Nô Tài Tình Nhân
Chương 4-1: Thượng
“A… A…"
Hắn quả thực kêu thảm thiết, cố sức vùng vẫy, chỗ tương tiếp giữa tay chân và sắt đá ma sát ra máu, ngược lại còn khiến hắn càng khó chịu đựng.
Toàn thân nóng bức, cảm giác như có nghìn vạn con kiến nhỏ chích bên ngoài, vừa nóng lại vừa đau, thân dưới trướng lên thẳng tắp, dược trong lối vào tự tan ra trở nên nhớp nháp, làm cho bên trong càng nóng hơn.
Hắn đem chân dang ra, bên trong cái động nóng quá, nóng muốn bốc khói. Hận không thể để cho gió mát lùa vào bên trong, thân thể hắn cố gắng nhúc nhích. Động một tý thì như có gió lùa, còn bất động thì vẫn còn sức nóng đến khó chịu.
Thân thể trắng mịn của hắn lưu đầy mồ hôi. Qua buổi trưa, lão đầu răng cửa vàng quay lại, so với trước điệu cười càng thêm buồn nôn.
“Xem ra dược hiệu không tệ nha!"
Lão vươn tay khẽ vuốt lên cánh tay hắn, nhiệt khí như bốc hơi khỏi da. Hắn khàn giọng khẽ gọi, ánh mắt lão nhìn đăm đăm, hình như nước miếng sắp chảy xuống.
“Ngươi ban đầu nhìn chẳng có gì đẹp, nhưng nhãn thần hừng hực này lại rất hấp dẫn người khác."
“Ngươi nói vớ vẩn gì hả!" Hắn cắn răng nổi giận.
Lão nhân kia nở nụ cười hiểm ác: “Buổi tối Vương gia sẽ đến xem ngươi, hình dạng ngươi giương chân thật đẹp, hơn nữa màu huyệt của ngươi cũng không tồi, so với những người hầu kia còn đẹp hơn." Lão liếm môi nhìn về phía giữa hai chân của Kiều Nghênh Phong.
Hắn tức giận đập mạnh dây xích. Lão nhân kia không nghĩ tới ý chí hắn kiên cường, uống ba loại xuân dược còn có khí lực mà phản kháng, sợ đến lui về sau một đoạn, không còn can đảm chuốc hoạ vào thân nữa.
Trời tối mịt, cảm giác ngứa ngáy tê dại trong người vẫn chưa giảm bớt, mặt hắn túa mồ hôi. Vân Phi Nhật đi đến, Nghênh Phong dùng ánh mắt muốn giết người nhìn y khiến Vân Phi Nhật không khỏi ngạc nhiên.
Chưa nói tới tiểu nô tài có quyến rũ không, tay chân bị trói chặt, toàn thân hồng lên bởi lửa giận mê người, mồ hôi thấm ướt cơ thể tráng kiện khiến cho thân thể hắn sáng lấp lánh, giống như trên người có kim phấn. Thân thể thon dài mặc dù không mềm mại đáng yêu nữ tính, nhưng lại như một cơn gió mạnh mê chết người.
Vân Phi Nhật nuốt một ngụm nước bọt, nhất là hai chân hắn do khô nóng, mật huyệt ướt đẫm mang màu phấn hồng ngọt ngào như mật, màu sắc đẹp đẽ kia khiến người ta muốn hút lấy.
Y duyệt qua biết bao người đẹp, vậy mà người đẹp nhất đã ở bên cạnh lâu như vậy lại có mắt như mù, không phải những kẻ hầu đã từng ngủ qua, mà là kẻ chưa từng bồi thuỵ này. Đến tận lúc này, miệng lưỡi y khô khốc, hạ thân đã có phản ứng. Có thể khiến y lập tức phản ứng, mỹ sắc của Kiều Nghênh Phong cũng không tồi a.
“Thả ta ra!" Hắn dùng ánh mắt hung tợn nhìn trừng trừng vào mắt Vân Phi Nhật.
Vân Phi Nhật đóng cửa lại, mỉm cười nói: “Ta sẽ thả ngươi ra ngoài, chờ chúng ta tận hứng đã, sẽ thả cho ngươi đi."
Kiều Nghênh Phong chán ghét liếc nhìn y. Vân Phi Nhật nắm hai chân hắn, giữa hai chân truyền đến một mùi thơm, khiến y nở nụ cười.
“Thơm thật, hương thơm của xử nữ a."
Cái này, xử nữ? Kiều Nghênh Phong đột ngột đỏ mặt, đó là để hình dung nữ nhân mà.
Chân hắn hết sức run rẩy, Vương gia cái gì chứ, y căn bản là một tên cầm thú. Hắn làm nô tài hơn nửa năm, từ lâu đã biết cái gì là cầm thú, không khỏi giận dữ hét:" Câm miệng! Câm miệng!".
Hắn rống càng lớn, mồ hôi lại chảy nhiều hơn, thanh âm càng khàn khàn, hơi thở càng ngày càng kiều mị. Vân Phi Nhật nhẹ nhàng liếm cơ thể trắng nõn đang thẹn thùng của hắn. Kiều Nghênh Phong kêu to như muốn chết, hắn càng kêu thảm thiết, Vân Phi Nhật càng cười lớn.
“Vừa ngọt vừa thơm, bản vương chưa nếm qua thứ mật thơm ngọt như vậy."
Y rướn người liếm hạ bộ của hắn, vừa liếm vừa mút. Kiều Nghênh Phong sắp chịu không nổi. Hắn làm sao chịu được để nam nhân luồn qua khố hạ mà liếm lộng. Tức giận, hắn thực sự tức giận, hắn thành khẩn thành thật nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận.
“Buông ra, ngươi là tên Vương gia biến thái, ta không chịu nỗi nữa! Ta muốn chạy trốn đi, ta muốn chạy trốn đi…"
Hắn rống to hơn, hai chân lại mềm yếu vô lực. Đầu lưỡi linh hoạt của Vân Phi Nhật dò xét vào trong mật huyệt ướt đẫm, suồng sã liếm qua, sau đó dùng hay tay tách ra, lèn một ngón tay vào đùa bỡn.
“Hút chặt lắm, ngươi quả là thứ trăm năm khó gặp."
Thứ cái gì? Tên này từ lâu đã không có ý gì tốt đẹp.
“Tên Vương gia biến thái nhà ngươi, đem ngón tay ngươi rút ra, đồ ghê tởm!" Kiều Nghênh Phong khàn khàn tiếng chống cự.
“Hút chặt như thế, còn nói ghê tởm cái gì, động của ngươi vừa mềm vừa trơn, ăn mất ngón tay ta."
Ô oa, hắn muốn che cái lỗ tai lại, không muốn nghe tên Vương gia biến thái này nói bất cứ câu nào nữa. Thế nhưng tay bị trói lại, hơn nữa ngón tay y đang di chuyển vào trong khiến hông hắn một trận tê dại, cái mông nhịn không được co rút lại, khiến tay y càng bị hút sâu hơn nữa. Kỳ quái, thân thể hắn sao lại có thể như vậy?
“Ta tự hào ta đã duyệt qua biết bao nam sắc, nhưng khi chơi đùa với ngươi, không biết sao lại có cái động tốt như vậy."
Đừng nói về vẻ mặt tự hào có được không? Kiều Nghênh Phong khoái muốn điên rồi. Hắn thầm nghĩ, sống một cuộc sống thành thật, vì Vương gia đã bỏ tiền, hắn sẽ làm nô bộc —- thế nhưng trong giới hạn của nô bộc hắn không muốn bị nam nhân đè, thốt ra những âm thanh kinh khủng.
“A a… không nên, không nên!"
Thế nhưng âm thanh kinh khủng theo thanh quản hắn mà phát ra. Hắn rõ ràng là nói không nên, vậy mà nghe lên cảm giác như đang hứng tình. Vân Phi Nhật nghe được âm thanh đó cũng run một trận, cắn nhẹ vào nhũ tiêm của hắn.
“Ngươi quả thật là một tiểu dâm phụ nha, làm bản vương phát nhiệt rồi."
Nhũ tiêm của hắn đau ngứa không ngừng. Vân Phi Nhật hút một cái, cái mông hắn không nhịn được mà co rụt lại. Vân Phi Nhật thở hổn hển, liếm thứ tròn tròn nổi lên. Mông Kiều Nghênh Phong không thể không đong đưa lên, liếm hắn thật tuyệt… Quái lạ.
Hạ thân hắn ướt đẫm. Vân Phi Nhật cho ba ngón tay vào trong uốn lượn, chạm vào điểm mẫn cảm trên người hắn khiến hắn nức nở phát ra thanh âm khàn khàn: “Không nên!"
“Thành thật một chút."
Tên tiểu nô tài này thật muốn sống, động vừa nhỏ vừa mềm, nhưng ba ngón tay cũng đi vào được, nhũ tiêm lại còn thơm ngào ngạt, giống như sữa mẹ vậy. Vân Phi Nhật mồ hôi đầy mặt, ngón tay cố sức đi vào sâu trong cùng, khiến cho hai chân Kiều Nghênh Phong run rẩy, sau đó lại mãnh liệt rút ra.
Y xem qua bao nam sắc, không thuần phục được người này thì thật đáng trách. Tên tiểu nô tài hèn mọn không nghe lời này, dám ghê tởm y. Y muốn cho hắn biết tôn ti trên dưới, cho hắn biết ai mới là chủ tử.
Kiều Nghênh Phong kêu to lên: “Không… Đừng có ngừng!"
“Tính ngươi thành thật lắm"
Vân Phi Nhật nở nụ cười thoả mãn. Y cẩn thận cầm lấy chính hạ thân mình, nhắm ngay cái cửa động mà mãnh liệt đâm vào. Hai chân Kiều Nghênh Phong lập tức quấn chặt lấy thắt lưng y. Hắn ra sức nảy lên. Chỗ đó mềm mại, chặt nóng, đi vào như bị hút lấy. Xâm nhập liền có cảm giác hoa khẩu bị kích thích mạnh mẽ, muốn bắn tinh ra, rút ra thì nội bích xoa bóp đè ép, sảng khoái khiến y thiếu chút nữa là cắm vào bắn.
“Cái mông ngươi đừng cố sức xoay như thế cho ta!" Khẩu khí của y có chút tức giận, ai muốn hắn hút chặt như thế, đang kiểm tra sức chịu đựng của y hay sao?
Nóng a, nơi bị cường bạo xâm nhập của Kiều Nghênh Phong giống như bị thiêu đốt, hại hắn nhịn không được xoay xoay mông. Vân Phi Nhật nổi khùng chặn mông hắn lại. Hắn nóng muốn khóc.
“Chỗ này nóng, nóng…" Hắn kêu lên bi thương.
“Ngươi chịu đựng đi."
Vân Phi Nhật thở dốc vì kinh ngạc, ngón tay chọc vào đã cảm giác được bên trong hắn không tồi chút nào, một lần chọc vào, vừa mềm vừa nóng, càng sâu vào trong, căn bản là không muốn rút ra.
“Nóng quá…." Nam nhân nóng bức ở bên trong, sức nóng khiến hắn đổ mồ hôi.
“Ngươi sao lại chặt thế?"
Kiều Nghênh Phong thực chặt nóng, ngon miệng mê người, tiếng rên rỉ càng quyến rũ người ta đến cực điểm. Nghĩ lại y đã không biết bao nhiêu lần nếm qua mỹ sắc trong thiên hạ, so với hắn đẹp hơn rất nhiều, còn phóng đãng hơn, nhưng không ngủ với hắn thì làm người không còn ý nghĩa gì nữa.
Y dùng lực xâm nhập vào trong, Kiều Nghênh Phong thẳng thừng cất cao giọng. Y hung hăng chuyển động một vòng, thắt lưng tiểu nô tài run lên, phần nam tính phía trước phát run rồi chảy ra tinh thuỷ. Hắn càng chảy mồ hôi, tinh thuỷ càng chảy ra, mùi hương càng đậm. Vân Phi Nhật ôm lấy đầu hắn, đói khát liếm môi hắn.
“Không nên…"
Giọng nói của hắn đã không thể nghe, nhưng lại đặc biệt rung động lòng người, làm cho đầu gối đều yếu đi. Vân Phi Nhật đâm nhanh hơn, hắn càng thở dốc.
Y liếm đầu lưỡi hắn, phủ kín bờ môi hắn, dùng đầu lưỡi thoả thích xâm phạm khiến hắn không thể cự tuyệt, thân dưới bị đâm xuyên mạnh mẽ. Vạc giường phát ra âm thanh lớn, tay chân bị dây xích trói lại của hắn cũng ầm ầm ầm ầm rung động. Mồ hôi từng giọt rơi xuống. Mồ hôi, nước mắt, tinh dịch vương vãi đầy người tiểu nô tài kia.
“Lần đầu mà nói, ngươi thật đúng là không tồi." Không chỉ không tồi, đúng là cực phẩm.
“Tên Vương gia cầm thú nhà ngươi…"
Giọt nước mắt quật cường của Kiều Nghênh Phong đọng lại tại hốc mắt, thế nhưng thân thể lại tự lay động thắt lưng, bao chặt lấy vật nóng của Vân Phi Nhật.
Rất muốn cùng hắn thêm lần nữa, Kiều Nghênh Phong thật sự là tuyệt phẩm. Vân Phi Nhật tháo xích ở hai chân hắn ra, đưa tay âu yếm hạ thân hắn, để hắn ngồi trên eo mình, từ phía sau đâm thoả thích vào nơi nóng ấm kia. Tiểu nô tài kia khiến y kích động như vậy, khiến y sảng khoái liên tục, trong cổ họng phát ra tiếng rên rĩ sung sướng, hạ thân tiến nhập nơi nóng mềm của hắn, thoải mái như muốn hoà tan vào nhau.
Chết tiệt thật, sớm biết cái mông hắn tốt như vậy, vừa vào Vương phủ thì bảo hắn thị tẩm có hay hơn không.
Hắn quả thực kêu thảm thiết, cố sức vùng vẫy, chỗ tương tiếp giữa tay chân và sắt đá ma sát ra máu, ngược lại còn khiến hắn càng khó chịu đựng.
Toàn thân nóng bức, cảm giác như có nghìn vạn con kiến nhỏ chích bên ngoài, vừa nóng lại vừa đau, thân dưới trướng lên thẳng tắp, dược trong lối vào tự tan ra trở nên nhớp nháp, làm cho bên trong càng nóng hơn.
Hắn đem chân dang ra, bên trong cái động nóng quá, nóng muốn bốc khói. Hận không thể để cho gió mát lùa vào bên trong, thân thể hắn cố gắng nhúc nhích. Động một tý thì như có gió lùa, còn bất động thì vẫn còn sức nóng đến khó chịu.
Thân thể trắng mịn của hắn lưu đầy mồ hôi. Qua buổi trưa, lão đầu răng cửa vàng quay lại, so với trước điệu cười càng thêm buồn nôn.
“Xem ra dược hiệu không tệ nha!"
Lão vươn tay khẽ vuốt lên cánh tay hắn, nhiệt khí như bốc hơi khỏi da. Hắn khàn giọng khẽ gọi, ánh mắt lão nhìn đăm đăm, hình như nước miếng sắp chảy xuống.
“Ngươi ban đầu nhìn chẳng có gì đẹp, nhưng nhãn thần hừng hực này lại rất hấp dẫn người khác."
“Ngươi nói vớ vẩn gì hả!" Hắn cắn răng nổi giận.
Lão nhân kia nở nụ cười hiểm ác: “Buổi tối Vương gia sẽ đến xem ngươi, hình dạng ngươi giương chân thật đẹp, hơn nữa màu huyệt của ngươi cũng không tồi, so với những người hầu kia còn đẹp hơn." Lão liếm môi nhìn về phía giữa hai chân của Kiều Nghênh Phong.
Hắn tức giận đập mạnh dây xích. Lão nhân kia không nghĩ tới ý chí hắn kiên cường, uống ba loại xuân dược còn có khí lực mà phản kháng, sợ đến lui về sau một đoạn, không còn can đảm chuốc hoạ vào thân nữa.
Trời tối mịt, cảm giác ngứa ngáy tê dại trong người vẫn chưa giảm bớt, mặt hắn túa mồ hôi. Vân Phi Nhật đi đến, Nghênh Phong dùng ánh mắt muốn giết người nhìn y khiến Vân Phi Nhật không khỏi ngạc nhiên.
Chưa nói tới tiểu nô tài có quyến rũ không, tay chân bị trói chặt, toàn thân hồng lên bởi lửa giận mê người, mồ hôi thấm ướt cơ thể tráng kiện khiến cho thân thể hắn sáng lấp lánh, giống như trên người có kim phấn. Thân thể thon dài mặc dù không mềm mại đáng yêu nữ tính, nhưng lại như một cơn gió mạnh mê chết người.
Vân Phi Nhật nuốt một ngụm nước bọt, nhất là hai chân hắn do khô nóng, mật huyệt ướt đẫm mang màu phấn hồng ngọt ngào như mật, màu sắc đẹp đẽ kia khiến người ta muốn hút lấy.
Y duyệt qua biết bao người đẹp, vậy mà người đẹp nhất đã ở bên cạnh lâu như vậy lại có mắt như mù, không phải những kẻ hầu đã từng ngủ qua, mà là kẻ chưa từng bồi thuỵ này. Đến tận lúc này, miệng lưỡi y khô khốc, hạ thân đã có phản ứng. Có thể khiến y lập tức phản ứng, mỹ sắc của Kiều Nghênh Phong cũng không tồi a.
“Thả ta ra!" Hắn dùng ánh mắt hung tợn nhìn trừng trừng vào mắt Vân Phi Nhật.
Vân Phi Nhật đóng cửa lại, mỉm cười nói: “Ta sẽ thả ngươi ra ngoài, chờ chúng ta tận hứng đã, sẽ thả cho ngươi đi."
Kiều Nghênh Phong chán ghét liếc nhìn y. Vân Phi Nhật nắm hai chân hắn, giữa hai chân truyền đến một mùi thơm, khiến y nở nụ cười.
“Thơm thật, hương thơm của xử nữ a."
Cái này, xử nữ? Kiều Nghênh Phong đột ngột đỏ mặt, đó là để hình dung nữ nhân mà.
Chân hắn hết sức run rẩy, Vương gia cái gì chứ, y căn bản là một tên cầm thú. Hắn làm nô tài hơn nửa năm, từ lâu đã biết cái gì là cầm thú, không khỏi giận dữ hét:" Câm miệng! Câm miệng!".
Hắn rống càng lớn, mồ hôi lại chảy nhiều hơn, thanh âm càng khàn khàn, hơi thở càng ngày càng kiều mị. Vân Phi Nhật nhẹ nhàng liếm cơ thể trắng nõn đang thẹn thùng của hắn. Kiều Nghênh Phong kêu to như muốn chết, hắn càng kêu thảm thiết, Vân Phi Nhật càng cười lớn.
“Vừa ngọt vừa thơm, bản vương chưa nếm qua thứ mật thơm ngọt như vậy."
Y rướn người liếm hạ bộ của hắn, vừa liếm vừa mút. Kiều Nghênh Phong sắp chịu không nổi. Hắn làm sao chịu được để nam nhân luồn qua khố hạ mà liếm lộng. Tức giận, hắn thực sự tức giận, hắn thành khẩn thành thật nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận.
“Buông ra, ngươi là tên Vương gia biến thái, ta không chịu nỗi nữa! Ta muốn chạy trốn đi, ta muốn chạy trốn đi…"
Hắn rống to hơn, hai chân lại mềm yếu vô lực. Đầu lưỡi linh hoạt của Vân Phi Nhật dò xét vào trong mật huyệt ướt đẫm, suồng sã liếm qua, sau đó dùng hay tay tách ra, lèn một ngón tay vào đùa bỡn.
“Hút chặt lắm, ngươi quả là thứ trăm năm khó gặp."
Thứ cái gì? Tên này từ lâu đã không có ý gì tốt đẹp.
“Tên Vương gia biến thái nhà ngươi, đem ngón tay ngươi rút ra, đồ ghê tởm!" Kiều Nghênh Phong khàn khàn tiếng chống cự.
“Hút chặt như thế, còn nói ghê tởm cái gì, động của ngươi vừa mềm vừa trơn, ăn mất ngón tay ta."
Ô oa, hắn muốn che cái lỗ tai lại, không muốn nghe tên Vương gia biến thái này nói bất cứ câu nào nữa. Thế nhưng tay bị trói lại, hơn nữa ngón tay y đang di chuyển vào trong khiến hông hắn một trận tê dại, cái mông nhịn không được co rút lại, khiến tay y càng bị hút sâu hơn nữa. Kỳ quái, thân thể hắn sao lại có thể như vậy?
“Ta tự hào ta đã duyệt qua biết bao nam sắc, nhưng khi chơi đùa với ngươi, không biết sao lại có cái động tốt như vậy."
Đừng nói về vẻ mặt tự hào có được không? Kiều Nghênh Phong khoái muốn điên rồi. Hắn thầm nghĩ, sống một cuộc sống thành thật, vì Vương gia đã bỏ tiền, hắn sẽ làm nô bộc —- thế nhưng trong giới hạn của nô bộc hắn không muốn bị nam nhân đè, thốt ra những âm thanh kinh khủng.
“A a… không nên, không nên!"
Thế nhưng âm thanh kinh khủng theo thanh quản hắn mà phát ra. Hắn rõ ràng là nói không nên, vậy mà nghe lên cảm giác như đang hứng tình. Vân Phi Nhật nghe được âm thanh đó cũng run một trận, cắn nhẹ vào nhũ tiêm của hắn.
“Ngươi quả thật là một tiểu dâm phụ nha, làm bản vương phát nhiệt rồi."
Nhũ tiêm của hắn đau ngứa không ngừng. Vân Phi Nhật hút một cái, cái mông hắn không nhịn được mà co rụt lại. Vân Phi Nhật thở hổn hển, liếm thứ tròn tròn nổi lên. Mông Kiều Nghênh Phong không thể không đong đưa lên, liếm hắn thật tuyệt… Quái lạ.
Hạ thân hắn ướt đẫm. Vân Phi Nhật cho ba ngón tay vào trong uốn lượn, chạm vào điểm mẫn cảm trên người hắn khiến hắn nức nở phát ra thanh âm khàn khàn: “Không nên!"
“Thành thật một chút."
Tên tiểu nô tài này thật muốn sống, động vừa nhỏ vừa mềm, nhưng ba ngón tay cũng đi vào được, nhũ tiêm lại còn thơm ngào ngạt, giống như sữa mẹ vậy. Vân Phi Nhật mồ hôi đầy mặt, ngón tay cố sức đi vào sâu trong cùng, khiến cho hai chân Kiều Nghênh Phong run rẩy, sau đó lại mãnh liệt rút ra.
Y xem qua bao nam sắc, không thuần phục được người này thì thật đáng trách. Tên tiểu nô tài hèn mọn không nghe lời này, dám ghê tởm y. Y muốn cho hắn biết tôn ti trên dưới, cho hắn biết ai mới là chủ tử.
Kiều Nghênh Phong kêu to lên: “Không… Đừng có ngừng!"
“Tính ngươi thành thật lắm"
Vân Phi Nhật nở nụ cười thoả mãn. Y cẩn thận cầm lấy chính hạ thân mình, nhắm ngay cái cửa động mà mãnh liệt đâm vào. Hai chân Kiều Nghênh Phong lập tức quấn chặt lấy thắt lưng y. Hắn ra sức nảy lên. Chỗ đó mềm mại, chặt nóng, đi vào như bị hút lấy. Xâm nhập liền có cảm giác hoa khẩu bị kích thích mạnh mẽ, muốn bắn tinh ra, rút ra thì nội bích xoa bóp đè ép, sảng khoái khiến y thiếu chút nữa là cắm vào bắn.
“Cái mông ngươi đừng cố sức xoay như thế cho ta!" Khẩu khí của y có chút tức giận, ai muốn hắn hút chặt như thế, đang kiểm tra sức chịu đựng của y hay sao?
Nóng a, nơi bị cường bạo xâm nhập của Kiều Nghênh Phong giống như bị thiêu đốt, hại hắn nhịn không được xoay xoay mông. Vân Phi Nhật nổi khùng chặn mông hắn lại. Hắn nóng muốn khóc.
“Chỗ này nóng, nóng…" Hắn kêu lên bi thương.
“Ngươi chịu đựng đi."
Vân Phi Nhật thở dốc vì kinh ngạc, ngón tay chọc vào đã cảm giác được bên trong hắn không tồi chút nào, một lần chọc vào, vừa mềm vừa nóng, càng sâu vào trong, căn bản là không muốn rút ra.
“Nóng quá…." Nam nhân nóng bức ở bên trong, sức nóng khiến hắn đổ mồ hôi.
“Ngươi sao lại chặt thế?"
Kiều Nghênh Phong thực chặt nóng, ngon miệng mê người, tiếng rên rỉ càng quyến rũ người ta đến cực điểm. Nghĩ lại y đã không biết bao nhiêu lần nếm qua mỹ sắc trong thiên hạ, so với hắn đẹp hơn rất nhiều, còn phóng đãng hơn, nhưng không ngủ với hắn thì làm người không còn ý nghĩa gì nữa.
Y dùng lực xâm nhập vào trong, Kiều Nghênh Phong thẳng thừng cất cao giọng. Y hung hăng chuyển động một vòng, thắt lưng tiểu nô tài run lên, phần nam tính phía trước phát run rồi chảy ra tinh thuỷ. Hắn càng chảy mồ hôi, tinh thuỷ càng chảy ra, mùi hương càng đậm. Vân Phi Nhật ôm lấy đầu hắn, đói khát liếm môi hắn.
“Không nên…"
Giọng nói của hắn đã không thể nghe, nhưng lại đặc biệt rung động lòng người, làm cho đầu gối đều yếu đi. Vân Phi Nhật đâm nhanh hơn, hắn càng thở dốc.
Y liếm đầu lưỡi hắn, phủ kín bờ môi hắn, dùng đầu lưỡi thoả thích xâm phạm khiến hắn không thể cự tuyệt, thân dưới bị đâm xuyên mạnh mẽ. Vạc giường phát ra âm thanh lớn, tay chân bị dây xích trói lại của hắn cũng ầm ầm ầm ầm rung động. Mồ hôi từng giọt rơi xuống. Mồ hôi, nước mắt, tinh dịch vương vãi đầy người tiểu nô tài kia.
“Lần đầu mà nói, ngươi thật đúng là không tồi." Không chỉ không tồi, đúng là cực phẩm.
“Tên Vương gia cầm thú nhà ngươi…"
Giọt nước mắt quật cường của Kiều Nghênh Phong đọng lại tại hốc mắt, thế nhưng thân thể lại tự lay động thắt lưng, bao chặt lấy vật nóng của Vân Phi Nhật.
Rất muốn cùng hắn thêm lần nữa, Kiều Nghênh Phong thật sự là tuyệt phẩm. Vân Phi Nhật tháo xích ở hai chân hắn ra, đưa tay âu yếm hạ thân hắn, để hắn ngồi trên eo mình, từ phía sau đâm thoả thích vào nơi nóng ấm kia. Tiểu nô tài kia khiến y kích động như vậy, khiến y sảng khoái liên tục, trong cổ họng phát ra tiếng rên rĩ sung sướng, hạ thân tiến nhập nơi nóng mềm của hắn, thoải mái như muốn hoà tan vào nhau.
Chết tiệt thật, sớm biết cái mông hắn tốt như vậy, vừa vào Vương phủ thì bảo hắn thị tẩm có hay hơn không.
Tác giả :
Lăng Báo Tư