Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 56: Đi vào tẩm cung của cầm thú (4)

Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 56: Đi vào tẩm cung của cầm thú (4)

"Ngẩng đầu lên."

Nghe được giọng nói lãnh đạm kiên định kia, La Chu co rúm lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Đối diện với cặp mắt lãnh khốc lợi hại, sâu thăm thẳm giống như có thể đem người đối diện nuốt hết vào trong, mỗi tế bào thần kinh trên cơ thể nàng đều kêu gào muốn chạy trốn. Nàng sợ người đàn ông khủng bố này, thật sự rất sợ. Vừa nhìn thấy hắn, màn máu tanh ghê người ở thôn Nạp Mộc A sẽ lại hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng sợ, sợ chính mình còn chưa kịp giãy dụa bỏ trốn, chỉ nhát mắt đã trở thành một khối thi thể không trọn vẹn trong địa ngục tanh máu đó.

Nữ nô này sau khi tắm rửa sạch sẽ, quả nhiên da thịt đã trở nên trắng hồng nhẵn mịn. Chỉ là hai gò má cùng cánh môi đều có dấu vết xanh tím, sự sợ hãi trong mắt so với lúc trước càng tăng lên, tinh thần mảnh mai tới mức tùy lúc đều có thể ngất đi.

"Ngươi không phải người Bác Ba." Hắn đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng, đầu ngón tay có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự run rẩy nho nhỏ của nàng, vừa trêu trọc vừa vạch trần nàng, "Chỉ có quý nữ Trung Nguyên được nuôi dưỡng nơi khuê phòng mới có thể có làn da trắng noãn như vậy. Nói, ngươi là ai?" Dừng lại một chút, hắn đùa giỡn thổi một hơi nhẹ tới khuôn mặt thanh tú đầy vết xanh tím, môi hiện lên một độ cong sắc bén kiên định, đôi mắt lãnh khốc không hề có chút mềm mại nào, "Đừng nghĩ có thể lừa gạt ta, hậu quả ngươi chắc chắn không thể thừa nhận nổi."

"Hồi bẩm vương, thần. . . . . . Thần không phải Trung Nguyên quý nữ, nhà của thần cách nơi này rất rất xa, thần. . . . . . Thần đang chuyển kinh trên đường cầu nguyện, mở mắt ta thì. . . . . . Thì thấy mình đang đứng ở trong thôn Nạp Mộc A, rời xa khỏi quê hương mình. Thần. . . . . . Thần cũng không biết vì sao. . . . . .Vì sao lại. . . . . . Đi tới nơi này? Thần ở nhờ một nhà trong thôn Nạp Mộc A, nửa năm sau thì. . . . . . Thì trở thành ngao nô." Toàn bộ nội dung đã kể với Thích Già Thát Tu, giờ lại được kể lại một lần nữa. Thực vớ vần, nhưng cũng là những lời chân thật nhất. Nàng lúc này càng cảm thấy may mắn vì lúc trước không nói dối với Thích Già Thát Tu.

"Liệt Thích Già Thát Tu đã từng đặt ra nghi vấn về lai lịch của ngươi?" Đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm, bắn ra từng tia ánh sáng lạnh. Nghĩ lại, hắn đã biết ngao nô trước mặt này tuyệt đối biết cái tên Liệt Thích Già Thát Tu này.

"Dạ phải" La Chu run sợ mà trả lời.

Tán Bố Trác Đốn yên lặng suy nghĩ, Liệt từng đặt nghi vấn về nữ nô này, lại vẫn giữ lại tánh mạng của nàng, như vậy chứng minh lời nói của nàng tám chín phần là thật. Hắn đột nhiên nhớ lại khi mới quay về Vương thành, Bạch Mã Đan Tăng từng nói với hắn có người nhìn trộm mắt hồn của trường đao, cũng hỏi hắn có gặp gỡ người nào kỳ lạ không. Lúc ấy hắn trả lời là không, hiện tại nghĩ lại, chẳng lẽ người kỳ lạ mà Bạch Mã Đan Tăng nói chính là nữ nô lai lịch kỳ quái này? Hắn đột nhiên nhấc La Chu dưới đất lên, kéo tới bên giường thấp, thân thể cao lớn đè ép lên, chóp mũi cao thẳng tiến đến bên cổ nàng cẩn thận ngửi ngửi.

Thân thể La Chu đột nhiên cứng lại, thắt lưng bị thương tổn quá mức đã làm tiêu tán toàn bộ lực giãy dụa của nàng. Nàng cũng không dám vuốt râu cọp, phản kháng vô ích. Chỉ có thể giống như một miếng thịt mềm ngồi ở trên giường, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Tầm mắt nàng ngừng lại trên một đóa sen màu vàng kim, ánh mắt không hề có sự chuyên chú, mà dần dần trở nên mê mang.

"Trên người ngươi tỏa ra mùi xử nữ." Không lâu sau, bên cổ phát ra tiếng nói nhỏ trầm, không mang theo chút tình cảm nào. Ngũ quan sắc bén chặn đi bông hoa sen, đôi mắt ưng lãnh khốc nhìn thẳng xuống nàng, tựa như mãnh thú sắp vươn vuốt xé rách con mồi.

"Hồi bẩm vương, thần. . . . . . Thần là xử nữ." La Chu lúng túng khó hiểu, không biết vì sao đề tài lại chuyển qua vấn đề thân thể nàng, nhưng vẫn trả lời ngay không dám chậm trễ. Là xử nữ, liệu có thể qua được cửa này, tiếp tục sống sót?

"Nhưng mà xử nữ cũng không nhất định phải có màng trinh hoàn hảo." Tán Bố Trác Đốn cười lạnh, "Mở chân lớn ra, ta muốn kiểm tra."

La Chu hoảng sợ lắc đầu, môi cùng má càng thêm trắng bệch, thân thể giống như rơi vào hầm băng, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu xương. Nàng tình nguyện bị Ngân Nghê cắn một phát, bị cầm thú Vương đá một cú, nhưng một lần cũng không nguyện để hắn xâm phạm tàn bạo tấm thân xử nữ hơn hai mươi năm này.

"Mở ra." Tán Bố Trác Đốn hung ác đến đáng sợ nhìn nàng, môi hé ra nói những lời tuy hiếp tàn khốc, "Hay là, ngươi muốn giao thân xác cho ngao khuyển cùng báo tuyết?"

Thân thể lạnh lẽo thoáng chốc đông cứng nhưng cũng không dám kháng cự, nàng cắn chặt môi dưới, nhịn xuống nỗi sợ hãi cùng khuất nhục, run rẩy mở đùi ra.

Bên trong áo khoác mỏng manh, không mặc bất cứ thứ gì. Bàn tay to của cầm thú Vương kéo áo nàng xuống, không có động tác dư thừa, cũng không có chút thương tiếc nào, nó cứ tần nhẫn mà đâm vào trong thân thể khô khốc nhỏ nhắn của nàng.

Từ trong nơi chưa từng có ai xâm nhập truyền đến sự đau nhức tựa như xé rách, tầng tầng lớp lớp thịt xinh đẹp mềm mại bên trong co rút kịch liệt, ý muốn đem thứ xâm nhập đẩy ra ngoài. Nhưng cố hết sức lực lại vẫn là vô cùng nhỏ bé so với người đàn ông cường hãn, ngón tay thô to vẫn chen vào, từng bước tách ra vách thịt, chen vào bên trong hoa kính chặt căng lại không kém phần mềm mại.

Ngón tay thô dài của Tán Bố Trác Đốn mới tiến vào một đoạn liền dừng lại, hắn nhíu mi, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lớp màng mềm dẻo, đột ngột cười ra thành tiếng, "Hừm, không ngờ lại là hình bán nguyệt hoàn nguyệt."

Cả người La Chu cứng ngắc, chỉ có thể run rẩy, ánh mắt thất thần không có tiêu cự mà nhìn người đàn ông khủng bố trên người, hết sức nhẫn nại chịu đựng sự khó chịu khác lạ trong thân thể truyền ra. Ở dưới thân Trát Tây Lãng Thố, nàng là trân bảo gìn giữ trong lòng bàn tay, trong lòng ngoại trừ e lệ chỉ có ngọt ngào ấm áp. Ở trong tay Thích Già Thát Tu, nàng là món đồ chơi có giá trị. Ở dưới thân cầm thú Vương, nàng chính là món hàng đang được kiểm nghiệm. Hình ảnh binh sĩ lôi ra bộ phận sinh dục nữ từ trong thân mình các cô gái ở thôn Nạp Mộc A lại hiện lên, lồng ngực phập phồng nỗi sợ hãi cái chết. Nỗi sợ hãi kia lớn tới mức, nó dễ dàng áp chế đi sự xấu hổ của nữ tính và sự giận dữ khi bị làm nhục.

Tán Bố Trác Đốn tỉ mỉ sờ soạng một hồi mới chậm rãi rút ngón tay ra, ngón tay màu cổ đồng vẫn còn dính chất lỏng động tình trong suốt, đầu ngón tay còn dính theo một ít tơ máu.

"Tuổi?" Hắn cầm lấy tay trái La Chu, ngón tay thô to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đầy sẹo của nàng.

"Hai mươi." La Chu tuyệt vọng nhìn ngón tay màu đồng chơi đùa chỗ da khô. Cánh tay trái của nàng có thể thoát được không?

"Hai mươi. . . . . ." Tán Bố Trác Đốn nỉ non lặp đi lặp lại, mắt ưng sâu thẳm khó dò vô cùng.

Hai mươi đã là tuổi giới hạn để làm đồ cúng, rốt cuộc hắn có muốn đem nữ nô này hiến cho Bạch Mã Đan Tăng làm đồ tế hay không? Cánh tay giơ lên đem nữ nô đang ở trong tay quăng ra ngoài, không ngoài ý muốn, liền thấy Ngân Nghê cùng báo tuyết cùng nhau thận trọng đỡ lấy nàng.

Thân thể nữ nô nhỏ xinh cuộn thành một đoàn, cũng không biết là do sợ hãi hay là do đau đớn. Mái tóc mượt mà đem khuôn mặt nhỏ che lại hết, thấy không rõ biểu tình của nàng lúc này. Ngân Nghê cùng báo tuyết bao quanh nàng, thỉnh thoảng lại liếm da thịt của nàng đang lộ ra ngoài, thỉnh thoảng dùng móng vuốt khảy qua khảy lại giống như đang nghịch bóng, có vẻ rất thích thú.

Bạch Mã Đan Tăng từng nói người có thể nhìn trộm mắt hồn của trường đao rất thú vị, hắn thật sự cảm thấy nô lệ được ngao khuyển cùng báo tuyết xem là sủng vật chơi đùa lại càng thú vị hơn.

Trong lòng liền ra quyết định, đứng dậy để cho bọn thị nữ giúp mình thay đi áo ngoài dính máu. Hắn không hề cười lấy một cái, đi rất nhanh ra bên ngoài tẩm cung. Đến khi ra đến bên ngoài, bước chân dừng lại một chút, đột nhiên đưa chân đá Cách Tang Trác Mã vào trong phòng.

"Nếu ngao nô tên “Heo" kia chết, ngươi cũng đừng mong sống." Hắn thản nhiên bỏ lại một câu, rồi đi ra cửa tẩm cung.

Ngay từ lúc ban đầu, hắn đã cảm nhận được một luồng ánh mắt như thiêu như đốt, khi thì nhìn hắn oán hận, khi thì lo lắng mà nhìn ngao nô đang bị hắn làm nhục. Thì ra cả hai ngao nô đều bất tuân như vậy. Chỉ là ngao nô quỳ gối bên ngoài không có hương thơm xử nữ, đã làm cho hứng thú của hắn mất hơn phân nửa.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại