Nơi Cuối Cầu Vồng
Chương 31
Ông Bill Lake thân mến,
Thật buồn khi tôi phải nộp đơn xin thôi việc. Tôi vẫn sẽ làm việc tại khách sạn Two Lakes thêm hai tuần nữa như trong hợp đồng đã thỏa thuận.
Một điều này có chút riêng tư hơn là tôi xin cảm ơn ông vì năm năm tuyệt vời ông đã cho tôi làm việc trong công ty. Đó là một niềm vinh dự đối với tôi.
Trân trọng,
Rosie Dunne
Từ Toby
Gửi Katie
Tiêu đề Thảm họa!
CẬU LÀM SAO CƠ? Cậu KHÔNG THỂ dọn nhà đi được! Thật là kinh khủng! Hãy hỏi mẹ cậu xem cậu có thể ở lại với tớ một thời gian không. Tớ cũng sẽ hỏi bố mẹ tớ. Chắc chắn họ sẽ nói đồng ý thôi. Cậu không thể đi được.
Thế còn trường học thì sao?
Thế còn đội bóng rổ thì sao?
Thế còn việc muốn làm DJ cho câu lạc bộ Sauce thì sao?
Thế còn ông bà cậu thì sao? Cậu không thể bỏ họ mà đi. Họ đã già rồi.
Thế còn công việc của mẹ cậu và ngôi nhà và tất cả các thứ khác thì sao? Cậu không thể bỏ lại tất cả phía sau.
Thế còn tớ thì sao?
Từ Katie
Gửi Toby
Tiêu đề Đáp: Thảm họa!
Tớ không thể làm mẹ đổi ý. Tớ không thể ngừng khóc được.
Đây là điều tồi tệ nhất từng xảy ra với tớ trong suốt cả đời tớ. Tớ thậm chí cũng chẳng muốn đến Boston. Boston có gì hay đâu? Tớ không muốn kết bạn mới. Tớ không muốn có gì “mới" cả.
Ôi, tớ ghét dượng Greg thế cơ chứ. Cậu bít là dượng ấy còn chẳng về nhà vì dượng sợ mẹ. Mẹ thật đáng sợ khi mẹ nổi điên lên. Tớ thỉnh thoảng còn sợ phải nói chuyện với mẹ nữa. Mẹ hét vào điện thoại với dượng cứ như điên ấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi dượng không về nhà. Mẹ nói rằng nếu dượng về, mẹ sẽ cắt cái-gì-đó-của-dượng. Nếu tớ có hy vọng dượng về nà thì chỉ vì thế thôi.
Vì lỗi của dượng mà bọn tớ phải đi. Vì lỗi của dượng mà mẹ cáu. Tớ ghét dượng, tớ ghét ông ta, tớ ghét ông ta.
Ít nhất thì chú Alex và Josh cũng có mặt ở Boston. Đấy cũng là một điều để suy nghĩ. Tớ nghĩ bọn tớ sẽ ở với họ một thời gian. Vì thế bọn tớ thật sự sẽ đi đấy, Toby. Mẹ không dọa đâu. Mẹ bảo dượng Greg là mẹ không thể chịu được việc ở cùng một đất nước với dượng, còn nói gì đến ở cùng một ngôi nhà. Tớ cho là tớ bít mẹ cảm thấy thế nào. Tớ thấy thương mẹ nhưng thật sự tớ không muốn đi. Tớ đã khóc cả đêm, Toby ạ. Thật là bất công.
Ông bà cố gắng nói chuyện với mẹ về vấn đề này. Tối nay bọn tớ sẽ ở bên nhà ông bà vì mẹ không thể chịu được việc ở nhà. Mỗi khi chạm vào đồ vật gì đó của dượng Greg là mẹ lại rùng mình và lau tay. Cô Ruby vẫn cứ bảo mẹ hãy đi đến nơi nào có trái tim mẹ hay gì đó. Đây là lần đầu tiên tớ thấy cô Ruby khóc. Và mẹ ngày nào cũng khóc qua điện thoại với bác Stephanie hàng tiếng đồng hồ. Đêm qua tớ có thể nghe thấy mẹ nôn trong phòng vệ sinh nên tớ ngồi dậy và pha cho mẹ một tách trà. Mẹ ngừng lại một lúc. Mẹ ngủ trên giường tớ đêm qua. Đấy là một cái giường đơn và nói chung hai mẹ con cứ nằm như cá hộp ấy, nhưng rất hay. Mẹ ôm chặt lấy tớ cứ như tớ là gấu bông ấy.
Bây giờ mẹ đang gói ghém đồ đạc. Tí nữa mẹ sẽ giúp tớ gói ghém đồ của tớ. Mẹ nói mẹ rất tiếc phải đưa tớ đến Boston và tớ tin mẹ. Tớ không trách mẹ vì mẹ rất buồn. Đấy là lỗi của dượng Greg nhưng tớ thật sự chưa thấy ông ấy làm gì đáng kể để mẹ thấy dễ chịu hơn.
Mẹ nói lúc nào cậu cũng có thể đến thăm bọn tớ. Hứa là cậu sẽ đến đi. Cậu có thể làm tớ thấy dễ chịu lên rất nhiều, Toby ạ, vì cậu là bạn thân nhất của tớ trên thế giới này và tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy. Dù cho cậu là một cậu con trai.
Lúc nào bọn mình cũng có thể viết thư cho nhau. Đó là điều mẹ và chú Alex đã làm khi họ còn bé và khi chú ấy phải dọn nhà đi đấy.
Thân mến,
Katie
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Vậy là hai tuần nữa em sẽ đi.
Rosie: Ừ.
Ruby: Em đang làm đúng đấy, em biết mà.
Rosie: Buồn cười thật. Chị là người duy nhất nghĩ thế.
Ruby: Chị là người duy nhất biết em cảm thấy thế nào về cậu ta.
Rosie: Ô không, em đang không trong tâm trạng để nhảy sang một mối quan hệ khác đâu. Em không đủ năng lượng. Tim em có cảm giác cứ như bị xé ra khỏi lồng ngực và bị nhảy múa lên ấy. Bây giờ em ghét tất cả đàn ông.
Ruby: Kể cả Alex à?
Rosie: Kể cả Alex, bố em, George người bán kẹo và em trai em vì đã kể cho em biết nữa.
Ruby: Em chắc sẽ muốn biết mà.
Rosie: Ừ, và em sẽ không trách nó đâu. Nó không biết gì về việc Greg làm trò. Lại làm trò nữa. Kẻ nói dối khốn kiếp ấy… aaaaa! Em chỉ cảm thấy muốn đấm cho hắn ta hộc máu ra. Em không nghĩ trong đời em đã bao giờ nổi giận đến thế chưa. Lần đầu tiên hắn ta làm thế em chỉ thấy đau đớn; bây giờ em chỉ đơn giản là muốn tè vào vụ này thôi. Em nóng lòng muốn ra khỏi đất nước này. Em mừng là Kevin đã kể cho em vì em sẽ không còn là con ngốc nữa.
Ruby: Nghe nói Kevin đang gặp rắc rối ở chỗ làm. Có phải là vì đã kiểm tra lịch đặt phòng không?
Rosie: Không, đấy là vì nó diễu qua nhà hàng của khách sạn và đấm thẳng vào mũi Greg trước mặt cô bồ của hắn và toàn thể khách của khách sạn.
Ruby: Thật tốt cho hắn. Hy vọng là hắn đã bị vỡ mũi.
Rosie: Thì đã. Đó là lý do tại sao Kevin gặp rắc rối.
Ruby: Thế bây giờ chị đi học salsa với ai đây?
Rosie: Em chắc Hoa hậu Thân thiện sẽ rất vui khi được là bạn nhảy của chị đấy.
Ruby: Cuối cùng thì chị cũng sẽ nhảy với một người đàn ông và ông ta lại mặc quần bó. Ôi, chị sẽ nhớ em lắm đấy Rosie Dunne. Không dễ gì có được một người bạn như em.
Rosie: Và em cũng thế, chị Ruby, nhưng khi Greg làm em tổn thương thì hắn cũng đã cho em một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ thoát khỏi hắn ta và em sẽ mạnh mẽ hơn vì thế.
Tuần sau tôi sẽ đi, Greg. Đừng cố liên lạc với tôi, đừng cố đến thăm tôi, tôi chẳng muốn có gì thêm với anh cả. Anh đã phản bội tôi khi tôi đã phải học cách để yêu anh trở lại. Điều này không thể xảy ra nữa. Anh đã vứt bỏ tất cả nhưng tôi cảm ơn anh vì đã làm thế. Cảm ơn anh đã cho tôi thấy tôi đã cưới phải cái gì à đã giải thoát cho tôi.
Katie có muốn tiếp tục gặp anh nữa hay không là tùy ở nó. Anh phải chấp nhận quyết định của nó.
Alex: Anh đã đúng, Phil. Cô ấy đến với em. Em đã phải để kệ và để cô ấy đến với bước chân của cô ấy.
Phil: May là anh đã đúng! Đoán giỏi đấy chứ, đúng không? Vậy là cô ấy nói với em rằng cô ấy yêu em, rằng cô ấy lẽ ra không bao giờ nên cưới thằng ngu ấy và rằng cô ấy chỉ muốn ở bên em thôi và tất cả những thứ linh tinh khác mà người ta nói trong phim ấy hả?
Alex: Không.
Phil: Cô ấy không nói với em là cô ấy yêu em à?
Alex: Không.
Phil: Thế em có nói với cô ấy không?
Alex: Không.
Phil: Thế thì cô ấy đến đấy làm gì?
Alex: Cô ấy chỉ nói rằng cô ấy muốn ra khỏi Dublin và rằng cô ấy cần sự thay đổi không khí và một gương mặt thân thiện.
Phil: Ồ.
Alex: Anh nghĩ điều ấy nghĩa là gì chứ?
Phil: Có lẽ chính xác như cái câu ấy đấy. Vậy là em không biết liệu cô ấy cảm thấy thế nào về em à?
Alex: Không. Phil à, cuộc hôn nhân của cô ấy vừa mới kết thúc. Còn khối thời gian khi cô ấy đến đây để nói về tương lai của bọn em.
Phil: Em nói thế nào cũng được. Thế nào cũng được.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Cậu và Katie
Tớ thật vui là cả hai sẽ đến đây sớm. Josh thật sự đã chạy vòng quanh vì phấn khích. Nó yêu quý Katie và rất vui vì quyết định đến sống ở đây một thời gian của hai mẹ con. Tớ có người bạn sở hữu một khách sạn và họ đang tìm người quản lý. Cậu thừa khả năng làm việc ấy.
Tớ có thể giúp cậu vượt qua chuyện này, Rosie. Hãy nhớ là tớ đã từng trong tình cảnh như cậu. Tớ bít trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ thì như thế nào. Tớ ở đây bên cậu 100%. Chuyển đến sống ở Boston có lẽ là đã muộn 14 năm so với kế hoạch của cậu, nhưng thà muộn còn hơn không. Josh và tớ sẽ ở đây chờ nhé. Hẹn gặp lại tuần sau.
Chị chuyển đi!
Chúc may mắn, Rosie. Tất cả mọi người ở đây, tại khách sạn Two Lakes này đều nhớ chị. Từ Bill, Bob, Tania, Steven, Geoffrey đến Fiona, Tabitha, Henry và Grace.
Hu hu hu.
Chị sẽ nhớ em, Rosie Dunne.
Chúc may mắn với cuộc sống mới của em. Thỉnh thoảng gửi email cho bọn chị nhé.
Yêu em nhiều,
Ruby
Rosie và Katie yêu quý,
Thật buồn là hai đứa thấy cần chuyển đi. Thật buồn là hai mẹ con có lý do để đi như thế. Thật buồn là điều này đã xảy ra. Bố mẹ sẽ nhớ cả hai mẹ con lắm, nhưng bố mẹ hy vọng con có thể tìm thấy hạnh phúc mãi mãi. Không còn nước mắt với hai cô con gái của bố mẹ nữa. Hãy để thế giới đối xử tốt với hai mẹ con nhé. Hãy gọi điện cho bố mẹ khi hai mẹ con xuống máy bay.
Yêu hai mẹ con. Bố mẹ
Chúc may mắn với việc chuyển nhà này. Chị nắm tay lại cầu nguyện cho em và Katie. Tất cả bọn chị sẽ có mặt ở đây khi em cần.
Yêu em,
Stephanie, Pierre và Jean-Louis
Rất tiếc là chị phải đi. Chúc may mắn.
Kev
Katie,
Chúc may mắn ở nhà mới. Tớ sẽ nhớ cậu.
Thân mến,
Toby
Bố mẹ thân yêu,
Không phải con sẽ biến mất mãi mãi. Bọn con chỉ cách có vài giờ bay thôi mà. Lúc nào bố mẹ cũng có thể đến chơi với bọn con mà. Bọn con yêu bố mẹ lắm và cảm ơn bố mẹ vì lúc nào cũng ủng hộ bọn con. Lần này bọn con cần tự tìm đường cho mình thôi.
Yêu bố mẹ nhiều,
Rosie Dunne
Thật buồn khi tôi phải nộp đơn xin thôi việc. Tôi vẫn sẽ làm việc tại khách sạn Two Lakes thêm hai tuần nữa như trong hợp đồng đã thỏa thuận.
Một điều này có chút riêng tư hơn là tôi xin cảm ơn ông vì năm năm tuyệt vời ông đã cho tôi làm việc trong công ty. Đó là một niềm vinh dự đối với tôi.
Trân trọng,
Rosie Dunne
Từ Toby
Gửi Katie
Tiêu đề Thảm họa!
CẬU LÀM SAO CƠ? Cậu KHÔNG THỂ dọn nhà đi được! Thật là kinh khủng! Hãy hỏi mẹ cậu xem cậu có thể ở lại với tớ một thời gian không. Tớ cũng sẽ hỏi bố mẹ tớ. Chắc chắn họ sẽ nói đồng ý thôi. Cậu không thể đi được.
Thế còn trường học thì sao?
Thế còn đội bóng rổ thì sao?
Thế còn việc muốn làm DJ cho câu lạc bộ Sauce thì sao?
Thế còn ông bà cậu thì sao? Cậu không thể bỏ họ mà đi. Họ đã già rồi.
Thế còn công việc của mẹ cậu và ngôi nhà và tất cả các thứ khác thì sao? Cậu không thể bỏ lại tất cả phía sau.
Thế còn tớ thì sao?
Từ Katie
Gửi Toby
Tiêu đề Đáp: Thảm họa!
Tớ không thể làm mẹ đổi ý. Tớ không thể ngừng khóc được.
Đây là điều tồi tệ nhất từng xảy ra với tớ trong suốt cả đời tớ. Tớ thậm chí cũng chẳng muốn đến Boston. Boston có gì hay đâu? Tớ không muốn kết bạn mới. Tớ không muốn có gì “mới" cả.
Ôi, tớ ghét dượng Greg thế cơ chứ. Cậu bít là dượng ấy còn chẳng về nhà vì dượng sợ mẹ. Mẹ thật đáng sợ khi mẹ nổi điên lên. Tớ thỉnh thoảng còn sợ phải nói chuyện với mẹ nữa. Mẹ hét vào điện thoại với dượng cứ như điên ấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi dượng không về nhà. Mẹ nói rằng nếu dượng về, mẹ sẽ cắt cái-gì-đó-của-dượng. Nếu tớ có hy vọng dượng về nà thì chỉ vì thế thôi.
Vì lỗi của dượng mà bọn tớ phải đi. Vì lỗi của dượng mà mẹ cáu. Tớ ghét dượng, tớ ghét ông ta, tớ ghét ông ta.
Ít nhất thì chú Alex và Josh cũng có mặt ở Boston. Đấy cũng là một điều để suy nghĩ. Tớ nghĩ bọn tớ sẽ ở với họ một thời gian. Vì thế bọn tớ thật sự sẽ đi đấy, Toby. Mẹ không dọa đâu. Mẹ bảo dượng Greg là mẹ không thể chịu được việc ở cùng một đất nước với dượng, còn nói gì đến ở cùng một ngôi nhà. Tớ cho là tớ bít mẹ cảm thấy thế nào. Tớ thấy thương mẹ nhưng thật sự tớ không muốn đi. Tớ đã khóc cả đêm, Toby ạ. Thật là bất công.
Ông bà cố gắng nói chuyện với mẹ về vấn đề này. Tối nay bọn tớ sẽ ở bên nhà ông bà vì mẹ không thể chịu được việc ở nhà. Mỗi khi chạm vào đồ vật gì đó của dượng Greg là mẹ lại rùng mình và lau tay. Cô Ruby vẫn cứ bảo mẹ hãy đi đến nơi nào có trái tim mẹ hay gì đó. Đây là lần đầu tiên tớ thấy cô Ruby khóc. Và mẹ ngày nào cũng khóc qua điện thoại với bác Stephanie hàng tiếng đồng hồ. Đêm qua tớ có thể nghe thấy mẹ nôn trong phòng vệ sinh nên tớ ngồi dậy và pha cho mẹ một tách trà. Mẹ ngừng lại một lúc. Mẹ ngủ trên giường tớ đêm qua. Đấy là một cái giường đơn và nói chung hai mẹ con cứ nằm như cá hộp ấy, nhưng rất hay. Mẹ ôm chặt lấy tớ cứ như tớ là gấu bông ấy.
Bây giờ mẹ đang gói ghém đồ đạc. Tí nữa mẹ sẽ giúp tớ gói ghém đồ của tớ. Mẹ nói mẹ rất tiếc phải đưa tớ đến Boston và tớ tin mẹ. Tớ không trách mẹ vì mẹ rất buồn. Đấy là lỗi của dượng Greg nhưng tớ thật sự chưa thấy ông ấy làm gì đáng kể để mẹ thấy dễ chịu hơn.
Mẹ nói lúc nào cậu cũng có thể đến thăm bọn tớ. Hứa là cậu sẽ đến đi. Cậu có thể làm tớ thấy dễ chịu lên rất nhiều, Toby ạ, vì cậu là bạn thân nhất của tớ trên thế giới này và tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy. Dù cho cậu là một cậu con trai.
Lúc nào bọn mình cũng có thể viết thư cho nhau. Đó là điều mẹ và chú Alex đã làm khi họ còn bé và khi chú ấy phải dọn nhà đi đấy.
Thân mến,
Katie
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Vậy là hai tuần nữa em sẽ đi.
Rosie: Ừ.
Ruby: Em đang làm đúng đấy, em biết mà.
Rosie: Buồn cười thật. Chị là người duy nhất nghĩ thế.
Ruby: Chị là người duy nhất biết em cảm thấy thế nào về cậu ta.
Rosie: Ô không, em đang không trong tâm trạng để nhảy sang một mối quan hệ khác đâu. Em không đủ năng lượng. Tim em có cảm giác cứ như bị xé ra khỏi lồng ngực và bị nhảy múa lên ấy. Bây giờ em ghét tất cả đàn ông.
Ruby: Kể cả Alex à?
Rosie: Kể cả Alex, bố em, George người bán kẹo và em trai em vì đã kể cho em biết nữa.
Ruby: Em chắc sẽ muốn biết mà.
Rosie: Ừ, và em sẽ không trách nó đâu. Nó không biết gì về việc Greg làm trò. Lại làm trò nữa. Kẻ nói dối khốn kiếp ấy… aaaaa! Em chỉ cảm thấy muốn đấm cho hắn ta hộc máu ra. Em không nghĩ trong đời em đã bao giờ nổi giận đến thế chưa. Lần đầu tiên hắn ta làm thế em chỉ thấy đau đớn; bây giờ em chỉ đơn giản là muốn tè vào vụ này thôi. Em nóng lòng muốn ra khỏi đất nước này. Em mừng là Kevin đã kể cho em vì em sẽ không còn là con ngốc nữa.
Ruby: Nghe nói Kevin đang gặp rắc rối ở chỗ làm. Có phải là vì đã kiểm tra lịch đặt phòng không?
Rosie: Không, đấy là vì nó diễu qua nhà hàng của khách sạn và đấm thẳng vào mũi Greg trước mặt cô bồ của hắn và toàn thể khách của khách sạn.
Ruby: Thật tốt cho hắn. Hy vọng là hắn đã bị vỡ mũi.
Rosie: Thì đã. Đó là lý do tại sao Kevin gặp rắc rối.
Ruby: Thế bây giờ chị đi học salsa với ai đây?
Rosie: Em chắc Hoa hậu Thân thiện sẽ rất vui khi được là bạn nhảy của chị đấy.
Ruby: Cuối cùng thì chị cũng sẽ nhảy với một người đàn ông và ông ta lại mặc quần bó. Ôi, chị sẽ nhớ em lắm đấy Rosie Dunne. Không dễ gì có được một người bạn như em.
Rosie: Và em cũng thế, chị Ruby, nhưng khi Greg làm em tổn thương thì hắn cũng đã cho em một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ thoát khỏi hắn ta và em sẽ mạnh mẽ hơn vì thế.
Tuần sau tôi sẽ đi, Greg. Đừng cố liên lạc với tôi, đừng cố đến thăm tôi, tôi chẳng muốn có gì thêm với anh cả. Anh đã phản bội tôi khi tôi đã phải học cách để yêu anh trở lại. Điều này không thể xảy ra nữa. Anh đã vứt bỏ tất cả nhưng tôi cảm ơn anh vì đã làm thế. Cảm ơn anh đã cho tôi thấy tôi đã cưới phải cái gì à đã giải thoát cho tôi.
Katie có muốn tiếp tục gặp anh nữa hay không là tùy ở nó. Anh phải chấp nhận quyết định của nó.
Alex: Anh đã đúng, Phil. Cô ấy đến với em. Em đã phải để kệ và để cô ấy đến với bước chân của cô ấy.
Phil: May là anh đã đúng! Đoán giỏi đấy chứ, đúng không? Vậy là cô ấy nói với em rằng cô ấy yêu em, rằng cô ấy lẽ ra không bao giờ nên cưới thằng ngu ấy và rằng cô ấy chỉ muốn ở bên em thôi và tất cả những thứ linh tinh khác mà người ta nói trong phim ấy hả?
Alex: Không.
Phil: Cô ấy không nói với em là cô ấy yêu em à?
Alex: Không.
Phil: Thế em có nói với cô ấy không?
Alex: Không.
Phil: Thế thì cô ấy đến đấy làm gì?
Alex: Cô ấy chỉ nói rằng cô ấy muốn ra khỏi Dublin và rằng cô ấy cần sự thay đổi không khí và một gương mặt thân thiện.
Phil: Ồ.
Alex: Anh nghĩ điều ấy nghĩa là gì chứ?
Phil: Có lẽ chính xác như cái câu ấy đấy. Vậy là em không biết liệu cô ấy cảm thấy thế nào về em à?
Alex: Không. Phil à, cuộc hôn nhân của cô ấy vừa mới kết thúc. Còn khối thời gian khi cô ấy đến đây để nói về tương lai của bọn em.
Phil: Em nói thế nào cũng được. Thế nào cũng được.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Cậu và Katie
Tớ thật vui là cả hai sẽ đến đây sớm. Josh thật sự đã chạy vòng quanh vì phấn khích. Nó yêu quý Katie và rất vui vì quyết định đến sống ở đây một thời gian của hai mẹ con. Tớ có người bạn sở hữu một khách sạn và họ đang tìm người quản lý. Cậu thừa khả năng làm việc ấy.
Tớ có thể giúp cậu vượt qua chuyện này, Rosie. Hãy nhớ là tớ đã từng trong tình cảnh như cậu. Tớ bít trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ thì như thế nào. Tớ ở đây bên cậu 100%. Chuyển đến sống ở Boston có lẽ là đã muộn 14 năm so với kế hoạch của cậu, nhưng thà muộn còn hơn không. Josh và tớ sẽ ở đây chờ nhé. Hẹn gặp lại tuần sau.
Chị chuyển đi!
Chúc may mắn, Rosie. Tất cả mọi người ở đây, tại khách sạn Two Lakes này đều nhớ chị. Từ Bill, Bob, Tania, Steven, Geoffrey đến Fiona, Tabitha, Henry và Grace.
Hu hu hu.
Chị sẽ nhớ em, Rosie Dunne.
Chúc may mắn với cuộc sống mới của em. Thỉnh thoảng gửi email cho bọn chị nhé.
Yêu em nhiều,
Ruby
Rosie và Katie yêu quý,
Thật buồn là hai đứa thấy cần chuyển đi. Thật buồn là hai mẹ con có lý do để đi như thế. Thật buồn là điều này đã xảy ra. Bố mẹ sẽ nhớ cả hai mẹ con lắm, nhưng bố mẹ hy vọng con có thể tìm thấy hạnh phúc mãi mãi. Không còn nước mắt với hai cô con gái của bố mẹ nữa. Hãy để thế giới đối xử tốt với hai mẹ con nhé. Hãy gọi điện cho bố mẹ khi hai mẹ con xuống máy bay.
Yêu hai mẹ con. Bố mẹ
Chúc may mắn với việc chuyển nhà này. Chị nắm tay lại cầu nguyện cho em và Katie. Tất cả bọn chị sẽ có mặt ở đây khi em cần.
Yêu em,
Stephanie, Pierre và Jean-Louis
Rất tiếc là chị phải đi. Chúc may mắn.
Kev
Katie,
Chúc may mắn ở nhà mới. Tớ sẽ nhớ cậu.
Thân mến,
Toby
Bố mẹ thân yêu,
Không phải con sẽ biến mất mãi mãi. Bọn con chỉ cách có vài giờ bay thôi mà. Lúc nào bố mẹ cũng có thể đến chơi với bọn con mà. Bọn con yêu bố mẹ lắm và cảm ơn bố mẹ vì lúc nào cũng ủng hộ bọn con. Lần này bọn con cần tự tìm đường cho mình thôi.
Yêu bố mẹ nhiều,
Rosie Dunne
Tác giả :
Cecelia Ahern