No Choice But Seduction
Chương 5
Boyd chưa bao giờ nhìn thấy ngài Anthony Malory buồn như ngài ấy ngày hôm qua trong công viên Hyde cả.Khi Boyd tìm thấy ngài ấy, người đàn ông đó đã chìm trong suy nghĩ lo lắng.Nhưng anh đã chờ đợi điều đó bởi vì vài người hầu của Anthony đã đi đến và kể cho anh nghe người đàn ông đó đã khinh sợ như thế nào.Họ đã tìm thấy con ngựa của con gái ngài ấy ở phía khác của công viên và họ sợ rằng cô bé đang nằm trong bụi rậm nào đó và thâm tím, gãy xương – hoặc là đã chết.
Malory không cho Boyd một cơ hội nào để kể cho ngài ấy về tin tức mà anh có được.Ngài ấy hầu như đã kéo Boyd ra khỏi con ngựa của anh khi anh cưỡi đến và nâng anh khỏi mặt đất bằng ve áo để lắc anh.Malory cao hơn Boyd gần 6 inch, nên ngài ấy khá có năng lực để làm việc đó.
“Những người cậu mang đến đang ở đâu?"Anthony hét lên với Boyd."Tôi biết người anh trai chết tiệt của tôi đã mang đi ít nhất là nửa tá những người đàn ông cho việc anh ấy làm."
Thường Boyd sẽ không đứng yên để bị cư xử thô bạo như thế này và sẽ sẵn sàng quăn ra những cú đấm.Đó là một thói quen xấu mà anh đã phát triển khi là người trẻ nhất trong năm anh em trai, người mà hiếm khi ở trên bất cứ ai trong họ- trừ khi anh sử dụng đến nắm đấm của mình. Nhưng anh cảm thông với người đàn ông này và biết điều đó là do sự điên cuồng và lo lắng đối với một thành viên trong gia đình.Anh trai James của Anthony là người chịu trách nhiệm đối với những lo lắng của Boyd về Georgina khá lâu về trước và đã được tha thứ hầu như hết rồi.
Nhưng bởi vì anh hiểu người đàn ông này đang trải qua điều gì, Boyd đã không cố gắng để giải thích với Anthony, anh đơn giản chỉ đẩy bức thư đến trước mặt ngài ấy.Anh đã xoay sở để cho nó không rơi xuống đất khi mà Anthony bất ngờ giải thoát cho anh.Và anh thật trọng quan sát khi Anthony đọc bức thư.
Đột nhiên Anthony dừng la hét, và trở nên bình tĩnh kì lạ.Well, không quá kì lạ.Trong khi hầu hết nhà Anderson sẽ la hét khi mà họ tức giận, những người nhà Malory lại xoay sở để phản ứng ngược lại theo cách ấy.Đó là khi họ im lặng có nghĩa là họ đang lo lắng.
“Tiền ư?"Anthony nói, ngước lên khỏi bức thư."Chúng làm con gái ta hoảng sợ và khiến ta phát điên chỉ vì tiền thôi ư?Chúng có thể có tất cả số tiền chết tiệt mà chúng muốn, nhưng ta sẽ có những mảng da của chúng thay vào đó."(nghe ghê quá!Bình tĩnh mà đáng sợ vậy thà tức giận như anh em nhà Anderson còn hơn!^ ^)
Đó là phản ứng đầu tiên của Anthony có do bức thư.Nhưng điều đó đã là ngày hôm qua rồi.Điều đó đã cho phép ngài ấy dành phần còn lại của ngày để làm cho vợ ngài ấy dừng khóc với sự cam đoan là Judith sẽ ổn thôi, giờ họ đều biết rằng cô bé đã không bị rơi xuống khỏi con ngựa của cô bé hay bị thương nghiêm trọng.Nhưng đó là điều gây căng thẳng với việc chờ đợi liên lạc tiếp theo từ những tên bắt cóc đến, và Boyd chờ nó ở bên trong ngôi nhà của Anthony.
Boyd đã giải thích,"Tôi thà rằng cháu gái tôi, Jacqueline, không biết về điều này cho đến khi con gái của ngài an toàn quay về nhà, hơn là nói dối con bé, tôi thích việc tránh con bé hơn.Nên ngài không phiền khi tôi ở lại đây tối nay chứ?"
Anthony theo cách của ngài ấy là một người khá láu cá lúc đó, đó là cách mà ngài ấy đối phó với sự chờ đợi.Ngài ấy đã bỏ bữa tối như là ngài ấy không có thức ăn trong tâm trí vậy.Boyd cũng không quan trọng điều đó, và khi nhiều hơn vài cái chai được đưa đến phòng khách, anh chộp lấy một trong số chúng.
Anh không bao giờ tìm thấy đường đi lên trên tầng đến một chiếc giường ngủ.Anh đã say không biết trời đất gì ỏ trên một vài chiếc ghế sofa ở phòng khác của Anthony.Những giọng nói đã đánh thức anh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau khỏi một giấc mơ đẹp- về nàng.
Giấc mơ là lần duy nhất mà những suy nghĩ của anh về Katey Tyler là dễ chịu, và giấc mơ này dịu dàng hơn là say đắm.Anh ở trên một cánh đồng đầy hoa cúc gần ngôi nhà của anh ở Connecticut.Anh đã phát hiện thấy một con hươu bị thương ở đó một lần nọ.Trong giấc mơ này anh tìm thấy một con mòng biển, loài chim mà anh đã luôn liên tưởng đến với Katey.Và anh đang cúi xuống để kiểm tra nó thì anh trông thấy nàng chầm chậm tiến lại gần anh, mặc bộ váy màu hồng và tím ỏai hương, mặt trời lấp lánh xung quanh nàng.
Nàng có một con thỏ nhỏ ở một bên tay và một con sóc ngồi ở trên vai nàng.Những con sóc có thê xấu xa, nhưng anh biết con sóc này sẽ không làm đau nàng.Tình thương của nàng dành cho những con vật là điều đầu tiên đã làm nàng chạm được vào trái tim anh.
Những giấc mơ của anh chuyện một cách nhẹ nhàng đến một quanh cảnh khác mà không ăn khớp hay có lí do gì, và giờ họ đang nằm bên cạnh nhau trên cánh đồng đó, tay trong tay.Một khung cảnh tràn ngập sự yên bình với anh bởi vì nàng là của anh, không quan trong nó ngắn như thế nào.Nàng chống người dậy.Với ánh nắng phía sau nàng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nàng, nhưng anh cảm thấy đôi môi mềm mại của nàng trên má anh.
Giấc mơ có lẽ đã trở lên đầy nhục dục nếu nó tiếp tục.Những giấc mơ của anh thường xuyên nóng bỏng và say mê khi nàng ở trong đó, và nàng ở trong đó khá thường xuyên.Khi anh tỉnh dậy, những suy nghĩ của anh về nàng làm anh thất vọng bởi vì nàng là điều cấm kị- một phụ nữ đã kết hôn.Và anh mong muốn như địa ngục rằng nàng sẽ ở bên ngoài tâm trí và những giấc mơ của anh.
Nàng đã bắt anh phải chịu 2 sự thèm muốn trong những tuần địa ngục ở trên chuyến tàu đó vào tháng rưỡu trước.Nàng đã không hình dung được anh muốn nàng nhiều như thế nào.Nhưng bởi vì nàng đã kết hôn và vui vẻ trên đường để đến gặp chồng mình, anh đã rút lui.Điều đó là một trong những điều khó khăn nhất mà anh đã từng làm, và anh đã làm điều tốt nhất để tránh xa nàng.Một kì công không dễ dàng gì khi mà họ đi cùng trên một con tàu.Nhưng trong khi anh không mong đợi để được gặp lại nàng lần nữa, anh đơn giản lại không thể quên được nàng.Anh đã bị thu hút mạnh mẽ bởi nàng- tính cách của nàng, gương mặt xinh đẹp của nàng, nụ cười của nàng, thân hình ngọt ngào của nàng…(trời ông anh này không thể cứu chữa được nữa rồi!Thế này thì làm sao quên được người ta cơ chứ.)
Giọng nói đã xua tan giấc mơ của anh là của Jeremy Malory và làm anh tỉnh dậy.Con trai cả của James, Jeremy có mái tóc đen và đôi mắt xanh coban mà chỉ có một vài người nhà Malory sở hữu.Cậu trông không giống như cha mình, người có mái tóc vàng và mắt xanh lá, và mọi thứ đều giống với chú của cậu Anthony- đây là nguồn gốc của hầu hết những trò tiêu khiển của gia đình.
Chàng trai giải thích,"Danny và cháu trở về nhà từ chuyến du lịch đám cưới của chúng cháu sáng nay.Chú có thể tưởng tượng được cháu ngạc nhiên như thế nào khi quản gia của cháu ngay lập tức kéo cháu sang một bên- ông ấy không muốn quấy rầy vợ cháu- và đã kể với cháu rằng chú đã trưng dụng người làm của toàn bộ gia đình chúa tối qua.Sau đó ông ấy trao cho cháu cái này.Đó đã được giữ chặt ở dưới với một hòn đá lớn ở phía trước những bậc thềm nhà chúng cháu."
“Cái này"là một bức thư mà Jeremy đã chuyến đến cho Anthony.Hình như sự chờ đợi đã qua.
“Chuyển đến sai nhà khác nữa ư?"Boyd đoán khi anh ngồi dậy và duỗi chân tay để tỉnh ngủ."Những người này có thể thấy rằng không biết gia đình em tốt lắm."
“Chào buổi sáng, Yank,"Jeremy chào anh, và thêm,"Nếu chúng biết gia đình chúng ta rõ, chúng không bao giờ làm điều này." (Thật là khó xưng hô.KHông biết xưng hô thế nào cho đúng vì em gái của Boyd cưới bố của Jeremy những 2 người có độ tuổi xấp xỉ nhau.Gọi chú cháu thì già quá.Gia đình này thật là lung tung.Loạn hết cả lên.)
“Đúng lắm,"Boyd đồng ý.
Gia đình Malory không chỉ rất lớn, rất giàu có, và có tước vị.Hai người anh em trẻ hơn cả , James và Anthony , đã từng là những kẻ phóng đãng, chưa bao giờ thua một cuộc thách đấu tay đôi nào bằng nắm đấm hay súng ngắn, và họ cũng nổi tiếng bởi khá thù địch.Điểm cuối cùng, bạn không thể gây trở ngại cho một Malory mà không đi đến kết luận là rất lấy làm tiếc vì điều đó.
Anthony không chú ý đến 2 người đàn ông trẻ này khi anh liếc nhìn bức thư, sau đó ném nó lên bàn về phía trước Boyd."Ngày mai!?Chúng thực sự nghĩ rằng ta không thể có trong tay một món tiền lớn ngày hôm nay ư?Ta sẽ kéo lê chủ ngân hàng của ta từ giường ông ấy dậy nếu cần thiết."
Boyd cầm bức thư lên.Nó chi tiết hơn bức thư đầu tiên.Nó đề cập đến địa điểm, thời gian, và cuối cùng và khoản tiền phải chuyển đến bằng vài người khác hơn là một thành viên của gia đình , và rằng Anthony không được đi theo hay đến bất cứ đầu gần nơi trao đổi.Điều đó đã được nhấn mạnh 2 lần.Chúng có lẽ không biết gia đình này rõ, nhưng nó nghe như thể chúng đã biết rõ Anthony Malory.Cũng có một vài lỗi chính tả, mặc dù điều đó không cần thiết.
“Chú có biết khoản tiền chúng muốn là bao nhiêu không?"Jeremy hỏi chú của anh.
“Một khoản tiền lớn là một khỏan tiền lớn.Ta không đặt một cái giá cho cuộc sống của con gái mình."
“Hoàn toàn đúng."Jeremy gật đầu."Ai là người mà chú sẽ gửi đi để làm cuộc trao đổi?"
“Tôi sẽ đi,"Boyd đề nghị ngay lập tức.
Anh bị phớt lờ, hay có lẽ chỉ không nghe thấy.Anh làm sạch cổ họng của mình và nói nó to hơn khi Anthony nói,"Ta muốn gửi Derek đi, nhưng nó đã đi thăm cha nó ở Haverston tuần này."
“Còn bác Edward thì sao?"Jeremy gợi ý.
“Không được, anh trai ta đang làm công việc kinh doanh ở phía bắc."
“Không có lí do gì mà tại sao-,"Boyd cố gắng lần nữa, nhưng anh lại bị phớt lờ.
“Ta cho rằng Ta có thể gửi thư cho Derek.Đủ thời gian để nó quay trở lại London trước tối nay."
“KHông đủ cho cái này,"Jeremy nói."Cháu sẽ đi."
Anthony khịt mũi với đứa cháu trai."Trong một khoảng cách, cháu trông giống như ta vậy.Cháu sẽ không đi."
Jeremy cười nhăn nhở, nhưng sau đó nói,"Well, khốn khiếp, cha cháu đang ở đâu khi mà ông ấy-“
Boyd đứng dậy khó chịu, lúc này ngắt lời một cách ầm ĩ,"Mỗi người trong 2 người có thể nghe một lời tôi nói được không?Tôi hoàn toàn có khả năng để làm việc này."
Anthony nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó lắc đầu."KHông có ý xúc phạm đâu, Yank, nhưng tôi có nghe nói cậu là một người khá nóng nảy."
“Chí khi tôi bị khiêu khích một số lần trong vài phút trước và không bị mất tâm trạng của mình, điều đó nói lên bản thân nó, đúng không?Hơn nữa, tôi ngày càng yêu mến con gái ngài từ khi Jack do tôi chăm sóc."
“Anh vừa gọi em gái em là Jack ư?"Jeremy nói với một bên lông mày nhớn lên."Em nghĩ rằng anh và tất cả những người anh trai khác của anh ghét tên mà cha em đặt cho con bé."
“Không, chúng tôi chỉ ghét cha cậu thôi,"Boyd nói với một nụ cười mím chặt lại.
Jeremy cười khúc khích.Boyd không lấy gì vui thích.(Bó tay vời ông này thôi.Đến lúc này còn đùa được)"Nghe này, tôi có thể trẻ nhất trong những anh em trai nhà Anderson, Anthony, nhưng tôi 34 tuổi rồi và thậm chí anh trai ngài cũng tin tưởng tôi với việc chăm sóc con gái anh ấy.Bức thư đó nói rằng ngài không thể đích thâm tiến hành cuộc trao đổi. và Tôi chắc chắn ngài sẽ không để vợ mình đi và ngay đến cả một người hầu hay vài người ngài không có quan hệ thân thích.Và phần còn lại của gia đình ngài đang ở ngoài thành phố.Nên tôi tình nguyện.Nhiều như tôi muốn để nắm đấm của mình vào bất cứ kẻ nào đã làm điều này, và hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ vui lòng để giúp ngài theo dấu chúng sau đó, tôi nghĩ rằng đầu tiên là mang Judith an toàn về nhà là quan trọng hơn cả."
Jeremy chỉ vào bức thư mà Boyd đã để lại trên bàn."Nơi gặp mặt là đường giao nhau đầu tiên ở phía nam của thị trấn Northampton.Anh có biết Northampton ở đâu không?"
“Không, nhưng ngay cả những người Yank chúng tôi cũng biết làm thế nào để đi theo những lời hướng dẫn,"Boyd đáp cộc lốc.
Malory không cho Boyd một cơ hội nào để kể cho ngài ấy về tin tức mà anh có được.Ngài ấy hầu như đã kéo Boyd ra khỏi con ngựa của anh khi anh cưỡi đến và nâng anh khỏi mặt đất bằng ve áo để lắc anh.Malory cao hơn Boyd gần 6 inch, nên ngài ấy khá có năng lực để làm việc đó.
“Những người cậu mang đến đang ở đâu?"Anthony hét lên với Boyd."Tôi biết người anh trai chết tiệt của tôi đã mang đi ít nhất là nửa tá những người đàn ông cho việc anh ấy làm."
Thường Boyd sẽ không đứng yên để bị cư xử thô bạo như thế này và sẽ sẵn sàng quăn ra những cú đấm.Đó là một thói quen xấu mà anh đã phát triển khi là người trẻ nhất trong năm anh em trai, người mà hiếm khi ở trên bất cứ ai trong họ- trừ khi anh sử dụng đến nắm đấm của mình. Nhưng anh cảm thông với người đàn ông này và biết điều đó là do sự điên cuồng và lo lắng đối với một thành viên trong gia đình.Anh trai James của Anthony là người chịu trách nhiệm đối với những lo lắng của Boyd về Georgina khá lâu về trước và đã được tha thứ hầu như hết rồi.
Nhưng bởi vì anh hiểu người đàn ông này đang trải qua điều gì, Boyd đã không cố gắng để giải thích với Anthony, anh đơn giản chỉ đẩy bức thư đến trước mặt ngài ấy.Anh đã xoay sở để cho nó không rơi xuống đất khi mà Anthony bất ngờ giải thoát cho anh.Và anh thật trọng quan sát khi Anthony đọc bức thư.
Đột nhiên Anthony dừng la hét, và trở nên bình tĩnh kì lạ.Well, không quá kì lạ.Trong khi hầu hết nhà Anderson sẽ la hét khi mà họ tức giận, những người nhà Malory lại xoay sở để phản ứng ngược lại theo cách ấy.Đó là khi họ im lặng có nghĩa là họ đang lo lắng.
“Tiền ư?"Anthony nói, ngước lên khỏi bức thư."Chúng làm con gái ta hoảng sợ và khiến ta phát điên chỉ vì tiền thôi ư?Chúng có thể có tất cả số tiền chết tiệt mà chúng muốn, nhưng ta sẽ có những mảng da của chúng thay vào đó."(nghe ghê quá!Bình tĩnh mà đáng sợ vậy thà tức giận như anh em nhà Anderson còn hơn!^ ^)
Đó là phản ứng đầu tiên của Anthony có do bức thư.Nhưng điều đó đã là ngày hôm qua rồi.Điều đó đã cho phép ngài ấy dành phần còn lại của ngày để làm cho vợ ngài ấy dừng khóc với sự cam đoan là Judith sẽ ổn thôi, giờ họ đều biết rằng cô bé đã không bị rơi xuống khỏi con ngựa của cô bé hay bị thương nghiêm trọng.Nhưng đó là điều gây căng thẳng với việc chờ đợi liên lạc tiếp theo từ những tên bắt cóc đến, và Boyd chờ nó ở bên trong ngôi nhà của Anthony.
Boyd đã giải thích,"Tôi thà rằng cháu gái tôi, Jacqueline, không biết về điều này cho đến khi con gái của ngài an toàn quay về nhà, hơn là nói dối con bé, tôi thích việc tránh con bé hơn.Nên ngài không phiền khi tôi ở lại đây tối nay chứ?"
Anthony theo cách của ngài ấy là một người khá láu cá lúc đó, đó là cách mà ngài ấy đối phó với sự chờ đợi.Ngài ấy đã bỏ bữa tối như là ngài ấy không có thức ăn trong tâm trí vậy.Boyd cũng không quan trọng điều đó, và khi nhiều hơn vài cái chai được đưa đến phòng khách, anh chộp lấy một trong số chúng.
Anh không bao giờ tìm thấy đường đi lên trên tầng đến một chiếc giường ngủ.Anh đã say không biết trời đất gì ỏ trên một vài chiếc ghế sofa ở phòng khác của Anthony.Những giọng nói đã đánh thức anh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau khỏi một giấc mơ đẹp- về nàng.
Giấc mơ là lần duy nhất mà những suy nghĩ của anh về Katey Tyler là dễ chịu, và giấc mơ này dịu dàng hơn là say đắm.Anh ở trên một cánh đồng đầy hoa cúc gần ngôi nhà của anh ở Connecticut.Anh đã phát hiện thấy một con hươu bị thương ở đó một lần nọ.Trong giấc mơ này anh tìm thấy một con mòng biển, loài chim mà anh đã luôn liên tưởng đến với Katey.Và anh đang cúi xuống để kiểm tra nó thì anh trông thấy nàng chầm chậm tiến lại gần anh, mặc bộ váy màu hồng và tím ỏai hương, mặt trời lấp lánh xung quanh nàng.
Nàng có một con thỏ nhỏ ở một bên tay và một con sóc ngồi ở trên vai nàng.Những con sóc có thê xấu xa, nhưng anh biết con sóc này sẽ không làm đau nàng.Tình thương của nàng dành cho những con vật là điều đầu tiên đã làm nàng chạm được vào trái tim anh.
Những giấc mơ của anh chuyện một cách nhẹ nhàng đến một quanh cảnh khác mà không ăn khớp hay có lí do gì, và giờ họ đang nằm bên cạnh nhau trên cánh đồng đó, tay trong tay.Một khung cảnh tràn ngập sự yên bình với anh bởi vì nàng là của anh, không quan trong nó ngắn như thế nào.Nàng chống người dậy.Với ánh nắng phía sau nàng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nàng, nhưng anh cảm thấy đôi môi mềm mại của nàng trên má anh.
Giấc mơ có lẽ đã trở lên đầy nhục dục nếu nó tiếp tục.Những giấc mơ của anh thường xuyên nóng bỏng và say mê khi nàng ở trong đó, và nàng ở trong đó khá thường xuyên.Khi anh tỉnh dậy, những suy nghĩ của anh về nàng làm anh thất vọng bởi vì nàng là điều cấm kị- một phụ nữ đã kết hôn.Và anh mong muốn như địa ngục rằng nàng sẽ ở bên ngoài tâm trí và những giấc mơ của anh.
Nàng đã bắt anh phải chịu 2 sự thèm muốn trong những tuần địa ngục ở trên chuyến tàu đó vào tháng rưỡu trước.Nàng đã không hình dung được anh muốn nàng nhiều như thế nào.Nhưng bởi vì nàng đã kết hôn và vui vẻ trên đường để đến gặp chồng mình, anh đã rút lui.Điều đó là một trong những điều khó khăn nhất mà anh đã từng làm, và anh đã làm điều tốt nhất để tránh xa nàng.Một kì công không dễ dàng gì khi mà họ đi cùng trên một con tàu.Nhưng trong khi anh không mong đợi để được gặp lại nàng lần nữa, anh đơn giản lại không thể quên được nàng.Anh đã bị thu hút mạnh mẽ bởi nàng- tính cách của nàng, gương mặt xinh đẹp của nàng, nụ cười của nàng, thân hình ngọt ngào của nàng…(trời ông anh này không thể cứu chữa được nữa rồi!Thế này thì làm sao quên được người ta cơ chứ.)
Giọng nói đã xua tan giấc mơ của anh là của Jeremy Malory và làm anh tỉnh dậy.Con trai cả của James, Jeremy có mái tóc đen và đôi mắt xanh coban mà chỉ có một vài người nhà Malory sở hữu.Cậu trông không giống như cha mình, người có mái tóc vàng và mắt xanh lá, và mọi thứ đều giống với chú của cậu Anthony- đây là nguồn gốc của hầu hết những trò tiêu khiển của gia đình.
Chàng trai giải thích,"Danny và cháu trở về nhà từ chuyến du lịch đám cưới của chúng cháu sáng nay.Chú có thể tưởng tượng được cháu ngạc nhiên như thế nào khi quản gia của cháu ngay lập tức kéo cháu sang một bên- ông ấy không muốn quấy rầy vợ cháu- và đã kể với cháu rằng chú đã trưng dụng người làm của toàn bộ gia đình chúa tối qua.Sau đó ông ấy trao cho cháu cái này.Đó đã được giữ chặt ở dưới với một hòn đá lớn ở phía trước những bậc thềm nhà chúng cháu."
“Cái này"là một bức thư mà Jeremy đã chuyến đến cho Anthony.Hình như sự chờ đợi đã qua.
“Chuyển đến sai nhà khác nữa ư?"Boyd đoán khi anh ngồi dậy và duỗi chân tay để tỉnh ngủ."Những người này có thể thấy rằng không biết gia đình em tốt lắm."
“Chào buổi sáng, Yank,"Jeremy chào anh, và thêm,"Nếu chúng biết gia đình chúng ta rõ, chúng không bao giờ làm điều này." (Thật là khó xưng hô.KHông biết xưng hô thế nào cho đúng vì em gái của Boyd cưới bố của Jeremy những 2 người có độ tuổi xấp xỉ nhau.Gọi chú cháu thì già quá.Gia đình này thật là lung tung.Loạn hết cả lên.)
“Đúng lắm,"Boyd đồng ý.
Gia đình Malory không chỉ rất lớn, rất giàu có, và có tước vị.Hai người anh em trẻ hơn cả , James và Anthony , đã từng là những kẻ phóng đãng, chưa bao giờ thua một cuộc thách đấu tay đôi nào bằng nắm đấm hay súng ngắn, và họ cũng nổi tiếng bởi khá thù địch.Điểm cuối cùng, bạn không thể gây trở ngại cho một Malory mà không đi đến kết luận là rất lấy làm tiếc vì điều đó.
Anthony không chú ý đến 2 người đàn ông trẻ này khi anh liếc nhìn bức thư, sau đó ném nó lên bàn về phía trước Boyd."Ngày mai!?Chúng thực sự nghĩ rằng ta không thể có trong tay một món tiền lớn ngày hôm nay ư?Ta sẽ kéo lê chủ ngân hàng của ta từ giường ông ấy dậy nếu cần thiết."
Boyd cầm bức thư lên.Nó chi tiết hơn bức thư đầu tiên.Nó đề cập đến địa điểm, thời gian, và cuối cùng và khoản tiền phải chuyển đến bằng vài người khác hơn là một thành viên của gia đình , và rằng Anthony không được đi theo hay đến bất cứ đầu gần nơi trao đổi.Điều đó đã được nhấn mạnh 2 lần.Chúng có lẽ không biết gia đình này rõ, nhưng nó nghe như thể chúng đã biết rõ Anthony Malory.Cũng có một vài lỗi chính tả, mặc dù điều đó không cần thiết.
“Chú có biết khoản tiền chúng muốn là bao nhiêu không?"Jeremy hỏi chú của anh.
“Một khoản tiền lớn là một khỏan tiền lớn.Ta không đặt một cái giá cho cuộc sống của con gái mình."
“Hoàn toàn đúng."Jeremy gật đầu."Ai là người mà chú sẽ gửi đi để làm cuộc trao đổi?"
“Tôi sẽ đi,"Boyd đề nghị ngay lập tức.
Anh bị phớt lờ, hay có lẽ chỉ không nghe thấy.Anh làm sạch cổ họng của mình và nói nó to hơn khi Anthony nói,"Ta muốn gửi Derek đi, nhưng nó đã đi thăm cha nó ở Haverston tuần này."
“Còn bác Edward thì sao?"Jeremy gợi ý.
“Không được, anh trai ta đang làm công việc kinh doanh ở phía bắc."
“Không có lí do gì mà tại sao-,"Boyd cố gắng lần nữa, nhưng anh lại bị phớt lờ.
“Ta cho rằng Ta có thể gửi thư cho Derek.Đủ thời gian để nó quay trở lại London trước tối nay."
“KHông đủ cho cái này,"Jeremy nói."Cháu sẽ đi."
Anthony khịt mũi với đứa cháu trai."Trong một khoảng cách, cháu trông giống như ta vậy.Cháu sẽ không đi."
Jeremy cười nhăn nhở, nhưng sau đó nói,"Well, khốn khiếp, cha cháu đang ở đâu khi mà ông ấy-“
Boyd đứng dậy khó chịu, lúc này ngắt lời một cách ầm ĩ,"Mỗi người trong 2 người có thể nghe một lời tôi nói được không?Tôi hoàn toàn có khả năng để làm việc này."
Anthony nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó lắc đầu."KHông có ý xúc phạm đâu, Yank, nhưng tôi có nghe nói cậu là một người khá nóng nảy."
“Chí khi tôi bị khiêu khích một số lần trong vài phút trước và không bị mất tâm trạng của mình, điều đó nói lên bản thân nó, đúng không?Hơn nữa, tôi ngày càng yêu mến con gái ngài từ khi Jack do tôi chăm sóc."
“Anh vừa gọi em gái em là Jack ư?"Jeremy nói với một bên lông mày nhớn lên."Em nghĩ rằng anh và tất cả những người anh trai khác của anh ghét tên mà cha em đặt cho con bé."
“Không, chúng tôi chỉ ghét cha cậu thôi,"Boyd nói với một nụ cười mím chặt lại.
Jeremy cười khúc khích.Boyd không lấy gì vui thích.(Bó tay vời ông này thôi.Đến lúc này còn đùa được)"Nghe này, tôi có thể trẻ nhất trong những anh em trai nhà Anderson, Anthony, nhưng tôi 34 tuổi rồi và thậm chí anh trai ngài cũng tin tưởng tôi với việc chăm sóc con gái anh ấy.Bức thư đó nói rằng ngài không thể đích thâm tiến hành cuộc trao đổi. và Tôi chắc chắn ngài sẽ không để vợ mình đi và ngay đến cả một người hầu hay vài người ngài không có quan hệ thân thích.Và phần còn lại của gia đình ngài đang ở ngoài thành phố.Nên tôi tình nguyện.Nhiều như tôi muốn để nắm đấm của mình vào bất cứ kẻ nào đã làm điều này, và hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ vui lòng để giúp ngài theo dấu chúng sau đó, tôi nghĩ rằng đầu tiên là mang Judith an toàn về nhà là quan trọng hơn cả."
Jeremy chỉ vào bức thư mà Boyd đã để lại trên bàn."Nơi gặp mặt là đường giao nhau đầu tiên ở phía nam của thị trấn Northampton.Anh có biết Northampton ở đâu không?"
“Không, nhưng ngay cả những người Yank chúng tôi cũng biết làm thế nào để đi theo những lời hướng dẫn,"Boyd đáp cộc lốc.
Tác giả :
Johanna Lindsey