Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 54

Chúc Dư gật đầu nở nụ cười: “Không bằng hào quang của tiểu Hầu gia."

Trong trận chiến ở phương Bắc Chúc Dư đảm nhiệm sứ giả đã từng cùng Lăng Tiêu qua lại mấy lần, Lăng Tiêu đã từng nghĩ tới thu hắn về dưới trướng mình, đáng tiếc khi từ biệt ở hồ Khố Sa Chúc Dư đã mất tích, tính ra hắn cũng là khâm phạm, bây giờ lại dám không kiêng nể ai đi đứng trong Hoàng thành.

Lăng Tiêu khi gặp chuyện trước tiên sẽ nghĩ về tình huống xấu nhất, lúc đó phản quân của Trương Kế đại bại không thể không thừa nhận đều là công lao của Chử Dịch Phong, hiện tại Chúc Dư là đến báo thù chăng?

Lúc đó có thể tránh được lục soát của Chử quân,bây giờ còn có thể mai danh ẩn tích cố gắng sống đến hôm nay, người này không phải là vật trong ao nha.

“Có bằng hữu từ phương xa tới, không còn biết trời đâu đất đâu." Lăng Tiêu nở nụ cười: “Ta có ý định đi Nhiên Cư bày một tiệc rượu chiêu đãi tiên sinh, không biết tiên sinh có cho ta mặt mũi không đây?"

Chúc Dư nở nụ cười: “Vinh hạnh cực kỳ."

Ở Nhiên Cư, Lăng Tiêu bao toàn bộ gian lầu hai, thân tín canh gác ngoài cửa, chờ món ăn dâng lên một lượt rồi Lăng Tiêu mới nâng cốc, tự mình rót một chén rượu cho Chúc Dư, uống trước tỏ lòng ngưỡng mộ: “Ngươi có khỏe không?"

Chúc Dư nở nụ cười uống rượu, ôn thanh nói: “Nhờ phúc của tiểu Hầu gia, trong Hoàng thành khí hậu so với phương Bắc tốt hơn nhiều, một năm này ta sống cũng không tệ."

Lăng Tiêu dừng một chút, cười nói: “Nguyên lai ngươi một năm này đều ở Hoàng thành... mai danh ẩn tích."

“Nói thật là ta cùng đoàn người của tiểu Hầu gia đồng thời tiến vào Hoàng thành, còn nhớ tới lúc đó phong thái của Hoàng tôn... không, phải gọi là Anh Vương mới đúng." Chúc Dư nhắc đến chuyện lúc trước không mang theo chút thù hận nào, thật giống như là cùng bằng hữu ôn lại chuyện cũ, êm tai nói: “Sau đó Anh Vương xuất cung lập phủ, ta cũng từng ở bên ngoài xem qua, trường cột chạm trổ, quả thực khí thế."

“Chúc Dư." Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lẽo, giả trang thì giả trang nhưng từ trước đến giờ hắn không thích người khác ở trước mặt hắn nhắc đến Chử Dịch Phong, mặc kệ là nói tốt hay xấu, đều không thích người khác nghị luận sau lưng.

Chúc Dư cảm nhận được tâm tình Lăng Tiêu biến hóa, gật đầu nở nụ cười: “Là ta thất lễ, ta biết Anh Vương là âm can bảo bối của Lăng tiểu Hầu gia, từ trước đến giờ không thích người khác đàm luận."

“Tin tức của ngươi cũng thật là linh thông." Lăng Tiêu cười nhạt: “Đáng tiếc trong Hoàng thành những lời đồn đãi này quá nhiều, ta nghe qua không ít lời còn hoang đường hơn so với cái này, không nghĩ tới ngươi thật sự sẽ tin."

Chúc Dư cũng không để ý, so với Lăng Tiêu thì bình tĩnh hơn: “Tiểu Hầu gia không thừa nhận thì thôi, hôm nay ta cũng không phải tới nói chuyện riêng với tiểu Hầu gia, đây là một chút tâm ý của ta."

Chúc Dư lấy ra một tờ giấy được gấp kỹ, Lăng Tiêu mở ra xem, mặt trên chằng chịt chữ viết, chính giữa là là Thái tử và Chử Dịch Cẩn, xung quanh phân tán ra vô số nhánh là những người trong Hoàng thành có giao du ân tình cùng hai người này, lớn phải nói đến Thái ]tử cùng vị Vương gia nào có quan hệ, nhỏ thì nói đến trong Tuệ vương phủ thị thiếp nào được sủng ái cùng với bối cảnh nhà mẹ nàng, việc không kể lớn nhỏ, không có trường hợp nào ngoại lệ.

Dù là thủ hạ trong tổ chức mật thám của Lăng Tiêu cũng không vẽ ra một bản vẽ các mối quan hệ quyền thế hoàn chỉnh như vậy, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Chúc Dư, nở nụ cười: “Tiên sinh thật tài tình." Có thể làm được điều này tuyệt không phải người thường, Lăng Tiêu ở phương Bắc cũng đã cho người điều tra Chúc Dư, đến nay hắn còn chưa nhược quán, thuở nhỏ ở biên cảnh phương Bắc lớn lên, khi còn bé có lui tới với Chử quốc và cả Hung Nô, dựa vào buôn bán chút hàng hóa vụn vặt sống qua ngày, lớn lên nương nhờ dưới trướng Trương Kế, có thể nói hắn chưa từng tới Hoàng thành, sao lại cùng Hoàng tộc kết thù? Hơn nữa nghe ý của hắn, lúc đó mọi chuyện Trương Kế đều sẽ nghe theo hắn, người này thật sự có lai lịch gì?

Chúc Dư gật đầu không tiếp lời, Lăng Tiêu dừng một lát nói: “Ta hiểu, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, ngươi muốn cùng ta liên minh? Nhưng ta không biết kẻ thù của ngươi là Thái tử hay là Tuệ Vương đây?"

“Tiểu Hầu gia là sợ ta đối với Thái tử bất lợi sao?" Chúc Dư cười tủm tỉm hỏi, trong mắt loé ra một tia chế nhạo, Thái tử gia xem như là dượng ngươi, bây giờ thêm chức nhạc phụ, không xuống tay được chứ gì?

Chúc Dư chậm rãi nói: “Ta biết tiểu Hầu gia vẫn nhằm vào Tuệ Vương, nếu nói là gây khó dễ cho Tuệ Vương chẳng bằng nói kỳ thực gây khó dễ cho Thái tử, xét đến cùng đều là giống nhau. Bây giờ Tuệ Vương và Anh Vương trở mặt, nói trắng ra đều do Thái tử mấy năm qua bất công tạo thành... Có điều ta nhằm vào ai thì thứ ta không thể nói, nói chung ta sẽ không bất lợi đối với Anh Vương điện hạ, hơn nữa Anh Vương điện hạ có việc cần đến ta chỉ cần mở miệng, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng, tiểu Hầu gia yên tâm."

Chúc Dư nói thành khẩn, đáng tiếc Lăng Tiêu một chữ cũng không tin, lạnh lùng nói: “Tiên sinh thực sự là đại nhân đại lượng, lúc đó là chúng ta làm hỏng đại sự binh biến của ngươi, ngươi không ghi hận ta, ta cũng không dám tin ngươi."

“Lúc đó Anh Vương điện hạ cùng tiểu Hầu gia cũng là kiếm trong tay người khác, chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi. Tiểu Hầu gia nghi ngờ cũng đúng, nhưng ta không thẹn với lương tâm." Chúc Dư suy nghĩ một chút thành khẩn nói: “Ta mật báo cho tiểu Hầu gia ngài tự có thể sai thám tử đi điều tra."

“Đương nhiên." Lăng Tiêu đứng dậy cầm bản vẽ cất vào người liền muốn rời khỏi: “Ta đi trước, đa tạ."

Chúc Dư nở nụ cười: “Tiểu Hầu gia có gì thì chỉ cần đến Thiên Kim quán là có thể gặp ta, có thể giúp đỡ ta tất nhiên không chối từ."

“Thiên Kim quán là cơ nghiệp của ngươi sao?" Lăng Tiêu bật cười, hắn vẫn là khâm phạm, sao dám ở trong Hoàng thành tiêu dao như thế chứ? Chúc Dư nở nụ cười không nói, nhìn theo Lăng Tiêu rời đi.

Ra khỏi Nhiên Cư Tần Long bước lên đến thấp giọng nói: “Chủ tử, hắn rõ ràng chính là... không bắt hắn sao?"

Bắt hắn thì được cái gì? Chúc Dư ở trong Hoàng thành một năm nhưng cũng không làm ra bất kỳ việc gì bất lợi đối với Chử Dịch Phong, còn nói rõ mục tiêu của hắn không phải là Chử Dịch Phong, hơn nữa hiện tại hắn chủ động tới lấy lòng, Lăng Tiêu mặc kệ bề ngoài ra sao trong lòng vẫn hết sức thoả mãn, huống hồ Chúc Dư có thể ở trong Hoàng thành không thay đổi họ tên mà vẫn an nhàn sung sướng, còn mở lên đổ quán lớn như Thiên Kim quán, dù sao cũng là trợ lực rất lớn nha.

“Chúc Dư và chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì, không cần làm vậy." Lăng Tiêu đem bản vẽ vừa nãy Chúc Dư giao cho hắn đưa cho Tần Long: “Đưa cái này cho Sử Phái, để tổ chức mật thám cố gắng tra một hồi, xác nhận không có sai sót sau đó giao lại cho ta."

“Vâng."

Khí trời dần lạnh, Chử Dịch Phong săn mấy con hồ ly cho Lăng Tiêu cuối cùng cũng có tác dụng, thuộc da xong giao cho Châm Tuyến Phòng khéo tay may, chừng mấy ngày nữa sẽ làm ra một cái áo lông hồ ly.

Chử Dịch Phong nhìn thành phẩm đưa đến hài lòng không thôi, da lông ấm áp lại tỉ mỉ may vào bên trong vải gấm chắc bền, thật sự rất hợp với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sau khi nhìn thấy cũng khoa trương khen Chử Dịch Phong một trận, ngày ấy tuyết rơi đầu mùa liền mặc vào, áo lông hoa mỹ mặc trên người Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong nhìn không dời mắt. Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của y chỉ biết thở dài, nếu không biết chuyện thì mọi người đều nghĩ mình là nam sủng của Chử Dịch Phong, cả ngày trang phục hoa mỹ như thế không giống nam sủng thì giống cái gì.

Có điều vì dỗ ái nhân vui vẻ lời này Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không nói, trong mười ngày đến có sáu ngày đều mặc áo lông này, dù là đến nha môn cũng mặc quan phục bên trong bên ngoài đem áo lông mặc vào ấm áp vô cùng, làm các đồng liêu sôi nổi âm thầm nghị luận, Lăng tiểu Hầu gia chính là có được Thánh tâm nha, nhìn xem toàn bộ đều là vật liệu tốt, nhìn lại chính mình, chậc chậc...

Lăng Tiêu ở trong nha môn từ trước đến giờ luôn tự tại, Công bộ Thượng thư Ngụy Lăng Tường cùng Lăng lão Hầu gia là bạn cũ, đối với Lăng Tiêu rất chiếu cố, công vụ của Lăng Tiêu cũng thong thả mỗi ngày chỉ có duy nhất một việc, công việc nhàn rỗi cũng không thích kết giao đồng liêu, không phải hắn không nịnh hót, nhưng các quan lại công bộ thực sự không có cái gì đáng để kết thâm giao, nhưng tất nhiên hắn cũng sẽ không cùng người khác trở mặt. Lăng Tiêu trong lòng lãnh thanh nhưng lễ nghi bên ngoài chưa bao giờ thiếu, huống hồ bạc trong tay hắn luôn phát ra, ngày lễ ngày tết chưa từng thiếu, hơn nữa Lăng Tiêu có thân phận địa vị cùng thánh sủng, người bên ngoài vẫn rất kính trọng Lăng tiểu Hầu gia.

Nháy mắt liền tới ngày tết, năm nay hai người cuối cùng không bị ngăn cách bởi cửa cung, nhưng ngày tết nhiều việc bận rộn, không ít thời điểm Lăng Tiêu đều phải ở tại Thọ Khang hầu phủ xã giao, Chử Dịch Phong mỗi khi nhớ tới vẫn có chút ít ảm đạm.

Tâm tư Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu đã sớm một bước nghĩ đến, hắn vừa nghĩ tới Chử Dịch Phong một mình ở trong Anh Vương phủ cô quạnh cũng đau lòng, mỗi lần ở trên giường chỉ ngẫu nhiên nhắc tới, Lăng Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Đệ hôn ta một cái, ta sẽ nghĩ biện pháp ở cùng đệ đến hết tết."

“Thật hay giả?" Chử Dịch Phong vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo, ngồi bật dậy, áo theo đó trượt xuống lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nổi bật trên chăn gấm màu hồng đặc biệt xinh đẹp, Lăng Tiêu trong mắt chợt tối hướng về phía trước kéo chăn che kín cho Chử Dịch Phong, một bên chờ đợi tiểu tướng quân của hắn đáp lại, Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng cười cười, vẫn là chống không lại Lăng Tiêu mỗi khi hắn giăng ra cạm bẫy ngọt ngào này, nằm trên vai hắn để sát vào má của hắn hôn lên, cầu khẩn nói: “Thật hay giả nha? Huynh đừng lừa ta."

“Đương nhiên không phải lừa đệ." Lăng Tiêu thực hiện được mưu đồ nở nụ cười, ôm Chử Dịch Phong kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc y, nhẹ giọng nói: “Chờ xem, năm nay chắc chắn sẽ không để một mình đệ trải qua, ngủ đi..."

Lăng Tiêu đáp ứng, thì nhất định sẽ làm được.

Mấy ngày sau Lăng Tiêu lại một lần nữa thỉnh an Thái tử phi, Thái tử phi trong lúc vô tình nhắc tới năm nay trong Hải Đường viện hoa hải đường chết héo mấy cây, Lăng Tiêu tiếp lời nói: “Con nghe nói trước đây trong Hải Đường viện cũng không có hoa Hải Đường là sau đó Anh Vương vì Di mẫu yêu thích mới đặc biệt sai người trồng. Bây giờ đại khái là không có ai ở, nô tài hầu hạ trong viện cũng thiếu, chăm sóc không chu toàn cũng là bình thường."

Nói xong lại khẽ thở dài lạnh nhạt nói: “Năm ngoái Anh Vương lần đầu gặp gỡ Anh vương phi chính là lúc hoa Hải Đường xinh đẹp nhất, Anh Vương từng nói với con, đợi đến sau khi đại hôn xuất cung tất nhiên mang hết cây Hải Đường trong sân đi, nhìn cây Hải Đường mà tưởng niệm từ tâm của mẫu thân Thái tử phi... Sau đó Anh vương phi đi về cõi tiên, Anh Vương thương tâm quá độ nói là không muốn thay đổi gì nữa, làm tổn hại rễ sẽ động đến lá chẳng bằng lưu lại những cây này, y ở ngoài cung nhìn Hải Đường tưởng nhớ Di mẫu chẳng bằng lưu lại chúng nó làm bạn với Di mẫu thì tốt hơn..."

Thái tử phi nghe vậy bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, Lăng Tiêu lơ đãng lạnh nhạt nói: “Sau đó Anh Vương ở trong phủ cũng trồng vài cây Hải Đường, sớm chiều trông thấy để hoài niệm mẫu thân, lúc đầu cây non chỉ cao hai thước, bây giờ đã cao hơn thân người."

Lăng Tiêu lời vừa nói ra Thái tử phi rơi lệ không ngừng, ngay cả mấy ma ma phía sau cũng không nhịn được gạt lệ.

Lăng Tiêu gật đầu uống trà, quang cảnh này quy về một câu “Đình hữu tỳ ba thụ, thê tử chi niên sở thủ thực dã, kim dĩ kinh đình đình như hĩ " lại cảm động vạn phần, chính là nhẹ nhàng bình thản mà đâm vào lòng người, người nói càng hờ hững, người nghe càng đau lòng.

“Đình hữu tỳ ba thụ, thê tử chi niên sở thủ thực dã, kim dĩ kinh đình đình như hĩ “

Dịch thơ:

Sân trước có cây sơn trà, vào năm vợ chết tự tay ta trồng, năm nay cây đã phủ màu xanh tươi.

(tự tay ta chém ^_^)

Thái tử phi cầm khăn thấm lệ, càng nghĩ càng thương hài tử thứ hai ở ngoài khổ sở, tuy rằng hài tử lớn nhất đã xuất cung nhưng hắn còn có lão bà có hài tử, còn hài tử thứ hai thì sao, rõ ràng còn chưa nhược quán tuân thủ thê hiếu cũng không thể xuất môn đi đâu, một mình một người lẻ loi ở Anh Vương phủ mà nhìn mấy cây Hải Đường...

Quy củ của Chử Vương triều, Hoàng tử Hoàng tôn thành niên đều phải phong vương xuất cung, đợi đến lúc lập Thái tử vị các Hoàng tử phải lập tức rời khỏi Hoàng thành đi tới đất phong không được Thái tử kế vị triệu không được trở lại Hoàng thành, đây là cảnh huấn từ thời Thánh Thượng khai quốc định ra đến nay, là vì hạn chế Hoàng tử hoàng tôn phân tranh, xác thực hợp lý, chỉ là tổn thương đến trái tim của tất cả từ mẫu.

Lăng Tiêu tiến lên an ủi Thái tử phi, Thái tử phi nỗ lực định thần, chậm rãi nói: “Phong nhi tuy nói đã phong vương đại hôn, nhưng năm mới chỉ có một mình y... Thôi thôi, ngày mai ta liền triệu cậu của con tiến cung, năm nay để Phong nhi đến Tĩnh Quốc công phủ đón tết đi, tốt xấu gì cũng là mẫu gia của y, dù cho có người nghi ngờ thì vẫn còn có ta chống lưng, Phong nhi đáng thương của ta..."

“Di mẫu thực sự là từ mẫu tình cảm sâu đậm." Lăng Tiêu ôn nhu nói: “Nhưng con nghe nói Thanh Lam biểu ca đang định thành thân, Anh Vương vẫn còn tang, e sợ..."

Thái tử phi sững sờ, Lăng Tiêu lập tức nói: “Chẳng bằng đến phủ chúng ta đi, con cùng Anh Vương kết giao sâu, hơn nữa Anh Vương phủ và phủ của con rất gần, tế tổ Anh Vương cũng dễ dàng trở về một chút."

“Con ngoan, con không kiêng kị gì sao?" Thái tử phi nắm tay Lăng Tiêu, nếu có chuyện cần thiết Thái tử phi cũng không ngại làm phiền ca ca của mình, dù sao đó cũng là nhà mẹ của mình. Thọ Khang Hầu phủ thì không giống, tuy nói Lăng Hầu gia là cậu của mình, cũng có tình nghĩa tỷ muội với Lăng phu nhân Vi Trang, nhưng nói gì cũng là xa một tầng.

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Con không kiêng kị cái này, hơn nữa gia gia cũng rất yêu thích Anh Vương, lại nói chính là... Cậu nắm trọng binh trong tay, Anh Vương cùng cậu quá thân cận sợ sẽ không tốt."

Chuyện này rõ ràng động đến tâm sự của Thái tử phi, Thái tử tuy rằng không cùng nàng nói những việc này nhưng Thái tử phi ít nhiều cũng biết một chút, nàng biết phu quân kiêng kỵ, mấy năm nay Thái tử phi ưu đãi nhà mẹ của mình Thái tử vẫn không có dị nghị nhưng điều kiện tiên quyết là Thái tử phi không bất công với bất kỳ một vị Hoàng tôn nào, Thái Tử cũng rất hi vọng được nhạc gia Tĩnh Quốc Công phủ chống đỡ, nhưng hắn không hy vọng phần chống đỡ này chỉ cho nhi tử của hắn, dù cho là Chử Dịch Cẩn cũng không được. Quyền lợi trước mặt Thái tử vẫn phân chia rất rõ ràng, hắn có thể khoan dung thậm chí là chống đỡ nhi tử giành quyền lợi, nhưng không thể giành một phần của hắn.

Thái tử phi gật gù: “Vẫn là Tiêu nhi suy nghĩ cẩn thận, như vậy ta viết cho cữu cữu và Di mẫu một phong thư. Còn có... truyền lệnh cho Nội Vụ phủ, hôm nay trời lạnh đất cứng không dễ động thổ, đợi được sang năm đầu xuân thì lập tức đem cây hải đường trong Hải Đường viện chuyển hết đến Anh Vương phủ không được có chút thương tổn nào."

Nữ quan lĩnh mệnh đi nội vụ phủ truyền ý chỉ của Thái tử phi, Lăng Tiêu gật đầu: “Như vậy rất tốt nhất."

Lăng Tiêu tiến cung thỉnh an, không chỉ giúp Chử Dịch Phong đạt được thương tiếc của Thái tử phi, càng quan trọng hơn là có thể danh chính ngôn thuận cùng Chử Dịch Phong đón tết. Mặc kệ người khác có nghi kỵ, có lén lút nghị luận ý đồ của Thái tử phi có dựa vào đó để phỏng đoán thiên ân thánh ý hay không, Lăng Tiêu không thèm quan tâm. Trước đây là luôn sợ bị cuốn vào tranh đoạt trữ vị, nhưng hiện tại không tránh khỏi cuộc tranh đoạt này, Lăng Tiêu còn lưu ý cái gì? Sao không thoải mái tiếp nhận mọi chuyện, còn vị kia ở trong Tuệ Vương phủ sau khi biết tin sẽ khó chịu ra sao hắn muốn nhúng tay vào cũng không được, vượt qua năm mới tốt lành hay không đây.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại