Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
Chương 57: Phần 2
Thịnh Phương Đình chau mày không đáp, dường như đang thắc mắc tại sao Đàm Tĩnh biết được chuyện này. Ngày đó hắn phẫu thuật tại Mỹ, vả lại lúc đó hắn vẫn còn đang đi học, trong nước dường như chẳng ai biết bệnh tình của hắn. Vì bí mật về bệnh tình của công dân được bảo vệ nghiêm ngặt, nên cho dù là ở Mỹ, cũng chỉ có người nhà hắn biết hắn đã từng bị bệnh nặng như vậy mà thôi. “Anh có biết tại sao Nhiếp Vũ Thịnh biết được mình còn có một người anh em không? Bởi lúc đó khi anh bị bệnh máu trắng, mẹ anh đã thông báo cho Nhiếp Đông Viễn bay sang Mỹ để hiến tủy cho anh, nhưng không thành công. Tìm không được tủy ghép phù hợp, bệnh của anh sẽ ngày một nặng, sau khi về nước, ông Nhiếp Đông Viễn vẫn giấu Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ bảo anh ấy tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Nhân cơ hội đó nhờ bệnh viện xét nghiệm máu cho anh ấy luôn, kết quả tủy anh ấy phù hợp với anh. Thực ra, lúc đầu Nhiếp Đông Viễn định bụng nếu tủy của hai người không hợp nhau, ông ấy sẽ tiếp tục giấu anh ấy chuyện mình có con riêng. Thế nhưng tủy của Nhiếp Vũ Thịnh lại hợp với anh, nên ông không thể không nói cho anh ấy biết, để anh ấy cứu anh. Lúc đầu Nhiếp Vũ Thịnh rất sốc, cảm thấy điều đó quá đột ngột, anh ấy không thể chấp nhận được, thậm chí còn vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi. Nhưng sau này anh ấy nói với tôi, dù sao đi nữa đây vẫn là anh em ruột của anh ấy, xét về đạo nghĩa hay về lương tâm, anh ấy đều phải đi. Thế là anh ấy bay qua Mỹ, hiến tủy cho anh, đi về bốn vạn cây số, bất chấp nguy cơ mắc bệnh, hiến đi tủy của mình. Anh ấy chủ động yêu cầu bệnh viện phải giữ bí mật, anh ấy không muốn gặp anh, thậm chí còn không biết anh là nam hay nữ, anh ấy chỉ biết anh là một người con khác của bố mình mà thôi. Anh ấy nói cứ như vậy cũng được, sau này nếu có duyên ắt sẽ gặp lại nhau. Nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình cảnh này. Cái gọi là phán quyết, vốn không cần quan tòa, chỉ cần lương tâm. Nếu anh cảm thấy mình không có lỗi với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy mình chưa từng làm tổn thương Nhiếp Vũ Thịnh thì tôi tin rằng, nửa đời còn lại của anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, bằng không, suốt đời này, anh sẽ bị chính bản thân mình phán xét." Mặt Thịnh Phương Đình tối sầm lại, lần đầu tiên hắn không biết phải đối đáp ra sao. Ngày đó, khi hắn được ghép tủy, bệnh viện chỉ nói người hiến tủy là một người lạ, nên không thể tiết lộ thân phận. Ở Mỹ, đây cũng là chuyện bình thường. Lúc đó hắn cũng thấy mình thật may mắn, vì số lượng người Hoa ở Mỹ cũng có hạn, hơn nữa rất nhiều người không muốn hiến tủy, tìm được tủy phù hợp là một điều vô cùng may mắn. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng người hiến tủy cho hắn hóa ra lại là Nhiếp Vũ Thịnh. Họ là hai anh em cùng cha khác mẹ, lúc đó mẹ hắn cũng hy vọng các anh em họ ngoại của hắn có thể đi xét nghiệm máu, có người tán đồng nhưng cũng có người từ chối, cuối cùng trong gia tộc bên mẹ hắn chẳng tìm được ai có tủy phù hợp. Đó cũng là nỗi đau chôn sâu trong lòng hắn, cũng bởi vậy nên hắn luôn cho rằng mình bị gia tộc ruồng bỏ. Giá mà lúc đó có bố bên cạnh, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Có điều hắn cũng không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn đã từng đến Mỹ, ông đã dùng sức mạnh của một người cha để cứu hắn, thậm chí không nề hà tiết lộ bí mật lớn nhất đời mình ột đứa con khác. Còn Nhiếp Vũ Thịnh, hắn càng không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng ra gương mặt không giống hắn là mấy của anh. “Giờ đây Nhiếp Vũ Thịnh đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói anh ấy rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, dù có tỉnh lại thì hoặc là mất trí, hoặc là trí n sẽ bị ảnh hưởng. Anh đã làm gì với Đông Viễn, có phải anh muốn được chia đôi tài sản không, có phải anh muốn nắm quyền kiểm soát Đông Viễn không, những điều đó bây giờ chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, lại càng không có ý nghĩa gì với Nhiếp Vũ Thịnh hết. Nếu như anh ấy có thể tỉnh lại, tôi sẵn sàng đem hết tài sản của mình cho anh, bao gồm cả cổ phần đứng tên Bình Bình, chỉ cần anh có thể làm cho anh ấy tỉnh lại, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả." Đàm Tĩnh rưng rưng nước mắt, “Yêu là cho đi chứ không phải cướp đoạt." Thịnh Phương Đình không còn nhớ mình đã rời công ty Đông Viễn như thế nào, hắn chỉ nhớ mình loạng choạng bước đi, rồi lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa. Chiếc xe lao vun vút trên đường, bỏ lại sau lưng hết cái đèn đỏ này đến cái đèn đỏ khác, hắn không biết nên đi về hướng nào, nhưng trong khoảnh khắc tỉnh táo sau cùng, hắn phát hiện mình đã đến bệnh viện từ lúc nào. Hắn lấy hết dũng khí, bấm vào thang máy lên tầng trên, đến khoa Ngoại Tim mạch, trực tiếp hỏi thăm phòng bệnh của Nhiếp Vũ Thịnh. Cô y tá đang trực nghe nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh thì hai mắt đỏ hoe, hỏi: “Anh đến thăm bác sĩ Nhiếp ạ?" Hắn dùng hết sức mới có thể gật đầu. Cô y tá nói: “Anh ấy đang ở trong phòng Chăm sóc đặc biệt, không vào thăm được, nhưng anh có thể nhìn anh ấy một lát qua tấm kính, anh phải đăng ký thì tôi mới có thể đưa anh đi được." Cô lấy sổ ra, hỏi: “Anh là gì của bác sĩ Nhiếp?" Thịnh Phương Đình thấy cả cuộc đời mình đã bị hủy diệt bởi hai chữ này, giọng hắn khàn đặc, toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra thành tiếng: “Em trai." Cô y tá lại nhìn hắn, tưởng hắn là em họ, bởi cả bệnh viện đều biết Nhiếp Vũ Thịnh là con một. Nghe nói là em trai của bác sĩ Nhiếp, y tá cũng tỏ vẻ thông cảm, dẫn hắn đến phòng Chăm sóc đặc biệt, vừa đi vừa nói với hắn: “Bác sĩ Nhiếp thật sự là người tốt, ai ngờ ở hiền lại không gặp lành. Trong khoa ai cũng nói, anh ấy đã cứu chữa cho bao nhiêu bệnh nhân, nào ngờ cuối cùng lại bị người nhà bệnh nhân làm hại như thế này, thật là… ài…" Cô y tá lau nước mắt, nói: “Anh đừng buồn nữa, chúng tôi đều tin rằng bác sĩ Nhiếp sẽ tỉnh lại." Câu an ủi cuối cùng ấy, thực ra còn tồi tệ hơn không an ủi, nhìn Nhiếp Vũ Thịnh qua tấm kính, Thịnh Phương Đình không khống chế nổi bản thân, hắn loạng choạng lùi về phía sau, dựa lưng vào tường, tựa hồ không còn sức đứng vững nữa. Cô y tá thấy hắn đau lòng như vậy, vội vàng chạy về phòng trực lấy ghế, nói: “Anh ngồi đi, anh đừng lo, thật ra bệnh nhân có thể vẫn còn ý thức, chỉ là hiện thời chưa tỉnh mà thôi." Cô ta lúng túng an ủi Thịnh Phương Đình, “Chủ nhiệm khoa Ngoại não ngày nào cũng đến mấy lần, y tá của phòng Chăm sóc đặc biệt đều là những đồng nghiệp có kỹ thuật xuất sắc và thành thạo nhất. Chủ nhiệm Phương của chúng tôi nói, Nhiếp Vũ Thịnh không tỉnh lại thì quả là trời không có mắt…" Thịnh Phương Đình giơ tay bưng mặt, hắn ước gì người nằm trong phòng Chăm sóc đặc biệt kia là mình. Hắn không biết mình đã ngồi ở dó bao lâu, cô y tá lắm lời cũng đi rồi, thỉnh thoảng lại có tiếng bước chân đi qua, nhưng hắn chẳng hề quan tâm, chỉ nhớ đến câu nói của Đàm Tĩnh: “Cái gọi là phán quyết, vốn không cần quan tòa, chỉ cần lương tâm. Nếu anh cảm thấy mình không có lỗi với Nhiếp Vũ Thịnh, thấy mình chưa từng làm tổn thương anh ấy, thì tôi tin rằng nửa đời còn lại của anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, bằng không, anh sẽ bị chính bản thân mình phán xét." Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Phương Đình cảm thấy hối hận. Hắn đã ngồi suốt đêm trong bệnh viện, đến lúc trời sáng mới rời khỏi đó. Cuộc họp cổ đông tạm hoãn lại được triệu tập, Thịnh Phương Đình toại nguyện trở thành Quyền Chủ tịch. Đa số cổ đông đều ủng hộ hắn, huống hồ hắn còn có Tập đoàn Khánh Sinh làm hậu thuẫn. Phiếu phản đối của Đàm Tĩnh không có tác dụng gì nhiều, sau khi nghe tuyên bố kết quả, cô chỉ đứng dậy nói: “Tôi đã cố gắng hết sức, cảm ơn các vị." Thịnh Phương Đình tiếp quản việc quản lý công ty, đương nhiên rất bận rộn, sau khi tình hình ổn định một chút, hắn đã có một chuyến đi đặc biệt tới Hồng Kông. Ông Nhiếp Đông Viễn đã không còn hy vọng hồi phục, chỉ còn nhờ vào máy móc để duy trì sự sống. Luật sư Khương biết hắn đến Hồng Kông nên đã chủ động hẹn gặp riêng, đưa cho hắn một chiếc túi: “Ông Nhiếp đã sớm lập di chúc, chiếc túi này là dành cho cậu. Bây giờ ông ấy đã không còn năng lực hành vi dân sự nữa, nên tôi giao cái này cho cậu." Thịnh Phương Đình rất ngạc nhiên, hắn không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn còn có thứ muốn để lại ình, bèn mở túi ra xem, là một chiếc chìa khóa. Luật sư Khương chủ động nói với hắn: “Đây là chìa khóa két an toàn của ngân hàng HSBC, có lẽ ông Nhiếp để lại cho cậu một số thứ." Thật ra Thịnh Phương Đình thấy rất khó chịu, hơn hai mươi năm coi như người xa lạ, cho dù bây giờ có để lại cho hắn một món tiền lớn, cũng có ý nghĩa gì. Hắn tiện tay quẳng chiếc túi sang một bên, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ, bà Thịnh Mỹ. Giọng bà Thịnh Mỹ vẫn rất tao nhã, bà hỏi: “Mẹ nghe nói con đang ở Hồng Kông?" “Con có chút việc phải xử lý mẹ “Con đã đi bệnh viện thăm ông ấy chưa?" “Ông ta là ai hả mẹ?" “Con đã đạt được tất cả những gì con muốn, không tới trước giường bệnh của ông ấy để ra oai thì đâu giống tính cách của con." “Ra oai với một người đã mất hết tri giác thì có gì thích thú chứ?" Bà Thịnh Mỹ khẽ cười: “Thật ra con rất giống bố con, tại sao hai bố con không chịu thừa nhận nhỉ, ở trên đời này, có điều gì thật sự quan trọng với hai người không?" “Mẹ, ông ta không phải là bố con!" “Bất kể con có thừa nhận hay không, đó vẫn là người cho con một sinh mệnh. Năm đó khi con ốm, mẹ đã gọi điện cho ông ấy, ông ấy không chút do dự, lao đến ngay lập tức, hy vọng có thể cứu được con. Sau khi con phẫu thuật xong, mẹ rất biết ơn ông ấy, bởi ông ấy đã bảo một người con khác của mình hiến tủy cho con, cứu sống con. Nhưng ông ấy lại nói, ông ấy đã nợ con rất nhiều, vì vậy ông ấy chỉ hy vọng trong thời gian ông ấy còn sống, nếu con biết được tất cả, thì đừng hận ông ấy." “Con không hận ông ấy." “Ông ấy từng nói sẽ để lại cho con thứ gì đó trong két an toàn ở ngân hàng, còn bảo nếu ông ấy gặp điều gì bất trắc thì luật sư sẽ chuyển nó cho con." “Con không đi xem mấy thứ đó đâu." Bà Thịnh Mỹ chậm rãi nói: “Chẳng lẽ con lại nhát gan đến thế, không có cả dũng khí đến ngân hàng xem thử một lần sao?" Dù sao bà vẫn là người hiểu rõ Thịnh Phương Đình, bị bà khích như vậy, Thịnh Phương Đình liền nói: “Mẹ không cần phải khích con, dù ông ấy để lại cả chục tỷ tài sản ở ngân hàng cho con thì con cũng không hối hận đâu!" Trong cơn giận dữ, hắn đến thẳng ngân hàng, giám đốc phụ trách chăm sóc khách hàng VIP đón tiếp hắn, sau khi kiểm tra cẩn thận danh tính và chìa khóa, liền dẫn hắn đến kho bạc mở két an toàn. Trong két an toàn là một chiếc hộp gỗ, hắn lắc lắc, thấy tiếng loạt xoạt, hình như bên trong là giấy tờ. Hắn mang chiếc hộp trở về phòng khách sạn, tự thưởng ình một ly rượu vang rồi mới mở chiếc hộp ra. Dù trong hộp thật sự là tài sản đáng giá hàng chục tỷ thì hắn cũng không ngạc nhiên. Thế nhưng trong hộp không hề có thứ gì đáng giá như thế, đặt trên cùng là một bức ảnh rất lớn - ảnh đầyháng của hắn. Hắn sinh thiếu tháng nên vừa sinh ra đã rất yếu ớt, khuôn mặt bé nhỏ gầy tóp, thế nhưng đôi mắt lại rất to, bức ảnh này từng được mẹ hắn phóng to lồng vào khung, nhưng hắn không ngờ ông Nhiếp Đông Viễn cũng có một cái như vậy. Phía dưới toàn bộ là ảnh của hắn, mỗi năm một bức, đều được chụp vào ngày sinh nhật, mẹ hắn có thói quen cứ đến sinh nhật hắn lại mời thợ ảnh đến nhà, chụp ảnh cho hắn. Hóa ra tấm nào bà cũng gửi cho Nhiếp Đông Viễn. Ngoài ảnh ra, còn có vài món đồ lặt vặt cũ. Hắn nhìn thấy một con vịt bằng nhựa hắn từng chơi hồi nhỏ, còn có một quả bóng chày đã cũ, dưới đáy hộp là một xếp bảng điểm. Những trường hắn học đều là trường nổi tiếng, trường nào cũng yêu cầu rất khắt khe, bảng điểm gốc mẹ hắn đều phải ký tên vào rồi gửi lại cho nhà trường, ở đây chỉ là bản sao bảng điểm hàng năm, tuy nhiên phía dưới góc phải, chỗ phụ huynh ký tên, Nhiếp Đông Viễn đều nắn nót ký tên mình vào đó. Hắn nhìn thấy đơn nguyện vọng đại học của mình, lúc đó có hai vị Hoa kiều rất nổi tiếng trong cộng đồng người Trung Quốc đảm bảo giới thiệu cho hắn vào Đại học Ivy danh tiếng, hắn cứ tưởng đó là nhờ vào vị thế của gia tộc bên nhà mẹ, nhưng hắn nhìn thấy lời nhắn của Nhiếp Đông Viễn đằng sau bản giới thiệu, Nhiếp Đông Viễn căn dặn luật sư phải sử dụng mọi mối quan hệ, thay mình tìm người giới thiệu. Cuối cùng hắn giở đến một bức thư, sau khi nhìn quen nét chữ Nhiếp Đông Viễn, thì thấy nét chữ này rất lạ, có nằm mơ hắn cũng không ngờ bức thư này lại là do Nhiếp Vũ Thịnh viết. Gửi em trai/em gái thân yêu: Hãy thứ lỗi cho anh khi anh gọi em như thế, bởi vì anh vẫn chưa hỏi bố, rốt cuộc em là con trai hay con gái. Thật ra trong lòng anh mong là một cô em gái, như vậy người anh trai này sẽ rất rất chiều em, rồi chờ khi nào em lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp, có rất nhiều rất nhiều chàng trai tới tán tỉnh em, mấy thằng quỷ sứ ấy, anh sẽ tẩn từng thằng một, cho đến khi nào anh tìm thấy một người có thể tin cậy được, anh mới giao em cho cậu ta. Ở quê mình, có phong tục là khi em gái xuất giá, anh trai nhất định phải cõng ra cửa, có vậy hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn. Em gái bé nhỏ à, nếu như em thật sự là em gái của anh, thì xin em thứ lỗi cho anh nhé, có lẽ khi em lấy người em yêu, anh trai không thể tham dự hôn lễ của em được, cũng không có cách nào cõng em ra cửa. Nhưng anh vẫn chân thành cầu chúc cho em được hạnh phúc. Nếu có duyên, em đọc được bức thư này trước khi kết hôn, thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của em, cõng em ra cửa, dành tất cả những lời chúc phúc của anh cho em. Nếu người em yêu có chút gì không tốt với em, anh trai sẽ thay xử lý cậu ta! Nếu như em là con trai, thật ra cũng không sao cả. Từ nhỏ anh đã chỉ có một mình, em đừng cười, có một thời gian, anh rất lo sợ, anh sợ bố sẽ kết hôn, sợ ông ấy sẽ rời xa anh, hay không thương anh nữa. Nhưng sau khi anh nghe nói mình có một người em, anh lại cảm thấy yên lòng, thật sự cũng không có gì không tốt, phải không em? Hai anh em chúng ta đều là con của bố, là máu mủ, là tay chân. Nếu như em là một đứa em trai, anh sẽ đưa em đi leo núi, chơi bóng, đi gặp cô người yêu xinh đẹp của anh, cũng là chị dâu tương lai của em. Đây là bí mật đấy nhé, ngay cả bố chúng ta cũng không biết đâu đấy, nhưng anh thấy nên nói cho em biết. Bởi vì trên thế giới này, em chắc là người thân thiết nhất của anh. Bố chúng ta thì không nói làm gì rồi, giữa ông ấy và chúng ta có khoảng cách thế hệ mà. Em trai thân yêu của anh, anh mong em có thể hạnh phúc, may mắn giống như anh, gặp được người con gái mà em thích. Đợi em lớn lên, gặp một cô gái xinh đẹp, anh trai nhất định sẽ tư vấn cho em, giúp em cưa đổ cô ấy. Yên tâm đi, nam nhi luôn giúp nam nhi mà, nếu như em có khó khăn gì, nếu như em đọc được bức thư này, thì hãy liên lạc với anh ngay nhé. Dù em gặp phải khó khăn lớn nhường nào, anh cũng sẽ đến bên em ngay lập tức để tư vấn cho em. Cũng giống như anh nghĩ, nếu như anh gặp bất kỳ khó khăn gì, nếu một ngày nào đó em biết được sự tình, chắc chắn em cũng sẽ chạy đến bên cạnh anh, ủng hộ anh, an ủi anh, cùng anh vượt qua khó khăn. Em trai/em gái yêu quý của anh, bất kể trước đây anh có bao nhiêu suy nghĩ ngớ ngẩn, thì cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu ra, huyết thống vẫn là huyết thống, anh em vẫn là anh em, chúng ta có chung một nửa dòng máu, lần này có thể giúp được em chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Bởi vì có em, nghĩ đến trên thế giới này còn có em, anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, mong rằng em cũng như anh, không còn thấy cô đơn nữa. Anh hy vọng em biết rằng, anh sẽ mãi yêu quý em như một người anh đích thực. Mong em sớm khỏe lại! Người anh trai luôn chúc phúc cho em. Bàn tay cầm phong thư của Thịnh Phương Đình bắt đầu run lên, hắn đặt bức thư xuống, tấm ảnh cuối cùng trong tập ảnh đó là ảnh hắn chụp khi đang học ở trường đại học của Mỹ, lúc đó hắn đã khỏi bệnh từ lâu, có thể tham gia tất cả những hoạt động mà hắn thích. Trong tấm ảnh đó, hắn đang đấu bóng bầu dục, một đống các đồng đội của hắn đè hắn xuống dưới cùng, hầu như cả gương mặt hắn đều bị mặt nạ che kín, nhưng vẫn có thể trông thấy nụ cười rạng rỡ. Hắn dường như đã quên mất mình chụp bức hình này vào lúc nào, là các bạn chụp cho hắn ư? Hắn lật bức ảnh lại, định tìm xem xét phim chụp hoặc dấu vết của việc rửa ảnh, nhưng lại thấy mặt sau b ảnh có hai dòng chữ viết bằng bút bi: “Ngày 19 tháng 5 năm 2004, ảnh chụp ở Stanford, Tiểu Tông, hôm nay bố chụp trộm con, suýt nữa thì bị con phát hiện, nếu con phát hiện ra chắc sẽ tức giận lắm nhỉ? Nhưng, bố mãi mãi yêu con." Hắn nhận ra nét chữ của Nhiếp Đông Viễn, Tiểu Tông là tên ở nhà của hắn, ngoài mẹ ra từ trước đến giờ không có ai gọi hắn như thế cả, hắn mân mê hàng chữ này, nhất là sáu chữ cuối cùng, như thể đó là một câu thần chú vậy. Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt rơi trên dòng chữ đó. Hắn nhớ lại hình ảnh ông Nhiếp Đông Viễn trong bệnh viện mà mình nhìn thấy mấy ngày trước, ông đã mất hết tri giác, cơ thể cắm đầy ống truyền, im lìm nằm đó, hệt như Nhiếp Vũ Thịnh. Hai người hắn từng căm ghét nhất trên đời, đều đã cận kề cái chết. Vậy mà trong lúc này, lòng hắn lại thấy phức tạp khôn tả. Những thứ mà hắn khao khát bao nhiêu năm nay, đến khi giành được, mới vỡ lẽ từ lâu đã không cần tranh đoạt.
Tác giả :
Phỉ Ngã Tư Tồn