Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 6 - Chương 302: Thu yêu
A Ly không dám đi qua nhìn. Nàng muốn chạy trốn, nhưng chỉ cần nàng đến gần rừng rậm, nhánh cây chung quanh doanh địa tựa như có ý thức chủ động uốn cong xuống, ngăn trở con đường của nàng. Nàng biết, đây là Vụ yêu kia không để cho nàng đi.
Nàng chỉ có thể làm ổ tại nơi nằm đầy người này, nhưng trong doanh địa an tĩnh giống như mộ địa gió thổi vi vu. Trong rừng rậm một chút tiếng vang cũng không có, không giống khi nàng ở tại bên trong sơn trại, có thể nghe được con ve kêu gọi mùa hè kéo dài suốt cả đêm. Thật là kỳ quái, dấu hiệu rõ ràng như vậy, tại sao thủ lĩnh bọn họ không có phát hiện chứ?
Qua một hồi, Vụ yêu đi ra, hoặc là nói nhẹ nhàng đi ra ngoài. A Ly không biết mình có nhìn lầm hay không, dù sao nàng cảm giác được thân hình của đối phương chân thật hơn hồi nãy một chút xíu.
Vụ yêu lại kéo một người đi vào nhà.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...... Mỗi một lần đi ra khỏi phòng, thì thân hình của nó càng thêm chân thật.
A Ly sợ đến chết lặng, ngây ngốc ngồi ở bên cạnh đống lửa, chỉ cảm thấy lửa này sưởi một chút cũng không ấm áp, trong lòng nàng lạnh như băng.
Vụ yêu lại đi ra, lúc này A Ly đã có thể thấy rõ nàng là nữ tử khoác áo nghê thường, khuôn mặt mỹ lệ, đôi môi thậm chí có chút ít huyết sắc nhàn nhạt, chẳng qua ánh mắt vẫn lóe ánh sáng xanh, nhìn qua không giống loài người.
Lần này, nàng muốn kéo phụ nhân đen gầy kia đi. A Ly chịu đựng e ngại trong lòng, la lên: “Ngươi không thể đụng vào nàng!"
Vụ yêu không để ý tới nàng, âm thanh cười hắc hắc: “Đừng nóng vội, lập tức sẽ đến ngươi." Dứt lời, đưa tay kéo đi.
Người bị nàng kéo vào trong phòng, khẳng định không có kết quả tốt. A Ly gấp gáp rồi, đứng bậc dậy hung hăng đẩy Vụ yêu một cái: “Không cho ngươi đụng nàng!"
Hình thể Vụ yêu là sương mù dày đặc ngưng kết mà thành, ngón tay A Ly giống như là đẩy ở trong không khí, vốn nên cái gì cũng sờ không đến. Nhưng vào lúc này, đầu ngón tay của nàng đột nhiên hoán xuất ra kim quang nhàn nhạt.
Kim quang này chợt lóe lên, ánh sáng kéo dài thời gian ngắn đến giống như ánh sáng trời chiều tàn vào ban đêm, nhưng thế cũng đã đủ rồi. Ngón tay của nàng đột nhiên chạm đến thật thể mềm nhũn, A Ly không chút do dự cứ thế mà đâm tới. Mười ngón tay làm như xuyên qua chất dính trong suốt, đâm vào thân thể Vụ yêu thật sâu!
Vụ yêu cả kinh, chợt phát ra một tiếng rít bén nhọn, giống như cô gái bình thường thê lương la lên. Cái loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện bồng bềnh không thấy. Nàng bay ra xa mấy trượng, A Ly đột nhiên cảm giác mình không sợ, nếu yêu quái này có tiếng la giống như người bình thường, nàng hẳn là có thể chiến thắng?
Vụ yêu che cánh tay phải, khó có thể tin mà nhìn A Ly. Nơi này vừa vặn là vị trí mới vừa bị cô bé xô đẩy, hiện tại lộ ra mười lỗ móng tay, có chất lỏng màu sữa ngà một giọt một giọt tự trong miệng vết thương chảy ra, rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất có vài cọng cỏ nhỏ yếu ớt bị văng trúng, nhất thời giống như ăn thuốc đại bổ mà sinh trưởng tốt.
Vụ yêu từ trong cổ họng rống giận một tiếng: “Ngươi rốt cuộc là cái gì?" Thân thể đánh tới. Mặt mũi của nó vặn vẹo, không còn có nửa phần bộ dáng mỹ lệ.
A Ly còn đắm chìm ở trong cảm giác mờ mịt đâm bị thương Vụ yêu. Chỉ kịp trừng mắt lên, móng vuốt Vụ yêu đã đưa tới trước mặt nàng. Móng vuốt Yêu quái giống như đầu ngón tay cô gái, màu da như ngọc, móng tay cũng là hồng tiên diễm, dài mà bén nhọn. Nhắm thẳng vào tròng mắt đen của nàng.
Nó muốn khoét ánh mắt của nàng xuống.
A Ly bị làm cho sợ đến ngây người, tay chân đều mềm nhũn, kêu cũng kêu không ra, chỉ kịp nhắm mắt lại.
Trong lòng nàng chỉ có một nguyện vọng: nàng không muốn chết. Trong nháy mắt kia, nàng đem những lời này mặc niệm nhiều lần.
Đại khái lần này ông trời già rốt cục nghe được, cũng tính toán thực hiện nguyện vọng của nàng. Đau đớn theo dự đoán, cũng không có đến.
Nàng nghe được Vụ yêu kêu lên một tiếng bén nhọn, khác với mới rồi bị nàng gây thương tích. Âm thanh kêu to còn muốn lớn hơn.
“Cái yêu quái này thật thích kêu to a." Nàng còn có lòng thanh thản nghĩ như vậy, mới mở mắt ra, đập vào mi mắt, là một thân ảnh màu xanh quen thuộc.
Người thiếu niên bên cạnh bãi sông kia đang ngăn chặn giữa nàng cùng Vụ yêu, quay đầu lại hỏi nàng: “Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?"
Trong lồng ngực A Ly nhất thời dâng lên một trận vui sướng mãnh liệt. Không chỉ bởi vì sống sót sau tai nạn. Cổ họng của nàng quá kích động nói không ra lời, nghẹn ngào hai tiếng mới dùng sức hô: “Đừng quay đầu, cẩn thận phía trước!"
Thừa dịp thiếu niên quay đầu lại, Vụ yêu phất phất tay, vốn là sương mù dày đặc quanh quẩn ở trong rừng rậm nháy mắt quấn lên. Nơi hai người đứng yên nhất thời đưa tay không thấy được năm ngón.
Thiếu niên lui về phía sau một bước, đem A Ly chặt chẽ che ở phía sau, nhẹ giọng hỏi nàng một lần: “Ngươi không sao chứ?"
“Không có chuyện gì, ta không sao! Nhưng thủ lĩnh bọn họ ngủ không tỉnh rồi." A Ly liên tiếp lắc đầu.
Thiếu niên khẽ thở dài một tiếng: “Là ta đến chậm. Xem ta biến ảo thuật cho ngươi xem." Dứt lời, từ trong lồng ngực móc ra một cái túi nhỏ. Túi này thoạt nhìn không có gì khác túi vải đay thô mà trong nhà nông dùng đựng gạo, chẳng qua đầu nhỏ một chút, nhiều nhất chứa được nửa cân gạo, trên miệng túi thậm chí còn khâu mụn vá. Nhưng hắn đem túi này tiện tay ném, túi tự động bay lên đỉnh đầu hai người, từ miệng túi thổi ra gió lớn cực kỳ mạnh mẽ!
Sương mù dày đặc cố chấp nữa, cũng chống cự không nổi gió lớn thổi đến. Không tới ba hơi thở, sương mù đã bị thổi tan rồi, ngay tiếp theo bầu trời khắp rừng rậm cũng trở nên trong sáng, không có nửa điểm mông lung. Nếu là A Ly biết hàng, nàng sẽ biết pháp khí này tên là túi Phong Thần, thổi ra trận gió có thể trừ tà tránh chướng, cũng không chỉ thổi tan sương mù đơn giản như vậy!
Yêu quái nấp ở trong sương mù dày đặc cũng không giấu được thân hình rồi, từ trong vết thương chính mình nắm lên một nắm chất lỏng trắng phun vào trong rừng rậm, trong rừng hơn mười cây cối nhất thời lay động một trận, đem bộ rễ từ trong đất rút ra, sau đó hóa thành người cây vọt lên. Những người cây này thoạt nhìn mạnh mẽ, bị bọn họ đánh trúng sợ rằng không chết cũng muốn bị va chạm thành trọng thương.
Thiếu niên nhíu nhíu mày nói: “Ngươi còn không chịu hết hy vọng, cái này không trách được ta." lúc này hắn lấy ra một chồng lá bùa, lả tả ném ra ngoài hơn mười tấm. Hắn loay hoay những thứ lá bùa này cũng không có thần sắc cung kính niệm niệm khẩu quyết giống như thủ lĩnh Bản Điều Trại, nhưng lá bùa vừa chạm vào đến thân thể người cây, lập tức nổ tung ra, đem những người cây mới vừa sống lại một lần nữa nổ thành đầu gỗ nát, hai ba cái nặng nề úp sấp trên mặt đất không thể động đậy nữa.
Vụ yêu thấy tình thế không ổn, rốt cục muốn chạy rồi, đem thân thể một lần nữa biến thành một làn sương, muốn nhờ rừng rậm bỏ chạy. Nhưng thiếu niên chỉ chỉ túi Phong Thần trên đầu, nhẹ nhàng quát: “Hút!" túi Phong Thần lúc này không hề thổi gió nữa, ngược lại là thả ra lực hút mạnh mẽ, Vụ yêu biến thành sương khói vô lực mà chống đỡ mấy cái, vẫn bị hút vào trong túi.
Thu yêu xong, miệng túi Phong Thần buộc lại, đã biến thành bộ dáng túi tiền, bị thiếu niên bỏ vào trong ngực.
Vụ yêu vừa đi, bốn phía một mảnh trong sáng, cả trăng trên trời thoạt nhìn cũng hết sức sáng tỏ. A Ly nghe được, trong rừng bắt đầu truyền đến tiếng kêu to của côn trùng nhỏ.
Nhưng mọi người trong trại vẫn ngủ say không tỉnh.
“Ca ca, xin cứu cứu bọn họ." A Ly thành khẩn nói, “Bọn họ sau khi ăn cơm có màu xanh biếc, thì đi nằm ngủ không tỉnh nữa."
Thiếu niên đi tới cạnh nồi, mò lên mấy hạt cơm dính vào đáy nồi ngửi ngửi, biến sắc nói: “Đây không phải là cơm, mà là trứng côn trùng Thị Hoặc Nha Trùng. Loại trứng sâu này dùng nhiệt độ cũng giết không xong, loài người ăn sẽ trúng tà, sau đó ngủ mê man đi, ít nhất phải chừng mười ngày mới có thể tỉnh được." Hắn trong bụng hiểu rõ, đích thị là Vụ yêu dùng trứng Thị Hoặc Nha Trùng ngụy trang thành gạo, dụ cho đám người phàm này ăn.
Không chỉ có rừng rậm, đến bản thân cái doanh địa nho nhỏ này, cũng là bẫy rập mà Vụ yêu bố trí dụ dỗ người phàm mắc lừa.
Hắn suy nghĩ một chút, móc ra bình ngọc đổ ra mấy viên thuốc tròn, để cho A Ly nhét vào trong miệng mọi người."Đây là Thanh Hư tán tỷ tỷ ta luyện chế, hiệu dụng vô cùng tốt. Bọn họ rất nhanh sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng." Thanh Hư tán thật là thuốc tốt có thể giải kỳ độc, lấy ra giải trứng Thị Hoặc Nha Trùng có chút lãng phí. Nhưng hắn không ngần ngại, A Ly không hiểu được, mà người luyện thuốc này, nói vậy cũng sẽ không để ý, nàng đối với người phàm luôn luôn hữu hảo nhất. Hắn mỉm cười nghĩ đến.
Chỉ một lúc sau, mọi người trên mặt đất quả nhiên thong thả tỉnh dậy. Bọn họ tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là vọt tới bên cạnh cánh rừng, đem toàn bộ cơm tối nay ăn vào nôn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong doanh địa khí chua thối rữa ngất trời. A Ly cũng nhịn không được cau mày, thiếu niên thế nhưng lại không chút cảm giác, lôi kéo nàng qua một bên nói: “Bọn họ phun ra thì không sao rồi. Tiểu cô nương......"
Nàng lên tiếng ngắt lời nói: “Ta tên là A Ly."
“...... Được rồi, A Ly, thời điểm ta mới vừa chạy tới, bắt gặp ngón tay ngươi đột nhiên phát ra kim quang, đâm bị thương yêu quái." Hắn ấm giọng nói, “Ngươi có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra sao?"
A Ly mờ mịt lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Ta lúc ấy trong lòng gấp qua, sợ nó thương tổn đại thẩm Mục Tát." Nàng chỉ chỉ phụ nhân đen gầy trong rừng đi ra, “Trong lòng suy nghĩ ‘ không cho ngươi đụng nàng ’, không biết làm tại sao, đầu ngón tay lại đột nhiên cảm thấy nóng hầm hập, mò được yêu quái. Thân thể yêu quái cũng rất mềm, ta đâm một cái đã làm nó bị thương."
Thiếu niên cười khổ. Vụ yêu này mặc dù không phải là yêu quái rất giỏi, nhưng thân thể tuyệt đối không xưng “Rất mềm", càng không có khả năng bị một cô bé chọc mười lỗ ngón tay đâm như đâm đậu hủ! Xem ra, trên người tiểu cô nương này, cũng có bí mật đây.
Hắn thấp giọng nói: “Ta chạy tới trại của các ngươi, quả nhiên là chìm ở dưới nước sông rồi, hôm nay nước đã lui đi chút ít. Phòng ốc cột cờ và v.v.., đều lộ ra rồi."
A Ly"A" một tiếng, hỏi hắn: “Ngươi tìm được đồ ngươi muốn không, cái tảng đá màu vàng kia đó?"
Thiếu niên lắc đầu: “Không có, ta tới tìm nhiều lần, vẫn tìm không ra. Thời điểm ta đi bên trên phiến rừng rậm này, phát hiện phía dưới yêu khí nồng hậu, liền nhận ra khí tức của ngươi, lúc này mới xuống xem một chút. Mới vừa rồi ở bờ sông tìm đồ làm trễ nãi không ít thời gian, nếu không đã có thể cứu nhiều người hơn."
Lúc này, thủ lĩnh trại cũng hiểu là thiếu niên ở trước mắt cứu đoàn người của mình, liền chạy tới nói cám ơn.
Thiếu niên khoát tay nói: “Việc rất nhỏ. Ta không muốn thấy nhất là yêu quái hại người." Hắn chỉ chỉ A Ly, “Tiểu cô nương này có cha mẹ không?"
Thủ lĩnh lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết lai lịch của nàng. Nàng làm như đột nhiên hiện ra ở chung quanh trại của chúng ta, đuổi cũng đuổi không đi, sau lại trại dân thấy nàng đáng thương, chứa chấp nàng cho ăn cơm ở Trạm gia, cũng ăn gần hết một năm thời gian."
Thiếu niên trầm ngâm thật lâu, mới sờ sờ đầu A Ly: “A Ly, ta có việc cần ngươi giúp. Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
Nàng chỉ có thể làm ổ tại nơi nằm đầy người này, nhưng trong doanh địa an tĩnh giống như mộ địa gió thổi vi vu. Trong rừng rậm một chút tiếng vang cũng không có, không giống khi nàng ở tại bên trong sơn trại, có thể nghe được con ve kêu gọi mùa hè kéo dài suốt cả đêm. Thật là kỳ quái, dấu hiệu rõ ràng như vậy, tại sao thủ lĩnh bọn họ không có phát hiện chứ?
Qua một hồi, Vụ yêu đi ra, hoặc là nói nhẹ nhàng đi ra ngoài. A Ly không biết mình có nhìn lầm hay không, dù sao nàng cảm giác được thân hình của đối phương chân thật hơn hồi nãy một chút xíu.
Vụ yêu lại kéo một người đi vào nhà.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...... Mỗi một lần đi ra khỏi phòng, thì thân hình của nó càng thêm chân thật.
A Ly sợ đến chết lặng, ngây ngốc ngồi ở bên cạnh đống lửa, chỉ cảm thấy lửa này sưởi một chút cũng không ấm áp, trong lòng nàng lạnh như băng.
Vụ yêu lại đi ra, lúc này A Ly đã có thể thấy rõ nàng là nữ tử khoác áo nghê thường, khuôn mặt mỹ lệ, đôi môi thậm chí có chút ít huyết sắc nhàn nhạt, chẳng qua ánh mắt vẫn lóe ánh sáng xanh, nhìn qua không giống loài người.
Lần này, nàng muốn kéo phụ nhân đen gầy kia đi. A Ly chịu đựng e ngại trong lòng, la lên: “Ngươi không thể đụng vào nàng!"
Vụ yêu không để ý tới nàng, âm thanh cười hắc hắc: “Đừng nóng vội, lập tức sẽ đến ngươi." Dứt lời, đưa tay kéo đi.
Người bị nàng kéo vào trong phòng, khẳng định không có kết quả tốt. A Ly gấp gáp rồi, đứng bậc dậy hung hăng đẩy Vụ yêu một cái: “Không cho ngươi đụng nàng!"
Hình thể Vụ yêu là sương mù dày đặc ngưng kết mà thành, ngón tay A Ly giống như là đẩy ở trong không khí, vốn nên cái gì cũng sờ không đến. Nhưng vào lúc này, đầu ngón tay của nàng đột nhiên hoán xuất ra kim quang nhàn nhạt.
Kim quang này chợt lóe lên, ánh sáng kéo dài thời gian ngắn đến giống như ánh sáng trời chiều tàn vào ban đêm, nhưng thế cũng đã đủ rồi. Ngón tay của nàng đột nhiên chạm đến thật thể mềm nhũn, A Ly không chút do dự cứ thế mà đâm tới. Mười ngón tay làm như xuyên qua chất dính trong suốt, đâm vào thân thể Vụ yêu thật sâu!
Vụ yêu cả kinh, chợt phát ra một tiếng rít bén nhọn, giống như cô gái bình thường thê lương la lên. Cái loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện bồng bềnh không thấy. Nàng bay ra xa mấy trượng, A Ly đột nhiên cảm giác mình không sợ, nếu yêu quái này có tiếng la giống như người bình thường, nàng hẳn là có thể chiến thắng?
Vụ yêu che cánh tay phải, khó có thể tin mà nhìn A Ly. Nơi này vừa vặn là vị trí mới vừa bị cô bé xô đẩy, hiện tại lộ ra mười lỗ móng tay, có chất lỏng màu sữa ngà một giọt một giọt tự trong miệng vết thương chảy ra, rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất có vài cọng cỏ nhỏ yếu ớt bị văng trúng, nhất thời giống như ăn thuốc đại bổ mà sinh trưởng tốt.
Vụ yêu từ trong cổ họng rống giận một tiếng: “Ngươi rốt cuộc là cái gì?" Thân thể đánh tới. Mặt mũi của nó vặn vẹo, không còn có nửa phần bộ dáng mỹ lệ.
A Ly còn đắm chìm ở trong cảm giác mờ mịt đâm bị thương Vụ yêu. Chỉ kịp trừng mắt lên, móng vuốt Vụ yêu đã đưa tới trước mặt nàng. Móng vuốt Yêu quái giống như đầu ngón tay cô gái, màu da như ngọc, móng tay cũng là hồng tiên diễm, dài mà bén nhọn. Nhắm thẳng vào tròng mắt đen của nàng.
Nó muốn khoét ánh mắt của nàng xuống.
A Ly bị làm cho sợ đến ngây người, tay chân đều mềm nhũn, kêu cũng kêu không ra, chỉ kịp nhắm mắt lại.
Trong lòng nàng chỉ có một nguyện vọng: nàng không muốn chết. Trong nháy mắt kia, nàng đem những lời này mặc niệm nhiều lần.
Đại khái lần này ông trời già rốt cục nghe được, cũng tính toán thực hiện nguyện vọng của nàng. Đau đớn theo dự đoán, cũng không có đến.
Nàng nghe được Vụ yêu kêu lên một tiếng bén nhọn, khác với mới rồi bị nàng gây thương tích. Âm thanh kêu to còn muốn lớn hơn.
“Cái yêu quái này thật thích kêu to a." Nàng còn có lòng thanh thản nghĩ như vậy, mới mở mắt ra, đập vào mi mắt, là một thân ảnh màu xanh quen thuộc.
Người thiếu niên bên cạnh bãi sông kia đang ngăn chặn giữa nàng cùng Vụ yêu, quay đầu lại hỏi nàng: “Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?"
Trong lồng ngực A Ly nhất thời dâng lên một trận vui sướng mãnh liệt. Không chỉ bởi vì sống sót sau tai nạn. Cổ họng của nàng quá kích động nói không ra lời, nghẹn ngào hai tiếng mới dùng sức hô: “Đừng quay đầu, cẩn thận phía trước!"
Thừa dịp thiếu niên quay đầu lại, Vụ yêu phất phất tay, vốn là sương mù dày đặc quanh quẩn ở trong rừng rậm nháy mắt quấn lên. Nơi hai người đứng yên nhất thời đưa tay không thấy được năm ngón.
Thiếu niên lui về phía sau một bước, đem A Ly chặt chẽ che ở phía sau, nhẹ giọng hỏi nàng một lần: “Ngươi không sao chứ?"
“Không có chuyện gì, ta không sao! Nhưng thủ lĩnh bọn họ ngủ không tỉnh rồi." A Ly liên tiếp lắc đầu.
Thiếu niên khẽ thở dài một tiếng: “Là ta đến chậm. Xem ta biến ảo thuật cho ngươi xem." Dứt lời, từ trong lồng ngực móc ra một cái túi nhỏ. Túi này thoạt nhìn không có gì khác túi vải đay thô mà trong nhà nông dùng đựng gạo, chẳng qua đầu nhỏ một chút, nhiều nhất chứa được nửa cân gạo, trên miệng túi thậm chí còn khâu mụn vá. Nhưng hắn đem túi này tiện tay ném, túi tự động bay lên đỉnh đầu hai người, từ miệng túi thổi ra gió lớn cực kỳ mạnh mẽ!
Sương mù dày đặc cố chấp nữa, cũng chống cự không nổi gió lớn thổi đến. Không tới ba hơi thở, sương mù đã bị thổi tan rồi, ngay tiếp theo bầu trời khắp rừng rậm cũng trở nên trong sáng, không có nửa điểm mông lung. Nếu là A Ly biết hàng, nàng sẽ biết pháp khí này tên là túi Phong Thần, thổi ra trận gió có thể trừ tà tránh chướng, cũng không chỉ thổi tan sương mù đơn giản như vậy!
Yêu quái nấp ở trong sương mù dày đặc cũng không giấu được thân hình rồi, từ trong vết thương chính mình nắm lên một nắm chất lỏng trắng phun vào trong rừng rậm, trong rừng hơn mười cây cối nhất thời lay động một trận, đem bộ rễ từ trong đất rút ra, sau đó hóa thành người cây vọt lên. Những người cây này thoạt nhìn mạnh mẽ, bị bọn họ đánh trúng sợ rằng không chết cũng muốn bị va chạm thành trọng thương.
Thiếu niên nhíu nhíu mày nói: “Ngươi còn không chịu hết hy vọng, cái này không trách được ta." lúc này hắn lấy ra một chồng lá bùa, lả tả ném ra ngoài hơn mười tấm. Hắn loay hoay những thứ lá bùa này cũng không có thần sắc cung kính niệm niệm khẩu quyết giống như thủ lĩnh Bản Điều Trại, nhưng lá bùa vừa chạm vào đến thân thể người cây, lập tức nổ tung ra, đem những người cây mới vừa sống lại một lần nữa nổ thành đầu gỗ nát, hai ba cái nặng nề úp sấp trên mặt đất không thể động đậy nữa.
Vụ yêu thấy tình thế không ổn, rốt cục muốn chạy rồi, đem thân thể một lần nữa biến thành một làn sương, muốn nhờ rừng rậm bỏ chạy. Nhưng thiếu niên chỉ chỉ túi Phong Thần trên đầu, nhẹ nhàng quát: “Hút!" túi Phong Thần lúc này không hề thổi gió nữa, ngược lại là thả ra lực hút mạnh mẽ, Vụ yêu biến thành sương khói vô lực mà chống đỡ mấy cái, vẫn bị hút vào trong túi.
Thu yêu xong, miệng túi Phong Thần buộc lại, đã biến thành bộ dáng túi tiền, bị thiếu niên bỏ vào trong ngực.
Vụ yêu vừa đi, bốn phía một mảnh trong sáng, cả trăng trên trời thoạt nhìn cũng hết sức sáng tỏ. A Ly nghe được, trong rừng bắt đầu truyền đến tiếng kêu to của côn trùng nhỏ.
Nhưng mọi người trong trại vẫn ngủ say không tỉnh.
“Ca ca, xin cứu cứu bọn họ." A Ly thành khẩn nói, “Bọn họ sau khi ăn cơm có màu xanh biếc, thì đi nằm ngủ không tỉnh nữa."
Thiếu niên đi tới cạnh nồi, mò lên mấy hạt cơm dính vào đáy nồi ngửi ngửi, biến sắc nói: “Đây không phải là cơm, mà là trứng côn trùng Thị Hoặc Nha Trùng. Loại trứng sâu này dùng nhiệt độ cũng giết không xong, loài người ăn sẽ trúng tà, sau đó ngủ mê man đi, ít nhất phải chừng mười ngày mới có thể tỉnh được." Hắn trong bụng hiểu rõ, đích thị là Vụ yêu dùng trứng Thị Hoặc Nha Trùng ngụy trang thành gạo, dụ cho đám người phàm này ăn.
Không chỉ có rừng rậm, đến bản thân cái doanh địa nho nhỏ này, cũng là bẫy rập mà Vụ yêu bố trí dụ dỗ người phàm mắc lừa.
Hắn suy nghĩ một chút, móc ra bình ngọc đổ ra mấy viên thuốc tròn, để cho A Ly nhét vào trong miệng mọi người."Đây là Thanh Hư tán tỷ tỷ ta luyện chế, hiệu dụng vô cùng tốt. Bọn họ rất nhanh sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng." Thanh Hư tán thật là thuốc tốt có thể giải kỳ độc, lấy ra giải trứng Thị Hoặc Nha Trùng có chút lãng phí. Nhưng hắn không ngần ngại, A Ly không hiểu được, mà người luyện thuốc này, nói vậy cũng sẽ không để ý, nàng đối với người phàm luôn luôn hữu hảo nhất. Hắn mỉm cười nghĩ đến.
Chỉ một lúc sau, mọi người trên mặt đất quả nhiên thong thả tỉnh dậy. Bọn họ tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là vọt tới bên cạnh cánh rừng, đem toàn bộ cơm tối nay ăn vào nôn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong doanh địa khí chua thối rữa ngất trời. A Ly cũng nhịn không được cau mày, thiếu niên thế nhưng lại không chút cảm giác, lôi kéo nàng qua một bên nói: “Bọn họ phun ra thì không sao rồi. Tiểu cô nương......"
Nàng lên tiếng ngắt lời nói: “Ta tên là A Ly."
“...... Được rồi, A Ly, thời điểm ta mới vừa chạy tới, bắt gặp ngón tay ngươi đột nhiên phát ra kim quang, đâm bị thương yêu quái." Hắn ấm giọng nói, “Ngươi có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra sao?"
A Ly mờ mịt lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Ta lúc ấy trong lòng gấp qua, sợ nó thương tổn đại thẩm Mục Tát." Nàng chỉ chỉ phụ nhân đen gầy trong rừng đi ra, “Trong lòng suy nghĩ ‘ không cho ngươi đụng nàng ’, không biết làm tại sao, đầu ngón tay lại đột nhiên cảm thấy nóng hầm hập, mò được yêu quái. Thân thể yêu quái cũng rất mềm, ta đâm một cái đã làm nó bị thương."
Thiếu niên cười khổ. Vụ yêu này mặc dù không phải là yêu quái rất giỏi, nhưng thân thể tuyệt đối không xưng “Rất mềm", càng không có khả năng bị một cô bé chọc mười lỗ ngón tay đâm như đâm đậu hủ! Xem ra, trên người tiểu cô nương này, cũng có bí mật đây.
Hắn thấp giọng nói: “Ta chạy tới trại của các ngươi, quả nhiên là chìm ở dưới nước sông rồi, hôm nay nước đã lui đi chút ít. Phòng ốc cột cờ và v.v.., đều lộ ra rồi."
A Ly"A" một tiếng, hỏi hắn: “Ngươi tìm được đồ ngươi muốn không, cái tảng đá màu vàng kia đó?"
Thiếu niên lắc đầu: “Không có, ta tới tìm nhiều lần, vẫn tìm không ra. Thời điểm ta đi bên trên phiến rừng rậm này, phát hiện phía dưới yêu khí nồng hậu, liền nhận ra khí tức của ngươi, lúc này mới xuống xem một chút. Mới vừa rồi ở bờ sông tìm đồ làm trễ nãi không ít thời gian, nếu không đã có thể cứu nhiều người hơn."
Lúc này, thủ lĩnh trại cũng hiểu là thiếu niên ở trước mắt cứu đoàn người của mình, liền chạy tới nói cám ơn.
Thiếu niên khoát tay nói: “Việc rất nhỏ. Ta không muốn thấy nhất là yêu quái hại người." Hắn chỉ chỉ A Ly, “Tiểu cô nương này có cha mẹ không?"
Thủ lĩnh lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết lai lịch của nàng. Nàng làm như đột nhiên hiện ra ở chung quanh trại của chúng ta, đuổi cũng đuổi không đi, sau lại trại dân thấy nàng đáng thương, chứa chấp nàng cho ăn cơm ở Trạm gia, cũng ăn gần hết một năm thời gian."
Thiếu niên trầm ngâm thật lâu, mới sờ sờ đầu A Ly: “A Ly, ta có việc cần ngươi giúp. Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian