Nịnh Thần Lăng Tiêu
Quyển 3 - Chương 88
Án tử của Tuệ Vương đã kết, phía dưới lại có người trình lên Tông Nhân phủ ý tứ là: tuân theo tổ tông gia pháp, tuân theo Thái tổ chế định Minh Cảnh huấn, đem Chử Dịch Cẩn chém đầu mười lần cũng không đủ cho hắn chuộc tội, nhưng Lăng Tiêu lại vì Chử Dịch Phong quyết định làm một chuyện thập phần đắc nhân tâm: Tước bỏ phẩm vị của Chử Dịch Cẩn biếm làm thứ dân, vĩnh viễn chịu sự quản lý của Tông Nhân phủ.
Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu trình lên tấu chương này không nói gì, trực tiếp hạ ấn. Ở hậu cung Hoàng Hậu biết chỉ yên lặng rơi lệ một lúc lâu, trong lòng cảm kích Lăng Tiêu, đối với Chử Dịch Phong vừa thẹn lại vừa đau, chỉ sai người gọi Chử Dịch Phong đến nói chuyện.
Chuyện của Tuệ vương bình định rồi thì phải trù bị chuyện trữ quân đăng cơ, hiện giờ Hoàng tử mất một còn ba, hai Hoàng tử nhỏ chưa đủ tuổi nhược quán, không hề nghi ngờ mũ mão này phải đội trên đầu Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu vẫn muốn Chử Dịch Phong làm một số việc giữ mặt mũi, chỉ nói mình vô tài vô đức, không đảm đương nổi đại vị, thẹn không chịu nhận.
Chờ ba đại thần than thở khóc lóc kể lể xong rồi lui ra Chử Dịch Phong mới bất an nhìn Lăng Tiêu, ấp úng nói: “Còn…… còn không đáp ứng nha…… vạn nhất, vạn nhất về sau bọn họ không tới cầu thì phải làm sao? Ta tự mình chạy đi đăng cơ, cũng không thú vị……"
Lăng Tiêu chịu đựng không nổi cười ra tiếng, cho hạ nhân trong phòng lui xuống, lôi kéo Chử Dịch Phong cùng nhau ngồi trên giường, cười nói: “Sao có thể? Đệ càng khiêm nhường bọn họ càng muốn khổ khuyên, có như vậy sau khi đệ đáp ứng bọn họ mới có thể ra vẻ mình có công ủng hộ lập trữ, bọn họ đều là lão thần mấy thế hệ lời nói của họ không thể dễ dàng tin."
Lăng Tiêu nhìn người trước mắt có phần không kịp thích ứng, chờ đến sau khi đưa tang Tiên Đế Chử Dịch Phong phải đăng cơ đại điển, rồi trở…… thành Hoàng Đế?
Ở trong mắt Lăng Tiêu Chử Dịch Phong vẫn là một hài tử, hắn tưởng tượng không ra bộ dáng Chử Dịch Phong thân khoác long bào thống lĩnh tứ hải.
Trước kia khi Lăng Tiêu phó thác Vi Tranh ở Hoàng thành tiếp ứng bọn họ Vi Tranh đã từng nói với Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong là hắn một tay nâng đỡ lên, vậy phải nâng đỡ y đến bước cuối cùng.
Lăng Tiêu khẽ vuốt sườn mặt Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong giống như động vật nhỏ quay đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Lăng Tiêu. Lăng Tiêu trong lòng vừa động, nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ lời ta nói?"
“Cái gì?" Chử Dịch Phong có chút mờ mịt: “Nhớ kỹ như thế nào?"
Lăng Tiêu bật cười: “Ta nói muốn đệ nhớ kỹ vài câu? Ta vừa rồi dặn dò đệ, sau này những người đó nói gì đệ không nên dễ tin, ba phần thật bảy phần giả, đệ phải có chủ ý của mình, hiểu được không?"
Chử Dịch Phong không lắm để ý cười: “Có huynh ta đâu sợ cái gì? Huynh cũng sẽ gạt ta sao?"
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt đen tuyền của Chử Dịch Phong đột nhiên nói không nên lời không muốn nói dối: “Tất nhiên ta cũng sẽ có chuyện giấu đệ, cho nên muốn đệ lưu tâm, bất luận kẻ nào cũng sẽ lừa đệ, ai cũng không thể dễ tin, lúc này đệ đã minh bạch?"
Chử Dịch Phong sửng sốt, không tin Lăng Tiêu cũng sẽ lừa y, ấp úng gật gật đầu.
Chử Dịch Phong ngàn từ vạn đẩy rốt cuộc cũng đồng ý kế vị, trong triều đại thần đại hỉ, lệnh Lễ bộ gia tăng thời gian trù bị đăng cơ đại điển, từ đây tôn Chử Dịch Phong lên làm Hoàng đế, trong triều mọi người đều nhất trí, chỉ còn chờ Chử Dịch Phong đăng cơ.
Cùng ngày với việc đồng ý đăng cơ Chử Dịch Phong làm chuyện không ít người kinh ngạc, y đi đến Tông Nhân phủ.
Người không quen biết y sẽ cho rằng Chử Dịch Phong đi vì vui sướng khi người gặp họa, từ khi Tiên Đế đăng cơ vị trí của Chử Dịch Cẩn ở Hoàng thành tương đương trữ quân, tuy rằng vẫn không nói ra ngoài nhưng tất cả mọi người cho rằng Chử Dịch Cẩn đã là Thái tử không có sai. Nhưng ai ngờ trời xui đất khiến, cư nhiên bị một Hoàng tôn không được sủng ái nhất đoạt vị, đúng là hài kịch cỡ nào châm chọc cỡ nào. Chử Dịch Phong mấy năm nay ở trong Hoàng thành vẫn không được coi trọng, hiện tại xoay người làm chủ nhân, tự nhiên muốn ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Người quen biết Chử Dịch Phong cũng cảm thấy kỳ quặc, Anh Vương muốn gặp Tuệ Vương để làm gì? Nói chuyện phiếm? Ôn chuyện?
Chương công công cũng không rõ Anh Vương suy nghĩ gì, Lăng Tiêu đã trở về Thọ Khang Hầu phủ, trong vương phủ cũng không ai có thể khuyên, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn Chử Dịch Phong thay đổi xiêm y mà đi.
Tông Nhân phủ giam giữ Chử Dịch Cẩn ở địa phương không tồi, là ở một tiểu viện không phải nhà tù không có xích sắt không có rơm rạ không có chuột.
Trong viện còn có hai ách nô chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Chử Dịch Cẩn, ẩm thực cũng không tồi, ấn theo phân lệ hạng nhất đem tới, trừ bỏ không thể đi ra ngoài không thể gặp người, cuộc sống sinh hoạt vẫn không tệ.
Chử Dịch Cẩn mới vào được mấy ngày mỗi ngày đều nháo muốn gặp Hoàng hậu, hắn cũng không ngốc, biết hiện tại thủ hạ trung tâm của mình đều đã bị Lăng Tiêu giết, bất trung tâm đã sớm đi lấy lòng Lăng Tiêu, sẽ không có ai chiếu cố hắn, nhạc gia lại bị Lăng Tiêu nhanh chóng thu thập, hiện tại có thể cứu hắn cũng chỉ có Hoàng hậu.
Vừa vặn, ngày này Hoàng Hậu phái nữ quan tới, ở nội đường Tông Nhân phủ gặp được Chử Dịch Phong.
Lý Duyên Niên thấy trữ quân điện hạ tới vội vàng kêu một đám người ra thỉnh an, Chử Dịch Phong không lắm để ý, nhàn nhạt nói: “Ta đến xem Đại ca ta, hắn có khỏe không?"
Chử Dịch Cẩn hiện giờ đã bị tước đoạt tất cả phong hào, Chử Dịch Phong còn đến thăm kêu hắn một tiếng Đại ca trong lòng mọi người rất phục, nhưng Chử Dịch Phong nói như vậy bọn họ cũng không dám lại xưng hô là “Tuệ Vương điện hạ", ngại mệnh không dài à? Hiện tại những ai dính dáng tới Chử Dịch Cẩn đều bị Lăng Tiêu tiêu diệt sạch sẽ, không có người nào còn dám rút gân lão hổ.
Lý Duyên Niên gật đầu: “Không dám lừa gạt điện hạ, lúc vừa tới mấy ngày đầu xác thật không tốt, suốt ngày ầm ĩ không thôi, nhiều ngày trôi qua mới được an tĩnh một chút, chỉ là ngày nào cũng nháo muốn gặp Hoàng Hậu nương nương." Lý Duyên Niên nói xong thì nữ quan ở phía sau Chử Dịch Phong tiến lên hành lễ: “Nô tỳ là Phong Dao của Phượng Hoa cung, phụng lệnh Hoàng Hậu nương nương tới truyền khẩu dụ."
Chử Dịch Phong hơi gật đầu: “Được, ngươi cùng ta đi vào gặp Đại ca đi."
Vào tiểu viện liền nghe thấy Chử Dịch Cẩn ở bên trong đập phá đồ vật, Chử Dịch Phong xoay người nói với các quan viên đi theo: “Các ngươi không cần đi vào, hai người chúng ta đi vào là được."
“Điện hạ…… chỉ sợ việc này không ổn……" Bọn quan viên có chút khó xử, Chử Dịch Cẩn hiện tại trong lòng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Chử Dịch Phong, bên trong Chử Dịch Cẩn lại không có bị trói, vạn nhất làm bị thương Chử Dịch Phong bọn họ có mấy cái đầu để bồi thường?
Lý Duyên Niên khom người nói: “Vẫn là để chúng thần cùng vào đi, điện hạ là vạn kim chi khu……"
Bổn ý của Chử Dịch Phong là Chử Dịch Cẩn dù sao cũng là người trong Hoàng tộc, hiện giờ bộ dáng chịu đủ loại bất kham thật sự không thích hợp để ngoại nhân nhìn thấy, nghe Lý Duyên Niên nói mới biết được ý tứ của bọn họ, Chử Dịch Phong cười: “Hắn làm bị thương ta được sao? Không cần nhiều lời, các ngươi ở ngoài cửa canh giữ tốt là được rồi."
Các quan viên vô pháp chỉ phải canh giữ ở bên ngoài, chờ bên trong phát ra bất kì thanh âm lạ gì thì một phát nhảy vọt vào hộ giá.
Chử Dịch Phong cùng nữ quan kia đi vào, bên trong phòng cũng không tồi, trang bị đầy đủ hết, đều là những thứ Chử Dịch Cẩn yêu thích, ngay cả trên kệ sách cũng để những sách hắn yêu thích nhất để hắn đọc. Phong Dao âm thầm ghi tạc trong lòng nghĩ trở về sẽ bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương, lại nhìn phía Chử Dịch Cẩm toàn thân sạch sẽ cũng thực tốt.
Chử Dịch Cẩn nhìn thấy Chử Dịch Phong tới thì sửng sốt một hồi lâu, sau khi hoàn hồn đôi mắt đã đỏ sậm hô to: “Sao lại là ngươi? Ta muốn gặp mẫu hậu! Nhất định là ngươi ngăn cản không cho mẫu hậu tới gặp ta có phải hay không? Có phải hay không?" Chử Dịch Cẩn một mặt nói một mặt đem chung trà trên bàn ném vào người Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong dùng tay áo gạt qua đem chung trà ném sang một bên, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết Đại ca muốn gặp mẫu hậu, người này là mẫu hậu phái tới, có gì thì các ngươi tự nói." Nói xong lập tức đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không để ý tới Chử Dịch Cẩn đang nổi điên.
Phong Dao không hổ là người Hoàng Hậu coi trọng, thấy Chử Dịch Cẩn như vậy không sợ hãi không hoảng loạn chút nào, hợp lại tay áo cất cao giọng nói: “Truyền Hoàng Hậu nương nương khẩu dụ."
“Cẩn nhi, con vẫn luôn muốn gặp bổn cung, gặp bổn cung làm cái gì? Muốn bổn cung vì con cầu tình sao? Hôm nay bổn cung nói rõ ràng cho con là không có khả năng."
“Chuyện hôm nay là một tay con tạo thành, cùng người khác không quan hệ, cũng không liên quan đến Phong nhi, trước kia Tiên Đế cùng bổn cung nếu biết phẩm tính của con như thế thì dù thế nào cũng sẽ không lập con làm thái tử."
“Nếu muốn nói không phục, thì càng không cần nhiều lời, con thật sự làm bao nhiêu việc ác, chỉ sợ chỉ có con nhớ rõ ràng, hiện giờ đem con giam lỏng tại đây con lại không biết đủ, bổn cung hỏi con nếu ngày đó Phong nhi chiến bại, con sẽ đối đãi với Phong nhi ra sao? Chỉ sợ sẽ không lưu lại nó như thế đi, con đã làm bổn cung thương tâm, không cần lại vọng tưởng."
“Bổn cung chỉ nguyện con có thể thành tâm sửa đổi, ở Tông Nhân phủ mà sám hối tội của con, bổn cung cũng thế, dạy dỗ con thành người như vậy là do nương sai lầm, chờ trăm năm sau, gặp Tiên Đế gặp liệt tổ liệt tông, nương mang theo con cùng đi thỉnh tội."
Nữ quan hành lễ: “Khẩu dụ chính là như thế đó." Nói xong không nói thêm một lời, xoay người rời đi.
Chử Dịch Cẩn một hồi lâu mới phản ứng lại, mẫu hậu vẫn luôn thương hắn yêu hắn lại không cứu hắn, Chử Dịch Cẩn điên cuồng lắc đầu rống to: “Ta không tin! Ta không tin! Mẫu hậu sẽ mặc kệ ta? Nói! Ngươi nói…… Có phải là do ngươi…… Có phải hay không? Vừa rồi cung nữ là ngươi mang đến có phải hay không? Kỳ thật mẫu hậu hoàn toàn không biết, có phải hay không?"
Chử Dịch Cẩn bổ nhào vào người Chử Dịch Phong lôi kéo, Chử Dịch Phong bắt một tay Chử Dịch Cẩn đem hắn quăng ngã lên giường, nhàn nhạt nói: “Đó chính là mẫu hậu khẩu dụ."
“Không có khả năng!" Chử Dịch Cẩn nguyên bản khuôn mặt tuấn tú thế nhưng bây giờ trông thật dữ tợn, tê thanh nói: “Mẫu hậu từ bỏ ta, muốn giúp đỡ ngươi làm Hoàng Đế? Ha ha…… Ha ha…… Nâng đỡ ngươi, tên ngốc này…… Ha ha……"
Chử Dịch Phong không bực không giận, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, chính là muốn nâng đỡ ta.. tên ngốc này, ta không phải tới nghe ngươi nói, hôm nay ta đã đáp ứng kế vị, ta tới là nói cho ngươi biết chuyện này, thuận tiện có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
“Ha ha…… Đã đáp ứng kế vị…… Kế vị……" Chử Dịch Cẩn từ trên giường trượt xuống dưới ngồi dựa vào chân giường, nỉ non nửa ngày nói: “Ngươi muốn hỏi ta cái gì……"
“Ta muốn biết, ngươi từ khi nào bắt đầu đối với ta nổi lên sát tâm." Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Lăng Tiêu nói ngươi vẫn luôn không thích ta, ta cảm thấy không hẳn vậy, lúc chúng ta còn nhỏ…… Ngươi tự nhiên khi đó sẽ không hận ta."
Chử Dịch Cẩn sửng sốt, khi nào đối với Chử Dịch Phong khởi sát tâm? Khi nào đối với Chử Dịch Phong khởi sát tâm…… Chử Dịch Cẩn cười, chính hắn cũng không nhớ rõ……
Chử Dịch Phong cho là Chử Dịch Cẩn còn đang suy nghĩ, nên chờ đáp án của hắn, Chử Dịch Cẩn lại đột nhiên cười, nói: “Ta đây hỏi trước ngươi một chuyện…… Tông Nhân phủ nghĩ cho ta không ít tội trạng, trong đó có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả?"
Chử Dịch Phong không rõ ý tứ của Chử Dịch Cẩn, nói: “Cũng có những chuyện là giả, Lăng Tiêu đã nói với ta."
Chử Dịch Cẩn không biết Lăng Tiêu đã nói gì với Chử Dịch Phong, tiếp tục nói: “Các ngươi hiện tại đều nói ta làm toàn chuyện xấu, ta nhịn…… Ngươi cho rằng người mà ngươi luôn để ở đầu quả tim Lăng Vô Song lại là người tốt? Hắn không có làm chuyện xấu? Hắn không có lừa gạt ngươi hại qua ngươi? Ha ha……"
Chử Dịch Phong nghe vậy sửng sốt, mấy ngày trước lời Lăng Tiêu nói hiện lên trong óc……
“Có huynh ta đâu sợ cái gì? Huynh cũng sẽ gạt ta?"
“Tất nhiên, ta cũng sẽ có chuyện giấu đệ, cho nên ta muốn đệ lưu tâm, bất luận kẻ nào cũng sẽ lừa đệ, ai cũng không thể dễ tin, lúc này đệ đã minh bạch?"
Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong sửng sốt, cười, nhẹ giọng nói: “Thật sự có nhiều chuyện ngươi không biết đi? Làm Đại ca ta nói cho ngươi……"
Ở Thọ Khang Hầu phủ Lăng Tiêu đang theo Lăng lão Hầu gia chơi cờ, Lão Hầu gia gần đây thần sắc thực tốt, rốt cuộc không cần phải giả bệnh, tôn tử đại sự đã thành, hiện tại Thọ Khang Hầu phủ ở trong Hoàng thành càng ổn định, không có gì phiền lòng.
“Cô tổ mẫu của con không yên tâm Trĩ nhi, là thai đầu mà thái y lại khám ra là song sinh nên sẽ có một chút nguy hiểm, hiện giờ cô tổ mẫu con ở tại Thi phủ, mỗi ngày cũng không tồi, đếm tháng ngày Trĩ nhi cũng sắp sinh rồi."
“Có cô tổ mẫu nhìn tự nhiên vạn sự không cần lo lắng." Lăng Tiêu sau khi trở về cũng đi Thi phủ một lần, hiện giờ Thi gia dựa vào quan hệ cùng Thọ Khang Hầu phủ nhiều thế hệ kết thân cũng được không ít chỗ tốt, đối với Lăng Trĩ càng dụng tâm, huống hồ Thi Trà Thành vốn đối với Lăng Trĩ có tình, hiện tại càng như đường mật ngọt ngào, Lăng Tiêu thật ra không còn gì phải lo lắng.
“Chỉ là……" Lăng hầu gia thở dài, “Chỉ là chuyện của Y nha đầu, con cũng nghe cô tổ mẫu nói, hiện giờ để nó ở Trầm Hương Tạ cũng không thích hợp, ta cùng cô tổ mẫu con thương nghị, đem mặt sau Lạc Mai Cư tu sửa lại, nơi đó yên lặng, rất thích hợp để nó ở đó tu dưỡng tính tình."
Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, gả chồng không đến một năm, lăn lộn làm nhà người ta gà chó không yên, hiện giờ đã thành thật? Lạc Mai Cư…… Lão Hầu gia nếu không nói hắn cũng đã quên quý phủ của mình còn có một chỗ như vậy, nghĩ đến hiện tại để Đại tiểu thư ở đó cũng không tồi.
Lăng Hầu gia thổn thức: “Ta vốn cũng không tin có báo ứng luân hồi cái gì, nhưng con xem…… Y nha đầu làm thiếp thất, còn để cho nha đầu hồi môn của mình có mang hài tử…… chuyện này còn không phải báo ứng sao? Hạ thị năm đó phạm phải sai lầm hiện giờ toàn bộ ứng trên người Y nha đầu ……"
Lăng Tiêu cười không tiếp lời, là ý trời hay là do người làm, năm đó chịu khổ sở hắn không phải đã quên, chỉ là trả thù như vậy hắn còn chê ít ……
Lăng Tiêu cùng Lăng Hầu gia nói một lát lại cùng ăn cơm xong Lăng Tiêu mới trở về Anh vương phủ, còn cố ý kêu kiệu phu đi đường vòng đến Tranh Hương Mãn viên mua cho Chử Dịch Phong một bao hạch đào tô.
*Hạch đào tô
Chử Dịch Phong thích ăn cái này, mỗi lần chưa tới giờ ăn thường đem cái này ra ăn vặt, ăn nhiều chậm trễ cơm canh, cho nên Lăng Tiêu mỗi lần chỉ mua một chút, dùng giấy dầu gói thành một bao nho nhỏ, cầm một bao nho nhỏ như vậy trở về hống Chử Dịch Phong, y sẽ vui vẻ thật lâu.
Vào trong phủ Lăng Tiêu còn chưa kịp thay y phục đã kêu người gọi Bích Hà tới, Bích Hà còn chưa tới thì Chương công công đã vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Tiểu Hầu gia, Vương gia hôm nay đi ra ngoài…… Nói là đi Tông Nhân phủ, nơi đó…… đang giam giữ người nọ, Vương gia một hai phải đi, chúng thần cũng khuyên không được, ngài xem……"
Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy không tốt, hỏng rồi, sao lại không nghĩ tới cái này, lúc này để cho Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong…… Lăng Tiêu mạnh mẽ ổn định tâm tình, đứng dậy ra cửa.
Bên kia Chương công công còn vội không ngừng cho người chuẩn bị cỗ kiệu, Lăng Tiêu không chờ được dắt ngựa đi về hướng Tông Nhân phủ.
Chử Dịch Cẩn nhìn sắc mặt Chử Dịch Phong trong lòng từng đợt khoái ý truyền đến, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cười: “Những chuyện này ngươi đều không tin? Cũng đúng nếu là ta biết người bên gối gạt ta làm những chuyện này ta cũng không dám tin……"
Chử Dịch Cẩn tự rót cho mình một chung trà, tiếp tục nói: “Ta lại nói một sự kiện, còn nhớ rõ lúc trước Lăng Tiêu họa ra bản vẽ dùng súc vật kéo guồng nước, ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi cùng hắn không có bất luận giao tình gì sao hắn nhất định phải nói với Hoàng gia gia là cùng ngươi làm ra? Cho là lúc ấy ngươi còn nhỏ, không rõ, hiện tại vẫn nhìn không thấu?"
Chử Dịch Cẩn cười lạnh: “Khi đó Lăng Tiêu bất quá mười lăm tuổi, biết công lao quá lớn cũng là mối họa, ta hiện giờ bại trên tay hắn cũng chịu phục, ta lúc mười lăm tuổi cũng không có ngoan độc như vậy, khi đó hắn nhận thức người như ngươi là xuẩn nhất ngốc nhất, lại mỗi ngày theo đuôi di chuyển vây quanh hắn, hắn muốn lập công, lại sợ công lao này lớn chọc người nghi kỵ, biện pháp tốt nhất chính là kéo ngươi xuống nước, nhìn như là đối với ngươi rất tốt, kỳ thật là dùng ngươi giúp hắn chắn tên bắn lén, ngươi còn ngốc mà không biết, bị hắn chơi đùa xoay quanh!"
“Ngươi hiện tại cẩn thận ngẫm lại, ngày đó hắn có lợi dụng ngươi hay không? Có phải vì ngươi ở trong triều lập đối địch hay không?"
“Còn có nói cái gì ta phái người đi Bắc bộ giết hắn, chứng nhân đâu? Thích khách kia hiện giờ không phải cũng chạy thoát sao?" Chử Dịch Cẩn tê thanh nói: “Ngươi ngẫm lại, cá tính Lăng Tiêu như vậy nếu bị thích khách làm bị thương, hắn sao có thể không đem tổ tông mười tám đời của thích khách kia đào ra quất xác? Còn có thể để người chạy thoát? Các quan viên Bắc bộ của ngươi đều là thùng cơm? Một thích khách quan trọng như vậy mà không giam giữ được, cũng chỉ ngươi có thể tin tưởng! Những chuyện khác ta đều nhận, chuyện này ngươi đánh chết ta ta cũng không nhận! Chử Dịch Phong! Ngươi mở to hai mắt xem xem, mỗi ngày ở trên giường tiện nhân kia cùng ngươi a dua kỳ thật là cái thứ gì!"
“Hôm nay hắn có thể tự mình hại mình tới kích ngươi cùng huynh đệ của mình động thủ, ai biết ngày mai có thể lừa gạt ngươi giết luôn mẫu hậu? Ngươi cho rằng hắn vì yêu ngươi nâng đỡ ngươi đến ngày hôm nay? Ha ha…… Nào biết hắn có phải muốn mình làm Hoàng đế? Thái Tổ…… Tiên đế…… Từ nay về sau, này giang sơn này trở thành của họ Lăng…… Ha ha……"
Lăng Tiêu vội vàng chạy tới Tông Nhân phủ nghe được những lời tru tâm chi ngôn này. Lăng Tiêu không cho bất luận kẻ nào thông truyền mình đứng ở ngoài cửa, cũng ra lệnh cho Lý Duyên Niên ra bên ngoài cách xa mười trượng, Lăng Tiêu mạnh mẽ nén nhịn ý muốn trong lòng muốn đem Chử Dịch Cẩn thiên đao vạn quả, nhắm mắt, ra lệnh cho mình không được đánh gãy lời nói của Chử Dịch Cẩn.
Chử Dịch Cẩn nói rất khó nghe, nhưng rất có sức thuyết phục, càng đừng nói hắn nói không ít chuyện đều là thật sự. Lăng Tiêu trong lòng minh bạch, mình hôm nay có thể ngăn trở Chử Dịch Cẩn, không cho Chử Dịch Phong nghe những lời này nhưng chỉ cần Chử Dịch Phong kế vị, những lời đồn đãi vớ vẩn như thế này sẽ không dứt, những chuyện hãm hại này lần sau so lần trước càng hung ác hơn, cắm thẳng vào tình cảm giữa mình và Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu đánh cuộc, hắn đánh cuộc sự tín nhiệm của Chử Dịch Phong đối với mình.
“Nhị đệ…… minh bạch chưa?" Chử Dịch Cẩn gần như điên cuồng, cười nhạo nói: “Ta là hận ngươi hại ngươi, nhưng Lăng Tiêu cũng không hại ngươi cũng không lừa gạt ngươi sao, đây chỉ là những chuyện ta biết đến, còn chuyện ta không biết sẽ có bao nhiêu? Ta tự nhận mình có chút đầu óc cũng đấu không lại hắn, càng không nói đến là ngươi! Ngươi chính là một quân cờ trong tay hắn, ngươi làm sao biết hắn thật sự đối với ngươi có tình?"
Chử Dịch Phong trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: “Ta biết."
“Ngươi biết cái gì?" Chử Dịch Cẩn vừa rồi nói một hơi dài lúc này hồng hộc thở phì phò, giống như một con sài lang tuổi già sinh bệnh.
“Ta biết Lăng Tiêu đã lừa gạt ta…… Có lẽ trước kia cũng hại qua ta……"
Chử Dịch Cẩn khặc khặc cười quái dị, gật đầu cười nói: “Đúng rồi, ngươi hiểu được rồi để ta nói cho ngươi……"
“Nhưng như vậy thì làm sao?" Chử Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Chử Dịch Cẩn: “Nếu như Lăng Tiêu hắn gạt ta hại ta, thì như thế nào?"
Chử Dịch Phong thật sự không rõ đại ca của mình rốt cuộc là muốn thế nào, trầm giọng nói: “Ta chưa bao giờ đã lừa gạt hắn, nhưng ta biết hắn đã lừa gạt ta, hắn cũng nói qua, hơn nữa không chỉ nói một lần, vậy thì lại làm sao?"
“Có thể gạt ta thì thế nào? Có hại ta thì thế nào? Ta không so đo, Đại ca sao phải vì ta so đo!"
“Ta cùng với Lăng Tiêu hiểu nhau không phải một năm hai năm, hắn đối với ta như thế nào ta rõ ràng hơn bất cứ ai, không cần các ngươi nói cho ta biết, ta so với thường nhân có ngốc hơn một chút nhưng tốt xấu ta vẫn hiểu."
“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói…… là hắn gạt ta, hắn lừa ta rất nhiều, nhất định cũng là vì tốt cho ta, có thể bởi vì biết ta không hiểu không muốn làm ta lo lắng, nếu không, có thể sự tình nguy hiểm hắn sợ ta lo lắng, nói như vậy, gạt ta cũng đều là vì muốn tốt cho ta……"
Chử Dịch Cẩn cũng không nghĩ tới Chử Dịch Phong sẽ suy nghĩ như vậy, tê thanh nói: “Ngươi đây là dùng cái luận điệu gì …… Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi thích hắn lừa ngươi hại ngươi sao?"
Chử Dịch Phong tự giễu cười: “Hắn hại ta? Đừng nói bị hắn hại, nếu hắn muốn mạng của ta ta cũng cho hắn, ta cũng sẽ không trách hắn mảy may, Đại ca, ta hiểu được, ngươi từ đầu muốn ly gián chúng ta, đáng tiếc không được, ta không để bụng những chuyện này."
Chử Dịch Phong đầu óc rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản mới không rơi vào bẫy rập của Chử Dịch Cẩn. Y thật sự không rối rắm, hiện tại bị Chử Dịch Cẩn nói những lời này chẳng những trong lòng không khó chịu lại càng muốn gặp Lăng Tiêu, không muốn trì hoãn thời gian, nhìn Chử Dịch Cẩn ngã ngồi trên mặt đất vẻ mặt không thể tin tưởng, liếc mắt một cái, nói: “Ngươi muốn sống ở chỗ này thì cứ ở, ta sẽ không để ngươi chết, nên cho những gì ngươi cần ta đều sẽ cho ngươi, ngươi nếu minh bạch thì hãy sống cho tốt ……" Nói xong y xoay người rời đi.
Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong cư nhiên không có tức giận, ngược lại như là minh bạch ra chuyện gì……
“Ha ha…… Ha ha……" Chử Dịch Cẩn trong lòng trông cậy chuyện kích động này sẽ chia rẽ hai người bọn họ nhưng chỉ trong một khắc đã tan biến, nhịn không được phát cuồng, ở trong phòng chạy loạn rồi cất tiếng cười to.
Chử Dịch Phong ra khỏi Tông Nhân phủ lên cỗ kiệu lập tức hồi phủ, hiện tại y mãn tâm mãn ý đều là Lăng Tiêu, y muốn nhanh nhìn thấy Lăng Tiêu, không phải vì chuyện Chử Dịch Cẩn nói hôm nay, y chỉ muốn nói những lời mà mấy ngày trước y chưa kịp nói với Lăng Tiêu: Cho dù huynh có gạt ta, nhưng ta cũng chỉ tin có một mình huynh.
Chử Dịch Phong tín nhiệm không phải vì nghe những lời Lăng Tiêu nói, y trì độn cũng biết những gì Lăng Tiêu nói với y không hoàn toàn là sự thật, y tín nhiệm chính là con người Lăng Tiêu, y tín nhiệm chỉ vì Lăng Tiêu đau y toàn tâm mà yêu y.
Bởi vì người khác một câu hai câu châm ngòi mà cùng ái nhân đồng sinh cộng tử khởi lên hiềm khích, Chử Dịch Phong có ngốc cũng không làm ra loại chuyện này. Chử Dịch Phong trong lòng thậm chí có chút ngọt ngào, Lăng Tiêu có lừa y cũng làm lòng y nhẹ nhàng một chút đi.
Chử Dịch Phong đi kiệu tự nhiên không nhanh bằng Lăng Tiêu cưỡi khoái mã. Trở lại Anh vương phủ Lăng Tiêu sai người chuẩn bị tốt cơm chiều, Chử Dịch Phong vào phủ thay đổi xiêm y, nhìn thấy ái nhân mà trong lòng mình luôn nhớ tới.... thật tốt nha.
Hai người ăn cơm xong như cũ vẫn cùng đi vào phòng trong ở trên giường uống trà nói chuyện. Lăng Tiêu sai người lấy trái cây ướp băng tới cho Chử Dịch Phong ăn, Chử Dịch Phong ăn mấy trái dâu tây, cầm quả nho lột vỏ cho Lăng Tiêu ăn, nghĩ nghĩ nói: “Chuyện mấy ngày hôm trước hôm nay ta đột nhiên minh bạch."
“Cái gì?" Lăng Tiêu cúi đầu ngậm lấy quả nho Chử Dịch Phong đưa đến, ôn nhuận dùng môi cọ qua ngón tay của Chử Dịch Phong làm đầu ngón tay của Chử Dịch Phong hơi tê ngứa, nhưng y vẫn tiếp tục lột vỏ một quả nho nữa, nói: “Ngày đó huynh nói cũng sẽ gạt ta, ta suy nghĩ cẩn thận, chuyện này cũng không có gì, ta vẫn tin huynh."
Chử Dịch Phong cười cười nhìn Lăng Tiêu, từ nhỏ đến lớn, y thật sự là, thật sự là quá thích Lăng Tiêu, cho nên mặc kệ Lăng Tiêu như thế nào, tâm ý của y đều sẽ không thay đổi.
Lăng Tiêu rũ mắt không nói gì, chỉ cúi đầu, trân trọng trân trọng lại trân trọng hôn lên môi Chử Dịch Phong……
Không ai biết hôm nay ở Tông Nhân phủ khi hắn nghe được Chử Dịch Phong nói những lời nói kia có bao nhiêu chấn động, hôm nay ngay từ đầu hắn thật sự bị dọa, hắn sợ Chử Dịch Cẩn nói ra những chuyện không nên nói, hắn sợ Chử Dịch Phong biết mình làm những việc xấu xa sẽ cùng mình ly tâm, hắn vì Chử Dịch Phong moi tim đào phổi nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn có ma chướng, sợ Chử Dịch Phong biết hết mọi việc sẽ căm hận mình, rời khỏi mình.
Nhưng hôm nay Chử Dịch Phong đã cho hắn một liều thuốc thảnh thơi.
Y nói, lừa ta hại ta thì như thế nào? Ta không so đo. Y nói, Lăng Tiêu gạt ta cũng là vì tốt cho ta. Y nói, đừng nói bị hắn hại, cho dù là hắn muốn mạng của ta, ta cũng cho hắn.
Không ai biết một khắc kia Lăng Tiêu ở ngoài cửa đỏ hốc mắt, ở trên chiến trường khi đối mặt ba mươi vạn đại quân hắn chưa từng sợ hãi, lúc ở triều đình một mình cùng Tiên đế và Tuệ vương chu toàn đoạt quyền hắn cũng chưa từng sợ hãi, mà một khắc Chử Dịch Phong trầm mặc kia trong lòng hắn lại sợ hãi, hắn sợ Chử Dịch Phong bởi vì những lời nói của Chử Dịch Cẩn mà dao động. Khổ nhất không phải địch nhân tàn khốc, mà là ái nhân của mình quyết liệt.
Nhưng tiểu tướng quân của hắn lại một lần nữa làm cho hắn kinh hỉ, y nói, y chưa bao giờ so đo.
Khi đó Lăng Tiêu đã biết, cho dù về sau lộ trình gian nan, cho dù về sau hai người đối mặt với khiêu chiến nhiều hơn lớn hơn nữa hắn cũng sẽ không lo lắng, hắn có thể bừa bãi thi triển, làm càn ở trên mảnh đất này thành lập kế hoạch mưu lược bá nghiệp vĩ đại của hắn, bởi vì ở phía sau hắn có vị Đế vương đối với hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Nhiều năm về sau mọi người sẽ minh bạch, có lẽ trước khi kế vị thành tựu của Chử Dịch Phong là nhờ Lăng Tiêu, nhưng sau khi kế vị thành tựu của Lăng Tiêu là nhờ Chử Dịch Phong.
……….
Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu trình lên tấu chương này không nói gì, trực tiếp hạ ấn. Ở hậu cung Hoàng Hậu biết chỉ yên lặng rơi lệ một lúc lâu, trong lòng cảm kích Lăng Tiêu, đối với Chử Dịch Phong vừa thẹn lại vừa đau, chỉ sai người gọi Chử Dịch Phong đến nói chuyện.
Chuyện của Tuệ vương bình định rồi thì phải trù bị chuyện trữ quân đăng cơ, hiện giờ Hoàng tử mất một còn ba, hai Hoàng tử nhỏ chưa đủ tuổi nhược quán, không hề nghi ngờ mũ mão này phải đội trên đầu Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu vẫn muốn Chử Dịch Phong làm một số việc giữ mặt mũi, chỉ nói mình vô tài vô đức, không đảm đương nổi đại vị, thẹn không chịu nhận.
Chờ ba đại thần than thở khóc lóc kể lể xong rồi lui ra Chử Dịch Phong mới bất an nhìn Lăng Tiêu, ấp úng nói: “Còn…… còn không đáp ứng nha…… vạn nhất, vạn nhất về sau bọn họ không tới cầu thì phải làm sao? Ta tự mình chạy đi đăng cơ, cũng không thú vị……"
Lăng Tiêu chịu đựng không nổi cười ra tiếng, cho hạ nhân trong phòng lui xuống, lôi kéo Chử Dịch Phong cùng nhau ngồi trên giường, cười nói: “Sao có thể? Đệ càng khiêm nhường bọn họ càng muốn khổ khuyên, có như vậy sau khi đệ đáp ứng bọn họ mới có thể ra vẻ mình có công ủng hộ lập trữ, bọn họ đều là lão thần mấy thế hệ lời nói của họ không thể dễ dàng tin."
Lăng Tiêu nhìn người trước mắt có phần không kịp thích ứng, chờ đến sau khi đưa tang Tiên Đế Chử Dịch Phong phải đăng cơ đại điển, rồi trở…… thành Hoàng Đế?
Ở trong mắt Lăng Tiêu Chử Dịch Phong vẫn là một hài tử, hắn tưởng tượng không ra bộ dáng Chử Dịch Phong thân khoác long bào thống lĩnh tứ hải.
Trước kia khi Lăng Tiêu phó thác Vi Tranh ở Hoàng thành tiếp ứng bọn họ Vi Tranh đã từng nói với Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong là hắn một tay nâng đỡ lên, vậy phải nâng đỡ y đến bước cuối cùng.
Lăng Tiêu khẽ vuốt sườn mặt Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong giống như động vật nhỏ quay đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Lăng Tiêu. Lăng Tiêu trong lòng vừa động, nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ lời ta nói?"
“Cái gì?" Chử Dịch Phong có chút mờ mịt: “Nhớ kỹ như thế nào?"
Lăng Tiêu bật cười: “Ta nói muốn đệ nhớ kỹ vài câu? Ta vừa rồi dặn dò đệ, sau này những người đó nói gì đệ không nên dễ tin, ba phần thật bảy phần giả, đệ phải có chủ ý của mình, hiểu được không?"
Chử Dịch Phong không lắm để ý cười: “Có huynh ta đâu sợ cái gì? Huynh cũng sẽ gạt ta sao?"
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt đen tuyền của Chử Dịch Phong đột nhiên nói không nên lời không muốn nói dối: “Tất nhiên ta cũng sẽ có chuyện giấu đệ, cho nên muốn đệ lưu tâm, bất luận kẻ nào cũng sẽ lừa đệ, ai cũng không thể dễ tin, lúc này đệ đã minh bạch?"
Chử Dịch Phong sửng sốt, không tin Lăng Tiêu cũng sẽ lừa y, ấp úng gật gật đầu.
Chử Dịch Phong ngàn từ vạn đẩy rốt cuộc cũng đồng ý kế vị, trong triều đại thần đại hỉ, lệnh Lễ bộ gia tăng thời gian trù bị đăng cơ đại điển, từ đây tôn Chử Dịch Phong lên làm Hoàng đế, trong triều mọi người đều nhất trí, chỉ còn chờ Chử Dịch Phong đăng cơ.
Cùng ngày với việc đồng ý đăng cơ Chử Dịch Phong làm chuyện không ít người kinh ngạc, y đi đến Tông Nhân phủ.
Người không quen biết y sẽ cho rằng Chử Dịch Phong đi vì vui sướng khi người gặp họa, từ khi Tiên Đế đăng cơ vị trí của Chử Dịch Cẩn ở Hoàng thành tương đương trữ quân, tuy rằng vẫn không nói ra ngoài nhưng tất cả mọi người cho rằng Chử Dịch Cẩn đã là Thái tử không có sai. Nhưng ai ngờ trời xui đất khiến, cư nhiên bị một Hoàng tôn không được sủng ái nhất đoạt vị, đúng là hài kịch cỡ nào châm chọc cỡ nào. Chử Dịch Phong mấy năm nay ở trong Hoàng thành vẫn không được coi trọng, hiện tại xoay người làm chủ nhân, tự nhiên muốn ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Người quen biết Chử Dịch Phong cũng cảm thấy kỳ quặc, Anh Vương muốn gặp Tuệ Vương để làm gì? Nói chuyện phiếm? Ôn chuyện?
Chương công công cũng không rõ Anh Vương suy nghĩ gì, Lăng Tiêu đã trở về Thọ Khang Hầu phủ, trong vương phủ cũng không ai có thể khuyên, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn Chử Dịch Phong thay đổi xiêm y mà đi.
Tông Nhân phủ giam giữ Chử Dịch Cẩn ở địa phương không tồi, là ở một tiểu viện không phải nhà tù không có xích sắt không có rơm rạ không có chuột.
Trong viện còn có hai ách nô chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Chử Dịch Cẩn, ẩm thực cũng không tồi, ấn theo phân lệ hạng nhất đem tới, trừ bỏ không thể đi ra ngoài không thể gặp người, cuộc sống sinh hoạt vẫn không tệ.
Chử Dịch Cẩn mới vào được mấy ngày mỗi ngày đều nháo muốn gặp Hoàng hậu, hắn cũng không ngốc, biết hiện tại thủ hạ trung tâm của mình đều đã bị Lăng Tiêu giết, bất trung tâm đã sớm đi lấy lòng Lăng Tiêu, sẽ không có ai chiếu cố hắn, nhạc gia lại bị Lăng Tiêu nhanh chóng thu thập, hiện tại có thể cứu hắn cũng chỉ có Hoàng hậu.
Vừa vặn, ngày này Hoàng Hậu phái nữ quan tới, ở nội đường Tông Nhân phủ gặp được Chử Dịch Phong.
Lý Duyên Niên thấy trữ quân điện hạ tới vội vàng kêu một đám người ra thỉnh an, Chử Dịch Phong không lắm để ý, nhàn nhạt nói: “Ta đến xem Đại ca ta, hắn có khỏe không?"
Chử Dịch Cẩn hiện giờ đã bị tước đoạt tất cả phong hào, Chử Dịch Phong còn đến thăm kêu hắn một tiếng Đại ca trong lòng mọi người rất phục, nhưng Chử Dịch Phong nói như vậy bọn họ cũng không dám lại xưng hô là “Tuệ Vương điện hạ", ngại mệnh không dài à? Hiện tại những ai dính dáng tới Chử Dịch Cẩn đều bị Lăng Tiêu tiêu diệt sạch sẽ, không có người nào còn dám rút gân lão hổ.
Lý Duyên Niên gật đầu: “Không dám lừa gạt điện hạ, lúc vừa tới mấy ngày đầu xác thật không tốt, suốt ngày ầm ĩ không thôi, nhiều ngày trôi qua mới được an tĩnh một chút, chỉ là ngày nào cũng nháo muốn gặp Hoàng Hậu nương nương." Lý Duyên Niên nói xong thì nữ quan ở phía sau Chử Dịch Phong tiến lên hành lễ: “Nô tỳ là Phong Dao của Phượng Hoa cung, phụng lệnh Hoàng Hậu nương nương tới truyền khẩu dụ."
Chử Dịch Phong hơi gật đầu: “Được, ngươi cùng ta đi vào gặp Đại ca đi."
Vào tiểu viện liền nghe thấy Chử Dịch Cẩn ở bên trong đập phá đồ vật, Chử Dịch Phong xoay người nói với các quan viên đi theo: “Các ngươi không cần đi vào, hai người chúng ta đi vào là được."
“Điện hạ…… chỉ sợ việc này không ổn……" Bọn quan viên có chút khó xử, Chử Dịch Cẩn hiện tại trong lòng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Chử Dịch Phong, bên trong Chử Dịch Cẩn lại không có bị trói, vạn nhất làm bị thương Chử Dịch Phong bọn họ có mấy cái đầu để bồi thường?
Lý Duyên Niên khom người nói: “Vẫn là để chúng thần cùng vào đi, điện hạ là vạn kim chi khu……"
Bổn ý của Chử Dịch Phong là Chử Dịch Cẩn dù sao cũng là người trong Hoàng tộc, hiện giờ bộ dáng chịu đủ loại bất kham thật sự không thích hợp để ngoại nhân nhìn thấy, nghe Lý Duyên Niên nói mới biết được ý tứ của bọn họ, Chử Dịch Phong cười: “Hắn làm bị thương ta được sao? Không cần nhiều lời, các ngươi ở ngoài cửa canh giữ tốt là được rồi."
Các quan viên vô pháp chỉ phải canh giữ ở bên ngoài, chờ bên trong phát ra bất kì thanh âm lạ gì thì một phát nhảy vọt vào hộ giá.
Chử Dịch Phong cùng nữ quan kia đi vào, bên trong phòng cũng không tồi, trang bị đầy đủ hết, đều là những thứ Chử Dịch Cẩn yêu thích, ngay cả trên kệ sách cũng để những sách hắn yêu thích nhất để hắn đọc. Phong Dao âm thầm ghi tạc trong lòng nghĩ trở về sẽ bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương, lại nhìn phía Chử Dịch Cẩm toàn thân sạch sẽ cũng thực tốt.
Chử Dịch Cẩn nhìn thấy Chử Dịch Phong tới thì sửng sốt một hồi lâu, sau khi hoàn hồn đôi mắt đã đỏ sậm hô to: “Sao lại là ngươi? Ta muốn gặp mẫu hậu! Nhất định là ngươi ngăn cản không cho mẫu hậu tới gặp ta có phải hay không? Có phải hay không?" Chử Dịch Cẩn một mặt nói một mặt đem chung trà trên bàn ném vào người Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong dùng tay áo gạt qua đem chung trà ném sang một bên, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết Đại ca muốn gặp mẫu hậu, người này là mẫu hậu phái tới, có gì thì các ngươi tự nói." Nói xong lập tức đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không để ý tới Chử Dịch Cẩn đang nổi điên.
Phong Dao không hổ là người Hoàng Hậu coi trọng, thấy Chử Dịch Cẩn như vậy không sợ hãi không hoảng loạn chút nào, hợp lại tay áo cất cao giọng nói: “Truyền Hoàng Hậu nương nương khẩu dụ."
“Cẩn nhi, con vẫn luôn muốn gặp bổn cung, gặp bổn cung làm cái gì? Muốn bổn cung vì con cầu tình sao? Hôm nay bổn cung nói rõ ràng cho con là không có khả năng."
“Chuyện hôm nay là một tay con tạo thành, cùng người khác không quan hệ, cũng không liên quan đến Phong nhi, trước kia Tiên Đế cùng bổn cung nếu biết phẩm tính của con như thế thì dù thế nào cũng sẽ không lập con làm thái tử."
“Nếu muốn nói không phục, thì càng không cần nhiều lời, con thật sự làm bao nhiêu việc ác, chỉ sợ chỉ có con nhớ rõ ràng, hiện giờ đem con giam lỏng tại đây con lại không biết đủ, bổn cung hỏi con nếu ngày đó Phong nhi chiến bại, con sẽ đối đãi với Phong nhi ra sao? Chỉ sợ sẽ không lưu lại nó như thế đi, con đã làm bổn cung thương tâm, không cần lại vọng tưởng."
“Bổn cung chỉ nguyện con có thể thành tâm sửa đổi, ở Tông Nhân phủ mà sám hối tội của con, bổn cung cũng thế, dạy dỗ con thành người như vậy là do nương sai lầm, chờ trăm năm sau, gặp Tiên Đế gặp liệt tổ liệt tông, nương mang theo con cùng đi thỉnh tội."
Nữ quan hành lễ: “Khẩu dụ chính là như thế đó." Nói xong không nói thêm một lời, xoay người rời đi.
Chử Dịch Cẩn một hồi lâu mới phản ứng lại, mẫu hậu vẫn luôn thương hắn yêu hắn lại không cứu hắn, Chử Dịch Cẩn điên cuồng lắc đầu rống to: “Ta không tin! Ta không tin! Mẫu hậu sẽ mặc kệ ta? Nói! Ngươi nói…… Có phải là do ngươi…… Có phải hay không? Vừa rồi cung nữ là ngươi mang đến có phải hay không? Kỳ thật mẫu hậu hoàn toàn không biết, có phải hay không?"
Chử Dịch Cẩn bổ nhào vào người Chử Dịch Phong lôi kéo, Chử Dịch Phong bắt một tay Chử Dịch Cẩn đem hắn quăng ngã lên giường, nhàn nhạt nói: “Đó chính là mẫu hậu khẩu dụ."
“Không có khả năng!" Chử Dịch Cẩn nguyên bản khuôn mặt tuấn tú thế nhưng bây giờ trông thật dữ tợn, tê thanh nói: “Mẫu hậu từ bỏ ta, muốn giúp đỡ ngươi làm Hoàng Đế? Ha ha…… Ha ha…… Nâng đỡ ngươi, tên ngốc này…… Ha ha……"
Chử Dịch Phong không bực không giận, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, chính là muốn nâng đỡ ta.. tên ngốc này, ta không phải tới nghe ngươi nói, hôm nay ta đã đáp ứng kế vị, ta tới là nói cho ngươi biết chuyện này, thuận tiện có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
“Ha ha…… Đã đáp ứng kế vị…… Kế vị……" Chử Dịch Cẩn từ trên giường trượt xuống dưới ngồi dựa vào chân giường, nỉ non nửa ngày nói: “Ngươi muốn hỏi ta cái gì……"
“Ta muốn biết, ngươi từ khi nào bắt đầu đối với ta nổi lên sát tâm." Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Lăng Tiêu nói ngươi vẫn luôn không thích ta, ta cảm thấy không hẳn vậy, lúc chúng ta còn nhỏ…… Ngươi tự nhiên khi đó sẽ không hận ta."
Chử Dịch Cẩn sửng sốt, khi nào đối với Chử Dịch Phong khởi sát tâm? Khi nào đối với Chử Dịch Phong khởi sát tâm…… Chử Dịch Cẩn cười, chính hắn cũng không nhớ rõ……
Chử Dịch Phong cho là Chử Dịch Cẩn còn đang suy nghĩ, nên chờ đáp án của hắn, Chử Dịch Cẩn lại đột nhiên cười, nói: “Ta đây hỏi trước ngươi một chuyện…… Tông Nhân phủ nghĩ cho ta không ít tội trạng, trong đó có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả?"
Chử Dịch Phong không rõ ý tứ của Chử Dịch Cẩn, nói: “Cũng có những chuyện là giả, Lăng Tiêu đã nói với ta."
Chử Dịch Cẩn không biết Lăng Tiêu đã nói gì với Chử Dịch Phong, tiếp tục nói: “Các ngươi hiện tại đều nói ta làm toàn chuyện xấu, ta nhịn…… Ngươi cho rằng người mà ngươi luôn để ở đầu quả tim Lăng Vô Song lại là người tốt? Hắn không có làm chuyện xấu? Hắn không có lừa gạt ngươi hại qua ngươi? Ha ha……"
Chử Dịch Phong nghe vậy sửng sốt, mấy ngày trước lời Lăng Tiêu nói hiện lên trong óc……
“Có huynh ta đâu sợ cái gì? Huynh cũng sẽ gạt ta?"
“Tất nhiên, ta cũng sẽ có chuyện giấu đệ, cho nên ta muốn đệ lưu tâm, bất luận kẻ nào cũng sẽ lừa đệ, ai cũng không thể dễ tin, lúc này đệ đã minh bạch?"
Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong sửng sốt, cười, nhẹ giọng nói: “Thật sự có nhiều chuyện ngươi không biết đi? Làm Đại ca ta nói cho ngươi……"
Ở Thọ Khang Hầu phủ Lăng Tiêu đang theo Lăng lão Hầu gia chơi cờ, Lão Hầu gia gần đây thần sắc thực tốt, rốt cuộc không cần phải giả bệnh, tôn tử đại sự đã thành, hiện tại Thọ Khang Hầu phủ ở trong Hoàng thành càng ổn định, không có gì phiền lòng.
“Cô tổ mẫu của con không yên tâm Trĩ nhi, là thai đầu mà thái y lại khám ra là song sinh nên sẽ có một chút nguy hiểm, hiện giờ cô tổ mẫu con ở tại Thi phủ, mỗi ngày cũng không tồi, đếm tháng ngày Trĩ nhi cũng sắp sinh rồi."
“Có cô tổ mẫu nhìn tự nhiên vạn sự không cần lo lắng." Lăng Tiêu sau khi trở về cũng đi Thi phủ một lần, hiện giờ Thi gia dựa vào quan hệ cùng Thọ Khang Hầu phủ nhiều thế hệ kết thân cũng được không ít chỗ tốt, đối với Lăng Trĩ càng dụng tâm, huống hồ Thi Trà Thành vốn đối với Lăng Trĩ có tình, hiện tại càng như đường mật ngọt ngào, Lăng Tiêu thật ra không còn gì phải lo lắng.
“Chỉ là……" Lăng hầu gia thở dài, “Chỉ là chuyện của Y nha đầu, con cũng nghe cô tổ mẫu nói, hiện giờ để nó ở Trầm Hương Tạ cũng không thích hợp, ta cùng cô tổ mẫu con thương nghị, đem mặt sau Lạc Mai Cư tu sửa lại, nơi đó yên lặng, rất thích hợp để nó ở đó tu dưỡng tính tình."
Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, gả chồng không đến một năm, lăn lộn làm nhà người ta gà chó không yên, hiện giờ đã thành thật? Lạc Mai Cư…… Lão Hầu gia nếu không nói hắn cũng đã quên quý phủ của mình còn có một chỗ như vậy, nghĩ đến hiện tại để Đại tiểu thư ở đó cũng không tồi.
Lăng Hầu gia thổn thức: “Ta vốn cũng không tin có báo ứng luân hồi cái gì, nhưng con xem…… Y nha đầu làm thiếp thất, còn để cho nha đầu hồi môn của mình có mang hài tử…… chuyện này còn không phải báo ứng sao? Hạ thị năm đó phạm phải sai lầm hiện giờ toàn bộ ứng trên người Y nha đầu ……"
Lăng Tiêu cười không tiếp lời, là ý trời hay là do người làm, năm đó chịu khổ sở hắn không phải đã quên, chỉ là trả thù như vậy hắn còn chê ít ……
Lăng Tiêu cùng Lăng Hầu gia nói một lát lại cùng ăn cơm xong Lăng Tiêu mới trở về Anh vương phủ, còn cố ý kêu kiệu phu đi đường vòng đến Tranh Hương Mãn viên mua cho Chử Dịch Phong một bao hạch đào tô.
*Hạch đào tô
Chử Dịch Phong thích ăn cái này, mỗi lần chưa tới giờ ăn thường đem cái này ra ăn vặt, ăn nhiều chậm trễ cơm canh, cho nên Lăng Tiêu mỗi lần chỉ mua một chút, dùng giấy dầu gói thành một bao nho nhỏ, cầm một bao nho nhỏ như vậy trở về hống Chử Dịch Phong, y sẽ vui vẻ thật lâu.
Vào trong phủ Lăng Tiêu còn chưa kịp thay y phục đã kêu người gọi Bích Hà tới, Bích Hà còn chưa tới thì Chương công công đã vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: “Tiểu Hầu gia, Vương gia hôm nay đi ra ngoài…… Nói là đi Tông Nhân phủ, nơi đó…… đang giam giữ người nọ, Vương gia một hai phải đi, chúng thần cũng khuyên không được, ngài xem……"
Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy không tốt, hỏng rồi, sao lại không nghĩ tới cái này, lúc này để cho Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong…… Lăng Tiêu mạnh mẽ ổn định tâm tình, đứng dậy ra cửa.
Bên kia Chương công công còn vội không ngừng cho người chuẩn bị cỗ kiệu, Lăng Tiêu không chờ được dắt ngựa đi về hướng Tông Nhân phủ.
Chử Dịch Cẩn nhìn sắc mặt Chử Dịch Phong trong lòng từng đợt khoái ý truyền đến, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cười: “Những chuyện này ngươi đều không tin? Cũng đúng nếu là ta biết người bên gối gạt ta làm những chuyện này ta cũng không dám tin……"
Chử Dịch Cẩn tự rót cho mình một chung trà, tiếp tục nói: “Ta lại nói một sự kiện, còn nhớ rõ lúc trước Lăng Tiêu họa ra bản vẽ dùng súc vật kéo guồng nước, ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi cùng hắn không có bất luận giao tình gì sao hắn nhất định phải nói với Hoàng gia gia là cùng ngươi làm ra? Cho là lúc ấy ngươi còn nhỏ, không rõ, hiện tại vẫn nhìn không thấu?"
Chử Dịch Cẩn cười lạnh: “Khi đó Lăng Tiêu bất quá mười lăm tuổi, biết công lao quá lớn cũng là mối họa, ta hiện giờ bại trên tay hắn cũng chịu phục, ta lúc mười lăm tuổi cũng không có ngoan độc như vậy, khi đó hắn nhận thức người như ngươi là xuẩn nhất ngốc nhất, lại mỗi ngày theo đuôi di chuyển vây quanh hắn, hắn muốn lập công, lại sợ công lao này lớn chọc người nghi kỵ, biện pháp tốt nhất chính là kéo ngươi xuống nước, nhìn như là đối với ngươi rất tốt, kỳ thật là dùng ngươi giúp hắn chắn tên bắn lén, ngươi còn ngốc mà không biết, bị hắn chơi đùa xoay quanh!"
“Ngươi hiện tại cẩn thận ngẫm lại, ngày đó hắn có lợi dụng ngươi hay không? Có phải vì ngươi ở trong triều lập đối địch hay không?"
“Còn có nói cái gì ta phái người đi Bắc bộ giết hắn, chứng nhân đâu? Thích khách kia hiện giờ không phải cũng chạy thoát sao?" Chử Dịch Cẩn tê thanh nói: “Ngươi ngẫm lại, cá tính Lăng Tiêu như vậy nếu bị thích khách làm bị thương, hắn sao có thể không đem tổ tông mười tám đời của thích khách kia đào ra quất xác? Còn có thể để người chạy thoát? Các quan viên Bắc bộ của ngươi đều là thùng cơm? Một thích khách quan trọng như vậy mà không giam giữ được, cũng chỉ ngươi có thể tin tưởng! Những chuyện khác ta đều nhận, chuyện này ngươi đánh chết ta ta cũng không nhận! Chử Dịch Phong! Ngươi mở to hai mắt xem xem, mỗi ngày ở trên giường tiện nhân kia cùng ngươi a dua kỳ thật là cái thứ gì!"
“Hôm nay hắn có thể tự mình hại mình tới kích ngươi cùng huynh đệ của mình động thủ, ai biết ngày mai có thể lừa gạt ngươi giết luôn mẫu hậu? Ngươi cho rằng hắn vì yêu ngươi nâng đỡ ngươi đến ngày hôm nay? Ha ha…… Nào biết hắn có phải muốn mình làm Hoàng đế? Thái Tổ…… Tiên đế…… Từ nay về sau, này giang sơn này trở thành của họ Lăng…… Ha ha……"
Lăng Tiêu vội vàng chạy tới Tông Nhân phủ nghe được những lời tru tâm chi ngôn này. Lăng Tiêu không cho bất luận kẻ nào thông truyền mình đứng ở ngoài cửa, cũng ra lệnh cho Lý Duyên Niên ra bên ngoài cách xa mười trượng, Lăng Tiêu mạnh mẽ nén nhịn ý muốn trong lòng muốn đem Chử Dịch Cẩn thiên đao vạn quả, nhắm mắt, ra lệnh cho mình không được đánh gãy lời nói của Chử Dịch Cẩn.
Chử Dịch Cẩn nói rất khó nghe, nhưng rất có sức thuyết phục, càng đừng nói hắn nói không ít chuyện đều là thật sự. Lăng Tiêu trong lòng minh bạch, mình hôm nay có thể ngăn trở Chử Dịch Cẩn, không cho Chử Dịch Phong nghe những lời này nhưng chỉ cần Chử Dịch Phong kế vị, những lời đồn đãi vớ vẩn như thế này sẽ không dứt, những chuyện hãm hại này lần sau so lần trước càng hung ác hơn, cắm thẳng vào tình cảm giữa mình và Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu đánh cuộc, hắn đánh cuộc sự tín nhiệm của Chử Dịch Phong đối với mình.
“Nhị đệ…… minh bạch chưa?" Chử Dịch Cẩn gần như điên cuồng, cười nhạo nói: “Ta là hận ngươi hại ngươi, nhưng Lăng Tiêu cũng không hại ngươi cũng không lừa gạt ngươi sao, đây chỉ là những chuyện ta biết đến, còn chuyện ta không biết sẽ có bao nhiêu? Ta tự nhận mình có chút đầu óc cũng đấu không lại hắn, càng không nói đến là ngươi! Ngươi chính là một quân cờ trong tay hắn, ngươi làm sao biết hắn thật sự đối với ngươi có tình?"
Chử Dịch Phong trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: “Ta biết."
“Ngươi biết cái gì?" Chử Dịch Cẩn vừa rồi nói một hơi dài lúc này hồng hộc thở phì phò, giống như một con sài lang tuổi già sinh bệnh.
“Ta biết Lăng Tiêu đã lừa gạt ta…… Có lẽ trước kia cũng hại qua ta……"
Chử Dịch Cẩn khặc khặc cười quái dị, gật đầu cười nói: “Đúng rồi, ngươi hiểu được rồi để ta nói cho ngươi……"
“Nhưng như vậy thì làm sao?" Chử Dịch Phong nhàn nhạt nhìn Chử Dịch Cẩn: “Nếu như Lăng Tiêu hắn gạt ta hại ta, thì như thế nào?"
Chử Dịch Phong thật sự không rõ đại ca của mình rốt cuộc là muốn thế nào, trầm giọng nói: “Ta chưa bao giờ đã lừa gạt hắn, nhưng ta biết hắn đã lừa gạt ta, hắn cũng nói qua, hơn nữa không chỉ nói một lần, vậy thì lại làm sao?"
“Có thể gạt ta thì thế nào? Có hại ta thì thế nào? Ta không so đo, Đại ca sao phải vì ta so đo!"
“Ta cùng với Lăng Tiêu hiểu nhau không phải một năm hai năm, hắn đối với ta như thế nào ta rõ ràng hơn bất cứ ai, không cần các ngươi nói cho ta biết, ta so với thường nhân có ngốc hơn một chút nhưng tốt xấu ta vẫn hiểu."
“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói…… là hắn gạt ta, hắn lừa ta rất nhiều, nhất định cũng là vì tốt cho ta, có thể bởi vì biết ta không hiểu không muốn làm ta lo lắng, nếu không, có thể sự tình nguy hiểm hắn sợ ta lo lắng, nói như vậy, gạt ta cũng đều là vì muốn tốt cho ta……"
Chử Dịch Cẩn cũng không nghĩ tới Chử Dịch Phong sẽ suy nghĩ như vậy, tê thanh nói: “Ngươi đây là dùng cái luận điệu gì …… Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi thích hắn lừa ngươi hại ngươi sao?"
Chử Dịch Phong tự giễu cười: “Hắn hại ta? Đừng nói bị hắn hại, nếu hắn muốn mạng của ta ta cũng cho hắn, ta cũng sẽ không trách hắn mảy may, Đại ca, ta hiểu được, ngươi từ đầu muốn ly gián chúng ta, đáng tiếc không được, ta không để bụng những chuyện này."
Chử Dịch Phong đầu óc rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản mới không rơi vào bẫy rập của Chử Dịch Cẩn. Y thật sự không rối rắm, hiện tại bị Chử Dịch Cẩn nói những lời này chẳng những trong lòng không khó chịu lại càng muốn gặp Lăng Tiêu, không muốn trì hoãn thời gian, nhìn Chử Dịch Cẩn ngã ngồi trên mặt đất vẻ mặt không thể tin tưởng, liếc mắt một cái, nói: “Ngươi muốn sống ở chỗ này thì cứ ở, ta sẽ không để ngươi chết, nên cho những gì ngươi cần ta đều sẽ cho ngươi, ngươi nếu minh bạch thì hãy sống cho tốt ……" Nói xong y xoay người rời đi.
Chử Dịch Cẩn thấy Chử Dịch Phong cư nhiên không có tức giận, ngược lại như là minh bạch ra chuyện gì……
“Ha ha…… Ha ha……" Chử Dịch Cẩn trong lòng trông cậy chuyện kích động này sẽ chia rẽ hai người bọn họ nhưng chỉ trong một khắc đã tan biến, nhịn không được phát cuồng, ở trong phòng chạy loạn rồi cất tiếng cười to.
Chử Dịch Phong ra khỏi Tông Nhân phủ lên cỗ kiệu lập tức hồi phủ, hiện tại y mãn tâm mãn ý đều là Lăng Tiêu, y muốn nhanh nhìn thấy Lăng Tiêu, không phải vì chuyện Chử Dịch Cẩn nói hôm nay, y chỉ muốn nói những lời mà mấy ngày trước y chưa kịp nói với Lăng Tiêu: Cho dù huynh có gạt ta, nhưng ta cũng chỉ tin có một mình huynh.
Chử Dịch Phong tín nhiệm không phải vì nghe những lời Lăng Tiêu nói, y trì độn cũng biết những gì Lăng Tiêu nói với y không hoàn toàn là sự thật, y tín nhiệm chính là con người Lăng Tiêu, y tín nhiệm chỉ vì Lăng Tiêu đau y toàn tâm mà yêu y.
Bởi vì người khác một câu hai câu châm ngòi mà cùng ái nhân đồng sinh cộng tử khởi lên hiềm khích, Chử Dịch Phong có ngốc cũng không làm ra loại chuyện này. Chử Dịch Phong trong lòng thậm chí có chút ngọt ngào, Lăng Tiêu có lừa y cũng làm lòng y nhẹ nhàng một chút đi.
Chử Dịch Phong đi kiệu tự nhiên không nhanh bằng Lăng Tiêu cưỡi khoái mã. Trở lại Anh vương phủ Lăng Tiêu sai người chuẩn bị tốt cơm chiều, Chử Dịch Phong vào phủ thay đổi xiêm y, nhìn thấy ái nhân mà trong lòng mình luôn nhớ tới.... thật tốt nha.
Hai người ăn cơm xong như cũ vẫn cùng đi vào phòng trong ở trên giường uống trà nói chuyện. Lăng Tiêu sai người lấy trái cây ướp băng tới cho Chử Dịch Phong ăn, Chử Dịch Phong ăn mấy trái dâu tây, cầm quả nho lột vỏ cho Lăng Tiêu ăn, nghĩ nghĩ nói: “Chuyện mấy ngày hôm trước hôm nay ta đột nhiên minh bạch."
“Cái gì?" Lăng Tiêu cúi đầu ngậm lấy quả nho Chử Dịch Phong đưa đến, ôn nhuận dùng môi cọ qua ngón tay của Chử Dịch Phong làm đầu ngón tay của Chử Dịch Phong hơi tê ngứa, nhưng y vẫn tiếp tục lột vỏ một quả nho nữa, nói: “Ngày đó huynh nói cũng sẽ gạt ta, ta suy nghĩ cẩn thận, chuyện này cũng không có gì, ta vẫn tin huynh."
Chử Dịch Phong cười cười nhìn Lăng Tiêu, từ nhỏ đến lớn, y thật sự là, thật sự là quá thích Lăng Tiêu, cho nên mặc kệ Lăng Tiêu như thế nào, tâm ý của y đều sẽ không thay đổi.
Lăng Tiêu rũ mắt không nói gì, chỉ cúi đầu, trân trọng trân trọng lại trân trọng hôn lên môi Chử Dịch Phong……
Không ai biết hôm nay ở Tông Nhân phủ khi hắn nghe được Chử Dịch Phong nói những lời nói kia có bao nhiêu chấn động, hôm nay ngay từ đầu hắn thật sự bị dọa, hắn sợ Chử Dịch Cẩn nói ra những chuyện không nên nói, hắn sợ Chử Dịch Phong biết mình làm những việc xấu xa sẽ cùng mình ly tâm, hắn vì Chử Dịch Phong moi tim đào phổi nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn có ma chướng, sợ Chử Dịch Phong biết hết mọi việc sẽ căm hận mình, rời khỏi mình.
Nhưng hôm nay Chử Dịch Phong đã cho hắn một liều thuốc thảnh thơi.
Y nói, lừa ta hại ta thì như thế nào? Ta không so đo. Y nói, Lăng Tiêu gạt ta cũng là vì tốt cho ta. Y nói, đừng nói bị hắn hại, cho dù là hắn muốn mạng của ta, ta cũng cho hắn.
Không ai biết một khắc kia Lăng Tiêu ở ngoài cửa đỏ hốc mắt, ở trên chiến trường khi đối mặt ba mươi vạn đại quân hắn chưa từng sợ hãi, lúc ở triều đình một mình cùng Tiên đế và Tuệ vương chu toàn đoạt quyền hắn cũng chưa từng sợ hãi, mà một khắc Chử Dịch Phong trầm mặc kia trong lòng hắn lại sợ hãi, hắn sợ Chử Dịch Phong bởi vì những lời nói của Chử Dịch Cẩn mà dao động. Khổ nhất không phải địch nhân tàn khốc, mà là ái nhân của mình quyết liệt.
Nhưng tiểu tướng quân của hắn lại một lần nữa làm cho hắn kinh hỉ, y nói, y chưa bao giờ so đo.
Khi đó Lăng Tiêu đã biết, cho dù về sau lộ trình gian nan, cho dù về sau hai người đối mặt với khiêu chiến nhiều hơn lớn hơn nữa hắn cũng sẽ không lo lắng, hắn có thể bừa bãi thi triển, làm càn ở trên mảnh đất này thành lập kế hoạch mưu lược bá nghiệp vĩ đại của hắn, bởi vì ở phía sau hắn có vị Đế vương đối với hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Nhiều năm về sau mọi người sẽ minh bạch, có lẽ trước khi kế vị thành tựu của Chử Dịch Phong là nhờ Lăng Tiêu, nhưng sau khi kế vị thành tựu của Lăng Tiêu là nhờ Chử Dịch Phong.
……….
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa