Nộ Xà Triền Quân
Chương 53
Trong khi ngón tay vốn trêu đùa ở hậu huyệt bỗng nhiên tiến về phía vực sâu nhanh chóng bị hậu huyệt ẩm ướt nuốt chửng, rất nhanh lại tìm được nơi nổi lên, dùng sức đè xuống.
Tay của hắn vô lực bắt lấy cánh tay, thở gấp khàn khàn hô lên: “Nhanh. . . . . .nhanh quá. . . . . ."
Nhìn Quân Bất Phàm ánh mắt sáng quắc nồng đậm kích tình, hai má hồng hồng y nhìn mà thèm nhỏ dãi đúng là dụ người phạm tội ma2!
“Ngươi muốn nhanh chút sao không nói sớm." Hai ngón tay dần dần biến thành ba ngón nhanh tay đút vào.
“A. . . . . . A. . . . . ." Ngăn không được rên rỉ bật ra, đầu thuận theo tần suất lắc lư không ngừng.
Đầu lưỡi liếm mút thứ nhạy cảm nổi lên trước ngực hắn, thân thể hắn lập tức như điện giật run rẩy, tê dại truyền khắp toàn thân khiến hắn không thể nói thành lời.
“Đừng. . . . . ." Bị tiểu xà hoàn xuyên qua đầu nhũ vừa gai vừa ngứa, không cần nhìn cũng biết sưng đỏ.
“Đừng cái gì, như vậy sao?" Cười nhạt nhanh đưa ngón tay đỉnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể, cảm thấy ngón tay mình bị vách tường bên trong vừa ẩm vừa nóng bao vây chặt chẽ , tiêu hồn đến cùng cực.
Đầu ngón tay ở trong hậu huyệt trở lại nhịp nhàng, đôi môi tham lam trở lại liếm láp đầu nhũ trước ngực, đôi khi dùng răng khẽ cắn lên, kéo ra tiểu hoàn xà.
“Có thể gỡ xuống hay không?" Hắn thở dốc hỏi, hoàn xà trước ngực khiến hắn mỗi lần tắm rửa đều xấu hổ đến muốn chết.
“Như vậy nhìn rất đẹp, sao lại muốn lấy xuống." May mắn không lấy ra xà hoàn này, nếu không thật không dễ dàng tìm ra hắn.
Chuyện gì cũng có thể nghe hắn chỉ có chuyện này không thể.
Hắn trốn so với thỏ còn nhanh hơn, nếu không phải có thứ gì trói chặt trên người hắn chỉ sợ có ngày hắn biến mất, y biết đi đâu tìm hắn? !
Sau lần hắn bị trúng độc y đã hiểu nổi khổ mất mà được lại, y thật hối hận muốn chết cho nên từ nay về sau y sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, đương nhiên cũng không không gỡ xuống ấn ký của y.
“Gở. . . . . . Gở xuống. . . . . ."
Không quan tâm tiếp tục hôn lên môi hắn, ngón tay kéo ra đưa vào tốc độ biến nhanh hơn.
“Ngô. . . . . . A. . . . . ."
Quân Bất Phàm không chịu được y mơn trớn khoái cảm cuồng liệt ăn mòn làm người hít thở không thông chỉ có thể giữ chặt tay y, miệng bật ra thở dốc đứt đoạn.
“Thích vậy sao? Có cần ta dùng sức hơn một chút?" Ngón tay vẫn bên trong thân thể theo quy luật kéo ra đưa vào cố ý muốn hành hạ hắn, mỗi lần tiếp xúc đến điểm nhạy cảm thì lướt qua.
Y muốn Quân Bất Phàm hiểu, không phải mình y độc thoại, hắn cũng có dục vọng !
Quân Bất Phàm cảm thấy cả người như lửa, một trận kích thích lòng người vui sướng như sóng biển điên cuồng trào dâng không ngừng quấn lấy hắn.
“Ừ. . . . . . A. . . . . ." Hắn rên rỉ, thân thể uống cong, phân thân ngang tàng cứng ngắc như thiết.
“Muốn ta sao?" Dừng lại động tác tay, cắn vành tai của hắn hỏi.
Hắn không còn lòng dạ trả lời, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, thân thể không tự chủ phối hợp đu đưa theo tiết tấu, phân thân dựng đứng, linh khẩu không ngừng nhỏ ra dịch thể trong suốt.
Nghe hắn nén rên rỉ, không khác hỏa thượng kiêu du không thể thu thập, khuôn mặt như ngọc nháy mắt đỏ đến rỉ máu.
“Ngươi là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta. . . . . ." Hôn từ lông mày đến chóp mũi, đến đôi môi, một đường đi xuống cho đến lưỡi xà dừng lại giữa hai đùi.
“. . . . . ." Một dự cảm không tốt ập lên đầu.
“Thật ngọt." Lưỡi xà đỏ tươi liếm láp lấy linh khẩu, miệng rắn mở to đem ngay ngắn nuốt vào.
“Ngô. . . . . . không nên như vậy. . . . . ." Cảm nhận được đầu lưỡi đang quấn quanh lấy hắn.
Nhìn mái tóc đen chen giữa chân, hắn không khỏi lo lắng xà yêu có phải thấy hắn không thỏa mãn được dục vọng của y, dưới cơn nóng giận muốn ăn hắn?
Tay của hắn vô lực bắt lấy cánh tay, thở gấp khàn khàn hô lên: “Nhanh. . . . . .nhanh quá. . . . . ."
Nhìn Quân Bất Phàm ánh mắt sáng quắc nồng đậm kích tình, hai má hồng hồng y nhìn mà thèm nhỏ dãi đúng là dụ người phạm tội ma2!
“Ngươi muốn nhanh chút sao không nói sớm." Hai ngón tay dần dần biến thành ba ngón nhanh tay đút vào.
“A. . . . . . A. . . . . ." Ngăn không được rên rỉ bật ra, đầu thuận theo tần suất lắc lư không ngừng.
Đầu lưỡi liếm mút thứ nhạy cảm nổi lên trước ngực hắn, thân thể hắn lập tức như điện giật run rẩy, tê dại truyền khắp toàn thân khiến hắn không thể nói thành lời.
“Đừng. . . . . ." Bị tiểu xà hoàn xuyên qua đầu nhũ vừa gai vừa ngứa, không cần nhìn cũng biết sưng đỏ.
“Đừng cái gì, như vậy sao?" Cười nhạt nhanh đưa ngón tay đỉnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể, cảm thấy ngón tay mình bị vách tường bên trong vừa ẩm vừa nóng bao vây chặt chẽ , tiêu hồn đến cùng cực.
Đầu ngón tay ở trong hậu huyệt trở lại nhịp nhàng, đôi môi tham lam trở lại liếm láp đầu nhũ trước ngực, đôi khi dùng răng khẽ cắn lên, kéo ra tiểu hoàn xà.
“Có thể gỡ xuống hay không?" Hắn thở dốc hỏi, hoàn xà trước ngực khiến hắn mỗi lần tắm rửa đều xấu hổ đến muốn chết.
“Như vậy nhìn rất đẹp, sao lại muốn lấy xuống." May mắn không lấy ra xà hoàn này, nếu không thật không dễ dàng tìm ra hắn.
Chuyện gì cũng có thể nghe hắn chỉ có chuyện này không thể.
Hắn trốn so với thỏ còn nhanh hơn, nếu không phải có thứ gì trói chặt trên người hắn chỉ sợ có ngày hắn biến mất, y biết đi đâu tìm hắn? !
Sau lần hắn bị trúng độc y đã hiểu nổi khổ mất mà được lại, y thật hối hận muốn chết cho nên từ nay về sau y sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, đương nhiên cũng không không gỡ xuống ấn ký của y.
“Gở. . . . . . Gở xuống. . . . . ."
Không quan tâm tiếp tục hôn lên môi hắn, ngón tay kéo ra đưa vào tốc độ biến nhanh hơn.
“Ngô. . . . . . A. . . . . ."
Quân Bất Phàm không chịu được y mơn trớn khoái cảm cuồng liệt ăn mòn làm người hít thở không thông chỉ có thể giữ chặt tay y, miệng bật ra thở dốc đứt đoạn.
“Thích vậy sao? Có cần ta dùng sức hơn một chút?" Ngón tay vẫn bên trong thân thể theo quy luật kéo ra đưa vào cố ý muốn hành hạ hắn, mỗi lần tiếp xúc đến điểm nhạy cảm thì lướt qua.
Y muốn Quân Bất Phàm hiểu, không phải mình y độc thoại, hắn cũng có dục vọng !
Quân Bất Phàm cảm thấy cả người như lửa, một trận kích thích lòng người vui sướng như sóng biển điên cuồng trào dâng không ngừng quấn lấy hắn.
“Ừ. . . . . . A. . . . . ." Hắn rên rỉ, thân thể uống cong, phân thân ngang tàng cứng ngắc như thiết.
“Muốn ta sao?" Dừng lại động tác tay, cắn vành tai của hắn hỏi.
Hắn không còn lòng dạ trả lời, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, thân thể không tự chủ phối hợp đu đưa theo tiết tấu, phân thân dựng đứng, linh khẩu không ngừng nhỏ ra dịch thể trong suốt.
Nghe hắn nén rên rỉ, không khác hỏa thượng kiêu du không thể thu thập, khuôn mặt như ngọc nháy mắt đỏ đến rỉ máu.
“Ngươi là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta. . . . . ." Hôn từ lông mày đến chóp mũi, đến đôi môi, một đường đi xuống cho đến lưỡi xà dừng lại giữa hai đùi.
“. . . . . ." Một dự cảm không tốt ập lên đầu.
“Thật ngọt." Lưỡi xà đỏ tươi liếm láp lấy linh khẩu, miệng rắn mở to đem ngay ngắn nuốt vào.
“Ngô. . . . . . không nên như vậy. . . . . ." Cảm nhận được đầu lưỡi đang quấn quanh lấy hắn.
Nhìn mái tóc đen chen giữa chân, hắn không khỏi lo lắng xà yêu có phải thấy hắn không thỏa mãn được dục vọng của y, dưới cơn nóng giận muốn ăn hắn?
Tác giả :
Vạn Ngữ