Nộ Xà Triền Quân
Chương 27
“Sao thế được, ngươi sẽ gặp nguy hiểm, ta sao có thể không quản, loài người các ngươi không phải có câu giúp đỡ phải giúp đến cùng sao?"
“Nhưng ngươi là yêu, ta là người. . . . . ."
“Ta sinh ra đã là yêu, ta cũng không muốn, chẳng lẽ người và yêu không thể chung sống ?" Chép miệng, Tang hốc mắt đỏ lừng, bộ dạng cực kỳ đáng thương .
“Này. . . . . . Được rồi." Do dự chốc lát, rốt cuộc hắn vẫn đồng ý.
Chuyến này trở về kinh hành một điểm nắm chắc cũng không có, trong kinh đã thay đổi muốn rửa sạch hàm oan cũng không phải dễ?
Có người bên cạnh giúp cũng tốt, lỡ như có người tìm đến ít nhất cũng có Tang ngăn chặn. . . . . .
Trong lòng thầm suy tính, tự nhiên cũng không dùng mặt lạnh nhìn Tang, kéo khóe môi nở nụ cười như xuân phong hóa vũ, Tang bị lây theo cong miệng cười toe toét.
“Phàm phàm, ngươi thật tốt ." Tang như cún con lắc lắc cái đuôi muốn lấy lòng chủ nhân, vừa thuận tiện nắm lấy tay hắn lắc đi lắc lại.
“Đừng gọi ta Phàm Phàm, nghe thấy không thoải mái ." Sủng nịch sờ sờ đầu Tang, hắn không nhịn được lại cười.
Thật là một xà yêu đơn thuần, so với cái tên vui buồn thất thường đúng một trên một dưới đất!
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng tên kia, bây giờ tám phần biết hắn bỏ trốn, chắc đang tức điên đây. . . . . .
………
Lại nói, người kia cầm hộp đựng thức ăn lần nữa trở lại sơn động, nhìn động phủ rỗng tuếch mặt lập tức đen kịt.
“Quân Bất Phàm, rất tốt ngươi lại dám lừa ta!" Quát lên như sấm đem hộp cơm nện trên mặt đất, một chưởng đem sơn động dời thành mặt đất bằng phẳng.
Còn nói đói bụng, muốn ăn cơm giống lần trước, căn bản đang lừa y, muốn dụ y rời khỏi để chạy trốn!
Chưa từng tức giận như hiện tại, tim giống như bị đao cắt một mảng lớn. . . . . .
“Trên người ngươi có ký hiệu ta để lại, đừng tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ra." Sau khi tỉnh táo, bấm chỉ tính toán, y lập tức biết vị trí Quân Bất Phàm , lập tức phi thân đuổi theo.
Y bay đến bên bìa rừng, thấy Quân Bất Phàm đang đứng bên cạnh là Tang, dừng lại bước chân.
Một là tù binh y, một là đệ đệ ruột y, hai người lại đang nói cười chung một chỗ. . . . . .
Thì ra hắn biết cười, không giống mỗi lần đối mặt y đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí trong lúc hưởng thụ cũng chưa từng cười qua với y!
Chẳng lẽ nói, hắn rất ghét y?
Nghĩ đến ở đây ngực đau đớn, hít thở không thông cảm giác trước mắt y tối sầm, thiếu chút té ngã trên đất.
“Quân Bất Phàm, ngươi lại chịu cho hắn gọi ngươi Phàm Phàm." Tuấn nhan bực bội, tựa vào trên cây hận không được nhào đến trước đánh Tang một chưởng.
Nhìn bàn tay của mình, y thất thần. . . . . .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tang là đệ đệ ruột của y, cho dù muốn giết cũng phải giết Quân Bất Phàm, sao lại muốn giết Tang?
Nhìn nơi cách đó không xa, bộ dạng hai người thân mật, cảm giác lạ thường không ngừng dâng lên, nói không nên ngũ vị tạp trần.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn đoạn tuyệt suy nghĩ bắt lại Quân Bất Phàm, y biết cho dù bắt Quân Bất Phàm trở về cũng không tác dụng, Quân Bất Phàm chỉ càng thêm hận y.
Y muốn Quân Bất Phàm đối xử mình như với Tang, cười với y, nụ cười xuất phát từ nội tâm. . . . . .
“Nhưng ngươi là yêu, ta là người. . . . . ."
“Ta sinh ra đã là yêu, ta cũng không muốn, chẳng lẽ người và yêu không thể chung sống ?" Chép miệng, Tang hốc mắt đỏ lừng, bộ dạng cực kỳ đáng thương .
“Này. . . . . . Được rồi." Do dự chốc lát, rốt cuộc hắn vẫn đồng ý.
Chuyến này trở về kinh hành một điểm nắm chắc cũng không có, trong kinh đã thay đổi muốn rửa sạch hàm oan cũng không phải dễ?
Có người bên cạnh giúp cũng tốt, lỡ như có người tìm đến ít nhất cũng có Tang ngăn chặn. . . . . .
Trong lòng thầm suy tính, tự nhiên cũng không dùng mặt lạnh nhìn Tang, kéo khóe môi nở nụ cười như xuân phong hóa vũ, Tang bị lây theo cong miệng cười toe toét.
“Phàm phàm, ngươi thật tốt ." Tang như cún con lắc lắc cái đuôi muốn lấy lòng chủ nhân, vừa thuận tiện nắm lấy tay hắn lắc đi lắc lại.
“Đừng gọi ta Phàm Phàm, nghe thấy không thoải mái ." Sủng nịch sờ sờ đầu Tang, hắn không nhịn được lại cười.
Thật là một xà yêu đơn thuần, so với cái tên vui buồn thất thường đúng một trên một dưới đất!
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng tên kia, bây giờ tám phần biết hắn bỏ trốn, chắc đang tức điên đây. . . . . .
………
Lại nói, người kia cầm hộp đựng thức ăn lần nữa trở lại sơn động, nhìn động phủ rỗng tuếch mặt lập tức đen kịt.
“Quân Bất Phàm, rất tốt ngươi lại dám lừa ta!" Quát lên như sấm đem hộp cơm nện trên mặt đất, một chưởng đem sơn động dời thành mặt đất bằng phẳng.
Còn nói đói bụng, muốn ăn cơm giống lần trước, căn bản đang lừa y, muốn dụ y rời khỏi để chạy trốn!
Chưa từng tức giận như hiện tại, tim giống như bị đao cắt một mảng lớn. . . . . .
“Trên người ngươi có ký hiệu ta để lại, đừng tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ra." Sau khi tỉnh táo, bấm chỉ tính toán, y lập tức biết vị trí Quân Bất Phàm , lập tức phi thân đuổi theo.
Y bay đến bên bìa rừng, thấy Quân Bất Phàm đang đứng bên cạnh là Tang, dừng lại bước chân.
Một là tù binh y, một là đệ đệ ruột y, hai người lại đang nói cười chung một chỗ. . . . . .
Thì ra hắn biết cười, không giống mỗi lần đối mặt y đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí trong lúc hưởng thụ cũng chưa từng cười qua với y!
Chẳng lẽ nói, hắn rất ghét y?
Nghĩ đến ở đây ngực đau đớn, hít thở không thông cảm giác trước mắt y tối sầm, thiếu chút té ngã trên đất.
“Quân Bất Phàm, ngươi lại chịu cho hắn gọi ngươi Phàm Phàm." Tuấn nhan bực bội, tựa vào trên cây hận không được nhào đến trước đánh Tang một chưởng.
Nhìn bàn tay của mình, y thất thần. . . . . .
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tang là đệ đệ ruột của y, cho dù muốn giết cũng phải giết Quân Bất Phàm, sao lại muốn giết Tang?
Nhìn nơi cách đó không xa, bộ dạng hai người thân mật, cảm giác lạ thường không ngừng dâng lên, nói không nên ngũ vị tạp trần.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn đoạn tuyệt suy nghĩ bắt lại Quân Bất Phàm, y biết cho dù bắt Quân Bất Phàm trở về cũng không tác dụng, Quân Bất Phàm chỉ càng thêm hận y.
Y muốn Quân Bất Phàm đối xử mình như với Tang, cười với y, nụ cười xuất phát từ nội tâm. . . . . .
Tác giả :
Vạn Ngữ