Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 39
Đây là cửa ra của địa đạo Giang gia, cách mộ phần tổ tiên Giang gia không quá xa. Nếu đi bộ, kiểu gì cũng mất hai ngày đường. Giang Thanh Lưu đã chạy hết nổi, nếu không phải vẫn giữ một ngụm khí, hắn hiện tại đã sớm gục.
Phía trước là một tiểu viện nông gia, Bạc Dã Cảnh Hành chọt chọt hắn, nói rất nghiễm nhiên: "Dắt con trâu ra đi."
Giang Thanh Lưu tuyệt không phải phường trộm cắp nhưng đến bước này cũng bất chấp. Hắn lẻn vào sân nhỏ, bên trong đúng có một con trâu.
Giang Thanh Lưu dắt con trâu ra, lục lọi trên người, chẳng còn vật gì đáng giá để để lại - kể cả có có thì cũng rơi xuống đáy vực rồi. Lại quay mặt nhìn sang, Bạc Dã Cảnh Hành một thân áo gấm đính đầy minh châu. Y phục kia là Đan Vãn Thiền tự tay thêu, minh châu toàn bộ là ngọc mắt mèo thượng đẳng.
Hắn bóc tất cả ra, đem để trong chuồng trâu, coi như tỏ tâm ý.
Bạc Dã Cảnh Hành ngăn lại: "Tuyệt đối không được, giờ mà lưu lại những thứ này, Bách Lý Thiên Hùng sẽ dò ra hành tung của ngươi và ta." Giang Thanh Lưu nghĩ lại, đành lấy ngọc về, ôm quyền hướng về phía nhà nông phu nói: "Sau này nhất định sẽ đền đáp." Nói xong, không nhiều lời, Giang Thanh Lưu cưỡi trâu, Bạc Dã Cảnh Hành sợ xóc nảy, cưỡi Giang Thanh Lưu, hai người một trâu hướng phía trước phi nước đại!
Tuy sức trâu rất khỏe nhưng lại không bền bỉ bằng ngựa, chạy không bao lâu thì gục. Giang Thanh Lưu cũng không trông cậy nó đi được bao xa, chỉ cần dôi ra một lát cho hắn lấy hơi là đủ.
Đến khi đi đến bờ rừng, lại chạm trán hai tên lâm tặc! Giang Thanh Lưu dở khóc dở cười, loại tiểu tặc này khi xưa hắn chẳng thèm liếc xem. Hiện tại phía sau có truy binh, sợ lộ hành tung nên đành để trâu ở lại. May mà đối phương thấy hắn ăn mặc rách rưới, nghĩ là bần khổ nên cũng không làm khó.
Cứ như vậy chạy nguyên ngày đêm, cuối cùng cũng tới được tổ lăng Giang gia. Tổ lăng tất nhiên có người trông coi, nơi này có một sơn thôn nhỏ, là những người Giang gia phái đến từ rất lâu trước để trông coi lăng mộ. Dần dà, sinh con đẻ cái cũng được hơn ba trăm nhân khẩu.
Giang Thanh Lưu đối với nơi này rõ như lòng bàn tay, muốn mở quan tài đầu tiên phải chuẩn bị xẻng, cuốc, rồi lại vác theo Bạc Dã Cảnh Hành, không tốn mấy sức lực tránh khỏi những người canh giữ lăng, tiến thẳng tới mộ phần của Giang Thiếu Tang.
Ba mươi năm trôi qua, mộ phần của Giang Thiếu Tang an tĩnh tọa lạc tại đây. Bia đá sừng sững, tro đất bằng phẳng, như một tòa tháp cổ không nhiễm bụi trần. Giang Thanh Lưu tiến lại gần mộ phần, tự dưng thấy ấm ức: "Bạc Dã Cảnh Hành, ta sẽ mở quan tài nhưng ngươi nên biết, nếu ngươi nói có nửa điểm sai sự thật, ta sẽ chẳng khác nào một kẻ đào mả tổ tiên. Nghĩ xem lúc đó ta có bỏ qua cho ngươi không!"
Bạc Dã Cảnh Hành đứng vững trước mộ phần, nhưng tâm trạng vô vàn cảm khái: "Thiếu Tang hiền đệ, ôi Thiếu Tang, nghĩ đến khi đó, ngươi ta uống máu ăn thề, mỗi người một lòng riêng. Ngươi muốn đoạt được Ngũ Diệu tâm kinh xưng bá giang hồ, còn ta muốn tra ra manh mối kẻ thù diệt môn. Ai nghĩ đến ba mươi năm sau, ngươi đã hóa thành cát bụi, còn ta lại mang thai tôn tử của ngươi.. Hiền đệ.. Sau này ta dẫn nó đi thăm mộ tổ, gọi ngươi là Thái gia gia hay là thúc đây.."
Giang Thanh Lưu: ".."
Giang Thanh Lưu vốn còn muốn tế bái một chút, nhưng giờ xem ra, còn lẫn lữa nữa hắn sẽ bị lão tặc này làm cho tức chết. Dưới cơn nóng giận, hắn một mạch động thổ. Tuy là động thổ nhưng hắn không vội đào mộ luôn, Giang gia tài lực hùng hậu, phần mộ đều được làm bằng đá hoa cương nguyên khối, lại lấy đất sét bao quanh. Chỉ bằng cái xẻng trong tay, mở quan tài nói dễ vậy sao?
Hắn không có ý định đào thẳng vào mộ, mà xuống tay từ chỗ bia đá. Một lát sau, dưới bia đá bị đào ra một hố sâu. Bạc Dã Cảnh Hành bớt cảm khái bèn bước qua xem hắn đào đất. Chỉ thấy dưới hố lộ ra một chiếc lư hương. Chuyện này thực sự kỳ quái, người bình thường ai lại đem lư hương chôn dưới đất.
Giang Thanh Lưu đột ngột dừng tay: "Trước nay phần mộ của Giang gia đều có vài cơ quan, bên trong chứa đựng nội công, võ học chiêu thức mà tổ tiên sáng lập ra. Để cho người thừa kế bế quan tu tập." Bạc Dã Cảnh Hành nhìn qua thăm dò: "Giang Thiếu Tang từng nhắc đến Giang gia có một Kiếm mộ bên trong chứa các loại kỳ môn võ học, thì ra nói không sai."
Trong mắt Giang Thanh Lưu mang nghi ngờ, bỗng vươn tay, xoay lư hương một cách kỳ quái. Bỗng chốc, xung quanh hiện ra hơn mười cái bóng đen! Bóng đen tiến lại gần, quỳ rạp dưới đất. Lúc này Bạc Dã Cảnh Hành mới thấy rõ, những người này mặc đồ màu đen, khinh công quỷ dị, trẻ nhất cũng tầm năm sáu chục tuổi. Nhìn kỹ tìm nơi họ đến, lại nhận ra họ tựa như chui từ nền đất lên. Lúc này, một người trong đó nói: "Không biết trang chủ có chuyện gì giá lâm?"
Giang Thanh Lưu hiện tại y phục tả tơi, khắp người xây xát, những người này được chỉ dạy rất tốt, không nhìn thêm dù chỉ một cái. Giang Thanh Lưu chỉ tay vào phần mộ của Giang Thiếu Tang: "Ta muốn đi vào xem."
Người kia căn bản không hỏi nhiều, lập tức chắp tay: "Vâng. Nhưng trang chủ, kiếm mộ là cấm địa, người ngoài không thể bước vào."
Bạc Dã Cảnh Hành còn chưa hiểu: "Tiểu oa nhi, không phải ngươi là trang chủ sao? Sao tự dưng lại biến thành người ngoài?"
Giang Thanh Lưu không nhịn được nhìn nàng trừng mắt: "Hắn nói ngươi đấy."
...
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không có hứng vào trong, dù sao, dù đã có kiếm mộ này Giang Thiếu Tang và Giang Ẩn Thiên vẫn liều mạng tranh đoạt Ngũ Diệu tâm kinh. Nàng thèm vào để mắt.
Giang Thanh Lưu để nàng cho mấy người áo đen khác coi chừng, người áo đen trông coi mộ Giang Thiếu Tang đưa Giang Thanh Lưu từ mật đạo tiến vào trong mộ. Giang Thanh Lưu tất nhiên đã từng đến đây khi trước, nhưng là để luyện võ, không ai sẽ kinh động đến tổ tiên trong quan tài cả.
Tiến vào bên trong, chỉ thấy dưới địa đạo có hai gian tịnh thất, một gian cất chứa đầy võ công bí tịch, một gian để chứa ghi chép cuộc đời Giang Thiếu Tang và vài món di vật. Trên giá binh khí còn đặt bội kiếm của ông ta.
Giang Thanh Lưu lo rằng Giang Ẩn Thiên sẽ bất ngờ xộc tới, nên cũng không liếc nhiều. Phía cuối tịnh thất mới là mộ thất, để tránh quấy nhiễu tổ tiên, mộ thất và hai gian tịnh thất được ngăn cách bởi hai tấm cửa đồng dày. Giang Thanh Lưu bước đến trước cánh cửa, nhìn thấy gỉ đồng xanh loang lổ: "Mở đi."
Bóng đen phía sau hắn không do dự, lập tức tiến lên mở cửa. Những người này đều là đệ tử Giang gia, bởi một số có thiên tư xuất chúng nên được phái vào kiếm mộ đảm nhiệm giáo tập. Trừ việc đào tạo người thừa kế cho Giang gia, những thiếu niên trẻ tuổi trong tộc có tư chất tốt cũng được họ chỉ dạy.
Nhưng trừ tộc trưởng và người thừa kế, bất luận kẻ nào cũng không được tự do ra vào kiếm mộ. Những đệ tử trẻ tuổi từ chi thứ được đề cử, được tộc trưởng và người thừa kế thẩm đinh, có thể được vào vài ba mộ thất tu tập võ học. Học thành rồi, nếu không được cho phép thì không được bước vào kiếm mộ một bước.
Mà giáo tập ở đây nếu không có mệnh lệnh của tộc trưởng hoặc người thừa kế, cũng không được bước ra ngoài tổ lăng nửa bước. Bọn họ cả đời đều tại đây nghiên cứu võ học, có những kẻ kỳ tài võ học, tuổi trẻ đã chôn thân, suốt năm không nhìn thấy mặt trời.
Những võ học điển tạ Giang gia thu thập được bên ngoài đều được đem về nơi này, được trở thành giáo tập, ở trong mộ thất, là vinh quang của chi thứ. Nhưng tuổi trẻ đẹp đẽ cũng bị chôn vui trong phần mộ lạnh băng và hàng đống võ học kỳ thư dày cộp.
Cánh cửa đồng nặng trịch vừa mở, tiếng kẽo két chói tai. Bụi bay tứ phía làm người sặc sụa. Giang Thanh Lưu không màng tới những thứ đó. Phía sau cánh cửa đồng là mộ thất hình chữ Á 亚, bên trong rất rộng, chứa hàng tá vàng vòng xa xỉ. Quan tài đặt ở giữa mộ, xung quanh đặt đầy vật phẩm mai táng theo.
Giang gia không phải một gia tộc xa xỉ, nhưng vật phẩm mai táng rất nhiều, ngoài ngọc ngà châu báu, nén vàng nén bạc chồng chất lên tận đỉnh mộ. Đại khái là tiền dự trữ, phòng khi khẩn, tôn tử Giang gia có thể đem ra dùng. Nơi tổ lăng này, ngoại trừ giấu kiếm tịch, còn giấu bảo vật.
Nhưng mọi người đều hiểu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ đem đồ mai táng của tổ tiên ra dùng?
Giang Thanh Lưu chầm chậm lướt qua các loại tế phẩm, đi đến phía trước quan tài, môi mỏng khẽ mím, quyết không do dự nữa: "Mở quan tài ra."
Bóng áo đen phía sau hắn hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy mệnh lệnh liền ngẩn ra. Nhưng nhiệm vụ của giáo tập là tuân mệnh tộc trưởng và trang chủ vô điều kiện, nên hắn ta lập tức gật đầu: "Vâng."
Quan tài được làm bằng đá cực kì rắn chắc, nhưng lại chôn cùng hằng hà sa số ngọc thạch trân châu nên nhìn qua có vẻ mộc mạc. Mặt trên cũng chỉ là một lớp điêu khắc hình thoi. Giáo tập rút cây đinh đồng trên quan tài ra, cẩn thận mở nắp, bên trong là một cỗ quan tài nhỏ hơn bằng gỗ hắc tử. Cách mai táng như vậy, nếu dân thường dám làm thì đã sớm bị quan phủ lôi đầu đi chém. Nhưng người giang hồ vốn tùy tính, lễ chế triều đình gì đó không để vào mắt.
Giáo tập liếc mắt nhìn Giang Thanh Lưu, thấy hắn không nói gì thêm, liền tiếp tục rút đinh mở nắp quan tài gỗ. Sắc mặt Giang Thanh Lưu lạnh tanh, bàn tay lại ứa đầy mồ hôi.
Quan tài gỗ được mở ra, một mùi khó ngửi tràn ngập mộ thất. Giang Thanh Lưu đã chuẩn bị trước, lập tức lấy tay áo bịt mũi. Vì được phong bế rất kín nên cơ thể trong quan tài dù đã hư thối nhưng không đến mức không thể nhận rõ. Giang Thanh Lưu hít một hơi sâu, lòng đã quyết, tiến lên hai bước nhìn xuống. Chỉ thấy trong quan tài có một bộ hài cốt được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp vải trắng, không ít vải đã mục rữa.
Giang Thanh Lưu tiến lại gần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nghĩ đến những gì Bạc Dã Cảnh Hành nói, hắn vươn tay đem đám vải liệm lột ra. Phía sau hắn, giáo tập phụ trách lăng mộ rốt cuộc mở miệng: "Trang chủ sao phải làm vậy?"
Giang Thanh Lưu không đáp, lớp vải liệm vốn dĩ đã rất mục, hắn chỉ kéo nhẹ đã đứt thành từng mảng. Bên trong ngược lại vẫn hoàn hảo, hắn cứ như vậy lột từng lớp từng lớp. Trong lời kể, Giang Thiếu Tang có thân hình cường tráng, giờ toàn bộ thi thể đã khô quắt, biến thành một bộ thây khô chỉ bằng nửa người.
Giang Thanh Lưu nhìn kĩ xuống phần ngực, áo liệm và thịt da đã dính két lại với nhau, nhưng vết tích bên ngoài lại rõ mồm một! Mi tâm hắn giật giật, tuy trong lòng đã sớm hoài nghi, nhưng đến khi nhìn tận mắt vẫn đau đớn khó chấp nhận.
Hắn không nói lời nào xoay người bước đi, giáo tập phía sau không hiểu sao trang chủ nhà mình lại tự dưng qua loa mở quan tài, kinh động di hài tổ tiên. Giang Thanh Lưu mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng như thủy triều dâng!
Bạc Dã Cảnh Hành đã nói sự thật, gia gia hắn dù có từng trúng một chiêu Phần Tâm chưởng hay không, nhưng sau khi chết đúng thật đã bị đào tim! Hắn nghiến chặt răng, phải rồi, Bạc Dã Cảnh Hành nếu đã nói cho hắn chuyện này, tất sẽ biết hắn sẽ đi tìm chứng cứ. Giang Ẩn Thiên, lòng dạ của ông ta thật ngoan độc!
Bước ra khỏi mộ địa, bên ngoài trời xanh gió mát. Bạc Dã Cảnh Hành đã thay một thân xiêm y, rõ ràng đó là xiêm y của giáo tập, cổ cao vạt dài, nhưng lại tăng thêm vài phần phiêu dật. Lúc này nàng đang cùng vị giáo tập luận bàn võ nghệ trên trời dưới bể. Giáo tập ở đây đều là những kẻ kiêu ngạo, sao sẽ đem một nữ tử để trong mắt chứ?
Nhưng ba người trước mắt lại đang khẩu chiến nhốn nháo cùng Bạc Dã Cảnh Hành, phải nói là nhốn nháo vô cùng, chính là kiểu ngươi ra một chiêu Khỉ Trộm Đào, nàng ta sẽ phản lại một chiêu Hổ Moi Tim. Lúc nãy Bạc Dã Cảnh Hành mới chỉ cùng một người chơi, dĩ nhiên, cái người kia đã bị nàng xuất chiêu Đá Chó Sấp Mặt đá cho sấp mặt rồi. Hiện tại đã thêm hai người nhập cuộc, nhưng hiển nhiên, nàng tung một chiêu Gậy Đánh Lưỡng Cẩu, hai người này liền ngã rạp.
Dù gì cũng là giáo tập ở kiếm mộ của Giang gia, lại bị một nữ tử dùng côn pháp đánh chó đánh cho không còn một mảnh! Mấy tên giáo tập vây quanh cũng hiểu thể diện lần này khó giữ, bèn giả vờ có hứng thú, nhao nhao muốn lên thỉnh giáo. Giang Thanh Lưu tâm tình đang ảo não, thật sự không có tâm trạng nhìn mấy tên giáo tập này tự tìm nhục, thật sự nhục quá mà. Ngược lại Bạc Dã Cảnh Hành thấy hắn, nàng cười tít mắt: "Tiểu oa nhi, ngươi nhìn thấy chưa?"
Giang Thanh Lưu có vẻ không vui, Bạc Dã Cảnh Hành thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ra vẻ trưởng bối nói mấy lời sâu xa: "Dù sao ngươi cũng là minh chủ, Giang Ẩn Thiên cũng vậy, các trưởng lão trong gia tộc ngươi cũng vậy, có chuyện giấu diếm ngươi là quá đỗi bình thường. Nếu như chuyện gì cũng để ngươi biết hết, tự ngươi không phân biệt nổi mình thân ở bạch đạo hay hắc đạo đâu."
Giang Thanh Lưu không còn gì để nói: "Giang gia còn chuyện gì giấu ta nữa sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành không ngừng cười ha hả: "Tiểu oa nhi, Giang gia các người từng làm bao nhiêu chuyện cường thủ hào đoạt, lịch sử đen tối ấy ngươi không biết được. Nhưng bất kì một gia tộc nào muốn đứng sừng sững trên giang hồ cả trăm năm không ngã, kiểu gì cũng từng làm vài thứ chuyện táng tận lương tâm. Chẳng qua ngươi chưa từng để ý thôi."
Kỳ thực không cần đến nàng nói, lúc Giang Thanh Lưu đi vào mộ thất, trong lòng hắn đã có nghi ngờ, Trong dòng tộc Giang gia, có rất nhiều người làm kinh thương. Mà thương nhân chú trọng nhất là lưu thông tiền tệ, sao lại có thể để vàng bạc chồng chất, biến thành vật chết như vậy?
Nhưng thứ vàng bạc châu báu này còn chỉ là một phần tàng vật trong mộ thất, nếu đem tất cả tàng vật gộp lại, đó sẽ là một khoản tiền khổng lồ đến đâu? Giang gia không phải một gia tộc xa xỉ, không có khả năng sẽ đem bực này vàng bạc mai táng theo mộ thất, rốt cuộc là không động dụng, hay chỉ là tạm thời không động dụng?
Nếu là không dùng tới, không lẽ những thứ vàng bạc này thu vào từ nguồn bất chính? Hắn tự dưng không dám nghĩ thêm nhiều nữa.
Phía trước là một tiểu viện nông gia, Bạc Dã Cảnh Hành chọt chọt hắn, nói rất nghiễm nhiên: "Dắt con trâu ra đi."
Giang Thanh Lưu tuyệt không phải phường trộm cắp nhưng đến bước này cũng bất chấp. Hắn lẻn vào sân nhỏ, bên trong đúng có một con trâu.
Giang Thanh Lưu dắt con trâu ra, lục lọi trên người, chẳng còn vật gì đáng giá để để lại - kể cả có có thì cũng rơi xuống đáy vực rồi. Lại quay mặt nhìn sang, Bạc Dã Cảnh Hành một thân áo gấm đính đầy minh châu. Y phục kia là Đan Vãn Thiền tự tay thêu, minh châu toàn bộ là ngọc mắt mèo thượng đẳng.
Hắn bóc tất cả ra, đem để trong chuồng trâu, coi như tỏ tâm ý.
Bạc Dã Cảnh Hành ngăn lại: "Tuyệt đối không được, giờ mà lưu lại những thứ này, Bách Lý Thiên Hùng sẽ dò ra hành tung của ngươi và ta." Giang Thanh Lưu nghĩ lại, đành lấy ngọc về, ôm quyền hướng về phía nhà nông phu nói: "Sau này nhất định sẽ đền đáp." Nói xong, không nhiều lời, Giang Thanh Lưu cưỡi trâu, Bạc Dã Cảnh Hành sợ xóc nảy, cưỡi Giang Thanh Lưu, hai người một trâu hướng phía trước phi nước đại!
Tuy sức trâu rất khỏe nhưng lại không bền bỉ bằng ngựa, chạy không bao lâu thì gục. Giang Thanh Lưu cũng không trông cậy nó đi được bao xa, chỉ cần dôi ra một lát cho hắn lấy hơi là đủ.
Đến khi đi đến bờ rừng, lại chạm trán hai tên lâm tặc! Giang Thanh Lưu dở khóc dở cười, loại tiểu tặc này khi xưa hắn chẳng thèm liếc xem. Hiện tại phía sau có truy binh, sợ lộ hành tung nên đành để trâu ở lại. May mà đối phương thấy hắn ăn mặc rách rưới, nghĩ là bần khổ nên cũng không làm khó.
Cứ như vậy chạy nguyên ngày đêm, cuối cùng cũng tới được tổ lăng Giang gia. Tổ lăng tất nhiên có người trông coi, nơi này có một sơn thôn nhỏ, là những người Giang gia phái đến từ rất lâu trước để trông coi lăng mộ. Dần dà, sinh con đẻ cái cũng được hơn ba trăm nhân khẩu.
Giang Thanh Lưu đối với nơi này rõ như lòng bàn tay, muốn mở quan tài đầu tiên phải chuẩn bị xẻng, cuốc, rồi lại vác theo Bạc Dã Cảnh Hành, không tốn mấy sức lực tránh khỏi những người canh giữ lăng, tiến thẳng tới mộ phần của Giang Thiếu Tang.
Ba mươi năm trôi qua, mộ phần của Giang Thiếu Tang an tĩnh tọa lạc tại đây. Bia đá sừng sững, tro đất bằng phẳng, như một tòa tháp cổ không nhiễm bụi trần. Giang Thanh Lưu tiến lại gần mộ phần, tự dưng thấy ấm ức: "Bạc Dã Cảnh Hành, ta sẽ mở quan tài nhưng ngươi nên biết, nếu ngươi nói có nửa điểm sai sự thật, ta sẽ chẳng khác nào một kẻ đào mả tổ tiên. Nghĩ xem lúc đó ta có bỏ qua cho ngươi không!"
Bạc Dã Cảnh Hành đứng vững trước mộ phần, nhưng tâm trạng vô vàn cảm khái: "Thiếu Tang hiền đệ, ôi Thiếu Tang, nghĩ đến khi đó, ngươi ta uống máu ăn thề, mỗi người một lòng riêng. Ngươi muốn đoạt được Ngũ Diệu tâm kinh xưng bá giang hồ, còn ta muốn tra ra manh mối kẻ thù diệt môn. Ai nghĩ đến ba mươi năm sau, ngươi đã hóa thành cát bụi, còn ta lại mang thai tôn tử của ngươi.. Hiền đệ.. Sau này ta dẫn nó đi thăm mộ tổ, gọi ngươi là Thái gia gia hay là thúc đây.."
Giang Thanh Lưu: ".."
Giang Thanh Lưu vốn còn muốn tế bái một chút, nhưng giờ xem ra, còn lẫn lữa nữa hắn sẽ bị lão tặc này làm cho tức chết. Dưới cơn nóng giận, hắn một mạch động thổ. Tuy là động thổ nhưng hắn không vội đào mộ luôn, Giang gia tài lực hùng hậu, phần mộ đều được làm bằng đá hoa cương nguyên khối, lại lấy đất sét bao quanh. Chỉ bằng cái xẻng trong tay, mở quan tài nói dễ vậy sao?
Hắn không có ý định đào thẳng vào mộ, mà xuống tay từ chỗ bia đá. Một lát sau, dưới bia đá bị đào ra một hố sâu. Bạc Dã Cảnh Hành bớt cảm khái bèn bước qua xem hắn đào đất. Chỉ thấy dưới hố lộ ra một chiếc lư hương. Chuyện này thực sự kỳ quái, người bình thường ai lại đem lư hương chôn dưới đất.
Giang Thanh Lưu đột ngột dừng tay: "Trước nay phần mộ của Giang gia đều có vài cơ quan, bên trong chứa đựng nội công, võ học chiêu thức mà tổ tiên sáng lập ra. Để cho người thừa kế bế quan tu tập." Bạc Dã Cảnh Hành nhìn qua thăm dò: "Giang Thiếu Tang từng nhắc đến Giang gia có một Kiếm mộ bên trong chứa các loại kỳ môn võ học, thì ra nói không sai."
Trong mắt Giang Thanh Lưu mang nghi ngờ, bỗng vươn tay, xoay lư hương một cách kỳ quái. Bỗng chốc, xung quanh hiện ra hơn mười cái bóng đen! Bóng đen tiến lại gần, quỳ rạp dưới đất. Lúc này Bạc Dã Cảnh Hành mới thấy rõ, những người này mặc đồ màu đen, khinh công quỷ dị, trẻ nhất cũng tầm năm sáu chục tuổi. Nhìn kỹ tìm nơi họ đến, lại nhận ra họ tựa như chui từ nền đất lên. Lúc này, một người trong đó nói: "Không biết trang chủ có chuyện gì giá lâm?"
Giang Thanh Lưu hiện tại y phục tả tơi, khắp người xây xát, những người này được chỉ dạy rất tốt, không nhìn thêm dù chỉ một cái. Giang Thanh Lưu chỉ tay vào phần mộ của Giang Thiếu Tang: "Ta muốn đi vào xem."
Người kia căn bản không hỏi nhiều, lập tức chắp tay: "Vâng. Nhưng trang chủ, kiếm mộ là cấm địa, người ngoài không thể bước vào."
Bạc Dã Cảnh Hành còn chưa hiểu: "Tiểu oa nhi, không phải ngươi là trang chủ sao? Sao tự dưng lại biến thành người ngoài?"
Giang Thanh Lưu không nhịn được nhìn nàng trừng mắt: "Hắn nói ngươi đấy."
...
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không có hứng vào trong, dù sao, dù đã có kiếm mộ này Giang Thiếu Tang và Giang Ẩn Thiên vẫn liều mạng tranh đoạt Ngũ Diệu tâm kinh. Nàng thèm vào để mắt.
Giang Thanh Lưu để nàng cho mấy người áo đen khác coi chừng, người áo đen trông coi mộ Giang Thiếu Tang đưa Giang Thanh Lưu từ mật đạo tiến vào trong mộ. Giang Thanh Lưu tất nhiên đã từng đến đây khi trước, nhưng là để luyện võ, không ai sẽ kinh động đến tổ tiên trong quan tài cả.
Tiến vào bên trong, chỉ thấy dưới địa đạo có hai gian tịnh thất, một gian cất chứa đầy võ công bí tịch, một gian để chứa ghi chép cuộc đời Giang Thiếu Tang và vài món di vật. Trên giá binh khí còn đặt bội kiếm của ông ta.
Giang Thanh Lưu lo rằng Giang Ẩn Thiên sẽ bất ngờ xộc tới, nên cũng không liếc nhiều. Phía cuối tịnh thất mới là mộ thất, để tránh quấy nhiễu tổ tiên, mộ thất và hai gian tịnh thất được ngăn cách bởi hai tấm cửa đồng dày. Giang Thanh Lưu bước đến trước cánh cửa, nhìn thấy gỉ đồng xanh loang lổ: "Mở đi."
Bóng đen phía sau hắn không do dự, lập tức tiến lên mở cửa. Những người này đều là đệ tử Giang gia, bởi một số có thiên tư xuất chúng nên được phái vào kiếm mộ đảm nhiệm giáo tập. Trừ việc đào tạo người thừa kế cho Giang gia, những thiếu niên trẻ tuổi trong tộc có tư chất tốt cũng được họ chỉ dạy.
Nhưng trừ tộc trưởng và người thừa kế, bất luận kẻ nào cũng không được tự do ra vào kiếm mộ. Những đệ tử trẻ tuổi từ chi thứ được đề cử, được tộc trưởng và người thừa kế thẩm đinh, có thể được vào vài ba mộ thất tu tập võ học. Học thành rồi, nếu không được cho phép thì không được bước vào kiếm mộ một bước.
Mà giáo tập ở đây nếu không có mệnh lệnh của tộc trưởng hoặc người thừa kế, cũng không được bước ra ngoài tổ lăng nửa bước. Bọn họ cả đời đều tại đây nghiên cứu võ học, có những kẻ kỳ tài võ học, tuổi trẻ đã chôn thân, suốt năm không nhìn thấy mặt trời.
Những võ học điển tạ Giang gia thu thập được bên ngoài đều được đem về nơi này, được trở thành giáo tập, ở trong mộ thất, là vinh quang của chi thứ. Nhưng tuổi trẻ đẹp đẽ cũng bị chôn vui trong phần mộ lạnh băng và hàng đống võ học kỳ thư dày cộp.
Cánh cửa đồng nặng trịch vừa mở, tiếng kẽo két chói tai. Bụi bay tứ phía làm người sặc sụa. Giang Thanh Lưu không màng tới những thứ đó. Phía sau cánh cửa đồng là mộ thất hình chữ Á 亚, bên trong rất rộng, chứa hàng tá vàng vòng xa xỉ. Quan tài đặt ở giữa mộ, xung quanh đặt đầy vật phẩm mai táng theo.
Giang gia không phải một gia tộc xa xỉ, nhưng vật phẩm mai táng rất nhiều, ngoài ngọc ngà châu báu, nén vàng nén bạc chồng chất lên tận đỉnh mộ. Đại khái là tiền dự trữ, phòng khi khẩn, tôn tử Giang gia có thể đem ra dùng. Nơi tổ lăng này, ngoại trừ giấu kiếm tịch, còn giấu bảo vật.
Nhưng mọi người đều hiểu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ đem đồ mai táng của tổ tiên ra dùng?
Giang Thanh Lưu chầm chậm lướt qua các loại tế phẩm, đi đến phía trước quan tài, môi mỏng khẽ mím, quyết không do dự nữa: "Mở quan tài ra."
Bóng áo đen phía sau hắn hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy mệnh lệnh liền ngẩn ra. Nhưng nhiệm vụ của giáo tập là tuân mệnh tộc trưởng và trang chủ vô điều kiện, nên hắn ta lập tức gật đầu: "Vâng."
Quan tài được làm bằng đá cực kì rắn chắc, nhưng lại chôn cùng hằng hà sa số ngọc thạch trân châu nên nhìn qua có vẻ mộc mạc. Mặt trên cũng chỉ là một lớp điêu khắc hình thoi. Giáo tập rút cây đinh đồng trên quan tài ra, cẩn thận mở nắp, bên trong là một cỗ quan tài nhỏ hơn bằng gỗ hắc tử. Cách mai táng như vậy, nếu dân thường dám làm thì đã sớm bị quan phủ lôi đầu đi chém. Nhưng người giang hồ vốn tùy tính, lễ chế triều đình gì đó không để vào mắt.
Giáo tập liếc mắt nhìn Giang Thanh Lưu, thấy hắn không nói gì thêm, liền tiếp tục rút đinh mở nắp quan tài gỗ. Sắc mặt Giang Thanh Lưu lạnh tanh, bàn tay lại ứa đầy mồ hôi.
Quan tài gỗ được mở ra, một mùi khó ngửi tràn ngập mộ thất. Giang Thanh Lưu đã chuẩn bị trước, lập tức lấy tay áo bịt mũi. Vì được phong bế rất kín nên cơ thể trong quan tài dù đã hư thối nhưng không đến mức không thể nhận rõ. Giang Thanh Lưu hít một hơi sâu, lòng đã quyết, tiến lên hai bước nhìn xuống. Chỉ thấy trong quan tài có một bộ hài cốt được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp vải trắng, không ít vải đã mục rữa.
Giang Thanh Lưu tiến lại gần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nghĩ đến những gì Bạc Dã Cảnh Hành nói, hắn vươn tay đem đám vải liệm lột ra. Phía sau hắn, giáo tập phụ trách lăng mộ rốt cuộc mở miệng: "Trang chủ sao phải làm vậy?"
Giang Thanh Lưu không đáp, lớp vải liệm vốn dĩ đã rất mục, hắn chỉ kéo nhẹ đã đứt thành từng mảng. Bên trong ngược lại vẫn hoàn hảo, hắn cứ như vậy lột từng lớp từng lớp. Trong lời kể, Giang Thiếu Tang có thân hình cường tráng, giờ toàn bộ thi thể đã khô quắt, biến thành một bộ thây khô chỉ bằng nửa người.
Giang Thanh Lưu nhìn kĩ xuống phần ngực, áo liệm và thịt da đã dính két lại với nhau, nhưng vết tích bên ngoài lại rõ mồm một! Mi tâm hắn giật giật, tuy trong lòng đã sớm hoài nghi, nhưng đến khi nhìn tận mắt vẫn đau đớn khó chấp nhận.
Hắn không nói lời nào xoay người bước đi, giáo tập phía sau không hiểu sao trang chủ nhà mình lại tự dưng qua loa mở quan tài, kinh động di hài tổ tiên. Giang Thanh Lưu mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng như thủy triều dâng!
Bạc Dã Cảnh Hành đã nói sự thật, gia gia hắn dù có từng trúng một chiêu Phần Tâm chưởng hay không, nhưng sau khi chết đúng thật đã bị đào tim! Hắn nghiến chặt răng, phải rồi, Bạc Dã Cảnh Hành nếu đã nói cho hắn chuyện này, tất sẽ biết hắn sẽ đi tìm chứng cứ. Giang Ẩn Thiên, lòng dạ của ông ta thật ngoan độc!
Bước ra khỏi mộ địa, bên ngoài trời xanh gió mát. Bạc Dã Cảnh Hành đã thay một thân xiêm y, rõ ràng đó là xiêm y của giáo tập, cổ cao vạt dài, nhưng lại tăng thêm vài phần phiêu dật. Lúc này nàng đang cùng vị giáo tập luận bàn võ nghệ trên trời dưới bể. Giáo tập ở đây đều là những kẻ kiêu ngạo, sao sẽ đem một nữ tử để trong mắt chứ?
Nhưng ba người trước mắt lại đang khẩu chiến nhốn nháo cùng Bạc Dã Cảnh Hành, phải nói là nhốn nháo vô cùng, chính là kiểu ngươi ra một chiêu Khỉ Trộm Đào, nàng ta sẽ phản lại một chiêu Hổ Moi Tim. Lúc nãy Bạc Dã Cảnh Hành mới chỉ cùng một người chơi, dĩ nhiên, cái người kia đã bị nàng xuất chiêu Đá Chó Sấp Mặt đá cho sấp mặt rồi. Hiện tại đã thêm hai người nhập cuộc, nhưng hiển nhiên, nàng tung một chiêu Gậy Đánh Lưỡng Cẩu, hai người này liền ngã rạp.
Dù gì cũng là giáo tập ở kiếm mộ của Giang gia, lại bị một nữ tử dùng côn pháp đánh chó đánh cho không còn một mảnh! Mấy tên giáo tập vây quanh cũng hiểu thể diện lần này khó giữ, bèn giả vờ có hứng thú, nhao nhao muốn lên thỉnh giáo. Giang Thanh Lưu tâm tình đang ảo não, thật sự không có tâm trạng nhìn mấy tên giáo tập này tự tìm nhục, thật sự nhục quá mà. Ngược lại Bạc Dã Cảnh Hành thấy hắn, nàng cười tít mắt: "Tiểu oa nhi, ngươi nhìn thấy chưa?"
Giang Thanh Lưu có vẻ không vui, Bạc Dã Cảnh Hành thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ra vẻ trưởng bối nói mấy lời sâu xa: "Dù sao ngươi cũng là minh chủ, Giang Ẩn Thiên cũng vậy, các trưởng lão trong gia tộc ngươi cũng vậy, có chuyện giấu diếm ngươi là quá đỗi bình thường. Nếu như chuyện gì cũng để ngươi biết hết, tự ngươi không phân biệt nổi mình thân ở bạch đạo hay hắc đạo đâu."
Giang Thanh Lưu không còn gì để nói: "Giang gia còn chuyện gì giấu ta nữa sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành không ngừng cười ha hả: "Tiểu oa nhi, Giang gia các người từng làm bao nhiêu chuyện cường thủ hào đoạt, lịch sử đen tối ấy ngươi không biết được. Nhưng bất kì một gia tộc nào muốn đứng sừng sững trên giang hồ cả trăm năm không ngã, kiểu gì cũng từng làm vài thứ chuyện táng tận lương tâm. Chẳng qua ngươi chưa từng để ý thôi."
Kỳ thực không cần đến nàng nói, lúc Giang Thanh Lưu đi vào mộ thất, trong lòng hắn đã có nghi ngờ, Trong dòng tộc Giang gia, có rất nhiều người làm kinh thương. Mà thương nhân chú trọng nhất là lưu thông tiền tệ, sao lại có thể để vàng bạc chồng chất, biến thành vật chết như vậy?
Nhưng thứ vàng bạc châu báu này còn chỉ là một phần tàng vật trong mộ thất, nếu đem tất cả tàng vật gộp lại, đó sẽ là một khoản tiền khổng lồ đến đâu? Giang gia không phải một gia tộc xa xỉ, không có khả năng sẽ đem bực này vàng bạc mai táng theo mộ thất, rốt cuộc là không động dụng, hay chỉ là tạm thời không động dụng?
Nếu là không dùng tới, không lẽ những thứ vàng bạc này thu vào từ nguồn bất chính? Hắn tự dưng không dám nghĩ thêm nhiều nữa.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa