Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 109: Cầm thú Vương thay đổi (ba)
Đầu lưỡi hắn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng vờn quanh trêu đùa, nó ngông cuồng y như chủ nhân của nó vậy, liên tục cướp đoạt nước miếng của nàng, cũng dùng sức xâm nhập vào sâu bên trong khoang miệng khiến nàng vừa đau vừa tê dại. Sau một loạt tranh cướp hỗn loạn, hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, cũng chả để nàng có thể nghỉ ngơi đầu lưỡi của nàng tóm lấy cái lưỡi của nàng tiến vào trong miệng của hắn. hắn không lưu tình dùng răng nanh cắn cắn lưỡi nàng, đem nước miếng của hắn bôi vẽ khắp nơi trong khoang miệng của nàng.
Khi Trát Tây Lãng Thố hôn nàng thì là nhiệt tình, còn Thích Ca Thát Tu hôn là tràn đầy dục vọng, riêng Cầm thú Vương hôn thì chỉ có lỗ mãng, ta thích ta cứ lấy.
không có thẩm luân mê say đầy đam mê, không có ngọt ngào ấm áp, chỉ có cắn môi đau đớn, trong lòng nổi lên sự ghê tởm, mỗi một tế bào trên người nàng đều bài xích cùng kháng cự lại hắn. Nàng không biết Cầm thú Vương đến tột cùng là mắc bệnh gì sao tự nhiên liền nổi lên hứng thú với cái môi của nàng.
Đợi cho Cầm thú Vương cuối cùng cũng thoả mãn dời đi miệng của nàng nhưng thiệt hại hắn để lại ngoài cánh môi bị sung tấy của nàng thì những chỗ khác đều chẳng còn cảm giác gì nữa. Tầm mắt nhìn của nàng trở nên mơ hồ mông lung, trong cơ thể toàn bộ sức lực đều bị rút sạch, vì bị thiếu dưỡng khí mà mặt nàng trở nên đỏ hồng, đáng kể là hai má hằn các vết xoa nắn bóp mạnh mà hắn gây ra. Mặc dù tay của hắn đặt sau đầu nàng đã nới lỏng đôi chút, nhưng bất cứ khi nào nàng có ý định xoay đi thì đầu nàng đều có thể chào từ biệt cái cổ đáng yêu ngay lập tức.
Trong cổ họng lại thêm một co rút muốn trào ngược đòi thoát ra ngoài, cũng may nàng mạnh mẽ áp chế lại. Nàng tự ra lệnh cho bản thân phải kiềm chế nhất định phải nhịn xuống, nước miếng của Cầm thú vương dù có ghê tởm thì so với lúc trước nàng phải liếm “cậu nhỏ" của hắn thì còn sạch sẽ gấp trăm ngàn lần. Tuy nhiên tốt nhất nàng không nên tiếp tục khiêu khích uy quyền và nhẫn nại của hắn lần thứ hai, không thể lại tiến vào nguy hiểm một lần nữa.
Tán Bố Trác Đốn ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, sau khi cảm xúc mãnh liệt được hắn ổn định trở lại, lúc này hắn mới dùng ngón trỏ thon dài của mình nâng cái cằm khéo kéo trơn mịn của nàng lên.
Con ngươi long lanh trong suốt như viên thạch đen nhúng trong nước, ôn nhu, hơi hơi phiếm hồng đồng thời lại lóe ra các loại màu sắc rực rỡ óng ánh. Trong đôi mắt xinh đẹp không có hiện lên bóng dáng của hắn mà nhiễm một tầng sương mù mông lung, giống như thánh địa hồ xuân thần bí thu hút cả người thường lãn thần tiên.
Khuôn mặt trắng bệch giờ đã không còn mà thay thế bằng màu hồng ánh bình minh ló rạng, hai bên má còn lưu vài vết miết tay ửng hồng lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng ái muội phong tình. Cánh môi đầy thương tích loang lổ chỗ hồng chỗ tím, cong cong lên trông thật buồn cười mà trông cũng thật giống như cô gái nhỏ đang làm nũng. Nước bọt trong suốt chảy xuống khóe môi dưới ánh sáng nhu hòa chiếu xạ lấp lánh những tưởng như nàng vừa uống nước chẳng may để xót vài giọt. Cái cằm nho nhỏ vẫn còn ướt đẫm dính vài miếng đông trùng hạ thảo nhìn trông thật giống con mèo nhỏ ăn vụng chưa kịp chùi mép.
Đây là lần thứ hai hắn thân thiết với nữ nô, cũng là lần thứ hai từ lúc sinh ra hắn thân thiết với một nữ nhân. Vị trà xanh ngọt ngào trộn lẫn cùng mùi thuốc thoang thoảng từ đông trùng hạ thảo quả thực làm cho hắn càng mê mệt không thể tự kềm chế nổi. thì ra thích sẽ sinh ra vị ngọt ngào khó tả này, muốn ngừng mà không được, một khi đã nếm thì càng trở nên tham lam muốn nắm giữ nó, sẽ cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng yêu, khắp nơi đều tràn ngập tình yêu, làm hắn hận không thể ám mùi của hắn lên toàn bộ cơ thể của nàng. Từ trong ra ngoài, mỗi chỗ cũng không buông tha để mỗi người biết nàng là thuộc về hắn Cổ Cách Vương Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn. Những kẻ có suy nghĩ tiếp cận nàng đều phải có sự cho phép của hắn.
Ngón tay hắn lau đi những miếng đông trùng hạ thảo còn sót lại trên chiếc cằm của nàng, rồi lại đem chúng một lần nữa cho vào trong miệng của nàng. Khi hắn đút thức ăn thì không cho phép nàng bỏ xót dù chỉ một miếng vụn.
Ánh mắt đảo qua phía cung nữ đứng bên ý bảo chuẩn bị miếng thịt nhỏ mang lên. Tần suất làm việc của cung nữ rất nhanh đã bê lên đồ ăn hắn yêu cầu, hắn nhanh chóng bỏ vào trong miệng nhai một lát rồi lại một lần chiếm đóng môi của nàng.
La Chu thật sự không nghĩ tới mình đã nhịn một lần giờ lại còn muốn nhẫn nhịn lần thứ hai, cơ mà miếng thịt được tẩm nước bọt của Cầm thú Vương đã được hắn mạnh mẽ phun vào trong miệng nàng. Nhưng mà lúc này đây, nàng không còn khí lực để mà giãy dụa kháng cự nữa rồi. Mẹ nó chứ! Nàng đãnếm qua nước miếng của Trát Tây Lãng Thố, của Thích Ca Thát Tu, ngay cả nước miếng của Ngân Nghê cũng ăn qua, thì nếm thêm nước miếng của Cầm thú Vương cũng không tính là chuyện gì mới đi.
Nàng đơn giản tự an ủi chính mình, nhưng cứ vừa tưởng tượng đến việc ăn thức ăn dính đầy nước bọt của Cầm thú Vương thì trong lòng vẫn là một trận ghê tởm run rẩy. Có phải hay không nàng nghĩ quá nhiều, nào có mấy cái cực hình khủng bố đâu, chẳng qua hắn muốn dùng sự ghê tởm đến huấn luyện tính nhẫn nại của nàng mà thôi? Bản thân vẫn không thoát khỏi sự nghi vấn trong lòng, La Chu khôngthể không thừa nhận sự ghê tởm này so với việc giết người, ăn thịt người, dùng khổ hình hay cường bạo mà nói vẫn còn nhẹ nhàng nhiều lắm, nàng hẳn là nên thấy đủ. Sau một phen củng cố tinh thần cho chính mình thì cổ họng nàng cũng đã bớt cảm giác buồn nôn hơn.
Nhìn nàng trong lòng hắn nhưu con thú nhỏ nhu thuận nuốt xuống đồ ăn hắn đút cho, tâm tình Tán Bố Trác Đốn lại càng vui vẻ, hứng thú đút đồ cho nàng không khỏi tăng đều, đôi lúc nhịn không được chọn mấy thứ này nọ nhai cho thật nát rồi mới đút.
Chờ đến khi nghe được tiếng thỏa mãn do đã ăn no của nàng hắn mới đút nước muối cho nàng súc miệng.
Sau khi trong miệng đã súc sạch sẽ, La Chu như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, gần như xụi lơ trong lòng Cầm thú Vương chút thì trơn tuột xuống dưới giường. Bụng nàng lại bắt đầu có dấu hiệu muốn phản đối nàng rồi, may mà đã được Thích Ca Thát Tu cùng Đa Cát xoa bóp trước đó nên khôngcó quá đau đớn. Cầm thú Vương thích thú chơi trò đút đồ ăn cho nàng đến như vậy có lẽ nàng hiện tại vẫn là món đồ chơi thú vị cho hắn. Ghê tởm liền ghê tởm đi, sinh mệnh ít nhiều vẫn còn bảo đảm. Đến nỗi nàng cuối cùng quyết định mặc kệ Cầm thú Vương có hành động khác thường như ôn nhu sủng nịch thì nàng cũng không them để ý nữa.
Tán Bố Trác Đốn ngồi ở cạnh giường, kéo qua tấm chăn da nhung màu lam dày quấn lên trên người La Chu, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của nàng, nhưng vẫn lạnh giọng ra lệnh cho cung nữ: “Thay dây lưng mới cho nàng."
Hả?! La Chu đột nhiên như nghe được tin dữ thân thể xụi lơ trong phút chốc thẳng dậy.
Giọng nói mệnh lệnh uy nghiêm khiến sáu cung nữ bừng tỉnh xong có chút hoảng hốt, một cái cung nữ như choàng tỉnh vội vàng ôm hộp gỗ nạm vàng được bịt kín tiến gần đến nàng, một cung nữ khác khom người tiến đến cạnh giường, từ phía cuối vén chăn đệm lên cởi quần La Chu.
“Ta không muốn đổi! Ta không muốn đổi!"
Dây lưng bị cởi ra, khi thấy cái quần trong và quần lót sắp cởi sạch. La Chu cuối cùng thoát khỏi trạng thái kinh ngạc nhanh chóng hoàn hồn liều mạng kêu to vừa đạp vừa đá mấy cung nữ ra.
“Nàng không muốn đổi?" Tán Bố Trác Đốn nheo mắt, trong nháy mắt từ ánh nhìn ôn nhu lập tức bị thay thế bởi sự hung ác nham hiểm, khóe môi gợi lên độ cong lạnh lẽo có thể đông cứng nàng.
“không đổi! không đổi! không đổi!"
Khuôn mặt La Chu đỏ bừng vừa xấu hổ vừa tức giận, hò hét không chịu. Nàng đã bị một nam nhân, mộtcậu con trai giúp nàng thay bằng rồi, giờ lại thay dây lưng mới ngay trước mắt tên nam nhân trước mặt này, nàng liền không có cách nào sống nổi nữa.
“không đổi cũng được vậy toàn bộ cởi sạch, giống tối hôm qua để máu kinh nguyệt chảy." Đầu lưỡi hồng đỏ tà mị liếm môi dưới, con ngươi hung ác nham hiểm tạo ra biểu hiện tham lam mê luyến của hắn. hắn nghĩ về cảm giác thoải mái khi thứ chất lỏng ấm nóng dinh dính chạm vào cậu bé của hắn, thử lại cảm giác đó một lần nữa cũng không tệ.
“Ta đồng ý đổi!"
La Chu nghe hắn nói cùng ánh mắt và động tác hắn làm khiến nàng sợ hãi nổi da gà, nàng đột nhiên nhớ tới trước khi rời đi Thích Ca Thát Tu đã dặn dò nàng “Nếu không sợ chết thì đưng có làm trái ý của Vương." Đúng rồi, nàng không phải cũng đã nhắc nhở qua chính mình sao? Súc sinh khi đứng trước mặt kẻ mạnh thì tuyệt đối phục tùng; súc sinh không có cảm thấy xấu hổ. Huống hồ cho dù nàng có hoàn toàn chối bỏ thì cũng có hữu dụng sao? không có, nửa điểm cũng không. Thích Ca Thát Tu chính là mãnh thú có thể tùy ý khinh bạc đùa bỡn nàng, Cầm thú Vương cũng có thể bừa bãi dâm loạn cường bạo nàng, nàng chính là so với súc sinh còn không đáng giá bằng nô lệ đê tiện.
Giờ phút này nếu muốn thoát khỏi mọi vũ nhục trừ phi nàng cắn lưỡi đi tìm chết! Mà nàng lại cực kỳ sợ hãi, cực kỳ chán ghét khi nghĩ về cái chết.
Nàng nhắm mắt lại hai chân đang đạp các cung nữ dừng lại, tùy ý để họ cởi quần ra. May sao Cầm thú Vương không có nhân cơ hội dâm ô nàng a. Cung nữ tay chân nhanh nhẹn thay cho nàng day lưng mới sau lại lập tức kéo đệm chăn xuống rồi lui ra.
“Thế này mới ngoan."
Giọng nói trầm thấp phát ra câu khen ngợi. một đôi bàn tay to với vào đệm chăn, cởi sạch áo bào, áo kép, nội y từng cái một. Chỉ trong giây lát, trên người nàng trừ bỏ một cái dây lưng mới đổi ra, liền từ đầu đến chân chả còn mảnh vải nào khác. Ngay sau đó, thân thể ấm nóng kiên cố cường kiện dán lại phía sau lưng nàng, hai tay hai chân như cùm sắt bao vây giữ lấy đem nàng kìm bên trong.
Bên tai truyền đến thanh âm thích ý của hắn, ánh sáng cũng được giảm dần, có tiếng bước chân nhỏnhẹ xa dần. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền vắng lặng không tiếng động, chỉ có duy nhất tiếng ngáy truyền ra từ cổ họng của mấy con dã thú đang ngủ khì bên cạnh.
Khi Trát Tây Lãng Thố hôn nàng thì là nhiệt tình, còn Thích Ca Thát Tu hôn là tràn đầy dục vọng, riêng Cầm thú Vương hôn thì chỉ có lỗ mãng, ta thích ta cứ lấy.
không có thẩm luân mê say đầy đam mê, không có ngọt ngào ấm áp, chỉ có cắn môi đau đớn, trong lòng nổi lên sự ghê tởm, mỗi một tế bào trên người nàng đều bài xích cùng kháng cự lại hắn. Nàng không biết Cầm thú Vương đến tột cùng là mắc bệnh gì sao tự nhiên liền nổi lên hứng thú với cái môi của nàng.
Đợi cho Cầm thú Vương cuối cùng cũng thoả mãn dời đi miệng của nàng nhưng thiệt hại hắn để lại ngoài cánh môi bị sung tấy của nàng thì những chỗ khác đều chẳng còn cảm giác gì nữa. Tầm mắt nhìn của nàng trở nên mơ hồ mông lung, trong cơ thể toàn bộ sức lực đều bị rút sạch, vì bị thiếu dưỡng khí mà mặt nàng trở nên đỏ hồng, đáng kể là hai má hằn các vết xoa nắn bóp mạnh mà hắn gây ra. Mặc dù tay của hắn đặt sau đầu nàng đã nới lỏng đôi chút, nhưng bất cứ khi nào nàng có ý định xoay đi thì đầu nàng đều có thể chào từ biệt cái cổ đáng yêu ngay lập tức.
Trong cổ họng lại thêm một co rút muốn trào ngược đòi thoát ra ngoài, cũng may nàng mạnh mẽ áp chế lại. Nàng tự ra lệnh cho bản thân phải kiềm chế nhất định phải nhịn xuống, nước miếng của Cầm thú vương dù có ghê tởm thì so với lúc trước nàng phải liếm “cậu nhỏ" của hắn thì còn sạch sẽ gấp trăm ngàn lần. Tuy nhiên tốt nhất nàng không nên tiếp tục khiêu khích uy quyền và nhẫn nại của hắn lần thứ hai, không thể lại tiến vào nguy hiểm một lần nữa.
Tán Bố Trác Đốn ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, sau khi cảm xúc mãnh liệt được hắn ổn định trở lại, lúc này hắn mới dùng ngón trỏ thon dài của mình nâng cái cằm khéo kéo trơn mịn của nàng lên.
Con ngươi long lanh trong suốt như viên thạch đen nhúng trong nước, ôn nhu, hơi hơi phiếm hồng đồng thời lại lóe ra các loại màu sắc rực rỡ óng ánh. Trong đôi mắt xinh đẹp không có hiện lên bóng dáng của hắn mà nhiễm một tầng sương mù mông lung, giống như thánh địa hồ xuân thần bí thu hút cả người thường lãn thần tiên.
Khuôn mặt trắng bệch giờ đã không còn mà thay thế bằng màu hồng ánh bình minh ló rạng, hai bên má còn lưu vài vết miết tay ửng hồng lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng ái muội phong tình. Cánh môi đầy thương tích loang lổ chỗ hồng chỗ tím, cong cong lên trông thật buồn cười mà trông cũng thật giống như cô gái nhỏ đang làm nũng. Nước bọt trong suốt chảy xuống khóe môi dưới ánh sáng nhu hòa chiếu xạ lấp lánh những tưởng như nàng vừa uống nước chẳng may để xót vài giọt. Cái cằm nho nhỏ vẫn còn ướt đẫm dính vài miếng đông trùng hạ thảo nhìn trông thật giống con mèo nhỏ ăn vụng chưa kịp chùi mép.
Đây là lần thứ hai hắn thân thiết với nữ nô, cũng là lần thứ hai từ lúc sinh ra hắn thân thiết với một nữ nhân. Vị trà xanh ngọt ngào trộn lẫn cùng mùi thuốc thoang thoảng từ đông trùng hạ thảo quả thực làm cho hắn càng mê mệt không thể tự kềm chế nổi. thì ra thích sẽ sinh ra vị ngọt ngào khó tả này, muốn ngừng mà không được, một khi đã nếm thì càng trở nên tham lam muốn nắm giữ nó, sẽ cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng yêu, khắp nơi đều tràn ngập tình yêu, làm hắn hận không thể ám mùi của hắn lên toàn bộ cơ thể của nàng. Từ trong ra ngoài, mỗi chỗ cũng không buông tha để mỗi người biết nàng là thuộc về hắn Cổ Cách Vương Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn. Những kẻ có suy nghĩ tiếp cận nàng đều phải có sự cho phép của hắn.
Ngón tay hắn lau đi những miếng đông trùng hạ thảo còn sót lại trên chiếc cằm của nàng, rồi lại đem chúng một lần nữa cho vào trong miệng của nàng. Khi hắn đút thức ăn thì không cho phép nàng bỏ xót dù chỉ một miếng vụn.
Ánh mắt đảo qua phía cung nữ đứng bên ý bảo chuẩn bị miếng thịt nhỏ mang lên. Tần suất làm việc của cung nữ rất nhanh đã bê lên đồ ăn hắn yêu cầu, hắn nhanh chóng bỏ vào trong miệng nhai một lát rồi lại một lần chiếm đóng môi của nàng.
La Chu thật sự không nghĩ tới mình đã nhịn một lần giờ lại còn muốn nhẫn nhịn lần thứ hai, cơ mà miếng thịt được tẩm nước bọt của Cầm thú Vương đã được hắn mạnh mẽ phun vào trong miệng nàng. Nhưng mà lúc này đây, nàng không còn khí lực để mà giãy dụa kháng cự nữa rồi. Mẹ nó chứ! Nàng đãnếm qua nước miếng của Trát Tây Lãng Thố, của Thích Ca Thát Tu, ngay cả nước miếng của Ngân Nghê cũng ăn qua, thì nếm thêm nước miếng của Cầm thú Vương cũng không tính là chuyện gì mới đi.
Nàng đơn giản tự an ủi chính mình, nhưng cứ vừa tưởng tượng đến việc ăn thức ăn dính đầy nước bọt của Cầm thú Vương thì trong lòng vẫn là một trận ghê tởm run rẩy. Có phải hay không nàng nghĩ quá nhiều, nào có mấy cái cực hình khủng bố đâu, chẳng qua hắn muốn dùng sự ghê tởm đến huấn luyện tính nhẫn nại của nàng mà thôi? Bản thân vẫn không thoát khỏi sự nghi vấn trong lòng, La Chu khôngthể không thừa nhận sự ghê tởm này so với việc giết người, ăn thịt người, dùng khổ hình hay cường bạo mà nói vẫn còn nhẹ nhàng nhiều lắm, nàng hẳn là nên thấy đủ. Sau một phen củng cố tinh thần cho chính mình thì cổ họng nàng cũng đã bớt cảm giác buồn nôn hơn.
Nhìn nàng trong lòng hắn nhưu con thú nhỏ nhu thuận nuốt xuống đồ ăn hắn đút cho, tâm tình Tán Bố Trác Đốn lại càng vui vẻ, hứng thú đút đồ cho nàng không khỏi tăng đều, đôi lúc nhịn không được chọn mấy thứ này nọ nhai cho thật nát rồi mới đút.
Chờ đến khi nghe được tiếng thỏa mãn do đã ăn no của nàng hắn mới đút nước muối cho nàng súc miệng.
Sau khi trong miệng đã súc sạch sẽ, La Chu như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, gần như xụi lơ trong lòng Cầm thú Vương chút thì trơn tuột xuống dưới giường. Bụng nàng lại bắt đầu có dấu hiệu muốn phản đối nàng rồi, may mà đã được Thích Ca Thát Tu cùng Đa Cát xoa bóp trước đó nên khôngcó quá đau đớn. Cầm thú Vương thích thú chơi trò đút đồ ăn cho nàng đến như vậy có lẽ nàng hiện tại vẫn là món đồ chơi thú vị cho hắn. Ghê tởm liền ghê tởm đi, sinh mệnh ít nhiều vẫn còn bảo đảm. Đến nỗi nàng cuối cùng quyết định mặc kệ Cầm thú Vương có hành động khác thường như ôn nhu sủng nịch thì nàng cũng không them để ý nữa.
Tán Bố Trác Đốn ngồi ở cạnh giường, kéo qua tấm chăn da nhung màu lam dày quấn lên trên người La Chu, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của nàng, nhưng vẫn lạnh giọng ra lệnh cho cung nữ: “Thay dây lưng mới cho nàng."
Hả?! La Chu đột nhiên như nghe được tin dữ thân thể xụi lơ trong phút chốc thẳng dậy.
Giọng nói mệnh lệnh uy nghiêm khiến sáu cung nữ bừng tỉnh xong có chút hoảng hốt, một cái cung nữ như choàng tỉnh vội vàng ôm hộp gỗ nạm vàng được bịt kín tiến gần đến nàng, một cung nữ khác khom người tiến đến cạnh giường, từ phía cuối vén chăn đệm lên cởi quần La Chu.
“Ta không muốn đổi! Ta không muốn đổi!"
Dây lưng bị cởi ra, khi thấy cái quần trong và quần lót sắp cởi sạch. La Chu cuối cùng thoát khỏi trạng thái kinh ngạc nhanh chóng hoàn hồn liều mạng kêu to vừa đạp vừa đá mấy cung nữ ra.
“Nàng không muốn đổi?" Tán Bố Trác Đốn nheo mắt, trong nháy mắt từ ánh nhìn ôn nhu lập tức bị thay thế bởi sự hung ác nham hiểm, khóe môi gợi lên độ cong lạnh lẽo có thể đông cứng nàng.
“không đổi! không đổi! không đổi!"
Khuôn mặt La Chu đỏ bừng vừa xấu hổ vừa tức giận, hò hét không chịu. Nàng đã bị một nam nhân, mộtcậu con trai giúp nàng thay bằng rồi, giờ lại thay dây lưng mới ngay trước mắt tên nam nhân trước mặt này, nàng liền không có cách nào sống nổi nữa.
“không đổi cũng được vậy toàn bộ cởi sạch, giống tối hôm qua để máu kinh nguyệt chảy." Đầu lưỡi hồng đỏ tà mị liếm môi dưới, con ngươi hung ác nham hiểm tạo ra biểu hiện tham lam mê luyến của hắn. hắn nghĩ về cảm giác thoải mái khi thứ chất lỏng ấm nóng dinh dính chạm vào cậu bé của hắn, thử lại cảm giác đó một lần nữa cũng không tệ.
“Ta đồng ý đổi!"
La Chu nghe hắn nói cùng ánh mắt và động tác hắn làm khiến nàng sợ hãi nổi da gà, nàng đột nhiên nhớ tới trước khi rời đi Thích Ca Thát Tu đã dặn dò nàng “Nếu không sợ chết thì đưng có làm trái ý của Vương." Đúng rồi, nàng không phải cũng đã nhắc nhở qua chính mình sao? Súc sinh khi đứng trước mặt kẻ mạnh thì tuyệt đối phục tùng; súc sinh không có cảm thấy xấu hổ. Huống hồ cho dù nàng có hoàn toàn chối bỏ thì cũng có hữu dụng sao? không có, nửa điểm cũng không. Thích Ca Thát Tu chính là mãnh thú có thể tùy ý khinh bạc đùa bỡn nàng, Cầm thú Vương cũng có thể bừa bãi dâm loạn cường bạo nàng, nàng chính là so với súc sinh còn không đáng giá bằng nô lệ đê tiện.
Giờ phút này nếu muốn thoát khỏi mọi vũ nhục trừ phi nàng cắn lưỡi đi tìm chết! Mà nàng lại cực kỳ sợ hãi, cực kỳ chán ghét khi nghĩ về cái chết.
Nàng nhắm mắt lại hai chân đang đạp các cung nữ dừng lại, tùy ý để họ cởi quần ra. May sao Cầm thú Vương không có nhân cơ hội dâm ô nàng a. Cung nữ tay chân nhanh nhẹn thay cho nàng day lưng mới sau lại lập tức kéo đệm chăn xuống rồi lui ra.
“Thế này mới ngoan."
Giọng nói trầm thấp phát ra câu khen ngợi. một đôi bàn tay to với vào đệm chăn, cởi sạch áo bào, áo kép, nội y từng cái một. Chỉ trong giây lát, trên người nàng trừ bỏ một cái dây lưng mới đổi ra, liền từ đầu đến chân chả còn mảnh vải nào khác. Ngay sau đó, thân thể ấm nóng kiên cố cường kiện dán lại phía sau lưng nàng, hai tay hai chân như cùm sắt bao vây giữ lấy đem nàng kìm bên trong.
Bên tai truyền đến thanh âm thích ý của hắn, ánh sáng cũng được giảm dần, có tiếng bước chân nhỏnhẹ xa dần. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền vắng lặng không tiếng động, chỉ có duy nhất tiếng ngáy truyền ra từ cổ họng của mấy con dã thú đang ngủ khì bên cạnh.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu