Nô Tài
Chương 43
Sự thật đã chứng minh, ta khi ở trên giường tỉnh lại đã nếm đủ tư vị cả người đau nhức. Thật không biết có phải hay không Vương gia nào cũng thích cư xử với phạm nhân như vậy, dù sao đi nữa ta vẫn cảm thấy tên Vương gia nào cũng đều thích đối ta quyền đấm cước đá. (tội:()
Thời điểm ta tỉnh lại, trời đã muốn sáng. Ta phỏng chừng có lẽ lại ngủ hai ba ngày, cho nên khi thấy ta tỉnh lại, thị nữ túc trực ở bên cạnh đều cao hứng kinh hô lên một tiếng, phi như bay ra ngoài bẩm báo chủ tử.
Ta nhìn nàng nhẹ nhàng lướt đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Không xong rồi, nàng vừa báo tín, tám phần đem Nhị vương gia đến đây.
Biết thế giả vờ hôn mê tiếp cho yên chuyện.
Quả nhiên, tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên.
Ta tích tụ khí lực cả nửa ngày, cuối cùng chuẩn bị hoàn hảo một cái ánh mắt sắc bén, không ngờ quay đầu lại thật là dự kiến.
Người tới không phải Nhị vương gia, mà là một gã trung niên tướng mạo tầm thường. Người này thân hình thấp bé, hành động cũng lưu loát, chính là ánh mắt lại không mấy hảo, thấy ánh mắt sắc bén của ta một chút phản ứng cũng không có, tiến sát đến gần đầu giường, vươn tay sờ cái trán của ta, gật đầu nói: "Không tồi, quả nhiên là đã tỉnh, cũng đã hết sốt."
"Ngươi là ai?"
"Ta?" Hắn cười hắc hắc: "Ta là quản gia trong Vương phủ này, ngươi từ hôm nay trở đi do ta trông nom. Ta họ Tôn, ngươi gọi ta là Tôn quản gia là được."
Ta cao thấp đánh giá hắn một cái, cũng cười hắc hắc: "Kỳ quái? Ta vì cái gì phải do ngươi trông nom?"
"Hắc hắc, ta nói cho tiểu tử ngươi hay." Hắn phủi phủi vạt áo, tỏ vẻ uy phong nói: "Ta là quản gia của Nhị vương phủ, nô tài trong Nhị vương phủ dĩ nhiên là do ta trông nom."
Nghe khẩu khí kiêu ngạo của hắn, ta đặc biệt phát cáu.
Trần bá tuy rằng cũng là quản gia, bất quá cho tới nay chưa từng kiêu ngạo như thế.
Ta bắt chước điệu bộ của hắn: "Hắc hắc, ta nói ngươi hay lão tiểu tử kia, nhờ ta hiên ngang lẫm liệt dạy bảo Cửu vương gia nên hắn đã thông minh ra mà cho ta chuộc thân sau, ta đã không phải là nô tài. Không mượn ngươi xen vào việc của ta."
Tôn quản gia tức giận đến cái mũi phập phồng lên, âm điệu đột nhiên vút cao(cỡ quãng 8:)): "Ngươi, tiểu tử này thật muốn bị đòn mà!" Lập tức vung tay xồng xộc về phía ta.
Không xong không xong, ai kêu ta hiện tại thân thể yếu đuối đến trốn cũng trốn không thoát. Xem ra là bị đánh chắc rồi...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên mặt súyt bị đánh thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng uy nghiêm: "Dừng tay..."
Tay của Tôn quản gia không cần phải nói chắc chắn là lập tức thả xuống, cả ngừơi tựa hồ cũng nhũn ba phần, run run lui sang một bên.
Vốn thời khắc nguy hiểm có người hô to dừng là chuyện tốt, bất quá ta cũng đã mắc mưu nhiều lần, nhớ năm đó bị lão Vương phi yêu tinh kia hô to dừng, rốt cuộc thì sao, chẳng phải là càng tệ hơn à?
Cho nên vừa nghe đến thanh âm này, ta chẳng những không hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại lập tức tinh thần chấn hưng, tích cực chuẩn bị cho chiến tranh có thể xảy ra.
Quả nhiên, Nhị vương gia từ tốn bước đến, đối ta nhe răng cười, ngược lại đối với Tôn quản gia sắc mặt trầm xuống: "Ai bảo ngươi đối hắn động thủ hử?"
Tôn quản gia cái trán lập tức ào ạt chảy ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: "Vậng ạ... Nhưng mà.. Chủ tử, là hắn thật sự..."
"Còn dám tranh luận?" Nhị vương gia nhẹ nhàng một câu làm cho Tôn quản gia sợ đến lập tức ngậm miệng. Hắn tựa hồ thật cao hứng trước thành quả dạy dỗ nô tài của chính mình, dùng ánh mắt xem xét ta một chút, rồi hướng Tôn quản gia nói: "Ta đã nói rồi, tuy rằng hắn là nô tài, khả ngươi chỉ có thể trông nom, không thể đánh. Nếu ngươi dám đả thương hắn, xem ta đem ngươi chôn sống như thế nào." (a, Tranh nhi bá đạo a~)
"Vâng, thưa chủ tử"" Tôn quản gia gật đầu nhanh như đảo tỏi. (ôi, Lộng tỉ so sánh thật là...)
Ta nghe một hồi, cảm thấy được có điểm không thích hợp: "Ai là nô tài? Ngươi không nên nói bậy, ta không phải nô tài!"
"Ta cũng đã đoán biết được ngươi sẽ hội tranh cãi mà." Nhị vương gia mỉm cười xoay người, đối ta chớp mắt: "Không cần cãi, ta chính là Vương gia, tuân theo pháp luật mà hành sự. Ngươi bán mình vào Vương phủ làm nô tài, chính là giấy trắng mực đen có chứng cứ hẳn hoi."
Ta cảm thấy thực kì quái: "Bán mình làm nô?"
"Ha hả, " Nhị vương gia thong thả ngồi trên ghế, đối Tôn quản gia nháy mắt: "Lão Tôn, đem "vật đó" tới cho hắn xem."
"Vâng ạ." Tôn quản gia vội tuân lệnh, một đường chạy thẳng ra ngoài.
Không bao lâu, lại một đường chạy thẳng vào phòng, cầm trong tay một cuốn sổ lớn.
Tôn quản gia trong tay cầm quyển sổ, gấp rút mở ra, giống như tra tìm cái gì. Ta trộm nhìn một chút, trên mặt bìa viết 《 Danh sách khế ước nô bộc》, trong lòng lo lắng một chút, tự nhiên linh cảm được có điềm xấu.
"Chủ tử..." Tôn quản gia đem quyển sổ dâng lên, nhỏ giọng gọi Nhị vương gia.
Nhị vương gia ánh mắt cũng không chuyển dù chỉ một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng nói: "Đọc lên đi!"
"Vâng ạ. 《Tôi Hạ Ngọc Lang, vốn tiền tài khó khăn, tự nguyện bán mình vào Nhị vương phủ làm nô, định giá bạc là một trăm lượng. Thanh toán tiền bằng ngân phiếu. Từ nay về sau làm nô hầu hạ, không có nào câu oán hận, chủ tử không cho phép, không được chuộc thân. Kí tên đồng ý: Hạ Ngọc Lang. 》(điêu ghê gớm O.o)" Tôn quản gia cất cao giọng đọc.
Quả thực là điên đảo Càn Khôn!
Ta ánh mắt trừng trừng, quát lờn: "Bậy bạ! Ngươi ăn nói bậy bạ!"
"Cái gì bậy bạ? Ngươi xem đi, trên này còn có dấu tay của ngươi." Tôn quản gia cười hì hì đem quyển sổ hướng ta giương lên, mặt trên quả nhiên có một dấu tay đỏ tươi.
Ta lại nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt: "Đê tiện! Là các ngươi thừa dịp ta hôn mê ấn vào, ta muốn đi cáo quan!" (O_o cáo ai???)
"Cáo quan?" Nhị vương gia cười xòa một tiếng, thở dài lắc đầu: "Ngươi đúng là một hài tử ngốc nghếch. Ngươi tới chỗ nào cáo quan đây? Thiên hạ ai dám thẩm vấn ta? Huống chi trên đây còn có dấu tay của ngươi. Cho dù ngươi bẩm báo Hoàng Thượng đi nữa, cũng chỉ có thua thôi."
"Ngươi..." Ta siết chặt nắm đấm, dùng hết khí lực từ trên giường đứng dậy, lại đột nhiên ngực đau nhói, ngã xuống.
Hận a! Đúng là một tên tiểu nhân đê tiện dơ bẩn mà!
Ta nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Nhị vương gia.
Nhị vương gia nhìn hai mắt của ta, đứng lên phân phó: "Hảo hảo tĩnh dưỡng, suy nghĩ quay về Cửu vương phủ từ nay coi như đã chết, lúc nào rảnh rỗi, ta tự nhiên sẽ đến chiếu cố ngươi. Lão Tôn..."
"Chủ tử, nô tài ở đây."
"Đối đãi người này thật tốt cho ta, không được bỏ đói, không được đánh, không được trói, chỉ cần hắn không ra Vương phủ, có việc gì cũng phải chiều hắn."
"Vâng ạ. Không bỏ đói, không đánh, không trói, nô tài sẽ đem hắn xem như nửa chủ tử."
"Không, làm một chủ tử hẳn hoi. Người ta ở trong Cửu vương phủ, chính là so với chủ tử còn có uy thế hơn mà." Nhị vương gia khẽ nhếch khóe miệng, tinh tế đánh giá ta một lát: "Ngươi hảo hảo ở lại đây. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cửu đệ có thể cho ngươi cái gì, ta đều có thể cho ngươi..."
Ta hung hăng nhìn hắn, lại chỉ làm cho Nhị vương gia ha hả cười lớn.
Hắn thoải mái ung dung ly khai khỏi phòng.
Thời điểm ta tỉnh lại, trời đã muốn sáng. Ta phỏng chừng có lẽ lại ngủ hai ba ngày, cho nên khi thấy ta tỉnh lại, thị nữ túc trực ở bên cạnh đều cao hứng kinh hô lên một tiếng, phi như bay ra ngoài bẩm báo chủ tử.
Ta nhìn nàng nhẹ nhàng lướt đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Không xong rồi, nàng vừa báo tín, tám phần đem Nhị vương gia đến đây.
Biết thế giả vờ hôn mê tiếp cho yên chuyện.
Quả nhiên, tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên.
Ta tích tụ khí lực cả nửa ngày, cuối cùng chuẩn bị hoàn hảo một cái ánh mắt sắc bén, không ngờ quay đầu lại thật là dự kiến.
Người tới không phải Nhị vương gia, mà là một gã trung niên tướng mạo tầm thường. Người này thân hình thấp bé, hành động cũng lưu loát, chính là ánh mắt lại không mấy hảo, thấy ánh mắt sắc bén của ta một chút phản ứng cũng không có, tiến sát đến gần đầu giường, vươn tay sờ cái trán của ta, gật đầu nói: "Không tồi, quả nhiên là đã tỉnh, cũng đã hết sốt."
"Ngươi là ai?"
"Ta?" Hắn cười hắc hắc: "Ta là quản gia trong Vương phủ này, ngươi từ hôm nay trở đi do ta trông nom. Ta họ Tôn, ngươi gọi ta là Tôn quản gia là được."
Ta cao thấp đánh giá hắn một cái, cũng cười hắc hắc: "Kỳ quái? Ta vì cái gì phải do ngươi trông nom?"
"Hắc hắc, ta nói cho tiểu tử ngươi hay." Hắn phủi phủi vạt áo, tỏ vẻ uy phong nói: "Ta là quản gia của Nhị vương phủ, nô tài trong Nhị vương phủ dĩ nhiên là do ta trông nom."
Nghe khẩu khí kiêu ngạo của hắn, ta đặc biệt phát cáu.
Trần bá tuy rằng cũng là quản gia, bất quá cho tới nay chưa từng kiêu ngạo như thế.
Ta bắt chước điệu bộ của hắn: "Hắc hắc, ta nói ngươi hay lão tiểu tử kia, nhờ ta hiên ngang lẫm liệt dạy bảo Cửu vương gia nên hắn đã thông minh ra mà cho ta chuộc thân sau, ta đã không phải là nô tài. Không mượn ngươi xen vào việc của ta."
Tôn quản gia tức giận đến cái mũi phập phồng lên, âm điệu đột nhiên vút cao(cỡ quãng 8:)): "Ngươi, tiểu tử này thật muốn bị đòn mà!" Lập tức vung tay xồng xộc về phía ta.
Không xong không xong, ai kêu ta hiện tại thân thể yếu đuối đến trốn cũng trốn không thoát. Xem ra là bị đánh chắc rồi...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên mặt súyt bị đánh thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng uy nghiêm: "Dừng tay..."
Tay của Tôn quản gia không cần phải nói chắc chắn là lập tức thả xuống, cả ngừơi tựa hồ cũng nhũn ba phần, run run lui sang một bên.
Vốn thời khắc nguy hiểm có người hô to dừng là chuyện tốt, bất quá ta cũng đã mắc mưu nhiều lần, nhớ năm đó bị lão Vương phi yêu tinh kia hô to dừng, rốt cuộc thì sao, chẳng phải là càng tệ hơn à?
Cho nên vừa nghe đến thanh âm này, ta chẳng những không hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại lập tức tinh thần chấn hưng, tích cực chuẩn bị cho chiến tranh có thể xảy ra.
Quả nhiên, Nhị vương gia từ tốn bước đến, đối ta nhe răng cười, ngược lại đối với Tôn quản gia sắc mặt trầm xuống: "Ai bảo ngươi đối hắn động thủ hử?"
Tôn quản gia cái trán lập tức ào ạt chảy ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: "Vậng ạ... Nhưng mà.. Chủ tử, là hắn thật sự..."
"Còn dám tranh luận?" Nhị vương gia nhẹ nhàng một câu làm cho Tôn quản gia sợ đến lập tức ngậm miệng. Hắn tựa hồ thật cao hứng trước thành quả dạy dỗ nô tài của chính mình, dùng ánh mắt xem xét ta một chút, rồi hướng Tôn quản gia nói: "Ta đã nói rồi, tuy rằng hắn là nô tài, khả ngươi chỉ có thể trông nom, không thể đánh. Nếu ngươi dám đả thương hắn, xem ta đem ngươi chôn sống như thế nào." (a, Tranh nhi bá đạo a~)
"Vâng, thưa chủ tử"" Tôn quản gia gật đầu nhanh như đảo tỏi. (ôi, Lộng tỉ so sánh thật là...)
Ta nghe một hồi, cảm thấy được có điểm không thích hợp: "Ai là nô tài? Ngươi không nên nói bậy, ta không phải nô tài!"
"Ta cũng đã đoán biết được ngươi sẽ hội tranh cãi mà." Nhị vương gia mỉm cười xoay người, đối ta chớp mắt: "Không cần cãi, ta chính là Vương gia, tuân theo pháp luật mà hành sự. Ngươi bán mình vào Vương phủ làm nô tài, chính là giấy trắng mực đen có chứng cứ hẳn hoi."
Ta cảm thấy thực kì quái: "Bán mình làm nô?"
"Ha hả, " Nhị vương gia thong thả ngồi trên ghế, đối Tôn quản gia nháy mắt: "Lão Tôn, đem "vật đó" tới cho hắn xem."
"Vâng ạ." Tôn quản gia vội tuân lệnh, một đường chạy thẳng ra ngoài.
Không bao lâu, lại một đường chạy thẳng vào phòng, cầm trong tay một cuốn sổ lớn.
Tôn quản gia trong tay cầm quyển sổ, gấp rút mở ra, giống như tra tìm cái gì. Ta trộm nhìn một chút, trên mặt bìa viết 《 Danh sách khế ước nô bộc》, trong lòng lo lắng một chút, tự nhiên linh cảm được có điềm xấu.
"Chủ tử..." Tôn quản gia đem quyển sổ dâng lên, nhỏ giọng gọi Nhị vương gia.
Nhị vương gia ánh mắt cũng không chuyển dù chỉ một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng nói: "Đọc lên đi!"
"Vâng ạ. 《Tôi Hạ Ngọc Lang, vốn tiền tài khó khăn, tự nguyện bán mình vào Nhị vương phủ làm nô, định giá bạc là một trăm lượng. Thanh toán tiền bằng ngân phiếu. Từ nay về sau làm nô hầu hạ, không có nào câu oán hận, chủ tử không cho phép, không được chuộc thân. Kí tên đồng ý: Hạ Ngọc Lang. 》(điêu ghê gớm O.o)" Tôn quản gia cất cao giọng đọc.
Quả thực là điên đảo Càn Khôn!
Ta ánh mắt trừng trừng, quát lờn: "Bậy bạ! Ngươi ăn nói bậy bạ!"
"Cái gì bậy bạ? Ngươi xem đi, trên này còn có dấu tay của ngươi." Tôn quản gia cười hì hì đem quyển sổ hướng ta giương lên, mặt trên quả nhiên có một dấu tay đỏ tươi.
Ta lại nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt: "Đê tiện! Là các ngươi thừa dịp ta hôn mê ấn vào, ta muốn đi cáo quan!" (O_o cáo ai???)
"Cáo quan?" Nhị vương gia cười xòa một tiếng, thở dài lắc đầu: "Ngươi đúng là một hài tử ngốc nghếch. Ngươi tới chỗ nào cáo quan đây? Thiên hạ ai dám thẩm vấn ta? Huống chi trên đây còn có dấu tay của ngươi. Cho dù ngươi bẩm báo Hoàng Thượng đi nữa, cũng chỉ có thua thôi."
"Ngươi..." Ta siết chặt nắm đấm, dùng hết khí lực từ trên giường đứng dậy, lại đột nhiên ngực đau nhói, ngã xuống.
Hận a! Đúng là một tên tiểu nhân đê tiện dơ bẩn mà!
Ta nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Nhị vương gia.
Nhị vương gia nhìn hai mắt của ta, đứng lên phân phó: "Hảo hảo tĩnh dưỡng, suy nghĩ quay về Cửu vương phủ từ nay coi như đã chết, lúc nào rảnh rỗi, ta tự nhiên sẽ đến chiếu cố ngươi. Lão Tôn..."
"Chủ tử, nô tài ở đây."
"Đối đãi người này thật tốt cho ta, không được bỏ đói, không được đánh, không được trói, chỉ cần hắn không ra Vương phủ, có việc gì cũng phải chiều hắn."
"Vâng ạ. Không bỏ đói, không đánh, không trói, nô tài sẽ đem hắn xem như nửa chủ tử."
"Không, làm một chủ tử hẳn hoi. Người ta ở trong Cửu vương phủ, chính là so với chủ tử còn có uy thế hơn mà." Nhị vương gia khẽ nhếch khóe miệng, tinh tế đánh giá ta một lát: "Ngươi hảo hảo ở lại đây. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cửu đệ có thể cho ngươi cái gì, ta đều có thể cho ngươi..."
Ta hung hăng nhìn hắn, lại chỉ làm cho Nhị vương gia ha hả cười lớn.
Hắn thoải mái ung dung ly khai khỏi phòng.
Tác giả :
Phong Lộng