Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
Chương 37
Mattia ngạc nhiên vì bản năng bị chôn sâu dưới lớp lưới dày đặc của những suy nghĩ và bao lơ đãng mà anh đã chăng ra xung quanh mình thực ra vẫn còn tồn tại. Anh ngạc nhiên bởi bản năng bật thoát ra ngoài bạo liệt tới mức đó và dẫn dắt từng cử động của anh một cách chắc chắn đến vậy.
Quay trở lại với hiện thực còn đau đớn hơn. Cơ thể lạ lẫm của Nadia nằm trên cơ thể anh. Sự tiếp xúc với một bên là mồ hôi của cô và một bên là tấm đệm nhàu nhĩ phủ trên đi văng cùng quần áo vứt đống của cả hai khiến anh thấy khó thở. Nadia thở chầm chậm. Mattia nghĩ nếu quan hệ giữa các nhịp thở của họ là một số vô tỉ, thì sẽ không có cách gì kết hợp chúng lại với nhau được hay tìm ra một quy tắc chung.
Để hít được nhiều ôxy hơn anh phải há miệng thở trên mái tóc Nadia, nhưng không khí đã bão hòa trong sự ngưng tụ nặng nề. Anh muốn mặc lại quần áo. Anh xoay một chân vì cảm thấy dương vật lạnh lẽo và quặt quẹo dưới chân cô, vụng về thúc đầu gối khiến cô giật mình ngẩng đầu lên. Nadia đã ngủ thiếp đi rồi.
"Xin lỗi", Mattia nói.
"Không sao."
Cô hôn anh, hơi thở của cô nóng bỏng quá. Anh không nhúc nhích, đợi cô ngừng.
"Mình lại phòng nhé?" cô hỏi.
Mattia gật đầu. Anh muốn quay lại căn hộ của mình, trống vắng mà thoải mái, nhưng anh biết thế là không đúng.
Cả hai đều thấy xấu hổ và mất tự nhiên trong lúc chui vào dưới tấm chăn từ hai bên giường đối diện. Nadia mỉm cười với anh như thể muốn nói tất cả rồi sẽ ổn. Trong bóng tối cô vuốt ve vai anh. Cô hôn anh một lần nữa và ngủ thiếp đi rất nhanh.
Cả Mattia cũng nhắm mắt lại, nhưng anh buộc phải mở mắt ra ngay sau đó bởi một đống các ký ức lộn xộn đáng sợ chất đống dưới mi mắt đang chờ đợi anh. Lại một lần nữa hơi thở bị chặn nửa. Anh luồn bàn tay trái xuống dưới giường, miết đi miết lại ngón cái vào điểm giao nhau của hai thanh giát giường bằng sắt. Trong bóng tối anh cho ngón tay lên miệng cắn mút. Vị máu giúp anh bình tĩnh được vài giây.
Dần dần anh nhận ra tiếng động lạ lẫm trong căn hộ của Nadia: tiếng kêu o o của chiếc tủ lạnh, tiếng lò sưởi kêu vài giây rồi bị ngắt bằng một tiếng tách của hệ thống làm nóng và tiếng đồng hồ từ phòng khách phát sang mà anh thấy có vẻ chạy quá chậm. Anh muốn cử động chân tay, dậy khỏi giường. Nadia nằm ở giữa không cho anh chỗ để quay người. Tóc cô chọc vào cổ anh và hơi thở cô làm khô lông ngực anh. Mattia nghĩ anh chẳng nhắm mắt được mất. Đã muộn rồi, có lẽ là hai giờ đêm, và anh còn có bài giảng vào sáng mai. Anh sẽ quá mệt và chắc chắn sẽ mắc lỗi ngay trên bảng, trở thành kẻ vụng về lóng ngóng trước tất cả các sinh viên. Ở nhà mình anh có thể ngủ được, ít nhất là vài tiếng còn lại.
Anh nghĩ nếu đi nhẹ cô sẽ không tỉnh giấc đâu.
Anh còn nằm im nghĩ ngợi thêm một phút nữa. Tiếng động mỗi lúc lại càng rõ hơn. Thêm một tiếng tạch của bình nóng lạnh làm anh cứng đờ người lại và quyết định ra đi.
Với vài cử động chậm rãi anh có thể rút cánh tay dưới đầu Nadia. Trong giấc ngủ cô cảm thấy được sự hẫng hụt và ngọ ngoạy để tìm lại cánh tay đó. Mattia nhỏm người dậy. Anh đặt một chân xuống sàn nhà rồi nốt chân kia. Khi anh đứng dậy giường kêu cọt kẹt một chút rồi lại trở lại như cũ.
Anh quay lại nhìn cô trong bóng tối lờ mờ và nhớ láng máng giây phút xoay lưng đi bỏ lại Michela trong công viên.
Anh đi chân trần tới tận phòng khách, nhặt đống quần áo trên đi văng và giày vứt dưới sàn nhà. Anh mở cửa, không hề gây tiếng động nào như mọi khi, và chỉ khi ra đến ngoài hành lang với cái quần vẫn cầm trên tay, anh mới có thể hít thở sâu được.
Quay trở lại với hiện thực còn đau đớn hơn. Cơ thể lạ lẫm của Nadia nằm trên cơ thể anh. Sự tiếp xúc với một bên là mồ hôi của cô và một bên là tấm đệm nhàu nhĩ phủ trên đi văng cùng quần áo vứt đống của cả hai khiến anh thấy khó thở. Nadia thở chầm chậm. Mattia nghĩ nếu quan hệ giữa các nhịp thở của họ là một số vô tỉ, thì sẽ không có cách gì kết hợp chúng lại với nhau được hay tìm ra một quy tắc chung.
Để hít được nhiều ôxy hơn anh phải há miệng thở trên mái tóc Nadia, nhưng không khí đã bão hòa trong sự ngưng tụ nặng nề. Anh muốn mặc lại quần áo. Anh xoay một chân vì cảm thấy dương vật lạnh lẽo và quặt quẹo dưới chân cô, vụng về thúc đầu gối khiến cô giật mình ngẩng đầu lên. Nadia đã ngủ thiếp đi rồi.
"Xin lỗi", Mattia nói.
"Không sao."
Cô hôn anh, hơi thở của cô nóng bỏng quá. Anh không nhúc nhích, đợi cô ngừng.
"Mình lại phòng nhé?" cô hỏi.
Mattia gật đầu. Anh muốn quay lại căn hộ của mình, trống vắng mà thoải mái, nhưng anh biết thế là không đúng.
Cả hai đều thấy xấu hổ và mất tự nhiên trong lúc chui vào dưới tấm chăn từ hai bên giường đối diện. Nadia mỉm cười với anh như thể muốn nói tất cả rồi sẽ ổn. Trong bóng tối cô vuốt ve vai anh. Cô hôn anh một lần nữa và ngủ thiếp đi rất nhanh.
Cả Mattia cũng nhắm mắt lại, nhưng anh buộc phải mở mắt ra ngay sau đó bởi một đống các ký ức lộn xộn đáng sợ chất đống dưới mi mắt đang chờ đợi anh. Lại một lần nữa hơi thở bị chặn nửa. Anh luồn bàn tay trái xuống dưới giường, miết đi miết lại ngón cái vào điểm giao nhau của hai thanh giát giường bằng sắt. Trong bóng tối anh cho ngón tay lên miệng cắn mút. Vị máu giúp anh bình tĩnh được vài giây.
Dần dần anh nhận ra tiếng động lạ lẫm trong căn hộ của Nadia: tiếng kêu o o của chiếc tủ lạnh, tiếng lò sưởi kêu vài giây rồi bị ngắt bằng một tiếng tách của hệ thống làm nóng và tiếng đồng hồ từ phòng khách phát sang mà anh thấy có vẻ chạy quá chậm. Anh muốn cử động chân tay, dậy khỏi giường. Nadia nằm ở giữa không cho anh chỗ để quay người. Tóc cô chọc vào cổ anh và hơi thở cô làm khô lông ngực anh. Mattia nghĩ anh chẳng nhắm mắt được mất. Đã muộn rồi, có lẽ là hai giờ đêm, và anh còn có bài giảng vào sáng mai. Anh sẽ quá mệt và chắc chắn sẽ mắc lỗi ngay trên bảng, trở thành kẻ vụng về lóng ngóng trước tất cả các sinh viên. Ở nhà mình anh có thể ngủ được, ít nhất là vài tiếng còn lại.
Anh nghĩ nếu đi nhẹ cô sẽ không tỉnh giấc đâu.
Anh còn nằm im nghĩ ngợi thêm một phút nữa. Tiếng động mỗi lúc lại càng rõ hơn. Thêm một tiếng tạch của bình nóng lạnh làm anh cứng đờ người lại và quyết định ra đi.
Với vài cử động chậm rãi anh có thể rút cánh tay dưới đầu Nadia. Trong giấc ngủ cô cảm thấy được sự hẫng hụt và ngọ ngoạy để tìm lại cánh tay đó. Mattia nhỏm người dậy. Anh đặt một chân xuống sàn nhà rồi nốt chân kia. Khi anh đứng dậy giường kêu cọt kẹt một chút rồi lại trở lại như cũ.
Anh quay lại nhìn cô trong bóng tối lờ mờ và nhớ láng máng giây phút xoay lưng đi bỏ lại Michela trong công viên.
Anh đi chân trần tới tận phòng khách, nhặt đống quần áo trên đi văng và giày vứt dưới sàn nhà. Anh mở cửa, không hề gây tiếng động nào như mọi khi, và chỉ khi ra đến ngoài hành lang với cái quần vẫn cầm trên tay, anh mới có thể hít thở sâu được.
Tác giả :
Paolo Giordano