Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 3 - Chương 74: Đánh cuộc đấu, một cuộc định sinh tử
“Cái đám ngốc này!" Đặng Hạo nhìn đám thủ hạ cực kỳ kinh ngạc ở trước mắt, không nhịn được nhắm mắt lại “Bày ra loại sắc mặt này chính là hướng Lang hành thương đội thừa nhận chúng ta chính là người giết hùng yêu rồi!"
“Không biết." Hắn đè xuống giận dữ nói, “Mặc dù hùng yêu là chúng ta giết, đó cũng là con mồi của chúng ta, các ngươi lại muốn như thế nào?"
La Hữu mỉm cười nói: “Ngươi nói như vậy có thể coi là không hiền hậu rồi chúng ta hay là dựa theo quy tắc của thương đội mà tới đây đi."
Quy củ của thương đội? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ. . . . . .
Ngôn tiên sinh bên cạnh quay đầu thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng liền thấp giọng nói: “Thương đội ở thời điểm khó mà quyết định được sở hữu của hàng hóa hoặc là con mồi thì có thể thông qua phương thức tỷ đấu để tiến hành, chỉ một cuộc định thắng bại, người thắng lấy đi hàng hóa cùng với tiền bạc trước đó đã định trước, đây chính là quy tắc."
“Quá không hợp lý rồi!" Quả nhiên cùng nàng nghĩ đến không sai biệt lắm. Cãi vã cũng không có hiệu quả, không phải là sẽ so sánh xem nắm đấm của ai lớn hơn hay sao, quy củ này ở giữa cũng lộ ra khí tức thổ phỉ, có thể nói là logic của lưu manh. Lúc này âm thanh của Trường Thiên truyền tới, không thể che hết ba phần nụ cười: “Thì ra là cái quy tắc này, loài người cũng đã học xong rồi ."
Xem ra yêu quái ra khỏi cửa bình thường cũng đều làm như vậy.
Ngôn tiên sinh nhẹ giọng nói tiếp : “Quy tắc vốn là do người định, chỉ phục tùng ý chỉ của người mạnh nhất, không quan trọng là có hợp lý hai không." Lời này không biết là trả lời nàng, hay là trả lời Trường Thiên. Nàng chỉ cảm thấy trái tim giật thót , Cực kỳ không thoải mái.
Đặng Hạo nghiêm mặt nói: “Chúng ta cần gì phải dùng tới quy tắc của thương đội, mời trở về đi, nếu không đội ngũ phía sau lập tức xung đột vũ trang!" Đặng Hạo là đầu lĩnh, đám người Đặng Hạo rốt cục cũng tính toán trở mặt, mọi người của thương đội Vân Hổ vốn cũng không phải là lương dân gì, đã đình chỉ một ngụm hờn dỗi lâu rồi, giờ phút này rốt cục có thể vén tay áo lên đánh cho nên tiếng chuông vừa kêu lên thì liền rút ra vũ khí tùy thân của mọi người, đám người đối diện làm sao sẽ chịu yếu thế ?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh trăng sáng ngời chiếu lên trên nơi trú quân, bên trong vũ khí tỏa ánh sáng lập lòe vô cùng đoạt ánh mắt mọi người.
“Người dẫn đầu có hỏa khí thật lớn a, sao lại không định xong tiền thì hãy quyết định?" La Hữu nói xong, đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra một vật.
Đều nói"ánh sao tỏa ánh sáng óng ánh có thể cùng tranh nhau phát sáng cùng với ánh trăng " , nhưng vật trong tay của hắn vô cùng mượt mà thánh khiết lại sáng trong. Ánh sáng tỏa ra cũng không thua ánh trăng ở trên trời.
Dạ minh châu, hơn nữa còn lớn như một quả trứng chim bồ câu, ở trong tay của hắn quay vài vòng rồi vững vàng dừng lại ở dưới ánh mắt của mọi người.
Những người thương nhân ở chỗ này đi lại nhiều năm, chỉ nhìn một cái liền nhìn ra được hạt châu này chính là đồ vật trân quý, người của thương đội vân hổ lại càng biết rõ, bọn họ đã có ít nhất hai năm rồi không vận chuyển được mặt hàng tốt như vậy rồi, nếu là thắng được trận tỷ đấu này thì trang bị đội hình đội ngũ cho cả đội cũng có thể tăng thêm một chút vũ khí trong tay ở lần kế tiếp, vũ khí trong tay cũng sẽ tốt hơn, thậm chí có thể đổi lại một đầu bếp tới thay thế cho Lưu, để hắn không cần phải ngày ngày làm súp ăn nữa, mà có thể trở về làm đầu bếp của hắn
La Hữu nhìn sắc mặt của bọn hắn cũng biết người trong thương đội vân hổ đã động tâm. Hạt châu này thật sự là quá quý trọng, bên cạnh có người muốn khuyên can lại bị hắn giơ tay ngăn lại.: “Đây là dạ minh châu được làm ở quần đảo Bích Ba thuộc Đông Bắc bộ, không chỉ có công hiệu tích trần trừ tà mà người chết ngậm ở trong miệng còn có thể bảo vệ cho thi thể không bị hủ hóa, là bảo vật thật sự. Ta liền dùng nó để làm tiền đặc cược, đánh cuộc những món đồ mà các ngươi lấy được ở trên người hùng yêu.
Sau đó hắn liền bổ sung thêm một câu: “Một cuộc định thắng bại, sinh tử không cần bàn!" Minh châu ở trong tay hắn chuyển động, từng tia sáng soi ở trên mặt của Đặng Hạo, khiến cho những người ở sau không khỏi cảm thấy có chút chói mắt.
Đặng Hạo đi buôn bán nhiều năm, nhãn lực giám định bảo vật rất tốt, chỉ cần liếc qua liền thấy giá trị con người của vật này ít nhất đã ở trên chín ngàn lạng bạc trở lên, nếu như bắt được ở trong trung tâm khu vực nội địa có thể đem đi bán đấu giá, giá bán có thể còn cao hơn tới bốn thành chưa biết chừng, mà da gấu ở trong tay mình cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng, hùng đan cũng chỉ có được tài nghệ của Trúc Cơ kỳ , cũng chỉ có móng vuốt dấu là không có tổn hao gì, ba thứ hợp lại nhiều nhất cũng chỉ bán được sáu ngàn lượng, đối phương đã lấy ra minh châu này liền đảm đương làm tiền đặt cuộc, đã là rất có thành ý.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của thủ hạ dưới trướng mình đã hoàn toàn bị minh châu này hấp dẫn, làm một lãnh đạo hợp cách, hắn hiểu được lúc nào phải chuyên quyền độc đoán, còn lúc nào thì phải thuận theo lòng người, vì vậy không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi nói: " Được, chúng ta so tài!" Lập tức từ trên xe ngựa cởi xuống một chiếc bọc được bao lại cực kỳ cẩn thận , sau khi mở da gấu ra thì một cỗ máu tanh tràn ngập sang bốn phía.
Mấy ngày nay khí trời không tốt, hắn vẫn còn chưa có cơ hội đi xử lý da gấu nên không thể làm gì khác là bọc lại thật cẩn thận, tránh cho mùi máu tươi dẫn dụ tới những yêu quái khác, vì vậy liền lấy nội đan từ trong ngực ra cùng với móng vuốt gấu bày ở bên cạnh tảng đá lớn trên đầu nói: “Đều ở nơi này."
“Lại khác xa tới như vậy?" La Hữu ngẩn ra, hiển nhiên bị hai thứ đồ khó coi này làm cho chấn kinh rồi, thanh âm đều vang lên rất cao.
Đặng Hạo tức giận nói: “Trên thân kiếm kia của công tử các ngươi có bôi kịch độc, trừ ba thứ này ra thì những thứ khác cũng đều bị ô nhiễm, căn bản không thể lấy ra dùng được!" Thương đội vân hổ mới là khổ chủ a, giao ra cùng với thu hoạch căn bản là kém xa, đối diện với đám người chính mình làm chuyện tốt kia, vậy mà còn mang theo ý chất vấn, thật không biết làm sao để luyện thành da mặt dầy như vậy.
La Hữu nhất thời cứng họng, trong lòng âm thầm ảo não. Một con Hùng yêu trưởng thành như vậy, có giá trị con người có thể đạt tới một vạn hai, nhưng đó là đem da thịt cùng với mật gấu và nội đan toàn bộ đều tính toán vào bên trong, không nghĩ tới độc trên kiếm của tán tu lại lợi hại như vậy , thế nhưng đem một con gấu làm ô nhiễm tới trình độ rớt giá thảm hại, sớm biết như thế thì không nên lấy dạ minh châu trân quý ra để làm tiền đánh cuộc.
Đám người ngừng lại trừng xuống, hắn cũng không tiện bội ước nên không thể làm gì khác hơn là nặng nề “hừ" một tiếng, xoay người cung kính nói: “Xin Hoắc chân nhân tới giúp ta một tay." Hắn cũng không ngu, thương đội Vân Hổ chỉ chết một người liền thu thập được hùng yêu này, những người ở trong doanh trướng này thoạt nhìn người người đều có thân thể khỏe mạnh, hiển nhiên nhiều nhất chỉ là có chút vết thương nhẹ nên thực lực toàn thân không thể khinh thường, vừa là đánh cuộc đấu thì nhất định phải mời ra người có thực lực cường đại nhất ra tay mới có thể có được mười phần thắng.
Từ bên trong đám người có một nam tử trung niên đi ra từ phía sau, người này có khuôn mặt dài nhỏ, xương gò má hai bên cao vút, sắc mặt khẽ biến thành đen, ở nơi sơn dã này vẫn mặc đạo bào rộng thùng thình, một trang phục tu sĩ. Đám người thương đội Vân Hổ không biết rõ được nội tình, nhưng người của thương hành Lang hành đều mang theo sắc mặt cung kính, đây chính là tán tu đã đả thương hùng yêu rồi. Công tử Như Phi của chấp sự đột nhiên bất tỉnh mới làm phân tán lực chú ý của hắn, nếu không thì yêu quái kia vô luận như thế nào cũng đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tu sĩ? Trong thương đội Vân hổ từ trên xuống dưới đều thay đổi sắc mặt, đối phương gọi tu sĩ ra cùng với đám người phàm bên mình đánh nhau giống như chơi game onlie thời điểm đối thủ đột nhiên mở máy gian lận, đây là so sánh với bàn tay vàng còn muốn nghịch thiên hơn ha, đây là tiết tấu muốn ngược đãi đến chết sao ? khó trách đám người La Hữu này dám lấy ra dạ minh châu quý trọng như thế, thì ra là chắc chắn rằng mình sẽ không thua, lập tức có mấy người tình tình nóng nảy liền mở miệng mắng lên.
Những kẻ hán tử thô lỗ này mắng chửi người còn có thể phun ra được những lời sạch sẽ gì, tự nhiên là mắng đủ mọi lời lẽ, hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông của người ta còn ngại nhẹ. Ninh Tiểu Nhàn tự nhận là quan niệm cởi mở,là cô nương thời thượng hiếm thấy mà nghe được hai câu cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai, lúc này thì tu sĩ kia cũng trừng lớn hai mắt, trường kiếm ở trên người vang lên một trận liền cứng rắn đem những lời nói ô uế này đè xuống.
Sắc mặt của Đặng Hạo cũng không có bao nhiêu biến hóa, Lang hành thương hội tiếng xấu vang xa, trước mặt họ La này hiển nhiên chính là người phát ngôn trong nhóm , cho dù có người nói cho hắn biết người của cái thương hành này che mặt làm đạo phỉ hắn cũng không thấy bất ngờ, hắn trầm ngâm trong chốc lát mới ở dưới sự thúc giục không nhịn được của La Hữu mà thấp giọng nói: “Tiếu tử, trận này ngươi tới đánh đi."
Thành viên của Lang hành thương đội nhất thời đưa ánh mắt đồng tìn nhìn tới đám người đối diện để tìm kiếm tên tiểu tử xui xẻo kia, khi bọn hắn nhìn ra thì một lời này của hắn chính là quyết định kỳ chết của người ta rồi, lại thấy ở trên ngọn cây đang che bóng có một người nhảy xuống, hướng tới nơi này từ từ đi tới. Người này có vóc người trung đẳng, diện mạo bình thường, đi trên đường cũng giẫm tới lá rụng vang lên sào sạt, quả thực là từ đầu tới chân không có nửa điểm gì đặc biệt : chỗ."Chẳng lẽ kẻ dẫn đầu này đã vò mẻ lại còn sứt, nghĩ tới dù sao đánh cũng không lại nên dứt khoát tìm một kẻ vô dụng tới để đi tìm cái chết?"
Sắc mặt của Tu sĩ Hoắc chân nhân kia thế nhưng hơi đổi, trên cây từ đầu tới cuối đều có một người nhưng hắn lại không hề có cảm giác gì, xem ra cái người phàm này cũng có chút bản lĩnh trong tay.
Tiếu tử chậm chạp chen chân vào trong đám người, đi ngang qua bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, đột nhiên cảm thấy trong tay bị nhét vào mấy viên đan dược cùng một cái bình nhỏ, sau đó nha đầu này mượn đám người đang nghị luận rối rít trước mắt mà tinh quái ghé vào lỗ tai hắn cực nhanh, vô cùng nhẹ nhàng nói một câu: “Đan dược này nuốt được năm mươi hơi sau thì có hiệu lực tích độc, kéo dài một canh giờ, chất độc hóa học ở trong bình có thể rắc ở bên trên vũ khí." Vì sợ tu sĩ phát hiện, âm thanh của nàng vô cùng nhỏ nhưng tai của Tiếu tử có thực lực tốt tới bậc nào, đã nghe được không thiếu một chữ.
Cái cô nương này, quả nhiên không đơn giản! Hắn hôm qua đã nhìn thấy tận mắt Ninh Tiểu Nhàn cứu trị cho Hà Tiểu Cửu, biết được mấy viên thuốc kia tất nhiên là Cừ Hoàn Tán có hiệu quả tích độc cùng giải độc . Dùng loại thuốc này cùng với thuốc động để ở trong cái bình nhỏ, chắc chắn cũng không phải thứ thông thường.
Trong mắt của Tiếu Tử thoáng chốc có vui mừng lướt qua, trên mặt vẫn không có chút nào thay đổi, chỉ có chính hắn biết, có được mấy thứ này thì ít nhất hắn có thể thoát khỏi thế thất bại, khả năng thắng liên tiếp cũng có thể nhiều hơn vài phần.
Hắn không nhanh không chậm mà thẳng bước đi vào. Lúc này trong khu đóng quân cũng dọn ra một khu vực đất trống, vốn là nơi chứa bát tô cùng với đống lửa cũng đã sớm dời đi, hầu như tất cả mọi người đều đem toàn bộ tinh lực đặt ở trong sân, nơi sắp tiến hành một trận tỷ đấu, chỉ có Ngôn tiên sinh thừa dịp mọi người không chú ý liền đi tới uống thêm một chén canh..
Chờ Tiếu tử đứng lại, tu sĩ kia mới nghiêm trang chỉnh lại mũ áo, sửa sang lại đạo bào rồi nói : “mời"
Vừa dứt lời, Tiếu tử đã phi thân đi lên, cổ tay phất một cái liền lộ ra một đôi chủy thủ, hướng về phía bụng cùng với trên cổ họng của Hoắc chân nhân kia đánh qua. Người sau vừa lùi về phía sau cũng liền vừa hướng về phía hộp kiếm ở sau lưng vỗ một cái, hướng về phía địch thủ niết ngón tay một cái, khẽ quát một tiếng “Đi!" , chỉ thấy trường kiếm ở trong hộp khẽ kêu lên một tiếng rồi tự nhiên rút ta, ngắm ngay về hướng Tiếu Tử bổ tới một kiếm.
Một chiêu này Ninh Tiểu Nhàn đã gặp, lúc ấy Quyền Thập Phương cũng tru diệt A Phúc, sỉ dụng chính là phương pháp lấy phi kiếm ngăn địch này, nhưng sau này nàng cũng đã hỏi qua, thuật pháp này phải tu luyện tới trúc cơ trung kỳ xong mới có thể sử dụng được. Sau đó nàng thấy được Thạch Quý San cùng với bức vương đánh nhau, cũng chỉ có thể cầm lấy bảo kiếm mà sư tôn ban thưởng để chém gọt cắt đâm, nhưng không có uy lực như Quyền
Thập phương, sai khiến bảo kiếm.
Trong nội tâm nàng thầm mắng, Lang hành thương đội này lại mời ra một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ để đấu cùng với người phàm, thật sự là cực kỳ không biết xấu hổ, tu sĩ trúc cơ trung kỳ này cũng không có giá trị con người rẻ, thế nhưng lại nguyện đánh cuộc cùng với người phàm, cũng giống nhau đều là mặt dày không có điểm cuối a.
Tiếu tử bên hông phát lực, mạnh mẽ uống éo người tránh đi, tránh khỏi một kích kia, sau đó cùng tu sĩ đối đầu đấu, hắn cũng không dám như trước đây chỉ dùng chút công phu dịch chuyển khóe léo, bởi vì những thứ này đã trở thành pháp khí bảo kiếm khắp nơi đều có kiếm quang chiếm lấy, vô cùng sắc bén
“Không biết." Hắn đè xuống giận dữ nói, “Mặc dù hùng yêu là chúng ta giết, đó cũng là con mồi của chúng ta, các ngươi lại muốn như thế nào?"
La Hữu mỉm cười nói: “Ngươi nói như vậy có thể coi là không hiền hậu rồi chúng ta hay là dựa theo quy tắc của thương đội mà tới đây đi."
Quy củ của thương đội? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ. . . . . .
Ngôn tiên sinh bên cạnh quay đầu thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng liền thấp giọng nói: “Thương đội ở thời điểm khó mà quyết định được sở hữu của hàng hóa hoặc là con mồi thì có thể thông qua phương thức tỷ đấu để tiến hành, chỉ một cuộc định thắng bại, người thắng lấy đi hàng hóa cùng với tiền bạc trước đó đã định trước, đây chính là quy tắc."
“Quá không hợp lý rồi!" Quả nhiên cùng nàng nghĩ đến không sai biệt lắm. Cãi vã cũng không có hiệu quả, không phải là sẽ so sánh xem nắm đấm của ai lớn hơn hay sao, quy củ này ở giữa cũng lộ ra khí tức thổ phỉ, có thể nói là logic của lưu manh. Lúc này âm thanh của Trường Thiên truyền tới, không thể che hết ba phần nụ cười: “Thì ra là cái quy tắc này, loài người cũng đã học xong rồi ."
Xem ra yêu quái ra khỏi cửa bình thường cũng đều làm như vậy.
Ngôn tiên sinh nhẹ giọng nói tiếp : “Quy tắc vốn là do người định, chỉ phục tùng ý chỉ của người mạnh nhất, không quan trọng là có hợp lý hai không." Lời này không biết là trả lời nàng, hay là trả lời Trường Thiên. Nàng chỉ cảm thấy trái tim giật thót , Cực kỳ không thoải mái.
Đặng Hạo nghiêm mặt nói: “Chúng ta cần gì phải dùng tới quy tắc của thương đội, mời trở về đi, nếu không đội ngũ phía sau lập tức xung đột vũ trang!" Đặng Hạo là đầu lĩnh, đám người Đặng Hạo rốt cục cũng tính toán trở mặt, mọi người của thương đội Vân Hổ vốn cũng không phải là lương dân gì, đã đình chỉ một ngụm hờn dỗi lâu rồi, giờ phút này rốt cục có thể vén tay áo lên đánh cho nên tiếng chuông vừa kêu lên thì liền rút ra vũ khí tùy thân của mọi người, đám người đối diện làm sao sẽ chịu yếu thế ?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh trăng sáng ngời chiếu lên trên nơi trú quân, bên trong vũ khí tỏa ánh sáng lập lòe vô cùng đoạt ánh mắt mọi người.
“Người dẫn đầu có hỏa khí thật lớn a, sao lại không định xong tiền thì hãy quyết định?" La Hữu nói xong, đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra một vật.
Đều nói"ánh sao tỏa ánh sáng óng ánh có thể cùng tranh nhau phát sáng cùng với ánh trăng " , nhưng vật trong tay của hắn vô cùng mượt mà thánh khiết lại sáng trong. Ánh sáng tỏa ra cũng không thua ánh trăng ở trên trời.
Dạ minh châu, hơn nữa còn lớn như một quả trứng chim bồ câu, ở trong tay của hắn quay vài vòng rồi vững vàng dừng lại ở dưới ánh mắt của mọi người.
Những người thương nhân ở chỗ này đi lại nhiều năm, chỉ nhìn một cái liền nhìn ra được hạt châu này chính là đồ vật trân quý, người của thương đội vân hổ lại càng biết rõ, bọn họ đã có ít nhất hai năm rồi không vận chuyển được mặt hàng tốt như vậy rồi, nếu là thắng được trận tỷ đấu này thì trang bị đội hình đội ngũ cho cả đội cũng có thể tăng thêm một chút vũ khí trong tay ở lần kế tiếp, vũ khí trong tay cũng sẽ tốt hơn, thậm chí có thể đổi lại một đầu bếp tới thay thế cho Lưu, để hắn không cần phải ngày ngày làm súp ăn nữa, mà có thể trở về làm đầu bếp của hắn
La Hữu nhìn sắc mặt của bọn hắn cũng biết người trong thương đội vân hổ đã động tâm. Hạt châu này thật sự là quá quý trọng, bên cạnh có người muốn khuyên can lại bị hắn giơ tay ngăn lại.: “Đây là dạ minh châu được làm ở quần đảo Bích Ba thuộc Đông Bắc bộ, không chỉ có công hiệu tích trần trừ tà mà người chết ngậm ở trong miệng còn có thể bảo vệ cho thi thể không bị hủ hóa, là bảo vật thật sự. Ta liền dùng nó để làm tiền đặc cược, đánh cuộc những món đồ mà các ngươi lấy được ở trên người hùng yêu.
Sau đó hắn liền bổ sung thêm một câu: “Một cuộc định thắng bại, sinh tử không cần bàn!" Minh châu ở trong tay hắn chuyển động, từng tia sáng soi ở trên mặt của Đặng Hạo, khiến cho những người ở sau không khỏi cảm thấy có chút chói mắt.
Đặng Hạo đi buôn bán nhiều năm, nhãn lực giám định bảo vật rất tốt, chỉ cần liếc qua liền thấy giá trị con người của vật này ít nhất đã ở trên chín ngàn lạng bạc trở lên, nếu như bắt được ở trong trung tâm khu vực nội địa có thể đem đi bán đấu giá, giá bán có thể còn cao hơn tới bốn thành chưa biết chừng, mà da gấu ở trong tay mình cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng, hùng đan cũng chỉ có được tài nghệ của Trúc Cơ kỳ , cũng chỉ có móng vuốt dấu là không có tổn hao gì, ba thứ hợp lại nhiều nhất cũng chỉ bán được sáu ngàn lượng, đối phương đã lấy ra minh châu này liền đảm đương làm tiền đặt cuộc, đã là rất có thành ý.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của thủ hạ dưới trướng mình đã hoàn toàn bị minh châu này hấp dẫn, làm một lãnh đạo hợp cách, hắn hiểu được lúc nào phải chuyên quyền độc đoán, còn lúc nào thì phải thuận theo lòng người, vì vậy không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi nói: " Được, chúng ta so tài!" Lập tức từ trên xe ngựa cởi xuống một chiếc bọc được bao lại cực kỳ cẩn thận , sau khi mở da gấu ra thì một cỗ máu tanh tràn ngập sang bốn phía.
Mấy ngày nay khí trời không tốt, hắn vẫn còn chưa có cơ hội đi xử lý da gấu nên không thể làm gì khác là bọc lại thật cẩn thận, tránh cho mùi máu tươi dẫn dụ tới những yêu quái khác, vì vậy liền lấy nội đan từ trong ngực ra cùng với móng vuốt gấu bày ở bên cạnh tảng đá lớn trên đầu nói: “Đều ở nơi này."
“Lại khác xa tới như vậy?" La Hữu ngẩn ra, hiển nhiên bị hai thứ đồ khó coi này làm cho chấn kinh rồi, thanh âm đều vang lên rất cao.
Đặng Hạo tức giận nói: “Trên thân kiếm kia của công tử các ngươi có bôi kịch độc, trừ ba thứ này ra thì những thứ khác cũng đều bị ô nhiễm, căn bản không thể lấy ra dùng được!" Thương đội vân hổ mới là khổ chủ a, giao ra cùng với thu hoạch căn bản là kém xa, đối diện với đám người chính mình làm chuyện tốt kia, vậy mà còn mang theo ý chất vấn, thật không biết làm sao để luyện thành da mặt dầy như vậy.
La Hữu nhất thời cứng họng, trong lòng âm thầm ảo não. Một con Hùng yêu trưởng thành như vậy, có giá trị con người có thể đạt tới một vạn hai, nhưng đó là đem da thịt cùng với mật gấu và nội đan toàn bộ đều tính toán vào bên trong, không nghĩ tới độc trên kiếm của tán tu lại lợi hại như vậy , thế nhưng đem một con gấu làm ô nhiễm tới trình độ rớt giá thảm hại, sớm biết như thế thì không nên lấy dạ minh châu trân quý ra để làm tiền đánh cuộc.
Đám người ngừng lại trừng xuống, hắn cũng không tiện bội ước nên không thể làm gì khác hơn là nặng nề “hừ" một tiếng, xoay người cung kính nói: “Xin Hoắc chân nhân tới giúp ta một tay." Hắn cũng không ngu, thương đội Vân Hổ chỉ chết một người liền thu thập được hùng yêu này, những người ở trong doanh trướng này thoạt nhìn người người đều có thân thể khỏe mạnh, hiển nhiên nhiều nhất chỉ là có chút vết thương nhẹ nên thực lực toàn thân không thể khinh thường, vừa là đánh cuộc đấu thì nhất định phải mời ra người có thực lực cường đại nhất ra tay mới có thể có được mười phần thắng.
Từ bên trong đám người có một nam tử trung niên đi ra từ phía sau, người này có khuôn mặt dài nhỏ, xương gò má hai bên cao vút, sắc mặt khẽ biến thành đen, ở nơi sơn dã này vẫn mặc đạo bào rộng thùng thình, một trang phục tu sĩ. Đám người thương đội Vân Hổ không biết rõ được nội tình, nhưng người của thương hành Lang hành đều mang theo sắc mặt cung kính, đây chính là tán tu đã đả thương hùng yêu rồi. Công tử Như Phi của chấp sự đột nhiên bất tỉnh mới làm phân tán lực chú ý của hắn, nếu không thì yêu quái kia vô luận như thế nào cũng đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tu sĩ? Trong thương đội Vân hổ từ trên xuống dưới đều thay đổi sắc mặt, đối phương gọi tu sĩ ra cùng với đám người phàm bên mình đánh nhau giống như chơi game onlie thời điểm đối thủ đột nhiên mở máy gian lận, đây là so sánh với bàn tay vàng còn muốn nghịch thiên hơn ha, đây là tiết tấu muốn ngược đãi đến chết sao ? khó trách đám người La Hữu này dám lấy ra dạ minh châu quý trọng như thế, thì ra là chắc chắn rằng mình sẽ không thua, lập tức có mấy người tình tình nóng nảy liền mở miệng mắng lên.
Những kẻ hán tử thô lỗ này mắng chửi người còn có thể phun ra được những lời sạch sẽ gì, tự nhiên là mắng đủ mọi lời lẽ, hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông của người ta còn ngại nhẹ. Ninh Tiểu Nhàn tự nhận là quan niệm cởi mở,là cô nương thời thượng hiếm thấy mà nghe được hai câu cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai, lúc này thì tu sĩ kia cũng trừng lớn hai mắt, trường kiếm ở trên người vang lên một trận liền cứng rắn đem những lời nói ô uế này đè xuống.
Sắc mặt của Đặng Hạo cũng không có bao nhiêu biến hóa, Lang hành thương hội tiếng xấu vang xa, trước mặt họ La này hiển nhiên chính là người phát ngôn trong nhóm , cho dù có người nói cho hắn biết người của cái thương hành này che mặt làm đạo phỉ hắn cũng không thấy bất ngờ, hắn trầm ngâm trong chốc lát mới ở dưới sự thúc giục không nhịn được của La Hữu mà thấp giọng nói: “Tiếu tử, trận này ngươi tới đánh đi."
Thành viên của Lang hành thương đội nhất thời đưa ánh mắt đồng tìn nhìn tới đám người đối diện để tìm kiếm tên tiểu tử xui xẻo kia, khi bọn hắn nhìn ra thì một lời này của hắn chính là quyết định kỳ chết của người ta rồi, lại thấy ở trên ngọn cây đang che bóng có một người nhảy xuống, hướng tới nơi này từ từ đi tới. Người này có vóc người trung đẳng, diện mạo bình thường, đi trên đường cũng giẫm tới lá rụng vang lên sào sạt, quả thực là từ đầu tới chân không có nửa điểm gì đặc biệt : chỗ."Chẳng lẽ kẻ dẫn đầu này đã vò mẻ lại còn sứt, nghĩ tới dù sao đánh cũng không lại nên dứt khoát tìm một kẻ vô dụng tới để đi tìm cái chết?"
Sắc mặt của Tu sĩ Hoắc chân nhân kia thế nhưng hơi đổi, trên cây từ đầu tới cuối đều có một người nhưng hắn lại không hề có cảm giác gì, xem ra cái người phàm này cũng có chút bản lĩnh trong tay.
Tiếu tử chậm chạp chen chân vào trong đám người, đi ngang qua bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, đột nhiên cảm thấy trong tay bị nhét vào mấy viên đan dược cùng một cái bình nhỏ, sau đó nha đầu này mượn đám người đang nghị luận rối rít trước mắt mà tinh quái ghé vào lỗ tai hắn cực nhanh, vô cùng nhẹ nhàng nói một câu: “Đan dược này nuốt được năm mươi hơi sau thì có hiệu lực tích độc, kéo dài một canh giờ, chất độc hóa học ở trong bình có thể rắc ở bên trên vũ khí." Vì sợ tu sĩ phát hiện, âm thanh của nàng vô cùng nhỏ nhưng tai của Tiếu tử có thực lực tốt tới bậc nào, đã nghe được không thiếu một chữ.
Cái cô nương này, quả nhiên không đơn giản! Hắn hôm qua đã nhìn thấy tận mắt Ninh Tiểu Nhàn cứu trị cho Hà Tiểu Cửu, biết được mấy viên thuốc kia tất nhiên là Cừ Hoàn Tán có hiệu quả tích độc cùng giải độc . Dùng loại thuốc này cùng với thuốc động để ở trong cái bình nhỏ, chắc chắn cũng không phải thứ thông thường.
Trong mắt của Tiếu Tử thoáng chốc có vui mừng lướt qua, trên mặt vẫn không có chút nào thay đổi, chỉ có chính hắn biết, có được mấy thứ này thì ít nhất hắn có thể thoát khỏi thế thất bại, khả năng thắng liên tiếp cũng có thể nhiều hơn vài phần.
Hắn không nhanh không chậm mà thẳng bước đi vào. Lúc này trong khu đóng quân cũng dọn ra một khu vực đất trống, vốn là nơi chứa bát tô cùng với đống lửa cũng đã sớm dời đi, hầu như tất cả mọi người đều đem toàn bộ tinh lực đặt ở trong sân, nơi sắp tiến hành một trận tỷ đấu, chỉ có Ngôn tiên sinh thừa dịp mọi người không chú ý liền đi tới uống thêm một chén canh..
Chờ Tiếu tử đứng lại, tu sĩ kia mới nghiêm trang chỉnh lại mũ áo, sửa sang lại đạo bào rồi nói : “mời"
Vừa dứt lời, Tiếu tử đã phi thân đi lên, cổ tay phất một cái liền lộ ra một đôi chủy thủ, hướng về phía bụng cùng với trên cổ họng của Hoắc chân nhân kia đánh qua. Người sau vừa lùi về phía sau cũng liền vừa hướng về phía hộp kiếm ở sau lưng vỗ một cái, hướng về phía địch thủ niết ngón tay một cái, khẽ quát một tiếng “Đi!" , chỉ thấy trường kiếm ở trong hộp khẽ kêu lên một tiếng rồi tự nhiên rút ta, ngắm ngay về hướng Tiếu Tử bổ tới một kiếm.
Một chiêu này Ninh Tiểu Nhàn đã gặp, lúc ấy Quyền Thập Phương cũng tru diệt A Phúc, sỉ dụng chính là phương pháp lấy phi kiếm ngăn địch này, nhưng sau này nàng cũng đã hỏi qua, thuật pháp này phải tu luyện tới trúc cơ trung kỳ xong mới có thể sử dụng được. Sau đó nàng thấy được Thạch Quý San cùng với bức vương đánh nhau, cũng chỉ có thể cầm lấy bảo kiếm mà sư tôn ban thưởng để chém gọt cắt đâm, nhưng không có uy lực như Quyền
Thập phương, sai khiến bảo kiếm.
Trong nội tâm nàng thầm mắng, Lang hành thương đội này lại mời ra một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ để đấu cùng với người phàm, thật sự là cực kỳ không biết xấu hổ, tu sĩ trúc cơ trung kỳ này cũng không có giá trị con người rẻ, thế nhưng lại nguyện đánh cuộc cùng với người phàm, cũng giống nhau đều là mặt dày không có điểm cuối a.
Tiếu tử bên hông phát lực, mạnh mẽ uống éo người tránh đi, tránh khỏi một kích kia, sau đó cùng tu sĩ đối đầu đấu, hắn cũng không dám như trước đây chỉ dùng chút công phu dịch chuyển khóe léo, bởi vì những thứ này đã trở thành pháp khí bảo kiếm khắp nơi đều có kiếm quang chiếm lấy, vô cùng sắc bén
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian