Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 4 - Chương 156: Ngươi có thể chết hay không?
Trái tim của nàng chìm xuống, Trường Thiên cường đại như thế nào, nàng cũng hiểu rõ. Nếu ngay cả hắn cũng nói nàng không có cách nào tu tiên được, như vậy nàng đi theo con đường này rốt cuộc là để làm gì đây? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn cho nàng một hi vọng hư ảo hay sao? Dáng vẻ tràn đầy tự tin lúc đầu, chẳng lẽ chỉ để lừa gạt nàng?
Nàng nén sự bất an xuống, nhẹ nhàng nói: “Nói tiếp." Hắn nhất định còn có câu sau.
“Cho nên, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách có thể giúp được ngươi." Trường Thiên nhìn nàng, nói từng từ từng chữ, “Tu luyện thành yêu."
Nàng mấp máy môi, muốn mở miệng nói, lời nói như bị nghẹn lại: “Tu . . . . yêu?"
“Không sai. Tu theo loài người, ngươi vốn đã không có duyên. Ngươi vốn không phải người của thế giới này, hoàn toàn không có linh căn, không thể nào tu theo loài người thành chính quả. Duy chỉ có tu yêu, lại có thể!" Hắn ngạo nghễ nói, “Yêu tộc chưa bao giờ có linh căn, nhưng lại vẫn có thể tu được bản lĩnh thông thiên. Mặc dù ngươi không có thân thể cường hãn, nhưng nếu tham khảo phương pháp yêu tu, chưa chắc đã không thể đạt được thành tựu!"
“Chậm đã! Nếu ta tu yêu, có thể sử dụng pháp thuật sao?" Đường tu yêu, chính là luyện ra yêu lực, sau đó sử dụng pháp thuật của yêu tộc sao?
“Có thể!" Hắn nói như chém đinh chặt sắt, “Ta chắc chắn có thể giúp ngươi!"
Nàng lúng túng một hồi lâu, mới hỏi ra vấn đề mà bản thân sợ hãi nhất: “Như vậy ta sẽ biến thành yêu quái sao?"
Hắn lắc đầu, cho nàng một viên thuốc an thần: “Ngươi chỉ là tu hành yêu pháp, vẫn là con người. Bản chất và tâm tính của ngươi vẫn không thay đổi." Hắn cũng sẽ cố gắng để làm nàng không thay đổi.
“Nói đúng ra, là ta sử dụng pháp thuật của yêu quái, nhưng trên thực tế vẫn là một con người?" Nàng nghi ngờ nói, “Như vậy, từ trước đến giờ đã có ai thành công chưa?"
Lần này, hắn trầm mặc.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn hiểu, mình chính là một vật thí nghiệm.
Điều kỳ lạ là, nàng lại không hề giận hắn, giống như chuyện này, sâu trong lòng nàng vốn đã hiểu được.
Nàng chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Ta có mấy phần tỷ lệ sống sót?"
“Bốn phần!" Trường Thiên nhẹ nhàng nói. “Tôi thể xong, ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi biến đổi thể chất, tạo yêu mạch!"
Nàng gật đầu: “Ừ, bốn phần, thật không ít. Nhưng mà Trường Thiên, tại sao ngay từ đầu ngươi không nói cho ta biết?"
Hắn chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Lúc đầu ta chỉ cảm thấy không cần thiết để ngươi biết." Lúc đầu, nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn, sao hắn lại muốn cho nàng biết quá nhiều? Vậy mà trên đời này, vẫn còn có chuyện lâu ngày sinh tình này!
“Sau đó thì sao?"
“Sau đó. . . . . cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho ngươi biết." Bí quyết dẫn đường nàng đã nhanh chóng thành công. Theo lý thuyết thì nên sớm nói sự lợi hại bên trong cho nàng biết, nhưng mỗi lần hắn định nói chuyện này ra, lại nghĩ đến phản ứng của Ninh Tiểu Nhàn sau khi biết được chân tướng, lại hổ thẹn mà rút lui.
Hắn cũng biết mình làm như vậy là không đúng. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy sự tức giận và khinh bỉ của nàng, nhất là lúc đối mặt với hắn.
Hắn sợ mình sẽ nổi giận sao? Trường Thiên luôn luôn lãnh khốc cũng biết sợ đúng không? Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, có phải là mình nên vui vẻ không?
“Còn có chuyện gì mà ta không biết nữa không?"
Trường Thiên quả nhiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Không có!"
Nàng dùng mũi chân vẽ trên mặt đất mấy vòng tròn, vẽ một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói: “Sau này, những chuyện có liên quan đến ta không cho phép lừa gạt ta nữa!"
Hắn kinh ngạc nhìn: “Ngươi không tức giận?"
“Tức giận, tức giận chứ sao không?" Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói: “Nhưng tức giận có tác dụng gì sao? Nếu ta đã đi tới Lôi châu này, phía sau còn có truy binh, cũng không thể quay đầu lại, vậy còn không bằng cứ tiếp tục đi về phía trước."
Hắn đưa mắt nhìn nàng thật lâu, mới nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Thật xin lỗi."
********************
Những ngày tiếp theo, lại thuận lợi đến mức khiến cho người ta không thể tin được. Nhưng mà Lôi Châu ẩm ướt, nhiều núi nhiều mây, ban ngày trời trong mây sáng, ban đêm lại thường xuyên mưa dầm triền miên. May mà chỗ nàng ở buổi tối không bị dính mưa.
Mang đồ dùng về nhà gỗ nhỏ, nàng sắp đặt chúng trong phòng. Rốt cục nàng cũng có giường có thể thoải mái nằm ngủ, có giường êm để nằm đọc sách. Thậm chí nàng còn nhổ một gốc cỏ huân hương bên đường mang vào phòng, trồng giàn hoa, loại cây cỏ tầm thường này có thể an thần trợ giấc ngủ, buông lỏng tinh thần, nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Nàng không biết, vừa hay mưa dày đặc lại giúp nàng xóa đi dấu vết, tạo thành cản trở thật lớn cho truy binh.
Nhưng nàng không vui vẻ được đến đâu, vì———–Trường Thiên ngã bệnh.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần mấy lần, thường xuyên hơn lúc trước. Có khi nàng ở bên ngoài ngục, nghĩ đến vấn đề muốn hỏi hắn, Trường Thiên từ trước đến giờ có gì đáp nấy, lúc này lại không nghe thấy giọng nói đâu cả. Nàng lo lắng đi vào trong Thần Ma ngục, phát hiện hắn chống một tay, lại đang lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Hắn vốn tuấn mỹ, tư thế ngủ cũng rất đẹp trai. Ninh Tiểu Nhàn ngây ngốc nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy không bình thường. Yêu quái vốn có thể chất khác con người, giấc ngủ vốn rất ngắn ngủi. Với thân thể bán yêu của Ôn Lương Vũ cũng có tinh thần sức khỏe dồi dào, không cần ngủ, huống chi là đại thần thông như Trường Thiên? Từ lúc nàng biết Trường Thiên đến nay, hắn dường như chưa từng ngủ bao giờ. Hơn nữa hắn cũng đã nói, kể từ sau khi tu luyện, dù là người hay yêu, đều lấy điều tức nhập định thay thế cho giấc ngủ.
Hiện tại, hắn lại đang ngủ thiếp đi giống y như con người, đây nhất định không phải chuyện tốt!
Ôn Lương Vũ đang trông coi Tức Nhưỡng ở tầng thứ năm. Nàng không dám đánh thức Trường Thiên, đi chầm chậm về phía Cùng Kỳ, cong môi lên để nói, không gây ra tiếng động hỏi nó: “Hắn sao vậy?"
Cùng Kỳ không dám nói lời nào. Nó vốn là khí linh dùng máu huyết của ác thú Cùng Kỳ vẽ trên lò luyện đan, vò đầu bứt tai hồi lâu, mới tản ra hình dáng, tụ trên lò luyện đan hai chữ to: “Suy yếu."
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng tâm tình của nàng trong nháy mắt liền chìm xuống đáy.
“Hắn sẽ như thế nào?" Có thể chết hay không?
Từ chết này, dường như cách Trường Thiên rất xa xôi. Cho dù hắn bây giờ đang bị khóa ở cây đại trụ này, cho đến giờ vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, lưng vẫn luôn thẳng tắp, bất luận là nàng kinh hoảng như thế nào, sợ hãi ra sao, chỉ cần nhìn thấy hắn, lập tức có thêm dũng khí.
Hắn như vậy, cũng sẽ chết đi sao?
Cùng Kỳ lúc này viết nhiều chữ, cho nên từng chữ đều cực kỳ nhỏ: “Rơi vào giấc ngủ dài."
“Bản năng của Ba Xà, ngủ dài để kéo dài mệnh." Nó đợi nàng dọc xong, mới hóa thành dòng chữ khác còn nhỏ hơn: “Trong lúc hôn mê, năm giác quan mất hết, bất động không nghe thấy, không nói được."
Vậy tức là nói, trong lúc nghỉ ngơi, Trường Thiên không thể cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì bên ngoài, bao gồm cả nàng.
“Nếu không bổ sung, cuối cùng sẽ tiêu tán." Nó giống như sợ nàng không hiểu được, ngay sau đó lại nói: “Sau khi thần thức biến mất, thân thể biến thành hư không."
Biến thành hư không! Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì quỳ xuống. Ý của Cùng Kỳ là, chỉ cần Trường Thiên chết đi là sẽ hồn phi phách tán, ngay cả hồn phách hài cốt cũng không còn sao? Hắn ở trong Thần Ma ngục này đau khổ nhẫn nại ba vạn năm, cũng chỉ muốn tìm một đường thoát, cứ thế mà ấm ức chết đi, tuyệt đối không phải là hắn!
Trường Thiên từng nói, hắn còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa. Cho đến khi người phàm như nàng biến thành xương khô, hắn vẫn còn có thể sống khỏe mạnh. Nhưng ngay sau đó, vừa mới đi về phía Tây được mấy bước, hắn đã như đèn cạn dầu, nguyên nhân trong đó, còn cần phải nghĩ nữa sao?
Nàng lắc đầu, bắt mình phải nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Tự oán bản thân mình cũng vô dụng, trước mắt quan trọng nhất là, nàng nên làm như thế nào, mới có thể cứu được hắn?
Nàng chém đinh chặt sắt nói bốn chữ: “Ta muốn cứu hắn!"
Nhưng lúc này Cùng Kỳ lại trầm mặc. Ngay cả nó cũng không biết có cách gì có thể giúp Trường Thiên cung cấp một lượng linh lực cực lớn, để duy trì chức năng sự sống trong cơ thể hắn.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Giọng của Trường Thiên vang lên, tại không gian trống trải này vang vọng rất lớn.
Cùng Kỳ trong nháy mắt biến về hình dạng con cọp trên lò luyện đan, mà Ninh Tiểu Nhàn thì chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng hắn nói: “Sao không nói cho ta biết, ngươi bây giờ đã hư nhược đến như vậy?"
Hắn luyện chế Răng Nanh cho nàng, luyện đan cho nàng, chữa thương cho nàng, còn làm cái thuật hoán huyết nghịch thiên kia cho Ôn Lương Vũ. Trường Thiên từng nói, Trói Long Tác sẽ áp chế pháp thuật của hắn đến mức thấp nhất. Như vậy, để làm được tất cả, hắn cần phải cố gắng bao nhiêu đây?"
“Cũng chỉ là nghỉ ngơi thôi mà." Sắc mặt Trường Thiên giãn ra, thậm chí khóe miệng còn cong lên: “Làm sao, ta không thể ngủ à?"
Hắn rất ít khi dùng giọng điệu cười đùa đó để nói, nhưng nàng lại cảm thấy mũi cay cay, trước mắt mờ mịt: “Cần gì gạt ta! Mấy ngày trước không phải ngươi đã đồng ý với ta, phàm là chuyện có liên quan đến ta, tuyệt đối sẽ không giấu diếm ta nữa!"
Hắn từ từ che dấu nụ cười, nhìn nàng thật sâu, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Ngươi chớ nghe Cùng Kỳ nói nhảm, ta không có việc gì, nhất định có thể đi về phía Tây cùng ngươi đến đích."
Nàng khịt mũi một cái: “Thật không?"
“Bổn quân trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh!"
Nếu không thể cùng nàng đi đến đích, hắn nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho nàng, làm cho nàng có thể sống thoải mái giàu có trong thời loạn thế này.
Ninh Tiểu Nhàn nín khóc mỉm cười, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định. Sự thật vốn đã chứng minh, nam nhân là sinh vật mà dù đánh gẫy răng cửa cũng phải nuốt vào trong, tuyệt đối không thể nhẹ dạ tin hắn như vậy.
Nếu không có hắn, con đường đi về phía Tây này còn ý nghĩa gì nữa? Nàng nhất định phải tìm cho được biện pháp giải quyết.
Một ngày kia, nhất định sẽ đi đến đích.
Ngũ đại liên trì (năm sông nối liền). Kênh rạch chằng chịt trải rộng khắp Lôi châu, mà ở chính giữa, chính là khởi nguồn của hệ thống sông ngòi của Lôi châu.
Nói là “trì", thật ra thì cũng chỉ là “hồ" vô cùng khổng lồ. Năm cái hồ này tương tự nhau, dòng nước thông nhau, diện tích của chúng đã chiếm một phần năm cả Lôi châu!
Nàng lần đầu tiên hiểu được, cái gì gọi là"Mênh mông cuồn cuộn, không bờ không bến", cái gì gọi là “Ánh bình minh đến, muôn hình vạn trạng". Trước mặt hồ nước yên ả, mênh mông vô bờ, mặt nước mênh mang, như vừa có năng lực tạo nên trời đất, lại vừa có thể hủy diệt trời đất.
Nàng đứng bên bờ cái hồ lớn nhất trong năm hồ nhìn ra phía xa, ở xa xa trời và nước giao nhau, không biết bến bờ là nơi nào. Trong hồ chợt có con cá nhảy lên, bay một vòng không chút ngần ngại, hiện ra sức sống dạt dào. Hôm nay, trong lúc hòa mình cùng phong cảnh, dưới bầu trời trong, cảnh quan xanh biếc một mảnh, làm tim nàng đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, khó có thể diễn đạt thành lời.
Ở trước sức mạnh tự nhiên to lớn, loài người thật nhỏ bé! Vào giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao con người, yêu quái, liều mạng cũng muốn đắc đạo thành tiên. Bởi vì chỉ có như thế, mới không lộ ra sự kém cỏi vô lực trước tự nhiên, chỉ có như thế, mới không giống như loài kiến bé nhỏ bị nhấn chìm trước sóng nước mênh mông cuồn cuộn này.
Nàng nén sự bất an xuống, nhẹ nhàng nói: “Nói tiếp." Hắn nhất định còn có câu sau.
“Cho nên, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách có thể giúp được ngươi." Trường Thiên nhìn nàng, nói từng từ từng chữ, “Tu luyện thành yêu."
Nàng mấp máy môi, muốn mở miệng nói, lời nói như bị nghẹn lại: “Tu . . . . yêu?"
“Không sai. Tu theo loài người, ngươi vốn đã không có duyên. Ngươi vốn không phải người của thế giới này, hoàn toàn không có linh căn, không thể nào tu theo loài người thành chính quả. Duy chỉ có tu yêu, lại có thể!" Hắn ngạo nghễ nói, “Yêu tộc chưa bao giờ có linh căn, nhưng lại vẫn có thể tu được bản lĩnh thông thiên. Mặc dù ngươi không có thân thể cường hãn, nhưng nếu tham khảo phương pháp yêu tu, chưa chắc đã không thể đạt được thành tựu!"
“Chậm đã! Nếu ta tu yêu, có thể sử dụng pháp thuật sao?" Đường tu yêu, chính là luyện ra yêu lực, sau đó sử dụng pháp thuật của yêu tộc sao?
“Có thể!" Hắn nói như chém đinh chặt sắt, “Ta chắc chắn có thể giúp ngươi!"
Nàng lúng túng một hồi lâu, mới hỏi ra vấn đề mà bản thân sợ hãi nhất: “Như vậy ta sẽ biến thành yêu quái sao?"
Hắn lắc đầu, cho nàng một viên thuốc an thần: “Ngươi chỉ là tu hành yêu pháp, vẫn là con người. Bản chất và tâm tính của ngươi vẫn không thay đổi." Hắn cũng sẽ cố gắng để làm nàng không thay đổi.
“Nói đúng ra, là ta sử dụng pháp thuật của yêu quái, nhưng trên thực tế vẫn là một con người?" Nàng nghi ngờ nói, “Như vậy, từ trước đến giờ đã có ai thành công chưa?"
Lần này, hắn trầm mặc.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn hiểu, mình chính là một vật thí nghiệm.
Điều kỳ lạ là, nàng lại không hề giận hắn, giống như chuyện này, sâu trong lòng nàng vốn đã hiểu được.
Nàng chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Ta có mấy phần tỷ lệ sống sót?"
“Bốn phần!" Trường Thiên nhẹ nhàng nói. “Tôi thể xong, ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi biến đổi thể chất, tạo yêu mạch!"
Nàng gật đầu: “Ừ, bốn phần, thật không ít. Nhưng mà Trường Thiên, tại sao ngay từ đầu ngươi không nói cho ta biết?"
Hắn chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Lúc đầu ta chỉ cảm thấy không cần thiết để ngươi biết." Lúc đầu, nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn, sao hắn lại muốn cho nàng biết quá nhiều? Vậy mà trên đời này, vẫn còn có chuyện lâu ngày sinh tình này!
“Sau đó thì sao?"
“Sau đó. . . . . cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho ngươi biết." Bí quyết dẫn đường nàng đã nhanh chóng thành công. Theo lý thuyết thì nên sớm nói sự lợi hại bên trong cho nàng biết, nhưng mỗi lần hắn định nói chuyện này ra, lại nghĩ đến phản ứng của Ninh Tiểu Nhàn sau khi biết được chân tướng, lại hổ thẹn mà rút lui.
Hắn cũng biết mình làm như vậy là không đúng. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy sự tức giận và khinh bỉ của nàng, nhất là lúc đối mặt với hắn.
Hắn sợ mình sẽ nổi giận sao? Trường Thiên luôn luôn lãnh khốc cũng biết sợ đúng không? Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, có phải là mình nên vui vẻ không?
“Còn có chuyện gì mà ta không biết nữa không?"
Trường Thiên quả nhiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Không có!"
Nàng dùng mũi chân vẽ trên mặt đất mấy vòng tròn, vẽ một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói: “Sau này, những chuyện có liên quan đến ta không cho phép lừa gạt ta nữa!"
Hắn kinh ngạc nhìn: “Ngươi không tức giận?"
“Tức giận, tức giận chứ sao không?" Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói: “Nhưng tức giận có tác dụng gì sao? Nếu ta đã đi tới Lôi châu này, phía sau còn có truy binh, cũng không thể quay đầu lại, vậy còn không bằng cứ tiếp tục đi về phía trước."
Hắn đưa mắt nhìn nàng thật lâu, mới nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Thật xin lỗi."
********************
Những ngày tiếp theo, lại thuận lợi đến mức khiến cho người ta không thể tin được. Nhưng mà Lôi Châu ẩm ướt, nhiều núi nhiều mây, ban ngày trời trong mây sáng, ban đêm lại thường xuyên mưa dầm triền miên. May mà chỗ nàng ở buổi tối không bị dính mưa.
Mang đồ dùng về nhà gỗ nhỏ, nàng sắp đặt chúng trong phòng. Rốt cục nàng cũng có giường có thể thoải mái nằm ngủ, có giường êm để nằm đọc sách. Thậm chí nàng còn nhổ một gốc cỏ huân hương bên đường mang vào phòng, trồng giàn hoa, loại cây cỏ tầm thường này có thể an thần trợ giấc ngủ, buông lỏng tinh thần, nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Nàng không biết, vừa hay mưa dày đặc lại giúp nàng xóa đi dấu vết, tạo thành cản trở thật lớn cho truy binh.
Nhưng nàng không vui vẻ được đến đâu, vì———–Trường Thiên ngã bệnh.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần mấy lần, thường xuyên hơn lúc trước. Có khi nàng ở bên ngoài ngục, nghĩ đến vấn đề muốn hỏi hắn, Trường Thiên từ trước đến giờ có gì đáp nấy, lúc này lại không nghe thấy giọng nói đâu cả. Nàng lo lắng đi vào trong Thần Ma ngục, phát hiện hắn chống một tay, lại đang lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Hắn vốn tuấn mỹ, tư thế ngủ cũng rất đẹp trai. Ninh Tiểu Nhàn ngây ngốc nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy không bình thường. Yêu quái vốn có thể chất khác con người, giấc ngủ vốn rất ngắn ngủi. Với thân thể bán yêu của Ôn Lương Vũ cũng có tinh thần sức khỏe dồi dào, không cần ngủ, huống chi là đại thần thông như Trường Thiên? Từ lúc nàng biết Trường Thiên đến nay, hắn dường như chưa từng ngủ bao giờ. Hơn nữa hắn cũng đã nói, kể từ sau khi tu luyện, dù là người hay yêu, đều lấy điều tức nhập định thay thế cho giấc ngủ.
Hiện tại, hắn lại đang ngủ thiếp đi giống y như con người, đây nhất định không phải chuyện tốt!
Ôn Lương Vũ đang trông coi Tức Nhưỡng ở tầng thứ năm. Nàng không dám đánh thức Trường Thiên, đi chầm chậm về phía Cùng Kỳ, cong môi lên để nói, không gây ra tiếng động hỏi nó: “Hắn sao vậy?"
Cùng Kỳ không dám nói lời nào. Nó vốn là khí linh dùng máu huyết của ác thú Cùng Kỳ vẽ trên lò luyện đan, vò đầu bứt tai hồi lâu, mới tản ra hình dáng, tụ trên lò luyện đan hai chữ to: “Suy yếu."
Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng tâm tình của nàng trong nháy mắt liền chìm xuống đáy.
“Hắn sẽ như thế nào?" Có thể chết hay không?
Từ chết này, dường như cách Trường Thiên rất xa xôi. Cho dù hắn bây giờ đang bị khóa ở cây đại trụ này, cho đến giờ vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, lưng vẫn luôn thẳng tắp, bất luận là nàng kinh hoảng như thế nào, sợ hãi ra sao, chỉ cần nhìn thấy hắn, lập tức có thêm dũng khí.
Hắn như vậy, cũng sẽ chết đi sao?
Cùng Kỳ lúc này viết nhiều chữ, cho nên từng chữ đều cực kỳ nhỏ: “Rơi vào giấc ngủ dài."
“Bản năng của Ba Xà, ngủ dài để kéo dài mệnh." Nó đợi nàng dọc xong, mới hóa thành dòng chữ khác còn nhỏ hơn: “Trong lúc hôn mê, năm giác quan mất hết, bất động không nghe thấy, không nói được."
Vậy tức là nói, trong lúc nghỉ ngơi, Trường Thiên không thể cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì bên ngoài, bao gồm cả nàng.
“Nếu không bổ sung, cuối cùng sẽ tiêu tán." Nó giống như sợ nàng không hiểu được, ngay sau đó lại nói: “Sau khi thần thức biến mất, thân thể biến thành hư không."
Biến thành hư không! Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì quỳ xuống. Ý của Cùng Kỳ là, chỉ cần Trường Thiên chết đi là sẽ hồn phi phách tán, ngay cả hồn phách hài cốt cũng không còn sao? Hắn ở trong Thần Ma ngục này đau khổ nhẫn nại ba vạn năm, cũng chỉ muốn tìm một đường thoát, cứ thế mà ấm ức chết đi, tuyệt đối không phải là hắn!
Trường Thiên từng nói, hắn còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa. Cho đến khi người phàm như nàng biến thành xương khô, hắn vẫn còn có thể sống khỏe mạnh. Nhưng ngay sau đó, vừa mới đi về phía Tây được mấy bước, hắn đã như đèn cạn dầu, nguyên nhân trong đó, còn cần phải nghĩ nữa sao?
Nàng lắc đầu, bắt mình phải nuốt nước mắt chảy ngược vào trong. Tự oán bản thân mình cũng vô dụng, trước mắt quan trọng nhất là, nàng nên làm như thế nào, mới có thể cứu được hắn?
Nàng chém đinh chặt sắt nói bốn chữ: “Ta muốn cứu hắn!"
Nhưng lúc này Cùng Kỳ lại trầm mặc. Ngay cả nó cũng không biết có cách gì có thể giúp Trường Thiên cung cấp một lượng linh lực cực lớn, để duy trì chức năng sự sống trong cơ thể hắn.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Giọng của Trường Thiên vang lên, tại không gian trống trải này vang vọng rất lớn.
Cùng Kỳ trong nháy mắt biến về hình dạng con cọp trên lò luyện đan, mà Ninh Tiểu Nhàn thì chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng hắn nói: “Sao không nói cho ta biết, ngươi bây giờ đã hư nhược đến như vậy?"
Hắn luyện chế Răng Nanh cho nàng, luyện đan cho nàng, chữa thương cho nàng, còn làm cái thuật hoán huyết nghịch thiên kia cho Ôn Lương Vũ. Trường Thiên từng nói, Trói Long Tác sẽ áp chế pháp thuật của hắn đến mức thấp nhất. Như vậy, để làm được tất cả, hắn cần phải cố gắng bao nhiêu đây?"
“Cũng chỉ là nghỉ ngơi thôi mà." Sắc mặt Trường Thiên giãn ra, thậm chí khóe miệng còn cong lên: “Làm sao, ta không thể ngủ à?"
Hắn rất ít khi dùng giọng điệu cười đùa đó để nói, nhưng nàng lại cảm thấy mũi cay cay, trước mắt mờ mịt: “Cần gì gạt ta! Mấy ngày trước không phải ngươi đã đồng ý với ta, phàm là chuyện có liên quan đến ta, tuyệt đối sẽ không giấu diếm ta nữa!"
Hắn từ từ che dấu nụ cười, nhìn nàng thật sâu, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Ngươi chớ nghe Cùng Kỳ nói nhảm, ta không có việc gì, nhất định có thể đi về phía Tây cùng ngươi đến đích."
Nàng khịt mũi một cái: “Thật không?"
“Bổn quân trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh!"
Nếu không thể cùng nàng đi đến đích, hắn nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho nàng, làm cho nàng có thể sống thoải mái giàu có trong thời loạn thế này.
Ninh Tiểu Nhàn nín khóc mỉm cười, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định. Sự thật vốn đã chứng minh, nam nhân là sinh vật mà dù đánh gẫy răng cửa cũng phải nuốt vào trong, tuyệt đối không thể nhẹ dạ tin hắn như vậy.
Nếu không có hắn, con đường đi về phía Tây này còn ý nghĩa gì nữa? Nàng nhất định phải tìm cho được biện pháp giải quyết.
Một ngày kia, nhất định sẽ đi đến đích.
Ngũ đại liên trì (năm sông nối liền). Kênh rạch chằng chịt trải rộng khắp Lôi châu, mà ở chính giữa, chính là khởi nguồn của hệ thống sông ngòi của Lôi châu.
Nói là “trì", thật ra thì cũng chỉ là “hồ" vô cùng khổng lồ. Năm cái hồ này tương tự nhau, dòng nước thông nhau, diện tích của chúng đã chiếm một phần năm cả Lôi châu!
Nàng lần đầu tiên hiểu được, cái gì gọi là"Mênh mông cuồn cuộn, không bờ không bến", cái gì gọi là “Ánh bình minh đến, muôn hình vạn trạng". Trước mặt hồ nước yên ả, mênh mông vô bờ, mặt nước mênh mang, như vừa có năng lực tạo nên trời đất, lại vừa có thể hủy diệt trời đất.
Nàng đứng bên bờ cái hồ lớn nhất trong năm hồ nhìn ra phía xa, ở xa xa trời và nước giao nhau, không biết bến bờ là nơi nào. Trong hồ chợt có con cá nhảy lên, bay một vòng không chút ngần ngại, hiện ra sức sống dạt dào. Hôm nay, trong lúc hòa mình cùng phong cảnh, dưới bầu trời trong, cảnh quan xanh biếc một mảnh, làm tim nàng đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, khó có thể diễn đạt thành lời.
Ở trước sức mạnh tự nhiên to lớn, loài người thật nhỏ bé! Vào giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao con người, yêu quái, liều mạng cũng muốn đắc đạo thành tiên. Bởi vì chỉ có như thế, mới không lộ ra sự kém cỏi vô lực trước tự nhiên, chỉ có như thế, mới không giống như loài kiến bé nhỏ bị nhấn chìm trước sóng nước mênh mông cuồn cuộn này.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian