Nộ Xà Triền Quân
Chương 20
“Đệ có phải muốn chọc ta giận?" Mái tóc dài màu đen trong nháy mắt biến thành vô số nhiều con rắn nhỏ màu trắng và đen bay múa đầy trời, khí thế kinh người.
“Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Lần đầu thấy Vương huynh phát hỏa, Tang cũng sợ hãi, rục đầu trốn sang một bên.
“Không phải là tốt rồi, biết điều nhanh trở về, ta sẽ không tức giận." Vỗ về gương mặt tương tự y, thu liễm tức giận, rắn nhỏ trên đầu biến trở lại mái tóc dài tùy ý xõa trên vai.
“Tốt, đệ nghe theo Vương huynh ." Tang len lén lau đi nước mắt, hai ba bước quay đầu rời khỏi.
…………
Trong sơn động âm u trừ tiếng nước chỉ có tiếng hít thở đều đều như hành quân của Quân Bất Phàm, sau khi y rời đi hắn mệt mỏi nằm trên giường đá ngủ.
“Biết điều một chút, biết không? Nếu không ta đem ngươi cho người khác." Nửa mang theo uy hiếp nắn gò má hắn, đem tất cả buồn bực trong lòng phát tiết trên người hắn.
Biết rõ chuyện không liên quan Quân Bất Phàm nhưng vẫn không vui, nghĩ đến đệ đệ y cưng chiều nhất cũng muốn hắn, trên tay lực đạo không khỏi mạnh thêm.
Trong lúc ngủ mơ, hắn cảm thấy hai má đau rát, hé mở đôi mắt sương mù, ánh vào mắt chính là ngươi mặt bất phàm cùng mắt phượng hẹp dài không có ôn nhu chỉ có lạnh thấu xương.
“Ngô. . . . . ." Thần trí dần dần thanh tĩnh, hắn buồn bực hừ một tiếng, hạ thân yếu ớt vô lực căn bản không thể ngồi dậy.
“Vậy mà đã không còn sức, vừa rồi còn nói muốn bồi ta." Thu tay lại thuận theo cánh tay hắn sờ soạn xuống dưới, đùa giỡn thắt lưng bấm một cái.
Nếu không phải thấy bộ dạng hắn bơ phờ , y thật muốn áp đảo hắn cả ngày cả đêm.
“Mấy ngày qua không ăn đương nhiên không có sức." Giọng nói khàn khàn, Quân Bất Phàm đói đến bụng kêu òng ọc không muốn cử động.
Bây giờ trong bụng rỗng tuếch, nếu tiếp tục không ăn gì, sợ rằng qua không được bao lâu sẽ hồn về Tây Thiên mất, vậy những ngày qua sống nhẫn nhục chịu đựng coi như phí công.
“Bên kia không phải đã có thịt nai, không lẽ còn muốn ta đút ngươi ăn." Mắt phượng nhẹ lướt qua một đống đầu nai chồng chất trong sơn động.
Mấy ngày qua không ăn, y thiếu chút đã quên, Quân Bất Phàm là người không giống hắn là yêu, mấy ngày không ăn không uống không tính là gì. . . . .
“Những thứ thịt kia sớm thối rửa, không thể ăn." Mấy ngày không ăn lại không xử lý qua, không thối cũng nát, ăn vào chắc chắn không còn nửa mạng.
“Ngươi muốn thừa dịp ta ra ngoài tìm thức ăn rồi bỏ trốn đúng không. . . . . ." Nheo lại mắt phượng, Xà Tộc trời sanh tính đa nghi, y không tin Quân Bất Phàm, nhất là trước đó Quân Bất Phàm đã từng mắc lỗi.
“Ngươi nhìn ta thế này còn trốn được sao?" Chuyển động bả vai một chút, hắn khổ sở cười.
Đừng nói bỏ chạy chỉ nói đi theo tình trạng hắn hiện tại, đi không tới nửa đường chỉ sợ ngất xỉu trên đất, hắn còn chưa ngốc đến trình độ đó, dùng mạng mình để giỡn.
“Nói cũng đúng, bộ dạng của ngươi đi ra ngoài sợ rằng lập tức trở thành mục tiêu của đám người Xà Tộc, không phải tất cả Xà Tộc đều tốt giống như ta." Sờ sờ càm, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Trên làn da màu mật ong đều lưu lại loang lỡ vết ứ đọng, hơn nữa giữa hai đùi không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đục, khiến người hiểu lầm. . . . . .
Bất quá trên người hắn có lưu lại tiêu ký của y, cho dù trốn xa hơn nửa y cũng có biện pháp bắt hắn trở về!
“Ta đói sắp chết, nếu không ngươi muốn làm với gian thi {xác chết} sao." Bị nhìn đến da đầu tê dại, hắn định nhắm hai mắt bày ra biểu tình mặc y xâm lược.
“Gian thi? Thân thể của ngươi không phải vậy ." Hung hăng sờ soạng trên đùi hắn, đem ngón tay thấm đầy trọc dịch đưa đến trước mặt hắn, cười gian.
“Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Lần đầu thấy Vương huynh phát hỏa, Tang cũng sợ hãi, rục đầu trốn sang một bên.
“Không phải là tốt rồi, biết điều nhanh trở về, ta sẽ không tức giận." Vỗ về gương mặt tương tự y, thu liễm tức giận, rắn nhỏ trên đầu biến trở lại mái tóc dài tùy ý xõa trên vai.
“Tốt, đệ nghe theo Vương huynh ." Tang len lén lau đi nước mắt, hai ba bước quay đầu rời khỏi.
…………
Trong sơn động âm u trừ tiếng nước chỉ có tiếng hít thở đều đều như hành quân của Quân Bất Phàm, sau khi y rời đi hắn mệt mỏi nằm trên giường đá ngủ.
“Biết điều một chút, biết không? Nếu không ta đem ngươi cho người khác." Nửa mang theo uy hiếp nắn gò má hắn, đem tất cả buồn bực trong lòng phát tiết trên người hắn.
Biết rõ chuyện không liên quan Quân Bất Phàm nhưng vẫn không vui, nghĩ đến đệ đệ y cưng chiều nhất cũng muốn hắn, trên tay lực đạo không khỏi mạnh thêm.
Trong lúc ngủ mơ, hắn cảm thấy hai má đau rát, hé mở đôi mắt sương mù, ánh vào mắt chính là ngươi mặt bất phàm cùng mắt phượng hẹp dài không có ôn nhu chỉ có lạnh thấu xương.
“Ngô. . . . . ." Thần trí dần dần thanh tĩnh, hắn buồn bực hừ một tiếng, hạ thân yếu ớt vô lực căn bản không thể ngồi dậy.
“Vậy mà đã không còn sức, vừa rồi còn nói muốn bồi ta." Thu tay lại thuận theo cánh tay hắn sờ soạn xuống dưới, đùa giỡn thắt lưng bấm một cái.
Nếu không phải thấy bộ dạng hắn bơ phờ , y thật muốn áp đảo hắn cả ngày cả đêm.
“Mấy ngày qua không ăn đương nhiên không có sức." Giọng nói khàn khàn, Quân Bất Phàm đói đến bụng kêu òng ọc không muốn cử động.
Bây giờ trong bụng rỗng tuếch, nếu tiếp tục không ăn gì, sợ rằng qua không được bao lâu sẽ hồn về Tây Thiên mất, vậy những ngày qua sống nhẫn nhục chịu đựng coi như phí công.
“Bên kia không phải đã có thịt nai, không lẽ còn muốn ta đút ngươi ăn." Mắt phượng nhẹ lướt qua một đống đầu nai chồng chất trong sơn động.
Mấy ngày qua không ăn, y thiếu chút đã quên, Quân Bất Phàm là người không giống hắn là yêu, mấy ngày không ăn không uống không tính là gì. . . . .
“Những thứ thịt kia sớm thối rửa, không thể ăn." Mấy ngày không ăn lại không xử lý qua, không thối cũng nát, ăn vào chắc chắn không còn nửa mạng.
“Ngươi muốn thừa dịp ta ra ngoài tìm thức ăn rồi bỏ trốn đúng không. . . . . ." Nheo lại mắt phượng, Xà Tộc trời sanh tính đa nghi, y không tin Quân Bất Phàm, nhất là trước đó Quân Bất Phàm đã từng mắc lỗi.
“Ngươi nhìn ta thế này còn trốn được sao?" Chuyển động bả vai một chút, hắn khổ sở cười.
Đừng nói bỏ chạy chỉ nói đi theo tình trạng hắn hiện tại, đi không tới nửa đường chỉ sợ ngất xỉu trên đất, hắn còn chưa ngốc đến trình độ đó, dùng mạng mình để giỡn.
“Nói cũng đúng, bộ dạng của ngươi đi ra ngoài sợ rằng lập tức trở thành mục tiêu của đám người Xà Tộc, không phải tất cả Xà Tộc đều tốt giống như ta." Sờ sờ càm, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Trên làn da màu mật ong đều lưu lại loang lỡ vết ứ đọng, hơn nữa giữa hai đùi không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đục, khiến người hiểu lầm. . . . . .
Bất quá trên người hắn có lưu lại tiêu ký của y, cho dù trốn xa hơn nửa y cũng có biện pháp bắt hắn trở về!
“Ta đói sắp chết, nếu không ngươi muốn làm với gian thi {xác chết} sao." Bị nhìn đến da đầu tê dại, hắn định nhắm hai mắt bày ra biểu tình mặc y xâm lược.
“Gian thi? Thân thể của ngươi không phải vậy ." Hung hăng sờ soạng trên đùi hắn, đem ngón tay thấm đầy trọc dịch đưa đến trước mặt hắn, cười gian.
Tác giả :
Vạn Ngữ