Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 6 - Chương 381: Muốn thắng
Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Thất tử không thể nhịn được nữa, rốt cuộc truyền âm tới “Có thôi đi không, các ngươi —– còn cùng nhau đùa bỡn ta!". Hắn quá mức ngượng ngùng, lại không cẩn thận đem cái giọng vịt đực nói to ra, Ninh Tiểu Nhàn cười đến hai mắt nheo lại, thiếu chút nữa còn khom lưng xuống.
Vừa lúc Tây Nhan nhìn tới nàng, không biết tại sao nàng lại cười thành như vậy “Tiểu Đằng yêu, trận này tới lượt ngươi".
“Được" Nàng thu lại nụ cười, đi tới giữa sân nói “Không biết đối thủ của ta là vị nào?". Bởi vì bốn thủ hạ của Tây Nhan, hai người đưa Tiên Phỉ rời núi, hai người là bại tướng dưới tay Đồ Tẫn và Thất Tử. Hiện tại nàng không có đối thủ.
Nhóm yêu quái vây xem hai mặt nhìn nhau, cũng không ai ứng chiến. Nếu là ứng chiến với hai tên vừa rồi còn có chút nhiệt huyết. Nhưng với Tiểu Đằng yêu mềm mại yết ớt này, thắng thì bị người nói không thượng võ, thua thì càng khó coi. Trận đấu này, coi làm sao cũng không có lợi.
“Không có ai ứng chiến? Vậy có phải ta được đặc cách thắng không?"
Nàng nghĩ hay lắm, Tây Nhan lắc đầu hướng tới đám người tùy tiện chỉ một tên “Hắc Hào, ngươi lên đi". Người bị điểm tên đi ra, là một hắc y nhân, vóc người thon dài, làn da trắng, mặt mày thanh tú.
Tây Nhan trịnh trọng nói “Hắc hào cũng không phải thành viên của Thanh Minh đường, chưa có kinh nghiệm khảo thí với người mới, hạ thủ có lẽ có chút nặng tay …. Ừ, nếu ngươi có thể kiên trì được năm mươi hơi thở, ta liền coi như ngươi vượt qua kiểm tra"
Người này, rất lợi hại sao? Nàng nhìn hắc y nhân trước mặt, trong lòng cẩn thận ước định. Trường Thiên nói “Là Sói yêu, đạo hạnh đích thực cao hơn nàng nhiều"
Nàng đột nhiên quay đầu “Tây Nhan thống lĩnh, thủ đoạn gì cũng có thể dùng sao?"
Hắn gật đầu “Có thể, chỉ cần không đả thương tính mạng". Chúng yêu binh chậc chậc nói, xem ra tiểu cô nương này có sát chiêu.
Nàng đảo tròn mắt, vừa lúc thấy Bạch Chồn yêu đang mở ván cược, đi tới nói “Hiện tại tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu?"
Bạch Chồn tinh sửng sốt một chút mới nói “Một ăn ba mươi!"
Xem ra những con yêu quái này đều cho rằng mình nhất định thua. Cũng tốt, tỉ lệ đặt cược cao một chút là chuyện tốt. Ninh Tiểu Nhàn cười khổ, nhổ trâm trên đầu đưa tới nói “Tỉ lệ đặt cược thật có lời. Cái trâm này mặc dù bình thường nhưng lại tinh xảo, ta đặt mình thắng". Chiếc trâm này là nàng mua tại cửa hàng châu báu tại Minh Thành, làm từ vàng, gắn thêm bướm đậu mẫu đơn, tô điểm bởi san hô thạch anh, đích xác là thập phần tinh mỹ, dưới ánh mặt trời mỹ lệ không gì sánh được.
Vật này mua trong cửa hàng chỉ khoảng ba trăm lượng bạc, so với tiền cược khác trong tay Bạch Chồn yêu quả thật không thấm vào đâu. Đôi mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển, phát hiện mấy nữ yêu trong đám người này không rời mắt khỏi trâm của nàng.
Chúng yêu xôn xao nhìn chằm chằm nàng. Lời tiểu cô nương này vừa nói, không phải sẽ cố gắng duy trì chiến đấu với Hắc Hào trong năm mươi hơi thở mà là muốn thắng sao? Khẩu khí thật lớn.
Đã sinh ra trong thiên địa, sẽ phải trải qua muôn vàn thử thách khó khăn. Yêu quái tu hành rất chú trọng bản tâm, so ra nàng còn cuồng đại hơn nhiều. Mọi người trở nên hứng thú hơn, muốn xem nàng lấy cái gì để đánh bại Hắc Hào.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không có tính giấu tài, sáng nay sau khi đánh bại Bọ Ngựa yêu, chiến ý vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn động tay động chân nữa. Hơn mười ngày ngưng trệ đã kìm hãm nàng quá rồi, hơn nữa nàng tu luyện chính là tâm pháp cùng thần thông của yêu tộc, trải qua thời gian dài khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bản tính háo chiến của yêu tộc. Dù sao đến cùng nàng vẫn là loài người, chưa hẳn sẽ thị huyết giống yêu quái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nhiệt huyết chiến đấu. Đối với yêu tộc mà nói, nếu không có tâm chí sôi sục chiến ý thì cũng không cần tu tiên nữa.
Hắc Hào lại bất động thanh khí, đứng trên sân lạnh lùng nhìn nàng. Đợi khi hai bên thi lễ xong mới tiến lên chiến đấu.
Ninh Tiểu Nhàn thừa nhận, bất cứ lúc nào quá trình yêu quái biến về bản thể đều có hiệu quả thị giác giống như phim trường Hollywood. Người này tiến lên hai bước liền biến thành cự lang to như con bò. Đôi tai dài nhọn, lông đen như sa tanh bóng loáng, cước bộ nhẹ nhàng như giẫm trên lò xo, ánh mắt u lãnh từ đồng tử màu đen bắn ra hết sức dọa người. Nhìn lâu liền cảm thấy da đầu tê dại.
Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn đám lông trắng liền nhận ra Hắc lang này chính là người đêm qua đã giúp nàng hái Thử Vĩ thảo. Hình thái của đám lông trắng này rất dễ nhận biết, nhìn giống như giọt nước mắt, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Đến khi nhìn mặt hắn …. Được rồi, nàng thừa nhận bản lĩnh nhận diện người rất kém, nếu không đã sớm nhận ra.
Nàng thành khẩn nói “Tối hôm qua cám ơn ngươi giúp ta hái dược"
Hắc Lang nghe vậy cước bộ hơi dừng, sau đó lại yên lặng đánh tới. Đều nói chó không sủa là chó cắn người, xem ra Sói yêu này tại thời điểm chiến đấu cũng không thích lên tiếng.
Không thể nghi ngờ, Hắc lang có kinh nghiệm sa trường lâu năm, thời điểm lao thẳng tới trước mặt Ninh Tiểu Nhàn mới há miệng phun ra hai ngụm Lưỡi Đao gió. Khoảng cách gần, tốc độ nhanh, so với việc phóng ra Lưỡi Đao gió ở khoảng cách xa thì đạt hiệu quả tốt hơn nhiều không thể nghi ngờ, xác suất thành công cũng cao hơn. Loại công kích này khiến không khí chấn động mạnh nhằm đả thương người, là một thần thông Phong hệ, thuật công kích này trong suốt, không có màu sắc, uy lực so với lý thuyết nàng biết lớn hơn, đối với thân thể tạo nên thương tổn nặng nề. Người bình thường trúng phải chắc chắn bị chém ngang lưng, cho dù với cường độ thân thể của nàng sợ rằng cũng bị thương tận xương.
Đa số Lang yêu là yêu thú Phong hệ, trời sinh động tác nhanh nhẹn, vị trước mắt cũng không ngoại lệ. Được Trường Thiên nhắc nhở từ sớm nàng đã có chuẩn bị, ngón trỏ và ngón giữa tay trái gảy nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn tựa như đang nhảy múa, hai đạo cương khí vô hình đánh vào Lưỡi Đao gió, làm không khí một trận nhộn nhạo sau đó biến mất.
Lục Thần chỉ. Đây là thần thông nàng mới học được, đem thần lực tụ trên đầu ngón tay, sau đó đánh ra đả thương địch nhân, nếu như có thể thêm vào chân hỏa bổn mạng cũng đủ để đả thương gân cốt, thậm chí thiêu đốt thần hồn đối thủ, âm độc vô cùng. Hiện tại nàng chỉ đem kình khí phóng ra, nhưng chỉ háo giải chưởng phong của Hắc Lang. Thời điểm Trường Thiên biểu diễn cho nàng xem, chỉ nhẹ bắn đầu ngón tay tường đá đối diện liền xuất hiện một lỗ thật sâu, tốc độ nhanh kinh người, nửa tiếng động cũng không có, thật sự là một chiêu hiệu quả. Nếu luyện tới tầng tinh thâm, không chỉ không xuất ra tiếng gió mà còn có thể bắn ra cương khí với số lượng lớn hơn.
Hắc Lang đã nhào tới trước mặt nàng, miệng mở to như chậu máu, răng nanh bén nhọn mang theo sát khí, nước bọt bắn lên người nàng. Chẳng qua người này vệ sinh răng miệng không tệ, không có mùi như động vật ăn thịt thường có. Nàng cũng không sợ, tay phải nắm chặt, hô một tiếng nện một quyền đúng mi tâm đối phương.
Một chiêu này phát ra âm thanh ầm ĩ. Hắc Lang thế công mạnh mẽ bị ngăn chặn lui về sau hai bước, sau đó lắc lắc đầu, dường như có chút choáng váng. Ninh Tiểu Nhàn cũng cau mày, một quyền này chẳng qua là thử dò xét, cũng không sử dụng bao nhiêu lực nhưng giống như đánh trên sắt, lực phản lại kinh người.
Trường Thiên cười mắng một tiếng: “Ngu ngốc! Đừng nói là lang yêu, tùy tiện tìm một dã lang cũng có đầu cứng rắn như sắt, nàng lại chọn nơi cứng rắn nhất để đánh, còn muốn chiếm được thượng phong?"
Tránh mạnh đánh yếu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, nàng cư nhiên quên mất. Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi thầm trách mình sơ sót. Có điều đây chỉ là khảo nghiệm mà thôi, nàng còn chưa chân chính sử dụng vũ khí, nếu không kết quả sẽ khác. Trước mặt Hắc Lang chợt lóe lên ánh sáng xanh, trong miệng niệm mấy tiếng, sau đó lông toàn thân nổ tung, ba con sói đen theo đó xuất hiện, cùng nó giống nhau như đúc.
Gì? Đây không phải thuật phân thân của Tôn Ngộ Không sao? Chẳng qua hầu Ca là dùng lông khỉ, người này dùng lông sói mà thôi.
“Không phải là Chướng Nhãn pháp, đều có lực công kích!" Trường Thiên hấp tấp nói. Bốn Hắc lang tản ra, từ phương hướng khác nhau đánh tới, có một con từ phía sau lưng nàng nhào tới. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, định xoay người đột nhiên phát hiện chân không thể nhúc nhích.
Cái này không phải chuyện đùa rồi. Nàng cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã đọng lại một tầng băng cứng, đem hai chân nàng đông cứng trên mặt đất, không thể động đậy.
Đây rõ ràng là hắc lang này tu hành Phong Thủy hệ, nàng oán hận cắn răng nghĩ. Đều nói Sói vốn tính giảo hoạt, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, pháp thuật âm hiểm như vậy khiến cho thần không biết quỷ không hay, nhìn trong mắt Hắc Lang tựa hồ có chút đắc ý.
Nàng cúi đầu, cái cổ trắng tuyết lộ ra, nhãn lực Hắc Lang rất tốt, tựa như có thể nhìn thấy động mạch màu xanh nhạt. Hắn không muốn lấy mạng nàng, chỉ cần đem răng nanh gác đến trên cổ nàng là tốt rồi.
Đúng tại lúc này, trong tay áo Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên văng ra mấy viên nhỏ nhỏ, bang bang nện trên mặt đất, trong nháy mắt tạo nên làn sương trắng. Sương mù khuếch tán cực nhanh, chỉ trong vòng một hơi thở đã đem cả khoảnh đất bao phủ. Yêu quái vây xem vô cùng ngạc nhiên, sau đó như bị ong đốt, vô cùng lo lắng thối lui khỏi phạm vi sương mù.
Thời điểm sương mù tản ra, trong lòng bọn họ còn đang cười Ninh Tiểu Nhàn ngu xuẩn, yêu quái nào sợ Chướng Nhãn pháp, thần thức hay mắt nhìn đều có khác gì nhau? Nhưng trong sương mù có cổ quá, thần niệm lại nhìn không ra, hơn nữa cũng không vô hại như vẻ bề ngoài. Bọn họ nguyên tưởng rằng thứ này chỉ gây mê hoặc tạo ra huyễn cảnh, sử dụng đối phó với phàm nhân thì không tệ nhưng đối phó với đại yêu thì có tác dụng gì?
Hắc Lang trong sân là minh chứng tốt nhất cho câu hỏi. Bộ lông đen bao trùm cơ thể nó đột nhiên có cảm giác đau nhói, càng không cần phải nói con mắt. Mới vừa rồi trong sương mù mở to mắt, kết quả từ trong mắt truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, nước mắt không khống chế chảy xuống đất, hù dọa nó vội vàng nhắm mắt lại. May là Phân thân của nó không bị ảnh hưởng, ý nghĩ này vừa nảy ra, trong lòng đột nhiên cảm ứng – ba phân thân trước sau biến mất.
Cùng lúc Ninh Tiểu Nhàn ném ra mấy viên nhỏ, đồng thời dưới chân dùng lực đã phá được băng ra. Lấy sức lực của nàng mà nói, băng này không trói được nàng, sau đó một tay vung Răng Nanh ra, đâm về phía cổ cự lang, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi công kích từ phía trước.
Beta: Tiểu Tuyền
Thất tử không thể nhịn được nữa, rốt cuộc truyền âm tới “Có thôi đi không, các ngươi —– còn cùng nhau đùa bỡn ta!". Hắn quá mức ngượng ngùng, lại không cẩn thận đem cái giọng vịt đực nói to ra, Ninh Tiểu Nhàn cười đến hai mắt nheo lại, thiếu chút nữa còn khom lưng xuống.
Vừa lúc Tây Nhan nhìn tới nàng, không biết tại sao nàng lại cười thành như vậy “Tiểu Đằng yêu, trận này tới lượt ngươi".
“Được" Nàng thu lại nụ cười, đi tới giữa sân nói “Không biết đối thủ của ta là vị nào?". Bởi vì bốn thủ hạ của Tây Nhan, hai người đưa Tiên Phỉ rời núi, hai người là bại tướng dưới tay Đồ Tẫn và Thất Tử. Hiện tại nàng không có đối thủ.
Nhóm yêu quái vây xem hai mặt nhìn nhau, cũng không ai ứng chiến. Nếu là ứng chiến với hai tên vừa rồi còn có chút nhiệt huyết. Nhưng với Tiểu Đằng yêu mềm mại yết ớt này, thắng thì bị người nói không thượng võ, thua thì càng khó coi. Trận đấu này, coi làm sao cũng không có lợi.
“Không có ai ứng chiến? Vậy có phải ta được đặc cách thắng không?"
Nàng nghĩ hay lắm, Tây Nhan lắc đầu hướng tới đám người tùy tiện chỉ một tên “Hắc Hào, ngươi lên đi". Người bị điểm tên đi ra, là một hắc y nhân, vóc người thon dài, làn da trắng, mặt mày thanh tú.
Tây Nhan trịnh trọng nói “Hắc hào cũng không phải thành viên của Thanh Minh đường, chưa có kinh nghiệm khảo thí với người mới, hạ thủ có lẽ có chút nặng tay …. Ừ, nếu ngươi có thể kiên trì được năm mươi hơi thở, ta liền coi như ngươi vượt qua kiểm tra"
Người này, rất lợi hại sao? Nàng nhìn hắc y nhân trước mặt, trong lòng cẩn thận ước định. Trường Thiên nói “Là Sói yêu, đạo hạnh đích thực cao hơn nàng nhiều"
Nàng đột nhiên quay đầu “Tây Nhan thống lĩnh, thủ đoạn gì cũng có thể dùng sao?"
Hắn gật đầu “Có thể, chỉ cần không đả thương tính mạng". Chúng yêu binh chậc chậc nói, xem ra tiểu cô nương này có sát chiêu.
Nàng đảo tròn mắt, vừa lúc thấy Bạch Chồn yêu đang mở ván cược, đi tới nói “Hiện tại tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu?"
Bạch Chồn tinh sửng sốt một chút mới nói “Một ăn ba mươi!"
Xem ra những con yêu quái này đều cho rằng mình nhất định thua. Cũng tốt, tỉ lệ đặt cược cao một chút là chuyện tốt. Ninh Tiểu Nhàn cười khổ, nhổ trâm trên đầu đưa tới nói “Tỉ lệ đặt cược thật có lời. Cái trâm này mặc dù bình thường nhưng lại tinh xảo, ta đặt mình thắng". Chiếc trâm này là nàng mua tại cửa hàng châu báu tại Minh Thành, làm từ vàng, gắn thêm bướm đậu mẫu đơn, tô điểm bởi san hô thạch anh, đích xác là thập phần tinh mỹ, dưới ánh mặt trời mỹ lệ không gì sánh được.
Vật này mua trong cửa hàng chỉ khoảng ba trăm lượng bạc, so với tiền cược khác trong tay Bạch Chồn yêu quả thật không thấm vào đâu. Đôi mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển, phát hiện mấy nữ yêu trong đám người này không rời mắt khỏi trâm của nàng.
Chúng yêu xôn xao nhìn chằm chằm nàng. Lời tiểu cô nương này vừa nói, không phải sẽ cố gắng duy trì chiến đấu với Hắc Hào trong năm mươi hơi thở mà là muốn thắng sao? Khẩu khí thật lớn.
Đã sinh ra trong thiên địa, sẽ phải trải qua muôn vàn thử thách khó khăn. Yêu quái tu hành rất chú trọng bản tâm, so ra nàng còn cuồng đại hơn nhiều. Mọi người trở nên hứng thú hơn, muốn xem nàng lấy cái gì để đánh bại Hắc Hào.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không có tính giấu tài, sáng nay sau khi đánh bại Bọ Ngựa yêu, chiến ý vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn động tay động chân nữa. Hơn mười ngày ngưng trệ đã kìm hãm nàng quá rồi, hơn nữa nàng tu luyện chính là tâm pháp cùng thần thông của yêu tộc, trải qua thời gian dài khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bản tính háo chiến của yêu tộc. Dù sao đến cùng nàng vẫn là loài người, chưa hẳn sẽ thị huyết giống yêu quái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nhiệt huyết chiến đấu. Đối với yêu tộc mà nói, nếu không có tâm chí sôi sục chiến ý thì cũng không cần tu tiên nữa.
Hắc Hào lại bất động thanh khí, đứng trên sân lạnh lùng nhìn nàng. Đợi khi hai bên thi lễ xong mới tiến lên chiến đấu.
Ninh Tiểu Nhàn thừa nhận, bất cứ lúc nào quá trình yêu quái biến về bản thể đều có hiệu quả thị giác giống như phim trường Hollywood. Người này tiến lên hai bước liền biến thành cự lang to như con bò. Đôi tai dài nhọn, lông đen như sa tanh bóng loáng, cước bộ nhẹ nhàng như giẫm trên lò xo, ánh mắt u lãnh từ đồng tử màu đen bắn ra hết sức dọa người. Nhìn lâu liền cảm thấy da đầu tê dại.
Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn đám lông trắng liền nhận ra Hắc lang này chính là người đêm qua đã giúp nàng hái Thử Vĩ thảo. Hình thái của đám lông trắng này rất dễ nhận biết, nhìn giống như giọt nước mắt, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Đến khi nhìn mặt hắn …. Được rồi, nàng thừa nhận bản lĩnh nhận diện người rất kém, nếu không đã sớm nhận ra.
Nàng thành khẩn nói “Tối hôm qua cám ơn ngươi giúp ta hái dược"
Hắc Lang nghe vậy cước bộ hơi dừng, sau đó lại yên lặng đánh tới. Đều nói chó không sủa là chó cắn người, xem ra Sói yêu này tại thời điểm chiến đấu cũng không thích lên tiếng.
Không thể nghi ngờ, Hắc lang có kinh nghiệm sa trường lâu năm, thời điểm lao thẳng tới trước mặt Ninh Tiểu Nhàn mới há miệng phun ra hai ngụm Lưỡi Đao gió. Khoảng cách gần, tốc độ nhanh, so với việc phóng ra Lưỡi Đao gió ở khoảng cách xa thì đạt hiệu quả tốt hơn nhiều không thể nghi ngờ, xác suất thành công cũng cao hơn. Loại công kích này khiến không khí chấn động mạnh nhằm đả thương người, là một thần thông Phong hệ, thuật công kích này trong suốt, không có màu sắc, uy lực so với lý thuyết nàng biết lớn hơn, đối với thân thể tạo nên thương tổn nặng nề. Người bình thường trúng phải chắc chắn bị chém ngang lưng, cho dù với cường độ thân thể của nàng sợ rằng cũng bị thương tận xương.
Đa số Lang yêu là yêu thú Phong hệ, trời sinh động tác nhanh nhẹn, vị trước mắt cũng không ngoại lệ. Được Trường Thiên nhắc nhở từ sớm nàng đã có chuẩn bị, ngón trỏ và ngón giữa tay trái gảy nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn tựa như đang nhảy múa, hai đạo cương khí vô hình đánh vào Lưỡi Đao gió, làm không khí một trận nhộn nhạo sau đó biến mất.
Lục Thần chỉ. Đây là thần thông nàng mới học được, đem thần lực tụ trên đầu ngón tay, sau đó đánh ra đả thương địch nhân, nếu như có thể thêm vào chân hỏa bổn mạng cũng đủ để đả thương gân cốt, thậm chí thiêu đốt thần hồn đối thủ, âm độc vô cùng. Hiện tại nàng chỉ đem kình khí phóng ra, nhưng chỉ háo giải chưởng phong của Hắc Lang. Thời điểm Trường Thiên biểu diễn cho nàng xem, chỉ nhẹ bắn đầu ngón tay tường đá đối diện liền xuất hiện một lỗ thật sâu, tốc độ nhanh kinh người, nửa tiếng động cũng không có, thật sự là một chiêu hiệu quả. Nếu luyện tới tầng tinh thâm, không chỉ không xuất ra tiếng gió mà còn có thể bắn ra cương khí với số lượng lớn hơn.
Hắc Lang đã nhào tới trước mặt nàng, miệng mở to như chậu máu, răng nanh bén nhọn mang theo sát khí, nước bọt bắn lên người nàng. Chẳng qua người này vệ sinh răng miệng không tệ, không có mùi như động vật ăn thịt thường có. Nàng cũng không sợ, tay phải nắm chặt, hô một tiếng nện một quyền đúng mi tâm đối phương.
Một chiêu này phát ra âm thanh ầm ĩ. Hắc Lang thế công mạnh mẽ bị ngăn chặn lui về sau hai bước, sau đó lắc lắc đầu, dường như có chút choáng váng. Ninh Tiểu Nhàn cũng cau mày, một quyền này chẳng qua là thử dò xét, cũng không sử dụng bao nhiêu lực nhưng giống như đánh trên sắt, lực phản lại kinh người.
Trường Thiên cười mắng một tiếng: “Ngu ngốc! Đừng nói là lang yêu, tùy tiện tìm một dã lang cũng có đầu cứng rắn như sắt, nàng lại chọn nơi cứng rắn nhất để đánh, còn muốn chiếm được thượng phong?"
Tránh mạnh đánh yếu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, nàng cư nhiên quên mất. Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi thầm trách mình sơ sót. Có điều đây chỉ là khảo nghiệm mà thôi, nàng còn chưa chân chính sử dụng vũ khí, nếu không kết quả sẽ khác. Trước mặt Hắc Lang chợt lóe lên ánh sáng xanh, trong miệng niệm mấy tiếng, sau đó lông toàn thân nổ tung, ba con sói đen theo đó xuất hiện, cùng nó giống nhau như đúc.
Gì? Đây không phải thuật phân thân của Tôn Ngộ Không sao? Chẳng qua hầu Ca là dùng lông khỉ, người này dùng lông sói mà thôi.
“Không phải là Chướng Nhãn pháp, đều có lực công kích!" Trường Thiên hấp tấp nói. Bốn Hắc lang tản ra, từ phương hướng khác nhau đánh tới, có một con từ phía sau lưng nàng nhào tới. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, định xoay người đột nhiên phát hiện chân không thể nhúc nhích.
Cái này không phải chuyện đùa rồi. Nàng cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào trên mặt đất đã đọng lại một tầng băng cứng, đem hai chân nàng đông cứng trên mặt đất, không thể động đậy.
Đây rõ ràng là hắc lang này tu hành Phong Thủy hệ, nàng oán hận cắn răng nghĩ. Đều nói Sói vốn tính giảo hoạt, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, pháp thuật âm hiểm như vậy khiến cho thần không biết quỷ không hay, nhìn trong mắt Hắc Lang tựa hồ có chút đắc ý.
Nàng cúi đầu, cái cổ trắng tuyết lộ ra, nhãn lực Hắc Lang rất tốt, tựa như có thể nhìn thấy động mạch màu xanh nhạt. Hắn không muốn lấy mạng nàng, chỉ cần đem răng nanh gác đến trên cổ nàng là tốt rồi.
Đúng tại lúc này, trong tay áo Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên văng ra mấy viên nhỏ nhỏ, bang bang nện trên mặt đất, trong nháy mắt tạo nên làn sương trắng. Sương mù khuếch tán cực nhanh, chỉ trong vòng một hơi thở đã đem cả khoảnh đất bao phủ. Yêu quái vây xem vô cùng ngạc nhiên, sau đó như bị ong đốt, vô cùng lo lắng thối lui khỏi phạm vi sương mù.
Thời điểm sương mù tản ra, trong lòng bọn họ còn đang cười Ninh Tiểu Nhàn ngu xuẩn, yêu quái nào sợ Chướng Nhãn pháp, thần thức hay mắt nhìn đều có khác gì nhau? Nhưng trong sương mù có cổ quá, thần niệm lại nhìn không ra, hơn nữa cũng không vô hại như vẻ bề ngoài. Bọn họ nguyên tưởng rằng thứ này chỉ gây mê hoặc tạo ra huyễn cảnh, sử dụng đối phó với phàm nhân thì không tệ nhưng đối phó với đại yêu thì có tác dụng gì?
Hắc Lang trong sân là minh chứng tốt nhất cho câu hỏi. Bộ lông đen bao trùm cơ thể nó đột nhiên có cảm giác đau nhói, càng không cần phải nói con mắt. Mới vừa rồi trong sương mù mở to mắt, kết quả từ trong mắt truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, nước mắt không khống chế chảy xuống đất, hù dọa nó vội vàng nhắm mắt lại. May là Phân thân của nó không bị ảnh hưởng, ý nghĩ này vừa nảy ra, trong lòng đột nhiên cảm ứng – ba phân thân trước sau biến mất.
Cùng lúc Ninh Tiểu Nhàn ném ra mấy viên nhỏ, đồng thời dưới chân dùng lực đã phá được băng ra. Lấy sức lực của nàng mà nói, băng này không trói được nàng, sau đó một tay vung Răng Nanh ra, đâm về phía cổ cự lang, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi công kích từ phía trước.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian