Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 3 - Chương 103: Bị đánh
Edit: Khánh Ly
Beta: Tiểu Tuyền
Vậy mà không biết cái nha đầu này uống nhầm cái thuốc gì rồi, đến bây giờ còn không vội vàng chạy trối chết. Hắn gấp đến mức quát lên như sấm, thật muốn đem nàng đặt ở trên đùi, ra sức đánh một phen!
Tim của Ninh Tiểu Nhàn đập như nổi trống, cố nén xúc động trốn vào Thần Ma ngục, liều mạng tự nói với chính mình “Chờ một chút". Thần Ma ngục là lá bài tẩy cuối cùng của nàng, có thể vén lên chậm hơn giây nào là tốt hơn giây ấy. Nàng chăm chú hết sức nhìn vào hai tròng mắt nữ nhân trước mặt.
Tiếu Tử đã nói, trước khi hành động nhất định sẽ có ý động, cho dù là tu sĩ hay phàm nhân cũng giống nhau, vì vậy thay vì chú ý hai tay của địch nhân, không bằng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng. Cho dù nữ nhân này chỉ cần búng tay một cái cũng khiến nàng thi cốt vô tồn, trước lúc ấy nàng cũng phải búng tay trước, chạy đến Thần Ma ngục!
Kết quả nữ nhân trước mắt im lặng thật lâu, mới từ từ hiện lên một nụ cười: “Chẳng nhẽ ta đã từng nói qua, ta muốn giết ngươi sao?"
Có ý gì, tỷ tỷ ngươi đây là muốn chọc ta chơi hả? Ninh Tiểu Nhàn âm thầm oán thầm, nhưng khẩu khí trong lòng cũng không dám nơi lỏng. Tính tình nữ nhân thay đổi thất thường cũng không có gì kì quái? Nàng từ trên bản thân mình biết được vô cùng nhuần nhuyễn.
“Vốn dĩ lúc mới nhận ra ngươi, quả thật ta có tính toán giết ngươi ngay lập tức." Nữ nhân này nói đến đánh giết mà bình thản giống như đang uống nước sôi để nguội ở trên bàn, hiển nhiên không chút gánh nặng ở trong lòng, “Cho đến khi ta phát hiện đồ vật ngươi nắm trong tay."
Đồ vật trong tay? Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nhớ tới, trong tay mình vẫn nắm chặt ngọc bài Đạm Đài Dực cho, nhất thời dở khóc dở cười.
Lịch sử thật đúng là có tính tương tự kinh người nha! Hơn một tháng trước, ở Hoàng phủ, Thạch Quý San nhìn thấy trên bàn của nàng có bày bình ngọc mà Quyền Thập Phương tặng liền ghen ghét dữ dội, đâm nàng một kiếm; hơn một tháng sau, tiền bối sư môn nàng nhìn thấy ngọc bài Đạm Đài Dực tặng cho nàng, cho nên cũng muốn hành hạ nàng một phen hay sao? Không cần hoài nghi việc nữ nhân trước mắt này có quan hệ không hề nông cạn với Đạm Đài Dực, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Nàng khẽ động khóe miệng, rất chi là buồn bực: “Ngươi đây là ngại một kiếm đâm chết ta thì tiện nghi quá hả?"
Nữ nhân này mở to mắt, kinh ngạc nói: “Ta vì sao lại muốn một kiếm đâm chết ngươi?" Tiến lên một bước, lấy ngọc bài từ trong tay Ninh Tiểu Nhàn thưởng thức trong chốc lát. Lẩm bẩm tự nói: “Là thủ pháp của Đạm Đài, ta rất quen thuộc. Pháp thuật phía trên này, vừa nhìn liền biết là hắn thả vào…… A, lần đầu tiên hắn tặng đồ, còn không có đáng giá giống như ngọc phù này đâu." Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, hai má dần dần nổi lên đỏ ửng, càng lộ vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Bây giờ trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đang mắng to Đạm Đài Dực đấy. Cực phẩm vưu vật như vậy, người làm sao mà lại không thu vào trong phòng hả? Bày đặt chạy loạn khắp nơi, kết quả là tai họa đến trên đầu Ninh Tiểu Nhàn nàng. May mà âm thanh khi mỹ nữ này nhắc đến cũng ôn nhu hơn nhiều, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện cũ gì đó tốt đẹp. Lời nói ra cũng khiến cho nàng mở cờ trong bụng.
“Ta không biết vì sao Đạm Đài Dực lại muốn đưa đồ vật này cho ngươi. Nhưng mà hắn thích cái gì, ta cũng thích cái ấy; hắn muốn giữ lại mạng của ngươi, ta sẽ không làm trái ý nguyện của hắn. Ừ, chính là như vậy."
Nàng lấy ra miếng ngọc bài truy tung kia, nhẹ nhàng sờ. Ngọc bài liền hóa thành tro bụi, “Ngọc bài này chỉ có một miếng. Sau khi bóp nát cũng không có người khác truy ra được hành tung của ngươi. Chỉ cần ngươi không nói cho người của Triều Vân Tông biết được tên họ của ngươi. Hẳn là không có ai truy được đến trên người ngươi."
Lão thiên khốn khiếp khai ân, chuyện tốt như vậy mà cũng có thể rơi đến trên đầu nàng sao?! Ninh Tiểu Nhàn thật sự khó có thể tin, nữ nhân này không những thay đổi chủ ý buông tha nàng, còn bóp nát pháp khí truy tung nàng nữa. Cái này đúng là cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên.
Nàng đọc khẩu quyết, trên tay bốc lên ngọn lửa màu đỏ, có lẽ đây là chân hỏa bản mệnh của nàng. Phối hợp pháp quyết, vài đường sáng màu đỏ ánh tím bay vào trong ngọc bài của Đạm Đài Dực, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
“Ta bỏ vào bên trong ngọc bài thêm một chút pháp thuật. Nó có thể thừa nhận một đòn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng đem công kích cắn trả cho địch nhân." Ngọc bài của Đạm Đài Dực được thả lại vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn. Sau đó nàng phát hiện được bản thân có thể cử động được.
“Ngươi buông tha ta, vậy thì biết báo cáo thế nào với phía chưởng môn Triều Vân Tông?" Câu đầu tiên này vừa nói ra, khiến cho nàng muốn tát chính mình một bạt tai.
“Sau khi xuất quan Quyền sư điệt đã thành công tấn chức, nói rõ một việc ngươi đã không còn là tâm ma của hắn. Đã như vậy, ta việc gì phải truy tung một tiểu cô nương người phàm, chưởng môn có thể làm khó thế nào được ta?"
Trong lời nói bắn ra ngạo khí, đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn chỉ nghe được phần đầu câu nói. Nàng mừng rỡ: “Quyền sư huynh thành công tiến vào Kim Đan kỳ rồi? Thật ghê gớm!" Lập tức tức giận nói, “Ta cũng không gây cản trở như ngươi nói, vậy mà vừa rồi nói như thế làm gì, muốn khiến ta sợ hả?!" Biết tính mạng của mình không sao, nàng nói chuyện cũng tùy ý.
“Đạm Đài vậy mà lại tặng đồ cho ngươi." Nữ nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần, “Mặc dù hắn không có khả năng thích ngươi, nhưng dù sao hắn cũng tặng đồ cho ngươi. Hừ, nếu không để ngươi bị chút kinh sợ, sao có thể tiêu được cơn tức trong lòng ta?"
Nhất thời Ninh Tiểu Nhàn không biết nên tức hay nên cười. Tuổi tác của mỹ nữ này nếu so sánh với Đạm Đài giống như lớn hơn nhiều lắm, vậy mà ngay cả dấm chua với một tiểu cô nương mười mấy tuổi như nàng cũng muốn ăn, đúng thật là một đóa hoa tuyệt thế. May mà nàng không có điên cuồng giống như Thạch Quý San, nếu không hôm nay chính là lúc Ninh Tiểu Nhàn phải bỏ mạng.
Lại nghe nữ nhân này nói: “Ta buông tha ngươi, nhất định Đạm Đài sẽ vui mừng. Đáng tiếc, hắn nhìn thấy ta liền chạy trốn, hiện tại cũng không biết là đã chạy đến nơi nào rồi." Ngôn từ buồn bã mất mát.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Đạm Đài chân nhân không có bạn song tu sao?"
“Tất nhiên không có, đã hơn hai trăm năm nay hắn vẫn luôn là một thân một mình." Nữ nhân này cắn cắn môi đỏ mọng, có chút ảm đạm.
Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút đồng tình với nàng. Nàng là người xinh đẹp, truy đuổi một người nam nhân hơn hai trăm năm cũng không đuổi theo được, có lẽ rất đau đớn tự ái. “Ngày hôm trước ở khu buôn bán trong thành, ta nghe thấy Đạm Đài chân nhân nói, hắn sẽ ở trong thành thêm một thời gian ngắn." Mặc dù nữ nhân này lỗ mãng, còn đùa đùa thật thật hù dọa nàng, nhưng nữ nhân dám yêu dám hận hơn nữa còn không mê muội mù quáng quả thật rất đáng để khâm phục, nàng vẫn nên rộng lượng hơn chút.
Quả nhiên đôi mắt đẹp của nữ nhân này liền sáng ngời: “Thật không? Tốt, tốt, ta xem hắn còn muốn chạy trốn đến chỗ nào." Ném ra một trượng Hồng Lăng liền nhảy lên, xem ra Hồng Lăng này là pháp khí của nàng. Chờ sau khi bay đi được mấy trượng, nàng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đúng rồi. Ta tên là Hồ Hỏa Nhi, đa tạ ngươi hỗ trợ. Ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại, tạm biệt nhé." Sau đó mới đi xa.
Này thật gọi là nhất tiếu bách mị sinh. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm kinh ngạc, mỹ nhân như thế, tại sao Đạm Đài lại sợ trốn không kịp đây? Mỹ nữ này tại sao lại không bắt được Đạm Đài thì không được? Chuyện kì quái trên đời, quả nhiên là một đống.
Nói ngược lại, Đạm Đài đúng là quý nhân của nàng, đưa ngọc phù cho nàng còn chưa kịp dùng đến tác dụng của nó thì đã cứu nàng một mạng trước rồi. Chờ Hồ Hỏa Nhi đi xa, Ninh Tiểu Nhàn mới phát hiện hai chân hình như có chút nhũn ra. Chịu lần kinh hãi này, nàng cảm thấy tâm lực rất mệt mỏi, hứng thú hoàn toàn không còn, không thể làm gì khác hơn là ấm ức trở lại tiểu viện nàng thuê.
Mới vào Thần Ma ngục, liền không khỏi ngẩn ngơ. Thì ra Trường Thiên đã đứng ở bên suối hóa yêu, hai tay khoanh trước ngực. Thấy nàng đi vào, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, mặt không chút thay đổi nói: “Lại đây!"
Cùng Kì ở bên lò luyện đan thấy nàng tiến vào, vẫn cười hì hì chào đón muốn nịnh nọt mấy câu, kết quả còn chưa kịp mở miệng, cảnh trí trước mặt liền đột nhiên biến đổi. “Ơ, đây không phải là Thần Ma ngục tầng thứ năm hay sao?" Nhìn hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, Cùng Kì ngẩn người, mới phát hiện mình bị Trường Thiên trực tiếp vứt đi. Xem ra, phía dưới sắp sửa xảy ra chuyện mình không được phép quan sát. Cái lò này bắt đầu liên tưởng đến những ý nghĩ tà ác trong đầu, đồng thời nhắc nhở mình, nữ chủ nhân trong suy nghĩ của Trường Thiên đại nhân có địa vị đặc biệt, sau này mình lại càng phải cẩn thận hầu hạ hơn mới được.
Tầng dưới cùng.
Người này, sắc mặt rất khó coi nha! Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn chột dạ, từng bước chậm rề rề đi qua.
Không dễ dàng đến bên cạnh hắn, nàng đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đã bị Trường Thiên chặn ngang bế lên. Tiếp theo trong nháy mắt, chỉ nghe “Bốp" một tiếng giòn vang, liền cảm thấy một trận đau đớn ở cái mông của mình.
“Lúc ta bảo ngươi tiến vào Thần Ma ngục, tại sao ngươi lại ba đẩy bốn ngăn hả?" Cơn giận của hắn đến bây giờ mới bộc phát, một đầu tóc đen không gió mà bay, “Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia cũng là người mà ngươi có thể đối phó hả? Có phải ngươi muốn thử xem, là thần niệm của nàng nhanh hơn hay là động tác của ngươi nhanh hơn hay không?" Nhìn Xú nha đầu này ở trong tay Hồ Hỏa Nhi bày ra một bộ chịu chết chịu đựng đến cùng, thật khiến cho linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn bay mất. Ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng vô hại và bất lực giống như trẻ con học tiểu học. Người ta nếu muốn giết nàng, căn bản ngay cả sát khí cũng không cần thả ra—— ngươi giết một con kiến ở ven đường chẳng nhẽ còn cần có khuôn mặt đằng đằng sát khí hay sao?
" Sao ngươi lại xem thường tính mạng của bản thân như vậy?" Hắn ý ở ngoài lời, sao nàng lại hờ hững với sự đau lòng của hắn đối với nàng như thế? Chỉ nghĩ đến khả năng nàng bị người khác giết chết bằng một ngón tay, lồng ngực hắn như bị xé mở một lỗ hổng, vừa đau đớn, vừa mất mát, nhưng lại không tìm được cái gì để bù đắp lại. Sợ hãi đến cực điểm, lại giơ tay lên một cái tát lại hạ xuống, sau đó liền cảm nhận được một trận co quắp da thịt của nữ hài tử ở phía dưới, trong lòng không nhịn được rung động.
Lúc này mời vừa vào Thu, khí trời vẫn còn nóng, quần áo Ninh Tiểu Nhàn mặc rất mỏng manh. Bị hắn chặn ngang ôm lấy, ngược lại càng khiến cho quần mỏng càng dán chặt vào cái mông có hình dạng hoàn mỹ, hắn lập tức liền phát hiện nó rất tròn rất vừa vặn để có thể nắm trọn trong bàn tay hắn. Tuổi của nàng đang trong lúc thanh xuân nở rộ, mấy tháng này lại chăm chỉ luyện tập, quả nhiên là mỗi tấc đều tràn đầy lực đàn hồi kinh người, đặc biệt là lực đàn hồi mông thịt, cảm xúc thật là tốt.
(Má ơi, ôi cái mông, anh tức giận mà được ăn một mâm đậu hũ ngon lành thế này thì…… *chảy nước miếng *~~ing~~)
Lúc đầu hắn hạ tay xuống là lúc quá tức giận, còn chưa nhận thức, lần thứ hai hạ tay xuống tức giận đã mất đi hơn phân nửa, lập tức chú ý đến cái loại trừng phạt này đối với hắn cũng quá kiều diễm hơn bình thường rồi…. Tay của hắn như tự có ý thức đặt ở nơi mềm mại no đủ ấy không chịu dịch chuyển, thậm chí còn không nhịn được nhẹ nhàng sờ, cảm thụ hình dạng thịt mềm dưới tay biến ảo. Trường Thiên nuốt từng ngụm nước miếng, vội vàng đặt nàng xuống, nhớ năm đó mình muốn dạng mỹ nhân nào mà không được? Hiện tại lại đối với tiểu cô nương mười mấy tuổi thèm thuồng như hổ rình mồi.
Trên mông bị đánh hai cái, nàng từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào. “Sao không nói lời nào?" Hắn đẩy cằm nàng lên, cảm thấy rất không bình thường. Nha đầu này cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy nước mắt, lại quật cường không cho nó chảy xuống. Cho dù là trong cơn tức giận, hắn cũng nắm giữ sức lực, quyết không khiến nàng bị thương, thậm chí cũng không thể quá đau. Hiện tại nàng lại có cái bộ dạng này, chỉ có thể là lòng tự ái nho nhỏ của nàng bị thương.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu. Đối mặt với cặp mắt tròn to kia, trong lòng hắn hổ thẹn, kiêm có quỷ, rốt cuộc cũng lùi một bước thỏa hiệp trước. “Được rồi, ta sai rồi…. Ngươi muốn khóc thì khóc đi." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, xoa xoa gáy nàng. Biết lần dạy dỗ này của mình hơn phân nửa là thất bại rồi, hắn cực kỳ bất đắc dĩ.
Beta: Tiểu Tuyền
Vậy mà không biết cái nha đầu này uống nhầm cái thuốc gì rồi, đến bây giờ còn không vội vàng chạy trối chết. Hắn gấp đến mức quát lên như sấm, thật muốn đem nàng đặt ở trên đùi, ra sức đánh một phen!
Tim của Ninh Tiểu Nhàn đập như nổi trống, cố nén xúc động trốn vào Thần Ma ngục, liều mạng tự nói với chính mình “Chờ một chút". Thần Ma ngục là lá bài tẩy cuối cùng của nàng, có thể vén lên chậm hơn giây nào là tốt hơn giây ấy. Nàng chăm chú hết sức nhìn vào hai tròng mắt nữ nhân trước mặt.
Tiếu Tử đã nói, trước khi hành động nhất định sẽ có ý động, cho dù là tu sĩ hay phàm nhân cũng giống nhau, vì vậy thay vì chú ý hai tay của địch nhân, không bằng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng. Cho dù nữ nhân này chỉ cần búng tay một cái cũng khiến nàng thi cốt vô tồn, trước lúc ấy nàng cũng phải búng tay trước, chạy đến Thần Ma ngục!
Kết quả nữ nhân trước mắt im lặng thật lâu, mới từ từ hiện lên một nụ cười: “Chẳng nhẽ ta đã từng nói qua, ta muốn giết ngươi sao?"
Có ý gì, tỷ tỷ ngươi đây là muốn chọc ta chơi hả? Ninh Tiểu Nhàn âm thầm oán thầm, nhưng khẩu khí trong lòng cũng không dám nơi lỏng. Tính tình nữ nhân thay đổi thất thường cũng không có gì kì quái? Nàng từ trên bản thân mình biết được vô cùng nhuần nhuyễn.
“Vốn dĩ lúc mới nhận ra ngươi, quả thật ta có tính toán giết ngươi ngay lập tức." Nữ nhân này nói đến đánh giết mà bình thản giống như đang uống nước sôi để nguội ở trên bàn, hiển nhiên không chút gánh nặng ở trong lòng, “Cho đến khi ta phát hiện đồ vật ngươi nắm trong tay."
Đồ vật trong tay? Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nhớ tới, trong tay mình vẫn nắm chặt ngọc bài Đạm Đài Dực cho, nhất thời dở khóc dở cười.
Lịch sử thật đúng là có tính tương tự kinh người nha! Hơn một tháng trước, ở Hoàng phủ, Thạch Quý San nhìn thấy trên bàn của nàng có bày bình ngọc mà Quyền Thập Phương tặng liền ghen ghét dữ dội, đâm nàng một kiếm; hơn một tháng sau, tiền bối sư môn nàng nhìn thấy ngọc bài Đạm Đài Dực tặng cho nàng, cho nên cũng muốn hành hạ nàng một phen hay sao? Không cần hoài nghi việc nữ nhân trước mắt này có quan hệ không hề nông cạn với Đạm Đài Dực, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Nàng khẽ động khóe miệng, rất chi là buồn bực: “Ngươi đây là ngại một kiếm đâm chết ta thì tiện nghi quá hả?"
Nữ nhân này mở to mắt, kinh ngạc nói: “Ta vì sao lại muốn một kiếm đâm chết ngươi?" Tiến lên một bước, lấy ngọc bài từ trong tay Ninh Tiểu Nhàn thưởng thức trong chốc lát. Lẩm bẩm tự nói: “Là thủ pháp của Đạm Đài, ta rất quen thuộc. Pháp thuật phía trên này, vừa nhìn liền biết là hắn thả vào…… A, lần đầu tiên hắn tặng đồ, còn không có đáng giá giống như ngọc phù này đâu." Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, hai má dần dần nổi lên đỏ ửng, càng lộ vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Bây giờ trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đang mắng to Đạm Đài Dực đấy. Cực phẩm vưu vật như vậy, người làm sao mà lại không thu vào trong phòng hả? Bày đặt chạy loạn khắp nơi, kết quả là tai họa đến trên đầu Ninh Tiểu Nhàn nàng. May mà âm thanh khi mỹ nữ này nhắc đến cũng ôn nhu hơn nhiều, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện cũ gì đó tốt đẹp. Lời nói ra cũng khiến cho nàng mở cờ trong bụng.
“Ta không biết vì sao Đạm Đài Dực lại muốn đưa đồ vật này cho ngươi. Nhưng mà hắn thích cái gì, ta cũng thích cái ấy; hắn muốn giữ lại mạng của ngươi, ta sẽ không làm trái ý nguyện của hắn. Ừ, chính là như vậy."
Nàng lấy ra miếng ngọc bài truy tung kia, nhẹ nhàng sờ. Ngọc bài liền hóa thành tro bụi, “Ngọc bài này chỉ có một miếng. Sau khi bóp nát cũng không có người khác truy ra được hành tung của ngươi. Chỉ cần ngươi không nói cho người của Triều Vân Tông biết được tên họ của ngươi. Hẳn là không có ai truy được đến trên người ngươi."
Lão thiên khốn khiếp khai ân, chuyện tốt như vậy mà cũng có thể rơi đến trên đầu nàng sao?! Ninh Tiểu Nhàn thật sự khó có thể tin, nữ nhân này không những thay đổi chủ ý buông tha nàng, còn bóp nát pháp khí truy tung nàng nữa. Cái này đúng là cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên.
Nàng đọc khẩu quyết, trên tay bốc lên ngọn lửa màu đỏ, có lẽ đây là chân hỏa bản mệnh của nàng. Phối hợp pháp quyết, vài đường sáng màu đỏ ánh tím bay vào trong ngọc bài của Đạm Đài Dực, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
“Ta bỏ vào bên trong ngọc bài thêm một chút pháp thuật. Nó có thể thừa nhận một đòn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng đem công kích cắn trả cho địch nhân." Ngọc bài của Đạm Đài Dực được thả lại vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn. Sau đó nàng phát hiện được bản thân có thể cử động được.
“Ngươi buông tha ta, vậy thì biết báo cáo thế nào với phía chưởng môn Triều Vân Tông?" Câu đầu tiên này vừa nói ra, khiến cho nàng muốn tát chính mình một bạt tai.
“Sau khi xuất quan Quyền sư điệt đã thành công tấn chức, nói rõ một việc ngươi đã không còn là tâm ma của hắn. Đã như vậy, ta việc gì phải truy tung một tiểu cô nương người phàm, chưởng môn có thể làm khó thế nào được ta?"
Trong lời nói bắn ra ngạo khí, đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn chỉ nghe được phần đầu câu nói. Nàng mừng rỡ: “Quyền sư huynh thành công tiến vào Kim Đan kỳ rồi? Thật ghê gớm!" Lập tức tức giận nói, “Ta cũng không gây cản trở như ngươi nói, vậy mà vừa rồi nói như thế làm gì, muốn khiến ta sợ hả?!" Biết tính mạng của mình không sao, nàng nói chuyện cũng tùy ý.
“Đạm Đài vậy mà lại tặng đồ cho ngươi." Nữ nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần, “Mặc dù hắn không có khả năng thích ngươi, nhưng dù sao hắn cũng tặng đồ cho ngươi. Hừ, nếu không để ngươi bị chút kinh sợ, sao có thể tiêu được cơn tức trong lòng ta?"
Nhất thời Ninh Tiểu Nhàn không biết nên tức hay nên cười. Tuổi tác của mỹ nữ này nếu so sánh với Đạm Đài giống như lớn hơn nhiều lắm, vậy mà ngay cả dấm chua với một tiểu cô nương mười mấy tuổi như nàng cũng muốn ăn, đúng thật là một đóa hoa tuyệt thế. May mà nàng không có điên cuồng giống như Thạch Quý San, nếu không hôm nay chính là lúc Ninh Tiểu Nhàn phải bỏ mạng.
Lại nghe nữ nhân này nói: “Ta buông tha ngươi, nhất định Đạm Đài sẽ vui mừng. Đáng tiếc, hắn nhìn thấy ta liền chạy trốn, hiện tại cũng không biết là đã chạy đến nơi nào rồi." Ngôn từ buồn bã mất mát.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Đạm Đài chân nhân không có bạn song tu sao?"
“Tất nhiên không có, đã hơn hai trăm năm nay hắn vẫn luôn là một thân một mình." Nữ nhân này cắn cắn môi đỏ mọng, có chút ảm đạm.
Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút đồng tình với nàng. Nàng là người xinh đẹp, truy đuổi một người nam nhân hơn hai trăm năm cũng không đuổi theo được, có lẽ rất đau đớn tự ái. “Ngày hôm trước ở khu buôn bán trong thành, ta nghe thấy Đạm Đài chân nhân nói, hắn sẽ ở trong thành thêm một thời gian ngắn." Mặc dù nữ nhân này lỗ mãng, còn đùa đùa thật thật hù dọa nàng, nhưng nữ nhân dám yêu dám hận hơn nữa còn không mê muội mù quáng quả thật rất đáng để khâm phục, nàng vẫn nên rộng lượng hơn chút.
Quả nhiên đôi mắt đẹp của nữ nhân này liền sáng ngời: “Thật không? Tốt, tốt, ta xem hắn còn muốn chạy trốn đến chỗ nào." Ném ra một trượng Hồng Lăng liền nhảy lên, xem ra Hồng Lăng này là pháp khí của nàng. Chờ sau khi bay đi được mấy trượng, nàng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đúng rồi. Ta tên là Hồ Hỏa Nhi, đa tạ ngươi hỗ trợ. Ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại, tạm biệt nhé." Sau đó mới đi xa.
Này thật gọi là nhất tiếu bách mị sinh. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm kinh ngạc, mỹ nhân như thế, tại sao Đạm Đài lại sợ trốn không kịp đây? Mỹ nữ này tại sao lại không bắt được Đạm Đài thì không được? Chuyện kì quái trên đời, quả nhiên là một đống.
Nói ngược lại, Đạm Đài đúng là quý nhân của nàng, đưa ngọc phù cho nàng còn chưa kịp dùng đến tác dụng của nó thì đã cứu nàng một mạng trước rồi. Chờ Hồ Hỏa Nhi đi xa, Ninh Tiểu Nhàn mới phát hiện hai chân hình như có chút nhũn ra. Chịu lần kinh hãi này, nàng cảm thấy tâm lực rất mệt mỏi, hứng thú hoàn toàn không còn, không thể làm gì khác hơn là ấm ức trở lại tiểu viện nàng thuê.
Mới vào Thần Ma ngục, liền không khỏi ngẩn ngơ. Thì ra Trường Thiên đã đứng ở bên suối hóa yêu, hai tay khoanh trước ngực. Thấy nàng đi vào, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, mặt không chút thay đổi nói: “Lại đây!"
Cùng Kì ở bên lò luyện đan thấy nàng tiến vào, vẫn cười hì hì chào đón muốn nịnh nọt mấy câu, kết quả còn chưa kịp mở miệng, cảnh trí trước mặt liền đột nhiên biến đổi. “Ơ, đây không phải là Thần Ma ngục tầng thứ năm hay sao?" Nhìn hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh, Cùng Kì ngẩn người, mới phát hiện mình bị Trường Thiên trực tiếp vứt đi. Xem ra, phía dưới sắp sửa xảy ra chuyện mình không được phép quan sát. Cái lò này bắt đầu liên tưởng đến những ý nghĩ tà ác trong đầu, đồng thời nhắc nhở mình, nữ chủ nhân trong suy nghĩ của Trường Thiên đại nhân có địa vị đặc biệt, sau này mình lại càng phải cẩn thận hầu hạ hơn mới được.
Tầng dưới cùng.
Người này, sắc mặt rất khó coi nha! Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn chột dạ, từng bước chậm rề rề đi qua.
Không dễ dàng đến bên cạnh hắn, nàng đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đã bị Trường Thiên chặn ngang bế lên. Tiếp theo trong nháy mắt, chỉ nghe “Bốp" một tiếng giòn vang, liền cảm thấy một trận đau đớn ở cái mông của mình.
“Lúc ta bảo ngươi tiến vào Thần Ma ngục, tại sao ngươi lại ba đẩy bốn ngăn hả?" Cơn giận của hắn đến bây giờ mới bộc phát, một đầu tóc đen không gió mà bay, “Tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia cũng là người mà ngươi có thể đối phó hả? Có phải ngươi muốn thử xem, là thần niệm của nàng nhanh hơn hay là động tác của ngươi nhanh hơn hay không?" Nhìn Xú nha đầu này ở trong tay Hồ Hỏa Nhi bày ra một bộ chịu chết chịu đựng đến cùng, thật khiến cho linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn bay mất. Ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng vô hại và bất lực giống như trẻ con học tiểu học. Người ta nếu muốn giết nàng, căn bản ngay cả sát khí cũng không cần thả ra—— ngươi giết một con kiến ở ven đường chẳng nhẽ còn cần có khuôn mặt đằng đằng sát khí hay sao?
" Sao ngươi lại xem thường tính mạng của bản thân như vậy?" Hắn ý ở ngoài lời, sao nàng lại hờ hững với sự đau lòng của hắn đối với nàng như thế? Chỉ nghĩ đến khả năng nàng bị người khác giết chết bằng một ngón tay, lồng ngực hắn như bị xé mở một lỗ hổng, vừa đau đớn, vừa mất mát, nhưng lại không tìm được cái gì để bù đắp lại. Sợ hãi đến cực điểm, lại giơ tay lên một cái tát lại hạ xuống, sau đó liền cảm nhận được một trận co quắp da thịt của nữ hài tử ở phía dưới, trong lòng không nhịn được rung động.
Lúc này mời vừa vào Thu, khí trời vẫn còn nóng, quần áo Ninh Tiểu Nhàn mặc rất mỏng manh. Bị hắn chặn ngang ôm lấy, ngược lại càng khiến cho quần mỏng càng dán chặt vào cái mông có hình dạng hoàn mỹ, hắn lập tức liền phát hiện nó rất tròn rất vừa vặn để có thể nắm trọn trong bàn tay hắn. Tuổi của nàng đang trong lúc thanh xuân nở rộ, mấy tháng này lại chăm chỉ luyện tập, quả nhiên là mỗi tấc đều tràn đầy lực đàn hồi kinh người, đặc biệt là lực đàn hồi mông thịt, cảm xúc thật là tốt.
(Má ơi, ôi cái mông, anh tức giận mà được ăn một mâm đậu hũ ngon lành thế này thì…… *chảy nước miếng *~~ing~~)
Lúc đầu hắn hạ tay xuống là lúc quá tức giận, còn chưa nhận thức, lần thứ hai hạ tay xuống tức giận đã mất đi hơn phân nửa, lập tức chú ý đến cái loại trừng phạt này đối với hắn cũng quá kiều diễm hơn bình thường rồi…. Tay của hắn như tự có ý thức đặt ở nơi mềm mại no đủ ấy không chịu dịch chuyển, thậm chí còn không nhịn được nhẹ nhàng sờ, cảm thụ hình dạng thịt mềm dưới tay biến ảo. Trường Thiên nuốt từng ngụm nước miếng, vội vàng đặt nàng xuống, nhớ năm đó mình muốn dạng mỹ nhân nào mà không được? Hiện tại lại đối với tiểu cô nương mười mấy tuổi thèm thuồng như hổ rình mồi.
Trên mông bị đánh hai cái, nàng từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào. “Sao không nói lời nào?" Hắn đẩy cằm nàng lên, cảm thấy rất không bình thường. Nha đầu này cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy nước mắt, lại quật cường không cho nó chảy xuống. Cho dù là trong cơn tức giận, hắn cũng nắm giữ sức lực, quyết không khiến nàng bị thương, thậm chí cũng không thể quá đau. Hiện tại nàng lại có cái bộ dạng này, chỉ có thể là lòng tự ái nho nhỏ của nàng bị thương.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu. Đối mặt với cặp mắt tròn to kia, trong lòng hắn hổ thẹn, kiêm có quỷ, rốt cuộc cũng lùi một bước thỏa hiệp trước. “Được rồi, ta sai rồi…. Ngươi muốn khóc thì khóc đi." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, xoa xoa gáy nàng. Biết lần dạy dỗ này của mình hơn phân nửa là thất bại rồi, hắn cực kỳ bất đắc dĩ.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian