Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 33: Đối mặt với tình địch 1
Bầu trời Đài Trung quang đãng lạ lùng, vầng dương vĩ đại chói chang trên đầu, tuy nhiên người từ Đài Bắc ngàn dặm dầm mưa lén đến đây toàn thân ướt đầm.
Ngồi ở phòng của giám đốc công ty Tam Hân nổi danh toàn quốc, hai mắt Phan Tuấn Vỹ đần ra nhìn chằm chằm bức ảnh anh mới lấy từ tay con gái, mãi mà chẳng thể nào bình tĩnh lại.
Trong bức ảnh hẳn là câu lạc bộ thuộc gia sản mà người ấy thường lui tới, ngồi trên chiếc sopha nhung lụa màu lam là hai người đàn ông dung mạo xuất chúng, ôm chặt lấy nhau dưới ánh nến mông lung mờ ảo càng thêm mờ ám khó ngờ.
Hai người trong bức ảnh đều là những người đẹp trai hiếm có khó gặp như siêu mẫu, nhưng khí chất lại không hoàn toàn giống nhau.
Một trong hai người đàn ông đôi mắt đen thẫm, đôi mắt hai mí sâu thẳm, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén, mang theo mị lực mê người không tả nổi. Chính là Âu Dương Đạo Đức suýt chút nữa bị một con nai con chọc một đống lỗ nhỏ rồi yểm bùa luôn cho hả giận.
Mà một người nam tử khác bị hắn ôm tướng mạo tuấn tú thoát tục, khí chất cao quý tao nhã, vừa nhìn là biết là một quý công tử xuất thân tốt đẹp.
Quả nhiên là siêu cấp mỹ nam tử khó gặp, Mỹ Mỹ nói đúng, anh từ đầu đến chân có chỗ nào so được với người ta? Nhìn bóng dáng phản chiếu từ chiếc cửa sát mặt đất, Phan Tuấn Vỹ cẩn thận nhìn lại mình.
Gương mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc, cái loại tướng mạo nhìn trăm ngàn lần cũng không nhớ được, dáng người gầy yếu, khí chất yếu đuối, tính cách nhu nhược, tài năng bình thường, Phan Tuấn Vỹ anh dựa vào cái gì mà cho rằng cái tên được liệt vào hạng “một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim" sẽ yêu thương chiều chuộng một mình mình? Mà anh sáng sớm hôm nay đã vội vội vàng vàng chạy đến Đài Trung gặp Mỹ Mỹ, cầm bức ảnh rồi lại đâm sấp dập ngửa chạy đến chất vấn anh họ, rốt cuộc tại sao làm như thế? Đã biết người đàn ông kia là ai chưa? Anh có thể làm gì để giành lại cái người mà anh thích đến mức chẳng biết phải làm sao?
Đầu đau như sắp vỡ ra, dạ dày trống rỗng cũng truyền đến từng trận co giật, nhưng Phan Tuấn Vỹ chẳng thèm để ý, chỉ cố chấp không ngừng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại:
“Tôi không quan tâm… không quan tâm… cậu đã hứa với tôi rồi… cậu đã hứa với tôi rồi… “
Dường như bên tai anh vẫn như nghe được giọng nói trầm thấp đau đớn đó: “Nai con, đồng ý với ta, mãi mãi ở bên cạnh ta… đồng ý với ta, mãi mãi không bỏ ta một mình…"
Ánh mắt dịu dàng, vòng tay dịu dàng, nụ hôn dịu dàng, lời hẹn thề dịu dàng, dịu dàng đến không thể nào dịu dàng hơn được… Chủ nhân, chủ nhân, lời hẹn thề trước mộ tôi không quên, cậu cũng đừng quên có được không? Có được không? Để tôi vĩnh viễn bên cạnh cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.
Van xin cậu đừng bỏ tôi lại… đừng bỏ rơi tôi…
Trái tim đau đớn đến không thở nổi, chua xót khổ đau mài mòn viền mắt yếu đuối, nước mắt đau khổ áp lực từ tối qua không kiềm được rơi xuống, Phan Tuấn Vỹ hai tay ôm mặt khóc không thành tiếng…
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng người cao cao cứng cỏi, gương mặt nhã nhặn đứng lặng trước cửa phòng của chính mình. Anh nhìn dáng lưng của người đàn ông đôi vai không ngừng run rẩy trên sopha, kinh hoảng trong lòng.
Người này là ai? Cái người đang khóc không thành tiếng này tột cùng là ai thế? Cái người giống hệt đứa em họ mà anh từ nhỏ yêu đến tận xương cốt, rồi lại xa lạ như thế này tột cùng là ai? Tiểu Vỹ của anh sẽ không khóc như thế, người đó của anh từ nhỏ tính cách yếu đuối, nhưng trời sinh lạc quan, Tiểu Vỹ bất kể bị bắt nạt đến đâu cũng sẽ không khóc như thế. Cậu ấy sẽ không khóc như trái tim đang nát ra từng mảnh nhỏ chỉ vì một bức ảnh…
Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ của anh, anh họ không muốn em khóc vì người khác.
“Tiểu Vỹ, anh không cho phép em khóc vì loại người này!"
Giọng nói lạnh lùng, Nhâm Nhã Thiên bước nhanh đến trước mặt người từ nhỏ đã chiếm cả trái tim mình, nhìn Phan Tuấn Vỹ với vẻ có thể nói là oán hận.
Anh họ?! Hoảng loạn dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, Phan Tuấn Vỹ vội vàng ngẩng đầu lên nở một nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Anh họ, anh hiểu lầm rồi, chỉ là mắt em hơi hơi dị ứng thôi, em lớn thế này sao lại còn đi khóc nhè được? Anh đúng là thích nói đùa, ha ha."
Cười gượng hai tiếng, Phan Tuấn Vỹ chớp chớp đôi mắt đỏ hoe tránh khỏi ánh mắt sáng ngời của anh họ.
“Hôm qua khi anh đưa bức ảnh cho Mỹ Mỹ, anh đã đoán được em sẽ đến tìm anh, chỉ là anh không ngờ… không ngờ nhanh như thế."
“Anh họ, sao anh lại phái người theo dõi cậu ấy? Sao anh lại phải sai người chụp lén cậu ấy? Anh… sao anh lại làm như vậy?"
“Bởi vì anh muốn em phải nhìn rõ ràng bộ mặt thật của kẻ đó!"
“Không! Em không cho phép anh mắng cậu ấy như thế!"
Tức giận đến nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi, Phan Tuấn Vỹ dù trong lòng oán hận người kia như thế nào, cũng không cho phép người khác trước mặt anh nói xấu cậu ta một chữ.
“Tiểu Vỹ, em rốt cuộc ngoan cố đến chừng nào? Đồng tính luyến ái chưa tính, nếu hắn ta thực lòng nghiêm túc đối xử với em, anh sẽ chúc phúc cho cả hai. Nhưng hắn là loại lăng nhăng chơi bời bậy bạ đến mức người ngây thơ như em chẳng thể nào mà tưởng tượng nổi, hắn ta đối với em chỉ là tùy tiện chơi đùa mấy thứ mới mẻ mà thôi, em lẽ nào cho rằng hắn sẽ có cảm tình thực lòng gì với em sao?!"
“Anh, em đã nói rồi, em không phải con nít, anh không thể cứ mãi bao bọc em được. Em lớn thế này, lần đầu tiên em thực lòng muốn gì đó, em tuyệt đối không dễ dàng mà quẳng đi được. Anh, anh có thể… có thể đừng quấy nhiễu em nữa được không?"
“Quấy nhiễu em…? Thì ra bao nhiêu tâm huyết anh đổ ra làm cho em, trong mắt em chỉ là quấy nhiễu? Tiểu Vỹ… em thay đổi rồi, trước đây em sẽ không nói với anh những lời như thế."
Nhâm Nhã Thiên lẳng lặng nhìn chăm chăm người em họ lớn lên với mình từ bé, đau thương trong lòng tràn ngập đến chẳng nói thành lời.
“Anh họ, xin lỗi… nhưng em không thể không có cậu ấy… không thể không có cậu ấy… Em biết anh từ nhỏ đã thương em, lần này em van xin anh giúp em, hãy giúp em…"
Chẳng thể che giấu nỗi sợ hãi bất an vì có thể mất người kia bất cứ lúc nào, Phan Tuấn Vỹ cúi đầu vò tóc, thống khổ thở hổn hển.
“Sở Thận Chi, hai mươi lăm tuổi, là người thừa kế đời thứ hai của công ty họ Sở, người tốt nghiệp thủ khoa trường đại học Đài Loan hệ tài chính và kinh tế, là sinh viên được trường đại học Harvard ra sức mời về, nhưng không rõ vì lý do gì mà từ bỏ ý định học thêm bên nước ngoài. Thủ lãnh loại ưu, tướng mạo tuấn tú, lại thêm gia thế hiển hách, tính cách trầm ổn, là đối tượng được các tiểu thư tranh giành. Tiểu Vỹ, người mà em muốn hỏi chuyện không phải người đơn giản đâu."
“Sở Thận Chi… Sở Thận Chi…"
“Hai người đó quen biết nhau chẳng phải mới một hai ngày, có điều người ngoài không thể biết quan hệ của họ sâu đến đâu thôi, bây giờ nhìn bức hình thân mật thế này, em muốn tin hay không cũng chẳng có tác dụng gì."
“Em muốn biết làm thế nào có thể gặp cậu ta?"
“Anh và Sở Thận Chi cũng không quen biết lắm, không thể dẫn em đến gặp, nhưng cậu ta thường đến câu lạc bộ tư nhân mà anh cũng là hội viên, em đi vào đó thử xem."
“Ý anh là “Hoằng Hi sơn trang"?"
“Em cũng biết chỗ đó?"
“Cậu… cậu ấy đưa em đến rồi…"
“Vậy tốt, ở đây có một số tư liệu liên quan đến thời gian biểu của cậu ta, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Nhưng Tiểu Vỹ, em nhớ lời anh, cái tên Âu Dương Đạo Đức đó chẳng phải loại người đơn giản như em nghĩ đâu, chuyện này, em sẽ biết nhanh thôi."
“Anh…?"
“Còn nữa, chuyện của Mỹ Mỹ em tính làm sao đây?"
“Em… em không biết…"
“Bỏ đi, em phiền muộn chuyện hắn sẽ là con rể của em cũng chẳng có tác dụng gì, vì hắn căn bản chỉ đùa giỡn với Mỹ Mỹ mà thôi, một người đường đường là chủ tịch của tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức mà cả một bữa tiệc tuyên bố đính hôn cũng tiếc chẳng tổ chức, còn muốn Mỹ Mỹ giữ bí mật, không cho phép tuyên bố với bên ngoài chuyện bọn họ đính hôn, quả thực là buồn cười quá mức!"
“Em… em… cậu ấy…"
“Theo anh thấy, để tránh cả hai cha con em khỏi bị tổn thương, phương pháp tốt nhất là từ nay em và hắn ta một đao cắt làm hai đoạn, cả đời không bao giờ gặp lại!"
“Không! Em không làm được, em không làm nổi!"
Cầm bức ảnh trên mặt bàn lao nhanh ra ngoài, giờ phút này Phan Tuấn Vỹ không thể không oán hận anh họ mình.
Vì sao lúc nào cũng ép anh phải rời xa cậu ta? Anh làm không nổi, anh làm không nổi! Anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi, anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi!
Cuộc nói chuyện chẳng thể nào làm anh khá hơn, Phan Tuấn Vỹ không khỏi rơi lệ xót xa.
Ngồi ở phòng của giám đốc công ty Tam Hân nổi danh toàn quốc, hai mắt Phan Tuấn Vỹ đần ra nhìn chằm chằm bức ảnh anh mới lấy từ tay con gái, mãi mà chẳng thể nào bình tĩnh lại.
Trong bức ảnh hẳn là câu lạc bộ thuộc gia sản mà người ấy thường lui tới, ngồi trên chiếc sopha nhung lụa màu lam là hai người đàn ông dung mạo xuất chúng, ôm chặt lấy nhau dưới ánh nến mông lung mờ ảo càng thêm mờ ám khó ngờ.
Hai người trong bức ảnh đều là những người đẹp trai hiếm có khó gặp như siêu mẫu, nhưng khí chất lại không hoàn toàn giống nhau.
Một trong hai người đàn ông đôi mắt đen thẫm, đôi mắt hai mí sâu thẳm, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén, mang theo mị lực mê người không tả nổi. Chính là Âu Dương Đạo Đức suýt chút nữa bị một con nai con chọc một đống lỗ nhỏ rồi yểm bùa luôn cho hả giận.
Mà một người nam tử khác bị hắn ôm tướng mạo tuấn tú thoát tục, khí chất cao quý tao nhã, vừa nhìn là biết là một quý công tử xuất thân tốt đẹp.
Quả nhiên là siêu cấp mỹ nam tử khó gặp, Mỹ Mỹ nói đúng, anh từ đầu đến chân có chỗ nào so được với người ta? Nhìn bóng dáng phản chiếu từ chiếc cửa sát mặt đất, Phan Tuấn Vỹ cẩn thận nhìn lại mình.
Gương mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc, cái loại tướng mạo nhìn trăm ngàn lần cũng không nhớ được, dáng người gầy yếu, khí chất yếu đuối, tính cách nhu nhược, tài năng bình thường, Phan Tuấn Vỹ anh dựa vào cái gì mà cho rằng cái tên được liệt vào hạng “một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim" sẽ yêu thương chiều chuộng một mình mình? Mà anh sáng sớm hôm nay đã vội vội vàng vàng chạy đến Đài Trung gặp Mỹ Mỹ, cầm bức ảnh rồi lại đâm sấp dập ngửa chạy đến chất vấn anh họ, rốt cuộc tại sao làm như thế? Đã biết người đàn ông kia là ai chưa? Anh có thể làm gì để giành lại cái người mà anh thích đến mức chẳng biết phải làm sao?
Đầu đau như sắp vỡ ra, dạ dày trống rỗng cũng truyền đến từng trận co giật, nhưng Phan Tuấn Vỹ chẳng thèm để ý, chỉ cố chấp không ngừng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại:
“Tôi không quan tâm… không quan tâm… cậu đã hứa với tôi rồi… cậu đã hứa với tôi rồi… “
Dường như bên tai anh vẫn như nghe được giọng nói trầm thấp đau đớn đó: “Nai con, đồng ý với ta, mãi mãi ở bên cạnh ta… đồng ý với ta, mãi mãi không bỏ ta một mình…"
Ánh mắt dịu dàng, vòng tay dịu dàng, nụ hôn dịu dàng, lời hẹn thề dịu dàng, dịu dàng đến không thể nào dịu dàng hơn được… Chủ nhân, chủ nhân, lời hẹn thề trước mộ tôi không quên, cậu cũng đừng quên có được không? Có được không? Để tôi vĩnh viễn bên cạnh cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.
Van xin cậu đừng bỏ tôi lại… đừng bỏ rơi tôi…
Trái tim đau đớn đến không thở nổi, chua xót khổ đau mài mòn viền mắt yếu đuối, nước mắt đau khổ áp lực từ tối qua không kiềm được rơi xuống, Phan Tuấn Vỹ hai tay ôm mặt khóc không thành tiếng…
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng người cao cao cứng cỏi, gương mặt nhã nhặn đứng lặng trước cửa phòng của chính mình. Anh nhìn dáng lưng của người đàn ông đôi vai không ngừng run rẩy trên sopha, kinh hoảng trong lòng.
Người này là ai? Cái người đang khóc không thành tiếng này tột cùng là ai thế? Cái người giống hệt đứa em họ mà anh từ nhỏ yêu đến tận xương cốt, rồi lại xa lạ như thế này tột cùng là ai? Tiểu Vỹ của anh sẽ không khóc như thế, người đó của anh từ nhỏ tính cách yếu đuối, nhưng trời sinh lạc quan, Tiểu Vỹ bất kể bị bắt nạt đến đâu cũng sẽ không khóc như thế. Cậu ấy sẽ không khóc như trái tim đang nát ra từng mảnh nhỏ chỉ vì một bức ảnh…
Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ của anh, anh họ không muốn em khóc vì người khác.
“Tiểu Vỹ, anh không cho phép em khóc vì loại người này!"
Giọng nói lạnh lùng, Nhâm Nhã Thiên bước nhanh đến trước mặt người từ nhỏ đã chiếm cả trái tim mình, nhìn Phan Tuấn Vỹ với vẻ có thể nói là oán hận.
Anh họ?! Hoảng loạn dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, Phan Tuấn Vỹ vội vàng ngẩng đầu lên nở một nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Anh họ, anh hiểu lầm rồi, chỉ là mắt em hơi hơi dị ứng thôi, em lớn thế này sao lại còn đi khóc nhè được? Anh đúng là thích nói đùa, ha ha."
Cười gượng hai tiếng, Phan Tuấn Vỹ chớp chớp đôi mắt đỏ hoe tránh khỏi ánh mắt sáng ngời của anh họ.
“Hôm qua khi anh đưa bức ảnh cho Mỹ Mỹ, anh đã đoán được em sẽ đến tìm anh, chỉ là anh không ngờ… không ngờ nhanh như thế."
“Anh họ, sao anh lại phái người theo dõi cậu ấy? Sao anh lại phải sai người chụp lén cậu ấy? Anh… sao anh lại làm như vậy?"
“Bởi vì anh muốn em phải nhìn rõ ràng bộ mặt thật của kẻ đó!"
“Không! Em không cho phép anh mắng cậu ấy như thế!"
Tức giận đến nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi, Phan Tuấn Vỹ dù trong lòng oán hận người kia như thế nào, cũng không cho phép người khác trước mặt anh nói xấu cậu ta một chữ.
“Tiểu Vỹ, em rốt cuộc ngoan cố đến chừng nào? Đồng tính luyến ái chưa tính, nếu hắn ta thực lòng nghiêm túc đối xử với em, anh sẽ chúc phúc cho cả hai. Nhưng hắn là loại lăng nhăng chơi bời bậy bạ đến mức người ngây thơ như em chẳng thể nào mà tưởng tượng nổi, hắn ta đối với em chỉ là tùy tiện chơi đùa mấy thứ mới mẻ mà thôi, em lẽ nào cho rằng hắn sẽ có cảm tình thực lòng gì với em sao?!"
“Anh, em đã nói rồi, em không phải con nít, anh không thể cứ mãi bao bọc em được. Em lớn thế này, lần đầu tiên em thực lòng muốn gì đó, em tuyệt đối không dễ dàng mà quẳng đi được. Anh, anh có thể… có thể đừng quấy nhiễu em nữa được không?"
“Quấy nhiễu em…? Thì ra bao nhiêu tâm huyết anh đổ ra làm cho em, trong mắt em chỉ là quấy nhiễu? Tiểu Vỹ… em thay đổi rồi, trước đây em sẽ không nói với anh những lời như thế."
Nhâm Nhã Thiên lẳng lặng nhìn chăm chăm người em họ lớn lên với mình từ bé, đau thương trong lòng tràn ngập đến chẳng nói thành lời.
“Anh họ, xin lỗi… nhưng em không thể không có cậu ấy… không thể không có cậu ấy… Em biết anh từ nhỏ đã thương em, lần này em van xin anh giúp em, hãy giúp em…"
Chẳng thể che giấu nỗi sợ hãi bất an vì có thể mất người kia bất cứ lúc nào, Phan Tuấn Vỹ cúi đầu vò tóc, thống khổ thở hổn hển.
“Sở Thận Chi, hai mươi lăm tuổi, là người thừa kế đời thứ hai của công ty họ Sở, người tốt nghiệp thủ khoa trường đại học Đài Loan hệ tài chính và kinh tế, là sinh viên được trường đại học Harvard ra sức mời về, nhưng không rõ vì lý do gì mà từ bỏ ý định học thêm bên nước ngoài. Thủ lãnh loại ưu, tướng mạo tuấn tú, lại thêm gia thế hiển hách, tính cách trầm ổn, là đối tượng được các tiểu thư tranh giành. Tiểu Vỹ, người mà em muốn hỏi chuyện không phải người đơn giản đâu."
“Sở Thận Chi… Sở Thận Chi…"
“Hai người đó quen biết nhau chẳng phải mới một hai ngày, có điều người ngoài không thể biết quan hệ của họ sâu đến đâu thôi, bây giờ nhìn bức hình thân mật thế này, em muốn tin hay không cũng chẳng có tác dụng gì."
“Em muốn biết làm thế nào có thể gặp cậu ta?"
“Anh và Sở Thận Chi cũng không quen biết lắm, không thể dẫn em đến gặp, nhưng cậu ta thường đến câu lạc bộ tư nhân mà anh cũng là hội viên, em đi vào đó thử xem."
“Ý anh là “Hoằng Hi sơn trang"?"
“Em cũng biết chỗ đó?"
“Cậu… cậu ấy đưa em đến rồi…"
“Vậy tốt, ở đây có một số tư liệu liên quan đến thời gian biểu của cậu ta, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Nhưng Tiểu Vỹ, em nhớ lời anh, cái tên Âu Dương Đạo Đức đó chẳng phải loại người đơn giản như em nghĩ đâu, chuyện này, em sẽ biết nhanh thôi."
“Anh…?"
“Còn nữa, chuyện của Mỹ Mỹ em tính làm sao đây?"
“Em… em không biết…"
“Bỏ đi, em phiền muộn chuyện hắn sẽ là con rể của em cũng chẳng có tác dụng gì, vì hắn căn bản chỉ đùa giỡn với Mỹ Mỹ mà thôi, một người đường đường là chủ tịch của tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức mà cả một bữa tiệc tuyên bố đính hôn cũng tiếc chẳng tổ chức, còn muốn Mỹ Mỹ giữ bí mật, không cho phép tuyên bố với bên ngoài chuyện bọn họ đính hôn, quả thực là buồn cười quá mức!"
“Em… em… cậu ấy…"
“Theo anh thấy, để tránh cả hai cha con em khỏi bị tổn thương, phương pháp tốt nhất là từ nay em và hắn ta một đao cắt làm hai đoạn, cả đời không bao giờ gặp lại!"
“Không! Em không làm được, em không làm nổi!"
Cầm bức ảnh trên mặt bàn lao nhanh ra ngoài, giờ phút này Phan Tuấn Vỹ không thể không oán hận anh họ mình.
Vì sao lúc nào cũng ép anh phải rời xa cậu ta? Anh làm không nổi, anh làm không nổi! Anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi, anh và chủ nhân đã hẹn ước rồi!
Cuộc nói chuyện chẳng thể nào làm anh khá hơn, Phan Tuấn Vỹ không khỏi rơi lệ xót xa.
Tác giả :
Mê Dương