Nịnh Thần Lăng Tiêu
Quyển 4 - Chương 102
Ngày hôm sau hai người thức dậy rất sớm, khi tỉnh lại bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn. Chử Dịch Phong híp mắt khởi động thân kéo màn ra nhìn xem bên ngoài, Lăng Tiêu ngay sau đó cũng ngồi dậy, một bàn tay ôm bên hông của Chử Dịch Phong xoa nhẹ, cười khẽ: “Không mệt sa? Còn sớm ngủ tiếp một lát cũng được."
Chử Dịch Phong mặt đỏ lại theo Lăng Tiêu nằm xuống, Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong đem những sợi tóc tán loạn cột gọn gàng. Hôm qua Lăng Tiêu cố kỵ Chử Dịch Phong hôm nay còn phải cưỡi ngựa cũng không có lăn lộn nhiều, lúc này Chử Dịch Phong cũng không cảm thấy không khoẻ, xoay người lại đối diện với Lăng Tiêu, hai người nhẹ giọng nói chuyện ai cũng không có buồn ngủ nên gọi người tiến vào hầu hạ.
Ăn cơm xong Chử Dịch Phong thay võ bào, Lăng Tiêu thay đổi cẩm phục của ngự tiền thị vệ, thấy Chử Dịch Phong nhìn, hắn cười nói: “Hôm nay vẫn là ta cảnh giới, dù sao ta cũng không thích săn thú, cưỡi ngựa thời gian dài cũng mệt mỏi."
Chử Dịch Phong gật đầu, xoay người chờ Lăng Tiêu điều phái người xong, khi ra khỏi hành cung Vi Tranh đã đem Ngự lâm quân tập kết xong, chỉ còn chờ Chử Dịch Phong.
Trước kia Chử Dịch Phong rơi vào tình huống này cũng không nhiều lời, không nói mấy câu tỏ vẻ ý chí rộng lớn, chỉ gật gật đầu, cười nói: “Vốn dĩ ta muốn mang theo cách khanh tới đây để giải sầu, không cần câu nệ, không có việc gì thì có thể tự do, trước bữa tối sẽ kiểm kê con mồi săn được, trước tam giáp trẫm ắt có thưởng cho!"
Mọi người lớn tiếng hưởng ứng, Chử Dịch Phong cười cười, lập tức lên ngựa chạy vọt vào bãi săn. Đang giữa thu, khu vực săn bắn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, con mồi phong phú, Lăng Tiêu ở phía ngoài nhìn qua, có chút sửng sốt. Lăng Tiêu cười khẽ, ai chẳng biết những con thú này đều được đưa tới từ nơi khác, nhưng mà có thể cho Chử Dịch Phong tận hứng cũng tốt.
Thẳng đến giờ Thân, tùy hầu thân binh của Chử Dịch Phong đã đem con mồi săn được trở lại mấy lần nhưng Chử Dịch Phong còn chưa tận hứng, Lăng Tiêu phái người đi vài lần cũng chưa thể thỉnh y trở về, vô pháp chỉ phải tự mình lên ngựa tiến vào bãi săn. Sau khi giục ngựa một lúc lâu mới tìm được đội ngũ của Chử Dịch Phong, hắn đánh ngựa đến gần lớn tiếng nói: “Hoàng thượng! Đã đến giờ Thân! Hoàng thượng hồi hành cung đi, dùng chút đồ ăn lại đi săn thú cũng không muộn!"
Chử Dịch Phong đang cao hứng vốn dĩ không muốn dùng cơm trưa, thấy Lăng Tiêu tự mình tới cũng vô pháp, bất đắc dĩ nhìn con nai vừa rồi mình vẫn luôn đuổi theo đã chạy xa, quay đầu ngựa chạy về phía Lăng Tiêu, cười cười: “Vậy nghe huynh, chờ trở về nhất định huynh phải bồi trẫm cùng nhau săn thú, ân…… cũng bảo cữu cữu tới."
Lăng Tiêu gật đầu: “Hành cung đã sớm đem cơm trưa chuẩn bị xong rồi."
Sau khi cơm trưa xong Chử Dịch Phong nghỉ ngơi một chút lại muốn chạy ra bên ngoài, Lăng Tiêu vội vàng cản lại, cười nói: “Nghe lời, hôm nay cũng đừng lại đi ra ngoài, buổi sáng đệ đã liên tục giục ngựa bốn canh giờ, hiện tại lại đi đệ làm sao chịu nổi." Thấy Chử Dịch Phong còn không vui lại nói: “Chúng ta còn phải lại ở chỗ này chơi mười ngày, có nhiều thời gian không đủ đệ chơi sao? Đã là giờ Dậu, trong chốc lát trời sẽ tối có thể săn được cái gì?"
Chử Dịch Phong vô pháp, chỉ phải ngồi xuống, thấy Lăng Tiêu không thay đổi y phục, nghi hoặc nói: “Huynh còn muốn đi ra ngoài?"
“Ân." Lăng Tiêu quay đầu thấy người hầu đã cách khá xa, cười nhéo mũi Chử Dịch Phong một cái: “Thần không thể tự tại được như Hoàng thượng, mỗi một canh giờ phải đi ra ngoài tuần tra một vòng, ở bên ngoài không được như trong cung, vạn sự cẩn thận một chút mới tốt."
Chử Dịch Phong nhíu mi: “Một ngày cũng không vui chơi khoan khoái một lát, lúc này còn phải đi tuần tra? Không cần, huynh cho người nào thay thế là được rồi, khi nào mà nhiều thích khách như vậy."
“Ta chính là Đại thống lĩnh, ai có thể thay thế ta đi?" Lăng Tiêu cười cười: “Ta không cảm thấy mệt, cũng may có cữu cữu ở đây, được rồi, đệ nghỉ ngơi một lát, thật sự mệt mỏi cho người đến xoa bóp cho đệ, ta đi trước."
Chử Dịch Phong ấp úng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có phải đã cho Lăng Tiêu quyền lợi quá lớn hay không, quyền lợi càng lớn trách nhiệm lại càng nhiều, hiện giờ cũng không được nghỉ ngơi, luôn như vậy bản thân cũng rất mệt mỏi?
Lăng Tiêu thật ra không có cảm giác gì, hắn trời sinh là phải bôn ba mệt nhọc, không ít chuyện giao cho người khác hắn cũng không yên tâm. Lòng nghi ngờ của Lăng Tiêu rất lớn, nếu nói trong triều này trừ bỏ Chử Dịch Phong Lăng Tiêu cũng không tin tưởng ai, ngay cả là Vi Tranh cũng không được, phàm là đại sự quan hệ trọng đại đều muốn tự tay làm lấy trong lòng mới kiên định. Cũng may hắn vốn là người khống chế dục cường ngược lại cũng không cảm thấy vất vả.
Bên này Lăng Tiêu ra hành cung lên ngựa đi ra ngoài tuần tra, Chử Dịch Phong đi ngâm nước ấm tắm, thể lực khôi phục không sai biệt lắm, thay đổi xiêm y đi kiểm kê con mồi mới hôm nay săn được, trước hết chọn những loại tốt sai người khoái mã chạy về Hoàng thành hiếu kính thái hậu, lại chọn vài thứ đưa đến Thọ Khang Hầu phủ và Tĩnh Quốc Công phủ.
Chương công công kiểm kê xong, khom người xin chỉ thị nói: “Hoàng thượng, bây còn lại là phần này đã được thu thập xong, để làm đồ ăn dự trữ, hay là cứ như vậy mà thưởng cho mọi người?"
Theo lý Hoàng thượng săn được con mồi sẽ thưởng một ít cho sủng tín đại thần, cận thần được Hoàng thượng ban cho thịt cũng là một loại đặc thù vinh dự.
Chử Dịch Phong nhất nhất phân công: “Đem mấy con như hươu nhỏ, con thỏ ra, lấy một ít thịt chuẩn bị làm đồ ăn buổi tối, dư lại thì cắt ra phơi khô. Tử Quân Hầu trở về để hắn tiếp tục phân chia phần sau, năm ngoái trẫm ở Bắc bộ tích cóp mấy trương lông cáo tuyết, nhìn xem đi…… Mùa đông năm nay có thể làm ra một áo hồ cừu."
Năm kia Chử Dịch Phong từng săn hồ ly đã làm cho Lăng Tiêu một áo hồ cừu, ấm áp thì thật ấm áp. Lăng Tiêu cũng rất thích, vào mùa đông vẫn luôn mặc, đáng tiếc màu đỏ của lông không xứng với Lăng Tiêu. Chử Dịch Phong ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ, mỗi khi gặp được tuyết hồ đều tích cóp, ngóng trông có thể làm cho Lăng Tiêu một thân tuyết sắc hồ cừu, nếu mùa đông mặc vào…… Chử Dịch Phong tưởng tượng như vậy tâm ngứa ngáy, ngàn dặm đại tuyết, Lăng Tiêu mặc một thân hồ cừu tuyết trắng nhìn thật đẹp mắt.
Thu thập xong những việc này Chử Dịch Phong cũng ngồi không được yên, xoay người muốn đi dạo khắp hành cung.
Nơi này các quan viên quản lý hành cung đã sớm được Lăng Tiêu thông báo, nửa tháng trước đã tranh thủ chuẩn bị tuy không bằng cung đình đài lầu các độc đáo, cũng coi như là tinh xảo. Chử Dịch Phong chỉ mang theo một tiểu thái giám, một đường ngắm cảnh bất giác đi hơi xa, Chử Dịch Phong cầm phiến lá phong đỏ như lửa quay đầu đối với tiểu thái giám đi theo cười nói: “Không được, hai ta đi lạc rồi tìm một người nào đó hỏi một chút đi, Tử Quân Hầu phỏng chừng đã đi về tìm trẫm, nhìn không thấy không biết tìm như thế nào đâu."
Chử Dịch Phong là cao thủ nhớ địa hình mà còn đi lạc, càng đừng nói là tiểu thái giám kia, tiểu thái giám trong lòng cũng rất sợ Lăng Tiêu tìm không ra. Chử Dịch Phong sẽ không nói cái gì, nhưng nếu là Lăng Tiêu còn không biết sẽ phạt mình như thế nào đâu, tiểu thái giám thấp giọng nói: “Thật sự là đình viện này kì lạ cảnh trí ở đây đều giống nhau, lại có lá phong che khuất, thật sự là tìm không ra đường, cũng không có người……"
Nói cũng kỳ quái, vừa rồi còn có thể thấy một, hai cung nhân, lúc này lại tìm không thấy một người nào, Chử Dịch Phong thật ra cũng không còn hứng thú: “Trẫm xem nơi này cảnh sắc cũng không có đẹp như vừa rồi, nghĩ là đã đi xa, chắc tới ranh giới hành cung rồi……"
Chử Dịch Phong đang muốn dùng biện pháp hành quân để tìm đường ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hai tiếng cười đùa rất nhỏ, nghi hoặc nói: “Đợi chút…… Bên này có người, ngươi đi hỏi đây là tới nơi nào."
Tiểu thái giám nghe vậy vội vàng lắng tai nghe, đau khổ nói: “Hoàng Thượng, không có tiếng người nào cả, có lẽ là Hoàng thượng nghe lầm chăng?"
“Ngươi nghe không thấy?" Chử Dịch Phong ngay sau đó đã hiểu ra: “Trẫm đã biết, ngươi nhìn bên kia xem, chính là bên kia."
Tiểu thái giám theo hướng Chử Dịch Phong chỉ đi qua, nơi đó từng bụi từng cụm đều là lá phong, tiểu thái giám miễn cưỡng bước qua sau một lúc lâu lại chui trở về, khom người nói: “Hoàng thượng, bên kia là một bức tường, Hoàng thượng nhĩ lực tốt, nô tài đến gần quả nhiên nghe thấy được tiếng người ồn ào nghĩ là cách vách có người."
“Cách vách có người…… vậy cũng không hỏi thăm được." Chử Dịch Phong cười cười: “Thật là đi đến ranh giới hành cung rồi, đi thôi, trẫm muốn đi dạo một chút ai ngờ lại đi tới tận đây, bây giờ trở về thôi."
Tiểu thái giám đến gần, Chử Dịch Phong xoay người đang muốn đi, đột nhiên dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Tiểu thái giám cẩn thận nhìn sắc mặt Chử Dịch Phong: “Hoàng thượng có gì phân phó?"
“Hưm……" Chử Dịch Phong nhìn tiểu thái giám liếc mắt một cái: “Đừng lên tiếng." Chử Dịch Phong ngừng thở lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng kém, nhịn không được xoay người đi vào rừng phong kia, không để ý tiểu thái giám kinh hô mà nhảy qua tường!
“Chính là…… Chính là như vậy……" Tiểu thái giám liên tục lau mồ hôi, lắp bắp nhìn Lăng Tiêu nói: “Hoàng thượng không biết vì sao, dưới sự giận dữ trèo tường mà qua, rồi biến mất…… Nô tài cũng muốn leo qua nhưng tường vây kia thật sự quá cao, nô tài thật sự là leo không được …… Cần gọi người lại không có người đáp ứng, vô cùng nôn nóng, một lúc sau Hoàng thượng lại trèo tường trở về, liền…… Ôm vị tiểu công tử này."
Lăng Tiêu nghe xong muốn một chân đá chết tiểu thái giám này, cả giận nói: “Ngươi dẫn Hoàng thượng đi đến nơi đó làm cái gì? Hành cung lớn như vậy nơi nào không đi, bên kia là phía Tây Bắc ngay cả một người cũng không có, Hoàng thượng bị thương ngươi làm sao mà đền tội?"
“Đừng mắng hắn, là trẫm không tốt." Chử Dịch Phong từ phòng trong đi ra, vội vàng lôi kéo Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Huynh sốt ruột thì nói phải trái với ta, lấy hắn trút giận làm cái gì."
“Đệ cũng biết ta sốt ruột?" Lăng Tiêu thật sự bốc hoả, hắn đi ra ngoài tuần tra, trở về tìm Chử Dịch Phong khắp nơi cũng không ra, tìm ai cũng nói là y mang theo tiểu thái giám ra ngoài tản bộ, cho người đi chính điện, thiên điện trong vườn tìm đều không có. Lăng Tiêu tự mình đi ra ngoài tìm, chỉ chốc lát sau lại có người tới nói Hoàng thượng đã đã trở lại, đã vào tẩm điện, lúc này tâm Lăng Tiêu mới buông xuống, ai ngờ người đến truyền lời lại vội vội vàng vàng nói Hoàng thượng muốn truyền ngự y. Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng trở về tẩm điện mới biết được không có việc gì.
Chử Dịch Phong không muốn ai bị mắng, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cung nhân hầu hạ trong điện lui xuống, kéo tay Lăng Tiêu qua thấp giọng nói: “Hôm nay lòng ta khó chịu, huynh đừng giáo huấn ta."
Đây là giả dạng đáng thương? Lăng Tiêu sờ sờ mặt Chử Dịch Phong: “Nói, rốt cuộc sao lại thế này? Sao tiểu công tử nhà người ta cũng mang về? Hành cung bên kia đều là gia quyến của đại thần đi theo, rốt cuộc làm sao vậy?"
Chử Dịch Phong lôi kéo Lăng Tiêu ngồi xuống, nói: “Hôm nay ta tùy tiện đi dạo, không biết như thế nào mà đi tới Tây Bắc giác kia, tìm không ra đường về, lúc vừa muốn trở về ta nghe thấy bên kia có thanh âm, ngay từ đầu không lưu ý, lại lắng nghe lại là một đám hài tử……khi dễ một hài tử khác."
Lăng Tiêu giật mình, thần sắc hòa hoãn một ít, ôm Chử Dịch Phong ở phía sau lưng y xoa nhẹ một phen, nhẹ giọng nói: “Ân, đệ nói tiếp đi."
Chử Dịch Phong nói tiếp: “Ta muốn mặc kệ, nhưng mơ hồ nghe thấy hài tử kêu…… Kêu Lăng cái gì Hiền……"
Hôm nay Chử Dịch Phong bảo tiểu thái giám tìm chỗ có tiếng người truyền đến, thấy là một viện khác tất nhiên cũng không biện pháp hỏi đường, Chử Dịch Phong muốn xoay người trở về ai biết mới vừa đi vài bước thì nghe thấy tường bên kia một trận khóc thút thít, còn có tiếng mấy hài tử cười nhạo, Chử Dịch Phong không muốn để ý tới nhưng nghe thấy một hài tử lớn tiếng kêu Lăng cái gì Hiền, mơ hồ nghe lại như là kêu Lăng Tiêu.
Chử Dịch Phong lại lắng nghe, là một đám hài tử vây quanh đánh hài tử Lăng thị, hài tử bị đánh kia khóc cũng không ra tiếng, Chử Dịch Phong không còn nhẫn được, nhất thời nổi giận nhảy qua tường, vừa thấy trong lòng hỏa càng bốc lên.
Nam hài tử vào khoảng mười tuổi là độ tuổi đơn thuần nhất, ngây thơ nhất.
Nhưng trong viện này, bảy tám nam hài khoảng mười tuổi lại cầm cung tiễn bằng gỗ bắt một hài tử gầy yếu làm bia ngắm bắn, hài tử kia không chịu khóc lóc né tránh, khóe miệng còn đổ máu.
Cung tiễn kia Chử Dịch Phong rất quen thuộc, trước khi sáu tuổi y dùng cái này, khi đó Vi Tranh sợ y bắn không chính xác làm người bị thương, mới cho y dùng mũi tên bằng gỗ luyện tập, mũi tên không có đầu nhọn nhưng nếu bắn trúng vào người cũng sẽ đau, hài tử bị khi dễ kia tuy nói ăn mặc mấy tầng quần áo nhìn không thấy, nhưng Chử Dịch Phong đối với các loại tổn thương vừa thấy là biết, tất nhiên chắc là xanh tím rồi.
Mấy hài tử kia vẫn lớn tiếng cười đùa, sau giờ ngọ Chử Dịch Phong không đi săn thú, các đại thần Hoàng thân quốc thích tự nhiên cũng không dám đi, bọn nhỏ bị nhốt ở trong vườn nhàm chán, dùng đứa nhỏ này làm bia ngắm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Chử Dịch Phong bước nhanh đến gần, một phen đẩy đám hài tử vừa đá vừa đánh kia ra kéo hài tử bị đánh đứng dậy, cả giận nói: “Đều giải tán hết đi!"
Mấy hài tử chưa gặp qua Chử Dịch Phong, lại thấy y ăn mặc tùy ý, trong lòng không cho là đúng, đứa cầm đầu thấy Chử Dịch Phong bế hài tử kia đi lại không làm gì được, kiêu căng nói: “Nô tài từ nơi nào tới? Dám ôm tiểu quỷ nghèo đi, ăn ta một mũi tên! Ha ha……" Nói xong đem mũi tên nhắm chuẩn Chử Dịch Phong mà bắn tới, ai ngờ khi mũi tên vừa chạm vào Chử Dịch Phong mà Chử Dịch Phong cũng không quay đầu lại, trở tay lại bắt lấy mũi tên, dùng sức một phát mũi tên bay thẳng về phía hài tử kia, lực đạo không nhẹ không nặng trực tiếp đánh vào đầu gối, hài tử oa một tiếng quỳ xuống, khi bò dậy đã không thấy Chử Dịch Phong.
Chử Dịch Phong trở về đem y phục hài tử bị dọa ngất xỉu cởi ra, vừa thấy quả nhiên trên người toàn là vết thương xanh tím, không đành lòng vội vàng cho người đi kêu thái y.
Lăng Tiêu nghe Chử Dịch Phong một năm một mười nói rõ ràng, sao còn có thể lại giáo huấn y, trong lòng âm thầm bày ra một danh sách trong các quan viên ai mang theo hài tử tới, hài tử là nam hài nhi, trên dưới khoảng mười tuổi, hôm nay giờ Dậu chơi ở trong vườn…… rất tốt.
Chử Dịch Phong không biết trong lòng Lăng Tiêu nghĩ gì, chỉ là trong lòng khó chịu, lại sợ Lăng Tiêu la mắng y thấp giọng cầu khẩn nói: “Ta nhất thời khó thở, những người đó…… Cũng không có người biết ta là Hoàng đế, không có việc gì đi?"
Lăng Tiêu cúi đầu hôn môi Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Không có việc gì, ta không phải muốn giáo huấn đệ, chỉ là ta vừa rồi thật sự bị dọa, đệ ngẫm lại, vô cớ tìm không thấy đệ, thật vất vả đệ mới trở về lại muốn truyền ngự y, không phải muốn hù chết ta sao?"
Chử Dịch Phong gật gật đầu, dựa vào vai Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có thể cảm giác là cảm xúc của Chử Dịch Phong biến hóa, trong lòng âm thầm suy đoán nguyên nhân. Chử Dịch Phong khổ sở, nhẹ giọng nói: “Chính là…… nghĩ đến khi ta còn nhỏ?"
Chử Dịch Phong hơi sửng sốt, ký ức khi còn nhỏ kỳ thật đã rất mơ hồ, đặc biệt là trước khi gặp được Lăng Tiêu, như chuyện rất xa ở đời trước nhưng hôm nay lại nghĩ tới. Hôm nay y nhìn hài tử kia bị vây lên đánh lại nhớ tới lúc mình năm sáu tuổi……
Chử Dịch Phong dựa vào trong ngực Lăng Tiêu chậm rãi hồi ức, nhớ tới khi đó, y bị đại ca gọi vào trong thư phòng của phụ vương.
Thư phòng của Cảnh vương phủ từ trước đến nay là chỗ thần thánh, là chỗ Chử Dịch Phong ít được tới nhất, khi đó chỉ có Đại ca mới có thể vào thư phòng của phụ vương, phụ vương cũng sẽ ôm Đại ca trong lòng ngực dạy hắn viết chữ, mà mình đương nhiên không có tư cách này, phụ vương nói, Phong nhi ngu ngốc dạy cũng vô dụng.
Nhưng một hồi kia y đói bụng đang ăn điểm tâm, Đại ca kêu y đi vào thư phòng của phụ vương nói phụ vương muốn thưởng cho y thứ tốt, khi đó Chử Dịch Phong thực vui sướng, vội vàng lau khô tay đi theo Đại ca. Nhưng vừa vào thư phòng cũng không có thấy phụ vương, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Đại ca nhét cái gì vào trong lòng ngực mình……
Chử Dịch Phong khi đó bất quá chỉ năm sáu tuổi, không thể giữ được hoảng hốt nghe thấy bang một tiếng, một cái bình hoa nhữ diêu từ trong lòng ngực mình rơi xuống mặt đất, vỡ thành thật nhiều mảnh. Chử Dịch Phong tuy còn nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy, giống như…… Vừa rồi bình hoa kia không phải còn nguyên vẹn bị rơi vỡ mà chính là đã vỡ từ trước ……
Trong chốc lát phụ vương thật sự tới, nhìn thấy y làm vỡ bình hoa mình thích nhất, nhất thời giận dữ, dù có Đại ca ở một bên cầu tình cũng vô dụng, vẫn là bị phạt quỳ, quỳ bao lâu không nhớ rõ…… Cuối cùng vẫn là mẫu phi biết, vội vàng tới đem y ôm trở về……
Chử Dịch Phong ở trên cổ Lăng Tiêu cọ cọ, thấp giọng nói: “Ta nói, không phải ta làm …… Phụ vương không nghe, đến cuối cùng ta cũng không biết có phải ta làm vỡ hay không, có lẽ thật là ta làm vỡ? Hôm nay thấy hài tử kia…… Không biết sao liền nghĩ tới việc này, nguyên bản tưởng rằng đã quên……"
Lăng Tiêu nghe xong trong lòng đau chịu không nổi, hận không thể đem thi cốt Chử Dịch Cẩn đào lên quất xác!
Lăng Tiêu cười lạnh, thế nhân đều cho rằng Chử Dịch Cẩn là tự sát, ngay cả Chử Dịch Phong và thái hậu cũng tin, ha hả…… Không ai biết, đêm đó Lăng Tiêu tự mình đem Chử Dịch Cẩn xiết cổ đến chết, dây thừng ở trong tay từ từ gắt gao mà xiết làm cho hắn nhanh “Chết" tới một canh giờ……
Lăng Tiêu nhắm mắt, ôn nhu ôm lấy Chử Dịch Phong vừa dỗ dành vừa yêu thương, cố ý nói những chuyện vui, chỉ chốc lát sau đã làm Chử Dịch Phong bật cười, Lăng Tiêu xoa nhẹ mặt Chử Dịch Phong, cười nói: “Hôm nay cố ý nói cái này là muốn làm nũng? Càng lớn lại càng như hài tử……"
Chử Dịch Phong cũng có chút thẹn thùng, mình vừa rồi sao lại như thế …… Chử Dịch Phong đơn giản đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Tiêu không nói. Lăng Tiêu cười cười, lại cùng y náo loạn trong chốc lát nói: “Bây giờ để hài tử này ở đây cũng không được, tuy nói chỉ chiếm cái giường nhưng tẩm điện của hoàng đế trăm triệu lần không thể cho người khác nghỉ ngơi đó là đạo lý, trong chốc lát hài tử kia tỉnh thì trước hết đưa đến thiên điện đi, chuyện sau này …… Vẫn là giao cho ta, ta xem là hài tử nhà ai tự nhiên sẽ cho nó một cái công đạo. Còn có không thể cho người biết hôm nay đệ trèo tường qua bên kia ta phải nghĩ ra biện pháp……"
Chử Dịch Phong gật đầu, trong lòng lại có chút thẹn ý, mình nhất thời tính tình bộc phát vẫn vất vả để Lăng Tiêu giúp y giải quyết tốt hậu quả. Lăng Tiêu nhìn bộ dáng Chử Dịch Phong là biết y nghĩ cái gì, đơn giản cũng không đi, ôm lấy tiểu Hoàng đế của mình thân mật trong chốc lát……
Chử Dịch Phong mặt đỏ lại theo Lăng Tiêu nằm xuống, Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong đem những sợi tóc tán loạn cột gọn gàng. Hôm qua Lăng Tiêu cố kỵ Chử Dịch Phong hôm nay còn phải cưỡi ngựa cũng không có lăn lộn nhiều, lúc này Chử Dịch Phong cũng không cảm thấy không khoẻ, xoay người lại đối diện với Lăng Tiêu, hai người nhẹ giọng nói chuyện ai cũng không có buồn ngủ nên gọi người tiến vào hầu hạ.
Ăn cơm xong Chử Dịch Phong thay võ bào, Lăng Tiêu thay đổi cẩm phục của ngự tiền thị vệ, thấy Chử Dịch Phong nhìn, hắn cười nói: “Hôm nay vẫn là ta cảnh giới, dù sao ta cũng không thích săn thú, cưỡi ngựa thời gian dài cũng mệt mỏi."
Chử Dịch Phong gật đầu, xoay người chờ Lăng Tiêu điều phái người xong, khi ra khỏi hành cung Vi Tranh đã đem Ngự lâm quân tập kết xong, chỉ còn chờ Chử Dịch Phong.
Trước kia Chử Dịch Phong rơi vào tình huống này cũng không nhiều lời, không nói mấy câu tỏ vẻ ý chí rộng lớn, chỉ gật gật đầu, cười nói: “Vốn dĩ ta muốn mang theo cách khanh tới đây để giải sầu, không cần câu nệ, không có việc gì thì có thể tự do, trước bữa tối sẽ kiểm kê con mồi săn được, trước tam giáp trẫm ắt có thưởng cho!"
Mọi người lớn tiếng hưởng ứng, Chử Dịch Phong cười cười, lập tức lên ngựa chạy vọt vào bãi săn. Đang giữa thu, khu vực săn bắn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, con mồi phong phú, Lăng Tiêu ở phía ngoài nhìn qua, có chút sửng sốt. Lăng Tiêu cười khẽ, ai chẳng biết những con thú này đều được đưa tới từ nơi khác, nhưng mà có thể cho Chử Dịch Phong tận hứng cũng tốt.
Thẳng đến giờ Thân, tùy hầu thân binh của Chử Dịch Phong đã đem con mồi săn được trở lại mấy lần nhưng Chử Dịch Phong còn chưa tận hứng, Lăng Tiêu phái người đi vài lần cũng chưa thể thỉnh y trở về, vô pháp chỉ phải tự mình lên ngựa tiến vào bãi săn. Sau khi giục ngựa một lúc lâu mới tìm được đội ngũ của Chử Dịch Phong, hắn đánh ngựa đến gần lớn tiếng nói: “Hoàng thượng! Đã đến giờ Thân! Hoàng thượng hồi hành cung đi, dùng chút đồ ăn lại đi săn thú cũng không muộn!"
Chử Dịch Phong đang cao hứng vốn dĩ không muốn dùng cơm trưa, thấy Lăng Tiêu tự mình tới cũng vô pháp, bất đắc dĩ nhìn con nai vừa rồi mình vẫn luôn đuổi theo đã chạy xa, quay đầu ngựa chạy về phía Lăng Tiêu, cười cười: “Vậy nghe huynh, chờ trở về nhất định huynh phải bồi trẫm cùng nhau săn thú, ân…… cũng bảo cữu cữu tới."
Lăng Tiêu gật đầu: “Hành cung đã sớm đem cơm trưa chuẩn bị xong rồi."
Sau khi cơm trưa xong Chử Dịch Phong nghỉ ngơi một chút lại muốn chạy ra bên ngoài, Lăng Tiêu vội vàng cản lại, cười nói: “Nghe lời, hôm nay cũng đừng lại đi ra ngoài, buổi sáng đệ đã liên tục giục ngựa bốn canh giờ, hiện tại lại đi đệ làm sao chịu nổi." Thấy Chử Dịch Phong còn không vui lại nói: “Chúng ta còn phải lại ở chỗ này chơi mười ngày, có nhiều thời gian không đủ đệ chơi sao? Đã là giờ Dậu, trong chốc lát trời sẽ tối có thể săn được cái gì?"
Chử Dịch Phong vô pháp, chỉ phải ngồi xuống, thấy Lăng Tiêu không thay đổi y phục, nghi hoặc nói: “Huynh còn muốn đi ra ngoài?"
“Ân." Lăng Tiêu quay đầu thấy người hầu đã cách khá xa, cười nhéo mũi Chử Dịch Phong một cái: “Thần không thể tự tại được như Hoàng thượng, mỗi một canh giờ phải đi ra ngoài tuần tra một vòng, ở bên ngoài không được như trong cung, vạn sự cẩn thận một chút mới tốt."
Chử Dịch Phong nhíu mi: “Một ngày cũng không vui chơi khoan khoái một lát, lúc này còn phải đi tuần tra? Không cần, huynh cho người nào thay thế là được rồi, khi nào mà nhiều thích khách như vậy."
“Ta chính là Đại thống lĩnh, ai có thể thay thế ta đi?" Lăng Tiêu cười cười: “Ta không cảm thấy mệt, cũng may có cữu cữu ở đây, được rồi, đệ nghỉ ngơi một lát, thật sự mệt mỏi cho người đến xoa bóp cho đệ, ta đi trước."
Chử Dịch Phong ấp úng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có phải đã cho Lăng Tiêu quyền lợi quá lớn hay không, quyền lợi càng lớn trách nhiệm lại càng nhiều, hiện giờ cũng không được nghỉ ngơi, luôn như vậy bản thân cũng rất mệt mỏi?
Lăng Tiêu thật ra không có cảm giác gì, hắn trời sinh là phải bôn ba mệt nhọc, không ít chuyện giao cho người khác hắn cũng không yên tâm. Lòng nghi ngờ của Lăng Tiêu rất lớn, nếu nói trong triều này trừ bỏ Chử Dịch Phong Lăng Tiêu cũng không tin tưởng ai, ngay cả là Vi Tranh cũng không được, phàm là đại sự quan hệ trọng đại đều muốn tự tay làm lấy trong lòng mới kiên định. Cũng may hắn vốn là người khống chế dục cường ngược lại cũng không cảm thấy vất vả.
Bên này Lăng Tiêu ra hành cung lên ngựa đi ra ngoài tuần tra, Chử Dịch Phong đi ngâm nước ấm tắm, thể lực khôi phục không sai biệt lắm, thay đổi xiêm y đi kiểm kê con mồi mới hôm nay săn được, trước hết chọn những loại tốt sai người khoái mã chạy về Hoàng thành hiếu kính thái hậu, lại chọn vài thứ đưa đến Thọ Khang Hầu phủ và Tĩnh Quốc Công phủ.
Chương công công kiểm kê xong, khom người xin chỉ thị nói: “Hoàng thượng, bây còn lại là phần này đã được thu thập xong, để làm đồ ăn dự trữ, hay là cứ như vậy mà thưởng cho mọi người?"
Theo lý Hoàng thượng săn được con mồi sẽ thưởng một ít cho sủng tín đại thần, cận thần được Hoàng thượng ban cho thịt cũng là một loại đặc thù vinh dự.
Chử Dịch Phong nhất nhất phân công: “Đem mấy con như hươu nhỏ, con thỏ ra, lấy một ít thịt chuẩn bị làm đồ ăn buổi tối, dư lại thì cắt ra phơi khô. Tử Quân Hầu trở về để hắn tiếp tục phân chia phần sau, năm ngoái trẫm ở Bắc bộ tích cóp mấy trương lông cáo tuyết, nhìn xem đi…… Mùa đông năm nay có thể làm ra một áo hồ cừu."
Năm kia Chử Dịch Phong từng săn hồ ly đã làm cho Lăng Tiêu một áo hồ cừu, ấm áp thì thật ấm áp. Lăng Tiêu cũng rất thích, vào mùa đông vẫn luôn mặc, đáng tiếc màu đỏ của lông không xứng với Lăng Tiêu. Chử Dịch Phong ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ, mỗi khi gặp được tuyết hồ đều tích cóp, ngóng trông có thể làm cho Lăng Tiêu một thân tuyết sắc hồ cừu, nếu mùa đông mặc vào…… Chử Dịch Phong tưởng tượng như vậy tâm ngứa ngáy, ngàn dặm đại tuyết, Lăng Tiêu mặc một thân hồ cừu tuyết trắng nhìn thật đẹp mắt.
Thu thập xong những việc này Chử Dịch Phong cũng ngồi không được yên, xoay người muốn đi dạo khắp hành cung.
Nơi này các quan viên quản lý hành cung đã sớm được Lăng Tiêu thông báo, nửa tháng trước đã tranh thủ chuẩn bị tuy không bằng cung đình đài lầu các độc đáo, cũng coi như là tinh xảo. Chử Dịch Phong chỉ mang theo một tiểu thái giám, một đường ngắm cảnh bất giác đi hơi xa, Chử Dịch Phong cầm phiến lá phong đỏ như lửa quay đầu đối với tiểu thái giám đi theo cười nói: “Không được, hai ta đi lạc rồi tìm một người nào đó hỏi một chút đi, Tử Quân Hầu phỏng chừng đã đi về tìm trẫm, nhìn không thấy không biết tìm như thế nào đâu."
Chử Dịch Phong là cao thủ nhớ địa hình mà còn đi lạc, càng đừng nói là tiểu thái giám kia, tiểu thái giám trong lòng cũng rất sợ Lăng Tiêu tìm không ra. Chử Dịch Phong sẽ không nói cái gì, nhưng nếu là Lăng Tiêu còn không biết sẽ phạt mình như thế nào đâu, tiểu thái giám thấp giọng nói: “Thật sự là đình viện này kì lạ cảnh trí ở đây đều giống nhau, lại có lá phong che khuất, thật sự là tìm không ra đường, cũng không có người……"
Nói cũng kỳ quái, vừa rồi còn có thể thấy một, hai cung nhân, lúc này lại tìm không thấy một người nào, Chử Dịch Phong thật ra cũng không còn hứng thú: “Trẫm xem nơi này cảnh sắc cũng không có đẹp như vừa rồi, nghĩ là đã đi xa, chắc tới ranh giới hành cung rồi……"
Chử Dịch Phong đang muốn dùng biện pháp hành quân để tìm đường ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hai tiếng cười đùa rất nhỏ, nghi hoặc nói: “Đợi chút…… Bên này có người, ngươi đi hỏi đây là tới nơi nào."
Tiểu thái giám nghe vậy vội vàng lắng tai nghe, đau khổ nói: “Hoàng Thượng, không có tiếng người nào cả, có lẽ là Hoàng thượng nghe lầm chăng?"
“Ngươi nghe không thấy?" Chử Dịch Phong ngay sau đó đã hiểu ra: “Trẫm đã biết, ngươi nhìn bên kia xem, chính là bên kia."
Tiểu thái giám theo hướng Chử Dịch Phong chỉ đi qua, nơi đó từng bụi từng cụm đều là lá phong, tiểu thái giám miễn cưỡng bước qua sau một lúc lâu lại chui trở về, khom người nói: “Hoàng thượng, bên kia là một bức tường, Hoàng thượng nhĩ lực tốt, nô tài đến gần quả nhiên nghe thấy được tiếng người ồn ào nghĩ là cách vách có người."
“Cách vách có người…… vậy cũng không hỏi thăm được." Chử Dịch Phong cười cười: “Thật là đi đến ranh giới hành cung rồi, đi thôi, trẫm muốn đi dạo một chút ai ngờ lại đi tới tận đây, bây giờ trở về thôi."
Tiểu thái giám đến gần, Chử Dịch Phong xoay người đang muốn đi, đột nhiên dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Tiểu thái giám cẩn thận nhìn sắc mặt Chử Dịch Phong: “Hoàng thượng có gì phân phó?"
“Hưm……" Chử Dịch Phong nhìn tiểu thái giám liếc mắt một cái: “Đừng lên tiếng." Chử Dịch Phong ngừng thở lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng kém, nhịn không được xoay người đi vào rừng phong kia, không để ý tiểu thái giám kinh hô mà nhảy qua tường!
“Chính là…… Chính là như vậy……" Tiểu thái giám liên tục lau mồ hôi, lắp bắp nhìn Lăng Tiêu nói: “Hoàng thượng không biết vì sao, dưới sự giận dữ trèo tường mà qua, rồi biến mất…… Nô tài cũng muốn leo qua nhưng tường vây kia thật sự quá cao, nô tài thật sự là leo không được …… Cần gọi người lại không có người đáp ứng, vô cùng nôn nóng, một lúc sau Hoàng thượng lại trèo tường trở về, liền…… Ôm vị tiểu công tử này."
Lăng Tiêu nghe xong muốn một chân đá chết tiểu thái giám này, cả giận nói: “Ngươi dẫn Hoàng thượng đi đến nơi đó làm cái gì? Hành cung lớn như vậy nơi nào không đi, bên kia là phía Tây Bắc ngay cả một người cũng không có, Hoàng thượng bị thương ngươi làm sao mà đền tội?"
“Đừng mắng hắn, là trẫm không tốt." Chử Dịch Phong từ phòng trong đi ra, vội vàng lôi kéo Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Huynh sốt ruột thì nói phải trái với ta, lấy hắn trút giận làm cái gì."
“Đệ cũng biết ta sốt ruột?" Lăng Tiêu thật sự bốc hoả, hắn đi ra ngoài tuần tra, trở về tìm Chử Dịch Phong khắp nơi cũng không ra, tìm ai cũng nói là y mang theo tiểu thái giám ra ngoài tản bộ, cho người đi chính điện, thiên điện trong vườn tìm đều không có. Lăng Tiêu tự mình đi ra ngoài tìm, chỉ chốc lát sau lại có người tới nói Hoàng thượng đã đã trở lại, đã vào tẩm điện, lúc này tâm Lăng Tiêu mới buông xuống, ai ngờ người đến truyền lời lại vội vội vàng vàng nói Hoàng thượng muốn truyền ngự y. Lăng Tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng trở về tẩm điện mới biết được không có việc gì.
Chử Dịch Phong không muốn ai bị mắng, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cung nhân hầu hạ trong điện lui xuống, kéo tay Lăng Tiêu qua thấp giọng nói: “Hôm nay lòng ta khó chịu, huynh đừng giáo huấn ta."
Đây là giả dạng đáng thương? Lăng Tiêu sờ sờ mặt Chử Dịch Phong: “Nói, rốt cuộc sao lại thế này? Sao tiểu công tử nhà người ta cũng mang về? Hành cung bên kia đều là gia quyến của đại thần đi theo, rốt cuộc làm sao vậy?"
Chử Dịch Phong lôi kéo Lăng Tiêu ngồi xuống, nói: “Hôm nay ta tùy tiện đi dạo, không biết như thế nào mà đi tới Tây Bắc giác kia, tìm không ra đường về, lúc vừa muốn trở về ta nghe thấy bên kia có thanh âm, ngay từ đầu không lưu ý, lại lắng nghe lại là một đám hài tử……khi dễ một hài tử khác."
Lăng Tiêu giật mình, thần sắc hòa hoãn một ít, ôm Chử Dịch Phong ở phía sau lưng y xoa nhẹ một phen, nhẹ giọng nói: “Ân, đệ nói tiếp đi."
Chử Dịch Phong nói tiếp: “Ta muốn mặc kệ, nhưng mơ hồ nghe thấy hài tử kêu…… Kêu Lăng cái gì Hiền……"
Hôm nay Chử Dịch Phong bảo tiểu thái giám tìm chỗ có tiếng người truyền đến, thấy là một viện khác tất nhiên cũng không biện pháp hỏi đường, Chử Dịch Phong muốn xoay người trở về ai biết mới vừa đi vài bước thì nghe thấy tường bên kia một trận khóc thút thít, còn có tiếng mấy hài tử cười nhạo, Chử Dịch Phong không muốn để ý tới nhưng nghe thấy một hài tử lớn tiếng kêu Lăng cái gì Hiền, mơ hồ nghe lại như là kêu Lăng Tiêu.
Chử Dịch Phong lại lắng nghe, là một đám hài tử vây quanh đánh hài tử Lăng thị, hài tử bị đánh kia khóc cũng không ra tiếng, Chử Dịch Phong không còn nhẫn được, nhất thời nổi giận nhảy qua tường, vừa thấy trong lòng hỏa càng bốc lên.
Nam hài tử vào khoảng mười tuổi là độ tuổi đơn thuần nhất, ngây thơ nhất.
Nhưng trong viện này, bảy tám nam hài khoảng mười tuổi lại cầm cung tiễn bằng gỗ bắt một hài tử gầy yếu làm bia ngắm bắn, hài tử kia không chịu khóc lóc né tránh, khóe miệng còn đổ máu.
Cung tiễn kia Chử Dịch Phong rất quen thuộc, trước khi sáu tuổi y dùng cái này, khi đó Vi Tranh sợ y bắn không chính xác làm người bị thương, mới cho y dùng mũi tên bằng gỗ luyện tập, mũi tên không có đầu nhọn nhưng nếu bắn trúng vào người cũng sẽ đau, hài tử bị khi dễ kia tuy nói ăn mặc mấy tầng quần áo nhìn không thấy, nhưng Chử Dịch Phong đối với các loại tổn thương vừa thấy là biết, tất nhiên chắc là xanh tím rồi.
Mấy hài tử kia vẫn lớn tiếng cười đùa, sau giờ ngọ Chử Dịch Phong không đi săn thú, các đại thần Hoàng thân quốc thích tự nhiên cũng không dám đi, bọn nhỏ bị nhốt ở trong vườn nhàm chán, dùng đứa nhỏ này làm bia ngắm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Chử Dịch Phong bước nhanh đến gần, một phen đẩy đám hài tử vừa đá vừa đánh kia ra kéo hài tử bị đánh đứng dậy, cả giận nói: “Đều giải tán hết đi!"
Mấy hài tử chưa gặp qua Chử Dịch Phong, lại thấy y ăn mặc tùy ý, trong lòng không cho là đúng, đứa cầm đầu thấy Chử Dịch Phong bế hài tử kia đi lại không làm gì được, kiêu căng nói: “Nô tài từ nơi nào tới? Dám ôm tiểu quỷ nghèo đi, ăn ta một mũi tên! Ha ha……" Nói xong đem mũi tên nhắm chuẩn Chử Dịch Phong mà bắn tới, ai ngờ khi mũi tên vừa chạm vào Chử Dịch Phong mà Chử Dịch Phong cũng không quay đầu lại, trở tay lại bắt lấy mũi tên, dùng sức một phát mũi tên bay thẳng về phía hài tử kia, lực đạo không nhẹ không nặng trực tiếp đánh vào đầu gối, hài tử oa một tiếng quỳ xuống, khi bò dậy đã không thấy Chử Dịch Phong.
Chử Dịch Phong trở về đem y phục hài tử bị dọa ngất xỉu cởi ra, vừa thấy quả nhiên trên người toàn là vết thương xanh tím, không đành lòng vội vàng cho người đi kêu thái y.
Lăng Tiêu nghe Chử Dịch Phong một năm một mười nói rõ ràng, sao còn có thể lại giáo huấn y, trong lòng âm thầm bày ra một danh sách trong các quan viên ai mang theo hài tử tới, hài tử là nam hài nhi, trên dưới khoảng mười tuổi, hôm nay giờ Dậu chơi ở trong vườn…… rất tốt.
Chử Dịch Phong không biết trong lòng Lăng Tiêu nghĩ gì, chỉ là trong lòng khó chịu, lại sợ Lăng Tiêu la mắng y thấp giọng cầu khẩn nói: “Ta nhất thời khó thở, những người đó…… Cũng không có người biết ta là Hoàng đế, không có việc gì đi?"
Lăng Tiêu cúi đầu hôn môi Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Không có việc gì, ta không phải muốn giáo huấn đệ, chỉ là ta vừa rồi thật sự bị dọa, đệ ngẫm lại, vô cớ tìm không thấy đệ, thật vất vả đệ mới trở về lại muốn truyền ngự y, không phải muốn hù chết ta sao?"
Chử Dịch Phong gật gật đầu, dựa vào vai Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có thể cảm giác là cảm xúc của Chử Dịch Phong biến hóa, trong lòng âm thầm suy đoán nguyên nhân. Chử Dịch Phong khổ sở, nhẹ giọng nói: “Chính là…… nghĩ đến khi ta còn nhỏ?"
Chử Dịch Phong hơi sửng sốt, ký ức khi còn nhỏ kỳ thật đã rất mơ hồ, đặc biệt là trước khi gặp được Lăng Tiêu, như chuyện rất xa ở đời trước nhưng hôm nay lại nghĩ tới. Hôm nay y nhìn hài tử kia bị vây lên đánh lại nhớ tới lúc mình năm sáu tuổi……
Chử Dịch Phong dựa vào trong ngực Lăng Tiêu chậm rãi hồi ức, nhớ tới khi đó, y bị đại ca gọi vào trong thư phòng của phụ vương.
Thư phòng của Cảnh vương phủ từ trước đến nay là chỗ thần thánh, là chỗ Chử Dịch Phong ít được tới nhất, khi đó chỉ có Đại ca mới có thể vào thư phòng của phụ vương, phụ vương cũng sẽ ôm Đại ca trong lòng ngực dạy hắn viết chữ, mà mình đương nhiên không có tư cách này, phụ vương nói, Phong nhi ngu ngốc dạy cũng vô dụng.
Nhưng một hồi kia y đói bụng đang ăn điểm tâm, Đại ca kêu y đi vào thư phòng của phụ vương nói phụ vương muốn thưởng cho y thứ tốt, khi đó Chử Dịch Phong thực vui sướng, vội vàng lau khô tay đi theo Đại ca. Nhưng vừa vào thư phòng cũng không có thấy phụ vương, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Đại ca nhét cái gì vào trong lòng ngực mình……
Chử Dịch Phong khi đó bất quá chỉ năm sáu tuổi, không thể giữ được hoảng hốt nghe thấy bang một tiếng, một cái bình hoa nhữ diêu từ trong lòng ngực mình rơi xuống mặt đất, vỡ thành thật nhiều mảnh. Chử Dịch Phong tuy còn nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy, giống như…… Vừa rồi bình hoa kia không phải còn nguyên vẹn bị rơi vỡ mà chính là đã vỡ từ trước ……
Trong chốc lát phụ vương thật sự tới, nhìn thấy y làm vỡ bình hoa mình thích nhất, nhất thời giận dữ, dù có Đại ca ở một bên cầu tình cũng vô dụng, vẫn là bị phạt quỳ, quỳ bao lâu không nhớ rõ…… Cuối cùng vẫn là mẫu phi biết, vội vàng tới đem y ôm trở về……
Chử Dịch Phong ở trên cổ Lăng Tiêu cọ cọ, thấp giọng nói: “Ta nói, không phải ta làm …… Phụ vương không nghe, đến cuối cùng ta cũng không biết có phải ta làm vỡ hay không, có lẽ thật là ta làm vỡ? Hôm nay thấy hài tử kia…… Không biết sao liền nghĩ tới việc này, nguyên bản tưởng rằng đã quên……"
Lăng Tiêu nghe xong trong lòng đau chịu không nổi, hận không thể đem thi cốt Chử Dịch Cẩn đào lên quất xác!
Lăng Tiêu cười lạnh, thế nhân đều cho rằng Chử Dịch Cẩn là tự sát, ngay cả Chử Dịch Phong và thái hậu cũng tin, ha hả…… Không ai biết, đêm đó Lăng Tiêu tự mình đem Chử Dịch Cẩn xiết cổ đến chết, dây thừng ở trong tay từ từ gắt gao mà xiết làm cho hắn nhanh “Chết" tới một canh giờ……
Lăng Tiêu nhắm mắt, ôn nhu ôm lấy Chử Dịch Phong vừa dỗ dành vừa yêu thương, cố ý nói những chuyện vui, chỉ chốc lát sau đã làm Chử Dịch Phong bật cười, Lăng Tiêu xoa nhẹ mặt Chử Dịch Phong, cười nói: “Hôm nay cố ý nói cái này là muốn làm nũng? Càng lớn lại càng như hài tử……"
Chử Dịch Phong cũng có chút thẹn thùng, mình vừa rồi sao lại như thế …… Chử Dịch Phong đơn giản đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Tiêu không nói. Lăng Tiêu cười cười, lại cùng y náo loạn trong chốc lát nói: “Bây giờ để hài tử này ở đây cũng không được, tuy nói chỉ chiếm cái giường nhưng tẩm điện của hoàng đế trăm triệu lần không thể cho người khác nghỉ ngơi đó là đạo lý, trong chốc lát hài tử kia tỉnh thì trước hết đưa đến thiên điện đi, chuyện sau này …… Vẫn là giao cho ta, ta xem là hài tử nhà ai tự nhiên sẽ cho nó một cái công đạo. Còn có không thể cho người biết hôm nay đệ trèo tường qua bên kia ta phải nghĩ ra biện pháp……"
Chử Dịch Phong gật đầu, trong lòng lại có chút thẹn ý, mình nhất thời tính tình bộc phát vẫn vất vả để Lăng Tiêu giúp y giải quyết tốt hậu quả. Lăng Tiêu nhìn bộ dáng Chử Dịch Phong là biết y nghĩ cái gì, đơn giản cũng không đi, ôm lấy tiểu Hoàng đế của mình thân mật trong chốc lát……
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa