Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 143: Pháp vương chữa thương (hai)
Thân thể từ trong ra ngoài đều là cảm giác ấm áp dào dạt, một chút cũng không hề đau. Bụng cùng xương cốt như có ngàn vạn con khiến đang bò đang cắn ở trên, cảm giác thật ngứa chỉ hận không thể duỗi tay dùng sức gãi gãi một phen. Chính là sức lực cả người giống như đều bị rút sạch đi, người mềm như bông, ngay cả muốn cử động một ngón tay cũng không nổi.
La Chu vừa mới cố hết sức mà mở mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại, hoảng hốt mà nhắm mắt lại, đôi mày thanh tú khó chịu nhăn thành một đoàn. Ánh sáng ở đâu ra vậy? Chói mắt quá đi!
“Heo nhỏ ngốc, ta sẽ tắt mấy cái đèn đi rồi hãy mở mắt ra thích ứng một chút đi."
Bên tai vang lên một âm thanh nhu hòa ôn thuần, tựa gió ấm thổi nhẹ, mang theo từ ái thương xót, mộtchút lại một chút thấm vào ruột gan.
Thanh âm này có chút quen tai, lại nhớ không nổi rốt cuộc ở đâu nghe qua. Đôi mắt đầu tiên là chớp chớp liên tục, tiếp theo dần dần mở rộng hơn, cuối cùng hoàn toàn mở ra.
Trong ánh sáng vàng nhàn nhạt, nàng thấy được một khuôn mặt giống như hoa sen thanh nhã thánh khiết đoan từ, mắt phượng đỏ tím rực rỡ lung linh, ôn nhu ấm áp, môi mỏng duyên dáng ngay cả khi cười cũng vô cùng dễ thân khả ái.
“Liên… Liên hoa Pháp vương" hai con mắt mở tròn to tràn đầy kinh ngạc, không tự chủ được mà thìthầm ra tiếng.
“Là ta."
Bạch Mã Đan Tăng đáp nhẹ, đem chén thuốc tiểu xảo màu ngọc bích trong tay đến gần miệng nàng nói: “Heo nhỏ ngốc, uống dược đi thôi."
một mùi vị thuốc hướng mũi nàng bay vào, một mùi tanh đến cực hạn. La Chu cảnh giác mà dùng tay bịt miệng mình lại, hai mắt đề phòng mà trừng mắt với khuôn mặt thanh nhã hiền từ trước mặt này, kiên quyết quán triệt bản thân tuyệt đối không há mồm. Mẹ nó lại uống thuốc, không uống! Đánh chết nàng cũng không uống!
“Ngươi chỉ là nữ nhân tay chân yếu đuối mà lại dám cậy mạnh đấu lại kẻ ám sát đến kịch liệt như vậy, kết quả là xương sườn gãy hai cái, xương tay phải đứt gãy, ngũ tạng cũng bị thương nặng. Nếu khôngphải ta ra tay trị liệu thì đã sớm đi đầu thai luân hồi rồi." Lời nói mềm nhẹ từ ái có chút mang theo phần hơi trách cứ. Ngay tiếp đó hắn lại như dụ trẻ con không nghe lời, “Ngoan, uống thuốc thì thân thể mới có thể tốt lên, thuốc này một chút cũng không đắng." một cánh tay rắn chắc có lực từ sau cổ nàng đỡ lấy, đem đầu nàng trong ao nước thuốc nâng lên trong không trung, chén thuốc nhẹ nhàng cọ nhẹ ở viền cánh môi của nàng.
Gối lên cánh tay của Liên hoa Pháp vương, La Chu có chút hoảng hốt. Mơ hồ trong tiềm thức, tựa hồ lúc còn rất nhỏ, mẹ cùng cha cũng từng ôm nàng và đối xử ôn nhu như vậy với nàng. Nhưng rõ ràng trong trí nhớ, chính mình liền chưa từng hưởng thụ qua đối đãi ôn nhu từ ái như vậy, vì thế nàng thường xuyên hoài nghi tiềm thức mơ hồ ấm áp kia, chắc là cầu mong mà không được nên sinh ra vọng tưởng.
Giương mắt nhìn cặp mắt phượng đỏ tím ôn từ vô hạn kia rồi lại rủ mắt nhìn chén thuốc, nàng có thể thấy nước thuốc có màu hồng nhạt cùng khói trắng bốc lên, chắc mới sắc xong. Nàng đánh liều, chủ động mở ra miệng. “thật ngoan." Bạch Mã Đan Tăng ôn nhu khen ngợi, trong tay chén thuốc thong thả nghiêng.
Nước thuốc thật sự không có đắng, hơi hơi ngọt một chút nhưng lại có một vị tanh tanh quái dị. Nàng uống ừng ực vài lần xong nước thuốc, thế nhưng giống như kỳ tích vậy nàng không còn cảm thấy đau đớn trong sâu thẳm linh hồn nữa.
Cánh tay hắn ở sau cổ nàng nhẹ nhàng buông, lập tức đầu được gối lên một tảng đá, cảm xúc ấm áp một lần nữa đem gương mặt của nàng bao lại, lúc này La Chu mới phát hiện chính mình trần như nhộng mà ngâm ở trong một cái ao thuốc có màu hồng. Cho nàng uống thuốc xong, thân ảnh Liên hoa Pháp vương trong tầm mắt liền rời đi, nàng không thể quay đầu xem hắn đi đâu chỉ có thể nghe được mộtítâm thanh rất nhỏ, giống như hắn đang mân mê đồ vật gì đó.
Nàng nhìn trần nhà sặc sỡ màu sắc, đại não đình trệ chậm rãi vận chuyển thông tin lên. Cuối cùng ký ức dừng lại lúc nàng phun máu trước mặt hai thằng con của mãnh thú, rồi mọi thứ trước mắt liền biến thành màu đen, cái gì cũng không biết.
Xương sườn bị gãy, xương tay phải bị đứt gãy, ngũ tạng thì bị thương nặng. Nàng nuốt nuốt nước bọt nghĩ tới tình huống bi thảm của chính mình, đây giống như là lần đầu tiên nàng gặp bị thương nghiêm trọng như này, xem ra kẻ ám sát kia cũng không thể coi thường a. Chờ đã? Kéo Đạt Khắc? Nàng đột nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ tên làm thương nàng đã bị điều tra ra thân phận rồi sao? Kéo Đạt Khắc là mộtquốc gia hung hãn mà giảo hoạt, họ muốn tiêu diệt Cổ Cách! thật không biết ở trong lịch sử của thời không này thì chiến thắng sẽ thuộc về họ hay Cổ Cách đây?
thật vất vả mới tìm có được cơ hội quý giá như thế này, còn chưa có chính thức trốn chạy đi liền trộm không được còn mất nắm gạo rồi bị trọng thương đến mức này. thật là đúng với câu người tính khôngbằng trời tính sao? Nàng không tiếng động mà thở dài. Đầu óc lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại, mới càng khắc sâu mà lĩnh ngộ đến chính mình ngu xuẩn biết bao nhiêu. Xưa nay đều đem nàng trông coi đến không khe hở như Cầm Thú Vương như thế nào sẽ đột nhiên cho phép nàng một mình đi nhà xí a, như thế nào sẽ chỉ dặn dò nàng một câu đi nhanh về nhanh, liền cho nàng một mình hoạt động tự do cơ chứ? hắn bất quá là thử nàng một chút xem nô lệ là nàng có trung thành hay không mà thôi. Chẳng sợ nàng thật sự có thể trốn ra khỏi chùa miếu, phỏng chừng chạy không xa là mấy liền sẽ bị bắt trở về.
La Chu bất đắc dĩ cười khổ, nàng chỉ muốn rời xa Cầm Thú Vương, rất muốn chạy trốn khỏi tòa thành máu me độc ác này, cứ thế liền đơn giản rơi vào bẫy rập đến nhìn không ra. Nô lệ chạy trốn, chính là phản bội chủ nhân. Nàng một khi chạy, cũng có nghĩa là đem Cầm Thú Vương như giày rách, hung hăng mà giẫm đạp dưới lòng bàn chân. Nàng không lo lắng dưới sự giận dữ Cầm Thú Vương sẽ giết chết nàng, nếu hắn muốn nàng chết, liền sẽ không làm điều thừa thãi là thỉnh Liên hoa Pháp vương trị liệu cho nàng. Nàng sợ hãi chính là lấy tính tình quái gở của Cầm Thú Vương mà nói, không biết sau này sẽ làm nhục tra tấn nàng như thế nào. Chỉ mới nghĩ thôi toàn thân liền phát lạnh, run rẩy kịch liệt trong tuyệt vọng.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, sự tình còn chưa rơi lên trênđầu a, nàng không thể trước đem chính mình hù chết. Cùng lắm thì… cùng lắm thì nàng sau này đem bản thân hạ mình thấp chút nữa, tận lực lấy lòng Cầm Thú Vương vậy.
Uống xong nước thuốc, dạ dày cảm thấy ấm áp hơn, cảm giác đó chạy dọc theo gân mạch ở trong cơ thể khắp nơi du tẩu. Nhưng ngũ tạng cùng xương cốt cảm giác ngứa ngáy không biết vì cái gì càng ngày càng nhiều hơn, liền ngay cả cơ bắp cùng làn da cũng bắt đầu tê ngứa đau đớn, cố tình thân thể lại mềm oặt đến gãi một chút cũng đều không có sức lực. Nàng cố gắng nhẫn nại một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà nhẹ giọng kêu lên: “Ngứa"
Thanh âm vạt áo ma xát nhẹ nhàng chậm chạp tiến gần tới bên người, hơi thở nhu hòa lôi cuốn thanh u cùng mùi hương sen thoảng thoảng đánh úp lại, khuôn mặt thanh nhã thánh khiết đoan lần thứ hai xuất hiện trước mắt, mắt phượng đỏ tím hiền lành ôn nhu dễ dàng trấn an yên ổn cảm giác ngứa ngáy sinh ra bực bội đó.
“Heo nhỏ ngốc, nhịn một chút, lập tức liền không ngứa."
“Ta kêu là La Chu, không phải heo nhỏ ngốc!"
Tuy nói ba chữ heo nhỏ ngốc này chứa đầy sự sủng ái ôn nhu, tuy nói nàng xác thật ngu dốt mà làm chính mình bị trọng thương, nhưng mặc cho ai bị hết người này tới người khác gọi hết heo nhỏ ngốc, rồi lại heo ngốc, cảm xúc thế nào cũng không thể thoải mái a.
“Heo nhỏ, nhịn một chút, lập tức liền không ngứa nữa." Bạch Mã Đan Tăng rất nghe lời liền sửa miệng, mắt phượng chứa đầy sự khoan dung cùng ý cười bất đắc dĩ, chính là giống trưởng bối đối xử với hài tử nghịch ngợm vậy.
La Chu rất quái dị phát hiện chính mình khi đối mặt với Liên hoa Pháp vương cư nhiên không có nửa điểm xa lạ cùng cảnh giác, liền ngay cả thẹn thùng cũng không có một chút luôn. Như việc nàng trần trụi mà nằm ở trong ao thuốc, hắn canh giữ ở bên cạnh an ủi nàng, giúp nàng chữa thương cũng chả phải việc gì quá kinh khủng.
“Pháp vương, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi vậy?" Nàng nhìn khuôn mặt bóng loáng tìm không ra một nếp nhăn, trong lòng có chút tò mò. Khuôn mặt không có nếp nhăn thoạt nhìn giống như còn thành niên, lại lộ ra sự thành thục cơ trí dị thường. nói chuyện với nàng cùng coi nàng như là trưởng bối đối đãi với tiểu bối vậy, từ ái khoan dung mà lại hòa ái dễ gần.
Bạch Mã Đan tăng cười mà không đáp, lấy từ trong bình thuốc một ít thứ gì ngọ nguậy rải lên mặt nàng. La Chu nhắm mắt thật nhanh, trong miệng thoát ra một tiếng thét chói tai kinh hồn. Chỉ cảm thấy có cái gì mềm mềm ở trên mặt nàng bò tới bò lui không thôi, còn thỉnh thoảng có thanh âm truyền đến lỗ tai, nhè nhẹ từng mùi tanh chui vào trong mũi, cùng mùi thanh u lạnh lẽo của hoa sen quyện vào nhau tạo ra một cái mùi quỷ dị.
“Ngươi rải cái gì?!" Nàng không thể nhúc nhích, lại không dám trợn mắt, chỉ có thể hét lên hỏi hắn.
“một ít con sâu nhỏ dùng để chữa xương gãy."
Hai bàn tay to ở trên mặt nàng ôn nhu mà mát xa, cảm giác tồn tại của cái thứ mềm mềm ấy cùng âmthanh hầu như biến mất không còn. Cảm giác ngứa ngáy ở xương dần dần chuyển thành nóng bỏng, trong ngoài cơ thể như là bị lửa làm bỏng, chỉ có bàn tay to đang du tẩu chỗ nào mới hơi chút giảm bớt này sự nóng bỏng đau đớn.
Sâu cchuwas xương gãy?! Tâm thấp thỏm chấn kinh bỗng chốc trở nên hãi khủng, trong đầu tự nhiên diễn ra cảnh ở pháp hội thiếu nữ bị con trâu trắng tàn nhẫn cường bạo, bị đao cắt xuống máu chảy đầm đìa thân thể mỗi nơi một chỗ, còn có Liên hoa Pháp Vương ngồi ngay ngắn ở tòa bảo sen kim sắc, trang phục trang nghiêm, thánh khiết như hoa sen, nhân từ ôn nhu.
“Heo nhỏ, ta không phải ở trong thế giới hồn mắt đã nói với ngươi sao," âm thanh nhu hòa như tiếng cầm, như tiếng nước róc rách chảy linh hoạt kỳ ảo chầm chậm vang lên, “Ngươi là được thần phật ban phước. Thần phật chẳng những ban ân ngươi trở thành liên nữ, còn ban ân cho ngươi có linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết. Ngươi nên trở thành tế phẩm song tu của ta - Liên hoa Pháp vương Bạch Mã Đan Tăng, có thể nào lại không biết yêu quý thân thể quý giá của chính mình? Nếu còn tiếp tục để xảy ra lần nữa, ta sẽ trừng phạt ngươi nghiêm khắc."
Nghe âm thanh nhàn nhạt trách cứ, nhưng hình ảnh nàng quên mất giống hư thước phim điện ảnh bay nhanh lóe sáng trong đầu nàng. Ở cảnh trong mơ, nàng bị hắn khám phá ra lai lịch, bị bắt đeo lên mộtchuỗi thiên châu chín mắt, bị hắn ôm vào trong lòng tùy ý khinh bạc, vì chính là muốn hấp thu cái gọi là linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết trong huyết mạch của nàng.
Bên ngoài là thần thánh thần phật nhân từ bên trong lại là ma quỷ quỷ quyệt tàn nhẫn.
Cổ Cách Liên hoa Pháp vương được hàng vạn ngàn người cúng bái, tiếp nhận cung phụng, hắn là người, là Phật, cũng là ma.
Thân thể hừng hực bốc cháy lên, đôi mắt dường như bị nướng cảm giác muốn hòa tancó gì đó dính dính, như thế nào cũng không mở mắt ra được, ý thức dần dần mơ hồ.
La Chu vừa mới cố hết sức mà mở mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại, hoảng hốt mà nhắm mắt lại, đôi mày thanh tú khó chịu nhăn thành một đoàn. Ánh sáng ở đâu ra vậy? Chói mắt quá đi!
“Heo nhỏ ngốc, ta sẽ tắt mấy cái đèn đi rồi hãy mở mắt ra thích ứng một chút đi."
Bên tai vang lên một âm thanh nhu hòa ôn thuần, tựa gió ấm thổi nhẹ, mang theo từ ái thương xót, mộtchút lại một chút thấm vào ruột gan.
Thanh âm này có chút quen tai, lại nhớ không nổi rốt cuộc ở đâu nghe qua. Đôi mắt đầu tiên là chớp chớp liên tục, tiếp theo dần dần mở rộng hơn, cuối cùng hoàn toàn mở ra.
Trong ánh sáng vàng nhàn nhạt, nàng thấy được một khuôn mặt giống như hoa sen thanh nhã thánh khiết đoan từ, mắt phượng đỏ tím rực rỡ lung linh, ôn nhu ấm áp, môi mỏng duyên dáng ngay cả khi cười cũng vô cùng dễ thân khả ái.
“Liên… Liên hoa Pháp vương" hai con mắt mở tròn to tràn đầy kinh ngạc, không tự chủ được mà thìthầm ra tiếng.
“Là ta."
Bạch Mã Đan Tăng đáp nhẹ, đem chén thuốc tiểu xảo màu ngọc bích trong tay đến gần miệng nàng nói: “Heo nhỏ ngốc, uống dược đi thôi."
một mùi vị thuốc hướng mũi nàng bay vào, một mùi tanh đến cực hạn. La Chu cảnh giác mà dùng tay bịt miệng mình lại, hai mắt đề phòng mà trừng mắt với khuôn mặt thanh nhã hiền từ trước mặt này, kiên quyết quán triệt bản thân tuyệt đối không há mồm. Mẹ nó lại uống thuốc, không uống! Đánh chết nàng cũng không uống!
“Ngươi chỉ là nữ nhân tay chân yếu đuối mà lại dám cậy mạnh đấu lại kẻ ám sát đến kịch liệt như vậy, kết quả là xương sườn gãy hai cái, xương tay phải đứt gãy, ngũ tạng cũng bị thương nặng. Nếu khôngphải ta ra tay trị liệu thì đã sớm đi đầu thai luân hồi rồi." Lời nói mềm nhẹ từ ái có chút mang theo phần hơi trách cứ. Ngay tiếp đó hắn lại như dụ trẻ con không nghe lời, “Ngoan, uống thuốc thì thân thể mới có thể tốt lên, thuốc này một chút cũng không đắng." một cánh tay rắn chắc có lực từ sau cổ nàng đỡ lấy, đem đầu nàng trong ao nước thuốc nâng lên trong không trung, chén thuốc nhẹ nhàng cọ nhẹ ở viền cánh môi của nàng.
Gối lên cánh tay của Liên hoa Pháp vương, La Chu có chút hoảng hốt. Mơ hồ trong tiềm thức, tựa hồ lúc còn rất nhỏ, mẹ cùng cha cũng từng ôm nàng và đối xử ôn nhu như vậy với nàng. Nhưng rõ ràng trong trí nhớ, chính mình liền chưa từng hưởng thụ qua đối đãi ôn nhu từ ái như vậy, vì thế nàng thường xuyên hoài nghi tiềm thức mơ hồ ấm áp kia, chắc là cầu mong mà không được nên sinh ra vọng tưởng.
Giương mắt nhìn cặp mắt phượng đỏ tím ôn từ vô hạn kia rồi lại rủ mắt nhìn chén thuốc, nàng có thể thấy nước thuốc có màu hồng nhạt cùng khói trắng bốc lên, chắc mới sắc xong. Nàng đánh liều, chủ động mở ra miệng. “thật ngoan." Bạch Mã Đan Tăng ôn nhu khen ngợi, trong tay chén thuốc thong thả nghiêng.
Nước thuốc thật sự không có đắng, hơi hơi ngọt một chút nhưng lại có một vị tanh tanh quái dị. Nàng uống ừng ực vài lần xong nước thuốc, thế nhưng giống như kỳ tích vậy nàng không còn cảm thấy đau đớn trong sâu thẳm linh hồn nữa.
Cánh tay hắn ở sau cổ nàng nhẹ nhàng buông, lập tức đầu được gối lên một tảng đá, cảm xúc ấm áp một lần nữa đem gương mặt của nàng bao lại, lúc này La Chu mới phát hiện chính mình trần như nhộng mà ngâm ở trong một cái ao thuốc có màu hồng. Cho nàng uống thuốc xong, thân ảnh Liên hoa Pháp vương trong tầm mắt liền rời đi, nàng không thể quay đầu xem hắn đi đâu chỉ có thể nghe được mộtítâm thanh rất nhỏ, giống như hắn đang mân mê đồ vật gì đó.
Nàng nhìn trần nhà sặc sỡ màu sắc, đại não đình trệ chậm rãi vận chuyển thông tin lên. Cuối cùng ký ức dừng lại lúc nàng phun máu trước mặt hai thằng con của mãnh thú, rồi mọi thứ trước mắt liền biến thành màu đen, cái gì cũng không biết.
Xương sườn bị gãy, xương tay phải bị đứt gãy, ngũ tạng thì bị thương nặng. Nàng nuốt nuốt nước bọt nghĩ tới tình huống bi thảm của chính mình, đây giống như là lần đầu tiên nàng gặp bị thương nghiêm trọng như này, xem ra kẻ ám sát kia cũng không thể coi thường a. Chờ đã? Kéo Đạt Khắc? Nàng đột nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ tên làm thương nàng đã bị điều tra ra thân phận rồi sao? Kéo Đạt Khắc là mộtquốc gia hung hãn mà giảo hoạt, họ muốn tiêu diệt Cổ Cách! thật không biết ở trong lịch sử của thời không này thì chiến thắng sẽ thuộc về họ hay Cổ Cách đây?
thật vất vả mới tìm có được cơ hội quý giá như thế này, còn chưa có chính thức trốn chạy đi liền trộm không được còn mất nắm gạo rồi bị trọng thương đến mức này. thật là đúng với câu người tính khôngbằng trời tính sao? Nàng không tiếng động mà thở dài. Đầu óc lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại, mới càng khắc sâu mà lĩnh ngộ đến chính mình ngu xuẩn biết bao nhiêu. Xưa nay đều đem nàng trông coi đến không khe hở như Cầm Thú Vương như thế nào sẽ đột nhiên cho phép nàng một mình đi nhà xí a, như thế nào sẽ chỉ dặn dò nàng một câu đi nhanh về nhanh, liền cho nàng một mình hoạt động tự do cơ chứ? hắn bất quá là thử nàng một chút xem nô lệ là nàng có trung thành hay không mà thôi. Chẳng sợ nàng thật sự có thể trốn ra khỏi chùa miếu, phỏng chừng chạy không xa là mấy liền sẽ bị bắt trở về.
La Chu bất đắc dĩ cười khổ, nàng chỉ muốn rời xa Cầm Thú Vương, rất muốn chạy trốn khỏi tòa thành máu me độc ác này, cứ thế liền đơn giản rơi vào bẫy rập đến nhìn không ra. Nô lệ chạy trốn, chính là phản bội chủ nhân. Nàng một khi chạy, cũng có nghĩa là đem Cầm Thú Vương như giày rách, hung hăng mà giẫm đạp dưới lòng bàn chân. Nàng không lo lắng dưới sự giận dữ Cầm Thú Vương sẽ giết chết nàng, nếu hắn muốn nàng chết, liền sẽ không làm điều thừa thãi là thỉnh Liên hoa Pháp vương trị liệu cho nàng. Nàng sợ hãi chính là lấy tính tình quái gở của Cầm Thú Vương mà nói, không biết sau này sẽ làm nhục tra tấn nàng như thế nào. Chỉ mới nghĩ thôi toàn thân liền phát lạnh, run rẩy kịch liệt trong tuyệt vọng.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, sự tình còn chưa rơi lên trênđầu a, nàng không thể trước đem chính mình hù chết. Cùng lắm thì… cùng lắm thì nàng sau này đem bản thân hạ mình thấp chút nữa, tận lực lấy lòng Cầm Thú Vương vậy.
Uống xong nước thuốc, dạ dày cảm thấy ấm áp hơn, cảm giác đó chạy dọc theo gân mạch ở trong cơ thể khắp nơi du tẩu. Nhưng ngũ tạng cùng xương cốt cảm giác ngứa ngáy không biết vì cái gì càng ngày càng nhiều hơn, liền ngay cả cơ bắp cùng làn da cũng bắt đầu tê ngứa đau đớn, cố tình thân thể lại mềm oặt đến gãi một chút cũng đều không có sức lực. Nàng cố gắng nhẫn nại một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà nhẹ giọng kêu lên: “Ngứa"
Thanh âm vạt áo ma xát nhẹ nhàng chậm chạp tiến gần tới bên người, hơi thở nhu hòa lôi cuốn thanh u cùng mùi hương sen thoảng thoảng đánh úp lại, khuôn mặt thanh nhã thánh khiết đoan lần thứ hai xuất hiện trước mắt, mắt phượng đỏ tím hiền lành ôn nhu dễ dàng trấn an yên ổn cảm giác ngứa ngáy sinh ra bực bội đó.
“Heo nhỏ ngốc, nhịn một chút, lập tức liền không ngứa."
“Ta kêu là La Chu, không phải heo nhỏ ngốc!"
Tuy nói ba chữ heo nhỏ ngốc này chứa đầy sự sủng ái ôn nhu, tuy nói nàng xác thật ngu dốt mà làm chính mình bị trọng thương, nhưng mặc cho ai bị hết người này tới người khác gọi hết heo nhỏ ngốc, rồi lại heo ngốc, cảm xúc thế nào cũng không thể thoải mái a.
“Heo nhỏ, nhịn một chút, lập tức liền không ngứa nữa." Bạch Mã Đan Tăng rất nghe lời liền sửa miệng, mắt phượng chứa đầy sự khoan dung cùng ý cười bất đắc dĩ, chính là giống trưởng bối đối xử với hài tử nghịch ngợm vậy.
La Chu rất quái dị phát hiện chính mình khi đối mặt với Liên hoa Pháp vương cư nhiên không có nửa điểm xa lạ cùng cảnh giác, liền ngay cả thẹn thùng cũng không có một chút luôn. Như việc nàng trần trụi mà nằm ở trong ao thuốc, hắn canh giữ ở bên cạnh an ủi nàng, giúp nàng chữa thương cũng chả phải việc gì quá kinh khủng.
“Pháp vương, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi vậy?" Nàng nhìn khuôn mặt bóng loáng tìm không ra một nếp nhăn, trong lòng có chút tò mò. Khuôn mặt không có nếp nhăn thoạt nhìn giống như còn thành niên, lại lộ ra sự thành thục cơ trí dị thường. nói chuyện với nàng cùng coi nàng như là trưởng bối đối đãi với tiểu bối vậy, từ ái khoan dung mà lại hòa ái dễ gần.
Bạch Mã Đan tăng cười mà không đáp, lấy từ trong bình thuốc một ít thứ gì ngọ nguậy rải lên mặt nàng. La Chu nhắm mắt thật nhanh, trong miệng thoát ra một tiếng thét chói tai kinh hồn. Chỉ cảm thấy có cái gì mềm mềm ở trên mặt nàng bò tới bò lui không thôi, còn thỉnh thoảng có thanh âm truyền đến lỗ tai, nhè nhẹ từng mùi tanh chui vào trong mũi, cùng mùi thanh u lạnh lẽo của hoa sen quyện vào nhau tạo ra một cái mùi quỷ dị.
“Ngươi rải cái gì?!" Nàng không thể nhúc nhích, lại không dám trợn mắt, chỉ có thể hét lên hỏi hắn.
“một ít con sâu nhỏ dùng để chữa xương gãy."
Hai bàn tay to ở trên mặt nàng ôn nhu mà mát xa, cảm giác tồn tại của cái thứ mềm mềm ấy cùng âmthanh hầu như biến mất không còn. Cảm giác ngứa ngáy ở xương dần dần chuyển thành nóng bỏng, trong ngoài cơ thể như là bị lửa làm bỏng, chỉ có bàn tay to đang du tẩu chỗ nào mới hơi chút giảm bớt này sự nóng bỏng đau đớn.
Sâu cchuwas xương gãy?! Tâm thấp thỏm chấn kinh bỗng chốc trở nên hãi khủng, trong đầu tự nhiên diễn ra cảnh ở pháp hội thiếu nữ bị con trâu trắng tàn nhẫn cường bạo, bị đao cắt xuống máu chảy đầm đìa thân thể mỗi nơi một chỗ, còn có Liên hoa Pháp Vương ngồi ngay ngắn ở tòa bảo sen kim sắc, trang phục trang nghiêm, thánh khiết như hoa sen, nhân từ ôn nhu.
“Heo nhỏ, ta không phải ở trong thế giới hồn mắt đã nói với ngươi sao," âm thanh nhu hòa như tiếng cầm, như tiếng nước róc rách chảy linh hoạt kỳ ảo chầm chậm vang lên, “Ngươi là được thần phật ban phước. Thần phật chẳng những ban ân ngươi trở thành liên nữ, còn ban ân cho ngươi có linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết. Ngươi nên trở thành tế phẩm song tu của ta - Liên hoa Pháp vương Bạch Mã Đan Tăng, có thể nào lại không biết yêu quý thân thể quý giá của chính mình? Nếu còn tiếp tục để xảy ra lần nữa, ta sẽ trừng phạt ngươi nghiêm khắc."
Nghe âm thanh nhàn nhạt trách cứ, nhưng hình ảnh nàng quên mất giống hư thước phim điện ảnh bay nhanh lóe sáng trong đầu nàng. Ở cảnh trong mơ, nàng bị hắn khám phá ra lai lịch, bị bắt đeo lên mộtchuỗi thiên châu chín mắt, bị hắn ôm vào trong lòng tùy ý khinh bạc, vì chính là muốn hấp thu cái gọi là linh khí viễn cổ thần sơn thuần khiết trong huyết mạch của nàng.
Bên ngoài là thần thánh thần phật nhân từ bên trong lại là ma quỷ quỷ quyệt tàn nhẫn.
Cổ Cách Liên hoa Pháp vương được hàng vạn ngàn người cúng bái, tiếp nhận cung phụng, hắn là người, là Phật, cũng là ma.
Thân thể hừng hực bốc cháy lên, đôi mắt dường như bị nướng cảm giác muốn hòa tancó gì đó dính dính, như thế nào cũng không mở mắt ra được, ý thức dần dần mơ hồ.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu