No Choice But Seduction
Chương 31
“Điều gì không đúng ở đây vậy?"Anthony nói một cách hoài nghi với anh trai của anh khi anh nhìn chằm chằm vào ô cửa trống rỗng mà vợ anh vừa đi qua."Ai là người mà em được cho rằng anh đã mang vào trong ngôi nhà này?"
Điều gì đó đã kêu lên lách cách với James bởi vì anh bắt đầu cười."Anh tin là cô ấy nghĩ Katey Tyler là con gái của chú.Điều đó thật khôi hài."
“Chết tiệt là cô ấy đi,"Anthony càu nhàu."Anh không có ý tưởng nào là bức thư đó từ đâu đến ư?"
“Bởi vì phải tìm ra Letitia là ai." Nhìn vào ánh nhìn trống rỗng của Anthony, James tiếp tục,"Vì chúa, chú không biết rằng Katey đến Gloucestershine để thăm gia đình mà cô ấy chưa bao giờ gặp mặt ư?Gia đình mẹ của cô ấy?"
“Có, em biết chuyện đó."
“Và?"
“Và gì chứ?"Anthony nói với một sự thất vọng."Đây không phải lúc để anh coi nó là vấn đề."
James đảo tròn mắt hướng lên trần nhà. “Nhưng điều đó nói nên tất cả, cậu bé yêu quý.Anh từng nghe Judy và Jack nói về chuyện đó.Đó là lý do Katey đến đúng Thị trấn Havers , bởi vì gia đình cô ấy sống ở đó. Không ai đề cập với chú gia đình cô ấy là ai à?"Anthony cau mày.
“Hãy để em nghĩ nào, không, em không thể nhớ rằng là có ai đã nói.Tuy nhiên, đúng vậy, em biết đó là lý do chúng ta mời Katey ở lại Haverston là vì chuyến viếng thăm của cô ấy, bởi lẽ gia đình cô ấy sống ở gần đó.Nhưng không quá nhiều người nói về chuyện đó, và em đã không đủ tò mò để hỏi khi em cho rằng gia đình cô ấy hẳn phải là những người Mĩ nào đó định cư ở vùng gần đó.Roslynn có thể đã tưởng rằng cô ấy đã đề cập nó với em…Chúng ta đang nói về ai vậy, James?"
“Gia đình Millard."
Anthony ngã xuống một chiếc ghế, gương mặt anh đã trắng bệch.James,quan sát phản ứng mới của anh, không còn thích thú nữa.
“ Đừng nói với anh là anh có một cô cháu gái mà anh chưa bao giờ biết đến đó!"
“Nhìn xem ai đang nói kìa!"Anthony ném trả lại."Anh đã không phát hiện ra sự tồn tại của Jeremy cho đến khi nó mười sáu tuổi!"
“Ngoài điểm này,"James lẩm bẩm, sau đó nói với giọng khô khan hơn,"Vậy đó là sự thật?Rung một chiếc chuông lên cho chú bây giờ chứ?"
Những kí ức tấn công Anthony với một sự dữ dỗi.Những kí ức cũ, hơn hai mươi năm, những kí ức vui vẻ, không có nhiều kí ức vui vẻ.Có lẽ vậy. Nhiều hơn là có lẽ.Có thể tất cả những điều đó là sự trùng hợp, và bản năng của anh đang nói với anh khác.
Anh khép mắt lại và kéo về một hình ảnh anh gần như đã quên. Hình ảnh mơ hồ, rất lâu trước đây, nhưng đôi mắt giống như ngọc lục bảo, mái tóc đen nhánh, rất dễ thương với đôi má núm đồng tiền đánh yêu và đôi mắt biết cười của nàng.Adeline Millard. Người phụ nữ duy nhất trong thời trai trẻ của anh, người đã quyến rũ anh để kết hôn.Và Katey Tyler có đôi mắt và mái tóc đó, thậm chí là núm đồng tiền đó…oh, Chúa ơi.
“Cái chuông trở nên một chút điếc tai,phải không?" James nói, vẫn đang quan sát anh.
“Như thể anh vừa bắn súng bên tai em vậy,"Anthony đáp với một chút sợ hãi.
“Giữ lấy. Anh nghĩ anh cần ngồi suống," làm như vậy, James mỉa mai thêm vào,"Ổn rồi, hãy nghe sự kiện đáng kinh ngạc khi có một đứa con gái trưởng thành chỉ tình cờ trượt khỏi tâm trí chú tất cả những năm qua."
Anthony không đưa ra lời phản bác điển hình của anh.Anh quá hoài nghi và nhiều hơn là một cú sốc nhỏ bởi những kí ức và điều có thể là kết quả, điều vẫn tràn ngập trong tâm trí anh.
“Chúa tôi, em không thể nhiều hơn hai mốt tuổi em không nghĩ vậy, “ anh nói với anh trai mình."Em về nhà ở Haverston vì Giáng sinh năm đó.Hãy nghĩ về nó, anh cũng có ở đó và làm Jason bực tức như thông thường.Chúng ta đã cưỡi ngựa từ Lodon đến cùng nhau."
James nhún vai."Chúng ta luôn như vậy, cho đến khi anh ra khơi.Và đừng khiến anh ngủ gật với việc miêu tả dài dòng.Ngắn gọn đi."
Anthony để dành một cái nhìn khó chịu lần này trước khi anh tiếp tục,"Em không nhớ điều gì khiến em đến Thị trấn Havers vào ngày hôm đó, có lẽ là để mua vài món đồ nữ trang rẻ tiền nào đó vào phút cuối cho một cô nhân tình trẻ tuổi.Adeline ở đó cũng đang mua vài thứ. Em đã nhìn thấy những cô gái nhà Millard ở đó qua nhiều năm khi chúng ta còn là những đứa trẻ,nhưng bấy giờ là lần đầu tiên em trông thấy Adeline khi trưởng thành."
James không quan tâm nhướn lông mày bên phải lên một cách khó chịu,hơi co rúm lại, nhưng vẫn hờ hững nói, “Làm chú choáng váng,phải không?"
“Anh có thể nói vậy.Em rõ rành yêu thích cô ấy và trở nên quyến rũ, nếu anh hiểu điều em muốn nói.Em đã kết thúc là đi quanh quẩn sau những kỳ nghỉ, và không bao lâu sau em hoàn toàn bị mê hoặc.Cô ấy cũng vậy.Em thậm chí nghĩ –Chết tiệt, thách anh dám cưới đó, James- những em thậm chí nghĩ về việc ổn định với cô ấy, em đã trở nên như vậy đó.Nếu em đã không có ý định kết hôn, em sẽ không bao giờ ngủ với cô ấy.Sau cùng, cô ấy là hàng xóm của chúng ta."
“Anh đã hiểu được bức tranh."
“Nhưng sau đó cô ấy đi khỏi trong một chuyến du lịch Châu Âu mà không nói một lời nào với em!Em đã không được báo trước, không có một manh mối nào là cô ấy đang lên kế hoạch để đi du lịch.Và không chào tạm biệt.Em không ngại thừa nhận là em đã phải lòng.Em nghe một vài năm sau đó rằng cô ấy đã kết hôn với vị nam tước nào đó ở Châu Âu và đã định cư ở đất nước của anh ta, vì vậy mà cô ấy đã không quay trở lại."
“Một lời nói dối của gia đình truyền đi để giữ cho những kè hay dèm pha ở bước đường cùng?"
“Rõ ràng là vậy."
“Vậy hãy giải thích với anh điều này: tại sao họ không trói lấy chú nếu họ đã biết chú là cha của con của cô ấy?Đó là lý do rất tốt để kết hôn. Jason sẽ yêu cầu điều đó nếu anh ấy phát hiện ra. Chú hiểu anh ấy thế nào rồi đấy. Và chú cùng cô ấy hình như muốn kết hôn. Anh không hiểu điều đó."
Anthony cũng không, ngoại trừ…" Họ đã không bao giờ mở rộng cửa với em."
James khịt mũi nghi ngờ."Chú là một người nhà Malory.Chú là món bở hoàn hảo."
Lần này Anthony nhướn một bên lông mày lên."Trí nhớ của anh mất dần rồi à, ông già?Anh và em đã bắt đầu gây ra những vụ scandal trước Giáng sinh năm đó, và Jason đã bất ngờ nhiều cũng như khi anh ấy biến đứa con hoang của anh ấy thành người thừa kế hợp pháp.Anh không thể chú ý đến nó à, hay chỉ là đã không nhận được một lời chỉ trích, cái có lẽ là nhiều hơn trong hoàn cảnh đó, nhưng chúng ta đã bắt đầu làm mất mặt nhiều quý cô đoan trang ở London."
“Nhà Millard bị mất mặt vì chú ư?"
“Không hoàn toàn là xâu. Phải nói là cha mẹ của Adeline đã tha thứ cho em, nhưng rõ ràng là họ thích em không ve vãn cô con gái bé bỏng nhất của họ hơn.Em thậm chí đã có ấn tượng là họ đang chiều theo ý em, rằng họ chắc chắn rằng em sẽ mắt sự hứng thú và vội vã quay trở lại London. Họ thậm chí có thể nghĩ là em chỉ đang đùa bỡn với Adeline, nhưng bởi vì em là một người nhà Malory và cũng là một hàng xóm, họ đã không dắt em ra khỏi cửa.Letitie, mặt khác, rất rõ ràng là không thích em và chưa bao giờ cố gắng che dấu điều đó."
“Vậy là giờ chú nhớ ra cô ta rồi à?"
“Rất rõ ràng," Anthony nói với một tiếng thở dài."Nói một cách nhẹ nhàng, cô ta là một con chồn cái lạnh lùng."
James cười toe tóe."Chú gọi đó là nhẹ nhàng ư?"
“Chính xác theo quan điểm của em, lạnh như nước đá.Mọi lúc em đến tìm Adeline, em đã phải đối phó với những lời nhận xét cay độc từ chị gái của cô ấy. Nó rất kinh khủng,như thế là em đã xúc phạm đến cô ta vậy."
“Chú có không?"
“Dĩ nhiên là không rồi.Em hạnh phúc trong mối tình đầu, James ạ. Em đã tử tế một cách chết tiệt với tất cả mọi người! Em đã không nghĩ rằng đó là bởi vì cô ta vẫn chưa kết hôn, và cô ta lớn hơn Adeline ít nhất là 6 tuổi."
“à, lỡ thì,phải không? Vậy chỉ bởi sự đau khổ của một gái già đã hành hạ người theo đuổi em gái của cô ta?"
“Như anh nói, đó là điều mà em đã nghĩ, nhưng cô ta đã không châm chích tất cả, chỉ với em thôi. Và em đã có cơ hội để quan sát cô ta ở quanh những người khác. Cô ta có thể ngọt ngào như Adeline – đúng vậy, có một chút phóng đại. Cô ta không ngọt ngào, nhưng anh đã biết đấy."
“well, đó không phải là vấn đề, cái khác cần giải thích hơn là tại sao cô ta lại rất giận dữ trong bức thư mà cô ta gửi cho em. Vậy kết luận của em là gì? Katey là con của em à?"
Anthony nhắm mắt lại lần nữa để suy nghĩ. Anh vẫn khó chịu để tin rằng anh có thể có một cô con gái đã trưởng thành."
“Con bé ở đúng độ tôi là con của em. Thậm chí có một sự giống nhau nhỏ với Adeline, mặc dù không đủ để em chú ý đến ngay tức thì.Nhưng con bé cùng có đôi mắt , mái tóc , thậm chí là má lún đồng tiên của mẹ con bé."
“Tại sao em lại có phát hiện giống như của anh nhỉ?"
“Không một điều nào trong những điều đó được xác nhận.Anh đồng ý là nó đơn giản có thể là sự trùng khớp."
James gật đầu, nhưng thêm vào."Không phải sự trùng khớp khi Adeline là mẹ của Katey."
“Không, có đó.Nhưng chúng ta không biết tuổi chính xác của Katey, phải không?Con bé sẽ 22 nếu em là cha của con bé. Và Katey đã nói với Judy rằng mẹ con bé đã trốn đi cùng với một người mỹ tên là Tyler và đã từ bỏ gia đình đằng mẹ bởi vì điều đó. Cô ấy gặp tên Người Mỹ lúc nào chứ? Cô ấy đang hẹn hò với em lúc đó!"
“Nếu Katey 22 tuổi, Chú sẽ nói là có một lời nói dối trong câu chuyện ở một chỗ nào đó.Nhưng nếu cô bé không phải, chết tiệt, Adeline có thể đã quay trở về sớm từ chuyến du lịch Châu Âu , gặp tên người Mỹ, vội trốn đi cùng với hắn, có thai trên con tàu mang họ đến Mỹ, chú không thể biết bất cứ điều gì cả, bởi vì chú đã quay trở lại London lúc đó.Và Katey đã nói rằng Tyler là tên cha của cô bé. Chỉ duy nhất có Letitie Millard là người ám chỉ rằng cha cô bé là em."
“Nhưng Letitian ở vị trí biết được, phải không?"Anthony nói."Và điều Katey tin là sự thật chỉ đơn thuần là do Adeline kể với con bé. KHông lạ đối với một bà mẹ có một đứa con ngoài giá thú muốn giấu thực tế đánh xấu hổ đó với đứa con. Molly là một ví dụ hàng đầu. Chị ấy từ chối tất cả những năm đó để cho phép Jason kể với con trai của họ rằng chị ấy là mẹ của nó."
“Anh nhận thấy một bức thư đầy triển vọng ở đây phải không?"
Anthony hơi đỏ mặt. Vài cơn sốc đang mang đã biến mất, và anh không thể phủ nhận rằng sự sợ hãi và, vâng, thậm chí là sự sung sướng đang xảy ra. Nếu một cô con gái không mong đợi xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà anh, anh không thể yêu cầu một người xinh đẹp hơn. Con bé có sự gan dạ, dũng cảm, và con bé đã khiến gia đình anh yêu mến. Đáng kinh ngạc, anh nhận ra là anh tự hào khi nhận Katey Tyler như là con gái anh.
Đến anh trai anh, anh nói," Judy hồi hộp. Con bé theo Katey như thể chúng là –“
“Chị em gái?" Jamé cắt ngang với một nụ cười."Xin lỗi, cậu bé già, nhưng em không nhận một cô con gái người không phải là con em chỉ bởi vì sự hồi hộp của một người với người đó."
Anthony trượt sâu vào một chút trong ghế của mình với một tiếng thở dài."Em biết. Chuyện này quăng vào em hoàn toàn là một chiếc thòng lọng, anh biết đấy. Em không nghĩ được rõ ràng nữa."
“Khi nào chú làm được điều đó?"
Anthony phớt lờ sự trêu tức để thêm vào," Adeline sẽ nó với em, phải không? Em muốn nói, tại sao cô ấy không chứ? Cô ấy có thể đến gặp em bất cứ lúc nào. Em đang ở Haverston. Em ở rất gần."
“Chú sẽ không có câu trả lời của mình trừ khi chú tự mình đến thăm nhà Millard.Chú làm điều đó, phải không?"
“Vâng."
“Và chú có thể dò hỏi được sự thật mà không cần họ. Họ sẽ không chào đón chú."
“Em cũng nhận thức được điều đó."
“Well, cũng giữ điều này trong tâm trí. Điều này có thể là điều lừa bịp được Letitia sắp đặt ra, đối với bất cứ lý do gì.Em thừa nhận là cô ta không thích em, vô lý quá. Katey xuất hiện, đưa cho cô ta phương tiện cho một sự trả thù hẹp hòi."
“Sự trả thù?"
“Chính xác.Chú có cảm giác như thế nào nếu chú nhận Katey, tin tường cô bé là con của chú, phát triển tình yêu với cô bé, vài năm sau Letitia sẽ tự thú rằng cô ta đã nói dối, rằng sau cùng đứa trẻ không phải là con của em."
Anthony đảo tròn mắt. “Điều đó có một chút gượng gạo, nhưng em hiểu vấn đề đó. Em vẫn không hình dung được là tại sao Letitia lại coi khinh em, nhưng em sẽ không dựa vào lời nói của cô ta. Oliver Millard đã qua đời, nhưng mẹ của Adeline vẫn còn sống. Em sẽ đi thẳng đến chỗ bà ấy."
“Nếu họ để chú bước vào cửa. Chú biết đấy, Katey không bao giờ nói, nhưng xét đến cùng bức thư của Letitia, anh đánh bạo đoán rằng cô bé đã không có cuộc thăm viếng thân ái với những người họ hàng này của cô bé. Và cô bé vội vã mau chóng dời khỏi nước Anh, ngay cả cô bé muốn tha thứ cho tội lỗi của tên Yank đó để thuê tàu của hắn. Xét đến cuộc gặp gỡ khó chịu sau cùng của cô bé thật hợp lý."
Anthony bắn ra khỏi chỗ ngồi của mình với một sự kinh ngạc. Đề cập đến Boyd nhắc họ nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng với Boyd. Ôi, Chúa tôi, anh không thực sự khuyên bảo Anderson làm cách nào để quyến rũ chính con gái đẻ của anh, phải không?
James, đoán chính xác điều mà Anthony đang nghĩ bằng cái nhìn giết người trùm lên anh, bắt đầu một cách chấp nhận được," Này chờ một chút, Tony – “
Không có chỗ nào cho lý trí trong tâm trí của Anthony ngay lúc này. Anh cắt ngang," Nếu nó đã quyến rũ con bé, em sẽ giết chết nó."
“Chúng ta đang nói về anh trai của George ở đây đấy," James nhắc nhở anh.
“Không, chúng ta đang nói chuyện về con gái em."
“Một cô con gái chú chỉ vừa mới phát hiện ra là con của chú. Ngay cả khi cô bé là con của chú. Vậy là anh ta có ham muốn cô bé. Tại sao hắn ta lại không chứ? Cô bé là một đứa trẻ đáng yêu. Nếu hắn ta xoay sở để giành được may mắn, hắn ta sẽ kết hôn với cô bé. Chú còn nói là hắn ta là một người chống tốt, nếu chú nhớ."
“Không, anh nói điều đó, không phải em. Và anh biết cái chết tiệt gì tốt cơ chứ em sẽ giết chết hắn ta nếu hắn ta đặt thậm chí là một ngón tay không thích hợp lên người con bé."
James thở dài. Anh biết điều đó. Anh đã tranh luần điều mà anh có thể chỉ bởi vì vợ của anh,nhưng thực tế là, nếu Katey hóa ra là cháu gái của anh, anh sẽ ở ngay đó giúp Anthony giết chết tên Yank đó.
Điều gì đó đã kêu lên lách cách với James bởi vì anh bắt đầu cười."Anh tin là cô ấy nghĩ Katey Tyler là con gái của chú.Điều đó thật khôi hài."
“Chết tiệt là cô ấy đi,"Anthony càu nhàu."Anh không có ý tưởng nào là bức thư đó từ đâu đến ư?"
“Bởi vì phải tìm ra Letitia là ai." Nhìn vào ánh nhìn trống rỗng của Anthony, James tiếp tục,"Vì chúa, chú không biết rằng Katey đến Gloucestershine để thăm gia đình mà cô ấy chưa bao giờ gặp mặt ư?Gia đình mẹ của cô ấy?"
“Có, em biết chuyện đó."
“Và?"
“Và gì chứ?"Anthony nói với một sự thất vọng."Đây không phải lúc để anh coi nó là vấn đề."
James đảo tròn mắt hướng lên trần nhà. “Nhưng điều đó nói nên tất cả, cậu bé yêu quý.Anh từng nghe Judy và Jack nói về chuyện đó.Đó là lý do Katey đến đúng Thị trấn Havers , bởi vì gia đình cô ấy sống ở đó. Không ai đề cập với chú gia đình cô ấy là ai à?"Anthony cau mày.
“Hãy để em nghĩ nào, không, em không thể nhớ rằng là có ai đã nói.Tuy nhiên, đúng vậy, em biết đó là lý do chúng ta mời Katey ở lại Haverston là vì chuyến viếng thăm của cô ấy, bởi lẽ gia đình cô ấy sống ở gần đó.Nhưng không quá nhiều người nói về chuyện đó, và em đã không đủ tò mò để hỏi khi em cho rằng gia đình cô ấy hẳn phải là những người Mĩ nào đó định cư ở vùng gần đó.Roslynn có thể đã tưởng rằng cô ấy đã đề cập nó với em…Chúng ta đang nói về ai vậy, James?"
“Gia đình Millard."
Anthony ngã xuống một chiếc ghế, gương mặt anh đã trắng bệch.James,quan sát phản ứng mới của anh, không còn thích thú nữa.
“ Đừng nói với anh là anh có một cô cháu gái mà anh chưa bao giờ biết đến đó!"
“Nhìn xem ai đang nói kìa!"Anthony ném trả lại."Anh đã không phát hiện ra sự tồn tại của Jeremy cho đến khi nó mười sáu tuổi!"
“Ngoài điểm này,"James lẩm bẩm, sau đó nói với giọng khô khan hơn,"Vậy đó là sự thật?Rung một chiếc chuông lên cho chú bây giờ chứ?"
Những kí ức tấn công Anthony với một sự dữ dỗi.Những kí ức cũ, hơn hai mươi năm, những kí ức vui vẻ, không có nhiều kí ức vui vẻ.Có lẽ vậy. Nhiều hơn là có lẽ.Có thể tất cả những điều đó là sự trùng hợp, và bản năng của anh đang nói với anh khác.
Anh khép mắt lại và kéo về một hình ảnh anh gần như đã quên. Hình ảnh mơ hồ, rất lâu trước đây, nhưng đôi mắt giống như ngọc lục bảo, mái tóc đen nhánh, rất dễ thương với đôi má núm đồng tiền đánh yêu và đôi mắt biết cười của nàng.Adeline Millard. Người phụ nữ duy nhất trong thời trai trẻ của anh, người đã quyến rũ anh để kết hôn.Và Katey Tyler có đôi mắt và mái tóc đó, thậm chí là núm đồng tiền đó…oh, Chúa ơi.
“Cái chuông trở nên một chút điếc tai,phải không?" James nói, vẫn đang quan sát anh.
“Như thể anh vừa bắn súng bên tai em vậy,"Anthony đáp với một chút sợ hãi.
“Giữ lấy. Anh nghĩ anh cần ngồi suống," làm như vậy, James mỉa mai thêm vào,"Ổn rồi, hãy nghe sự kiện đáng kinh ngạc khi có một đứa con gái trưởng thành chỉ tình cờ trượt khỏi tâm trí chú tất cả những năm qua."
Anthony không đưa ra lời phản bác điển hình của anh.Anh quá hoài nghi và nhiều hơn là một cú sốc nhỏ bởi những kí ức và điều có thể là kết quả, điều vẫn tràn ngập trong tâm trí anh.
“Chúa tôi, em không thể nhiều hơn hai mốt tuổi em không nghĩ vậy, “ anh nói với anh trai mình."Em về nhà ở Haverston vì Giáng sinh năm đó.Hãy nghĩ về nó, anh cũng có ở đó và làm Jason bực tức như thông thường.Chúng ta đã cưỡi ngựa từ Lodon đến cùng nhau."
James nhún vai."Chúng ta luôn như vậy, cho đến khi anh ra khơi.Và đừng khiến anh ngủ gật với việc miêu tả dài dòng.Ngắn gọn đi."
Anthony để dành một cái nhìn khó chịu lần này trước khi anh tiếp tục,"Em không nhớ điều gì khiến em đến Thị trấn Havers vào ngày hôm đó, có lẽ là để mua vài món đồ nữ trang rẻ tiền nào đó vào phút cuối cho một cô nhân tình trẻ tuổi.Adeline ở đó cũng đang mua vài thứ. Em đã nhìn thấy những cô gái nhà Millard ở đó qua nhiều năm khi chúng ta còn là những đứa trẻ,nhưng bấy giờ là lần đầu tiên em trông thấy Adeline khi trưởng thành."
James không quan tâm nhướn lông mày bên phải lên một cách khó chịu,hơi co rúm lại, nhưng vẫn hờ hững nói, “Làm chú choáng váng,phải không?"
“Anh có thể nói vậy.Em rõ rành yêu thích cô ấy và trở nên quyến rũ, nếu anh hiểu điều em muốn nói.Em đã kết thúc là đi quanh quẩn sau những kỳ nghỉ, và không bao lâu sau em hoàn toàn bị mê hoặc.Cô ấy cũng vậy.Em thậm chí nghĩ –Chết tiệt, thách anh dám cưới đó, James- những em thậm chí nghĩ về việc ổn định với cô ấy, em đã trở nên như vậy đó.Nếu em đã không có ý định kết hôn, em sẽ không bao giờ ngủ với cô ấy.Sau cùng, cô ấy là hàng xóm của chúng ta."
“Anh đã hiểu được bức tranh."
“Nhưng sau đó cô ấy đi khỏi trong một chuyến du lịch Châu Âu mà không nói một lời nào với em!Em đã không được báo trước, không có một manh mối nào là cô ấy đang lên kế hoạch để đi du lịch.Và không chào tạm biệt.Em không ngại thừa nhận là em đã phải lòng.Em nghe một vài năm sau đó rằng cô ấy đã kết hôn với vị nam tước nào đó ở Châu Âu và đã định cư ở đất nước của anh ta, vì vậy mà cô ấy đã không quay trở lại."
“Một lời nói dối của gia đình truyền đi để giữ cho những kè hay dèm pha ở bước đường cùng?"
“Rõ ràng là vậy."
“Vậy hãy giải thích với anh điều này: tại sao họ không trói lấy chú nếu họ đã biết chú là cha của con của cô ấy?Đó là lý do rất tốt để kết hôn. Jason sẽ yêu cầu điều đó nếu anh ấy phát hiện ra. Chú hiểu anh ấy thế nào rồi đấy. Và chú cùng cô ấy hình như muốn kết hôn. Anh không hiểu điều đó."
Anthony cũng không, ngoại trừ…" Họ đã không bao giờ mở rộng cửa với em."
James khịt mũi nghi ngờ."Chú là một người nhà Malory.Chú là món bở hoàn hảo."
Lần này Anthony nhướn một bên lông mày lên."Trí nhớ của anh mất dần rồi à, ông già?Anh và em đã bắt đầu gây ra những vụ scandal trước Giáng sinh năm đó, và Jason đã bất ngờ nhiều cũng như khi anh ấy biến đứa con hoang của anh ấy thành người thừa kế hợp pháp.Anh không thể chú ý đến nó à, hay chỉ là đã không nhận được một lời chỉ trích, cái có lẽ là nhiều hơn trong hoàn cảnh đó, nhưng chúng ta đã bắt đầu làm mất mặt nhiều quý cô đoan trang ở London."
“Nhà Millard bị mất mặt vì chú ư?"
“Không hoàn toàn là xâu. Phải nói là cha mẹ của Adeline đã tha thứ cho em, nhưng rõ ràng là họ thích em không ve vãn cô con gái bé bỏng nhất của họ hơn.Em thậm chí đã có ấn tượng là họ đang chiều theo ý em, rằng họ chắc chắn rằng em sẽ mắt sự hứng thú và vội vã quay trở lại London. Họ thậm chí có thể nghĩ là em chỉ đang đùa bỡn với Adeline, nhưng bởi vì em là một người nhà Malory và cũng là một hàng xóm, họ đã không dắt em ra khỏi cửa.Letitie, mặt khác, rất rõ ràng là không thích em và chưa bao giờ cố gắng che dấu điều đó."
“Vậy là giờ chú nhớ ra cô ta rồi à?"
“Rất rõ ràng," Anthony nói với một tiếng thở dài."Nói một cách nhẹ nhàng, cô ta là một con chồn cái lạnh lùng."
James cười toe tóe."Chú gọi đó là nhẹ nhàng ư?"
“Chính xác theo quan điểm của em, lạnh như nước đá.Mọi lúc em đến tìm Adeline, em đã phải đối phó với những lời nhận xét cay độc từ chị gái của cô ấy. Nó rất kinh khủng,như thế là em đã xúc phạm đến cô ta vậy."
“Chú có không?"
“Dĩ nhiên là không rồi.Em hạnh phúc trong mối tình đầu, James ạ. Em đã tử tế một cách chết tiệt với tất cả mọi người! Em đã không nghĩ rằng đó là bởi vì cô ta vẫn chưa kết hôn, và cô ta lớn hơn Adeline ít nhất là 6 tuổi."
“à, lỡ thì,phải không? Vậy chỉ bởi sự đau khổ của một gái già đã hành hạ người theo đuổi em gái của cô ta?"
“Như anh nói, đó là điều mà em đã nghĩ, nhưng cô ta đã không châm chích tất cả, chỉ với em thôi. Và em đã có cơ hội để quan sát cô ta ở quanh những người khác. Cô ta có thể ngọt ngào như Adeline – đúng vậy, có một chút phóng đại. Cô ta không ngọt ngào, nhưng anh đã biết đấy."
“well, đó không phải là vấn đề, cái khác cần giải thích hơn là tại sao cô ta lại rất giận dữ trong bức thư mà cô ta gửi cho em. Vậy kết luận của em là gì? Katey là con của em à?"
Anthony nhắm mắt lại lần nữa để suy nghĩ. Anh vẫn khó chịu để tin rằng anh có thể có một cô con gái đã trưởng thành."
“Con bé ở đúng độ tôi là con của em. Thậm chí có một sự giống nhau nhỏ với Adeline, mặc dù không đủ để em chú ý đến ngay tức thì.Nhưng con bé cùng có đôi mắt , mái tóc , thậm chí là má lún đồng tiên của mẹ con bé."
“Tại sao em lại có phát hiện giống như của anh nhỉ?"
“Không một điều nào trong những điều đó được xác nhận.Anh đồng ý là nó đơn giản có thể là sự trùng khớp."
James gật đầu, nhưng thêm vào."Không phải sự trùng khớp khi Adeline là mẹ của Katey."
“Không, có đó.Nhưng chúng ta không biết tuổi chính xác của Katey, phải không?Con bé sẽ 22 nếu em là cha của con bé. Và Katey đã nói với Judy rằng mẹ con bé đã trốn đi cùng với một người mỹ tên là Tyler và đã từ bỏ gia đình đằng mẹ bởi vì điều đó. Cô ấy gặp tên Người Mỹ lúc nào chứ? Cô ấy đang hẹn hò với em lúc đó!"
“Nếu Katey 22 tuổi, Chú sẽ nói là có một lời nói dối trong câu chuyện ở một chỗ nào đó.Nhưng nếu cô bé không phải, chết tiệt, Adeline có thể đã quay trở về sớm từ chuyến du lịch Châu Âu , gặp tên người Mỹ, vội trốn đi cùng với hắn, có thai trên con tàu mang họ đến Mỹ, chú không thể biết bất cứ điều gì cả, bởi vì chú đã quay trở lại London lúc đó.Và Katey đã nói rằng Tyler là tên cha của cô bé. Chỉ duy nhất có Letitie Millard là người ám chỉ rằng cha cô bé là em."
“Nhưng Letitian ở vị trí biết được, phải không?"Anthony nói."Và điều Katey tin là sự thật chỉ đơn thuần là do Adeline kể với con bé. KHông lạ đối với một bà mẹ có một đứa con ngoài giá thú muốn giấu thực tế đánh xấu hổ đó với đứa con. Molly là một ví dụ hàng đầu. Chị ấy từ chối tất cả những năm đó để cho phép Jason kể với con trai của họ rằng chị ấy là mẹ của nó."
“Anh nhận thấy một bức thư đầy triển vọng ở đây phải không?"
Anthony hơi đỏ mặt. Vài cơn sốc đang mang đã biến mất, và anh không thể phủ nhận rằng sự sợ hãi và, vâng, thậm chí là sự sung sướng đang xảy ra. Nếu một cô con gái không mong đợi xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà anh, anh không thể yêu cầu một người xinh đẹp hơn. Con bé có sự gan dạ, dũng cảm, và con bé đã khiến gia đình anh yêu mến. Đáng kinh ngạc, anh nhận ra là anh tự hào khi nhận Katey Tyler như là con gái anh.
Đến anh trai anh, anh nói," Judy hồi hộp. Con bé theo Katey như thể chúng là –“
“Chị em gái?" Jamé cắt ngang với một nụ cười."Xin lỗi, cậu bé già, nhưng em không nhận một cô con gái người không phải là con em chỉ bởi vì sự hồi hộp của một người với người đó."
Anthony trượt sâu vào một chút trong ghế của mình với một tiếng thở dài."Em biết. Chuyện này quăng vào em hoàn toàn là một chiếc thòng lọng, anh biết đấy. Em không nghĩ được rõ ràng nữa."
“Khi nào chú làm được điều đó?"
Anthony phớt lờ sự trêu tức để thêm vào," Adeline sẽ nó với em, phải không? Em muốn nói, tại sao cô ấy không chứ? Cô ấy có thể đến gặp em bất cứ lúc nào. Em đang ở Haverston. Em ở rất gần."
“Chú sẽ không có câu trả lời của mình trừ khi chú tự mình đến thăm nhà Millard.Chú làm điều đó, phải không?"
“Vâng."
“Và chú có thể dò hỏi được sự thật mà không cần họ. Họ sẽ không chào đón chú."
“Em cũng nhận thức được điều đó."
“Well, cũng giữ điều này trong tâm trí. Điều này có thể là điều lừa bịp được Letitia sắp đặt ra, đối với bất cứ lý do gì.Em thừa nhận là cô ta không thích em, vô lý quá. Katey xuất hiện, đưa cho cô ta phương tiện cho một sự trả thù hẹp hòi."
“Sự trả thù?"
“Chính xác.Chú có cảm giác như thế nào nếu chú nhận Katey, tin tường cô bé là con của chú, phát triển tình yêu với cô bé, vài năm sau Letitia sẽ tự thú rằng cô ta đã nói dối, rằng sau cùng đứa trẻ không phải là con của em."
Anthony đảo tròn mắt. “Điều đó có một chút gượng gạo, nhưng em hiểu vấn đề đó. Em vẫn không hình dung được là tại sao Letitia lại coi khinh em, nhưng em sẽ không dựa vào lời nói của cô ta. Oliver Millard đã qua đời, nhưng mẹ của Adeline vẫn còn sống. Em sẽ đi thẳng đến chỗ bà ấy."
“Nếu họ để chú bước vào cửa. Chú biết đấy, Katey không bao giờ nói, nhưng xét đến cùng bức thư của Letitia, anh đánh bạo đoán rằng cô bé đã không có cuộc thăm viếng thân ái với những người họ hàng này của cô bé. Và cô bé vội vã mau chóng dời khỏi nước Anh, ngay cả cô bé muốn tha thứ cho tội lỗi của tên Yank đó để thuê tàu của hắn. Xét đến cuộc gặp gỡ khó chịu sau cùng của cô bé thật hợp lý."
Anthony bắn ra khỏi chỗ ngồi của mình với một sự kinh ngạc. Đề cập đến Boyd nhắc họ nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng với Boyd. Ôi, Chúa tôi, anh không thực sự khuyên bảo Anderson làm cách nào để quyến rũ chính con gái đẻ của anh, phải không?
James, đoán chính xác điều mà Anthony đang nghĩ bằng cái nhìn giết người trùm lên anh, bắt đầu một cách chấp nhận được," Này chờ một chút, Tony – “
Không có chỗ nào cho lý trí trong tâm trí của Anthony ngay lúc này. Anh cắt ngang," Nếu nó đã quyến rũ con bé, em sẽ giết chết nó."
“Chúng ta đang nói về anh trai của George ở đây đấy," James nhắc nhở anh.
“Không, chúng ta đang nói chuyện về con gái em."
“Một cô con gái chú chỉ vừa mới phát hiện ra là con của chú. Ngay cả khi cô bé là con của chú. Vậy là anh ta có ham muốn cô bé. Tại sao hắn ta lại không chứ? Cô bé là một đứa trẻ đáng yêu. Nếu hắn ta xoay sở để giành được may mắn, hắn ta sẽ kết hôn với cô bé. Chú còn nói là hắn ta là một người chống tốt, nếu chú nhớ."
“Không, anh nói điều đó, không phải em. Và anh biết cái chết tiệt gì tốt cơ chứ em sẽ giết chết hắn ta nếu hắn ta đặt thậm chí là một ngón tay không thích hợp lên người con bé."
James thở dài. Anh biết điều đó. Anh đã tranh luần điều mà anh có thể chỉ bởi vì vợ của anh,nhưng thực tế là, nếu Katey hóa ra là cháu gái của anh, anh sẽ ở ngay đó giúp Anthony giết chết tên Yank đó.
Tác giả :
Johanna Lindsey