Nói Chắc Anh Không Tin, Tôi Cũng Là Thẳng Nam
Chương 4
Cuộc gặp gỡ đầu tiên không chính thức của tôi và Bộ Phàm, tôi bất hạnh đến nổi thất bại hoàn toàn.
Tôi ôm thằng nhóc chạy trốn trối chết.
Bước chân tôi thậm chí có chút lơ mơ, lý do mấy người cũng hiểu được mà, tôi là thẳng nam đó.
Tôi không thể đồng ý với anh ta… Tôi cảm thấy rất lo lắng…
Tôi cần phải tìm người nào đó hiểu biết về gay để hỏi một chút, tôi quyết định đi tìm người mà mình tin tưởng trăm phần trăm.
Cái cảm giác này làm tôi thấy mình như ‘Kẻ Ngụy Trang’, không sai, giống như Hồ Ca đẹp trai vậy đó, điều này làm tôi cực kỳ hưng phấn nga. (Bạn Ninh của chúng ta đang ảo tưởng mình là Hồ Ca trong phim ‘Kẻ Ngụy Trang’ ý ạ =)))
Còn về phần tìm người thì…
Không sai, là chị của tôi.
Tôi ôm thằng cháu của mình bước vào cửa, bộ dáng của chị ấy tỏ ra không hề hoan nghênh tôi…
Dĩ nhiên, tôi có thể xem thành chị ấy không hoan nghênh thằng cháu hoặc là đang ngại ngùng.
Chị cho tôi hai cái giậm chân, hỏi: “Sao mi lại đến đây nữa?"
Địa vị của tôi giảm xuống một cách trầm trọng…
Dù sao thì tôi cũng đang cần chị ấy giúp.
Nhưng mà… Tôi tìm lộn người rồi.
Chị tôi hoàn tòan không hiểu được tâm trạng nghi hoặc, quắn quít, khó xử của tôi lúc này…
Chị chỉ muốn biết, tôi và Bộ Phàm, ai là công ai là thụ.
Tôi thành thực nói: “Em thực sự không hiểu mấy câu này của chị nghĩa là gì hết."
Chị: “Thẳng nam như mi đúng là đần mà."
Tôi:???
Chị tìm một quyển sách đưa cho tôi, bắt tôi phải đọc thật kĩ, để bổ sung kiến thức.
Ra là như vậy, tôi là một người rất ham tìm hiểu đó, tôi không ngại tiếp xúc với những thứ mới mẻ để mở rộng hiểu biết đâu, dù sao tôi cũng tác giả viết truyện (truyện ngắn), cần phải thu thập nhiều tư liệu cuộc sống.
Tôi không thể để bản thân cảm thấy mình thiếu thông minh được.
Nhưng mà quyển sách mà chị tôi đưa có hơi…
Đầu tiên nhìn qua, bìa sách mang theo cảm giác rất tùy ý… Quan trọng là nó lại không có tên… Chỉ có bốn chữ ‘Mẫu’.
Bốn chữ ‘Mẫu’.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện vòng tròn tò mò, quyết định mở cuốn sách này ra.
Nhưng mà…
Excuses me????
Là tôi mở không đúng cách sao? Hai người đàn ông sao có thể làm ra tư thế như vậy?
Tôi bị kinh hãi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện khác…
Nhà của chúng tôi rất có phong cách giáo dục, vẫn là chú trọng hình thức….
Tôi luôn cảm thấy chị mình có cái gì đó rất ưu việt, ví dụ như đối thoại thường ngày cuả chúng tôi.
Tôi: Em thi toán được 100 điểm đó.
Tỷ: Hôm nay ta đây nhận được 100 lá thư tình.
Tôi: Tháng trước em đàn đàn dương cầm qua cấp mười rồi.
Tỷ: Ta đánh LOL cấp cao hơn mi.
Tôi: Chị có người cày cho!
Tỷ: Nhưng đó là bạn trai ta, mi có không?
Tôi:…
Chị của tôi…
Tôi chỉ có thể…
Tại hạ chịu thua.
Tôi ôm thằng nhóc chạy trốn trối chết.
Bước chân tôi thậm chí có chút lơ mơ, lý do mấy người cũng hiểu được mà, tôi là thẳng nam đó.
Tôi không thể đồng ý với anh ta… Tôi cảm thấy rất lo lắng…
Tôi cần phải tìm người nào đó hiểu biết về gay để hỏi một chút, tôi quyết định đi tìm người mà mình tin tưởng trăm phần trăm.
Cái cảm giác này làm tôi thấy mình như ‘Kẻ Ngụy Trang’, không sai, giống như Hồ Ca đẹp trai vậy đó, điều này làm tôi cực kỳ hưng phấn nga. (Bạn Ninh của chúng ta đang ảo tưởng mình là Hồ Ca trong phim ‘Kẻ Ngụy Trang’ ý ạ =)))
Còn về phần tìm người thì…
Không sai, là chị của tôi.
Tôi ôm thằng cháu của mình bước vào cửa, bộ dáng của chị ấy tỏ ra không hề hoan nghênh tôi…
Dĩ nhiên, tôi có thể xem thành chị ấy không hoan nghênh thằng cháu hoặc là đang ngại ngùng.
Chị cho tôi hai cái giậm chân, hỏi: “Sao mi lại đến đây nữa?"
Địa vị của tôi giảm xuống một cách trầm trọng…
Dù sao thì tôi cũng đang cần chị ấy giúp.
Nhưng mà… Tôi tìm lộn người rồi.
Chị tôi hoàn tòan không hiểu được tâm trạng nghi hoặc, quắn quít, khó xử của tôi lúc này…
Chị chỉ muốn biết, tôi và Bộ Phàm, ai là công ai là thụ.
Tôi thành thực nói: “Em thực sự không hiểu mấy câu này của chị nghĩa là gì hết."
Chị: “Thẳng nam như mi đúng là đần mà."
Tôi:???
Chị tìm một quyển sách đưa cho tôi, bắt tôi phải đọc thật kĩ, để bổ sung kiến thức.
Ra là như vậy, tôi là một người rất ham tìm hiểu đó, tôi không ngại tiếp xúc với những thứ mới mẻ để mở rộng hiểu biết đâu, dù sao tôi cũng tác giả viết truyện (truyện ngắn), cần phải thu thập nhiều tư liệu cuộc sống.
Tôi không thể để bản thân cảm thấy mình thiếu thông minh được.
Nhưng mà quyển sách mà chị tôi đưa có hơi…
Đầu tiên nhìn qua, bìa sách mang theo cảm giác rất tùy ý… Quan trọng là nó lại không có tên… Chỉ có bốn chữ ‘Mẫu’.
Bốn chữ ‘Mẫu’.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện vòng tròn tò mò, quyết định mở cuốn sách này ra.
Nhưng mà…
Excuses me????
Là tôi mở không đúng cách sao? Hai người đàn ông sao có thể làm ra tư thế như vậy?
Tôi bị kinh hãi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện khác…
Nhà của chúng tôi rất có phong cách giáo dục, vẫn là chú trọng hình thức….
Tôi luôn cảm thấy chị mình có cái gì đó rất ưu việt, ví dụ như đối thoại thường ngày cuả chúng tôi.
Tôi: Em thi toán được 100 điểm đó.
Tỷ: Hôm nay ta đây nhận được 100 lá thư tình.
Tôi: Tháng trước em đàn đàn dương cầm qua cấp mười rồi.
Tỷ: Ta đánh LOL cấp cao hơn mi.
Tôi: Chị có người cày cho!
Tỷ: Nhưng đó là bạn trai ta, mi có không?
Tôi:…
Chị của tôi…
Tôi chỉ có thể…
Tại hạ chịu thua.
Tác giả :
Dữu Tử Thành Quân