Nịnh Thần Lăng Tiêu
Quyển 1 - Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chử Dịch Phong đang thành thật ăn cơm, cuộc sống của y mấy ngày nay trôi qua thật là phong phú, mỗi ngày cùng Lăng Tiêu đi công đạo xem thợ mộc làm việc, cũng tự đắc coi như làm một việc thú vị. Hôm nay lại bận cho tới trưa rốt cục mọi việc chuẩn bị đã xong, đang muốn ăn thật ngon một chút, đâu ai ngờ đến Lăng Tiêu một hơi đem toàn bộ thức ăn đẩy xuống đất!
Chử Dịch Phong thật sự hoảng hốt, lúc Lăng Tiêu đẩy ngã một bàn đồ ăn y đang cầm bát ăn cơm lập tức nhảy xa nửa trượng, nhìn sắc mặt Lăng Tiêu thăm dò tình hình, xem trước mắt xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Huynh… làm bị sao vậy?"
“Thần thất lễ." Lăng Tiêu nói xong câu này, nhắm mắt nằm ngất ở trên mặt đất.
Chử Dịch Phong sợ tới mức cầm chén ném, vội vàng gọi người đi thỉnh thái y, tự mình một phen đem Lăng Tiêu ôm lấy, một đường ôm đến phòng ngủ của mình.
Lăng Tiêu bình sinh đúng là hoàn mỹ, ngất đi như vậy cũng là cho người khác một phen phong vận, Chử Dịch Phong không kịp thưởng thức, tâm y vốn là đơn thuần cực kỳ không biết Lăng Tiêu đây là bị làm sao, cả người ra đầy mồ hôi. Trong thời gian ở quân doanh y cũng gặp qua quân nhân bị ngất xỉu, nhưng đây không phải là đói thì chính là mệt, nếu không là bị cảm nắng, nhưng Lăng Tiêu làm sao mà lại bị như vậy?
Chử Dịch Phong sốt ruột nhưng không dám lộn xộn với Lăng Tiêu, chính mình tự tay cẩn thận lấy khăn mặt lau cho Lăng Tiêu, chỉ thấy Lăng Tiêu sắc mặt càng thêm tái nhợt, gương mặt tinh xảo nhăn nhó khó chịu dường như là phải chịu đau đớn dữ dội, Chử Dịch Phong gấp cơ hồ muốn khóc lên. Đúng lúc này Hoàng Đế mang theo thái y vội vàng chạy đến, giây lát Thái tử phi cũng chạy lại đây.
Nguyên lai Chử Dịch Phong sợ Lăng Tiêu gặp chuyện không may, kêu nội thị đi nói là mình sinh bệnh. Trong cung có quy củ, trừ bỏ Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng Hoàng tử, Hoàng tôn có thể trực tiếp tuyên ngự y, còn lại những người khác cho dù là Quý phi sinh bệnh cũng phải theo trình tự mà làm. Vậy nên có thể trực tiếp gọi ngự y đến là rất khó, chớ nói chi là Lăng Tiêu với cấp độ, phẩm vị này lại càng không thể. Hoàng Đế và Thái tử phi chỉ nghe nói là Chử Dịch Phong sinh bệnh cấp tính vội vàng tới khi biết rõ nội tình mới yên lòng.
Lăng Tiêu cũng là người được Hoàng Đế và Thái tử phi yêu thích, Thái tử phi sợ Hoàng Đế trách cứ Chử Dịch Phong, trước một bước cả giận nói: “Như thế nào mà con lại làm như vậy, thật là không hiểu chuyện? Làm hại Thánh Thượng lo lắng!"
Hoàng Đế cũng lo lắng Lăng Tiêu, ngắt lời nói: “Thôi, Phong nhi cũng là lo lắng Lăng Tiêu, thất thần làm cái gì? Còn không nhìn xem Lăng Tiêu làm sao lại bị như vậy!" câu sau là nói với ngự y còn quì trên mặt đất.
Ngự y vội vàng đứng dậy đi đến phòng trong, cầm tay Lăng Tiêu bắt mạch, nửa ngày phán không ra bệnh gì.
Hoàng Đế và Thái tử phi ngay tại gian ngoài chờ, ngự y cũng rất lo sợ không đoán ra bệnh thì mình sẽ bị cho là kém cỏi, bất tài, nhưng y chẩn bệnh cả nữa ngày cũng không đoán ra nha, rõ ràng như không có bệnh!
Ngự y vẻ mặt khổ sở, nếu đi ra ngoài nói không có việc gì thì mình liền có chuyện. Lúc này Lăng Tiêu từ từ chuyển tỉnh, ngự y nắm chắc hy vọng, kích động nói: “Tiểu Hầu gia? Tiểu Hầu gia thấy trong người chỗ nào không khỏe?"
Lăng Tiêu có chút suy yếu, hoãn thanh nói: “Mấy ngày nay đều cảm thấy mệt, ăn cũng rất ít, nhưng lại cảm thấy không đói, vừa rồi lại té xỉu."
Ngự y sửng sốt, thầm nghĩ tiểu Hầu gia ngươi đùa ta phải không? Ngươi muốn cho ta nói với Hoàng Đế là ngươi đói quá nên bệnh nha? Lừa quỷ à?
Ngự y vừa cẩn thận chẩn mạch, đúng là có chút chứng khí hư, mạch đập lại rất là mạnh mẽ. Ngự y cả giận hỏi: “Không biết tiểu Hầu gia gần đây ăn uống có cái gì biến hóa? Chính là bình thường ăn cái gì? Hoặc là ăn thiếu cái gì?"
“Kia thật là không có, ngược lại vài ngày đây cùng Nhị Hoàng tôn dùng cơm, cơm canh so với Nghi Phong Các đơn giản hơn một chút, cũng không có ăn cái gì khác."
Ngự y gật gật đầu, nghĩ thầm cũng không sai biệt lắm, bèn đứng dậy đến gian ngoài, hướng đến Hoàng Thượng nói vài câu văn từ, rồi làm như sơ suất nói đúng là Lăng Tiêu mấy ngày nay ăn đơn giản chút, tiểu Hầu gia thân kiều thịt quý, lại là thời điểm phát triển thân thể, nhất thời dinh dưỡng cung cấp không đủ nên sinh bệnh.
Hoàng Đế gật gật đầu, yên lòng, nhịn không được thở dài: “Tiêu nhi này thân mình ngày thường thoạt nhìn không tồi, như thế nào bên trong lại nhu nhược như vậy."
Chử Dịch Phong ở bên cạnh Lăng Tiêu nên mọi chuyện đều rõ, sợ Hoàng gia gia nói là Lăng Tiêu yếu ớt, vội vàng cãi lại nói: “Hoàng gia gia có điều không biết, Lăng Tiêu đã nhiều ngày đều là ở nơi này với Tôn nhi…"
Chử Dịch Phong đem việc mấy ngày nay Lăng Tiêu với y cùng nhau thay đổi long cốt guồng nước nói ra. Y chủ ý là muốn nói cho Hoàng Đế biết Lăng Tiêu mệt không phải do yếu ớt, ai ngờ lão Hoàng Đế vừa nghe Chử Dịch Phong nói cái gì không cần nhân lực vẫn có thể vận hành guồng nước, ánh mắt trừng lớn, lập tức lôi kéo Chử Dịch Phong đi ra ngoài ý muốn làm nhìn tận mắt guồng nước tốt như thế nào.
Hoàng Đế vừa thấy trước mắt tiểu hồ bên cạnh Hải Đường viện có guồng nước, Chử Dịch Phong còn nhỏ lại không thông chính sự nên không biết. Lão Hoàng Đế biết bánh xe guồng nước có ý nghĩa như thế nào, dân lấy thực làm đầu, bánh xe guồng nước nếu có thể mở rộng đi xuống dân chúng, giúp cho việc trồng trọt lợi ích không thể nghĩ bàn!
Hoàng Đế vây quanh guồng nước chuyển động nửa ngày, lại tự mình lôi kéo dây thừng cột trâu làm cho nó di chuyển sau một hồi lôi kéo thực nghiệm, vui vẻ nói: “Trẫm kéo còn không hao tổn lực, huống chi là súc sinh này!"
Hoàng Đế sắn tay áo vây quanh bánh xe nước chuyển động, thưởng thức nửa ngày, quay đầu hướng Chử Dịch Phong nói: “Đây là Tiêu nhi cùng con làm ra?"
“Tôn nhi chỉ hỗ trợ thôi, đều là Lăng Tiêu thiết kế." Chử Dịch Phong thấy Hoàng Đế cao hứng như thế cũng cười, nói tiếp: “Phỏng chừng là mấy ngày nay làm thứ này mệt nhọc, ân… Lăng Tiêu đã quen được chiều chuộng."
Hoàng Đế mừng rỡ, vội vàng xoay người đi vào nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Tiêu đã khá hơn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, dựa vào cái gối mềm nửa mở hai mắt, Thái tử phi kéo tay hắn hỏi han ân cần.
Lăng Tiêu thấy lão Hoàng Đế vào vội vàng đứng dậy, Hoàng Đế tiến lên một bước đè bả vai Lăng Tiêu lại, hòa nhã nói: “Trẫm miễn cho con nghi lễ triều đình, Phong nhi cho ta xem bánh xe guồng nước con làm, thật sự là tạo phước cho dân, vất vả cho con rồi."
Lăng Tiêu mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Không phải công lao của một mình thần, bánh xe nước này từ một năm trước mà bắt đầu thiết kế, bất hạnh có vài cái trạm kiểm soát nghĩ không rõ, mấy ngày nay nhờ Nhị Hoàng tôn một phen chỉ đạo mới ngộ ra, muốn nói công lao vẫn là Nhị Hoàng tôn hơn."
Lăng Tiêu vừa nói tay trái trong chăn lấy ra ôm ngực nhịn không được gắt gao ho mấy tiếng.
Ngay từ đầu hắn chỉ biết cái này công lao quá lớn, hắn chỉ là muốn thuận lợi tiến vào Công bộ, không muốn công lao quá lớn làm cho người chú ý, biện pháp duy nhất chính là tìm một người đến chia sẻ công lao của hắn.
Người chọn lựa thích hợp nhất tự nhiên chính là Nhị Hòang tôn Chử Dịch Phong. Y sẽ một lòng giúp mình hơn nữa sẽ không hoài nghi… Hết thảy đều có kế hoạch bên trong. Ngay tại ngày hôm qua Lăng Tiêu còn có chút hối hận, hắn hối hận chính mình đem Chử Dịch Phong dụ dỗ, làm cho hắn không còn tự do tự tại vì trong tâm của hắn chắc chỉ muốn làm một tiểu Hoàng tử thật tốt. Nhưng hôm nay Lăng Tiêu suy nghĩ cẩn thận, Chử Dịch Phong sinh tại Hoàng gia, đã sớm hãm trong vũng bùn cho dù là không có chuyện này thì thế nào Chử Dịch Phong ở trong quân đã có danh vọng, hơn nữa y ở trong quân trải qua vài năm nữa, mọi chuyện sẽ thay đổi, liệu Chử Dịch Cẩn rốt cuộc là có dung nạp y hay không.
Vậy thì không bằng chính mình sớm một chút giúp y một phen, chuyện về sau cứ để hạ hồi phân giải. Nhưng hiện tại, Chử Dịch Phong vẫn là nhi tử của Thái tử, cho dù không được Thái tử yêu thích thì thế nào? Cũng không phải là người để nô tài hạ nhân có thể coi thường!
Hoàng Đế và Thái tử phi vừa nghe xong đều quay đầu nhìn về phía Chử Dịch Phong, trong mắt lộ vẻ vui mừng, mặt Chử Dịch Phong lập tức đỏ lên, vội vàng khoát tay, lắp ba lắp bắp nói: “Không….không… chuyện này.. Tôn nhi chỉ là trợ thủ mà thôi…"
“Nhị Hoàng tôn quá khiêm nhượng." Lăng Tiêu tiếp lời nói, luận tài ăn nói Chử Dịch Phong không thể là đối thủ của hắn, Lăng Tiêu miệng lưỡi ngon ngọt chỉ bằng vài câu đem công lao này nói thành Chử Dịch Phong cùng hắn mỗi người một nửa.
Hoàng Đế càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn Lăng Tiêu tái nhợt, nghiêm mặt lại nhịn không được nói: “Con nhìn xem mấy ngày nay vất vả lại tiều tụy đi rất nhiều, vì việc này cũng không thể làm tổn thương thân mình, con còn nhỏ, về sau còn nhiều việc cần tới nhân tài của ngươi."
“Thần thất lễ …" Lăng Tiêu vuốt cằm, có chút thẹn thùng cười: “Hoàng Thượng đã biết thần theo gia gia, trong ngày thường có ít quả hạch và nước quả làm đồ ăn vặt, không rời miệng được, nhưng ở trong Hải Đường viện hình như là bị phân biệt đối xử … Trong ngày thường ở chỗ Tứ Hoàng tôn ăn uống rất là đầy đủ, còn Nhị Hoàng tôn nơi này ngẫu nhiên muốn ăn chút ăn điểm tâm yêu thích cũng không có thần hết sức khó chịu."
* Quả hạch (St: hình theo tính chất mình hoạ)
“Tại sao nơi này của Phong nhi lại bị xem nhẹ?" Lão Hoàng Đế ngửi ra một chút hương vị bất thường: “Phân lệ của Phong nhi và Diễm nhi giống nhau, cùng một phân lệ như vậy thì sao không giống nhau?"
“Cùng một dạng?" Lăng Tiêu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc hắn làm ra vẻ mặt Bạch Liên Hoa đầy vẻ vô tội nói: “Thần còn tưởng rằng bởi vì Tứ Hoàng tôn tuổi nhỏ mới được ưu ái hơn, tựa như ngày hôm trước tiến cống cây vải, Tứ Hoàng tôn được chia so với Nhị Hoàng tôn là nhiều gấp đôi, “Thần…" Lăng Tiêu có chút thẹn thùng cười: “Hoàng Thượng biết có một lần thần cho nội thị đi Nội Vụ phủ hỏi, cũng không có gì cho Hải Đường viện…"
Lăng Tiêu gục đầu xuống, trong mắt lộ vẻ ngoan lệ, không thừa dịp mới vừa lập công thì chờ thời điểm nào mới nói? Lợi dụng thời cơ đang được Thánh sủng phải làm cho đám nô tài kia biết lợi hại. Tôn nghiêm của Nhị Hoàng tôn cho tới bây giờ không thể bị coi thường, ngay cả khiêu khích cũng không được.
Lăng Tiêu vài câu nhẹ nhàng bâng quơ làm cho Lão Hoàng Đế thật phẫn nộ, nhìn lại Lăng Tiêu thân thể quả là xanh xao, còn Hải Đường viện nhìn vào quả là bố trí rất đơn giản.
Ngay cả Thái tử phi cũng nộ khí thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Đi cho ta kêu Nội Vụ phủ Hứa Quyền đến! Ta thật muốn hỏi khi nào thì các Hoàng tôn được chia phân lệ không giống nhau."
Lão Hoàng Đế bởi vì bánh xe guồng nước muốn thêm phần thưởng lớn.
Phần thưởng cho Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu chưa ban, ai ngờ lại có việc này nhìn sắc mặt Lăng Tiêu tiều tụy càng thêm phẫn nộ.
Không bao lâu Nội Vụ phủ tổng quản Hứa Quyền đã tới, hắn đã nghe được một số tin tức phong phanh, dọa phá lá gan, vội vàng đem Đông Cung quản sự thái giám Cát Tường phụ trách phân lệ mang đến. Hứa Quyền thấy Cát Tường trong lòng tức giận mắng, nô tài to gan thật sự là tìm đường chết mà, chuyện cắt xén phân lệ của Hải Đường viện đã bị lộ rồi.
Cát Tường trong lòng cũng bồn chồn, sợ tới mức chân run run đi cũng không vững, đi theo sau Hứa Quyền trong lòng kêu khổ, bởi vì thường ngày Nhị Hoàng tôn không để ý này nọ, hơn nữa thấy Thái tử đối với Nhị Hoàng tôn cũng không thèm để ý, hắn trong cung là một tên giảo hoạt, tâm ngoan thủ lạt, phần này hắn không ăn chặn thì chờ tới lúc nào?
Lúc này mọi sự đã lỡ rồi, Hứa Quyền sợ tới mức rụt rè quỳ gối tiến vào, dập đầu nói: “Nô tài đem Đông Cung phân lệ quản sự Cát Tường mang đến."
Cát Tường sợ tới mức dập đầu không thôi, lão Hoàng đế thấy bộ dáng của hắn chỉ biết là sợ tội, càng sinh khí, cả giận nói: “Ai bảo ngươi cắt xén phân lệ của Nhị Hoàng tôn! Các Hoàng tôn phân lệ đều là nhất dạng, ai cho ngươi lá gan phân phối không đều!"
Cát Tường vội vàng dập đầu, nước mắt chảy giàn giụa, khóc ròng nói: “Nô tài làm sao dám, vật tiến cống có hữu hạn, Nhị Hoàng tôn thường ngày lại không thích điều này, nô tài đã nghĩ nhiều nên cấp thêm cho nơi khác một ít, đó cũng là nô tài khổ tâm…"
Nói chưa dứt lời, Hứa Quyền nhắc tới làm lão Hoàng Đế tức giận râu cũng bay lên, tiến lên một cước đá vào trên vai Cát Tường, giận dữ hét: “Trong cung phân lệ là do ngươi một nô tài phân phối? Tự mình có quyền cấp cho địa phương khác một chút? Đây là việc ngươi có thể làm chủ? Phân lệ của Hoàng tôn cho dù toàn bộ ném cũng không đến lượt ngươi có thể nhúng tay vào việc này. Huống chi Trẫm nhìn mấy thứ này cũng không nhất định là phân đến nơi khác đi?"
Cát Tường bị la mắng đến thậm tệ, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ.
Lăng Tiêu nhẹ nhẹ ho khan vài tiếng, lão Hoàng Đế quay đầu lại nhìn hắn một cái, thường thường khí, thân thiết nói: “Tiêu nhi còn chỗ nào không thoải mái?"
“Không có." Lăng Tiêu lắc đầu, lão Hoàng Đế không kiên nhẫn nhìn Các Tường đang quì trên mặt đất liếc mắt một cái, phân phó nói: “Nội Vụ phủ tổng quản Hứa Quyền, ngự hạ không nghiêm, cắt nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng. Nghi Trượng ngay hôm nay từ phó chức thay thế Các Tường. Về phần phạt như thế nào … Ít nhiều là nhờ Tiêu nhi mới biết được nô tài kia đúng là loại này, vậy do Tiêu nhi xử trí đi, là đánh hay giết tùy ý đi."
Nói xong không để ý tới tạ ơn của Hứa Quyền và Các Tường vẫn luôn khóc lóc dập đầu. Hứa Quyền lập tức nháy mắt làm cho các tiểu thái giám đem Cát Tường kéo xuống trước đi ra ngoài, còn mình thấm mồ hôi đứng ở một bên chờ phân phó.
Hoàng Đế thở dài, lại an ủi Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong một phen, mặc dù việc này làm cho lão tức giận, nhưng vừa nghĩ tới bánh xe guồng nước kia Hoàng Đế vẫn là rất vui vẻ, nô tài kia tính cái gì đâu, guồng nước kia mới là trọng yếu, lập tức phân phó trở về nội các bàn tính về việc này.
Thái tử phi lại phái người lấy không ít thuốc bổ đến, nàng hôm nay mới biết được Chử Dịch Phong trong ngày thường lại là bị đối xử chèn ép, khe khắt, tự trách không thôi, ôm Chử Dịch Phong nói nghẹn ngào: “Là Bổn cung ngày thường sơ sót, ngốc hài tử, con có gì không hài lòng cứ nói cho nương?"
Chử Dịch Phong hôm nay mới biết mình đã bị phân biệt đối xử, bình thường y không thèm để ý cái này, Nội Vụ phủ lại không dám làm quá phận, Chử Dịch Phong cười gượng nói: “Nhi tử cũng không biết…"
Thái tử phi lại nắm cả tay Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu hết nửa ngày thể hiện tình cảm từ mẫu, đang muốn nói chuyện Hứa Quyền thì Lăng Tiêu cản lại, Lăng Tiêu hòa nhã nói: “Hoàng Thượng nếu nói là để cho con xử trí, vậy thì để con làm. Đừng làm bẩn tay Di mẫu."
Lăng Tiêu tình cảm nhu hòa có thể thấy được, Thái tử phi cũng biết mình nhúng tay rốt cuộc sẽ chọc người nghị luận, gật gật đầu nói: “Chi bằng Tiêu nhi xử trí đi, nhưng phải hảo hảo bảo dưỡng thân mình… Việc này đều là ta trong ngày thường sơ sẩy, đúng là người mù …"
Lăng Tiêu lại khuyên giải an ủi Thái tử phi một phen, Thái tử phi mới thở dài đi trở về.
Mọi người đi rồi, Chử Dịch Phong canh giữ ở bên người Lăng Tiêu, vẫn có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Huynh không sao chứ? Còn có khó chịu hơn không?"
Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong tuấn tú khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có chút bất đắc dĩ, lúc mình té xỉu là giả, nhưng đứa nhỏ này vẫn tin tưởng, Lăng Tiêu cười: “Không có việc gì."
Chỉ chốc lát thái giám Hải Đường viện chưởng sự đi lên xin chỉ thị: “Chủ tử, tiểu Hầu gia, Đại tổng quản Hứa Quyền xử trí như thế nào?"
Hứa Quyền đứng ở một bên còn không dám đi hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong cững quay đầu nhìn Lăng Tiêu nghe ý tứ của hắn, Lăng Tiêu ảm đạm cười.
“Trượng tễ."
Chử Dịch Phong đang thành thật ăn cơm, cuộc sống của y mấy ngày nay trôi qua thật là phong phú, mỗi ngày cùng Lăng Tiêu đi công đạo xem thợ mộc làm việc, cũng tự đắc coi như làm một việc thú vị. Hôm nay lại bận cho tới trưa rốt cục mọi việc chuẩn bị đã xong, đang muốn ăn thật ngon một chút, đâu ai ngờ đến Lăng Tiêu một hơi đem toàn bộ thức ăn đẩy xuống đất!
Chử Dịch Phong thật sự hoảng hốt, lúc Lăng Tiêu đẩy ngã một bàn đồ ăn y đang cầm bát ăn cơm lập tức nhảy xa nửa trượng, nhìn sắc mặt Lăng Tiêu thăm dò tình hình, xem trước mắt xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Huynh… làm bị sao vậy?"
“Thần thất lễ." Lăng Tiêu nói xong câu này, nhắm mắt nằm ngất ở trên mặt đất.
Chử Dịch Phong sợ tới mức cầm chén ném, vội vàng gọi người đi thỉnh thái y, tự mình một phen đem Lăng Tiêu ôm lấy, một đường ôm đến phòng ngủ của mình.
Lăng Tiêu bình sinh đúng là hoàn mỹ, ngất đi như vậy cũng là cho người khác một phen phong vận, Chử Dịch Phong không kịp thưởng thức, tâm y vốn là đơn thuần cực kỳ không biết Lăng Tiêu đây là bị làm sao, cả người ra đầy mồ hôi. Trong thời gian ở quân doanh y cũng gặp qua quân nhân bị ngất xỉu, nhưng đây không phải là đói thì chính là mệt, nếu không là bị cảm nắng, nhưng Lăng Tiêu làm sao mà lại bị như vậy?
Chử Dịch Phong sốt ruột nhưng không dám lộn xộn với Lăng Tiêu, chính mình tự tay cẩn thận lấy khăn mặt lau cho Lăng Tiêu, chỉ thấy Lăng Tiêu sắc mặt càng thêm tái nhợt, gương mặt tinh xảo nhăn nhó khó chịu dường như là phải chịu đau đớn dữ dội, Chử Dịch Phong gấp cơ hồ muốn khóc lên. Đúng lúc này Hoàng Đế mang theo thái y vội vàng chạy đến, giây lát Thái tử phi cũng chạy lại đây.
Nguyên lai Chử Dịch Phong sợ Lăng Tiêu gặp chuyện không may, kêu nội thị đi nói là mình sinh bệnh. Trong cung có quy củ, trừ bỏ Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng Hoàng tử, Hoàng tôn có thể trực tiếp tuyên ngự y, còn lại những người khác cho dù là Quý phi sinh bệnh cũng phải theo trình tự mà làm. Vậy nên có thể trực tiếp gọi ngự y đến là rất khó, chớ nói chi là Lăng Tiêu với cấp độ, phẩm vị này lại càng không thể. Hoàng Đế và Thái tử phi chỉ nghe nói là Chử Dịch Phong sinh bệnh cấp tính vội vàng tới khi biết rõ nội tình mới yên lòng.
Lăng Tiêu cũng là người được Hoàng Đế và Thái tử phi yêu thích, Thái tử phi sợ Hoàng Đế trách cứ Chử Dịch Phong, trước một bước cả giận nói: “Như thế nào mà con lại làm như vậy, thật là không hiểu chuyện? Làm hại Thánh Thượng lo lắng!"
Hoàng Đế cũng lo lắng Lăng Tiêu, ngắt lời nói: “Thôi, Phong nhi cũng là lo lắng Lăng Tiêu, thất thần làm cái gì? Còn không nhìn xem Lăng Tiêu làm sao lại bị như vậy!" câu sau là nói với ngự y còn quì trên mặt đất.
Ngự y vội vàng đứng dậy đi đến phòng trong, cầm tay Lăng Tiêu bắt mạch, nửa ngày phán không ra bệnh gì.
Hoàng Đế và Thái tử phi ngay tại gian ngoài chờ, ngự y cũng rất lo sợ không đoán ra bệnh thì mình sẽ bị cho là kém cỏi, bất tài, nhưng y chẩn bệnh cả nữa ngày cũng không đoán ra nha, rõ ràng như không có bệnh!
Ngự y vẻ mặt khổ sở, nếu đi ra ngoài nói không có việc gì thì mình liền có chuyện. Lúc này Lăng Tiêu từ từ chuyển tỉnh, ngự y nắm chắc hy vọng, kích động nói: “Tiểu Hầu gia? Tiểu Hầu gia thấy trong người chỗ nào không khỏe?"
Lăng Tiêu có chút suy yếu, hoãn thanh nói: “Mấy ngày nay đều cảm thấy mệt, ăn cũng rất ít, nhưng lại cảm thấy không đói, vừa rồi lại té xỉu."
Ngự y sửng sốt, thầm nghĩ tiểu Hầu gia ngươi đùa ta phải không? Ngươi muốn cho ta nói với Hoàng Đế là ngươi đói quá nên bệnh nha? Lừa quỷ à?
Ngự y vừa cẩn thận chẩn mạch, đúng là có chút chứng khí hư, mạch đập lại rất là mạnh mẽ. Ngự y cả giận hỏi: “Không biết tiểu Hầu gia gần đây ăn uống có cái gì biến hóa? Chính là bình thường ăn cái gì? Hoặc là ăn thiếu cái gì?"
“Kia thật là không có, ngược lại vài ngày đây cùng Nhị Hoàng tôn dùng cơm, cơm canh so với Nghi Phong Các đơn giản hơn một chút, cũng không có ăn cái gì khác."
Ngự y gật gật đầu, nghĩ thầm cũng không sai biệt lắm, bèn đứng dậy đến gian ngoài, hướng đến Hoàng Thượng nói vài câu văn từ, rồi làm như sơ suất nói đúng là Lăng Tiêu mấy ngày nay ăn đơn giản chút, tiểu Hầu gia thân kiều thịt quý, lại là thời điểm phát triển thân thể, nhất thời dinh dưỡng cung cấp không đủ nên sinh bệnh.
Hoàng Đế gật gật đầu, yên lòng, nhịn không được thở dài: “Tiêu nhi này thân mình ngày thường thoạt nhìn không tồi, như thế nào bên trong lại nhu nhược như vậy."
Chử Dịch Phong ở bên cạnh Lăng Tiêu nên mọi chuyện đều rõ, sợ Hoàng gia gia nói là Lăng Tiêu yếu ớt, vội vàng cãi lại nói: “Hoàng gia gia có điều không biết, Lăng Tiêu đã nhiều ngày đều là ở nơi này với Tôn nhi…"
Chử Dịch Phong đem việc mấy ngày nay Lăng Tiêu với y cùng nhau thay đổi long cốt guồng nước nói ra. Y chủ ý là muốn nói cho Hoàng Đế biết Lăng Tiêu mệt không phải do yếu ớt, ai ngờ lão Hoàng Đế vừa nghe Chử Dịch Phong nói cái gì không cần nhân lực vẫn có thể vận hành guồng nước, ánh mắt trừng lớn, lập tức lôi kéo Chử Dịch Phong đi ra ngoài ý muốn làm nhìn tận mắt guồng nước tốt như thế nào.
Hoàng Đế vừa thấy trước mắt tiểu hồ bên cạnh Hải Đường viện có guồng nước, Chử Dịch Phong còn nhỏ lại không thông chính sự nên không biết. Lão Hoàng Đế biết bánh xe guồng nước có ý nghĩa như thế nào, dân lấy thực làm đầu, bánh xe guồng nước nếu có thể mở rộng đi xuống dân chúng, giúp cho việc trồng trọt lợi ích không thể nghĩ bàn!
Hoàng Đế vây quanh guồng nước chuyển động nửa ngày, lại tự mình lôi kéo dây thừng cột trâu làm cho nó di chuyển sau một hồi lôi kéo thực nghiệm, vui vẻ nói: “Trẫm kéo còn không hao tổn lực, huống chi là súc sinh này!"
Hoàng Đế sắn tay áo vây quanh bánh xe nước chuyển động, thưởng thức nửa ngày, quay đầu hướng Chử Dịch Phong nói: “Đây là Tiêu nhi cùng con làm ra?"
“Tôn nhi chỉ hỗ trợ thôi, đều là Lăng Tiêu thiết kế." Chử Dịch Phong thấy Hoàng Đế cao hứng như thế cũng cười, nói tiếp: “Phỏng chừng là mấy ngày nay làm thứ này mệt nhọc, ân… Lăng Tiêu đã quen được chiều chuộng."
Hoàng Đế mừng rỡ, vội vàng xoay người đi vào nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Tiêu đã khá hơn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, dựa vào cái gối mềm nửa mở hai mắt, Thái tử phi kéo tay hắn hỏi han ân cần.
Lăng Tiêu thấy lão Hoàng Đế vào vội vàng đứng dậy, Hoàng Đế tiến lên một bước đè bả vai Lăng Tiêu lại, hòa nhã nói: “Trẫm miễn cho con nghi lễ triều đình, Phong nhi cho ta xem bánh xe guồng nước con làm, thật sự là tạo phước cho dân, vất vả cho con rồi."
Lăng Tiêu mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Không phải công lao của một mình thần, bánh xe nước này từ một năm trước mà bắt đầu thiết kế, bất hạnh có vài cái trạm kiểm soát nghĩ không rõ, mấy ngày nay nhờ Nhị Hoàng tôn một phen chỉ đạo mới ngộ ra, muốn nói công lao vẫn là Nhị Hoàng tôn hơn."
Lăng Tiêu vừa nói tay trái trong chăn lấy ra ôm ngực nhịn không được gắt gao ho mấy tiếng.
Ngay từ đầu hắn chỉ biết cái này công lao quá lớn, hắn chỉ là muốn thuận lợi tiến vào Công bộ, không muốn công lao quá lớn làm cho người chú ý, biện pháp duy nhất chính là tìm một người đến chia sẻ công lao của hắn.
Người chọn lựa thích hợp nhất tự nhiên chính là Nhị Hòang tôn Chử Dịch Phong. Y sẽ một lòng giúp mình hơn nữa sẽ không hoài nghi… Hết thảy đều có kế hoạch bên trong. Ngay tại ngày hôm qua Lăng Tiêu còn có chút hối hận, hắn hối hận chính mình đem Chử Dịch Phong dụ dỗ, làm cho hắn không còn tự do tự tại vì trong tâm của hắn chắc chỉ muốn làm một tiểu Hoàng tử thật tốt. Nhưng hôm nay Lăng Tiêu suy nghĩ cẩn thận, Chử Dịch Phong sinh tại Hoàng gia, đã sớm hãm trong vũng bùn cho dù là không có chuyện này thì thế nào Chử Dịch Phong ở trong quân đã có danh vọng, hơn nữa y ở trong quân trải qua vài năm nữa, mọi chuyện sẽ thay đổi, liệu Chử Dịch Cẩn rốt cuộc là có dung nạp y hay không.
Vậy thì không bằng chính mình sớm một chút giúp y một phen, chuyện về sau cứ để hạ hồi phân giải. Nhưng hiện tại, Chử Dịch Phong vẫn là nhi tử của Thái tử, cho dù không được Thái tử yêu thích thì thế nào? Cũng không phải là người để nô tài hạ nhân có thể coi thường!
Hoàng Đế và Thái tử phi vừa nghe xong đều quay đầu nhìn về phía Chử Dịch Phong, trong mắt lộ vẻ vui mừng, mặt Chử Dịch Phong lập tức đỏ lên, vội vàng khoát tay, lắp ba lắp bắp nói: “Không….không… chuyện này.. Tôn nhi chỉ là trợ thủ mà thôi…"
“Nhị Hoàng tôn quá khiêm nhượng." Lăng Tiêu tiếp lời nói, luận tài ăn nói Chử Dịch Phong không thể là đối thủ của hắn, Lăng Tiêu miệng lưỡi ngon ngọt chỉ bằng vài câu đem công lao này nói thành Chử Dịch Phong cùng hắn mỗi người một nửa.
Hoàng Đế càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn Lăng Tiêu tái nhợt, nghiêm mặt lại nhịn không được nói: “Con nhìn xem mấy ngày nay vất vả lại tiều tụy đi rất nhiều, vì việc này cũng không thể làm tổn thương thân mình, con còn nhỏ, về sau còn nhiều việc cần tới nhân tài của ngươi."
“Thần thất lễ …" Lăng Tiêu vuốt cằm, có chút thẹn thùng cười: “Hoàng Thượng đã biết thần theo gia gia, trong ngày thường có ít quả hạch và nước quả làm đồ ăn vặt, không rời miệng được, nhưng ở trong Hải Đường viện hình như là bị phân biệt đối xử … Trong ngày thường ở chỗ Tứ Hoàng tôn ăn uống rất là đầy đủ, còn Nhị Hoàng tôn nơi này ngẫu nhiên muốn ăn chút ăn điểm tâm yêu thích cũng không có thần hết sức khó chịu."
* Quả hạch (St: hình theo tính chất mình hoạ)
“Tại sao nơi này của Phong nhi lại bị xem nhẹ?" Lão Hoàng Đế ngửi ra một chút hương vị bất thường: “Phân lệ của Phong nhi và Diễm nhi giống nhau, cùng một phân lệ như vậy thì sao không giống nhau?"
“Cùng một dạng?" Lăng Tiêu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc hắn làm ra vẻ mặt Bạch Liên Hoa đầy vẻ vô tội nói: “Thần còn tưởng rằng bởi vì Tứ Hoàng tôn tuổi nhỏ mới được ưu ái hơn, tựa như ngày hôm trước tiến cống cây vải, Tứ Hoàng tôn được chia so với Nhị Hoàng tôn là nhiều gấp đôi, “Thần…" Lăng Tiêu có chút thẹn thùng cười: “Hoàng Thượng biết có một lần thần cho nội thị đi Nội Vụ phủ hỏi, cũng không có gì cho Hải Đường viện…"
Lăng Tiêu gục đầu xuống, trong mắt lộ vẻ ngoan lệ, không thừa dịp mới vừa lập công thì chờ thời điểm nào mới nói? Lợi dụng thời cơ đang được Thánh sủng phải làm cho đám nô tài kia biết lợi hại. Tôn nghiêm của Nhị Hoàng tôn cho tới bây giờ không thể bị coi thường, ngay cả khiêu khích cũng không được.
Lăng Tiêu vài câu nhẹ nhàng bâng quơ làm cho Lão Hoàng Đế thật phẫn nộ, nhìn lại Lăng Tiêu thân thể quả là xanh xao, còn Hải Đường viện nhìn vào quả là bố trí rất đơn giản.
Ngay cả Thái tử phi cũng nộ khí thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Đi cho ta kêu Nội Vụ phủ Hứa Quyền đến! Ta thật muốn hỏi khi nào thì các Hoàng tôn được chia phân lệ không giống nhau."
Lão Hoàng Đế bởi vì bánh xe guồng nước muốn thêm phần thưởng lớn.
Phần thưởng cho Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu chưa ban, ai ngờ lại có việc này nhìn sắc mặt Lăng Tiêu tiều tụy càng thêm phẫn nộ.
Không bao lâu Nội Vụ phủ tổng quản Hứa Quyền đã tới, hắn đã nghe được một số tin tức phong phanh, dọa phá lá gan, vội vàng đem Đông Cung quản sự thái giám Cát Tường phụ trách phân lệ mang đến. Hứa Quyền thấy Cát Tường trong lòng tức giận mắng, nô tài to gan thật sự là tìm đường chết mà, chuyện cắt xén phân lệ của Hải Đường viện đã bị lộ rồi.
Cát Tường trong lòng cũng bồn chồn, sợ tới mức chân run run đi cũng không vững, đi theo sau Hứa Quyền trong lòng kêu khổ, bởi vì thường ngày Nhị Hoàng tôn không để ý này nọ, hơn nữa thấy Thái tử đối với Nhị Hoàng tôn cũng không thèm để ý, hắn trong cung là một tên giảo hoạt, tâm ngoan thủ lạt, phần này hắn không ăn chặn thì chờ tới lúc nào?
Lúc này mọi sự đã lỡ rồi, Hứa Quyền sợ tới mức rụt rè quỳ gối tiến vào, dập đầu nói: “Nô tài đem Đông Cung phân lệ quản sự Cát Tường mang đến."
Cát Tường sợ tới mức dập đầu không thôi, lão Hoàng đế thấy bộ dáng của hắn chỉ biết là sợ tội, càng sinh khí, cả giận nói: “Ai bảo ngươi cắt xén phân lệ của Nhị Hoàng tôn! Các Hoàng tôn phân lệ đều là nhất dạng, ai cho ngươi lá gan phân phối không đều!"
Cát Tường vội vàng dập đầu, nước mắt chảy giàn giụa, khóc ròng nói: “Nô tài làm sao dám, vật tiến cống có hữu hạn, Nhị Hoàng tôn thường ngày lại không thích điều này, nô tài đã nghĩ nhiều nên cấp thêm cho nơi khác một ít, đó cũng là nô tài khổ tâm…"
Nói chưa dứt lời, Hứa Quyền nhắc tới làm lão Hoàng Đế tức giận râu cũng bay lên, tiến lên một cước đá vào trên vai Cát Tường, giận dữ hét: “Trong cung phân lệ là do ngươi một nô tài phân phối? Tự mình có quyền cấp cho địa phương khác một chút? Đây là việc ngươi có thể làm chủ? Phân lệ của Hoàng tôn cho dù toàn bộ ném cũng không đến lượt ngươi có thể nhúng tay vào việc này. Huống chi Trẫm nhìn mấy thứ này cũng không nhất định là phân đến nơi khác đi?"
Cát Tường bị la mắng đến thậm tệ, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ.
Lăng Tiêu nhẹ nhẹ ho khan vài tiếng, lão Hoàng Đế quay đầu lại nhìn hắn một cái, thường thường khí, thân thiết nói: “Tiêu nhi còn chỗ nào không thoải mái?"
“Không có." Lăng Tiêu lắc đầu, lão Hoàng Đế không kiên nhẫn nhìn Các Tường đang quì trên mặt đất liếc mắt một cái, phân phó nói: “Nội Vụ phủ tổng quản Hứa Quyền, ngự hạ không nghiêm, cắt nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng. Nghi Trượng ngay hôm nay từ phó chức thay thế Các Tường. Về phần phạt như thế nào … Ít nhiều là nhờ Tiêu nhi mới biết được nô tài kia đúng là loại này, vậy do Tiêu nhi xử trí đi, là đánh hay giết tùy ý đi."
Nói xong không để ý tới tạ ơn của Hứa Quyền và Các Tường vẫn luôn khóc lóc dập đầu. Hứa Quyền lập tức nháy mắt làm cho các tiểu thái giám đem Cát Tường kéo xuống trước đi ra ngoài, còn mình thấm mồ hôi đứng ở một bên chờ phân phó.
Hoàng Đế thở dài, lại an ủi Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong một phen, mặc dù việc này làm cho lão tức giận, nhưng vừa nghĩ tới bánh xe guồng nước kia Hoàng Đế vẫn là rất vui vẻ, nô tài kia tính cái gì đâu, guồng nước kia mới là trọng yếu, lập tức phân phó trở về nội các bàn tính về việc này.
Thái tử phi lại phái người lấy không ít thuốc bổ đến, nàng hôm nay mới biết được Chử Dịch Phong trong ngày thường lại là bị đối xử chèn ép, khe khắt, tự trách không thôi, ôm Chử Dịch Phong nói nghẹn ngào: “Là Bổn cung ngày thường sơ sót, ngốc hài tử, con có gì không hài lòng cứ nói cho nương?"
Chử Dịch Phong hôm nay mới biết mình đã bị phân biệt đối xử, bình thường y không thèm để ý cái này, Nội Vụ phủ lại không dám làm quá phận, Chử Dịch Phong cười gượng nói: “Nhi tử cũng không biết…"
Thái tử phi lại nắm cả tay Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu hết nửa ngày thể hiện tình cảm từ mẫu, đang muốn nói chuyện Hứa Quyền thì Lăng Tiêu cản lại, Lăng Tiêu hòa nhã nói: “Hoàng Thượng nếu nói là để cho con xử trí, vậy thì để con làm. Đừng làm bẩn tay Di mẫu."
Lăng Tiêu tình cảm nhu hòa có thể thấy được, Thái tử phi cũng biết mình nhúng tay rốt cuộc sẽ chọc người nghị luận, gật gật đầu nói: “Chi bằng Tiêu nhi xử trí đi, nhưng phải hảo hảo bảo dưỡng thân mình… Việc này đều là ta trong ngày thường sơ sẩy, đúng là người mù …"
Lăng Tiêu lại khuyên giải an ủi Thái tử phi một phen, Thái tử phi mới thở dài đi trở về.
Mọi người đi rồi, Chử Dịch Phong canh giữ ở bên người Lăng Tiêu, vẫn có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Huynh không sao chứ? Còn có khó chịu hơn không?"
Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong tuấn tú khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có chút bất đắc dĩ, lúc mình té xỉu là giả, nhưng đứa nhỏ này vẫn tin tưởng, Lăng Tiêu cười: “Không có việc gì."
Chỉ chốc lát thái giám Hải Đường viện chưởng sự đi lên xin chỉ thị: “Chủ tử, tiểu Hầu gia, Đại tổng quản Hứa Quyền xử trí như thế nào?"
Hứa Quyền đứng ở một bên còn không dám đi hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong cững quay đầu nhìn Lăng Tiêu nghe ý tứ của hắn, Lăng Tiêu ảm đạm cười.
“Trượng tễ."
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa