Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 4 - Chương 172: Độc trong khe suối

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 172: Độc trong khe suối

Nàng là chế độc cùng nghiệm độc sư trong đội, mọi người tương đối tin phục nàng, nghe vậy liền ngừng lại, chỉ có hán tử họ Tiền nóng vội, một miệng đầy nước đã uống vào trong bụng. Hắn họ Tiền tên Lộc, năm nay chỉ hơn hai mươi tuổi. Giờ phút này hắn rất sợ hãi, luôn miệng hỏi: “Làm sao, nước này có vấn đề gì?"

Nàng vốc một ít nước lên ngửi lần nữa, thậm chí còn chấm một chút cho vào miệng nếm, mới trầm giọng nói: “Là quả Đồng Vân! Có người đem quả này nấu nát rồi chiết xuất lấy nước, đổ trên thượng nguồn dòng suối nhỏ này, khiến nó theo khe suối chảy xuống!"

Vương Việt cũng thông thạo mấy phần đan dược, nghe vậy liền cau mày: “Quả Đồng Vân tính nóng rất mạnh, không phải là vật Đại bổ kiêm tráng dương sao?" Rất nhiều nam nhân cũng không xa lạ với loại trái cây này, nguyên nhân nha, xin tự hành hiểu. Thứ này ở trong dược hành cũng không rẻ, một quả có giá bốn lượng bạc lớn, người dùng nó để trích chất lỏng, coi như là bỏ vốn lớn.

Lại thấy “Hách Tam Nương" ra lệnh cho Tiền Lộc nhanh chóng đem nước nôn ra. Tên xui xẻo này mất đến nửa khắc chung , thiếu chút nữa ngay cả mật cũng nôn ra luôn. “Hách Tam Nương" mới móc ra một bình ngọc, đổ đan dược ra cho Tiền Lộc ăn vào, vừa giải thích: “Loại trái cây này đúng là Đại bổ, nhưng nếu nó tiếp xúc với hùng hoàng thành kịch độc! Vào trong người khoản hai khắc chung nó sẽ phát tác, đầu tiên là đau bụng như xoắn, sau đó cả người co quắp, cho dù uống Giải Độc Đan, cũng phải mất một canh giờ sau mới có thể giải hết."

Hùng hoàng! Sắc mặt của mấy người họ đều thay đổi, sau khi vào bí cảnh bọn họ đều uống thuốc đuổi trùng cùng đuổi rắn, trong đó thành phần quan trọng nhất chính là hùng hoàng. Người hạ độc này tính toán thật tỉ mỉ, đem nước của quả Đồng Vân đổ vào khe suối, bản thân quả này không phải là độc dược, thủ đoạn thử độc gì đó đều thử không ra. Nhưng nếu múc nước này uống vào người, thì sẽ sẽ trúng độc. Hai khắc chung sau, cái người hạ độc này đi ra kiếm lợi là tốt nhất.

Tiền Lộc lại càng lo lắng."Hách Tam Nương" lắc đầu với hắn: “Đừng sợ, thuốc của ta có thể giải độc của ngươi."

Đang lúc này, Bàng Hải ở phía sau bỗng “Suỵt" một tiếng. Động tác này ý là có một ——người nhích tới gần!

Bọn họ còn không có ngu đến nỗi toàn bộ đứng chung một chỗ, để cho người ta tận diệt, vì vậy năm người nhanh chóng phân tán trong bãi đất nho nhỏ, Ninh Tiểu Nhàn cũng tìm chỗ đứng vào. Quả nhiên bọn họ vừa mới đứng lại, trong rừng trước mặt liền có một nhóm người chui ra ngoài.

“Bàng lão đại, đã lâu không gặp!"Cầm đầu là một gã đại hán, sau khi nhìn thấy bàng Hải, sự căng thẳng trên mặt nhất thời bình tĩnh lại.

Bàng Hải cũng ngạc khoản hai hơi thở, cuối cùng trầm giọng nói: “Lăng Vinh Nam thì ra là ngươi!" Trong giọng nói mang theo tức giận, đưa tay vào bên hông rút vũ khí ra. Mấy người khác thấy lão Đại muốn động thủ, cũng rối rít bày ra tư thế đối phó với địch.

Lăng Vinh Nam ngẩn ra. Ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì thế? Hai anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, vừa mới chạm mặt, ngươi liền muốn làm thịt ta sao?"

Bàng Hải lạnh lùng nói: “Đừng đánh trống lảng, độc ở trong nước này, chính là ngươi bỏ vào sao?"

Sắc mặt Lăng Vinh Nam rốt cục thay đổi: “Ngươi cũng biết khe nước này có độc? Trong đội ngươi có người uống rồi?"

“Ít nói nhảm!Ngươi rõ ràng đang trì hoãn thời gian, chờ chúng ta độc phát sao?"Bàng Hải lười rồi nói. Kéo  kiếm một vòng liền chuẩn bị xông lên, lại thấy hai tay đối phương khoác khoác “Đừng đánh. Đừng đánh. Đừng có gấp! Ta để nhìn ngươi thấy cái này, ngươi sẽ hiểu!"

Thủ hạ của Lăng Vinh Nam có bốn người, lúc này có đồng bạn dìu dắt một người đi ra ngoài. Người này sắc mặt tím đen, cả người lắc lư, khóe miệng chảy ra nước bọt màu trắng, đã bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên là trúng độc!

Bàng Hải hướng về phía “Hách Tam Nương" nháy mắt ra dấu, nàng tiến lên mấy bước. Lật người này ra xem sắc mặt, sau đó nói: “Hắn quả thật trúng độc!"

Trong đội ngũ của đối phương cũng có người bị hại. Sắc mặt của đám người Bàng Hải rốt cục bình tĩnh một chút ít, đã nghe Lăng Vinh Nam gấp giọng nói: “Chúng ta mới từ phía tây đi về phía đông, đây là thám báo của chúng ta. Hắn trở lại báo phía trước có khe suối, sau đó gục xuống.Đoán chừng hắn ở nơi này uống nước trước trong suối một chút. Kỳ quái chính là, chúng ta nghiệm nước rồi, nhưng vẫn không phát hiện độc tố."

“Có biết là người phương nào hạ thủ không?"

“Ta đã phái người lên trên nguồn tra xét, đoán chừng rất nhanh là sẽ quay về." Hắn nhìn tiểu đội của Bàng Hải một chút “Các ngươi không ai uống qua nước sao?"

Bàng Hải tâm niệm vừa động, liền phủ nhận: “Chưa có"

“Vậy thì tốt."Lăng Vinh Nam làm như thở dài một hơi, nghiêm mặt nói, “Chúng ta cho hắn dược hoàn, nhưng vẫn không thấy tác dụng. Xem ra độc này không dễ giải!"

Bàng Hải nói: " Người bỏ thuốc đem chất lỏng của quả Đồng Vân bỏ vào trong khe suối , vật này nếu đụng phải hùng hoàng sẽ biến thành kịch độc."

“Có cách pháp không?"

Bàng Hải quét Ninh Tiểu Nhàn một cái. Nàng biết người lĩnh đội muốn mình ra giải độc, trong lòng thầm than một tiếng. Nếu là ở trong thương đội Vân Hổ, Đặng Hạo nhất định đem việc này ôm vào người, tuyệt đối sẽ không để nàng ra mặt thay mình. Tiểu đoàn đội xây dựng tạm thời, nói cho cùng vẫn bo bo giữ lấy bản thân, hôm nay nàng mới vào bí cảnh đã cứu trong đội hai nhân mạng, Bàng Hải vẫn không nhớ chỗ tốt của nàng, có thể thấy được người này cũng chẳng phải người lương thiện.

Nàng đi từ từ ra ngoài, quả nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng, sắc bén như kim châm. Trong chuyện này có bao nhiêu người nhìn nàng chướng mắt hả? Nàng thật không biết.

Đã tự mình bại lộ, nàng sẽ không nhiều lời, đổ một viên thuốc ra bỏ vào trong miệng người bị thương: “Tốt lắm. Hắn trúng độc quá sâu, phải chờ một lúc lâu sau mới có thể tỉnh lại." Thật ra thì hai khắc chung sau khi tiếp xúc, độc tố đã được giải, nhưng nàng cố ý nói nhiều hơn một nửa giờ .

Cái người vịn người bị thương, nghe thế như trút được gánh nặng. Hắn bị người bị thương ngăn cả, lộ ra vẻ mặt rất mịt mờ, chỉ có nàng xem rõ ràng, trong lòng không khỏi nghĩ: “Người này tại sao lại phiền muộn, bởi vì người bị thương hồi tỉnh , hay là vì thời gian người bị thương tỉnh lại muộn quá?"

Đối với hoàn thuốc của nàng, Lăng Vinh Nam dường như rất có lòng tin, cũng không hỏi nhiều hơn nữa, quay đầu trực tiếp nói: “Bàng lão đại, nhiều người lực lượng lớn, tiếp theo chúng ta cùng nhau tìm đi. Lần này bảo vật đầu tiên xuất hiện quá nhanh, chúng ta hãy liên hiệp đi tìm, dù tiền chia có ít một chút, vẫn tốt hơn ngay cả sợi lông cũng không mò được!"

Bàng Hải đang trầm ngâm , trong rừng rậm lại truyền ra một trận lao xao, cũng là người Lăng Vinh Nam phái đi dò thám trở lại, trong tay đang trói một gã nam tử."Lăng đội trưởng, chúng ta bọc đánh ở trên thượng nguồn, giết được người này, hai người khác đã bỏ chạy!"

Lăng Vinh Nam nhìn kỹ lại thấy trên lưng nam tử này bị đâm một Kiếm, đã tắt thở chết rồi, không nhịn được cả giận nói: “Sao không giữ người sống, ta còn có huynh đệ chờ giải dược cứu người!"

“Hắn chạy trốn quá nhanh, chúng ta đuổi không kịp, mắt thấy hắn muốn trốn vào rừng rậm, ta liền ném kiếm đi, ai biết trùng hợp như vậy, vừa vặn đâm vào trên lưng hắn!" Một người ngượng ngùng nói. Lăng Vinh Nam giận dữ, giơ tay lên đưa đánh cho lảo đảo.

Bàng Hải cười nói: “Bới giận đi, Giải Độc Đan riêng của tam nương chúng ta rất thần kỳ, giải loại độc này không thành vấn đề." Có chút thời gian giảm xóc này, hắn đã nghĩ thông suốt “Vậy thì cùng đi đi, nếu có thể tìm được hai kiện bảo vật là tốt nhất!"

Lăng Vinh Nam mừng rỡ: “Đúng thế."

Hai người thương nghị một chút, đội ngũ của Lăng Vinh Nam từ Tây đi sang dông, cái gì cũng không tìm được —— lời này có thể tin , bởi vì nếu hắn có phát hiện, thì tiếng Ngọc khánh thứ hai đã sớm vang lên ở phía tây—— cho nên mọi người cũng không lãng phí thời gian thêm, quay ngược chiều đi theo hướng đông.

Phương hướng lại hợp ý của Ninh Tiểu Nhàn, nhưng đi theo một đám người tiến hành sưu tầm kiểu trải thảm thật sự quá chậm, trước hết nàng vẫn nên tự mình rời đi.

Trong có Bí cảnh có thể tìm được đồng bạn không có ác ý quá khó khăn rồi, Bàng Hải và Lăng Vinh Nam là người quen biết cũ, đoạn đường đi này xuống vừa nói vừa cười. Hai nhóm thủ hạ của bọn hắn đi cùng nhau, vẫn trầm mặc không nói, dù sao trước hôm nay bọn họ vẫn không quen biết nhau.

Ninh Tiểu Nhàn giả trang thành Hách Tinh, đi theo đại đội lớn vẫn buồn bực trong lòng, ánh mắt quét qua một buội cây khô ven đường , trong lòng mừng rỡ: “Cơ hội tới!" Từ trong lòng ngực lấy ra công cụ, bước nhanh về phía cây khô.

Người trong đội của Bàng Hải đối với cử động của nàng không thấy có gì lạ, Hách Tam Nương là cao thủ chế độc, tìm được chút độc vật hữu dụng thì có gì kỳ quái?

Cây này đã chết héo rồi, ở trong hoàn cảnh ươn ướt này, ngay cả cây khô cũng biến thành màu đen, nếu không phải mắt của nàng sáng, thật đúng là không dễ nhìn thấy bên trên cây khô có một buội cỏ nhỏ màu đen bám thật chặc vào.

Gốc cây cỏ nhỏ chỉ dài cỡ ngón giữa, cuống lá rất dài, ở phần đuôi chia ra bốn nhánh, mỗi một kẽ nhánh mọc hai tấm lá nhỏ hình quạt, bộ dáng rất giống hoa trinh nữ, nhưng cả gốc cây cỏ nhỏ đều có màu đậm như mực, ngay cả tia sáng đều không phản chiếu lại.

Vật này tại sao lại sinh trưởng ở chỗ này?

Lúc này, trong đội ngũ của Lăng Vinh Nam bỗng nhào ra một người, đi về hướng bên này, trên mặt đầy nụ cười, đến gần mới hỏi: “Hách Tam Nương? Đây là thực vật gì thế?"

Ninh Tiểu Nhàn trong lòng buồn bực, người này rõ ràng là bị phái tới theo dõi nàng. Nếu nói súng bắn chim đầu đàn, mới vừa rồi Bàng Hải đem nàng đẩy ra, đã lộ y thuật, đối phương liền cho người theo dõi mình. Nếu không mới vừa rồi dựa vào chuyện này, bỏ đi dễ dàng hơn nhiều.

“Hủ Tâm thảo." Nàng cẩn thận lấy gốc cây cỏ nhỏ, tận chức tận trách sắm tốt vai Hách Tam Nương ít nói ít lời  “Thực sự ăn vào sẽ nát tim nát bụng mà chết?"

Tim của người này rõ ràng đập mạnh và loạn nhịp: “Vậy ngươi còn. . . . ?" Chợt nhớ tới cô gái này là cao thủ dùng độc, không khỏi lùi một bước.

“Nếu chế thành Hủ Tâm tán, sẽ là độc dược tốt." Nàng vừa nói, vừa ngửa mặt lên nhe răng cười một tiếng với người này.

Bản thân Hách Tam Nương tướng mạo kỳ quái, xương gò má lại cao, nhìn qua rất âm trầm. Hiện tại nàng lại đứng ở bên cạnh độc thảo đáng sợ, nụ cười này, lộ ra một ngụm răng trắng, tăng thêm ba phần âm trầm.

Trong lòng người này cũng có chút bồn chồn, vội vàng ho một tiếng nói: “Tam nương, nhanh chóng đào cỏ này đi, bọn họ ở phía trước đã đi xa rồi."

Nàng vốn định đem người này hù dọa bỏ chạy, ai ngờ hắn lại tận trung với cương vị công tác quá. Như thế cũng tốt, tỷ tỷ tin tưởng lúc ngươi xuống Hoàng Tuyền cũng sẽ cẩn tuân bổn phận tẫn trách với quỷ sai.

“Đâu đơn giản như vậy? Vật này, da người nào đụng phải cũng sẽ trúng độc!" Tiếng nói của nàng khàng khàng, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một cây Ngọc đao nho nhỏ, đem bùn đất ở cạnh độc thảo dọn dẹp sạch sẻ từng chút một. Đào lấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bao gồm này Hủ Tâm thảo ở bên trong, quả thật không thể sử dụng đồ vật kim loại. Bình thời nếu gặp chuyện này nàng chỉ cầm Răng Nanh vung lên một cái là xong, nhưng bây giờ, nàng làm gì nguyện ý lộ ra vũ khí qua trọng chứ? Không thể làm gì khác hơn là lấy Ngọc đao dự bị ra.

Nàng cố ý trì hoãn thời gian, động tác vừa chậm vừa tinh tế, khiến người nam nhân ở bên cạnh gấp gần chết. Nhưng lòng người chính là như vậy, đối với  người biết dùng độc luôn luôn có mấy phần kiêng kỵ, vì vậy cũng không dám lên tiếng thúc dục nàng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại