Nộ Xà Triền Quân
Chương 6
Dùng trụ thịt tựa như lưỡi dao băng đâm mạnh vào bên trong thân thể hắn, chỉ hơn một nửa mà hắn đã đau đến nhăn trán.
“A ──" Đau đến tê tâm liệt phế ngay cả khuôn tuấn dật Quân Bất Phàm cũng vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng từ trán chảy xuống.
Hắn đưa hai tay muốn đẩy ra nhưng mới động một chút hắn đã đau đến không chịu được, chỉ có thể nằm bên cạnh đầm điều chỉnh hơi thở, hắn kẹp chặt hai đùi cự tuyệt xâm nhập nhưng chỉ hơi động thôi lập tức dẫn đến tên kia dùng sức đâm vào.
“Vừa nóng vừa chặt, xem ra ta tìm được bảo bối rồi." Con ngươi màu vàng co rút tôn lên khuôn mặt trắng nõn của y càng thêm yêu dị.
Lưỡi đao thịt lạnh băng bị bao vây chặt chẽ một lỗ hổng cũng không có, cảm giác nóng rực khiến y nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Quân Bất Phàm vừa tức vừa giận, thân thể giống như bị xé nứt, hạ thân một chút cảm giác cũng không có, hắn thật muốn dùng một chưởng đánh chết mình, chứ không cần ở đây chịu nhục. . . . . .
“Giết ta, giết ta. . . . . ." Vô lực rên rỉ , nước mắt giàn giụa không ngừng từ khóe mắt của hắn chảy xuống.
Đột nhiên một đôi môi lạnh lẽo áp đến, hắn ngạc nhiên quên cả đau đớn.
“Loài người các ngươi đều ấm áp thế sao?" Dựng người dậy tò mò nhìn hắn, cũng không tiếp tục tiến công.
Thân thể phía dưới cũng không mềm mại lại ấm áp lạ thường, y thật không nỡ buông tay.
Y không phải không phải chưa đụng qua nữ nhân loài người, tộc ngân hoàn xà bọn họ thiên phú lạ thường, nhưng mỗi lần những cô nương kia luôn gọi giống quỷ khiến y phiền lòng chỉ làm qua loa.
Quân Bất Phàm thân thể đột nhiên chấn động, trong con ngươi đen bóng lóe ánh sao, sau khi đau đớn qua đi tê dại lại ập đến, làm hắn khó chịu chính là hạ thân vốn không hề phản ứng lúc này lại dần dần giương cao.
“Bên trong ngươi thật nóng." Thong thả kéo lưỡi dao thịt có chút thực tủy biết vị, cúi đầu cắn một cái lên cổ hắn.
“A. . . . . ." Tiếng rên rỉ vỡ tan từ trong miệng hắn tràn ra, hai mắt không có tiêu cự mê mang nhìn lên trên.
Hắn khẽ rên khiến dục vọng chôn sâu trong cơ thể triệt để bộc phát, nắm chặt eo hắn thúc mạnh về phía trước.
Một lần lại một lần đâm vào rồi rút ra, dịch thể đỏ tươi thuận theo bọn họ đưa đẩy nhỏ giọt trong nướcnhư một đóa hoa mai diễm lệ. . . . . .
“Thật chặt, so với ta tưởng tượng còn tốt hơn nhiều." Lưu luyến trên ***g ngực ửng đỏ, đôi môi bắt đầu ngậm một quả trái cây trong miệng, cẩn thận nếm hương vị của nó.
“Ô. . . . . ." Nửa người dưới vừa đau vừa tê dại, tất cả đối với hắn mà nói không khác gì đang chịu cực hình.
“Rất đau sao?" Phát hiện hắn kỳ lạ, nheo lại mắt phượng, ôm hai gò mà hắn lên quan sát.
Chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn tái xanh, trên môi không còn huyết sắc, thân thể còn run rẩy không còn thần thái như ban đầu. . . . . .
“Đi ra ngoài." Cắn chặt răng, cố ý không để ý chấn động bên trong thân thể, hắn hai mắt đỏ ngầu.
“Nơi thoải mái thế này ta còn chưa hưởng thụ đủ, vì sao muốn ta ra ngoài." Tăng nhanh tần suất đỉnh vào, tiện tay ngắt lên mông, hai bàn tay men theo bắp đùi hắn sờ xuống phía dưới.
Đúng là mỹ vị y đã lâu không sảng khoái thế này, y thật muốn vĩnh viễn ở bên trong thân thể Quân Bất Phàm mãi mãi không ra.
“Dâm xà, sẽ có một ngày ta giết ngươi." Run rẩy lấy giơ tay lên vung về hướng má tên kia, Quân Bất Phàm buột miệng mắng to.
Đáng tiếc hắn toàn thân trần truồng, hạ thân còn ngậm cự vật, một chút lực thuyết phục cũng không có ngược lại dẫn đến hứng thú chinh phục.
“Được, ta chờ ngươi nhưng ngươi đừng để ta thất vọng đấy." Đột nhiên rút ra rồi đâm vào thật mạnh, Quân Bất Phàm lập tức tỉnh trợn lớn hai mắt, không ngừng hít lấy khí như cá thiếu nước.
“A. . . . . ." Hét to một tiếng rồi ngất đi nhưng ý thức lại vô cùng thanh tĩnh.
Mỗi một lần băng trụ đi vào hắn đều có thể cảm giác được, đáng xấu hổ nhất chính là khi băng trụ rút ra lòng y lại có chút mất mác, đến khi băng trụ một lần nữa tiến vào hắn lại thở dài thỏa mãn.
Sắc mặt từ xanh biến hồng, đỉnh đầu sắp bốc khói, da thịt trên người từ màu cổ đồng biến thành đỏ bóng loáng mê người.
“Mới vừa bắt đầu đã bất tỉnh." Ngắt đầu nhũ sưng đỏ của hắn, trong con ngươi màu vàng phủ đầy dục vọng nóng bỏng.
“A ──" Đau đến tê tâm liệt phế ngay cả khuôn tuấn dật Quân Bất Phàm cũng vặn vẹo, mồ hôi to như hạt đậu nhanh chóng từ trán chảy xuống.
Hắn đưa hai tay muốn đẩy ra nhưng mới động một chút hắn đã đau đến không chịu được, chỉ có thể nằm bên cạnh đầm điều chỉnh hơi thở, hắn kẹp chặt hai đùi cự tuyệt xâm nhập nhưng chỉ hơi động thôi lập tức dẫn đến tên kia dùng sức đâm vào.
“Vừa nóng vừa chặt, xem ra ta tìm được bảo bối rồi." Con ngươi màu vàng co rút tôn lên khuôn mặt trắng nõn của y càng thêm yêu dị.
Lưỡi đao thịt lạnh băng bị bao vây chặt chẽ một lỗ hổng cũng không có, cảm giác nóng rực khiến y nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Quân Bất Phàm vừa tức vừa giận, thân thể giống như bị xé nứt, hạ thân một chút cảm giác cũng không có, hắn thật muốn dùng một chưởng đánh chết mình, chứ không cần ở đây chịu nhục. . . . . .
“Giết ta, giết ta. . . . . ." Vô lực rên rỉ , nước mắt giàn giụa không ngừng từ khóe mắt của hắn chảy xuống.
Đột nhiên một đôi môi lạnh lẽo áp đến, hắn ngạc nhiên quên cả đau đớn.
“Loài người các ngươi đều ấm áp thế sao?" Dựng người dậy tò mò nhìn hắn, cũng không tiếp tục tiến công.
Thân thể phía dưới cũng không mềm mại lại ấm áp lạ thường, y thật không nỡ buông tay.
Y không phải không phải chưa đụng qua nữ nhân loài người, tộc ngân hoàn xà bọn họ thiên phú lạ thường, nhưng mỗi lần những cô nương kia luôn gọi giống quỷ khiến y phiền lòng chỉ làm qua loa.
Quân Bất Phàm thân thể đột nhiên chấn động, trong con ngươi đen bóng lóe ánh sao, sau khi đau đớn qua đi tê dại lại ập đến, làm hắn khó chịu chính là hạ thân vốn không hề phản ứng lúc này lại dần dần giương cao.
“Bên trong ngươi thật nóng." Thong thả kéo lưỡi dao thịt có chút thực tủy biết vị, cúi đầu cắn một cái lên cổ hắn.
“A. . . . . ." Tiếng rên rỉ vỡ tan từ trong miệng hắn tràn ra, hai mắt không có tiêu cự mê mang nhìn lên trên.
Hắn khẽ rên khiến dục vọng chôn sâu trong cơ thể triệt để bộc phát, nắm chặt eo hắn thúc mạnh về phía trước.
Một lần lại một lần đâm vào rồi rút ra, dịch thể đỏ tươi thuận theo bọn họ đưa đẩy nhỏ giọt trong nướcnhư một đóa hoa mai diễm lệ. . . . . .
“Thật chặt, so với ta tưởng tượng còn tốt hơn nhiều." Lưu luyến trên ***g ngực ửng đỏ, đôi môi bắt đầu ngậm một quả trái cây trong miệng, cẩn thận nếm hương vị của nó.
“Ô. . . . . ." Nửa người dưới vừa đau vừa tê dại, tất cả đối với hắn mà nói không khác gì đang chịu cực hình.
“Rất đau sao?" Phát hiện hắn kỳ lạ, nheo lại mắt phượng, ôm hai gò mà hắn lên quan sát.
Chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn tái xanh, trên môi không còn huyết sắc, thân thể còn run rẩy không còn thần thái như ban đầu. . . . . .
“Đi ra ngoài." Cắn chặt răng, cố ý không để ý chấn động bên trong thân thể, hắn hai mắt đỏ ngầu.
“Nơi thoải mái thế này ta còn chưa hưởng thụ đủ, vì sao muốn ta ra ngoài." Tăng nhanh tần suất đỉnh vào, tiện tay ngắt lên mông, hai bàn tay men theo bắp đùi hắn sờ xuống phía dưới.
Đúng là mỹ vị y đã lâu không sảng khoái thế này, y thật muốn vĩnh viễn ở bên trong thân thể Quân Bất Phàm mãi mãi không ra.
“Dâm xà, sẽ có một ngày ta giết ngươi." Run rẩy lấy giơ tay lên vung về hướng má tên kia, Quân Bất Phàm buột miệng mắng to.
Đáng tiếc hắn toàn thân trần truồng, hạ thân còn ngậm cự vật, một chút lực thuyết phục cũng không có ngược lại dẫn đến hứng thú chinh phục.
“Được, ta chờ ngươi nhưng ngươi đừng để ta thất vọng đấy." Đột nhiên rút ra rồi đâm vào thật mạnh, Quân Bất Phàm lập tức tỉnh trợn lớn hai mắt, không ngừng hít lấy khí như cá thiếu nước.
“A. . . . . ." Hét to một tiếng rồi ngất đi nhưng ý thức lại vô cùng thanh tĩnh.
Mỗi một lần băng trụ đi vào hắn đều có thể cảm giác được, đáng xấu hổ nhất chính là khi băng trụ rút ra lòng y lại có chút mất mác, đến khi băng trụ một lần nữa tiến vào hắn lại thở dài thỏa mãn.
Sắc mặt từ xanh biến hồng, đỉnh đầu sắp bốc khói, da thịt trên người từ màu cổ đồng biến thành đỏ bóng loáng mê người.
“Mới vừa bắt đầu đã bất tỉnh." Ngắt đầu nhũ sưng đỏ của hắn, trong con ngươi màu vàng phủ đầy dục vọng nóng bỏng.
Tác giả :
Vạn Ngữ