No Choice But Seduction
Chương 21
“Vậy là đã rõ ràng?" Boyd hỏi.
Như thể hai phút im lặng không chầm chậm trôi qua trong khi họ nhìn chằm chằm vào nhau từ phía bên kia bàn, không chú ý đến mọi thứ khác trong căn phòng. Katey đã không mong anh xuất hiện ở Haverston.Khi Judith và mẹ cô bé bắt kịp xe ngựa của nàng và dẫn đường đến sản nghiệp của tổ tiên, Roslynn đã kể rằng Anthony có thể tham gia cùng họ nếu ngài ấy không bị chậm lại ở Kent, nơi anh trai Edward của ngài ấy phái ngài ấy đến có việc, nhưng bà ấy đã không nói bất cứ điều gì về Boyd.
Và sau đó anh đã ở đây, thình lình đứng ở cửa, tóc anh ướt nhẹp, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm một cách chăm chú vào nàng, đánh cắp mất hơi thở của nàng.Nàng không từng mong lại cảm thấy những cơn rùng mình khích động một cách đột ngột chỉ do cái nhìn của anh, nhưng nó cũng đã có, và nàng phải dập tắt nó ngay lập tức hoặc là nàng lại tự biến bản thân mình trở thành một kẻ ngốc.
Cơn mưa như trút nước đã làm chuyến viếng thăm của nàng đến nhà Millard phải hoãn lại.Thay vào đó nàng đã có một buổi chiều thú vị với những người nhà Malory, những người đã làm dịu đi sự căng thẳng của nàng, dạ dày nàng đau quặn bởi những trò đùa thông minh và những lời đùa cợt của họ .Không khí trong lành vào buổi sánh sẽ tốt hơn, và nàng đã hi vọng có thể ngủ cho đã để cảm giác sợ hãi không khiến nàng suy nghĩ lại.Nàng chỉ sợ rằng nếu cuộc gặp gỡ với gia đình mẹ nàng thành ra tồi tệ, tất cả những hy vọng của nàng sẽ chết ngay ở đó, và nàng lại hi vọng quá lớn rằng những người này có thể lấp đầy lỗ hổng từ cái chết của mẹ đã để lại trong trái tim nàng.Mặt khác,nếu cuộc gặp gỡ tốt đẹp, nàng sẽ rất vui và nàng có lẽ còn hoãn lại chuyến khởi hành đến Pháp của mình.Nhưng nàng không hình dung ra được cuộc gặp gỡ sẽ như thể nào cho đến khi nó xảy ra.
Nàng chắc chắn không lên kế hoạch để có cuộc gặp gỡ riêng tư này với Boyd, không phải là sau khi nàng không ít thì nhiều đã quyết định để anh đắm chìm trong tội lỗi về việc không bao giờ gặp được nàng để xin lỗi.Nhưng đồng xu bao giờ cũng có hai mặt nó. Phớt lờ đi lời xin lỗi cũng được, nàng tin rằng vậy.Nàng sẽ không để cho anh thoát tội.Nếu anh nghĩ là nàng sẽ tha thứ cho anh về việc anh đã làm,thì anh nhầm rồi.
Giờ, đáp lại câu hỏi của anh về việc anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng nói,"Vâng, đúng vậy –well, không thực sự vậy .Cô hầu của tôi đã khiến tôi chú ý thấy rằng anh thích tôi nhiều hơn là anh nên vậy.’có những suy nghĩ nhục dục’ cô ấy đã diễn đạt nó như vậy.Tôi có lẽ không bao giờ hình dung ra được tất cả những cái nhìn mãnh liệt đó có ý nghĩa gì, nếu – “
“Em đã nói rõ quan điểm của mình."Tiếng rên rỉ của anh nghe gần như là sự tuyệt vọng.
Tiếng rên rỉ khiến cho Katey nhớ lại những ngày trong chuyến du lịch trên con tàu của anh và nó đã thú vị làm sao, biết rằng anh muốn nàng.Anh đã cho nàng những kí ức thích thú nhất, trải nghiệm đầu tiên của nàng về việc được khao khát bởi một người đàn ông đẹp trai khác thường.Và sau đó anh đã làm nó sụp đổ.Thay vào đó anh giờ là một trong những kí ức tồi tệ nhất của nàng.Và điều đó khiến nàng phải hét lên.
“Tại sao em không bắn anh và bỏ qua chuyện đó?" anh tiếp tục.
“Tôi thích treo cổ anh hơn."
Nàng không muốn nói điều đó, nó chỉ là cứ tuôn ra.Nếu nàng nói điều đó với Grace, cô ấy có thể sẽ cười, bởi vì giờ nó là một câu chuyện cười nho nhỏ giữa họ.Nhưng không có gì gọi là thích thú về chuyện đó lúc này cả.
“Dĩ nhiên rồi,"anh đồng ý."Không bẩn thỉu.Một người phụ nữ sẽ - “
“Đừng có khiến chuyện này nghe nhẹ nhành như vậy!" nàng đứng lên nói, nét mặt của nàng cũng tức giận như giọng nói vậy."Tôi không biết tại sao tôi lại đang nói chuyện với anh.Anh cư xử như một tên ngốc vậy.Tôi nói thể nói đủ rõ ràng để làm lung lay luận điệu của anh.Không còn gì khác cần nói về chuyện đó nữa cả."
“Chuyện đó thậm chí không có hại gì cả!" anh phản đối."Làm ơn hãy ngồi xuống."
“Tôi nghĩ là không.Nếu anh chưa hiểu,thì không còn gì anh nói có thể làm mọi việc khác đi.Vậy tại sao anh không giải thoát cả hai ta khỏi sự bối rối này?"
“Lời giải thích anh không được cho là thích hợp đối với một đôi tai ngây thơ."
Anh ném lời nói đó ra như là một cuộc tấn công ồ ạt vậy, và điều đó nghe có vẻ như thế.Anh lại đang nói về khao khát của mình ư? Có lẽ sau cùng nàng nên ngồi xuống. Đầu ngối run run của nàng đang đòi được ngồi!
“Anh nghĩ em hiểu,"anh tiếp tục."Nhưng em chỉ khiến anh choáng váng với lời thú nhận rằng em chưa kết hôn.Không phải rằng điều đó không khiến anh vui sướng nhiều hơn là em có thể tưởng tượng, nhưng anh đã chắc chắn là một người phụ nữ đã kết hôn sẽ hiểu điều gì đó như muốn một ai đó nhiều đến nỗi làm che mờ tâm trí và phủ nhận những lời phản xét công bằng."
“Đó là lời bào chữa của anh, anh đã nói gì với tôi vào cái ngày hôm đó?Rằng anh không thể suy nghĩ rõ ràng được khi tôi ở gần? ‘Trong khoảng cách chạm vào được’, không phải là điều anh đã diễn tả sao?Rằng anh không dám mạo hiểm để nghe những lời tôi nói bởi vì vậy sao? Nhưng chớ chút, chuyện này trở lên tốt hơn rồi.Bởi vì anh không thể kiểm soát được những suy nghĩ nhục dục của mình,điều ưa thích trong tâm trí của anh, để kéo tôi tới London và ném tôi cho lũ chó sói ở đó, đó là điều anh nghĩ là đã xảy ra. Tôi đã mất người đánh xe ngựa của mình bởi vì anh.Cô hầu của tôi vẫn bối rối.Và hơn tất cả- “
Anh cắt ngang với một cái nhăn mặt đau đớn,"Nếu em cần sự an ủi nào đó,thì ngay khi anh để em lại căn phòng đó, đặt ra vài khoảng cách giữa chúng ta ngày hôm đó, bản năng của anh đã gào lên phản đối.Anh không thể tin rằng em sẽ làm đau một đứa trẻ."
“Có lẽ bởi vì tôi sẽ không! Nhưng , không, chuyện đó không giúp được chút nào cả, Boyd Anderson.Bản năng có gì tốt nếu anh cứ lờ chúng đi?"
"Vậy thì em hãy nói cho anh biết, làm thế nào để anh có thể tin tưởng vào bản năng của mình trong chuyện đó, khi mà bản năng đầu tiên của anh khi tìm thấy em ở đó, và nghĩ em có tội,là chạy trốn cùng với em ư?Anh đã nói cho em nghe điều đó.Em nghĩ là anh đang nói đùa sao? Suy nghĩ đầu tiên của anh là cứu em khỏi bị bắt, lén đưa em ra khỏi đất nước này nếu cần."
Sau khi cân nhắc mọi điều, chuyện đó có lẽ thật tuyệt, nhưng nàng không nói lớn điều đó lên và thay vào đó hỏi,"Vậy thì tại sao anh đã không làm vậy?"
Anh luồn bàn tay một cách vô vọng qua mái tóc ẩm ướt của mình trước khi anh nói," Bởi vì anh là một người đàn ông trung thực và tội lỗi khiến anh sợ hãi.Anh đã tận mắt trông thấy điều mà cha mẹ của Judith đã phải trải qua từ đầu tới cuối, và em không thể bắt tất cả mọi người chịu đựng kiểu cảm xúc chết tiệt đó mà không phải trả giá cho điều đó.Và anh đã sợ rằng việc anh mang em biến mất sẽ không giải quyết được chuyện gì cả, rằng em sẽ chỉ làm giống như vậy lần nữa ở đất một nước nào đó khác.Nhưng bởi vì ý tưởng đótừng nảy ra trong đầu anh, giúp em trốn thoát – Anh biết là mình đã không suy nghĩ theo lý trí."
Nàng cứng người lại."Vậy chúng ta lại quay trở lại chuyện đó? Lời giải thích của anh là anh không thể suy nghĩ rõ ràng được khi anh ở gần tôi ư?Anh, thưa ngài, đơn giản là đừng suy nghĩ!"
“Chết tiệt, Katey, em không hình dung được điều gì giống như muốn một ai đó nhiều như anh muốn em ư!"
Nàng nín thở." Tôi cũng không muốn biết chuyện đó, cảm ơn anh."
Nàng không thể tin nàng đã xoay sở để nói được điều đó, khi nó đang giữ lấy mọi ounce ý chí khiến nàng có thể phớt lờ tất cả những lời nói đó.Anh vẫn muốn nàng! Thậm chí cả sự tức giận của nàng cũng không khiến anh thôi muốn nàng.
“Well, em phải nghe điều này,"anh tiếp tục với một cái nhìn không gì nay chuyển được."Em đã ở trong tâm trí anh kể từ ngày anh gặp em.Ngay cả sau khi chuyến hành trình của chúng ta kết thúc, anh vẫn không thể thôi nghĩ về em.Anh nên vậy, nhưng anh không thể.Em thậm chí còn ở trong những giấc mơ của anh nữa. Anh đã không mong chờ được gặp lại em lần nữa.Và sau đó em ở đó bằng xương bằng thịt, và tất cả những gì anh có thể nghĩ là hôn em, đặt tay mình lên – “( ui chỗ này lãng mạn quá! Chàng trai nào mà nói với mình như vậy thì mình chắc đổ cái rầm mất!^ ^.Chị Katey kiểu này không bỏ qua là không được rồi!)
“Dừng lại!" Hai má nàng đỏ bừng lên giống như làn hơi nóng đột nhiên thổi khắp người nàng vậy.Nhưng nàng đang nhìn chằm chằm vào miệng anh. Anh nói là anh muốn hôn nàng.Nàng dường như không thể đưa mắt ra chỗ khác.Điều quái quỷ gì đang xảy ra với nàng vậy?
“Anh xin lỗi," anh tiếp tục."Anh thực sự hi vọng là em có thể hiểu ít nhất là một chút, nhưng anh nhận ra rằng em không thể, bởi vì em chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì tượng tự giống như vậy, phải không?"
“Anh không thực sự mong đợi tôi trả lời cậu hỏi đó phải không?" nàng phẫn nộ đáp.
Anh đang bắt đầu trông thất vọng.Nàng quay đi.Nàng sợ rằng ý niệm mơ hồ của việc hối hận đang bao trùm lên nàng.Chỉ bởi vì anh trông thật khổ sở ư?Anh đúng là trông thật khổ sở!
“Có thể sẽ khiến em đỏ mặt lần nữa,nhưng anh muốn nói một lời cuối –“
Nàng nhảy dựng lên và nhanh chóng ngắt lời anh,"Nếu anh đề cập đến việc đang muốn tôi lần nữa, tôi hứa với anh, cuộc nói chuyện này sẽ chấm dứt ngay lúc đó."
Anh thở dài."Anh chỉ định nói rằng bởi vì anh- well, điều anh đang cảm thấy, anh sợ là anh sẽ tin bất cứ điều gì mà em nói, đúng hay sai, bởi vì đơn thuần là anh muốn em vô tội. Và anh tức giận bởi vì anh đã chắn chắn là em không như vậy.Nên anh biết rõ một cách chết tiệt là không có cách nào anh có thể tin tưởng được sự phán xét của chính mình.Anh phải để ai đó khác lựa chọn."
Nàng tự nhắc nhở mình rằng anh đã đưa ra lời thanh minh mà nàng có thể dùng ngày hôm đó.Điều cho phép anh để nàng đi, nhưng chúng chỉ dựa trên cơ sở là nàng có tội và chuẩn bị sẵn vài lý do có thể chấp nhận được đối với sự liên quan của nàng vào vụ bắt cóc Judith.Điều đó đã xác minh thêm khẳng định của anh rằng anh thực sự nghĩ là nàng có tội trong khi anh ở cùng nàng hôm đó.
Có vẻ như, anh không bắt đầu nghi ngờ bất cứ điều gì cho tới khi anh rời khỏi nàng.
Katey ngừng nghĩ về những ý nghĩ bất ngờ đó.Giờ thì nàng đang tìm một lời giải thích để tha thứ cho anh ư?
Nàng đi vòng qua chiếc bàn, nhưng khi anh đứng dậy, nàng quay trở lại bởi nàng có thể lẩn vào trong cánh cửa phòng ăn, sợ là anh đang cố gắng để cản nàng lại.Nàng thậm chí còn giơ một cánh tay lên để ngăn anh lại, không phải bởi vì điều đó sẽ có chút tác dụng nào nếu anh có ý định giữ nàng ở đây.Nàng có thể cao, nhưng Boyd Anderson có cơ bắp rắn chắc.Không nghi ngờ gì về việc ai sẽ chiến thắng trong trận chiến nho nhỏ đó.
“Tôi đã lắng nghe anh," nàng nói, dừng lại ở cửa."Giờ hãy dành cho tôi sự lịch sự như vậy.Anh đã nói rất nhiều để đổ lỗi cho “cảm giác" dẫn đến cách hành xử đáng khính của anh với tôi.Tôi thấy đó là lý do không thể chấp nhận được.Tôi biết anh lấy làm tiếc – well, anh không thực sự nói vậy, nhưng -“
“Dĩ nhiên là anh vậy!"
“Tôi cũng vậy," nàng tiếp tục, đưa cho anh chỉ một cái cau mày bởi vì đã cắt ngang."Tuy nhiên, việc xin lỗi sau khi thực tế diễn ra hiếm khi có ích.Đây chỉ là một trong nhiều lần.Anh đã có sự lựa chọn khác.Nhưng anh đã lựa chọn giải pháp dễ dàng nhất."
“Giải pháp khác là gì?" Giọng anh nghe lại thất vọng.
“Anh có thể gửi ai đó đi theo Jeremy.Anh có thể giữ tôi lại trong quán trọ, trong căn phòng thoải mái đó cho đến khi họ quay trở lại cùng với sự thực, thay vào đó anh lại đưa tôi ra ngoài trong một cơn bão!"
“Khi mà anh đang ở gần chiếc giường của em ư?"
Không có khoảng cách nào giữa những ngón tay anh đang giơ lên với nàng, gây ra sự ửng hổng lần nữa trên đôi má của nàng."Anh có thể ít nhất là chờ cho đến khi cô hầu gái của tôi quay trở lại.Cô ấy sẽ xác nhận mọi thứ -“
“Đúng như vậy, Katey.Anh không thể chờ thêm một phút nào cả.Nhưng anh đã thả em đi.Điều đó nên được tính đến."
Nàng thở hổn hển,"Quỷ tha ma bắt anh đi, tôi đã trốn thoát khỏi anh!Và tôi có thể khiến mình gãy cổ bởi vì làm vậy, anh biết chứ.Trèo ra ngoài cửa sổ, chạy qua mái nhà trơn trượt bởi mưa – lúc đó tôi nhìn trông có giống như một đứa trẻ thích thú những thứ như vậy không?"
“Anh đã không đi lâu, Katey.Anh có thể đuổi kịp em một cách dễ dàng, nhưng anh đã quyết định là không làm vậy."Anh nghe như hơi tự hào về bản thân mình"Judy đã an toàn, nên – anh để em đi."
“Oh, tôi hiểu rồi.Nên thay vào việc kéo lê tôi suốt phần đường còn lại đến London nơi mà anh nghĩ là tôi sẽ bị quẳng vào ngục, anh cho phép tôi trốn thoát để khiến tôi có thể đụng phải Maise Cameron và dù thế nào cũng kết thúc ở trong nhà giam , sau khi bà ta nổi điển lên như một người mất trí và-“
“Em chắc chắn là đang nói dối,"anh cắt ngang.
“Anh muốn nghĩ như vậy phải không?"
“Katey,"anh nói bằng giọng cảnh báo.
Nàng khịt mũi với anh."Anh không còn có thể đe dọa tôi được nữa đâu, và anh tốt hơn là giữ điều đó trong ý nghĩ thôi.Anh sẽ không có được thông tin nào từ tôi nếu tôi không tình nguyện.Nhưng tôi không giữ chuyện đó như một bí mật.Nếu anh đã không kéo tôi khỏi Northampton, tôi sẽ vẫn ngồi thoải mái trong cỗ xe ngựa của mình trên đường đến London, ngay sau Judith, và tôi không bao giờ đụng phải Maise Cameron nữa.Những nhà chức trách chẳng mấy chốc sẽ bắt được bà ta, bởi vì bà ta sợ chồng bà ta hơn cả việc bà ta ở trong ngục.Tôi đã không cần là người đưa bà ta đến chỗ cảnh sát."
“Vậy tại sao em lại làm ?"
“Bởi vì bà ta đứng ngay trước mặt tôi khi tôi quay trở lại Northampton, và bởi vì đó là điều đúng đắng phải làm.Nhưng Maise đã biết là tôi phá ngang kế hoạch của bà ta, và trong lúc bà ta vui vẻ ở phía sau những trấn song sắt trốn thoát khỏi sự phẫn nộ của người chồng, bà ta thậm chí còn vui sướng hơn với việc kết tội tôi với toàn bộ âm mưa- giống như là anh đã làm vậy!"
“Trời ơi,"Boyd kêu lên, trông như là anh đang đau dạ dày vậy."Anh không thể tưởng tượng được, Katey."
Nàng quắc mắt với anh."Không phải điều này khiến anh hả hê sao?Sau cùng, đó là điều anh đã lên kế hoạch cho tôi,đúng chứ?Kết thúc trong ngục.Well, tôi đã kết thúc ở đó, và cô hầu của tôi cũng vậy, và còn người lái xe của tôi nữa, tiện đây, đó là lý do anh ta bỏ đi."
“Cảnh sát cũng đã không tin em à?"
“Oh, ông ấy đã.Nhưng ông ấy không thể thả cho tôi đi mà không được phép của nhà Malory trước tiên.Cái tên nổi tiếng ngay cả ở tận phía bắc.Không cho đến gần trưa ngày hôm sau, khi người giúp việc của ông ta quay trở lại từ London với thông tin anh ta đã có được từ Judith, nên chúng tôi cuối cùng cũng được thả ra."
“Em không thể tưởng tưởng được là anh lấy làm tiếc như thế nào đâu, Katey."
Anh nói điều đó với sự xúc động lớn.Nàng không nghi ngờ gì là anh có ý đó.Nhưng đã quá muộn cho lời xin lỗi.
“Không , tôi không thể,"nàng nói."Cũng không cố gắng để biết.Anh thực sự nghĩ một vài lời nói, không quan trọng là chân thật như thế nào, khiến tôi quên sự tức giận và nhục nhã mà tôi cảm thấy khi bị dán mác là một tên tội phạm, tất cả chỉ bởi vì tôi đã cố gắng để giúp đỡ một cô bé trong hoàn cảnh khó khăn ư?"
“Vì Chúa,em hãy để cho anh làm thứ đó để chuộc lỗi."Nét mặt của anh bừng sáng khi một ý tưởng chợt xuất hiện với anh."Em nói là em đã mất người đánh xe phải không?Anh sẽ đưa em đến bất cứ đâu mà em muốn đi miễn là em thích!"
Nàng đảo tròn mắt nhìn lên phía trần nhà."Tôi đã thay người đánh xe.Anh gọi đó là sự đền bù, đưa cho tôi thứ gì đó mà tôi đã có rồi ư?"
“Katey, hãy cho anh một cơ hội!"anh nói với một giọng trầm hơn."Phải có điều gì đó em muốn hay cần mà anh có thể giúp em chứ."
“Chỉ có duy nhất một điều mà anh có là-“
Nàng đột ngột ngừng lại.Hãy đưa tàu của anh đây, điều đó thình lình xuất hiện trong tâm trí của nàng khi anh đề cập đến việc chở nàng đi, không thành vấn đề.Anh có lẽ hối hận, nhưng không đủ để từ bỏ con tàu của mình, dù là nàng có đề nghị trả tiền cho nó.Ngoài ra, kế hoạch phiền phức về chuyến du lịch của nàng tuân theo lịch trình tàu chỉ là một mối phiền toái.Nàng không thực sự muốn con tàu cho chính mình.
Chỉ là anh đột nhiên nhìn quá nhiều ham muốn nhục dục.Hơi nóng mãnh liệt trong đôi mắt anh làm nàng tê liệt.Nàng nói cái quái gì vậy?
Nàng hít vào."Oh, chúa ơi, anh không nên chú ý đến điều vớ vần này.Không có gì cả - không thích hợp- về điều tôi nói.Đó chắc chắc không phải là điều anh đang nghĩ."
“Vậy thì điều anh có là-?"
“Không có gì cả!" nàng gắt lên, bối rối quay lại cuộc nói chuyện của họ."Tôi đang nghĩ đến chuyến tàu.Tôi không thể gọi điều tôi đang nói là gì.Nên đừng để tâm đến nó nữa."
Tiếng thở dài của anh thật chân thành.Nàng cảm thấy nó, đến tận đầu ngón chân nàng.Và hơi nóng vẫn còn ở trong đôi mắt đen của anh…
Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ và kéo nàng áp chặt vào anh.Nụ hôn của anh nóng bỏng như nét mặt của anh vậy, đúng như nàng đã đoán.Và nàng không đẩy anh ra.Oh, không, nàng vòng hai tay quanh người anh.Những cảm giác kích động và khao khát mà nàng đã có khi ở trong căn phòng ở Northampton khi anh chạm vào nàng từ phía sau, khuấy động phía trong nàng, khiến nàng…
“Em không giỏi nói dối lắm,"Boyd nhận xét.
Nàng chớp mắt khiến những hình ảnh tưởng tượng trong thoáng chốc biến mất, và đỏ mặt bởi vì có những suy nghĩ không nên có đúng lúc này, với anh đứng ngay phía trước mặt nàng, nàng bắt đầu nói huyên thuyên."Thực sự thì, tôi cực kì giỏi việc đó.Tôi xuất sắc với chuyện đó.Anh đã khá ngạc nhiên,ít nhất đó không phải là vấn đề.Và tôi đã cho anh nhiều thời gian hơn là anh đáng được.Tôi phải dậy sớm vào sáng mái để hoàn thành công việc ở đây của mình, nên tôi sẽ đi ngủ.Vui lòng gửi lời chúc buổi tối vui vẻ đến người nhà Malory, nếu anh bằng lòng."
“Katey-“
Nàng la lên khi anh tiến tới chỗ nàng, bởi vì nụ hôn nàng chỉ tưởng tượng vẫn còn quá mới trong tâm trí của nàng.Nàng lao ra ngoài đại sảnh và đi thẳng lên cầu thang.Anh hầu như chắc chắc đã không dùng tay mình trong cố gắng cản nàng lại, nhưng nàng đã để anh có được nàng, mệt rã rời bởi cảm súc nhiều hơn là nàng có thể chịu đựng trong một buổi tối.Chúa ơi, nàng đã nói làm nhảm như một người điên!
Đó là bởi vì cái nhìn mới đây của anh, khi nàng biết chính xác điều anh đang nghĩ… và muốn làm việc đó với nàng.Và trong tâm trí của mình nàng đã để anh làm vậy!Và cái quái quỉ gì mà giờ nàng đang đi ngủ, khi mà nàng đã tưởng tượng làm thế nào để cuộc gặp mặt có thể trở nên ra sao, nếu người đàn ông đó đáng để tha thứ?
Như thể hai phút im lặng không chầm chậm trôi qua trong khi họ nhìn chằm chằm vào nhau từ phía bên kia bàn, không chú ý đến mọi thứ khác trong căn phòng. Katey đã không mong anh xuất hiện ở Haverston.Khi Judith và mẹ cô bé bắt kịp xe ngựa của nàng và dẫn đường đến sản nghiệp của tổ tiên, Roslynn đã kể rằng Anthony có thể tham gia cùng họ nếu ngài ấy không bị chậm lại ở Kent, nơi anh trai Edward của ngài ấy phái ngài ấy đến có việc, nhưng bà ấy đã không nói bất cứ điều gì về Boyd.
Và sau đó anh đã ở đây, thình lình đứng ở cửa, tóc anh ướt nhẹp, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm một cách chăm chú vào nàng, đánh cắp mất hơi thở của nàng.Nàng không từng mong lại cảm thấy những cơn rùng mình khích động một cách đột ngột chỉ do cái nhìn của anh, nhưng nó cũng đã có, và nàng phải dập tắt nó ngay lập tức hoặc là nàng lại tự biến bản thân mình trở thành một kẻ ngốc.
Cơn mưa như trút nước đã làm chuyến viếng thăm của nàng đến nhà Millard phải hoãn lại.Thay vào đó nàng đã có một buổi chiều thú vị với những người nhà Malory, những người đã làm dịu đi sự căng thẳng của nàng, dạ dày nàng đau quặn bởi những trò đùa thông minh và những lời đùa cợt của họ .Không khí trong lành vào buổi sánh sẽ tốt hơn, và nàng đã hi vọng có thể ngủ cho đã để cảm giác sợ hãi không khiến nàng suy nghĩ lại.Nàng chỉ sợ rằng nếu cuộc gặp gỡ với gia đình mẹ nàng thành ra tồi tệ, tất cả những hy vọng của nàng sẽ chết ngay ở đó, và nàng lại hi vọng quá lớn rằng những người này có thể lấp đầy lỗ hổng từ cái chết của mẹ đã để lại trong trái tim nàng.Mặt khác,nếu cuộc gặp gỡ tốt đẹp, nàng sẽ rất vui và nàng có lẽ còn hoãn lại chuyến khởi hành đến Pháp của mình.Nhưng nàng không hình dung ra được cuộc gặp gỡ sẽ như thể nào cho đến khi nó xảy ra.
Nàng chắc chắn không lên kế hoạch để có cuộc gặp gỡ riêng tư này với Boyd, không phải là sau khi nàng không ít thì nhiều đã quyết định để anh đắm chìm trong tội lỗi về việc không bao giờ gặp được nàng để xin lỗi.Nhưng đồng xu bao giờ cũng có hai mặt nó. Phớt lờ đi lời xin lỗi cũng được, nàng tin rằng vậy.Nàng sẽ không để cho anh thoát tội.Nếu anh nghĩ là nàng sẽ tha thứ cho anh về việc anh đã làm,thì anh nhầm rồi.
Giờ, đáp lại câu hỏi của anh về việc anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng nói,"Vâng, đúng vậy –well, không thực sự vậy .Cô hầu của tôi đã khiến tôi chú ý thấy rằng anh thích tôi nhiều hơn là anh nên vậy.’có những suy nghĩ nhục dục’ cô ấy đã diễn đạt nó như vậy.Tôi có lẽ không bao giờ hình dung ra được tất cả những cái nhìn mãnh liệt đó có ý nghĩa gì, nếu – “
“Em đã nói rõ quan điểm của mình."Tiếng rên rỉ của anh nghe gần như là sự tuyệt vọng.
Tiếng rên rỉ khiến cho Katey nhớ lại những ngày trong chuyến du lịch trên con tàu của anh và nó đã thú vị làm sao, biết rằng anh muốn nàng.Anh đã cho nàng những kí ức thích thú nhất, trải nghiệm đầu tiên của nàng về việc được khao khát bởi một người đàn ông đẹp trai khác thường.Và sau đó anh đã làm nó sụp đổ.Thay vào đó anh giờ là một trong những kí ức tồi tệ nhất của nàng.Và điều đó khiến nàng phải hét lên.
“Tại sao em không bắn anh và bỏ qua chuyện đó?" anh tiếp tục.
“Tôi thích treo cổ anh hơn."
Nàng không muốn nói điều đó, nó chỉ là cứ tuôn ra.Nếu nàng nói điều đó với Grace, cô ấy có thể sẽ cười, bởi vì giờ nó là một câu chuyện cười nho nhỏ giữa họ.Nhưng không có gì gọi là thích thú về chuyện đó lúc này cả.
“Dĩ nhiên rồi,"anh đồng ý."Không bẩn thỉu.Một người phụ nữ sẽ - “
“Đừng có khiến chuyện này nghe nhẹ nhành như vậy!" nàng đứng lên nói, nét mặt của nàng cũng tức giận như giọng nói vậy."Tôi không biết tại sao tôi lại đang nói chuyện với anh.Anh cư xử như một tên ngốc vậy.Tôi nói thể nói đủ rõ ràng để làm lung lay luận điệu của anh.Không còn gì khác cần nói về chuyện đó nữa cả."
“Chuyện đó thậm chí không có hại gì cả!" anh phản đối."Làm ơn hãy ngồi xuống."
“Tôi nghĩ là không.Nếu anh chưa hiểu,thì không còn gì anh nói có thể làm mọi việc khác đi.Vậy tại sao anh không giải thoát cả hai ta khỏi sự bối rối này?"
“Lời giải thích anh không được cho là thích hợp đối với một đôi tai ngây thơ."
Anh ném lời nói đó ra như là một cuộc tấn công ồ ạt vậy, và điều đó nghe có vẻ như thế.Anh lại đang nói về khao khát của mình ư? Có lẽ sau cùng nàng nên ngồi xuống. Đầu ngối run run của nàng đang đòi được ngồi!
“Anh nghĩ em hiểu,"anh tiếp tục."Nhưng em chỉ khiến anh choáng váng với lời thú nhận rằng em chưa kết hôn.Không phải rằng điều đó không khiến anh vui sướng nhiều hơn là em có thể tưởng tượng, nhưng anh đã chắc chắn là một người phụ nữ đã kết hôn sẽ hiểu điều gì đó như muốn một ai đó nhiều đến nỗi làm che mờ tâm trí và phủ nhận những lời phản xét công bằng."
“Đó là lời bào chữa của anh, anh đã nói gì với tôi vào cái ngày hôm đó?Rằng anh không thể suy nghĩ rõ ràng được khi tôi ở gần? ‘Trong khoảng cách chạm vào được’, không phải là điều anh đã diễn tả sao?Rằng anh không dám mạo hiểm để nghe những lời tôi nói bởi vì vậy sao? Nhưng chớ chút, chuyện này trở lên tốt hơn rồi.Bởi vì anh không thể kiểm soát được những suy nghĩ nhục dục của mình,điều ưa thích trong tâm trí của anh, để kéo tôi tới London và ném tôi cho lũ chó sói ở đó, đó là điều anh nghĩ là đã xảy ra. Tôi đã mất người đánh xe ngựa của mình bởi vì anh.Cô hầu của tôi vẫn bối rối.Và hơn tất cả- “
Anh cắt ngang với một cái nhăn mặt đau đớn,"Nếu em cần sự an ủi nào đó,thì ngay khi anh để em lại căn phòng đó, đặt ra vài khoảng cách giữa chúng ta ngày hôm đó, bản năng của anh đã gào lên phản đối.Anh không thể tin rằng em sẽ làm đau một đứa trẻ."
“Có lẽ bởi vì tôi sẽ không! Nhưng , không, chuyện đó không giúp được chút nào cả, Boyd Anderson.Bản năng có gì tốt nếu anh cứ lờ chúng đi?"
"Vậy thì em hãy nói cho anh biết, làm thế nào để anh có thể tin tưởng vào bản năng của mình trong chuyện đó, khi mà bản năng đầu tiên của anh khi tìm thấy em ở đó, và nghĩ em có tội,là chạy trốn cùng với em ư?Anh đã nói cho em nghe điều đó.Em nghĩ là anh đang nói đùa sao? Suy nghĩ đầu tiên của anh là cứu em khỏi bị bắt, lén đưa em ra khỏi đất nước này nếu cần."
Sau khi cân nhắc mọi điều, chuyện đó có lẽ thật tuyệt, nhưng nàng không nói lớn điều đó lên và thay vào đó hỏi,"Vậy thì tại sao anh đã không làm vậy?"
Anh luồn bàn tay một cách vô vọng qua mái tóc ẩm ướt của mình trước khi anh nói," Bởi vì anh là một người đàn ông trung thực và tội lỗi khiến anh sợ hãi.Anh đã tận mắt trông thấy điều mà cha mẹ của Judith đã phải trải qua từ đầu tới cuối, và em không thể bắt tất cả mọi người chịu đựng kiểu cảm xúc chết tiệt đó mà không phải trả giá cho điều đó.Và anh đã sợ rằng việc anh mang em biến mất sẽ không giải quyết được chuyện gì cả, rằng em sẽ chỉ làm giống như vậy lần nữa ở đất một nước nào đó khác.Nhưng bởi vì ý tưởng đótừng nảy ra trong đầu anh, giúp em trốn thoát – Anh biết là mình đã không suy nghĩ theo lý trí."
Nàng cứng người lại."Vậy chúng ta lại quay trở lại chuyện đó? Lời giải thích của anh là anh không thể suy nghĩ rõ ràng được khi anh ở gần tôi ư?Anh, thưa ngài, đơn giản là đừng suy nghĩ!"
“Chết tiệt, Katey, em không hình dung được điều gì giống như muốn một ai đó nhiều như anh muốn em ư!"
Nàng nín thở." Tôi cũng không muốn biết chuyện đó, cảm ơn anh."
Nàng không thể tin nàng đã xoay sở để nói được điều đó, khi nó đang giữ lấy mọi ounce ý chí khiến nàng có thể phớt lờ tất cả những lời nói đó.Anh vẫn muốn nàng! Thậm chí cả sự tức giận của nàng cũng không khiến anh thôi muốn nàng.
“Well, em phải nghe điều này,"anh tiếp tục với một cái nhìn không gì nay chuyển được."Em đã ở trong tâm trí anh kể từ ngày anh gặp em.Ngay cả sau khi chuyến hành trình của chúng ta kết thúc, anh vẫn không thể thôi nghĩ về em.Anh nên vậy, nhưng anh không thể.Em thậm chí còn ở trong những giấc mơ của anh nữa. Anh đã không mong chờ được gặp lại em lần nữa.Và sau đó em ở đó bằng xương bằng thịt, và tất cả những gì anh có thể nghĩ là hôn em, đặt tay mình lên – “( ui chỗ này lãng mạn quá! Chàng trai nào mà nói với mình như vậy thì mình chắc đổ cái rầm mất!^ ^.Chị Katey kiểu này không bỏ qua là không được rồi!)
“Dừng lại!" Hai má nàng đỏ bừng lên giống như làn hơi nóng đột nhiên thổi khắp người nàng vậy.Nhưng nàng đang nhìn chằm chằm vào miệng anh. Anh nói là anh muốn hôn nàng.Nàng dường như không thể đưa mắt ra chỗ khác.Điều quái quỷ gì đang xảy ra với nàng vậy?
“Anh xin lỗi," anh tiếp tục."Anh thực sự hi vọng là em có thể hiểu ít nhất là một chút, nhưng anh nhận ra rằng em không thể, bởi vì em chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì tượng tự giống như vậy, phải không?"
“Anh không thực sự mong đợi tôi trả lời cậu hỏi đó phải không?" nàng phẫn nộ đáp.
Anh đang bắt đầu trông thất vọng.Nàng quay đi.Nàng sợ rằng ý niệm mơ hồ của việc hối hận đang bao trùm lên nàng.Chỉ bởi vì anh trông thật khổ sở ư?Anh đúng là trông thật khổ sở!
“Có thể sẽ khiến em đỏ mặt lần nữa,nhưng anh muốn nói một lời cuối –“
Nàng nhảy dựng lên và nhanh chóng ngắt lời anh,"Nếu anh đề cập đến việc đang muốn tôi lần nữa, tôi hứa với anh, cuộc nói chuyện này sẽ chấm dứt ngay lúc đó."
Anh thở dài."Anh chỉ định nói rằng bởi vì anh- well, điều anh đang cảm thấy, anh sợ là anh sẽ tin bất cứ điều gì mà em nói, đúng hay sai, bởi vì đơn thuần là anh muốn em vô tội. Và anh tức giận bởi vì anh đã chắn chắn là em không như vậy.Nên anh biết rõ một cách chết tiệt là không có cách nào anh có thể tin tưởng được sự phán xét của chính mình.Anh phải để ai đó khác lựa chọn."
Nàng tự nhắc nhở mình rằng anh đã đưa ra lời thanh minh mà nàng có thể dùng ngày hôm đó.Điều cho phép anh để nàng đi, nhưng chúng chỉ dựa trên cơ sở là nàng có tội và chuẩn bị sẵn vài lý do có thể chấp nhận được đối với sự liên quan của nàng vào vụ bắt cóc Judith.Điều đó đã xác minh thêm khẳng định của anh rằng anh thực sự nghĩ là nàng có tội trong khi anh ở cùng nàng hôm đó.
Có vẻ như, anh không bắt đầu nghi ngờ bất cứ điều gì cho tới khi anh rời khỏi nàng.
Katey ngừng nghĩ về những ý nghĩ bất ngờ đó.Giờ thì nàng đang tìm một lời giải thích để tha thứ cho anh ư?
Nàng đi vòng qua chiếc bàn, nhưng khi anh đứng dậy, nàng quay trở lại bởi nàng có thể lẩn vào trong cánh cửa phòng ăn, sợ là anh đang cố gắng để cản nàng lại.Nàng thậm chí còn giơ một cánh tay lên để ngăn anh lại, không phải bởi vì điều đó sẽ có chút tác dụng nào nếu anh có ý định giữ nàng ở đây.Nàng có thể cao, nhưng Boyd Anderson có cơ bắp rắn chắc.Không nghi ngờ gì về việc ai sẽ chiến thắng trong trận chiến nho nhỏ đó.
“Tôi đã lắng nghe anh," nàng nói, dừng lại ở cửa."Giờ hãy dành cho tôi sự lịch sự như vậy.Anh đã nói rất nhiều để đổ lỗi cho “cảm giác" dẫn đến cách hành xử đáng khính của anh với tôi.Tôi thấy đó là lý do không thể chấp nhận được.Tôi biết anh lấy làm tiếc – well, anh không thực sự nói vậy, nhưng -“
“Dĩ nhiên là anh vậy!"
“Tôi cũng vậy," nàng tiếp tục, đưa cho anh chỉ một cái cau mày bởi vì đã cắt ngang."Tuy nhiên, việc xin lỗi sau khi thực tế diễn ra hiếm khi có ích.Đây chỉ là một trong nhiều lần.Anh đã có sự lựa chọn khác.Nhưng anh đã lựa chọn giải pháp dễ dàng nhất."
“Giải pháp khác là gì?" Giọng anh nghe lại thất vọng.
“Anh có thể gửi ai đó đi theo Jeremy.Anh có thể giữ tôi lại trong quán trọ, trong căn phòng thoải mái đó cho đến khi họ quay trở lại cùng với sự thực, thay vào đó anh lại đưa tôi ra ngoài trong một cơn bão!"
“Khi mà anh đang ở gần chiếc giường của em ư?"
Không có khoảng cách nào giữa những ngón tay anh đang giơ lên với nàng, gây ra sự ửng hổng lần nữa trên đôi má của nàng."Anh có thể ít nhất là chờ cho đến khi cô hầu gái của tôi quay trở lại.Cô ấy sẽ xác nhận mọi thứ -“
“Đúng như vậy, Katey.Anh không thể chờ thêm một phút nào cả.Nhưng anh đã thả em đi.Điều đó nên được tính đến."
Nàng thở hổn hển,"Quỷ tha ma bắt anh đi, tôi đã trốn thoát khỏi anh!Và tôi có thể khiến mình gãy cổ bởi vì làm vậy, anh biết chứ.Trèo ra ngoài cửa sổ, chạy qua mái nhà trơn trượt bởi mưa – lúc đó tôi nhìn trông có giống như một đứa trẻ thích thú những thứ như vậy không?"
“Anh đã không đi lâu, Katey.Anh có thể đuổi kịp em một cách dễ dàng, nhưng anh đã quyết định là không làm vậy."Anh nghe như hơi tự hào về bản thân mình"Judy đã an toàn, nên – anh để em đi."
“Oh, tôi hiểu rồi.Nên thay vào việc kéo lê tôi suốt phần đường còn lại đến London nơi mà anh nghĩ là tôi sẽ bị quẳng vào ngục, anh cho phép tôi trốn thoát để khiến tôi có thể đụng phải Maise Cameron và dù thế nào cũng kết thúc ở trong nhà giam , sau khi bà ta nổi điển lên như một người mất trí và-“
“Em chắc chắn là đang nói dối,"anh cắt ngang.
“Anh muốn nghĩ như vậy phải không?"
“Katey,"anh nói bằng giọng cảnh báo.
Nàng khịt mũi với anh."Anh không còn có thể đe dọa tôi được nữa đâu, và anh tốt hơn là giữ điều đó trong ý nghĩ thôi.Anh sẽ không có được thông tin nào từ tôi nếu tôi không tình nguyện.Nhưng tôi không giữ chuyện đó như một bí mật.Nếu anh đã không kéo tôi khỏi Northampton, tôi sẽ vẫn ngồi thoải mái trong cỗ xe ngựa của mình trên đường đến London, ngay sau Judith, và tôi không bao giờ đụng phải Maise Cameron nữa.Những nhà chức trách chẳng mấy chốc sẽ bắt được bà ta, bởi vì bà ta sợ chồng bà ta hơn cả việc bà ta ở trong ngục.Tôi đã không cần là người đưa bà ta đến chỗ cảnh sát."
“Vậy tại sao em lại làm ?"
“Bởi vì bà ta đứng ngay trước mặt tôi khi tôi quay trở lại Northampton, và bởi vì đó là điều đúng đắng phải làm.Nhưng Maise đã biết là tôi phá ngang kế hoạch của bà ta, và trong lúc bà ta vui vẻ ở phía sau những trấn song sắt trốn thoát khỏi sự phẫn nộ của người chồng, bà ta thậm chí còn vui sướng hơn với việc kết tội tôi với toàn bộ âm mưa- giống như là anh đã làm vậy!"
“Trời ơi,"Boyd kêu lên, trông như là anh đang đau dạ dày vậy."Anh không thể tưởng tượng được, Katey."
Nàng quắc mắt với anh."Không phải điều này khiến anh hả hê sao?Sau cùng, đó là điều anh đã lên kế hoạch cho tôi,đúng chứ?Kết thúc trong ngục.Well, tôi đã kết thúc ở đó, và cô hầu của tôi cũng vậy, và còn người lái xe của tôi nữa, tiện đây, đó là lý do anh ta bỏ đi."
“Cảnh sát cũng đã không tin em à?"
“Oh, ông ấy đã.Nhưng ông ấy không thể thả cho tôi đi mà không được phép của nhà Malory trước tiên.Cái tên nổi tiếng ngay cả ở tận phía bắc.Không cho đến gần trưa ngày hôm sau, khi người giúp việc của ông ta quay trở lại từ London với thông tin anh ta đã có được từ Judith, nên chúng tôi cuối cùng cũng được thả ra."
“Em không thể tưởng tưởng được là anh lấy làm tiếc như thế nào đâu, Katey."
Anh nói điều đó với sự xúc động lớn.Nàng không nghi ngờ gì là anh có ý đó.Nhưng đã quá muộn cho lời xin lỗi.
“Không , tôi không thể,"nàng nói."Cũng không cố gắng để biết.Anh thực sự nghĩ một vài lời nói, không quan trọng là chân thật như thế nào, khiến tôi quên sự tức giận và nhục nhã mà tôi cảm thấy khi bị dán mác là một tên tội phạm, tất cả chỉ bởi vì tôi đã cố gắng để giúp đỡ một cô bé trong hoàn cảnh khó khăn ư?"
“Vì Chúa,em hãy để cho anh làm thứ đó để chuộc lỗi."Nét mặt của anh bừng sáng khi một ý tưởng chợt xuất hiện với anh."Em nói là em đã mất người đánh xe phải không?Anh sẽ đưa em đến bất cứ đâu mà em muốn đi miễn là em thích!"
Nàng đảo tròn mắt nhìn lên phía trần nhà."Tôi đã thay người đánh xe.Anh gọi đó là sự đền bù, đưa cho tôi thứ gì đó mà tôi đã có rồi ư?"
“Katey, hãy cho anh một cơ hội!"anh nói với một giọng trầm hơn."Phải có điều gì đó em muốn hay cần mà anh có thể giúp em chứ."
“Chỉ có duy nhất một điều mà anh có là-“
Nàng đột ngột ngừng lại.Hãy đưa tàu của anh đây, điều đó thình lình xuất hiện trong tâm trí của nàng khi anh đề cập đến việc chở nàng đi, không thành vấn đề.Anh có lẽ hối hận, nhưng không đủ để từ bỏ con tàu của mình, dù là nàng có đề nghị trả tiền cho nó.Ngoài ra, kế hoạch phiền phức về chuyến du lịch của nàng tuân theo lịch trình tàu chỉ là một mối phiền toái.Nàng không thực sự muốn con tàu cho chính mình.
Chỉ là anh đột nhiên nhìn quá nhiều ham muốn nhục dục.Hơi nóng mãnh liệt trong đôi mắt anh làm nàng tê liệt.Nàng nói cái quái gì vậy?
Nàng hít vào."Oh, chúa ơi, anh không nên chú ý đến điều vớ vần này.Không có gì cả - không thích hợp- về điều tôi nói.Đó chắc chắc không phải là điều anh đang nghĩ."
“Vậy thì điều anh có là-?"
“Không có gì cả!" nàng gắt lên, bối rối quay lại cuộc nói chuyện của họ."Tôi đang nghĩ đến chuyến tàu.Tôi không thể gọi điều tôi đang nói là gì.Nên đừng để tâm đến nó nữa."
Tiếng thở dài của anh thật chân thành.Nàng cảm thấy nó, đến tận đầu ngón chân nàng.Và hơi nóng vẫn còn ở trong đôi mắt đen của anh…
Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ và kéo nàng áp chặt vào anh.Nụ hôn của anh nóng bỏng như nét mặt của anh vậy, đúng như nàng đã đoán.Và nàng không đẩy anh ra.Oh, không, nàng vòng hai tay quanh người anh.Những cảm giác kích động và khao khát mà nàng đã có khi ở trong căn phòng ở Northampton khi anh chạm vào nàng từ phía sau, khuấy động phía trong nàng, khiến nàng…
“Em không giỏi nói dối lắm,"Boyd nhận xét.
Nàng chớp mắt khiến những hình ảnh tưởng tượng trong thoáng chốc biến mất, và đỏ mặt bởi vì có những suy nghĩ không nên có đúng lúc này, với anh đứng ngay phía trước mặt nàng, nàng bắt đầu nói huyên thuyên."Thực sự thì, tôi cực kì giỏi việc đó.Tôi xuất sắc với chuyện đó.Anh đã khá ngạc nhiên,ít nhất đó không phải là vấn đề.Và tôi đã cho anh nhiều thời gian hơn là anh đáng được.Tôi phải dậy sớm vào sáng mái để hoàn thành công việc ở đây của mình, nên tôi sẽ đi ngủ.Vui lòng gửi lời chúc buổi tối vui vẻ đến người nhà Malory, nếu anh bằng lòng."
“Katey-“
Nàng la lên khi anh tiến tới chỗ nàng, bởi vì nụ hôn nàng chỉ tưởng tượng vẫn còn quá mới trong tâm trí của nàng.Nàng lao ra ngoài đại sảnh và đi thẳng lên cầu thang.Anh hầu như chắc chắc đã không dùng tay mình trong cố gắng cản nàng lại, nhưng nàng đã để anh có được nàng, mệt rã rời bởi cảm súc nhiều hơn là nàng có thể chịu đựng trong một buổi tối.Chúa ơi, nàng đã nói làm nhảm như một người điên!
Đó là bởi vì cái nhìn mới đây của anh, khi nàng biết chính xác điều anh đang nghĩ… và muốn làm việc đó với nàng.Và trong tâm trí của mình nàng đã để anh làm vậy!Và cái quái quỉ gì mà giờ nàng đang đi ngủ, khi mà nàng đã tưởng tượng làm thế nào để cuộc gặp mặt có thể trở nên ra sao, nếu người đàn ông đó đáng để tha thứ?
Tác giả :
Johanna Lindsey