Nợ Em Một Lời Xin Lỗi
Chương 3
Thế rồi em có thai, em nói với tôi với giọng vui mừng mà lâu rồi tôi chẳng nghe được, tôi ôm em vào lòng, bất chợt khoé mắt cay cay, tôi chẳng biết vì lí do gì, vui vì tôi sắp có con, hay vì tôi cảm thấy thương cho tấm thân em sao gầy quá. Tôi dắt em đi mua đồ, khoác vai em giữa phố đông người và trao em cái hôn nhẹ ấm áp, thế là em cười......
Điện thoại tôi reo lên từng chặp, cô tình nhân tôi gọi.
Nụ cười đang trên môi em bổng tắt ngấm, ánh mắt vui mừng, sáng long lanh chợt trở về với nỗi buồn như lúc trước.
– Anh... có việc đột xuất.
– Anh đi đi.
Em chẳng ngăn tôi lại, dù em biết tôi sắp đi đâu, sắp bên ai, sắp làm những gì. Vậy là tôi bỏ em giữa đường phố đông người – khi em đang mang trong mình đứa con của tôi...
"Anh muốn dừng lại", sau ngày hôm ấy, tôi nói vớỉ ả tình nhân như thế. Cô ta khóc lóc, níu kéo, thề sống thề chết... thế là tôi không nở. Vì thế khi vợ tôi bầu bì đến tháng thứ năm, mọi chuyện vẫn như cũ.
"Em về nhà mẹ hai hôm nhé" – Em nhắn như thế khi tôi đang ở công ti, cũng đúng thôi. Lâu lắm rồi em chẳng về thăm gia đình, tôi vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm ấy, tôi cũng quyết dứt với cô ta – ả tình nhân xinh đẹp của tôi.Tiếng chuông cửa bấm in ỏi, tôi ngỡ em về, vội ra mở với lòng ngập tràn niềm vui – tôi đã trở về với em theo đúng nghĩa. Thế nhưng trước mặt tôi chẳng phải người vợ với nụ cười hiền hoà mà là một con đàn bà nồng nặc mùi rượu, cô ta lao vào khóc và hôn tôi tới tấp. Tôi đẩy ra và sau đó là tiễng thét, tru tréo... thế là buộc lòng, tôi phải kéo cô ta vào nhà.Tình nhân của tôi sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cũng đã bình tĩnh.
– Anh bỏ em vì sắp có con à?
– Ừ.
– Vậy em sẽ đợi, khi nào con anh ra đời, chúng ta sẽ quay lại với nhau, phải không?
– Xin lỗi, anh nghĩ mình nên dứt hẳn.
- ...
– Anh muốn quay về với vợ mình, cô ấy đã khổ quá nhiều. Em sẽ tìm được người đàn ông khác yêu em hơn anh, còn anh, anh nghĩ mình đã đi xa quá rồi.
– Anh hối hận vì đã yêu em sao, tại sao thế? Rõ ràng em đẹp, em giỏi giang hơn cô ta mà.
– Ừ, nhưng bình yên là cảm giác cả cuộc đời chỉ có cô ấy là có thể mang lại cho anh.
– Em không tin... EM KHÔNG TINNNN – Em bình tĩnh đi, em về được rồi, để anh đưa em về.
– K... không.-...- Có kết thúc, anh cũng phải cho một cái kết như hai kẻ yêu nhau chứ, không được phũ như vậy.( bà đây phũ z đó làm j đc nhau)
Điện thoại tôi reo lên từng chặp, cô tình nhân tôi gọi.
Nụ cười đang trên môi em bổng tắt ngấm, ánh mắt vui mừng, sáng long lanh chợt trở về với nỗi buồn như lúc trước.
– Anh... có việc đột xuất.
– Anh đi đi.
Em chẳng ngăn tôi lại, dù em biết tôi sắp đi đâu, sắp bên ai, sắp làm những gì. Vậy là tôi bỏ em giữa đường phố đông người – khi em đang mang trong mình đứa con của tôi...
"Anh muốn dừng lại", sau ngày hôm ấy, tôi nói vớỉ ả tình nhân như thế. Cô ta khóc lóc, níu kéo, thề sống thề chết... thế là tôi không nở. Vì thế khi vợ tôi bầu bì đến tháng thứ năm, mọi chuyện vẫn như cũ.
"Em về nhà mẹ hai hôm nhé" – Em nhắn như thế khi tôi đang ở công ti, cũng đúng thôi. Lâu lắm rồi em chẳng về thăm gia đình, tôi vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm ấy, tôi cũng quyết dứt với cô ta – ả tình nhân xinh đẹp của tôi.Tiếng chuông cửa bấm in ỏi, tôi ngỡ em về, vội ra mở với lòng ngập tràn niềm vui – tôi đã trở về với em theo đúng nghĩa. Thế nhưng trước mặt tôi chẳng phải người vợ với nụ cười hiền hoà mà là một con đàn bà nồng nặc mùi rượu, cô ta lao vào khóc và hôn tôi tới tấp. Tôi đẩy ra và sau đó là tiễng thét, tru tréo... thế là buộc lòng, tôi phải kéo cô ta vào nhà.Tình nhân của tôi sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cũng đã bình tĩnh.
– Anh bỏ em vì sắp có con à?
– Ừ.
– Vậy em sẽ đợi, khi nào con anh ra đời, chúng ta sẽ quay lại với nhau, phải không?
– Xin lỗi, anh nghĩ mình nên dứt hẳn.
- ...
– Anh muốn quay về với vợ mình, cô ấy đã khổ quá nhiều. Em sẽ tìm được người đàn ông khác yêu em hơn anh, còn anh, anh nghĩ mình đã đi xa quá rồi.
– Anh hối hận vì đã yêu em sao, tại sao thế? Rõ ràng em đẹp, em giỏi giang hơn cô ta mà.
– Ừ, nhưng bình yên là cảm giác cả cuộc đời chỉ có cô ấy là có thể mang lại cho anh.
– Em không tin... EM KHÔNG TINNNN – Em bình tĩnh đi, em về được rồi, để anh đưa em về.
– K... không.-...- Có kết thúc, anh cũng phải cho một cái kết như hai kẻ yêu nhau chứ, không được phũ như vậy.( bà đây phũ z đó làm j đc nhau)
Tác giả :
Hà My Nguyễn