Nơi Ấy Có Anh
Chương 26 Chương 26
- Là thật sao? – Hà Nhi reo lên mừng rỡ khi nghe Ngân Hằng nói là cô đã trở về nhà và ba đã bàn vấn đề ly hôn với bà Kim Lương.
- Thật là tốt quá. Cuối cùng thì mình cũng thấy ba bạn sáng mắt ra – Bảo Trâm không chút nể tình thẳng thắn nói vê ba Ngân Hằng.
- Thôi đi, dù sao bác ấy cũng cũng lựa Ngân Hằng, chứng tỏ bác ấy rất yêu thương con mình – Nhật Tân xưa nay hiền lành nên không muốn chỉ ra sai lầm của ba Ngân Hằng.
- Mình là mình nóng lòng xem cái bản mặt của bà ta méo mó thế nào sau khi ly hôn với ba bạn – Xuân Phương ngước mặt nhìn trời tưởng tượng đến gương mặt đau khổ của bà Kim Lương .
Ngân Hằng nhìn sự vui mừng của các bạn dành cho cô cảm thấy yêu các người bạn này của mình biết bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện trong nhà, cô cũng chẳng muốn nói ra bên ngoài, nhưng từ bao lâu nay, nhờ sự thông cảm và giúp đỡ của các bạn như việc giúp cô trực nhật lớp, hay hoàn thành công tác đoàn viên. Bởi vì bà Kim Lương thường hạnh họe làm khó khi cô đi sớm hay về trễ.
Giống như chuyện lần này cô bỏ nhà đi, cũng nhờ các bạn giúp đỡ nói với cô giáo chủ nhiệm, bởi bất kì lí do nghỉ học nào cũng phải có chữ ký của ba mẹ, nhà trường mới không truy cứu. Cho nên cô cũng không muốn giấu họ, đành kễ rõ mọi chuyện.
- Chiều nay chúng ta đi ăn mừng đi, thoát khỏi bàn tay của mụ phù thủy Kim Lương độc ác – Bảo Trân hào hứng tuyên bố.
- Đúng vậy, thoát khỏi bàn tay của bà Bất Lương – Xuân Phương vỗ tay hửng ứng.
- Nhưng mà …- Ngân hằng ngập ngừng.
- Lo gì chứ? Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ Hằng đã tự do rồi, không còn phải lo nhìn sắc mặt của bà ấy nữa – Hà Nhi bèn khích lệ.
- Phải đó, chúng ta cùng đi đi – Nhật Tân cười hiền lành bảo.
Trước sự nhiệt tình của mọi người, Ngân hằng vui vẻ đồng ý.
Mọi người đang cười nói bàn nhau nên đi đâu thì thấy Ngân Quỳnh đi ngang qua, cô cười ngượng chào mọi người một cái rồi đi tiếp, tất cả bỗng trầm mặc xuống. Tuy không ưa gì bà mẹ của Ngân Quỳnh, nhưng theo đánh giá của mọi người thì Ngân Quỳnh là một cô bé hiền lành. Tuy vậy Xuân Phương và Bảo Trâm cũng không thích Ngân Quỳnh cho lắm. Hai người thường bảo nhau:" Mẹ nào con nấy thôi"
- Bạn ấy có nghe thấy lời của chúng ta nói không? – Nhật Tân lo ngại nhìn mọi người hỏi.
- Nghe thì nghe, sợ gì nào. Tụi mình có sao nói vậy, việc gì phải lo lắng người ta buồn phiền chứ – Bảo Trâm bĩu môi đáp.
- Phải đó, có trách thì trách bạn ấy đào thai nhầm người mẹ xấu thôi – Xuân Phương gật đầu nói.
Ngân Hằng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của Ngân Quỳnh mà thấy xót thương cho đứa em gái vô cùng. Cô biết, Ngân Quỳnh sẽ chịu đã kích rất lớn nếu như ba cô và bà Kim Lương ly hôn với nhau. Cô vốn sức khỏe kém, chỉ sợ không chịu nổi đã kích này.
- Dẹp mấy bà đi, con người ta hiền lành như vậy, có cần độc miệng thế hay không? – Sơn Hải bỗng từ đâu chen miệng vào nói, theo sau là Bảo Duy.
- Gì đây ? Bênh vực à? Không phải ông thích nhỏ đó chứ – Xuân Phương hất mặt nhìn Sơn hải hỏi.
- Tui thích đó thì sao nào, còn hơn thích chằn cái như bà – Sơn Hải trợn mắt nhìn Xuân Phượng đáp lại.
- Ông nói ai chằn cái hả ? – Xuân Phương tức giận cung tay trước mặt Sơn Hải đe đọa hỏi.
- Tui sai rồi, tui xin lỗi bà – Sơn Hải làm ra vẻ sợ hãi nói – Đáng lí ra không nên nói bà là chằn cái, phải nói bà là sư tử hà đông mới đúng …haha…
Nói xong Sơn Hải liền bỏ chạy đi thật mau lẹ. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn kẻ còn đứng ở lại, được xem là đồng bọn của tên chạy trốn kia. Bảo Duy thấy tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn mình thì cười hehe nói:
- Mình vô tội nha….
Nói xong thì nhìn theo hướng Sơn Hải bỏ chạy gào lên:
- Hải! Chờ tao…….
Nói xong cũng bỏ chạy giữ lấy mạng.
Xuân Phượng tức giận chỉ có thể xách giày chọi theo mà thôi. Nhưng Sơn Hải đã chạy xa mất rồi, Bảo Duy cũng chạy đi rồi, chiếc giày bay vèo một cái vào đầu một bạn nam lớp khác.
- Ui da ….- Người đó quay đầu , mặt nhăn nhó nhìn dáo dát tìm kiếm thủ phạm gây ra tai nạn này.
Xuân Phượng biết mình gây họa lớn, nuốt nước miếng cái ực lùi lại phía sau mấy bước.
Nhật Tân đành chạy lại nhận lỗi với bạn nam đó:
- Bạn không sao chứ? Thàn thật xin lỗi bạn, bạn mình không cố ý.
Bạn nam đó quay lại nhìn vẻ mặt có chút cau có khó chịu, mọi người đều nhìn rõ gương mặt bạn ấy. Đó là một gương mặt dễ thương với cặp kính cận , mái tóc rũ xòa trước kính, dáng vẻ thư sinh rất đáng yêu.
Bạn nam đó nhìn Nhật Tân nhận lỗi, rồi nhìn mấy cô gái phía sau lấm la lấm lét thì cũng không trách gì nữa, khoát tay nói:
- Bỏ đi. Mình cũng không việc gì .
Nói xong bạn ấy bỏ đi, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Mà này, bạn ấy là ai vậy? Nhìn dễ thương ghê nha – Bảo Trâm thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ.
- Biết vậy mình chạy đến xin lỗi, sẵn tiện xin làm quen luôn – Hà Nhi chạy đến tỏ vẻ luyến tiếc nhìn theo cậu bạn đẹp trai đeo kính kia.
- Thôi đi, mê trai vừa vừa thôi – Xuân Phượng lườm hai nhỏ bạn mình rồi nói – Vô lớp rồi kìa.
Cả nhóm lục tục kéo nhau vào lớp.
- Xin lỗi, mình đến hơi muộn – Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong ra mở cửa vẻ mặt chờ đợi đến buồn ngủ bèn hối lỗi nói. Vì cùng cả nhóm đi ăn nên đến trễ giờ dạy kèm cho Lâm Phong, lại không có cách gì thông báo cho cậu ấy biết.
- Không sao – Lâm phong tươi cười đáp.
- Mình không biết số điện thoại của bạn nên không gọi được. Bạn ình số đi, lần sau nếu có đến trễ, mình sẽ gọi điện thoại báo trước cho bạn một tiếng.
- Uhm…- Lâm Phong gật đầu rồi nhìn Ngân Hằng đọc mấy con số.
Ngân Hằng bèn cẩn thận viết lại, sau đó cất vào trong cặp.
- Vậy bạn cũng cho lại mình số điện thoại đi – Lâm Phong nhân cơ hội này bèn hỏi xin số điện thoại của Ngân Hằng.
- Mình không sài điện thoại – Ngân Hằng cười ngượng đáp.
Lâm Phong không biết điều này, thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Ngân Hằng thì bối rối. Thời đại hiện nay, lớp trẻ không ai không sắm ình một chiếc điệnt hoại dù là rẻ tiền đi chăng nữa, cho nên cậu cũng đinh ninh là Ngân Hằng có điện thoại, mặc dù cậu chưa từng thấy cô sài. Nhưng cậu nghĩ người trầm lặng như cô ít sử dụng mà thôi.
- Chúng ta học bài thôi. Bài mình đưa bạn làm tới đâu rồi – Ngân Hằng lên tiếng để Lâm Phong không còn thấy bối rối nữa.
- Cái này ….- Lâm Phong cầm cây viết gãi gãi đầu mình.
- Bạn chưa làm à ? – Ngân Hằng chau mày khó chịu nhìn Lâm Phong.
- Mình làm rồi – Lâm Phong sợ Ngân Hằng giận nên vội vàng phân bua, sau đó cắn môi tiếp tục gãi đầu buồn bã nói tiếp – Nhưng làm không ra.
Biểu hiện của Lâm Phong như đứa bé biết mình đã làm người lớn giận, cứ lấm lét nhìn sắc mặt rồi lại cúi đầu khiến Ngân Hằng muốn giận cũng không thể giận, phì cười nói:
- Lại đây, mình giảng cho.
- Không được đánh, bà chị hung dữ – Lâm Phong nói giọng mè nheo
- Được rồi không đánh – Ngân hằng lườm cậu rồi khẽ cười một cái, nhưng lại càng khiến Lâm Phong thấy đáng sợ hơn nữa. Nói không đánh nhưng không có nghĩa là không kõ đầu hay đại loại gì đó.
Nhưng Lâm Phong vẫn tiến đến ngồi bên cạnh cô, cậu lịch sự tạo khoảng trống giữa hai người, ngồi nghe Ngân Hằng giảng từng bước một. Giọng Ngân Hằng trầm đều thanh thanh khiến Lâm Phong chăm chú lắng nghe, ngón tay trắng hồng cầm bút của cô viết những con số như đang múa. Tuy cố gắng nghe giảng, nhưng đầu óc cậu bị giọng nói và hương thơm bên người cô làm hỗn loạn, tim đập không ngừng. Nhịn không được lén lút nhìn cô một cái, bị Ngân Hằng bắt gặp thì đỏ mặt vội quay mặt đi.
Ngân Hằng cũng hơi đỏ mặt, đang giảng bài, cảm thấy một luồn hơi ấm phủ lên mặt, thậm chí nghe rõ tiếng tim đập của Lâm Phong, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, thường xuất hiện những rung động e ấp, cho nên đối với phản ứng dồn dập của người bên cạnh không thể không có cảm giác. Đối với những ánh mắt nồng nàn như thế này tim không khỏi đập mạnh, càng nhận ra khoảng cách giữ hai người khá gần, không gian bỗng chốc trở nên mờ ảo. Cô tằng hắng một cái nói:
- Hiểu rồi chứ?
Lâm Phong vô thức gật đầu. Cô bèn đẩy quyển vở sang bên cậu, rồi tạo khoảng cách giữ hai người nói:
- Bạn tự giải thử xem.
Lâm Phong gật đầu rồi cằm bút hý hoáy giải. Thật ra, những bài Ngân Hằng ra đều đơn giản, cậu không ngốc đến nỗi không giải được, nhưng những khi ngồi giải, chẳng hiểu tại sao lại cứ nghĩ đến vẻ mặt chuyên chú của cô, từng nét mặt cử chỉ của cô mà thôi, nên chẳng thể nào giải được. Bây giờ đành ngồi giải nghiêm túc.
Ngân Hằng thấy đôi lúc Lâm Phong xoay xoay bút là biết cậu đang bí, bèn đến sát bên chồm người nhìn bài giải của cậu để xem cậu giải đến đâu tiện đường hướng dẫn. Lâm Phong cao lớn hơn cô rất nhiều, nên Ngân hằng chỉ có thể chồm người từ phía sau lưng cậu nhìn lên, tóc cô rớt xuống vai chạm nhẹ lên tay của Lâm Phong ngay lên một xung động nhẹ trong lòng cậu, cảm nhận được hơi thở thơm ngát của cô, hơi ấm của cô đang bao trùm lên cậu, cả thân người bỗng cứng đờ. Tay cầm bút run nhẹ, cậu phải hít thật sâu cố gắng giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình.(Vầy sao học được hả trời)
Chỉ chốc lát cậu có thể giải xong hết mấy bài tập. Ngân Hằng cười vui vẻ nói với Lâm Phong:
- Không khó lắm, đúng không? Chỉ cần nắm vững công thức thì có thể giải được.
- Đúng vậy – Lâm Phong vui mừng đáp rồi quay lại muốn nói tiếng cám ơn với Ngân Hằng thì ….
Hai gương mặt đối với nhau, bốn mắt giao nhau, cả hai gần trong gan tất.
Lần đầu tiên Ngân Hằng mới nhìn kỹ Lâm Phong ở khoảng cách gần như thế. Cô thấy chân mày của Lâm Phong rất rậm, đôi mắt cậu rất đẹp, sâu và trong. Sóng mũi rất cao, vầng trán nhô, mái tóc bóng mượt. Cô đã hiểu vì sao mà con gái lại thích cậu ấy đến như vậy.
Anh mắt Lâm Phong vẫn bất động nhìn cô không rời. Ngân Hằng thấy bối rối vô cùng, cô chưa từng trải qua cảm xúc này, một cảm xúc rất khác lạ, vừa muốn từ chối, lại vô tình bị thu hút không muốn rời ra. Cũng may ngay lúc đó, người làm đã bê một khay trái cây đem đến, mới cắt đứt không khí như bị ngưng đọng kia. Hai người ngượng ngạo ngồi rời nhau ra.
Cả hai sau đó không ai dám nhìn ai, Ngân hằng thấy mặt Lâm Phong còn đỏ hơn mặt mình. Cô cảm thấy Lâm Phong có chút gì đó, giống như một con gió mát đang len lõi vào tim.
Khi Ngân hằng về đến nhà, đã thấy bà Kim Lương thân chinh ra mở cửa. Bà ta nhìn Ngân Hằng đầy ngượng ngập, rồi ấp úng nói:
- Dì nấu cơm rồi, con cứ về phòng tắm rửa đi, lát nữa ba con về, chúng ta ăn cơm.
Ngân Hằng nhìn bà ta một cái không nói gì đi thẳng lên phòng.
Cô đi ngay qua phòng của NGân Quỳnh, cửa khép hờ, nhìn vào bên trong, thấy Ngân Quỳnh đang úp mặt xuống bàn khóc lóc. Cô biết Ngân Quỳnh khóc vì điều gì, long cô cũng vô cùng đau đớn.
Ở đời, con người ta có nhiều sự chọn lựa, nhưng đ số điều ích kỷ, chọn lựa việc có lợi cho bản than. Lần này cô cũng muốn ích kỷ một lần, Muồn để cho bản thân mình một lần tự do.
Khi ba cô về nhà, người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm, trên bàn chỉ có ba cô, bà Kim Lương, bé Bảo, còn Ngân QUỳnh thì không.
- Ngân Quỳnh sao không xuống ăn cơm – Ba cô hỏi người giúp việc.
- Cô ấy bảo, cô ấy khó ở trong người, không muốn ăn cơm.
- Để em lên xem con bé thế nào – Bà Kim Lương e dè nói – Mọi người cứ ăn cơm trước đi.
Nói rồi bà ta đi lên lầu, Ngân Hằng nhìn theo. Trong long cô một chuỗi bất an dang trào.
Đêm đó, Ngân Quỳnh sốt cao, miệng nói lảm nhảm, nhưng nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Ba cô lo lắng vô cùng, khuyên bảo hết lời. Bà Kim Lương nước mắt ngắn dài bên cạnh năn nỉ, NGân Hằng đứng một bên lo lắng.
Cuối cùng Ngân Quỳnh khóc đầy nước mắt nắm lấy tay ba cô nhìn ông van cầu:
- Ba, ba đừng ly dị với má nha ba, con cầu xin ba
Ông đưa tay vuốt ve gương mặt đầm đìa nước mắt của Ngân Quỳnh, sau đó nhìn vẻ mặt hối lỗi của bà Kim Lương, cuối cùng ông nhìn Ngân Hằng. Cô quay mặt đi không nhìn lại ông, từ từ cất bước ra ngoài, đằng sau là tiếng thở dài của ba cô
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 27