No Choice But Seduction
Chương 43
“Cô cảm thấy khỏe hơn chưa?" Grace hỏi, thò đầu mình qua cửa.
“Tôi không ốm," Katey nói.
“Không, nhưng tâm trạng của cô mới đây thì nói ’ đừng nói một lời nào với tôi’ ",Grace ứm hừm."Giờ tôi nhận ra những dấu hiệu."
Tự Grace đã ở trong một tâm trạng phàn nàn, hoàn toàn có thể thông cảm được.
Lúc sớm khi Katey phát hiện ra Grace ở trên tàu Oceanus, Grace đã hét lên với nàng," Cô đã có một chuyến picnic! Cô không thể nói với tôi trước khi đi được sao? Tôi đã truy hỏi thuyền trưởng trong một giờ trước khi ông ấy có thể đã bực mình để giải thích về sự biến mất của cô."
“Hãy đóng gói hành lý đi, chúng ta sẽ chuyển tàu" là tất cả những gì Katey nói.
“Khi nào?"
“Ngay bây giờ, hay ngay khi một con tàu khác đến đủ gần boong tàu."
“Nhưng mà – tại sao?"
“Bởi vì nhà Malory đến tìm chúng ta."
“Nhưng mà – tại sao?"
“Tôi không biết và tôi không quan tâm. Họ có thể đang nói đùa. Hai anh em nhà đó dường như có thói quan làm điều đó và khiến nó nghe như là họ nghiêm túc. Thực sự thì, họ có lẽ đang nói đùa, bởi vì họ cũng nói là họ ở đây để giết Boyd, và họ không thể có ý như vậy."
“Vậy chúng ta sẽ không rời đi à?"
“Chúng ta có. Bất kể lý do thực sự mang họ đến đây là gì, tôi sẽ đi theo họ với lời nói ‘đang tìm’ chúng ta. Họ có một con tàu và tôi không quan tâm nơi mà nó sẽ đi đến, mặc cho sự phỏng đoán của tôi là quay trở lại Anh. Tôi chỉ thấy hạnh phúc vì đang được rời khỏi con tàu này."
“Hợp đồng thuê tàu của cô thì sao?"
“Đó chỉ là một hợp đồng miệng, và ngoài ra, tôi thực sự nghi ngờ Boyd sẽ đề cập đến điều đó vào lúc này. Thuê tàu Oceanus là một ý kiến hay và nó đã tiếp tục là một ý tưởng hay – nếu chủ nhân của nó không khăng khăng đi cùng nó."
“Nhưng mà – “
“ Không nhưng nhị gì nữa," Katey cắt ngang, vẫn quá tức giận để giải thích hơn nữa.
Chuyến picnic, lời bào chữa đó cho Grace chỉ làm châm lửa thêm cho sự tức giận của Katey, bởi vì nàng đánh cuộc rằng Boyd đã không một lần nào nghĩ đến những người hầu của nàng và làm thế nào để giải thích cho họ về sự vắng mặt của nàng. Hay anh thực sự nghĩ rằng họ sẽ không chú ý rằng nàng đã không ở trên tàu cả ngày? Hay có lẽ anh tưởng nàng là một người chủ độc đoán, không chín chắn chỉ đưa cho những người hầu của mình những mệnh lệnh mà không giải thích bất cứ điều gì cho họ.
Thuyền trưởng Tyrus đến với lời giải thích về một chuyến picnic, điều tốt hơn là việc không giải thích gì cả, và chắc chắn tốt hơn là sự thật, điều mà ông ấy đã giữ bí mật. Nhưng lời giải thích đó vẫn khiến nó trông như thể Katey là một người thiếu suy nghĩ không một lời cảnh báo trước cho Grace.
“Tôi xin lỗi vì tôi đã không nghĩ là phải để lại cho cô một lời nhắn," giờ nàng nói với Grace khi nàng ngồi trên giường mình nhìn tội lỗi như nàng cảm thấy." Đó là một – là một quyết định vội vã đi vào bờ. Boyd muốn cho tôi nhìn thấy cảnh mặt trời mọc trên bãi biển."
Nàng đang nói dối cô hầu gái của mình!Dĩ nhiên không phải là lần đầu tiên rồi, nhưng đó là một lời nói dối không hẳn sai, không phải kiểu mà nàng bịa ra để tiêu khiển cho Grace.
“Cô có nhìn thấy không?"Grace tò mò hỏi khi cô lại mở hành lý của Katey ra.
“Không,nhưng chúng tôi đã thấy nó từ trên xuồng trên đường quay lại. Cảnh đó trông thật đẹp, phản chiếu trên những đám mây mỏng gần đó, và trên mặt nước."
Katey ngay lập tức đỏ mặt. Nàng không từng nói dối sự thực, chắc chắn là không phải với Grace. Nàng cần dừng việc thêm thắt chi tiết và đổi chủ để ngay!
“Chuyện đó nghe giống như một chuyến đi chơi vui vẻ," Grace nói với một tiếng khụt khịt."Điều gì khiến nó trở nên tồi tệ vậy?"
Katey rên lên từ bên trong."Khi mà người đàn ông đó làm điều gì đó khiến tôi bực mình? Anh ta lại đưa ra chủ đề kết hôn và không ngừng lại."
Mắt Grace mở to ra."Lần nữa ư? Lần đầu tiên khi nào vậy?"
“Đó cũng là một giây phút bất chợt. Hơn cả thất vọng, thậm chí không cả chuẩn bị, anh ta chỉ hỏi tôi kết hôn với anh ta. Tôi đã thấy bị xúc phạm."
Grace há hốc miệng vì kinh ngạc." Làm sao cô có thể bị xúc phạm bởi một lời ca ngợi như thế chứ?"
Katey đã không kể cho cô hầu gái của mình rằng Boyd đã đề cập đến việc quan hệ với nàng trong cùng một lúc." Đó là sự thô lỗ của anh ấy," nàng nói một cách rào đón.
“Bởi một vài lý do anh ta đã không nghĩ rằng tôi có thể thích sự tán tỉnh trước đã."
Grace cười khúc khích với điều đó và nói với giọng trịnh thượng của mình Tôi- biết – nhiều – hơn – lời – cô- nói," Tôi đã có một cảm giác rằng cô đã bị mê hoặc. Tôi không biết tại sao cô lại giữ kín điều đó. Tại sao cô không để mình thoát khỏi sự khổ sở và kết hôn với người đàn ông đó?"
“Tôi không bị mê hoặc."
Grace khịt mũi." Tôi hiểu cô mà, nhớ không? Cô đã có tất cả những dấu hiệu từ khi cô gặp lại Boyd Anderson. Cô thực sự bị mê hoặc và rất rõ ràng, vậy tại sao cô cố gắng phủ nhận điều đó."
Katey lắc đầu." Bị hấp dẫn, chắc hẳn là vậy. Tôi làm sao có thể không thấy rằng anh ấy đẹp trai cơ chứ?
Bị mê đắm, có lẽ là một chút. Nhưng cảm xúc của anh trở nên quá khích và tôi không quá chắc rằng tôi muốn giải quyết điều đó hết phần đời còn lại."
Đó là lời nói dối lớn nhất. Hôm nay nàng đã phát hiện ra rằng Boyd rất tuyệt khi anh không khao khát nàng. Anh đã thể hiện một phương diện hoàn toàn khác của mình, như thể trong anh là hai người đàn ông khác nhau. Và đó là một người khôi hài, dễ chịu sẽ dễ yêu hơn. Quá dễ dàng.
“Tôi không có kế hoạch kết hôn cho đến khi tôi kết thúc chuyến hành trình này."
“Tình yêu không cần đến những kế hoạch, Katey ạ. Chưa bao giờ cả. Tình yêu chỉ cứ thể xảy ra thôi."
“Tôi không đồng ý.Tình yêu có thể tránh, và dập tắt đi ngay từ đầu.Các biện pháp có thể sử dụng để ngăn chặn chuyện xảy ra."
“Vậy lý do chúng ta chuyển tàu là gì?Đó không chỉ bởi vì cô lại giận dữ với cậu ta, cô đang chạy trốn tình yêu phải không?"
Katey nghiến chặt răng. “Không phải thế, tôi đã nói với cô rồi. Hai anh em nhà Malory đến đây để tìm tôi, ít nhất đó là điều mà họ nói. Và dường như là thời điểm tốt để có một dịp thoát khỏi Boyd Anderson. Một người dai như đỉa."
“Bởi vì cô tức giận với cậu ấy."
“Đúng vậy! Bởi vì tôi giận anh ta."
Phía sau giọng của Grace như kiểu ‘ tôi biết rõ hơn cô’. “Việc cô kéo dài khoảng cách giữa mình và cậu ấy sẽ không làm giảm đi điều mà cô đang cảm thấy đâu."
Bởi vì điều mà Katey đang cảm thấy là sự giận dữ, nàng chắc chắn hi vọng rằng đó không phải là trường hợp này. Nàng không thích giương buồm quay trở lại Anh đắm mình với sự giận dữ này. Nhưng nàng biết rằng đó không phải là điều mà Grace đang nói đến.
“Tôi không yêu anh ta," nàng nhấn mạnh lại. “Có thể tôi đã bị rung động một chút, nhưng điều đó đã kết thúc rồi. Và tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nên tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ cảm giác gì còn lại mà tôi đã có với anh ta hết."
Làm ơn hãy để điều đó trở thành sự thật, nàng tự nói với bản thân. Như cơn giận của mình, nàng có thể kiềm chế nó, nàng chắc chắn vậy. Có thể mất vài ngày để ổn định, nhưng bởi vì quan hệ gần gũi không còn nữa, điều đó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc nàng nhìn thấy Boyd mỗi ngày.
“Tôi vẫn thấy ngờ vực về lý do mà cô muốn rời bỏ con tàu chỉ bởi vì một cuộc cãi nhau với cậu ta,"Grace nhận xét.
“Tôi không thể tận hưởng chuyến đi nếu tôi luôn luôn ở trong trạng thái bực tức."
“À, tôi cho rằng điều đó là đủ." Grace thêm vào," cô biết đấy, cậu ta đã đi theo chúng ta."
“Gì cơ?"
“Họ thậm chí đã có một cuộc đánh nhau từ tàu này qua tàu kia khi Oceanus lái dọc theo tàu này."
“Thật ư?!"
Grace gật đầu. “Tôi đã ở trên boong tàu để nghe, nhưng quý ông tóc vàng đã yêu cầu tôi quay trở lại cabin của mình, và, well, tôi đã không thể tranh cãi gì với ngài ấy."
Katey nhìn chằm chằm vào cô hầu gái của mình với đôi mắt mở to một lúc, nhưng sau đó nàng cũng cười toe với nhận xét cuối cùng của cô. Hoàn toàn hiểu được vì sau Grace không muốn tranh cãi với James Malory. Cũng giống như Katye vậy.
Nàng cố gắng để nghe lãnh cảm khi nàng hỏi," Vậy cô đã nghe thấy họ cãi nhau vì điều gì không?"
“Không, nhưng cô nghĩ gì? Cậu ta đã hỏi xin cưới cô, nhưng họ đã vội vã rời đi với cô. Cậu ấy không nghi ngờ gì muốn cô quay trở lại tàu của mình để cậu ta có thể kết thúc việc tán tỉnh cô."
Katey đảo tròn mắt." Anh ta đã không tán tỉnh tôi. Tôi ngờ rằng anh ta biết điều đầu tiên về tán tỉnh."
Grace khịt khịt mũi."Cô cũng không. Chắc chắn rồi, cô không có một ngôi nhà mà cậu ta có thể ghé thăm, nhưng cô nghĩ gì về chuyện ở Cartagena, khi mà cậu ấy đã dành cả ngày với cô? Và chuyến picnic đó? Và muốn ngắn mặt trời mọc cùng với cô thì sao?"
Katey đã đập mạnh đầu mình vào một cái bàn nếu có một cái ở trước mặt nàng. Hai trong số ba điều mà Grace vừa đề cập đến là nói dối, và một điều không hoàn toàn trong sạch khi mà nàng biết rõ một điều duy nhất rằng người đàn ông đó đã làm điều đó là bởi vì ham muốn nhục dục của anh ta đối với nàng, không phải bởi vì anh muốn tán tỉnh nàng.
Nhưng Grace chưa kết thúc. Cô ấy chỉ ngừng lại một lúc đủ lâu để lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi rương của Katey. “ Và cái này?" Grace nói, cầm lái hộp trong tay." Tôi đã tìm thấy nó trong cabin của cô khi cô đi picnic.Nó có thể mới được đưa đến. Bởi vì nó vẫn chưa được mở - cô chưa nhìn thấy nó à?"
“Chưa. “ Katey cau mày khi nàng cầm món đồ nho nhỏ và di chuyển trên lớp bọc bằng lụa mỏng. Khi nàng mở chiếc hộp nữ trang bằng gỗ nhỏ, mặt nàng mở lớn. Đang đung đưa là một sợi dây chuyền bằng vàng rất đẹp, sợi dây được chạm khắc rất tinh sảo và ngay lập tức ngợi nhớ về quê nhà – và về Boyd. Nàng ướm sợi dây chuyền lên cổ mình trước khi nàng xem xét nó gần hơn.
Grace giờ đang cười điệu trêu nàng." Dễ thương làm sao, nhưng dĩ nhiên cậu ấy không thể đưa nó cho cô được bởi vì cậu ấy đang tán tỉnh cô. Giờ điều đó không phải là vấn đề. Tàu của cậu ấy không đi theo chúng ta nữa, hay nếu nó có, nó đã bị bỏ xa phía sau rồi. Tôi đã kiểm tra trước khi tôi đến nói với cô rằng anh em nhà Malory mời cô ăn tối."
Katey chớp mắt và chạy khỏi giường, kêu lên," Tại sao cô không nói?!?"
“Tôi vừa mới nói đó thôi. Và không cần quá hoảng sợ. Cô cứ để họ đợi. Điều đó –“
“Không, tôi không thể để họ phải chờ đợi." Katey chộp lấy một trong những chiếc váy mà Grace vừa mới treo vào tủ quần áo. “ Một trong hai người đó khiến tôi sợ chết kiếp. Và cô .Đừng phủ nhận điều đó, cô cũng vừa nói như vậy đó thôi. Ngài ấy dường như ẩn chứa một mối đe dọa tất cả mọi lúc, đó người đàn ông đó! Tôi không cảm thấy thoải mái với sự có mặt của ngài ấy. Còn người kia, là cha của Judith, well, ngài ấy không làm gì ngoại trừ tử tế. Tôi không thể phủ nhận điều đó. Nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ khi ở quanh ngài ấy điều đó khiến tôi lo lắng."
“Kỳ lạ như thế nào cơ?"
Katey không ngừng lại trong khi thay quần áo." Điều đó rất khó để miêu tả. Nó như thể là vì Judith, tôi muốn gây ấn tương với ngài ấy. Ngài ấy đã nhìn tôi như người hùng của con gái ngài ấy."
Grace cười." Cô không thể gây ấn tượng hơn điều đó."
“Tôi biết. Nhưng tôi chỉ muốn không làm mờ đi hình ảnh mà ngài ấy có đối với tôi.Tôi không nên quan tâm, nhưng bởi một vài lý do nên tôi lại có."
Grace buộc chặt đằng sau váy của Katey lại."Gây ấn tượng và không gây thấy vọng là điều giống như tôi hiểu là điều mà cô cảm thấy đối với cha của Judith. Cô đã tạo được một mối quan hệ gần gũi nhanh chóng đối với cô bé đó. Tôi không nghi ngờ gì cô và Judith sẽ vẫn là bạn bè và giữ liên lạc với nhau."
“Cô nghĩ rằng đó là tất cả ư?"
“Tại sao cô lại lo lắng về điều mà Ngài Anthony Malory nghĩ về cô?"
“Tôi không ốm," Katey nói.
“Không, nhưng tâm trạng của cô mới đây thì nói ’ đừng nói một lời nào với tôi’ ",Grace ứm hừm."Giờ tôi nhận ra những dấu hiệu."
Tự Grace đã ở trong một tâm trạng phàn nàn, hoàn toàn có thể thông cảm được.
Lúc sớm khi Katey phát hiện ra Grace ở trên tàu Oceanus, Grace đã hét lên với nàng," Cô đã có một chuyến picnic! Cô không thể nói với tôi trước khi đi được sao? Tôi đã truy hỏi thuyền trưởng trong một giờ trước khi ông ấy có thể đã bực mình để giải thích về sự biến mất của cô."
“Hãy đóng gói hành lý đi, chúng ta sẽ chuyển tàu" là tất cả những gì Katey nói.
“Khi nào?"
“Ngay bây giờ, hay ngay khi một con tàu khác đến đủ gần boong tàu."
“Nhưng mà – tại sao?"
“Bởi vì nhà Malory đến tìm chúng ta."
“Nhưng mà – tại sao?"
“Tôi không biết và tôi không quan tâm. Họ có thể đang nói đùa. Hai anh em nhà đó dường như có thói quan làm điều đó và khiến nó nghe như là họ nghiêm túc. Thực sự thì, họ có lẽ đang nói đùa, bởi vì họ cũng nói là họ ở đây để giết Boyd, và họ không thể có ý như vậy."
“Vậy chúng ta sẽ không rời đi à?"
“Chúng ta có. Bất kể lý do thực sự mang họ đến đây là gì, tôi sẽ đi theo họ với lời nói ‘đang tìm’ chúng ta. Họ có một con tàu và tôi không quan tâm nơi mà nó sẽ đi đến, mặc cho sự phỏng đoán của tôi là quay trở lại Anh. Tôi chỉ thấy hạnh phúc vì đang được rời khỏi con tàu này."
“Hợp đồng thuê tàu của cô thì sao?"
“Đó chỉ là một hợp đồng miệng, và ngoài ra, tôi thực sự nghi ngờ Boyd sẽ đề cập đến điều đó vào lúc này. Thuê tàu Oceanus là một ý kiến hay và nó đã tiếp tục là một ý tưởng hay – nếu chủ nhân của nó không khăng khăng đi cùng nó."
“Nhưng mà – “
“ Không nhưng nhị gì nữa," Katey cắt ngang, vẫn quá tức giận để giải thích hơn nữa.
Chuyến picnic, lời bào chữa đó cho Grace chỉ làm châm lửa thêm cho sự tức giận của Katey, bởi vì nàng đánh cuộc rằng Boyd đã không một lần nào nghĩ đến những người hầu của nàng và làm thế nào để giải thích cho họ về sự vắng mặt của nàng. Hay anh thực sự nghĩ rằng họ sẽ không chú ý rằng nàng đã không ở trên tàu cả ngày? Hay có lẽ anh tưởng nàng là một người chủ độc đoán, không chín chắn chỉ đưa cho những người hầu của mình những mệnh lệnh mà không giải thích bất cứ điều gì cho họ.
Thuyền trưởng Tyrus đến với lời giải thích về một chuyến picnic, điều tốt hơn là việc không giải thích gì cả, và chắc chắn tốt hơn là sự thật, điều mà ông ấy đã giữ bí mật. Nhưng lời giải thích đó vẫn khiến nó trông như thể Katey là một người thiếu suy nghĩ không một lời cảnh báo trước cho Grace.
“Tôi xin lỗi vì tôi đã không nghĩ là phải để lại cho cô một lời nhắn," giờ nàng nói với Grace khi nàng ngồi trên giường mình nhìn tội lỗi như nàng cảm thấy." Đó là một – là một quyết định vội vã đi vào bờ. Boyd muốn cho tôi nhìn thấy cảnh mặt trời mọc trên bãi biển."
Nàng đang nói dối cô hầu gái của mình!Dĩ nhiên không phải là lần đầu tiên rồi, nhưng đó là một lời nói dối không hẳn sai, không phải kiểu mà nàng bịa ra để tiêu khiển cho Grace.
“Cô có nhìn thấy không?"Grace tò mò hỏi khi cô lại mở hành lý của Katey ra.
“Không,nhưng chúng tôi đã thấy nó từ trên xuồng trên đường quay lại. Cảnh đó trông thật đẹp, phản chiếu trên những đám mây mỏng gần đó, và trên mặt nước."
Katey ngay lập tức đỏ mặt. Nàng không từng nói dối sự thực, chắc chắn là không phải với Grace. Nàng cần dừng việc thêm thắt chi tiết và đổi chủ để ngay!
“Chuyện đó nghe giống như một chuyến đi chơi vui vẻ," Grace nói với một tiếng khụt khịt."Điều gì khiến nó trở nên tồi tệ vậy?"
Katey rên lên từ bên trong."Khi mà người đàn ông đó làm điều gì đó khiến tôi bực mình? Anh ta lại đưa ra chủ đề kết hôn và không ngừng lại."
Mắt Grace mở to ra."Lần nữa ư? Lần đầu tiên khi nào vậy?"
“Đó cũng là một giây phút bất chợt. Hơn cả thất vọng, thậm chí không cả chuẩn bị, anh ta chỉ hỏi tôi kết hôn với anh ta. Tôi đã thấy bị xúc phạm."
Grace há hốc miệng vì kinh ngạc." Làm sao cô có thể bị xúc phạm bởi một lời ca ngợi như thế chứ?"
Katey đã không kể cho cô hầu gái của mình rằng Boyd đã đề cập đến việc quan hệ với nàng trong cùng một lúc." Đó là sự thô lỗ của anh ấy," nàng nói một cách rào đón.
“Bởi một vài lý do anh ta đã không nghĩ rằng tôi có thể thích sự tán tỉnh trước đã."
Grace cười khúc khích với điều đó và nói với giọng trịnh thượng của mình Tôi- biết – nhiều – hơn – lời – cô- nói," Tôi đã có một cảm giác rằng cô đã bị mê hoặc. Tôi không biết tại sao cô lại giữ kín điều đó. Tại sao cô không để mình thoát khỏi sự khổ sở và kết hôn với người đàn ông đó?"
“Tôi không bị mê hoặc."
Grace khịt mũi." Tôi hiểu cô mà, nhớ không? Cô đã có tất cả những dấu hiệu từ khi cô gặp lại Boyd Anderson. Cô thực sự bị mê hoặc và rất rõ ràng, vậy tại sao cô cố gắng phủ nhận điều đó."
Katey lắc đầu." Bị hấp dẫn, chắc hẳn là vậy. Tôi làm sao có thể không thấy rằng anh ấy đẹp trai cơ chứ?
Bị mê đắm, có lẽ là một chút. Nhưng cảm xúc của anh trở nên quá khích và tôi không quá chắc rằng tôi muốn giải quyết điều đó hết phần đời còn lại."
Đó là lời nói dối lớn nhất. Hôm nay nàng đã phát hiện ra rằng Boyd rất tuyệt khi anh không khao khát nàng. Anh đã thể hiện một phương diện hoàn toàn khác của mình, như thể trong anh là hai người đàn ông khác nhau. Và đó là một người khôi hài, dễ chịu sẽ dễ yêu hơn. Quá dễ dàng.
“Tôi không có kế hoạch kết hôn cho đến khi tôi kết thúc chuyến hành trình này."
“Tình yêu không cần đến những kế hoạch, Katey ạ. Chưa bao giờ cả. Tình yêu chỉ cứ thể xảy ra thôi."
“Tôi không đồng ý.Tình yêu có thể tránh, và dập tắt đi ngay từ đầu.Các biện pháp có thể sử dụng để ngăn chặn chuyện xảy ra."
“Vậy lý do chúng ta chuyển tàu là gì?Đó không chỉ bởi vì cô lại giận dữ với cậu ta, cô đang chạy trốn tình yêu phải không?"
Katey nghiến chặt răng. “Không phải thế, tôi đã nói với cô rồi. Hai anh em nhà Malory đến đây để tìm tôi, ít nhất đó là điều mà họ nói. Và dường như là thời điểm tốt để có một dịp thoát khỏi Boyd Anderson. Một người dai như đỉa."
“Bởi vì cô tức giận với cậu ấy."
“Đúng vậy! Bởi vì tôi giận anh ta."
Phía sau giọng của Grace như kiểu ‘ tôi biết rõ hơn cô’. “Việc cô kéo dài khoảng cách giữa mình và cậu ấy sẽ không làm giảm đi điều mà cô đang cảm thấy đâu."
Bởi vì điều mà Katey đang cảm thấy là sự giận dữ, nàng chắc chắn hi vọng rằng đó không phải là trường hợp này. Nàng không thích giương buồm quay trở lại Anh đắm mình với sự giận dữ này. Nhưng nàng biết rằng đó không phải là điều mà Grace đang nói đến.
“Tôi không yêu anh ta," nàng nhấn mạnh lại. “Có thể tôi đã bị rung động một chút, nhưng điều đó đã kết thúc rồi. Và tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nên tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ cảm giác gì còn lại mà tôi đã có với anh ta hết."
Làm ơn hãy để điều đó trở thành sự thật, nàng tự nói với bản thân. Như cơn giận của mình, nàng có thể kiềm chế nó, nàng chắc chắn vậy. Có thể mất vài ngày để ổn định, nhưng bởi vì quan hệ gần gũi không còn nữa, điều đó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc nàng nhìn thấy Boyd mỗi ngày.
“Tôi vẫn thấy ngờ vực về lý do mà cô muốn rời bỏ con tàu chỉ bởi vì một cuộc cãi nhau với cậu ta,"Grace nhận xét.
“Tôi không thể tận hưởng chuyến đi nếu tôi luôn luôn ở trong trạng thái bực tức."
“À, tôi cho rằng điều đó là đủ." Grace thêm vào," cô biết đấy, cậu ta đã đi theo chúng ta."
“Gì cơ?"
“Họ thậm chí đã có một cuộc đánh nhau từ tàu này qua tàu kia khi Oceanus lái dọc theo tàu này."
“Thật ư?!"
Grace gật đầu. “Tôi đã ở trên boong tàu để nghe, nhưng quý ông tóc vàng đã yêu cầu tôi quay trở lại cabin của mình, và, well, tôi đã không thể tranh cãi gì với ngài ấy."
Katey nhìn chằm chằm vào cô hầu gái của mình với đôi mắt mở to một lúc, nhưng sau đó nàng cũng cười toe với nhận xét cuối cùng của cô. Hoàn toàn hiểu được vì sau Grace không muốn tranh cãi với James Malory. Cũng giống như Katye vậy.
Nàng cố gắng để nghe lãnh cảm khi nàng hỏi," Vậy cô đã nghe thấy họ cãi nhau vì điều gì không?"
“Không, nhưng cô nghĩ gì? Cậu ta đã hỏi xin cưới cô, nhưng họ đã vội vã rời đi với cô. Cậu ấy không nghi ngờ gì muốn cô quay trở lại tàu của mình để cậu ta có thể kết thúc việc tán tỉnh cô."
Katey đảo tròn mắt." Anh ta đã không tán tỉnh tôi. Tôi ngờ rằng anh ta biết điều đầu tiên về tán tỉnh."
Grace khịt khịt mũi."Cô cũng không. Chắc chắn rồi, cô không có một ngôi nhà mà cậu ta có thể ghé thăm, nhưng cô nghĩ gì về chuyện ở Cartagena, khi mà cậu ấy đã dành cả ngày với cô? Và chuyến picnic đó? Và muốn ngắn mặt trời mọc cùng với cô thì sao?"
Katey đã đập mạnh đầu mình vào một cái bàn nếu có một cái ở trước mặt nàng. Hai trong số ba điều mà Grace vừa đề cập đến là nói dối, và một điều không hoàn toàn trong sạch khi mà nàng biết rõ một điều duy nhất rằng người đàn ông đó đã làm điều đó là bởi vì ham muốn nhục dục của anh ta đối với nàng, không phải bởi vì anh muốn tán tỉnh nàng.
Nhưng Grace chưa kết thúc. Cô ấy chỉ ngừng lại một lúc đủ lâu để lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi rương của Katey. “ Và cái này?" Grace nói, cầm lái hộp trong tay." Tôi đã tìm thấy nó trong cabin của cô khi cô đi picnic.Nó có thể mới được đưa đến. Bởi vì nó vẫn chưa được mở - cô chưa nhìn thấy nó à?"
“Chưa. “ Katey cau mày khi nàng cầm món đồ nho nhỏ và di chuyển trên lớp bọc bằng lụa mỏng. Khi nàng mở chiếc hộp nữ trang bằng gỗ nhỏ, mặt nàng mở lớn. Đang đung đưa là một sợi dây chuyền bằng vàng rất đẹp, sợi dây được chạm khắc rất tinh sảo và ngay lập tức ngợi nhớ về quê nhà – và về Boyd. Nàng ướm sợi dây chuyền lên cổ mình trước khi nàng xem xét nó gần hơn.
Grace giờ đang cười điệu trêu nàng." Dễ thương làm sao, nhưng dĩ nhiên cậu ấy không thể đưa nó cho cô được bởi vì cậu ấy đang tán tỉnh cô. Giờ điều đó không phải là vấn đề. Tàu của cậu ấy không đi theo chúng ta nữa, hay nếu nó có, nó đã bị bỏ xa phía sau rồi. Tôi đã kiểm tra trước khi tôi đến nói với cô rằng anh em nhà Malory mời cô ăn tối."
Katey chớp mắt và chạy khỏi giường, kêu lên," Tại sao cô không nói?!?"
“Tôi vừa mới nói đó thôi. Và không cần quá hoảng sợ. Cô cứ để họ đợi. Điều đó –“
“Không, tôi không thể để họ phải chờ đợi." Katey chộp lấy một trong những chiếc váy mà Grace vừa mới treo vào tủ quần áo. “ Một trong hai người đó khiến tôi sợ chết kiếp. Và cô .Đừng phủ nhận điều đó, cô cũng vừa nói như vậy đó thôi. Ngài ấy dường như ẩn chứa một mối đe dọa tất cả mọi lúc, đó người đàn ông đó! Tôi không cảm thấy thoải mái với sự có mặt của ngài ấy. Còn người kia, là cha của Judith, well, ngài ấy không làm gì ngoại trừ tử tế. Tôi không thể phủ nhận điều đó. Nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ khi ở quanh ngài ấy điều đó khiến tôi lo lắng."
“Kỳ lạ như thế nào cơ?"
Katey không ngừng lại trong khi thay quần áo." Điều đó rất khó để miêu tả. Nó như thể là vì Judith, tôi muốn gây ấn tương với ngài ấy. Ngài ấy đã nhìn tôi như người hùng của con gái ngài ấy."
Grace cười." Cô không thể gây ấn tượng hơn điều đó."
“Tôi biết. Nhưng tôi chỉ muốn không làm mờ đi hình ảnh mà ngài ấy có đối với tôi.Tôi không nên quan tâm, nhưng bởi một vài lý do nên tôi lại có."
Grace buộc chặt đằng sau váy của Katey lại."Gây ấn tượng và không gây thấy vọng là điều giống như tôi hiểu là điều mà cô cảm thấy đối với cha của Judith. Cô đã tạo được một mối quan hệ gần gũi nhanh chóng đối với cô bé đó. Tôi không nghi ngờ gì cô và Judith sẽ vẫn là bạn bè và giữ liên lạc với nhau."
“Cô nghĩ rằng đó là tất cả ư?"
“Tại sao cô lại lo lắng về điều mà Ngài Anthony Malory nghĩ về cô?"
Tác giả :
Johanna Lindsey