Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 3 - Chương 81

Bất tri bất giác đã tới tháng sáu, hôm nay hai người thức dậy rất sớm, Chử Dịch Phong rửa mặt trước đi ra ngoài sân luyện kiếm, Lăng Tiêu dựa cửa nhìn xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không bao lâu nói: “Được rồi, nghĩ ngơi lau mồ hôi chốc lát đi, đừng để gió thổi dễ bị cảm lạnh."

Chử Dịch Phong thu kiếm đưa cho nha hoàn đứng hầu một bên đi đến bên cạnh Lăng Tiêu cười nói: " Mới luyện kiếm trong chốc lát mà đã ra mồ hôi có thể là gần đây không thường xuyên luyện kiếm cảm thấy không hài lòng."

Lăng Tiêu tiếp nhận áo choàng mà Bích Hà đưa tới khoác lên người Chử Dịch Phong, cười: “Như vậy mà còn không hài lòng? Ta nhìn thấy rất tốt, buổi sáng ăn bánh bao, được không?"

“Được." Chử Dịch Phong không để ý lắm nói: “Cơm nước xong ta đi quân doanh……"

“Hôm nay trong quân bận rộn sao?" Lăng Tiêu đánh gãy lời y, cười nói: “Nếu không nhiều lắm cũng đừng đi, cùng ta đi thảo luận chính sự đi, đệ rất lâu không có lộ mặt rồi?"

Lăng Tiêu nói như vậy Chử Dịch Phong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cộc lốc cười nói: “Không phải có huynh rồi sao, ta lại nghe không hiểu vài thứ, ha ha…thôi được hôm nay ta đi theo huynh."

Lăng Tiêu cười: “Nói ít cũng phải đến một hoặc nửa canh giờ, đệ đến ngồi được không"

“Biết biết, ngồi được."Xác thật, Chử Dịch Phong chẳng những ngồi được, còn ngủ ngon.

Vốn dĩ bọn quan viên thấy Chử Dịch Phong cảm thấy rất mới mẻ, rốt cuộc cũng đã gặp được y. Lần sau cùng gặp y đã là chuyện một tháng trước, hiện tại thấy Vương gia tới mọi quan lại đều hoàn toàn lên tinh thần, nhưng Chử Dịch Phong ngồi xuống cũng không nói chuyện gì hữu dụng đã ngủ mất. Xuất phát từ thói quen các quan viên vẫn là xem Chử Dịch Phong đứng đầu coi Lăng tướng như một trợ thủ đắc lực của y mọi chuyện đều cùng Lăng Tiêu thương nghị, chờ Lăng Tiêu cùng các quan viên thương nghị xong Chử Dịch Phong mới thức dậy.

Lăng Tiêu tiếp nhận công văn viết xong đưa cho Chử Dịch Phong, cung kính nói: “Đây là công văn vừa rồi thương nghị xong, thỉnh Vương gia đại ấn."

Chử Dịch Phong xoa nhẹ đôi mắt gật gật đầu tiếp nhận, tùy ý nhìn thoáng qua, nói: “Thực tốt, cứ như vậy đi." Nói xong hạ ấn, đưa cho Lăng Tiêu, Lương Khâu Kiệt bước ra khỏi hàng nói: “Không biết Vương gia còn có gì phân phó?"

Lăng Tiêu trong lòng thở dài, Lương Khâu Kiệt người này không tồi, chính là có khi quá thật thà thấy Vương gia, thế nào cũng phải nhiều lời nói mấy câu mới được.

Chử Dịch Phong tự nhiên bị hỏi nhưng cũng không thất thố, cười nói: “Các vị đại nhân vất vả, bổn Vương không có gì lo lắng, bất quá……"

Lương Khâu Kiệt cùng chúng quan viên chờ mong nhìn phía Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong hơi hơi trầm ngâm, thần sắc cư nhiên cũng vài phần giống Lăng Tiêu lúc trầm tư, Chử Dịch Phong cười nói: “Bổn Vương nghĩ, đất phong của chúng ta quảng rất người nhiều, mỗi ngày việc  lớn nhỏ cũng không ít, các vị đại nhân sáng sớm đứng ở đây ít thì một canh giờ, nhiều thì ba canh giờ, không khỏi quá mức vất vả, không bằng về sau khi thảo luận chính sự trong phòng thiết lập vài cái ghế dựa, mọi người ngồi thảo luận chính sự chẳng phải càng tốt?"

Lăng Tiêu nhịn cười, giương mắt nhìn thần sắc các quan viên, Lương Khâu Kiệt không hổ là nhân tài Lăng Tiêu coi trọng, nghe vậy sắc mặt bất động, khuyên nhủ: “Vương gia, tôn ti không thể phế, chúng thần hưởng bổng lộc  triều đình tự nhiên nên vì nước vì dân……"

Chử Dịch Phong đau đầu khi nghe những lời này, ngắt lời nói: “Chúng đại nhân thật sự không mệt?"

Mọi người lập tức tỏ lòng trung thành, sôi nổi tỏ vẻ vì Đại Chử vì Vương gia vì bá tánh đứng nhiều ít mấy canh giờ cũng không có việc gì, Chử Dịch Phong gật đầu cười: “Các ngươi không mệt thì thôi, Lăng tướng vẫn không nói lời nào, ngươi cảm thấy mệt?"

Lăng Tiêu nhịn cười, vừa muốn nói chuyện Chử Dịch Phong ngắt lời nói: “Nếu Lăng tướng mệt, về sau liền cấp cho Lăng tướng một chỗ ngồi ở phía dưới ta đi, Diệp Ngọc!" Diệp Ngọc vội vàng bước ra khỏi hàng: “Hạ quan có mặt."

“Sau này ở phía dưới chỗ ta ngồi để một tòa vị, chuẩn bị cho Lăng tướng trước điện ngồi thảo luận chính sự" Chử Dịch Phong cười: “Sau này phàm trong đất phong thảo luận chính sự, yến hội, bổn vương đều cấp cho Lăng tướng một tòa vị, ha ha, các vị đại nhân khi nào cảm thấy mệt mỏi cũng nói với bổn Vương ta cũng cho các ngươi một tòa vị."

Mọi người nào dám phản đối, Chử Dịch Phong tuyên bố khi thảo luận chính sự điều thứ nhất sau khi Vương gia ra lệnh thì không được phản đối,  sau khi tan họp Lăng Tiêu theo Chử Dịch Phong hồi phủ.

“Đệ có cái gì muốn phân phó sao không đề cập trước với ta một tiếng?" Lăng Tiêu nhớ tới hôm nay lời nói việc làm của Chử Dịch Phong mà dở khóc dở cười: “Khi nào lại nghĩ tới những việc này? Đứng một hai canh giờ thì tính cái gì?"

Chử Dịch Phong cười: “Hôm nay ta ở nơi đó ngồi hơn một canh giờ đã rất mệt, càng đừng nói là huynh đứng, lại nói hai ta…… Không cần nghi thức xã giao gì hết." Lăng Tiêu nghe vậy trong lòng ấm áp, cười khẽ: “Thôi, hạ quan tạ ơn Vương gia."

“Đi một chút, nhìn xem bữa trưa ăn cái gì." Chử Dịch Phong lực chú ý lập tức đã bị cơm trưa dẫn đi rồi, lôi kéo Lăng Tiêu đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong hai người ở trên giường nghỉ ngơi một lát rồi đi Yến Tử bãi săn trông coi. Lăng Tiêu chỉ điểm nói mấy  địa phương cần cho người sửa lại, hai người lưu lại từ trưa đến trời tối mới hồi phủ.

“Chủ tử." Tần Long ở bên trong phủ chờ đợi Lăng Tiêu đã một canh giờ, đang nghĩ ngợi muốn đi đến Yến Tử bãi săn tìm người thì Lăng Tiêu đã trở lại. Lăng Tiêu nhìn sắc mặt Tần Long  biết hẳn là có việc, quay đầu nói với Chử Dịch Phong: “Mệt mỏi không? Đi trước tắm rửa một cái rồi ăn cơm? Ta đi phân phó bọn họ nấu cơm chiều."

“Được." Chử Dịch Phong cười cười, y cũng đang muốn khoan khoái mà ngâm nước nóng nên đáp ứng rồi đi.

“Làm sao vậy?" Lăng Tiêu đem áo ngoài cởi ra, Tần Long theo vào bên trong thấp giọng nói: “Sử Phái truyền lời tới, Hoàng thượng đã nghĩ đến việc hạ chiếu thư lập trữ, chỉ còn chờ chọn ngày lành tháng tốt chiêu cáo thiên hạ."

Lăng Tiêu nhịn không được trào phúng cười: “Thật mau……" Nói xong không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng trầm tư.

Tần Long nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Chủ tử…… Có phải do dự muốn đem chuyện của Tuệ vương làm đến cùng?"

Lăng Tiêu gật đầu cười: “Quả nhiên là ngươi hiểu ta, ta đang suy nghĩ…… Rốt cuộc là hiện tại đem những chuyện đó phơi bày ra hiệu quả tốt hay là để sau này hiệu quả càng tốt hơn."

Cái này Tần Long cũng không thể nói được, chuyện này có lợi hay không cũng rất khó nói trước, không biết lúc  nào mới làm Tuệ vương thương tổn lớn nhất.

Lăng Tiêu khẽ vuốt ngọc bội bên hông, sau một lúc lâu nói: “Hiện tại nếu phơi bày ra hết …… Hoàng thượng vì sĩ diện nhất định sẽ đem hết toàn lực áp chuyện này xuống, hơn nữa hiện giờ chúng ta không ở Hoàng thành, rất nhiều việc không thể động thủ không nắm giữ trong tay, vẫn là ngày sau nhắc lại mới có thể một kích trí mạng."

Tần Long nghĩ nghĩ gật đầu: “Chủ tử cân nhắc rất đúng, kia…như vậy cứ để Hoàng Thượng lập Tuệ Vương làm thái tử?"

Lăng Tiêu gật đầu nhàn nhạt nói: “Tùy hắn đi, ngôi vị Hoàng Đế ta sẽ không đi tranh cũng sẽ không đi đoạt lấy, ta muốn cho Phong nhi danh chính ngôn thuận kế vị."

“Tuân lệnh."

……

Cùng thời khắc đó trong Thừa Càn Cung đèn đuốc sáng trưng, Hoàng Thượng dựa vào bàn, một lão công công tập tễnh vào đại điện, đến gần hành lễ nói: “Thánh Thượng, hôm nay cần phải truyền triệu phi tần?"

“Không cần, Trẫm hôm nay sẽ ở Thừa Càn Cung." Hoàng Thượng cũng không ngẩng đầu, dính dính chu sa phê xong một quyển tấu sớ rồi để qua bên tay trái nói: “Đi ra đi."

Lão thái giám ngẩn người, do dự nhưng chung quy vẫn không nói gì thêm, đứng dậy đi.

Ra khỏi Thừa Càn Cung một tiểu thái giám chờ bên ngoài vội vàng đuổi tới, đỡ lão thái giám đi qua ngạch cửa nhẹ giọng nói: “Giang công công, Thánh Thượng hôm nay còn chưa truyền triệu phi tần?"

Lão thái giám gật gật đầu, khẽ thở dài: “Vô dụng, ngươi trở về phục mệnh Hoàng Hậu nương nương đi, lão nô vô dụng, nương nương ngủ sớm một chút đi, Thánh Thượng hẳn là sẽ không đi qua." Tiểu thái giám “Hải" một tiếng, nói: “Đã biết, Giang công công cũng sớm trở về đi, ta trở về cùng Hoàng Hậu nương nương phục mệnh."

Trong Phượng hoa cung Hoàng Hậu cầm trâm bạc khơi tim hoa đèn, hơi hơi cúi đầu nói: “Đã biết, đi xuống đi."

Khang ma ma nhìn thần sắc Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Nương nương không cần đau lòng, Thánh Thượng không gặp nương nương cũng không gặp phi tần khác, chỉ là chính vụ bận rộn không thể phân thân thôi."

Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, than nhẹ: “Lời này bổn cung nghe qua bao nhiêu lần, đã sớm không tin, khi Thánh Thượng mới vừa đăng cơ cũng không bận rộn như bây giờ? Lúc trước cũng không có như vậy, lại nói tiếp…… Ta cũng đã nhiều ngày không thấy người bổn cung đã nhiều lần suy nghĩ  …… Lúc trước duy trì cùng Thánh Thượng tranh trữ có phải vốn dĩ là sai không?"

Lời vừa nói ra Khang ma ma lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Nương nương! Họa là từ ở miệng mà ra, hiện giờ nương nương là chủ hậu cung, sao có thể nói như vậy? Để Thánh Thượng nghe thấy được sẽ ……" Nói đến đây thì Khang ma ma tự giác biết mình nói lỡ, ngượng ngùng im lặng.

Hoàng Hậu sửng sốt, ngay sau đó tự giễu cười: “Sợ cái gì? Ngày ấy bổn cung chỉ nói dùng Tào Dung Hiên không ổn, Thánh Thượng lại trách cứ bổn cung can thiệp triều chính, hiện giờ cũng không muốn gặp bổn cung, muốn trách cứ bổn cung cũng không thể."

“Nương nương……" Khang ma ma than nhẹ một hơi, sau một lúc lâu mới nói: “Thánh Thượng hiện giờ tinh thần không tốt, tính tình bạo phát không phải chỉ với một mình nương nương đâu? Nương nương thỉnh nghĩ lại, không nói triều chúng ta, hướng lên trên nhìn tiền triều…… Vị Hoàng Đế nào có thể chỉ có con với vợ cả? Hoàng Thượng của chúng ta làm được, đây đều là do thương tiếc nương nương, dân gian đều nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng vô cùng hòa thuận."

Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu hoà thuận được thì …… Trước kia bổn cung cũng cho rằng như vậy, đáng tiếc hiện tại…… Thôi, bổn cung muốn đi ngủ."

Khang ma ma vẻ mặt lo lắng, than nhẹ một tiếng hầu hạ Hoàng Hậu rửa mặt chải đầu.

Nữa đêm canh ba, bên ngoài Thừa Càn Cung một tiểu thái giám đứng hầu ngủ gật vô ý đụng đầu vào cây cột phát ra “Đông" một tiếng vào ban đêm nghe hết sức rõ ràng, Hoàng Thượng tay run rẩy, đột nhiên đứng dậy vội la lên: “Ai!"

Thái giám Lai Hỉ hầu hạ bên cạnh vội vàng đỡ Hoàng Thượng ngồi xuống, đi vài bước ra đến bên ngoài tìm tiểu thái giám không cẩn thận hung hăng đánh mấy bạt tay, mắng: “Súc sinh muốn tìm đường chết à! Kinh động đến thánh giá ngươi có mấy cái đầu để chém!"

Xoay người tiến vào khom người nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, có một tiểu thái giám rảnh rỗi ngủ gà ngủ gật đụng phải cây cột, nô tài mới vừa giáo huấn hắn."

Hoàng Thượng nhíu mày, xoa xoa ấn đường, nói: “Đi ra bên ngoài bảo mọi người lui đi, thị vệ cũng đi xa một chút, đừng lại làm ra động tĩnh làm phiền trẫm, Lai Hỉ ngươi lưu lại bồi Trẫm là được rồi."

Mọi người nghe lệnh, Lai Hỉ đi đến phía sau Hoàng Thượng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng nên đi ngủ đi, sắp đến canh bốn rồi."

Hoàng Thượng lắc đầu, nhíu mày: “Ngủ luôn mơ thấy…… Vẫn là phê tấu chương thêm một lát."

Lai Hỉ nghe xong cũng không khuyên nữa, lại đổi cho Hoàng Thượng một chén trà nhỏ, chậm rãi đi vào bên trong điện, tay chân nhẹ nhàng đem lư hương mở ra nhẹ nhàng bỏ thêm vào bên trong một ít hương liệu, cổ tay áo vô tình cọ qua lư hương làm rớt ra không ít bột phấn màu trắng. Lai Hỉ không phát hiện chuyện khác thường này đem lư hương đậy lại, xoay người lui về phía sau Hoàng Thượng.

Lư hương chậm rãi tỏa ra một cổ khói trắng, sau một lúc lâu Hoàng Thượng gục đầu xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày nói: “Lai Hỉ…… Lấy cho Trẫm dầu bạc hà tới xoa xoa đầu……"

Lai Hỉ khom người đáp ứng, vào phòng trong lấy dầu bạc hà tới, thuận tay dập tắt mấy ngọn đèn lớn, Hoàng Thượng đau đầu khó nhịn vẫn chưa phát hiện. Lai Hỉ lấy dầu bạc hà dính một chút ở trên tay xoa ấn huyệt thái dương cho Hoàng Thượng, không bao lâu một trận gió thổi tới, Hoàng Thượng mở mắt ra, đang muốn hỏi trong điện sao lại tối như thế thì Lai Hỉ nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, mặt cơ hồ dán ở bên tai Hoàng Thượng, nhẹ giọng nói: “Nhị ca……"

Hoàng Thượng chỉ cảm thấy một trận lạnh thấu xương, thình lình quay đầu nhìn về phía Lai Hỉ, chỉ thấy Lai Hỉ thẳng tắp nhìn mình chằm chằm cười quái dị, da mặt theo từng trận cuối nhúc nhích. Trên mặt một tầng da chậm rãi bóc xuống lộ ra bên trong một khuôn mặt quen thuộc……

“Nhị ca…… ngươi không nhớ rõ ta?" Lai Hỉ đem một tầng da trên mặt kéo xuống, cười khẽ: “Ta là lão Tứ đây……"

“Lão Tứ!" Hoàng Thượng đột nhiên ngã ra sau, không có chỗ dựa ngã luôn xuống mặt đất, trong mắt tơ máu cơ hồ muốn tan vỡ, nhìn thấy mặt Lai Hỉ muốn ngất xỉu, sắc mặt tái mét vô cùng hoảng sợ: “Thật…… Thật là ngươi……"

Lai Hỉ chậm rãi đi tới gần Hoàng Thượng, cười khẽ: “Phụ Hoàng cũng đã chết, ta hỏi người vì sao năm đó muốn giết ta và Vương phi, vì sao không cho ta cùng Vương phi thi cốt nhập Hoàng lăng, ta và Vương phi hồn phách ngày đêm phiêu bạc, rất là cơ khổ……"

Hoàng Thượng nhìn Lai Hỉ hô hấp dồn dập, trong cổ họng phát ra âm thanh nhẹ như gió, Lai Hỉ nhếch miệng cười: “Phụ Hoàng giờ mới biết đều là ngươi ở sau lưng hại ta, cho nên bảo ta tới mang ngươi đi gặp người, nói rõ ràng…… Giải thích minh bạch…… Vì sao! Muốn đem một nhà ba người của ta tàn sát sạch sẽ?"

Hoàng Thượng càng mở to đôi mắt, nói không ra lời, mồ hôi lạnh tuông ra ướt đẫm, hắn dùng sức lui về phía sau, Lai Hỉ từng bước tới gần, khặc khặc cười quái dị: “Nhị ca…… Phụ Hoàng đang đợi ngươi, mẫu hậu cũng đang đợi ngươi, mẫu phi Ngụy thái phi của ta cũng đang đợi ngươi……"

“Hạ…… Hạ……" Hoàng Thượng nỗ lực thở phì phò, Lai Hỉ cúi xuống người tới gần hắn, nhẹ giọng nói: “Nhị ca…… Ta chờ đợi ngày này đợi hai mươi năm, ngươi có biết không? Tới đây…… Theo ta đi đi……"

Lai Hỉ trước sau không đụng đến Hoàng Thượng một chút, chỉ cười quái dị đi tới gần hắn, Hoàng Thượng nhìn gương mặt quen thuộc hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong cổ họng phát ra âm thanh như kim loại ma xát, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Lão…… Lão Tứ……" Chỉ nói mấy chữ này mà yết hầu Hoàng Thượng như là bị một bàn tay vô hình bóp lấy khóe mắt như nứt ra, miệng mở to không thể khép thì thanh âm dọa người kia đột nhiên im bặt……

Chúc Dư đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế đang nằm trên mặt đất thật lâu không cử động, đại điện trong nhất thời yên tĩnh vô cùng. Chúc Dư chậm rãi đem mặt nạ da người mang lại trên mặt, nhàn nhạt nói: “Có muốn nói cái gì, ngươi đi cùng Phụ Vương và mẫu phi nói đi……"

Không bao lâu Lai Hỉ chậm rãi từ Thừa Càn Cung đi ra, bên ngoài bọn thái giám trực đêm lại đây nói: “Lai Hỉ công công, Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi?"

Lai Hỉ gật gật đầu nhẹ giọng nói: “Thật vất vả mới ngủ được đừng đến gần quấy rầy Hoàng Thượng, bằng không các ngươi cũng bị xử phạt!" Hoàng Thượng mấy tháng nay tinh thần không tốt, thái giám bị đánh chết xử phạt không phải một hai người, mọi người nghe vậy đều gật gật đầu, Lai Hỉ cũng gật gật đầu, xoay người đi……

Hôm sau sáng sớm, thái giám hầu hạ Hoàng Thượng do dự hồi lâu, thẳng đến giờ Mẹo mới dám lớn gan vào Thừa Càn Cung, mấy tiểu thái giám vén tầng tầng màn lụa lên, một tiểu thái giám đẩy đẩy người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sư phó…… Muốn ta nói…… Vẫn là chờ Hỉ công công tới mới đánh thức Thánh Thượng đi……"

“Bị đánh nên ngươi sợ?" Thái giám kia cũng sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Thằng nhãi ranh, ngươi cho rằng ta nguyện ý tiến vào? Lai Hỉ công công hôm nay nghỉ phép, dậy sớm. Lúc cửa cung vừa mở đã ra cung, bằng không sao ta phải tới gần móng vuốt lão hổ? Nhanh lên……"

“A? A a a!!!"

Khang hữu năm thứ nhất ngày bảy tháng sáu, Hoàng Đế băng hà ở Thừa Càn Cung.

  Ảnh st: Càn Thanh cung, nơi xem tấu chương sau giờ thiết triều và nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế thời Minh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại