Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 3 - Chương 67: Muốn mạng sống? Chạy mau!

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 - Chương 67: Muốn mạng sống? Chạy mau!

Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền

Gấu Bự phát ra một trận tiếng gào thét thông thiên triệt địa, tràn đầy đau đớn, tức giận, bi thương, điên cuồng, sợ hãi, khiến mỗi người ở đây không khỏi kẹp chặt hai chân.

Lại là một cú đánh vào chỗ hiểm vô sỉ nhất, hèn hạ nhất! Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy ớn lạnh.

Tiếu Tử này bình thường thoạt nhìn là đại thúc trung niên trung hậu thành thật như thế, lại dùng một kích xảo quyệt như vậy. Đồng thời nhìn hắn thành thạo, bỏ chạy vội vã như thế, thì nghĩ đến đây cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện thế này!

Nhưng ngay cả Trường Thiên cũng không thể không thừa nhận, Tiếu Tử này là một nhân tài! Thổ giáp bao trùm toàn thân con gấu bự, chỉ có một chiêu này dễ dàng nhất, hiệu quả nhất – thổ giáp không thể nào bao phủ cả đuôi đi?

Gấu Bự trở bàn tay đánh ra một đòn nghiêm trọng, tự nhiên chỉ có thể mò đến không khí, Tiếu Tử đã chạy xa. Khi nó đau đến lăn lộn đầy đất thì Đặng Hạo chỉ huy những người khác: “Thả lưới!"

Sớm đã có tiểu nhị leo lên cây to xung quanh, chỉ chờ tín hiệu đi đầu xuống dưới.

Đặng Hạo vừa hô như thế, bầu trời tức khắc tung ra một cái lưới to, bao vây gấu bự trong đó. Cái lưới to này do các loại nguyên liệu như tơ nhện, tóc người, sợi kim loại, gân bò phơi khô bện thành, mỗi sợi được dầm trong dầu cá voi và cây trẩu, vừa nhẹ vừa chắc, lại vô cùng bền, sinh vật ở giữa võng rất khó trốn ra được.

Gấu Bự rống giận rung trời, hai chân trước cũng bị vây khốn, nhất thời chưa thoát ra được.

Nhưng mà Đặng Hạo vốn cũng không trông cậy vào chỉ dựa vào tấm lưới này là có thể bắt được nó, mà chỉ muốn tranh thủ giành giật thời gian mấy hơi thở này. Tiện thể hắn rút bội kiếm trên người tiểu nhị ra, nhảy qua đầu con gấu yêu, nhẹ nhàng đưa kiếm, chọc mù hai mắt nó, dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra!

Hai mắt gấu yêu lập tức chảy ra dòng máu. Lần bị thương nặng này, nó kêu rên một tiếng, cả người phát lực, lại giãy phá lưới, vọt ra!

Phương hướng này lại đúng về phía đám người Ninh Tiểu Nhàn, may mà ở giữa còn có một cây nhỏ cản lại. Con gấu hoàn toàn điên cuồng vỗ một phát, “răng rắc", cây nhỏ gãy lìa. Chỉ kéo dài một thời gian như thế, đám hán tử đã quấn lấy gấu yêu.

Người phía trước không ai lưu ý đến, sau khi Gấu Bự vỗ gãy cây nhỏ, có một đoạn vụn gỗ rất nhỏ thuận thế từ nơi gảy lìa bay lên, bắn nhanh về phía mấy vị khách, mục tiêu chính là cổ họng của một gã bán dạo!

Con gấu yêu rất khỏe, vụn gỗ này tất nhiên cũng rất nhanh, một khi nó thuận lợi đạt tới mục đích, vị thương nhân mập mạp kia sẽ phải chịu nỗi đau đâm vào cổ họng.

Ninh Tiểu Nhàn đang đứng bên cạnh hắn, liếc thấy phía trước có một tia sáng trắng bắn nhanh tới, không lưỡng lự mà đẩy người mập mạp này ra.

Chỉ nghe thấy “xoạt" một tiếng rất nhỏ, mẩu vụn gỗ bắn ra xa, đánh vào cây phía sau nàng.

Người bán dạo bỗng nhiên bị nàng đẩy một nhát, không khỏi lảo đảo ra bên ngoài, đang mờ mịt, Ngôn tiên sinh bỗng nhiên nói: “Ninh cô nương cứu ngươi một mạng, nếu không mẩu vụn gỗ này sẽ đâm xuyên qua cổ họng ngươi rồi, ngươi phải cám ơn người ta cho phải."

Ngôn tiên sinh sớm có danh tiếng trong thương đội, người mập mạp này cũng kịp phản ứng người ta đúng là cứu mình một mạng, liên tục chắp tay cám ơn nàng. Nàng vội vàng đáp lễ, trong tai lại nghe đến Trường Thiên hừ nhẹ: “Nhiều chuyện!" Nhưng không có ý trách cứ.

Ngôn tiên sinh cũng cười, khen: “Ninh cô nương phản ứng nhanh nhẹn quá. Hôm nay ta thấy ngươi xuống khỏi buồng xe nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước kia."

Nàng cũng không già mồm, thoải mái nói: “Cám ơn!" Nếu Trường Thiên nói người này không đơn giản, như vậy bị Ngôn tiên sinh khám phá mình có chút công phu trong người lại có cái gì lạ? Nàng không khỏi hơi đắc ý trong lòng, mới hơn hai mươi ngày cố gắng đã có thành quả, xem ra mình tiến bộ rất kinh người đấy!

Giờ phút này, trận chiến phía trước đã đến hồi kết thúc. Gấu yêu vốn đã què chân phải, lại bị chém cẳng tay và sườn dưới, còn cú đánh vào điểm yếu tàn nhẫn vô tình của Tiếu Tử, cuối cùng còn để Đặng Hạo chọc mù hai mắt… Nó có dũng mãnh hơn nữa, tràn đầy sức sống đi nữa, cũng rốt cuộc đi đến cuối cùng.

Nếu nói tường đổ mọi người đẩy, trống thủng vạn người gõ. Nó vừa tỏ ra suy sụp, bị thua chỉ là chuyện phút chốc. Không đến một khắc, con gấu yêu đã bị mọi người giày vò đến chết, ngã sấp xuống, không nhúc nhích.

Rốt cục thắng! Nhìn con quái vật to lớn ngã xuống, mọi người thở hồng hộc, thật muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đặng Hạo lại không dám buông lỏng cảnh giác, trên đỉnh đầu đang có “tầng tầng mây đen đang đến" rất đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa xối xả. Hắn sai bảo mọi người hợp sức trói thi thể con gấu lại, cài nó vào sau sáu con ngựa khỏe nhất, sau đó quát lên: “Đi mau." Toàn bộ hơn hai trăm người, lần nữa bước lên con đường chạy trốn.

Mới chạy được mười mấy bước, trên bầu trời chợt vang tiếng sấm, không ngừng đùng đoàng bên tai giữa rừng, gió lớn cùng mưa xối xả đều tới!

Vừa mưa xuống, mặt đất trong rừng nhanh chóng ướt nhão kinh khủng. Mọi người cắn răng, giơ roi thúc giục gia súc chạy mau, thật chỉ hận cha mẹ sao không cho mình thêm cặp chân.

Một khắc sau, Cự nham càng ngày càng cao trong tầm mắt, thị lực tốt, còn có thể nhận ra cả cây nhỏ trên mỏm đá là loại gì. Nhưng còn chưa đợi bọn họ cười ra tiếng, chỗ cao vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Vài ngày trước đó đã mưa ba trận rồi, đất sườn núi đã sớm rời rạc. Hôm nay lại mưa xối xả, khối đất cát rốt cuộc không thể duy trì được nữa, chen lấn lăn xuống dưới núi.

Đất đá trôi, đến trước giờ.

Đại bộ đội chưa tới, đã tạo thanh thế. Trận thiên tai này chỉ cách bọn họ một đoạn, mặt đất đang run lên, dường như không chịu nổi gánh nặng.

“Đừng quay đầu lại, đừng đi lệch, mọi người xông thẳng lên phía trước!" Đặng Hạo lấy hơi hét to, phải khiến cho tất cả mọi người có thể nghe thấy. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng bất lực, chỉ có thể mong đợi con ngựa chạy mau.

“Đừng lo lắng. Chỉ cần ngựa không mất vó, ngươi nhất định có thể chạy đi." Trong tiếng gió lớn, mưa xối xả, đất đá va đập này, giọng Trường Thiên vẫn vững vàng vọng vào tai nàng, mang đến cảm giác vô cùng an toàn: “Nếu có sơ xuất, ngươi cứ vào Thần Ma ngục là được."

May là, hôm nay ông trời không có ý định cắt đứt đường sống của bọn họ, rốt cuộc trước khi tai họa đáng sợ đến, bọn họ đã lên được cự nham.

Hai con ngựa tiếp viện cuối cùng của đoàn xe lên được cự nham. Cùng lúc đó, một cơn sóng màu xám kinh khủng bao phủ nơi họ vừa đi qua, dòng chảy đục ngầu trước đẩy sau ôm, chạy chồm rít gào dọc theo thung lũng cao và dốc, mặt đất rung lên, sơn cốc vang dội như sấm sét.

Trước thiên tai tự nhiên này, trận mạo hiểm chiến đấu với gấu yêu vừa rồi lại không coi là gì.

Chúng hành khách vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, ở rìa mỏm đá thưởng thức trận đất đá trôi hùng vĩ mênh mông cuồn cuộn trong chốc lát, liền không khỏi về xe nghỉ ngơi, mà thương đội còn phải bận rộn phủ thêm một tầng vải dầu không thấm nước cho tất cả hàng hóa.

Tối nay thật quá mạo hiểm kích thích, đầu tiên là gặp một con gấu yêu điên cuồng, lại bị đất đá trôi đuổi theo nửa canh giờ, người người đều cảm thấy cạn kiệt sức lực.

Trương Sinh hai ngày qua vẫn oán trách đường đi quá nhàm chán, hiện tại thở dốc không ngừng, sắc mặt xanh trắng, xem ra chỉ muốn cho mình hai tát tai.

Cơm tối, đương nhiên đã muộn rồi. Lưu Nhất Diện hùng hồn tỏ vẻ mình cũng cần nghỉ ngơi, không người nào có ý kiến gì. Mọi người tạm thời đắm chìm trong vui sướng khi sống sót sau tai nạn, ai cũng không muốn hục hặc hắn.

Sau nửa canh giờ, trời ngừng mưa, đột ngột như khi phủ xuống. Trăng lên, nếu như không có vũng nước đầy đất, dưới chân núi còn mục rữa một vùng, thì không nhìn ra dấu vết của trận mưa gió vừa qua.

Đặng Hạo sai bảo người dưới, bắt đầu xử lý con gấu bự này.

Dù con gấu bự này làm lỡ thời gian chạy trối chết của mọi người, nhưng sau mạo hiểm lớn cũng là lợi ích lớn còn gì? Gấu bự đã có hơn bốn trăm năm đạo hạnh, chỉ kém một bước là vào biến hình. Việc phân chia tu hành của yêu quái khác với loài người, A Phúc là bức yêu thời kỳ biến hình, nhưng nếu dám một mình đấu thì vẫn dừng lại ở gấu yêu thời kỳ tụ khí, chỉ có thể nói hắn ngại sống lâu, luẩn quẩn trong lòng rồi.

Vì vậy, “huyết thống rất quan trọng, xuất thân rất quan trọng" mà Trường Thiên nói, là chân lý không công bằng đối với yêu tộc!

Sau khi con gấu yêu biến thành gấu thi thì có thể nói cả người là báu vật. Mật, bàn tay và thịt gấu bình thường đều rất quý, sau khi biến thành yêu quái thì lại có giá trị cao hơn. Đáng tiếc là, con gấu yêu bị thương vì độc, loại độc này dường như rất mạnh, dù chỉ bị thương đùi sau, nhưng chất độc đã sớm lan ra toàn thân qua đường máu, bởi thế không thể lấy mật, thịt cũng không thể ăn được.

Nhìn đi nhìn lại, Đặng Hạo không thể làm gì khác hơn là sai người lột da gấu ra. Mảng da này rất to, nhưng trên đó lại đầy vết rìu chém, chính là kiệt tác của mọi người vừa rồi. Mọi người đều biết, da lông càng trọn vẹn thì hàng càng tốt, giá tiền mới càng cao, tấm da này à, chậc chậc…

May mà da gấu yêu vốn không thấy nhiều, con gấu yêu này lại khổng lồ như thế, lấy da làm mấy tấm nhuyễn giáp phòng thân cũng dư dả. Về mức độ dày và cứng của da gấu, tất nhiên sẽ cho ra đồ bảo vệ có chất lượng thượng thừa.

Sau đó lấy ra nội đan của yêu quái. Con gấu yêu này đã gần bước vào kỳ biến hình, xem ra bình thường ăn ngon ngủ ngon dinh dưỡng tốt, nội đan khỏe mạnh có màu vàng nhạt thuần túy, hơi trong suốt, có vẻ rất đẹp. Yêu đan có thể làm thuốc, đan hoàn luyện ra rất có hiệu quả.

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, nàng từng thấy nội đan của Trường Thiên, thoạt nhìn hoàn toàn khác với hùng đan.

Đặng Hạo lại rút ra mấy khúc xương gấu, chặt mười móng vuốt sắc nhọn của gấu yêu cùng cất đi với yêu đan và da gấu. Đã nhiều ngày trời xấu, phải đợi khi nào thời tiết tốt lên thì mới thuộc da gấu được. Chờ đến khi thương đội đến thành lớn kế tiếp, hắn sẽ bán những thứ này đi đổi thành tiền bạc, rồi phân cho các huynh đệ đã góp sức. Xem ra phương thức phân phối này đã áp dụng rất lâu trong thương đội rồi, bởi vì không ai có ý kiến gì.

“Ai, thiệt hại mà lại lỗ vốn!" Tối nay vì giết con gấu yêu, một người thân thích đã chết, kết quả chỉ thu hoạch được một chút như thế. Thằng nhóc kia không có may mắn và kinh nghiệm, lần đầu đi cùng thương đội thì đã chết rồi, nghĩ đến sau khi quay về còn phải giải thích cho thân thích, Đặng Hạo đã cảm thấy đau đầu không thôi.

Khi bọn họ thu hoạch chiến lợi phẩm, đám hành khách ở bên cạnh nhìn điều mới lạ. Thi thể gấu bự bị lột ra rồi thì máu thịt dữ tợn, một cơn gió thổi qua, mùi máu tanh hun người muốn nôn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại