Nocturne - Một Ký Ức Đẹp
Chương 25
Ngồi lặng đi 1 lúc để bình tĩnh lại, mia mai thay, chính mình đã tự huyễn hoặc mình cơ mà, không thể ngờ được mình lại bị lừa dối 1 cách quá dễ dàng như vậy… Nếu thích đóng kịch thì cả hai ta cùng đóng nhé….
…………..
…………..
1 buổi chiều đầu năm mới, tôi ngồi cạnh chồng sách vở cao ngợp mắt, đầu đau như búa bổ, tôi ghét cái kiểu thời tiết mưa ngâu như thế này, làm cho trời đã lạnh lại còn ẩm ướt. Thế nhưng bây giờ đâu, đầu tôi nóng như lửa, tim tôi đau. Và tôi phải mò lên giường nằm cho đỡ mệt. Tối….. tôi đang mê man trong cơn sốt, tỉnh dậy thì mẹ đã ngồi cạnh, hóa ra tôi đã thiếp đi từ chiều, đến bây giờ mới tỉnh dậy. Người toát mồ hôi nhưng không dám mở chăn ra, vì quá lạnh. ! cảm giác khó chịu đang lan dần khắp cơ thể. Cánh tay yếu ớt cố mò lấy công nước vì người khô như héo. Tôi ốm…..
Ngày sau đó tôi không thể đi học, cứ nằm liệt giường vậy, hóa ra tôi bị sốt phát ban, người đầy những mẩn đỏ. Mà không chỉ có tôi, trong lớp cũng có vài đứa phải nghỉ, hóa ra là đứa nào lây cho tôi rồi. Mẹ phải gọi người đến chuyền cho mấy chai đạm mới đỡ hơn. Đúng là mẹ lúc nào cũng nhất. Đã bị phát ban thì phải kiêng gió kiêng nước, vì vậy tôi phải nghỉ đến 3 ngày mới có thể đi học được, nằm ở nhà chán không gì bằng. Có tin nhắn, là kẹo mút nhắn tin cho tôi.
_ Anh trai ơi, anh ốm à, thương anh trai quá, :(
_ Uh, anh bị lên phát ban, ốm tí thôi mà, em đừng ốm là được, nhớ mặc ấm vô nha.
_ Hix, anh ốm thế không đi học được sao không nói với em :( .
_ Thì cũng có nặng đâu, nói lại làm người khác lo lắng, mà sao em biết.
_ Anh Đ nói với em, hôm qua em gặp anh ấy ở căn tin.
_ Thế à, hì, anh sắp khỏi rồi, mai mốt là đi học được thôi mà, còn phải đi học để bày cho em học nữa chớ, tuần trước không học buổi nào rồi.
_ Không sao đâu, anh ốm thì cứ nghỉ cho khỏe rồi đi học anh ạ, còn chuyện đó là chuyện nhỏ mà.
_ Uh, mà khăn anh tặng có đẹp không?
_ Hì, đẹp lắm, cảm ơn anh trai nhiều nhiều nha,hehe, có anh trai sướng thật, biết thế em kiếm 1 ông anh trai từ lâu rồi, ngày nào em cũng quàng đi học đấy.
_ Thế thì được rồi, cũng khuya rồi, học chút nữa rồi đi ngủ sớm đi em.
_ Em biết rồi, ngủ ngon nha anh.
_ Uh.
…………..
…………..
Nhắn tin với kẹo mút xong tôi cũng định đi ngủ nhưng có ngủ được đâu, ngủ cả ngày rồi. Đành lôi sách vở ra đọc vậy, nhưng lúc ốm đau như thế này mới cảm thấy mình thật yếu ớt, chân tay cứ bủn rủn, đầu óc trống rỗng, đọc mà chả vào được cái gì, thôi đành lên giường vậy.
12h đêm, có 1 cuộc gọi đến, là của Ly, cầm điện thoại trên tay mà ngập ngừng không biết nên nghe hay không, vì giờ cũng khuya rồi, với lại tôi không quen nói chuyện điện thoại với người lạ lắm. Bấm nút từ chối rồi nhắn tin lại.
_ Bây giờ khuya rồi, D không nghe điên thoại được đâu.
_ Nghe 1 chút thôi được không, Ly đang khóc…
………
…………
_ Alo
_ uh, D đây!
Tôi nghe thấy tiếng khóc bên kia đầu dây
_ Được rồi, nín khóc kể D coi có chuyện gì.
_ Bà ngoại Ly ốm nặng lắm, bố mẹ ly hồi nãy nghe tin đi về cả đêm rồi, bây giờ Ly ở nhà 1 mình vừa sợ vừa lo cho bà lắm.
_ Ly đóng hết các cửa nhà chưa.
_ Ly đóng hết rồi.
_ Vậy được rồi, nghe D nói này. Bây giờ Ly ngừng khóc, bình tĩnh lại được không.
_ Uh, hix hix.
_ Bà ly ốm, D biết Ly rất lo cho bà, nhưng khóc không giải quyết được chuyện gì cả, mình lo cho bà, thương bà thì để trong lòng là bà biết mà.
_ Nhưng Ly sợ lắm, Ly không thường xuyên được về thăm ông bà, lỡ mà không được gặp bà lần cuối thì.
_ Đừng nói gở thế nữa. Bà ly sẽ khỏe lại thôi. Ông bà già rồi nên những lúc ở bên ông bà thì cố gắng báo hiếu cho ông bà, làm ông bà vui, không kẻo sau này lớn lên rồi sẽ hối hận lắm. Bây giờ cứ mong bà sẽ khỏe lại rồi khi nào có dịp gần nhất thì về thăm bà, như thế là biết thương bà rồi.
_ Ly hiểu rồi, cảm ơn D.
_ Uh, không có gì, ta là bạn mà.
_ Xin lỗi vì gọi điện cho D lúc này, thật sự Ly không còn biết gọi cho ai nữa.
_ Uh, không sao, D hiểu tâm trạng của Ly lúc này mà.
_ Cảm ơn D nhiều.
Tắt điện thoại, tôi khẽ mỉm cười……
Hôm sau đi học, hóa ra trong lớp có dịch lây lan nặng hơn tôi nghĩ, hơn nửa lớp phải nghỉ vì phát ban, thành ra lớp trống vắng hẳn, thầy cô đến cũng chỉ cho ôn lại bài chứ không dạy bài mới vì sợ những đứa nghỉ không được học. Còn 1 số tiết thì được ngồi chơi.
_ Hôm qua con bạn mày sang hỏi thăm mày đấy. Thằng này sướng thế, nghỉ ốm cái là bao nhiêu em hỏi. Thằng Đ nói.
_ Bạn nào.
_ Con bạn thân mày ấy.
_ À thế à, uhm, tao biết rồi. Hôm qua lớp nghỉ nhiều không mày,
_ Hôm nay nghỉ thêm 5, 6 đứa, chúng nó lây nhau cả.
_ Sao mày không bị lây?
_ Tao bị từ hồi nhỏ rồi, bị rồi thì không bị lại nữa.
_ Tao cũng từng bị phát ban rồi mà vẫn lây đấy.
_ Đó là vì mày yếu như con sên, chứ khoẻ như tao thì sao bị được, hehe.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, tôi đạp xe về nhà, mặc dù trong người vẫn thấy hơi mệt vì ốm liệt mấy ngày nhưng cũng lướt được về đến nhà, sáng quên điện thoại nên không hỏi được con T, vào phòng lục điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, từ 1 số lạ, sặc mùi nặc danh và…. đe doa
" Nếu mày muốn yên ổn thì tốt nhất tránh xa em M ra"
…………..
…………..
1 buổi chiều đầu năm mới, tôi ngồi cạnh chồng sách vở cao ngợp mắt, đầu đau như búa bổ, tôi ghét cái kiểu thời tiết mưa ngâu như thế này, làm cho trời đã lạnh lại còn ẩm ướt. Thế nhưng bây giờ đâu, đầu tôi nóng như lửa, tim tôi đau. Và tôi phải mò lên giường nằm cho đỡ mệt. Tối….. tôi đang mê man trong cơn sốt, tỉnh dậy thì mẹ đã ngồi cạnh, hóa ra tôi đã thiếp đi từ chiều, đến bây giờ mới tỉnh dậy. Người toát mồ hôi nhưng không dám mở chăn ra, vì quá lạnh. ! cảm giác khó chịu đang lan dần khắp cơ thể. Cánh tay yếu ớt cố mò lấy công nước vì người khô như héo. Tôi ốm…..
Ngày sau đó tôi không thể đi học, cứ nằm liệt giường vậy, hóa ra tôi bị sốt phát ban, người đầy những mẩn đỏ. Mà không chỉ có tôi, trong lớp cũng có vài đứa phải nghỉ, hóa ra là đứa nào lây cho tôi rồi. Mẹ phải gọi người đến chuyền cho mấy chai đạm mới đỡ hơn. Đúng là mẹ lúc nào cũng nhất. Đã bị phát ban thì phải kiêng gió kiêng nước, vì vậy tôi phải nghỉ đến 3 ngày mới có thể đi học được, nằm ở nhà chán không gì bằng. Có tin nhắn, là kẹo mút nhắn tin cho tôi.
_ Anh trai ơi, anh ốm à, thương anh trai quá, :(
_ Uh, anh bị lên phát ban, ốm tí thôi mà, em đừng ốm là được, nhớ mặc ấm vô nha.
_ Hix, anh ốm thế không đi học được sao không nói với em :( .
_ Thì cũng có nặng đâu, nói lại làm người khác lo lắng, mà sao em biết.
_ Anh Đ nói với em, hôm qua em gặp anh ấy ở căn tin.
_ Thế à, hì, anh sắp khỏi rồi, mai mốt là đi học được thôi mà, còn phải đi học để bày cho em học nữa chớ, tuần trước không học buổi nào rồi.
_ Không sao đâu, anh ốm thì cứ nghỉ cho khỏe rồi đi học anh ạ, còn chuyện đó là chuyện nhỏ mà.
_ Uh, mà khăn anh tặng có đẹp không?
_ Hì, đẹp lắm, cảm ơn anh trai nhiều nhiều nha,hehe, có anh trai sướng thật, biết thế em kiếm 1 ông anh trai từ lâu rồi, ngày nào em cũng quàng đi học đấy.
_ Thế thì được rồi, cũng khuya rồi, học chút nữa rồi đi ngủ sớm đi em.
_ Em biết rồi, ngủ ngon nha anh.
_ Uh.
…………..
…………..
Nhắn tin với kẹo mút xong tôi cũng định đi ngủ nhưng có ngủ được đâu, ngủ cả ngày rồi. Đành lôi sách vở ra đọc vậy, nhưng lúc ốm đau như thế này mới cảm thấy mình thật yếu ớt, chân tay cứ bủn rủn, đầu óc trống rỗng, đọc mà chả vào được cái gì, thôi đành lên giường vậy.
12h đêm, có 1 cuộc gọi đến, là của Ly, cầm điện thoại trên tay mà ngập ngừng không biết nên nghe hay không, vì giờ cũng khuya rồi, với lại tôi không quen nói chuyện điện thoại với người lạ lắm. Bấm nút từ chối rồi nhắn tin lại.
_ Bây giờ khuya rồi, D không nghe điên thoại được đâu.
_ Nghe 1 chút thôi được không, Ly đang khóc…
………
…………
_ Alo
_ uh, D đây!
Tôi nghe thấy tiếng khóc bên kia đầu dây
_ Được rồi, nín khóc kể D coi có chuyện gì.
_ Bà ngoại Ly ốm nặng lắm, bố mẹ ly hồi nãy nghe tin đi về cả đêm rồi, bây giờ Ly ở nhà 1 mình vừa sợ vừa lo cho bà lắm.
_ Ly đóng hết các cửa nhà chưa.
_ Ly đóng hết rồi.
_ Vậy được rồi, nghe D nói này. Bây giờ Ly ngừng khóc, bình tĩnh lại được không.
_ Uh, hix hix.
_ Bà ly ốm, D biết Ly rất lo cho bà, nhưng khóc không giải quyết được chuyện gì cả, mình lo cho bà, thương bà thì để trong lòng là bà biết mà.
_ Nhưng Ly sợ lắm, Ly không thường xuyên được về thăm ông bà, lỡ mà không được gặp bà lần cuối thì.
_ Đừng nói gở thế nữa. Bà ly sẽ khỏe lại thôi. Ông bà già rồi nên những lúc ở bên ông bà thì cố gắng báo hiếu cho ông bà, làm ông bà vui, không kẻo sau này lớn lên rồi sẽ hối hận lắm. Bây giờ cứ mong bà sẽ khỏe lại rồi khi nào có dịp gần nhất thì về thăm bà, như thế là biết thương bà rồi.
_ Ly hiểu rồi, cảm ơn D.
_ Uh, không có gì, ta là bạn mà.
_ Xin lỗi vì gọi điện cho D lúc này, thật sự Ly không còn biết gọi cho ai nữa.
_ Uh, không sao, D hiểu tâm trạng của Ly lúc này mà.
_ Cảm ơn D nhiều.
Tắt điện thoại, tôi khẽ mỉm cười……
Hôm sau đi học, hóa ra trong lớp có dịch lây lan nặng hơn tôi nghĩ, hơn nửa lớp phải nghỉ vì phát ban, thành ra lớp trống vắng hẳn, thầy cô đến cũng chỉ cho ôn lại bài chứ không dạy bài mới vì sợ những đứa nghỉ không được học. Còn 1 số tiết thì được ngồi chơi.
_ Hôm qua con bạn mày sang hỏi thăm mày đấy. Thằng này sướng thế, nghỉ ốm cái là bao nhiêu em hỏi. Thằng Đ nói.
_ Bạn nào.
_ Con bạn thân mày ấy.
_ À thế à, uhm, tao biết rồi. Hôm qua lớp nghỉ nhiều không mày,
_ Hôm nay nghỉ thêm 5, 6 đứa, chúng nó lây nhau cả.
_ Sao mày không bị lây?
_ Tao bị từ hồi nhỏ rồi, bị rồi thì không bị lại nữa.
_ Tao cũng từng bị phát ban rồi mà vẫn lây đấy.
_ Đó là vì mày yếu như con sên, chứ khoẻ như tao thì sao bị được, hehe.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, tôi đạp xe về nhà, mặc dù trong người vẫn thấy hơi mệt vì ốm liệt mấy ngày nhưng cũng lướt được về đến nhà, sáng quên điện thoại nên không hỏi được con T, vào phòng lục điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, từ 1 số lạ, sặc mùi nặc danh và…. đe doa
" Nếu mày muốn yên ổn thì tốt nhất tránh xa em M ra"
Tác giả :
iloveviu