nhau đi xem phim, sau đó cùng nhau đi bộ về nhà.
Năm năm đã qua, quán ăn này vẫn giống như trước, ngay cả cách bài trí cũng không thay đổi một chút nào cả.
Tô Tầm đứng ở trước cửa quán có chút hoảng hốt, ánh sáng ấm áp từ trong cửa kính chiếu ra, trong quán không còn người khách nào khác, chỉ còn một mình thân ảnh yểu điệu của bà chủ đang ngồi trước quầy gõ bàn phím.
“Vào thôi, nếu không quán sẽ đóng cửa." Lục Trình Dương nghiêng đầu nói với Tô Tầm.
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết Lục Trình Dương đưa cô đến thành phố S là có tư tâm. Nếu như cô cương quyết từ chối chuyến đi công tác này thì anh cũng không thể làm gì cô cả.
Lúc năm năm trước hai người ly hôn, Tô Tầm liền cho rằng đời này cô và Lục Trình Dương không còn liên quan gì đến nhau nữa nhưng lần này anh đột nhiên xuất hiện, đủ loại dấu hiệu nói cho cô biết nếu như lần này cô không đến thành phố này cùng anh thì ngoại trừ đứa con, sau này họ sẽ còn có nhiều chuyện dây dưa không rõ.
Tô Tầm bước chân vào quán ăn trước, đẩy cửa kính trong suốt ra, tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên, trong một buổi tối mùa hè càng làm cho người ta chú ý hơn. Bà chủ nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn qua, cười nói với Tô Tầm: “Tôi chờ hai người đã lâu rồi, nếu hai người còn không đến thì tôi cũng chuẩn bị đóng cửa rồi."
Tô Tầm áy náy cười một tiếng, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Trình Dương: “Xin lỗi, bây giờ có thể dọn món ăn lên cho chúng tôi được không?"
Bà chủ đứng lên, dùng tay làm dấu mời: “Hai người đợi một chút." Rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Lục Trình Dương rót trà rồi để trước mặt Tô Tầm, mùi gạo nhàn nhạt bay vào trong mũi. Tô Tầm bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhiệt độ rất vừa nên cô rất nhanh đã uống hết chén trà. Tô Tầm rất thích hương vị của loại trà này, từ trước đến giờ ở trong nhà cô đều có.
“Anh đã mua lại căn nhà trước kia của chúng ta." Lục Trình Dương nâng ấm trà lên rót vào chén cho cô, không nhanh không chậm nói.
Bỗng dưng Tô Tầm ngẩng đầu nhìn Lục Trình Dương nhưng rất nhanh đã cúi xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên: “Vậy ư? Ánh mắt của anh thật đúng là không tốt chút nào, căn nhà kia vừa nhỏ lại chẳng có gì hay cả, mua để đầu tư cũng chẳng có lời."
Năm bọn họ kết hôn thì Lục Trình Dương mới vừa tốt nghiệp được một năm, anh chỉ có một chiếc xe, không có nhà. Anh thuê một căn nhà gồm hai phòng ở giữa trường học và công ty của anh, sau một tuần thì cô lấy thân phận là nữ chủ nhân bước vào căn nhà trọ đó.
Lúc đó anh đã tựa vào trán cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh chưa thể cho em một căn nhà được, em có cảm thấy tủi thân hay không? Sẽ không cảm thấy... chọn Mục Viễn tốt hơn chứ?"
Cô hỏi anh: “Anh đây không phải là ép em chọn lựa giữa tình yêu và bánh mì hay sao?"
Anh nói: “Không phải, em không cần phải chọn lựa bởi vì anh sẽ cho em cả hai. Anh chỉ muốn biết bây giờ em có cảm thấy tủi thân hay không thôi?"
Cô cười hì hì bóp eo anh: “Lục Trình Dương, anh không biết sao? Bây giờ xu hướng chọn chồng là chọn người có năng lực, em chưa bao giờ cảm thấy ở cùng với anh là ủy khuất chính mình cả, ngược lại em thấy rất vui."
Lục Trình Dương đúng là người có năng lực. Hai tháng trước khi ly hôn anh nói cho Tô Tầm biết là lúc cô tốt nghiệp có thể dẫn cô đi xem nhà rồi, đến lúc đó cũng sẽ đến thành phố B cầu hôn cô với người nhà của cô. Lúc lấy giấy chứng nhận kết hôn thì Tô Tầm có chút sợ sẽ bị người nhà trách cứ nên kiên trì đợi đến khi tốt nghiệp mới nói cho gia đình biết.
Khi đó anh đã muốn cho cô những thứ tốt nhất, vừa cho cô tình yêu, vừa cho cô bánh mì.
Nhưng cuối cùng anh đã vứt bỏ tình yêu đi, để lại cho cô bánh mì nhưng cô không cần. Một mình mang theo giấy ly hôn và tấm thân bị tổn thương trở về thành phố B cùng với một món quà ngoài ý muốn.
“Anh mua căn nhà kia cũng không phải để đầu tư." Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, lông mày của anh nhíu lại, anh cảm thấy Tô Tầm là cố ý nói như vậy.
“Đừng nói là vì tôi." Sắc mặt Tô Tầm không thay đổi, trong giọng nói có chút trào phúng.
Đôi mắt trong suốt kia cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, Tô Tầm thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, trong con ngươi của anh thoáng qua một tia đau thương khiến cho trong lòng Tô Tầm không hiểu sao lại dâng lên một tia khoái cảm.
Đúng lúc này, bà chủ bưng lên một tô canh, nhìn thoáng qua hai người rồi cuối cùng nói với Tô Tầm: “Canh này đã được hầm cách thủy mấy giờ liền, tôi nhớ trước kia mỗi lần cô đến đây đều gọi món này, vài năm không gặp, hy vọng cô vẫn còn thích."
Tô Tầm kinh ngạc nhìn bà chủ, mặc dù trước đây cô tới đây nhiều lần nhưng ít khi tiếp xúc với bà chủ, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ đến cô, Tô Tầm cười: “Cảm ơn, mùi vị rất thơm."
Đối phương cười lại với cô rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Món ăn dần dần được bưng lên, Tô Tầm cầm lấy đũa bắt đầu thưởng thức, hương vị vẫn giống như trước đây. Tô Tầm có chút tò mò nhìn bà chủ đang ngồi ở quầy, bình thường người ta mở quán không phải muốn càng ngày càng mở rộng sao? Quán này buôn bán tốt như vậy nhưng tại sao mấy năm qua bà chủ xinh đẹp trẻ tuổi này vẫn giữ quán nhỏ như vậy?
Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, dường như anh hiểu được nghi vấn của cô nên nhàn nhạt giải thích: “Sau khi em về thành phố B thì quán này liền đóng cửa vài năm, lần trước rời đi thì anh tình cờ phát hiện ra quán đang được sửa chữa, hôm nay là ngày khai trương lại, chúng ta là những người khách đầu tiên."
Tô Tầm nghe vậy thì kinh ngạc, nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn bà chủ. Không gia của quán này không lớn nên những lời nói của Lục Trình Dương đều truyền vào trong tai chủ quán.
Bà chủ lại ngẩng đầu cười với Tô Tầm, cười vô cùng vui vẻ: “Vốn thời gian chính thức khai trương là ngày mai nhưng tôi không thể lay chuyển được thỉnh cầu của Lục tiên sinh nên tối nay mới mở cửa."
Tô Tầm nghe những lời này thì nhìn Lục Trình Dương, cô không biết phải nói cái gì nên nhìn bà chủ nói những lời từ đáy lòng: “Hương vị món ăn vẫn giống như trước kia, ăn rất ngon."
“Cảm ơn." Bà chủ nói xong xoay người đi vào phòng bếp, cố ý để lại không gian cho hai người.
Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói với Lục Trình Dương: “Tôi đồng ý cho anh nhận Tiểu Tông nhưng tôi không muốn giữa tôi và anh có liên quan gì với nhau cả, chúng ta làm một bản thỏa thuận." Lông mày của anh nhíu chặt nhưng cô làm như không thấy, tiếp tục nói: “Tôi không nói với con anh là một người bố không tốt nhưng trước đó hai người đã gặp nhau rồi, tôi không nói cho Tiểu Tông biết anh là bố của bé. Tiểu Tông cũng đã bốn tuổi rồi, bé sẽ tò mò tại sao trước kia lại không nói cho bé biết, tại sao... tôi lại ghét anh. Những điều này tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào với một đứa nhỏ cả."
Lúc cô nói “tôi lại ghét anh" thì âm điệu nhỏ hơn một chút, giống như là cô cố ý nhấn mạnh.
“Nếu như em có cao kiến gì thì anh sẽ phối hợp nhưng anh làm vậy không phải là vì em mà là vì đứa nhỏ."
“Bây giờ chúng ta giống như những cặp vợ chồng đã ly hôn khác. Trước tiên nói chuyện đứa nhỏ sẽ ở với ai. Từ nhỏ Tiểu Tông đã sống cùng với tôi nên đối với bé tốt nhất là không cần thay đổi, con sẽ tiếp tục ở cùng với tôi. Từ thứ hai đến thứ sáu sẽ ở cùng với tôi, cuối tuần anh có thể đón con qua ở cùng. Nếu như anh cảm thấy không tiện thì cũng có thể điều chỉnh thời gian."
“Còn có việc anh làm ở Khải Sâm nếu chỉ là tạm thời, đến lúc anh phải về thành phố S thì con vẫn tiếp tục ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không đồng ý anh mang con đi."
“Cuối cùng, để cho anh và Tiểu Tông nhận nhau đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, hy vọng là anh có thể hiểu được."
Tô Tầm nói xong, cầm lấy chén trà uống vài ngụm, ngước mắt nhìn anh thì thấy gương mặt anh đã lạnh đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô nhưng giọng nói cũng rất trầm nhẹ: “Tầm Tầm, nguyện vọng lớn nhất của đứa nhỏ là muốn có bố mẹ ở bên cạnh, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, trước đây..."
“Trước đây như thế nào? Trước đây chỉ là ly hôn mà thôi, chia tay chính là chia tay, nhiều năm như vậy anh cũng không giải thích, bây giờ giải thích thì có nghĩa gì chứ?" Tô Tầm nhíu mi, đặt đũa xuống: “Tôi sẽ không vì đứa con mà tái hợp với một người đàn ông có dây dưa không rõ ràng với một người phụ nữ khác."
Lục Trình Dương im lặng nhìn cô.
Tô Tầm lại cầm lấy đũa vùi đầu ăn cơm, hiển nhiên cô không muốn nghe cái gọi là giải thích kia, là sự thật cũng không sao cả, cô không muốn nghe.
Kết thúc một bữa cơm trong im lặng, Lục Trình Dương đi đến quầy thanh toán còn Tô Tầm cầm theo túi hành lý của mình đi ra ngoài cửa. Lục Trình Dương vội vàng giữ chặt tay của cô: “Đợi chút, anh đã đặt chỗ khách sạn rồi, chúng ta cùng nhau đi."
Tô Tầm rút tay ra, nhàn nhạt nói: “Tôi không định đi một mình, tôi chỉ là muốn ra ngoài trước mà thôi."
Lục Trình Dương đứng ở bên cạnh im lặng nhìn cô, hai người bình tĩnh đứng ở lề đường trước cửa quán, đèn đường kéo dài thân ảnh của hai người, yên ắng tĩnh lặng. Mấy năm trước cũng như thế này nhưng phía sau anh lúc đó có một dáng người nhỏ nhắn giẫm lên bóng của anh. Hai bóng người nhập vào nhau dịu dàng chìm vào trong bóng đêm, giống như một bộ phim nói về thời thanh xuân kéo dài đến hiện tại.
Trong lúc chờ taxi, Tô Tầm quay đầu nhìn lại quán ăn nhỏ phía sau, ánh sáng nhu hòa đúng lúc vụt tắt, bà chủ cầm theo túi đi ra khỏi quán, thấy Tô Tầm nhìn qua thì liền cười với cô, Tô Tầm cũng cười lại với bà chủ.
Trời có chút tối nên Tô Tầm không nhìn rõ biểu hiện trên mặt bà chủ, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa xe, sau đó Tô Tầm thấy nụ cười của bà chủ liền cứng lại. Tô Tầm nghi hoặc nghiêng người nhìn phía sau thì chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang dừng ở ven đường. Lúc Tô Tầm quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô về phía quán ăn nhỏ ấm áp kia. Tô Tầm chỉ nhìn thấy bóng lưng thon dài cao lớn của người đàn ông mang theo cảm giác xâm lược nồng đậm.
Lục Trình Dương nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đi thôi."
Tô Tầm quay đầu lại thì thấy ở trước mặt đã có một chiếc taxi.
“Sao vậy?" Lúc nãy Lục Trình Dương cũng không chú ý đền hoàn cảnh xung quang, thấy Tô Tầm vẫn còn đứng yên thì không khỏi hỏi.
Tô Tầm nghi ngờ quay đầu lại nhìn vài lần, người đàn ông kia đã đi đến trước mặt bà chủ, thân thể cao lớn hoàn toàn che mất tầm mắt của cô, cô cũng không nghe thấy bọn họ nói gì.
“Không có gì, đi thôi." Chẳng qua Tô Tầm cảm thấy bóng lưng của người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng dù thế nào cũng là chuyện của người khác, cô cứ đứng ở chỗ này nhìn cũng không hay.
Lên xe, Tô Tầm không nhịn được lại quay đầu nhìn, hai người kia vẫn đứng yên như cũ, xem ra hẳn là người quen.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Tầm lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy tên người gọi đến liền nở nụ cười, ấn nút trả lời, dịu dàng “alo" một tiếng.
Tô Tiểu Tông cầm điện thoại của Tô Thậm đang lăn ở trên giường, khoan khoái nói cho cô biết: “Mẹ ơi, cậu đi tắm rồi, đưa điện thoại để con gọi cho mẹ."
Tô Tầm để điện thoại trước mặt nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, bèn nói vào điện thoại: “Chờ cậu tắm xong thì con phải ngoan ngoãn đi ngủ biết chưa? Ngày mai còn phải đi nhà trẻ nữa, con nhớ dặn cậu đặt báo thức, nếu không sẽ bị muộn, nhớ chưa?"
Tô Tiểu Tông ở trong điện thoại ngoan ngoãn nói “vâng."
Lục Trình Dương tựa lưng vào ghế ngồi, chỗ ngồi phía sau xe taxi có chút chật, chân anh lại dài nên không thoải mái, lúc di chuyển chân không cẩn thận đụng phải đầu gối Tô Tầm, Tô Tầm cầm điện thoại nghiêng đầu nhìn anh một cái, yên lặng dịch ra một chút. Lục Trình Dương nhịn không được nhíu mày, ánh mắt rơi xuống đùi của cô.
Hôm nay Tô Tầm mặc áo sơ mi trắng đơn giản và váy đen, váy cách trên đầu gối mười mấy cm, hết sức hợp với quy tắc trang phục công sở, lúc ngồi xuống váy lại kéo cao thêm vài cm nữa, lộ ra bắp đùi trắng nõn cân xứng. Vốn Lục Trình Dương chỉ lơ đãng liếc qua một cái nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, ánh mắt anh nhìn vào chỗ trắng muốt trên hai chân kia không muốn dời đi.
Bên tai là giọng nói dịu dàng của cô đang dỗ bảo bối, trêu chọc khiến lòng anh ngứa ngáy.
Đè xuống tạp niệm trong lòng, ánh mắt của anh lại nhìn đến sườn mặt của cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện với con trai, ánh đèn thành thị lưu lại trên gò mà của cô từng hình ảnh loang lổ. Đã nhiều lần anh cho rằng mình không thể chống đỡ được đến ngày gặp lại cô, ở nơi tối tăm không thể thấy ánh mặt trời trong vài năm thì cô chính là hy vọng duy nhất của anh.
Tô Tầm cúp điện thoại, cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt của người bên cạnh thì cô nghiêng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh.
Cho đến khi điện thoại của đối phương vang lên thì Tô Tầm mới sững sờ quay đầu nhìn về phía trước, có chút nghi ngờ ánh mắt vừa rồi của anh, quá … thâm tình đi? Tô Tầm lắc đầu, loại bỏ ý nghĩa hoang đường này ra khỏi đầu.
Lục Trình Dương nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, anh nhận điện thoại, không ngoài dự đoán khi đầu bên kia truyền đến giọng nói bi bô của đứa nhỏ: “Chú ơi, chú chưa ngủ sao ạ?"
Anh nhịn không được cười ra tiếng: “Sao cháu còn chưa ngủ nữa?"
Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Vừa rồi cháu mới gọi cho mẹ, cháu hỏi mẹ là cháu có thể gọi cho chú để chú kể chuyện cho cháu nghe hay không, mẹ nói có thể, chú ơi, chú kể chuyện cho cháu nghe đi. Tối hôm qua cháu ngủ thiếp đi nên không nghe thấy gì cả." Nói xong bé còn thở dài, giống như là có chút tiếc nuối.
Khóe miệng Lục Trình Dương cong lên, trong đôi mắt hoàn toàn là sự vui vẻ, anh nghiêng đầu nhìn Tô Tầm một cái rồi bắt đầu kể chuyện.
Dọc theo đường đi đều là giọng nói trầm thấp từ tính của anh, cho đến khi đến khách sạn thì Tô Tầm chợt nghe thấy ngữ điệu của anh thay đổi, thần sắc cũng khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, nhíu mày để điện thoại xuống.
Tô Tầm có chút suy đoán, chắc là anh trai cô đã cúp điện thoại hoặc là mắng anh mấy câu rồi.
Ở trước quầy tiếp tân nhận chìa khóa phòng, hai người đi vào thang máy lên lầu, Lục Trình Dương giữ chặt Tô Tầm: “Anh ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh."
Đêm hôm khuya khoắt thì cô có chuyện gì gọi anh đây? Tô Tầm nhíu mày đẩy anh ra, mở cửa đi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại trước mặt anh.
…
Sáng hôm sau Tô Tầm dậy rất sớm, mới vừa rửa mặt xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra liền thấy Lục Trình Dương mặc quần tây đen áo sơ mi trắng đang đứng ở ngoài cửa, vết máu bầm trên mặt đã mờ đi không ít.
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn qua cô một lần, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt cô, mỉm cười hỏi: “Thu thập xong rồi sao? Trước hết chúng ta đi ăn sáng đã, mười giờ cuộc họp bắt đầu."
Tô Tầm gật đầu: “Chờ tôi một chút." Tô Tầm vào phòng cầm lấy túi và điện thoại, “Đi thôi."
Hai người tới nhà hàng của khách sạn ăn buffet, Lục Trình Dương nói với Tô Tầm: “Em ngồi ở đây, anh đi lấy đồ ăn."
Tô Tầm nhìn anh một cái rồi ngồi xuống bàn ăn bên cạnh. Rất nhanh Lục Trình Dương đã bê đồ ăn quay lại, sắc mặt thâm trầm, Tô Tầm không hiểu tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế. Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy phía sau anh còn có một người rất quen thuộc, Tô Tầm kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Sắc mặt của Mục Viễn cũng không quá tốt, nhíu mày nhìn hai người cùng nhau xuất hiện trong nhà hàng, ánh mắt của anh nhìn Tô Tầm một lúc rồi cong khóe miệng lên, ngồi xuống ở trước mặt cô, trực tiếp hỏi: “Tại sao em lại ở đây?"
Nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện, Tô Tầm có chút bất đắc dĩ, thì ra Mục Viễn cũng đi công tác ở thành phố S, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
“Giống như anh, em cũng đi công tác."
Đi công tác? Mục Viễn nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương, khóe miệng đùa cợt nói: “Giám đốc Lục lại mang theo một nhân viên sắp nghỉ việc đi công tác, như vậy có phải là không quá sáng suốt hay không?"
Sắc mặt của Tô Tầm lại càng thay đổi, Lục Trình Dương lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cả." Nói xong thi đặt chén cháo còn tỏa ra hơi nóng và trứng luộc đến trước mặt Tô Tầm.
Mục Viễn nhìn Tô Tầm, thấy cô đang cúi đầu ăn cháo thì cuối cùng cũng không nhiều lời với Lục Trình Dương ở trước mặt cô nữa.
Ăn xong bữa sáng trong sự im lặng, bầu không khí như vậy khiến người ta có chút ăn không tiêu. Tô Tầm ăn xong trước tiên thì đứng lên, nói với Lục Trình Dương: “Tôi ra đại sảnh chờ anh." Nhìn về phía Mục Viễn: “Đàn anh, anh cứ từ từ ăn."
Tô Tầm vừa rời đi thì Mục Viễn liền lạnh lùng nhìn Lục Trình Dương: “Lục Trình Dương, anh không biết ép buộc cô ấy như vậy là hết sức hèn hạ sao?"
Lục Trình Dương cười nhạo một tiếng, cũng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của tôi và cô ấy, không liên quan gì đến anh hết." Nói xong thì đứng lên, đi ra khỏi nhà hàng.
Lại câu nói “không liên quan gì đến anh", Mục Viễn cười lạnh một tiếng, cũng đi ra khỏi nhà hàng, anh ung dung nói: “Trước đây không liên quan nhưng sau này thì chưa chắc."
Lục Trình Dương liền quay đầu lại, sự tự tin và ung dung của Mục Viễn làm anh cảm thấy rất chói mắt, anh chợt nhớ tới lời của Tần Sâm, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Mục Viễn, có chút điên cuồng mở miệng: “Tôi và Tầm Tầm còn có con trai, trừ khi tôi chết nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gả cho người khác."
…
Tô Tầm ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ trong chốc lát thì thấy hai thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt cô, Mục Viễn nhìn cô nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
Không đợi Tô Tầm trả lời thì Lục Trình Dương đã thay cô từ chối: “Tối nay chúng tôi có tiệc xã giao rồi."
Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, giống như tìm tòi nghiên cứu tính chân thật trong lời nói của anh, sau vài giây nhìn Mục Viễn: “Lần sau đi."
Mục Viễn lẳng lặng nhìn cô: “Được."
Lục Trình Dương đứng bên cạnh Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Tô Tầm gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Mục Viễn đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, anh ngồi xuống sofa, vươn tay xoa ấn đường. Gần đây anh thường hay nghĩ, nếu lúc đó anh không ra nước ngoài, vậy bây giờ anh và Tô Tầm có lẽ … đã ở cùng một chỗ rồi, cho dù Lục Trình Dương có trở lại cũng vô dụng.
Lần trước Mục Viễn đi nước ngoài phần nhiều là có ý trốn tránh, người con gái anh thích đột nhiên gả cho người khác, ngay cả cơ hội để cạnh tranh cũng bị tước đoạt mất.
Khi về nước đã là vật còn người mất nhưng anh đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi.
…
Lần này đúng là đi công tác thật, Lục Trình Dương không mang theo trợ lý nên Tô Tầm chỉ có thể làm trợ lý theo sát anh, hỗ trợ anh làm việc.
Buổi tối có tiệc xã giao cũng là thật. Đây là lần đầu tiên Tô Tầm tham dự tiệc xã giao với Lục Trình Dương, trước kia anh cũng thường tham dự các buổi tiệc xã giao lớn nhỏ nhưng lúc đó Tô Tầm còn học đại học nên không có hứng thú với loại tiệc này nên không đi cùng với anh.
Đêm nay là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền của anh, ai đến mời rượu anh cũng đều không từ chối nhưng nhìn anh không có chút gì gọi là say cả, tửu lượng của anh thật sự tốt như vậy sao? Tô Tầm có chút tò mò nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của anh, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu như uống nước lọc vậy.
Trên đường về, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Anh … uống say sao?" Cô tận mắt chứng kiến anh uống rượu cả đêm.
Lục Trình Dương mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, giọng nói có chút khàn: “Hơi chuếnh choáng một chút, anh có thể ứng phó được với chút rượu này. Anh đã từng vì theo đuổi một hạng mục nho nhỏ mà liều mạng uống rượu trắng với người ta, tửu lượng cũng dần dần được nâng cao. Anh rất khó tưởng tượng ra bản thân mình uống say sẽ có dáng vẻ như thế nào, cho đến bây giờ anh chưa thực sự say." Có lẽ là quá say nhưng vẫn luôn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, anh còn phải kiếm sống nữa.
Tô Tầm lẳng lặng nhìn anh, giống như cô không nghĩ anh lại nói nhiều như vậy. Trong kí ức của cô quả thật chưa từng thấy anh say rượu, anh lúc nào cũng biết khắc chế cho dù là ở phương diện nào.
Một lúc sau Tô Tầm mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không say là tốt rồi."
Lục Trình Dương lại nhìn Tô Tầm một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, anh đại khái là có chút say, anh chỉ muốn nhìn xem cô có xúc động hay không.
Lúc xuống xe, Lục Trình Dương đưa tay đè lên huyệt thái dương, thấy cô nhìn qua liền để tay xuống, giọng khàn khàn: “Đi thôi, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tô Tầm thu hồi ánh mắt, xoay người đi trước mặt anh.
Đêm đã khuya nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Đột nhiên Lục Trình Dương nghiêng người, Tô Tầm cho là anh muốn làm chuyện xấu nên vội vàng tránh người, quay đầu lại thì thấy bất quá anh chỉ là muốn dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi mà thôi. Xem ra là anh có chút say rồi, con ngươi đen láy nhìn cô, có chút mê ly: “Tầm Tầm, em còn nhớ Trình Uy không?"
Lục Trình Uy? Tô Tầm gật đầu: “Còn nhớ." Là em trai của Lục Trình Dương, nhỏ hơn cô một tuổi, tính cách hoàn toàn khác với Lục Trình Dương. Lục Trình Dương thâm trầm nội liễm còn Lục Trình Uy thì lại hay xúc động khoe khoang.
Lúc cô và Lục Trình Dương mới bắt đầu quen nhau thì tiểu tử kia hay trêu cô gọi là “chị dâu".
“Hai ngày nữa đi thăm nó với anh." Giọng nói của Lục Trình Dương lại khàn thêm vài phần.
Tô Tầm nhíu mày: “Tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì cái gì mà bảo tôi đi thăm cậu ta chứ?" Anh không lên tiếng, Tô Tầm cảm thấy trong giọng nói của mình có chút cực đoan, lại hỏi thêm một câu: “Cậu ấy bị làm sao vậy?"
Thang máy đã đến nơi, Lục Trình Dương chống tay vào vách thang máy đứng thẳng người lên.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy, ở khúc quanh, đột nhiên Lục Trình Dương khẽ nói: “Nó … đã chết rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của nó."
Tô Tầm nghe thấy có người dịu dàng gọi tên mình thì cô mới tỉnh lại, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã tối rồi. Tô Tầm đang muốn cởi dây an toàn ra thì phát hiện dây an toàn đã được cởi, cô hơi nhíu mi đứng lên.
Lục Trình Dương cũng đứng lên theo, lấy hành lý từ trên kệ xuống, Tô Tầm chui ra ngoài từ khe hở bên cạnh anh, đi ra cabin trước.
Lục Trình Dương cầm theo hành lý đi phía sau Tô Tầm, đến cửa ra thì anh nói với cô: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Gần tám giờ rồi, Tô Tầm quả thật cũng đói, nhẹ gật đầu: “Được."
Thành phố này rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ cần đi trên bất kỳ con đường nào cũng có thể nhớ lại từng hình ảnh ngày xưa. Lục Trình Dương không hỏi Tô Tầm muốn đi ăn ở đâu, anh trực tiếp lái xe đến khu phố họ ở trước kia, gần đó có một quán ăn gia đình, bà chủ là một nữ đầu bếp xinh đẹp trẻ tuổi. Không gian của quán ăn không lớn nhưng sạch sẽ vệ sinh, mỗi ngày chỉ phục vụ mười lăm bàn mà thôi, nhất định phải đặt trước ba ngày mới được, Tô Tầm trước kia rất thích hương vị món ăn nơi đây. Lục Trình Dương thường đặt vào thứ hai, tối thứ bảy sẽ đưa cô đến ăn, ăn xong sẽ cùng nhau đi xem phim, sau đó cùng nhau đi bộ về nhà.
Năm năm đã qua, quán ăn này vẫn giống như trước, ngay cả cách bài trí cũng không thay đổi một chút nào cả.
Tô Tầm đứng ở trước cửa quán có chút hoảng hốt, ánh sáng ấm áp từ trong cửa kính chiếu ra, trong quán không còn người khách nào khác, chỉ còn một mình thân ảnh yểu điệu của bà chủ đang ngồi trước quầy gõ bàn phím.
“Vào thôi, nếu không quán sẽ đóng cửa." Lục Trình Dương nghiêng đầu nói với Tô Tầm.
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết Lục Trình Dương đưa cô đến thành phố S là có tư tâm. Nếu như cô cương quyết từ chối chuyến đi công tác này thì anh cũng không thể làm gì cô cả.
Lúc năm năm trước hai người ly hôn, Tô Tầm liền cho rằng đời này cô và Lục Trình Dương không còn liên quan gì đến nhau nữa nhưng lần này anh đột nhiên xuất hiện, đủ loại dấu hiệu nói cho cô biết nếu như lần này cô không đến thành phố này cùng anh thì ngoại trừ đứa con, sau này họ sẽ còn có nhiều chuyện dây dưa không rõ.
Tô Tầm bước chân vào quán ăn trước, đẩy cửa kính trong suốt ra, tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên, trong một buổi tối mùa hè càng làm cho người ta chú ý hơn. Bà chủ nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn qua, cười nói với Tô Tầm: “Tôi chờ hai người đã lâu rồi, nếu hai người còn không đến thì tôi cũng chuẩn bị đóng cửa rồi."
Tô Tầm áy náy cười một tiếng, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Trình Dương: “Xin lỗi, bây giờ có thể dọn món ăn lên cho chúng tôi được không?"
Bà chủ đứng lên, dùng tay làm dấu mời: “Hai người đợi một chút." Rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Lục Trình Dương rót trà rồi để trước mặt Tô Tầm, mùi gạo nhàn nhạt bay vào trong mũi. Tô Tầm bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhiệt độ rất vừa nên cô rất nhanh đã uống hết chén trà. Tô Tầm rất thích hương vị của loại trà này, từ trước đến giờ ở trong nhà cô đều có.
“Anh đã mua lại căn nhà trước kia của chúng ta." Lục Trình Dương nâng ấm trà lên rót vào chén cho cô, không nhanh không chậm nói.
Bỗng dưng Tô Tầm ngẩng đầu nhìn Lục Trình Dương nhưng rất nhanh đã cúi xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên: “Vậy ư? Ánh mắt của anh thật đúng là không tốt chút nào, căn nhà kia vừa nhỏ lại chẳng có gì hay cả, mua để đầu tư cũng chẳng có lời."
Năm bọn họ kết hôn thì Lục Trình Dương mới vừa tốt nghiệp được một năm, anh chỉ có một chiếc xe, không có nhà. Anh thuê một căn nhà gồm hai phòng ở giữa trường học và công ty của anh, sau một tuần thì cô lấy thân phận là nữ chủ nhân bước vào căn nhà trọ đó.
Lúc đó anh đã tựa vào trán cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh chưa thể cho em một căn nhà được, em có cảm thấy tủi thân hay không? Sẽ không cảm thấy... chọn Mục Viễn tốt hơn chứ?"
Cô hỏi anh: “Anh đây không phải là ép em chọn lựa giữa tình yêu và bánh mì hay sao?"
Anh nói: “Không phải, em không cần phải chọn lựa bởi vì anh sẽ cho em cả hai. Anh chỉ muốn biết bây giờ em có cảm thấy tủi thân hay không thôi?"
Cô cười hì hì bóp eo anh: “Lục Trình Dương, anh không biết sao? Bây giờ xu hướng chọn chồng là chọn người có năng lực, em chưa bao giờ cảm thấy ở cùng với anh là ủy khuất chính mình cả, ngược lại em thấy rất vui."
Lục Trình Dương đúng là người có năng lực. Hai tháng trước khi ly hôn anh nói cho Tô Tầm biết là lúc cô tốt nghiệp có thể dẫn cô đi xem nhà rồi, đến lúc đó cũng sẽ đến thành phố B cầu hôn cô với người nhà của cô. Lúc lấy giấy chứng nhận kết hôn thì Tô Tầm có chút sợ sẽ bị người nhà trách cứ nên kiên trì đợi đến khi tốt nghiệp mới nói cho gia đình biết.
Khi đó anh đã muốn cho cô những thứ tốt nhất, vừa cho cô tình yêu, vừa cho cô bánh mì.
Nhưng cuối cùng anh đã vứt bỏ tình yêu đi, để lại cho cô bánh mì nhưng cô không cần. Một mình mang theo giấy ly hôn và tấm thân bị tổn thương trở về thành phố B cùng với một món quà ngoài ý muốn.
“Anh mua căn nhà kia cũng không phải để đầu tư." Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, lông mày của anh nhíu lại, anh cảm thấy Tô Tầm là cố ý nói như vậy.
“Đừng nói là vì tôi." Sắc mặt Tô Tầm không thay đổi, trong giọng nói có chút trào phúng.
Đôi mắt trong suốt kia cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, Tô Tầm thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, trong con ngươi của anh thoáng qua một tia đau thương khiến cho trong lòng Tô Tầm không hiểu sao lại dâng lên một tia khoái cảm.
Đúng lúc này, bà chủ bưng lên một tô canh, nhìn thoáng qua hai người rồi cuối cùng nói với Tô Tầm: “Canh này đã được hầm cách thủy mấy giờ liền, tôi nhớ trước kia mỗi lần cô đến đây đều gọi món này, vài năm không gặp, hy vọng cô vẫn còn thích."
Tô Tầm kinh ngạc nhìn bà chủ, mặc dù trước đây cô tới đây nhiều lần nhưng ít khi tiếp xúc với bà chủ, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ đến cô, Tô Tầm cười: “Cảm ơn, mùi vị rất thơm."
Đối phương cười lại với cô rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Món ăn dần dần được bưng lên, Tô Tầm cầm lấy đũa bắt đầu thưởng thức, hương vị vẫn giống như trước đây. Tô Tầm có chút tò mò nhìn bà chủ đang ngồi ở quầy, bình thường người ta mở quán không phải muốn càng ngày càng mở rộng sao? Quán này buôn bán tốt như vậy nhưng tại sao mấy năm qua bà chủ xinh đẹp trẻ tuổi này vẫn giữ quán nhỏ như vậy?
Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, dường như anh hiểu được nghi vấn của cô nên nhàn nhạt giải thích: “Sau khi em về thành phố B thì quán này liền đóng cửa vài năm, lần trước rời đi thì anh tình cờ phát hiện ra quán đang được sửa chữa, hôm nay là ngày khai trương lại, chúng ta là những người khách đầu tiên."
Tô Tầm nghe vậy thì kinh ngạc, nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn bà chủ. Không gia của quán này không lớn nên những lời nói của Lục Trình Dương đều truyền vào trong tai chủ quán.
Bà chủ lại ngẩng đầu cười với Tô Tầm, cười vô cùng vui vẻ: “Vốn thời gian chính thức khai trương là ngày mai nhưng tôi không thể lay chuyển được thỉnh cầu của Lục tiên sinh nên tối nay mới mở cửa."
Tô Tầm nghe những lời này thì nhìn Lục Trình Dương, cô không biết phải nói cái gì nên nhìn bà chủ nói những lời từ đáy lòng: “Hương vị món ăn vẫn giống như trước kia, ăn rất ngon."
“Cảm ơn." Bà chủ nói xong xoay người đi vào phòng bếp, cố ý để lại không gian cho hai người.
Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói với Lục Trình Dương: “Tôi đồng ý cho anh nhận Tiểu Tông nhưng tôi không muốn giữa tôi và anh có liên quan gì với nhau cả, chúng ta làm một bản thỏa thuận." Lông mày của anh nhíu chặt nhưng cô làm như không thấy, tiếp tục nói: “Tôi không nói với con anh là một người bố không tốt nhưng trước đó hai người đã gặp nhau rồi, tôi không nói cho Tiểu Tông biết anh là bố của bé. Tiểu Tông cũng đã bốn tuổi rồi, bé sẽ tò mò tại sao trước kia lại không nói cho bé biết, tại sao... tôi lại ghét anh. Những điều này tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào với một đứa nhỏ cả."
Lúc cô nói “tôi lại ghét anh" thì âm điệu nhỏ hơn một chút, giống như là cô cố ý nhấn mạnh.
“Nếu như em có cao kiến gì thì anh sẽ phối hợp nhưng anh làm vậy không phải là vì em mà là vì đứa nhỏ."
“Bây giờ chúng ta giống như những cặp vợ chồng đã ly hôn khác. Trước tiên nói chuyện đứa nhỏ sẽ ở với ai. Từ nhỏ Tiểu Tông đã sống cùng với tôi nên đối với bé tốt nhất là không cần thay đổi, con sẽ tiếp tục ở cùng với tôi. Từ thứ hai đến thứ sáu sẽ ở cùng với tôi, cuối tuần anh có thể đón con qua ở cùng. Nếu như anh cảm thấy không tiện thì cũng có thể điều chỉnh thời gian."
“Còn có việc anh làm ở Khải Sâm nếu chỉ là tạm thời, đến lúc anh phải về thành phố S thì con vẫn tiếp tục ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không đồng ý anh mang con đi."
“Cuối cùng, để cho anh và Tiểu Tông nhận nhau đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, hy vọng là anh có thể hiểu được."
Tô Tầm nói xong, cầm lấy chén trà uống vài ngụm, ngước mắt nhìn anh thì thấy gương mặt anh đã lạnh đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô nhưng giọng nói cũng rất trầm nhẹ: “Tầm Tầm, nguyện vọng lớn nhất của đứa nhỏ là muốn có bố mẹ ở bên cạnh, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, trước đây..."
“Trước đây như thế nào? Trước đây chỉ là ly hôn mà thôi, chia tay chính là chia tay, nhiều năm như vậy anh cũng không giải thích, bây giờ giải thích thì có nghĩa gì chứ?" Tô Tầm nhíu mi, đặt đũa xuống: “Tôi sẽ không vì đứa con mà tái hợp với một người đàn ông có dây dưa không rõ ràng với một người phụ nữ khác."
Lục Trình Dương im lặng nhìn cô.
Tô Tầm lại cầm lấy đũa vùi đầu ăn cơm, hiển nhiên cô không muốn nghe cái gọi là giải thích kia, là sự thật cũng không sao cả, cô không muốn nghe.
Kết thúc một bữa cơm trong im lặng, Lục Trình Dương đi đến quầy thanh toán còn Tô Tầm cầm theo túi hành lý của mình đi ra ngoài cửa. Lục Trình Dương vội vàng giữ chặt tay của cô: “Đợi chút, anh đã đặt chỗ khách sạn rồi, chúng ta cùng nhau đi."
Tô Tầm rút tay ra, nhàn nhạt nói: “Tôi không định đi một mình, tôi chỉ là muốn ra ngoài trước mà thôi."
Lục Trình Dương đứng ở bên cạnh im lặng nhìn cô, hai người bình tĩnh đứng ở lề đường trước cửa quán, đèn đường kéo dài thân ảnh của hai người, yên ắng tĩnh lặng. Mấy năm trước cũng như thế này nhưng phía sau anh lúc đó có một dáng người nhỏ nhắn giẫm lên bóng của anh. Hai bóng người nhập vào nhau dịu dàng chìm vào trong bóng đêm, giống như một bộ phim nói về thời thanh xuân kéo dài đến hiện tại.
Trong lúc chờ taxi, Tô Tầm quay đầu nhìn lại quán ăn nhỏ phía sau, ánh sáng nhu hòa đúng lúc vụt tắt, bà chủ cầm theo túi đi ra khỏi quán, thấy Tô Tầm nhìn qua thì liền cười với cô, Tô Tầm cũng cười lại với bà chủ.
Trời có chút tối nên Tô Tầm không nhìn rõ biểu hiện trên mặt bà chủ, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa xe, sau đó Tô Tầm thấy nụ cười của bà chủ liền cứng lại. Tô Tầm nghi hoặc nghiêng người nhìn phía sau thì chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang dừng ở ven đường. Lúc Tô Tầm quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô về phía quán ăn nhỏ ấm áp kia. Tô Tầm chỉ nhìn thấy bóng lưng thon dài cao lớn của người đàn ông mang theo cảm giác xâm lược nồng đậm.
Lục Trình Dương nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đi thôi."
Tô Tầm quay đầu lại thì thấy ở trước mặt đã có một chiếc taxi.
“Sao vậy?" Lúc nãy Lục Trình Dương cũng không chú ý đền hoàn cảnh xung quang, thấy Tô Tầm vẫn còn đứng yên thì không khỏi hỏi.
Tô Tầm nghi ngờ quay đầu lại nhìn vài lần, người đàn ông kia đã đi đến trước mặt bà chủ, thân thể cao lớn hoàn toàn che mất tầm mắt của cô, cô cũng không nghe thấy bọn họ nói gì.
“Không có gì, đi thôi." Chẳng qua Tô Tầm cảm thấy bóng lưng của người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng dù thế nào cũng là chuyện của người khác, cô cứ đứng ở chỗ này nhìn cũng không hay.
Lên xe, Tô Tầm không nhịn được lại quay đầu nhìn, hai người kia vẫn đứng yên như cũ, xem ra hẳn là người quen.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Tầm lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy tên người gọi đến liền nở nụ cười, ấn nút trả lời, dịu dàng “alo" một tiếng.
Tô Tiểu Tông cầm điện thoại của Tô Thậm đang lăn ở trên giường, khoan khoái nói cho cô biết: “Mẹ ơi, cậu đi tắm rồi, đưa điện thoại để con gọi cho mẹ."
Tô Tầm để điện thoại trước mặt nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, bèn nói vào điện thoại: “Chờ cậu tắm xong thì con phải ngoan ngoãn đi ngủ biết chưa? Ngày mai còn phải đi nhà trẻ nữa, con nhớ dặn cậu đặt báo thức, nếu không sẽ bị muộn, nhớ chưa?"
Tô Tiểu Tông ở trong điện thoại ngoan ngoãn nói “vâng."
Lục Trình Dương tựa lưng vào ghế ngồi, chỗ ngồi phía sau xe taxi có chút chật, chân anh lại dài nên không thoải mái, lúc di chuyển chân không cẩn thận đụng phải đầu gối Tô Tầm, Tô Tầm cầm điện thoại nghiêng đầu nhìn anh một cái, yên lặng dịch ra một chút. Lục Trình Dương nhịn không được nhíu mày, ánh mắt rơi xuống đùi của cô.
Hôm nay Tô Tầm mặc áo sơ mi trắng đơn giản và váy đen, váy cách trên đầu gối mười mấy cm, hết sức hợp với quy tắc trang phục công sở, lúc ngồi xuống váy lại kéo cao thêm vài cm nữa, lộ ra bắp đùi trắng nõn cân xứng. Vốn Lục Trình Dương chỉ lơ đãng liếc qua một cái nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, ánh mắt anh nhìn vào chỗ trắng muốt trên hai chân kia không muốn dời đi.
Bên tai là giọng nói dịu dàng của cô đang dỗ bảo bối, trêu chọc khiến lòng anh ngứa ngáy.
Đè xuống tạp niệm trong lòng, ánh mắt của anh lại nhìn đến sườn mặt của cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện với con trai, ánh đèn thành thị lưu lại trên gò mà của cô từng hình ảnh loang lổ. Đã nhiều lần anh cho rằng mình không thể chống đỡ được đến ngày gặp lại cô, ở nơi tối tăm không thể thấy ánh mặt trời trong vài năm thì cô chính là hy vọng duy nhất của anh.
Tô Tầm cúp điện thoại, cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt của người bên cạnh thì cô nghiêng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh.
Cho đến khi điện thoại của đối phương vang lên thì Tô Tầm mới sững sờ quay đầu nhìn về phía trước, có chút nghi ngờ ánh mắt vừa rồi của anh, quá … thâm tình đi? Tô Tầm lắc đầu, loại bỏ ý nghĩa hoang đường này ra khỏi đầu.
Lục Trình Dương nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, anh nhận điện thoại, không ngoài dự đoán khi đầu bên kia truyền đến giọng nói bi bô của đứa nhỏ: “Chú ơi, chú chưa ngủ sao ạ?"
Anh nhịn không được cười ra tiếng: “Sao cháu còn chưa ngủ nữa?"
Tô Tiểu Tông đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Vừa rồi cháu mới gọi cho mẹ, cháu hỏi mẹ là cháu có thể gọi cho chú để chú kể chuyện cho cháu nghe hay không, mẹ nói có thể, chú ơi, chú kể chuyện cho cháu nghe đi. Tối hôm qua cháu ngủ thiếp đi nên không nghe thấy gì cả." Nói xong bé còn thở dài, giống như là có chút tiếc nuối.
Khóe miệng Lục Trình Dương cong lên, trong đôi mắt hoàn toàn là sự vui vẻ, anh nghiêng đầu nhìn Tô Tầm một cái rồi bắt đầu kể chuyện.
Dọc theo đường đi đều là giọng nói trầm thấp từ tính của anh, cho đến khi đến khách sạn thì Tô Tầm chợt nghe thấy ngữ điệu của anh thay đổi, thần sắc cũng khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, nhíu mày để điện thoại xuống.
Tô Tầm có chút suy đoán, chắc là anh trai cô đã cúp điện thoại hoặc là mắng anh mấy câu rồi.
Ở trước quầy tiếp tân nhận chìa khóa phòng, hai người đi vào thang máy lên lầu, Lục Trình Dương giữ chặt Tô Tầm: “Anh ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh."
Đêm hôm khuya khoắt thì cô có chuyện gì gọi anh đây? Tô Tầm nhíu mày đẩy anh ra, mở cửa đi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại trước mặt anh.
…
Sáng hôm sau Tô Tầm dậy rất sớm, mới vừa rửa mặt xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra liền thấy Lục Trình Dương mặc quần tây đen áo sơ mi trắng đang đứng ở ngoài cửa, vết máu bầm trên mặt đã mờ đi không ít.
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn qua cô một lần, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt cô, mỉm cười hỏi: “Thu thập xong rồi sao? Trước hết chúng ta đi ăn sáng đã, mười giờ cuộc họp bắt đầu."
Tô Tầm gật đầu: “Chờ tôi một chút." Tô Tầm vào phòng cầm lấy túi và điện thoại, “Đi thôi."
Hai người tới nhà hàng của khách sạn ăn buffet, Lục Trình Dương nói với Tô Tầm: “Em ngồi ở đây, anh đi lấy đồ ăn."
Tô Tầm nhìn anh một cái rồi ngồi xuống bàn ăn bên cạnh. Rất nhanh Lục Trình Dương đã bê đồ ăn quay lại, sắc mặt thâm trầm, Tô Tầm không hiểu tại sao anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế. Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy phía sau anh còn có một người rất quen thuộc, Tô Tầm kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Sắc mặt của Mục Viễn cũng không quá tốt, nhíu mày nhìn hai người cùng nhau xuất hiện trong nhà hàng, ánh mắt của anh nhìn Tô Tầm một lúc rồi cong khóe miệng lên, ngồi xuống ở trước mặt cô, trực tiếp hỏi: “Tại sao em lại ở đây?"
Nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện, Tô Tầm có chút bất đắc dĩ, thì ra Mục Viễn cũng đi công tác ở thành phố S, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
“Giống như anh, em cũng đi công tác."
Đi công tác? Mục Viễn nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương, khóe miệng đùa cợt nói: “Giám đốc Lục lại mang theo một nhân viên sắp nghỉ việc đi công tác, như vậy có phải là không quá sáng suốt hay không?"
Sắc mặt của Tô Tầm lại càng thay đổi, Lục Trình Dương lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cả." Nói xong thi đặt chén cháo còn tỏa ra hơi nóng và trứng luộc đến trước mặt Tô Tầm.
Mục Viễn nhìn Tô Tầm, thấy cô đang cúi đầu ăn cháo thì cuối cùng cũng không nhiều lời với Lục Trình Dương ở trước mặt cô nữa.
Ăn xong bữa sáng trong sự im lặng, bầu không khí như vậy khiến người ta có chút ăn không tiêu. Tô Tầm ăn xong trước tiên thì đứng lên, nói với Lục Trình Dương: “Tôi ra đại sảnh chờ anh." Nhìn về phía Mục Viễn: “Đàn anh, anh cứ từ từ ăn."
Tô Tầm vừa rời đi thì Mục Viễn liền lạnh lùng nhìn Lục Trình Dương: “Lục Trình Dương, anh không biết ép buộc cô ấy như vậy là hết sức hèn hạ sao?"
Lục Trình Dương cười nhạo một tiếng, cũng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của tôi và cô ấy, không liên quan gì đến anh hết." Nói xong thì đứng lên, đi ra khỏi nhà hàng.
Lại câu nói “không liên quan gì đến anh", Mục Viễn cười lạnh một tiếng, cũng đi ra khỏi nhà hàng, anh ung dung nói: “Trước đây không liên quan nhưng sau này thì chưa chắc."
Lục Trình Dương liền quay đầu lại, sự tự tin và ung dung của Mục Viễn làm anh cảm thấy rất chói mắt, anh chợt nhớ tới lời của Tần Sâm, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Mục Viễn, có chút điên cuồng mở miệng: “Tôi và Tầm Tầm còn có con trai, trừ khi tôi chết nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gả cho người khác."
…
Tô Tầm ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ trong chốc lát thì thấy hai thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt cô, Mục Viễn nhìn cô nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
Không đợi Tô Tầm trả lời thì Lục Trình Dương đã thay cô từ chối: “Tối nay chúng tôi có tiệc xã giao rồi."
Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, giống như tìm tòi nghiên cứu tính chân thật trong lời nói của anh, sau vài giây nhìn Mục Viễn: “Lần sau đi."
Mục Viễn lẳng lặng nhìn cô: “Được."
Lục Trình Dương đứng bên cạnh Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Tô Tầm gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Mục Viễn đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, anh ngồi xuống sofa, vươn tay xoa ấn đường. Gần đây anh thường hay nghĩ, nếu lúc đó anh không ra nước ngoài, vậy bây giờ anh và Tô Tầm có lẽ … đã ở cùng một chỗ rồi, cho dù Lục Trình Dương có trở lại cũng vô dụng.
Lần trước Mục Viễn đi nước ngoài phần nhiều là có ý trốn tránh, người con gái anh thích đột nhiên gả cho người khác, ngay cả cơ hội để cạnh tranh cũng bị tước đoạt mất.
Khi về nước đã là vật còn người mất nhưng anh đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi.
…
Lần này đúng là đi công tác thật, Lục Trình Dương không mang theo trợ lý nên Tô Tầm chỉ có thể làm trợ lý theo sát anh, hỗ trợ anh làm việc.
Buổi tối có tiệc xã giao cũng là thật. Đây là lần đầu tiên Tô Tầm tham dự tiệc xã giao với Lục Trình Dương, trước kia anh cũng thường tham dự các buổi tiệc xã giao lớn nhỏ nhưng lúc đó Tô Tầm còn học đại học nên không có hứng thú với loại tiệc này nên không đi cùng với anh.
Đêm nay là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền của anh, ai đến mời rượu anh cũng đều không từ chối nhưng nhìn anh không có chút gì gọi là say cả, tửu lượng của anh thật sự tốt như vậy sao? Tô Tầm có chút tò mò nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của anh, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu như uống nước lọc vậy.
Trên đường về, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Lục Trình Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Anh … uống say sao?" Cô tận mắt chứng kiến anh uống rượu cả đêm.
Lục Trình Dương mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, giọng nói có chút khàn: “Hơi chuếnh choáng một chút, anh có thể ứng phó được với chút rượu này. Anh đã từng vì theo đuổi một hạng mục nho nhỏ mà liều mạng uống rượu trắng với người ta, tửu lượng cũng dần dần được nâng cao. Anh rất khó tưởng tượng ra bản thân mình uống say sẽ có dáng vẻ như thế nào, cho đến bây giờ anh chưa thực sự say." Có lẽ là quá say nhưng vẫn luôn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, anh còn phải kiếm sống nữa.
Tô Tầm lẳng lặng nhìn anh, giống như cô không nghĩ anh lại nói nhiều như vậy. Trong kí ức của cô quả thật chưa từng thấy anh say rượu, anh lúc nào cũng biết khắc chế cho dù là ở phương diện nào.
Một lúc sau Tô Tầm mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không say là tốt rồi."
Lục Trình Dương lại nhìn Tô Tầm một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, anh đại khái là có chút say, anh chỉ muốn nhìn xem cô có xúc động hay không.
Lúc xuống xe, Lục Trình Dương đưa tay đè lên huyệt thái dương, thấy cô nhìn qua liền để tay xuống, giọng khàn khàn: “Đi thôi, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tô Tầm thu hồi ánh mắt, xoay người đi trước mặt anh.
Đêm đã khuya nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Đột nhiên Lục Trình Dương nghiêng người, Tô Tầm cho là anh muốn làm chuyện xấu nên vội vàng tránh người, quay đầu lại thì thấy bất quá anh chỉ là muốn dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi mà thôi. Xem ra là anh có chút say rồi, con ngươi đen láy nhìn cô, có chút mê ly: “Tầm Tầm, em còn nhớ Trình Uy không?"
Lục Trình Uy? Tô Tầm gật đầu: “Còn nhớ." Là em trai của Lục Trình Dương, nhỏ hơn cô một tuổi, tính cách hoàn toàn khác với Lục Trình Dương. Lục Trình Dương thâm trầm nội liễm còn Lục Trình Uy thì lại hay xúc động khoe khoang.
Lúc cô và Lục Trình Dương mới bắt đầu quen nhau thì tiểu tử kia hay trêu cô gọi là “chị dâu".
“Hai ngày nữa đi thăm nó với anh." Giọng nói của Lục Trình Dương lại khàn thêm vài phần.
Tô Tầm nhíu mày: “Tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì cái gì mà bảo tôi đi thăm cậu ta chứ?" Anh không lên tiếng, Tô Tầm cảm thấy trong giọng nói của mình có chút cực đoan, lại hỏi thêm một câu: “Cậu ấy bị làm sao vậy?"
Thang máy đã đến nơi, Lục Trình Dương chống tay vào vách thang máy đứng thẳng người lên.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi thang máy, ở khúc quanh, đột nhiên Lục Trình Dương khẽ nói: “Nó … đã chết rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ của nó."
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên