Ninh Phi
Quyển 1 - Chương 14: Giương cung phóng hai tiễn, máu tươi bắn năm thước
Nhạc cụ đàn ba dây cũng giống như tên gọi của nó vậy, thân đàn thì giống đàn nhị, nhưng lại có ba dây. Lúc đánh đàn thì không dùng cần kéo đàn mà dùng miếng cao su hoặc là đeo giáp sắt bảo vệ. Người đương thời viết nhạc có tư thế hào hùng. Nói nó là nhạc cụ dây, chi bằng gọi là nhạc cụ gõ còn đúng hơn.
Nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia cứ đàn lại ngừng, không thấy không khí chiến tranh loạn lạc, mà ngược lại, mang ý buồn bã thê lương. Thi thoảng Ninh Phi liếc mắt sang nhìn, dần dần cảm thấy đây đúng là sự khắc họa của câu "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể".
Hai vị khách cô độc trầm ngâm không lên tiếng, bất chợt chiếc chăn che ngoài cửa bị vén lên, theo sau là một đám tuần sai kinh thanh quần áo đỏ thẫm. Ninh Phi bị gió lạnh phả mạnh vào mặt làm nàng khó thở, đành che miệng ho. Người thanh niên bên cửa kia cũng ngẩng đầu nhìn người đi vào.
Mấy tên tuần sai đúng là một tốp được bố trí tìm người trong vòng một trăm mét ngoài kinh thành, vì trời đã tối nên muốn tìm tạm một nơi ấm áp để nghỉ. Nhìn thấy khuôn mặt của ngươi trẻ tuổi kia, tên đi đầu đứng sững lại, nhìn kĩ hắn một cách nghi hoặc.
"Này, sao thế?" Một tên tuần sai sau lưng hắn hỏi.
"Ngươi xem...... Giống...... Hắc Kỳ trại......"
Ninh Phi cách xa đó nên không nghe được hết. Bảy tám tên tuần sai vây quanh người thanh niên, tên nào tên nấy cũng đầy vẻ vừa lo lắng vừa hưng phấn bừng bừng.
Tên đi đầu có viền áo là màu đen cho thấy chức vị của hắn là tuần sử, chỉ kém tuần sai thành một cấp bậc, bước lên trước rồi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Người thanh niên đứng lên, giọng nói kính cẩn lễ phép: "Bẩm tuần tra kinh thành đại nhân, tiểu nhân là người chơi nhạc cụ trong phủ Từ tướng quân - Từ Xán. Họ Đinh, tên Hiếu, lần này năm hết Tết đến được quản gia cho nghỉ ngơi về quê thăm phụ mẫu, nên mới quá giang nơi này. Tiểu nhân hoàn toàn không phải giặc cướp trên Hắc Kỳ trại." Nói xong thì dâng lên một tờ giấy.
Sau khi tên tuần sử giơ trước ngọn đèn dầu để đọc xong thì vẻ mặt giãn ra rất nhiều. Hắn đưa giấy tờ lại cho Đinh Hiếu: "Ngươi là người Hoài An? Ta thấy bề ngoài không giống lắm, suýt nữa thì nghi oan cho người tốt."
Đinh Hiếu cười, đáp: "Phụ mẫu tiểu nhân là người Hoài An, ở thành phía tây nên mặt mày cũng không giống người thường."
Vì hắn đứng đối diện với Ninh Phi, chữ nào chữ nấy nói to rõ ràng nên nàng nghe rõ mồn một. Hơn nữa, cuối cùng nàng cũng thấy mặt hắn, lông mày dài, mắt sâu, mặt mũi vô cùng đẹp trai. Người cao mà gầy, đầy vẻ người có học.
Nàng tìm kiếm những tin tức liên quan tới người chơi nhạc của Từ phủ trong trí nhớ, thế nhưng chưa từng gặp qua người nào cao gầy thế này, vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc qua cách ăn nói của hắn.
Tuần sử xóa đi hoài nghi với Đinh Hiếu, lại tới hỏi Ninh Phi: "Ngươi là người nơi nào? Vì sao lên đường đơn độc?" Ninh Phi bình tĩnh lấy tay nải bên người ra, mở một góc cho tên tuần sử nhìn.
Cái áo choàng màu xanh xám như tro đất nàng được nhận từ phủ nha nổi bật lên. Con cái nhà gia giáo thì có thể mặc màu xanh biển, xanh lục, xanh thẫm, nhưng tuyệt đối không được mặc màu xanh xám. Bọn tuần sai nhìn liếc qua một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, đều cảm thấy người này đúng là một người đàn bà xui xẻo. Mau mau tìm một chỗ gần lò sưởi mới được, bọn chúng kêu to lên, gọi ông chủ mang rượu tới.
Đinh Hiếu gảy chiếc đàn ba dây trong lòng. Tiếng đàn dần dồn dập. Ninh Phi vẫn ngồi ở chỗ cũ, chén trà trong tay đã nguội.
Tuần sai uống hết rượu thì rời khỏi nhà trọ. Ninh Phi cầm những vật cần thiết rồi quay về phòng.
Nghỉ ngơi cũng được khoảng hai ba canh giờ rồi, trời vẫn chưa sáng thì nàng đã tỉnh giấc. Ngọn đèn dầu trên bàn vẫn cháy, dầu chưa bị đốt hết. Nàng dọn đồ vội vàng, tìm một cái kéo cắt đi hơn nửa độ dài mái tóc, rồi lại dùng cây trâm gỗ búi lên một búi trên đỉnh đầu. Nàng lấy một mảnh vải vuông quấn chặt lại, mặc bộ quần áo của người hầu mà nàng mang từ trong kinh thành ra.
Trong phòng có một chậu gốm nho nhỏ, bên trong đựng đầy nước đọng lớp đất màu vàng, phía trên còn có một tầng băng mỏng. Không có gương, không có mảnh đồng, nàng đành soi vào làn nước trong chậu gốm, cẩn thận nhìn chính mình, nhìn trái nhìn phải xong xuôi vẫn thấy không giống đàn ông, cuối cùng thở dài một cái, đành chịu vậy.
Trang điểm chẳng ra thể thống gì cũng đành chịu vậy. Dù sao thì giả trang nam nhân vẫn đi lại dễ dàng hơn so với nữ nhân.
Ninh Phi gõ cửa phòng ông chủ, thanh toán xong tiền phòng cho hắn thì tự tới chuồng ngựa dắt ngựa đi. Trong chuồng còn có một con la lông đen nhánh, không biết là của ông chủ dùng chuyển đồ nặng hay là của tên Đinh Hiếu mới tới đêm qua.
Nàng kéo ngựa yên lặng đi ra. Ở nơi này, đến viên đá để lên ngựa cũng chẳng có, nàng thử nhảy hai lần mới xoay người lên được lưng ngựa.
Từ đây nhìn về phương nam không thấy nhà dân nào, phạm vi phòng thủ và tuần tra của bọn tuần sai cũng chỉ đến đây là dừng.
Ninh Phi rất nhẹ, thêm trọng lượng của lương thực và con dao thì chưa chắc đã nặng bằng Từ Xán, vậy nên con ngựa đi lại rất dễ dàng. Trời dần sáng, vào lúc bình minh thế này, gió thổi qua mang theo không khí cực kì lạnh lẽo. Bốn chân ngựa được bọc trong lớp vải, trên lưng cũng có đặt một tấm lông rất dày, thế nhưng nàng vẫn sợ nó không chịu nổi mà chết lạnh, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên trán nó.
Đi được khoảng mười mấy dặm, nàng chợt thấy phía sau nàng hơi lạ, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa. Nàng quay đầu lại nhìn, giữa những cành cây trụi lá, có hai nam nhân cưỡi ngựa tiến tới chỉ cách nàng khoảng trăm mét, nhìn màu sắc quần áo thì chắc là tuần sai.
Hai tên tuần sai thấy nàng quay đầu lại, hình như bàn bạc vài câu với nhau, một trong hai tên quất ngựa phi lên trước.
Làm nghề luật sư, có lúc sẽ phải nhận những vụ án ở nơi đất khách, khả năng đi một mình cũng là một khả năng cần thiết để sinh tồn trong nghề này. Vị luật sư dày dạn kia đã tóm gọn kinh nghiệm thành một câu đơn giản dễ hiểu: Nếu trên đường chỉ có một mình cô, thì an toàn; nếu bên cạnh cô còn có người khác, vậy thì nguy hiểm tới rồi.
Từ lúc bắt đầu thấy hai tên tuần sai kia, Ninh Phi căng thẳng cả người, nhìn trái nhìn phải, chung quanh đồng không mông quạnh, dù có chuyện không hay xảy ra cũng không thể kêu cứu. Ninh Phi là người trưởng thành, kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không ngây ngô như cô gái mới lớn mà tưởng rằng thấy quan binh thì an toàn, ngược lại, trong hàng ngũ quan binh có rất nhiều loại người trà trộn. Chỉ hy vọng là lần này nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Nàng chưa từng cưỡi ngựa không có bàn đạp như thế này, nàng tính một chút, biết chắc sẽ không chạy nhanh hơn được bọn họ, cuối cùng chọn cách dừng lại tại chỗ. Bàn tay giấu trong áo choàng thì ngầm xác định hướng con dao găm sẽ cắm vào.
Sau đó rất nhanh thì tên đi trước đuổi tới nơi, rồi tên đi sau cũng đến, chính là hai trong số những tên đến nhà trọ uống rượu tối hôm trước.
Trên khuôn mặt tên đi đầu dán chặt một nụ cười, tiến lại gần nàng. Hắn ngồi trên lưng ngựa, với tay cầm chặt lấy giây cương của nàng.
Dự cảm về điềm xấu đã thành sự thật, lòng Ninh Phi bắt đầu lo lắng dữ dội, mặt mũi cau có như đang cãi nhau vậy. Tên tuần sai còn lại cũng vọt lên, nhảy xuống ngựa, đi tới bên chân nàng, giơ một tay tóm lấy mắt cá chân Ninh Phi.
Ninh Phi kêu thầm một tiếng, đâm đầu vào lòng tên tuần sai, nhất thời không diễn tả nổi cảm xúc của nàng lúc này, lại là tên tuần sai vừa cười vừa nói: "Nương tử bé nhỏ lên đường một mình, không sợ gặp phải tên háo sắc sao?"
Tên còn lại đang cưỡi ngựa cũng nhảy xuống đứng cạnh: "Một cô gái xinh đẹp nhường này sao lại ăn mặc giống nam nhân thế, đúng là mất cả hứng. Mâu huynh, gỡ dây vải trên đầu nàng ta xuống đi."
Tên họ Mâu đang ôm Ninh Phi kia gật đầu: "Thôi hiền đệ nói chí phải, quả thật có chút mất hứng." Vừa nói vừa gỡ dây vải cùng cây trâm quấn tóc trên đầu nàng xuống, tóc thẳng đen nhánh xõa ra. Tuần sai Mâu cảm thán: "Thế này mới đẹp chứ. Thi thoảng ăn đồ lạ cũng được đấy."
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy trước mắt mờ mịt, váng đầu, hoa mắt, khắp người đau đớn như bị dao đâm vậy. Đó là ảo giác, tất cả đều là những đau đớn nơi sâu nhất trong trí nhớ.
Nàng biết, cuối cùng bọn họ nhất định sẽ không để nàng sống. Nơi rừng rậm mênh mông không biên giới này, không biết đã chôn cất bao nhiêu mạng người rồi. Sau khi làm chuyện xấu xong thì giết người diệt khẩu, tiện thể giấu vào một nơi nào đó thì cũng chẳng cần phải lo có người tìm ra.
Tất cả những vụ án nổi tiếng, kì lạ thời cổ xưa được ghi chép lại, được viết thành đủ loại chuyện ly kì, đó là vì thân thể của người bị hại xuất hiện ngay trước mắt người sống. Nếu như người chết không tìm ra tung tích, qua hai, ba năm sau xương cốt thành đất cả rồi, ai còn biết được có một vụ án mạng đã xảy ra cơ chứ.
Ninh Phi từng chết, nàng không muốn có thêm một sự hối hận cùng oán hận nữa. Tất cả những gì nàng thấy trước khi chết chính là một bầu trời bị lẫn những ánh sáng đầy màu sắc của thành phố. Trong đường hầm nhỏ, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng sắc nhọn của con dao, dường như có thể đâm thủng mắt.
Bạn từng giết người chưa?
Nếu có người muốn giết bạn, bạn có ra tay nổi không?
Ranh giới giữa giết và không giết là một đường chỉ rất mỏng manh, vượt qua được nó thì có thể sống tiếp, không vượt qua được thì chỉ có thể trở thành oan hồn dưới lưỡi dao.
Lời vị luật sư dày dặn kia nói, nàng nhớ rõ từng câu từng chữ trong đầu. Vấn đề ở chỗ bạn có ra tay được hay không.
Nàng từng chết một lần, được một bài học quá đau đớn. Tất cả đều do nàng không đủ nhẫn tâm.
Người làm nghề luật đều biết rõ giết người để phòng vệ thì không phải chịu trách nhiệm, nhưng biết thì cũng có tác dụng gì, họ chẳng phải đồ tể, mạng người cũng chẳng phải thứ để đâm chém. Những người cầm dao giết người thuộc một ngưỡng cao đến mức không thể chạm tới.
Ninh Phi từng nhìn thấy xác của đồng nghiệp, vì anh ta nhận biện hộ cho một vụ buôn lậu thuốc phiện nên biết rất nhiều bí mật, cuối cùng, trong một đêm nọ chết ngay trước cửa nhà năm mươi mét, máu chảy xuống cống ngầm, lan ra rất xa. Trong tay người đồng nghiệp đó vẫn cầm một con dao tầm mười lăm phân, nhưng không dính máu. Lúc cảnh sát hình sự kiểm tra hiện trường đã nói rằng từ đầu chí cuối, anh ta không đủ dũng cảm ra tay.
Ninh Phi từng cho rằng nếu là nàng, nhất định sẽ vì mạng sống của mình mà đâm con dao nọ vào người kia không chút do dự. Nhưng đến phiên nàng vào đêm đó, nàng vẫn ngần ngại. Đối mặt với ba tên cầm gậy sắt và ống trúc, khi đó nàng nghĩ phải đợi đến giây cuối cùng mới ra tay, đợi tới lúc xác định rõ rằng bọn chúng không biết hối cải mới ra tay. Thế là nàng chết, còn con dao mang theo người thì bị bọn chúng cướp đi, đâm vào chính nàng.
Đây đều là bài học xương máu. Cả người nàng, cả linh hồn này của nàng đều lăn lộn sôi sục trong địa ngục, cuối cùng bị nấu chín vứt ra. Nàng không có lý do gì để lại tái phạm sai lầm ngu ngốc như thế nữa.
Nàng hoảng hốt chỉ trong thời gian rất ngắn, rút con dao găm nhét trong giầy ra, mở to mắt, nhìn khuôn mặt nam nhân ngay trước mắt. Áo choàng đỏ thẫm, mũ quan đen nhánh, đây không phải là kiếp trước của nàng, đây sẽ là cơ hội thứ hai của nàng.
Tên nam nhân trước mặt nàng bỗng cảm thấy cổ hắn bỗng dưng lạnh buốt, sau đó máu tràn ngập tầm mắt hắn. Hắn ngẩn người một chút, sau đó thẫn thờ sờ lên cổ mình.
Tay Ninh Phi cầm chặt con dao, xoay tay đâm vào sau lưng tên đó. Đáng tiếc nàng đã chậm một bước, cổ tay thấy đau đớn, dao bị đánh rơi xuống đất.
***
Mâu Vị Bình hoàn toàn không ngờ đến đi ăn đồ lạ lại khó khăn tới vậy, lại còn bị hãm hại nữa. Hắn nhìn thấy người bằng hữu Thôi Thành Công của hắn ngã ra đất, máu tươi phun khắp hai trượng.
Bình thường hai người bọn họ hay ở cạnh nhau, cũng coi như là bạn chơi, bạn rượu quan hệ khá thân. Nay nhìn thấy hắn chết rồi, Mâu Vị Bình khó tránh cảm thấy hoang mang. Ban đầu hắn nghĩ quay về bẩm báo thế nào đây, giải thích cái chết của Thôi Thành Công làm sao.
Hắn yêu thích gái đẹp rượu chè, hoàn toàn không có nghĩa là hắn vô tích sự, ngược lại, trong đám tuần sai thì vị trí của hắn ở hàng đầu. Ít nhất thì còn hơn nhiều so với tên Thôi Thành Công tự dưng bị cắt cổ kia.
Đánh rơi dao găm của Ninh Phi xong, Mâu Vị Bình thấy mặt hắn hơi đau, hắn giơ tay áo lên lau mới thấy áo đỏ thẫm của hắn đã bị máu tươi dính ướt cả rồi. Chất lỏng tanh tưởi này khơi dậy bản năng khát máu trong xương tủy hắn.
Giải thích? Có gì hay để mà giải thích? Cứ giao thẳng cái xác ả này ra là xong. Hắn thấy Ninh Phi xoay người nhặt con dao rơi trên mặt đất nên giơ chân đá mạnh giữa eo nàng. Ai dè lại trượt.
Nha đầu kia rất nhanh nhẹn, Mâu Vị Bình liếm đôi môi khô nứt của hắn, hứng trí dào dạt.
Khảm đao vẫn còn để trên lưng ngựa, nhưng Mâu Vị Bình đang đứng ở ngay cạnh ngựa. Ninh Phi bị hắn đánh vào cổ tay, lập tức thấy đau đớn đến tê rần. Nàng không dám kéo dài thêm, mắt quét nhanh một vòng, nhìn thấy trên lưng ngựa của hai tên tuần sai đều có cung nỏ, nàng liền chạy về hướng hai con ngựa.
Mâu Vị Bình càng hào hứng chạy theo sau nàng, thầm tính nàng ta không thể nào lên được ngựa trước hắn. Không ngờ Ninh Phi không hề muốn nhảy lên ngựa, mà là lấy xuống túi cung và cung tên trên lưng ngựa.
Hắn cười to: "Ngươi cầm thứ đó thì làm được gì!" Không trách hắn có suy nghĩ đó được, từ trước đến nay, con gái thường ở nhà học nữ công gia chánh, học cách giúp chồng dạy con, làm gì có nữ nhân nào biết dùng cung tiễn.
Hắn thấy buồn cười chết mất, ánh mắt lại nhìn thấy bạn rượu của mình nằm giãy dụa yếu ớt trên đất, bất chợt run rẩy cả người. Cuối cùng dần dần thả lỏng chính mình, lúc này thì hắn chẳng còn tức giận nào nữa. Hắn bắt đầu cảm thấy buồn bã, sải bước dài tới, gấp gáp tới gần Ninh Phi, hét lớn: "Đến dây cung còn chưa lắp vào, ngươi tưởng mũi tên tự dưng lao ra làm người khác bị thương được chắc?"
Ninh Phi xoay người, tay nàng cầm chặt mũi tên, đâm mạnh vào đùi tên Mâu Vị Bình trong chớp mắt. Nàng bỏ qua tất cả lo lắng, dù hắn là nam nhân cao lớn hung hãn hơn nàng, nhưng sự hung hãn độc ác và khả năng làm người khác bị thương không thể đánh giá qua vẻ ngoài được. Ninh Phi ngẩng đầu nhìn tên tuần sai đang trợn mắt ngạc nhiên kia, mắng một cách hung hăng: "Ai bảo nhất định phải dùng cung mới làm người khác bị thương được!"
Nói xong thì quay người chạy như bay.
Đầu nàng giống như đang nóng hổi sôi trào vậy, khắp nơi đều là màu đỏ sẫm. Trời mùa đông tuyết trắng lại chỉ thấy cả người nóng bức mồ hôi nhễ nhại, vứt đi lo lắng, sợ hãi, giờ chỉ còn lại một sự tập trung cao độ.
Nam nhân đằng sau vừa thở phì phò vừa gào thét mắng chửi. Nếu vừa rồi nàng không đâm vào đùi của hắn mà đâm vào những vị trí quan trọng như ngực, cổ... thì nhất định sẽ không thành công. Tính toán khoảng cách ra tay ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, tốc độ phản ứng của đối thủ, thì lựa chọn vị trí đùi, bỏ qua vị trí quan trọng là quyết định đúng nhất. Hơn nữa, chiều cao của nàng vừa đủ để che lại tầm mắt của Mâu Vị Bình.
Mâu Vị Bình tức giận ngút trời, hắn có chết cũng không ngờ rằng sẽ có ngày con mèo như hắn lại bị một con chuột cắn một phát. Đây là sức mạnh của chó cùng dứt giậu chăng? Hắn bắt đầu cười thầm, bẻ gãy mũi tên.
Đứa con gái này chết chắc rồi, hắn nhất định phải để nàng sống mà lột đi từng mảng da.
Mâu Vị Bình hét lớn một tiếng, gọi con ngựa của hắn phi tới bên cạnh, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Ninh Phi nghe tiếng hô thì dừng lại. Cái cung nàng lấy có dây cung rời, vì để giữ được độ co dãn của cái cung nên chỉ khi nào dùng mới lắp dây vào. Trình tự làm như thế nào được nhớ rõ trong cơ thể này của nàng. Dừng bước, đem một đầu cung cắm sâu vào lớp đất đã đóng băng, dùng trọng lượng cả người ép cong đầu kia xuống, quấn dây cung chặt vào, tất cả các bước không mất quá mấy giây.
Lúc cung cài tên, con ngựa của Mâu Vi Bình đã đến bên người.
Độ cứng của cái cung rất cao, dựa vào tình trạng sức khỏe của cơ thể hiện tại của nàng thì kéo dây cung chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên bắn cung cũng như nâng tạ vậy, không phải người càng khỏe càng nâng được nặng, nếu vậy thì quán quân môn nâng tạ đều là người da đen hết rồi. Ngược lại, với một sức mạnh nhất định cần có, người ta càng cần kỹ thuật hơn, vì vậy người da vàng mới có thể chiếm được ưu thế trong môn này.
Giang Ngưng Phi có bất lợi về sức khỏe, thế là nàng ta càng tập trung vào kỹ thuật hơn, luyện tới thành thục.
Tên nhắm ngay vào nam nhân kia, Ninh Phi ngừng một lúc, không ngờ cảm giác căng dây cung lại thoải mái như thế. Dù hiện tại chưa hết nguy hiểm, con đường phía trước chưa biết đi đâu, nhưng lúc kéo căng cung, dường như tất cả những nỗi buồn đều bị thổi bay. Cho dù là chuyện Từ Xán, chuyện công chúa, việc hiện giờ... trong mắt nàng chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.
Giang Ngưng Phi, vì sao, vì sao biết rõ cảm giác này, biết rõ kỹ thuật xuất sắc của mình, lại còn cứ nhớ mãi không quên nam nhân kia, hắn quan trọng đến vậy sao? Quan trọng tới mức khiến nàng từ bỏ cả niềm kiêu hãnh của mình?
Ngón tay nới lỏng, mũi tên như xé gió bay đi. Ninh Phi không dừng lại, tiếp tục lấy ra từ trong ống tên một mũi tên khác, lắp lên dây.
Mũi tên kia không nhắm vào Mâu Vị Bình, mà là bụng con ngựa hắn cưỡi.
Hắn đang túm lấy con ngựa, ai dè con ngựa bị đau chồm lên, hất văng hắn xuống đất. Nó hí vang, chạy loạn khắp nơi, mấy lần suýt đạp lên người Mâu Vị Bình. Đang lúc Mâu Vị Bình ngã sóng xoài trên đất không hiểu vì sao, mũi tên còn lại đã tới nơi, tiếng phập vào thịt nhẹ nhàng, cắm đúng vào cổ hắn. Chỉ là cổ mà thôi, không trúng mạch máu, cũng không phải cổ họng.
Mâu Vị Bình không hiểu cái mũi tên đó bay từ đâu đến.
Nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia cứ đàn lại ngừng, không thấy không khí chiến tranh loạn lạc, mà ngược lại, mang ý buồn bã thê lương. Thi thoảng Ninh Phi liếc mắt sang nhìn, dần dần cảm thấy đây đúng là sự khắc họa của câu "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể".
Hai vị khách cô độc trầm ngâm không lên tiếng, bất chợt chiếc chăn che ngoài cửa bị vén lên, theo sau là một đám tuần sai kinh thanh quần áo đỏ thẫm. Ninh Phi bị gió lạnh phả mạnh vào mặt làm nàng khó thở, đành che miệng ho. Người thanh niên bên cửa kia cũng ngẩng đầu nhìn người đi vào.
Mấy tên tuần sai đúng là một tốp được bố trí tìm người trong vòng một trăm mét ngoài kinh thành, vì trời đã tối nên muốn tìm tạm một nơi ấm áp để nghỉ. Nhìn thấy khuôn mặt của ngươi trẻ tuổi kia, tên đi đầu đứng sững lại, nhìn kĩ hắn một cách nghi hoặc.
"Này, sao thế?" Một tên tuần sai sau lưng hắn hỏi.
"Ngươi xem...... Giống...... Hắc Kỳ trại......"
Ninh Phi cách xa đó nên không nghe được hết. Bảy tám tên tuần sai vây quanh người thanh niên, tên nào tên nấy cũng đầy vẻ vừa lo lắng vừa hưng phấn bừng bừng.
Tên đi đầu có viền áo là màu đen cho thấy chức vị của hắn là tuần sử, chỉ kém tuần sai thành một cấp bậc, bước lên trước rồi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Người thanh niên đứng lên, giọng nói kính cẩn lễ phép: "Bẩm tuần tra kinh thành đại nhân, tiểu nhân là người chơi nhạc cụ trong phủ Từ tướng quân - Từ Xán. Họ Đinh, tên Hiếu, lần này năm hết Tết đến được quản gia cho nghỉ ngơi về quê thăm phụ mẫu, nên mới quá giang nơi này. Tiểu nhân hoàn toàn không phải giặc cướp trên Hắc Kỳ trại." Nói xong thì dâng lên một tờ giấy.
Sau khi tên tuần sử giơ trước ngọn đèn dầu để đọc xong thì vẻ mặt giãn ra rất nhiều. Hắn đưa giấy tờ lại cho Đinh Hiếu: "Ngươi là người Hoài An? Ta thấy bề ngoài không giống lắm, suýt nữa thì nghi oan cho người tốt."
Đinh Hiếu cười, đáp: "Phụ mẫu tiểu nhân là người Hoài An, ở thành phía tây nên mặt mày cũng không giống người thường."
Vì hắn đứng đối diện với Ninh Phi, chữ nào chữ nấy nói to rõ ràng nên nàng nghe rõ mồn một. Hơn nữa, cuối cùng nàng cũng thấy mặt hắn, lông mày dài, mắt sâu, mặt mũi vô cùng đẹp trai. Người cao mà gầy, đầy vẻ người có học.
Nàng tìm kiếm những tin tức liên quan tới người chơi nhạc của Từ phủ trong trí nhớ, thế nhưng chưa từng gặp qua người nào cao gầy thế này, vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc qua cách ăn nói của hắn.
Tuần sử xóa đi hoài nghi với Đinh Hiếu, lại tới hỏi Ninh Phi: "Ngươi là người nơi nào? Vì sao lên đường đơn độc?" Ninh Phi bình tĩnh lấy tay nải bên người ra, mở một góc cho tên tuần sử nhìn.
Cái áo choàng màu xanh xám như tro đất nàng được nhận từ phủ nha nổi bật lên. Con cái nhà gia giáo thì có thể mặc màu xanh biển, xanh lục, xanh thẫm, nhưng tuyệt đối không được mặc màu xanh xám. Bọn tuần sai nhìn liếc qua một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, đều cảm thấy người này đúng là một người đàn bà xui xẻo. Mau mau tìm một chỗ gần lò sưởi mới được, bọn chúng kêu to lên, gọi ông chủ mang rượu tới.
Đinh Hiếu gảy chiếc đàn ba dây trong lòng. Tiếng đàn dần dồn dập. Ninh Phi vẫn ngồi ở chỗ cũ, chén trà trong tay đã nguội.
Tuần sai uống hết rượu thì rời khỏi nhà trọ. Ninh Phi cầm những vật cần thiết rồi quay về phòng.
Nghỉ ngơi cũng được khoảng hai ba canh giờ rồi, trời vẫn chưa sáng thì nàng đã tỉnh giấc. Ngọn đèn dầu trên bàn vẫn cháy, dầu chưa bị đốt hết. Nàng dọn đồ vội vàng, tìm một cái kéo cắt đi hơn nửa độ dài mái tóc, rồi lại dùng cây trâm gỗ búi lên một búi trên đỉnh đầu. Nàng lấy một mảnh vải vuông quấn chặt lại, mặc bộ quần áo của người hầu mà nàng mang từ trong kinh thành ra.
Trong phòng có một chậu gốm nho nhỏ, bên trong đựng đầy nước đọng lớp đất màu vàng, phía trên còn có một tầng băng mỏng. Không có gương, không có mảnh đồng, nàng đành soi vào làn nước trong chậu gốm, cẩn thận nhìn chính mình, nhìn trái nhìn phải xong xuôi vẫn thấy không giống đàn ông, cuối cùng thở dài một cái, đành chịu vậy.
Trang điểm chẳng ra thể thống gì cũng đành chịu vậy. Dù sao thì giả trang nam nhân vẫn đi lại dễ dàng hơn so với nữ nhân.
Ninh Phi gõ cửa phòng ông chủ, thanh toán xong tiền phòng cho hắn thì tự tới chuồng ngựa dắt ngựa đi. Trong chuồng còn có một con la lông đen nhánh, không biết là của ông chủ dùng chuyển đồ nặng hay là của tên Đinh Hiếu mới tới đêm qua.
Nàng kéo ngựa yên lặng đi ra. Ở nơi này, đến viên đá để lên ngựa cũng chẳng có, nàng thử nhảy hai lần mới xoay người lên được lưng ngựa.
Từ đây nhìn về phương nam không thấy nhà dân nào, phạm vi phòng thủ và tuần tra của bọn tuần sai cũng chỉ đến đây là dừng.
Ninh Phi rất nhẹ, thêm trọng lượng của lương thực và con dao thì chưa chắc đã nặng bằng Từ Xán, vậy nên con ngựa đi lại rất dễ dàng. Trời dần sáng, vào lúc bình minh thế này, gió thổi qua mang theo không khí cực kì lạnh lẽo. Bốn chân ngựa được bọc trong lớp vải, trên lưng cũng có đặt một tấm lông rất dày, thế nhưng nàng vẫn sợ nó không chịu nổi mà chết lạnh, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên trán nó.
Đi được khoảng mười mấy dặm, nàng chợt thấy phía sau nàng hơi lạ, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa. Nàng quay đầu lại nhìn, giữa những cành cây trụi lá, có hai nam nhân cưỡi ngựa tiến tới chỉ cách nàng khoảng trăm mét, nhìn màu sắc quần áo thì chắc là tuần sai.
Hai tên tuần sai thấy nàng quay đầu lại, hình như bàn bạc vài câu với nhau, một trong hai tên quất ngựa phi lên trước.
Làm nghề luật sư, có lúc sẽ phải nhận những vụ án ở nơi đất khách, khả năng đi một mình cũng là một khả năng cần thiết để sinh tồn trong nghề này. Vị luật sư dày dạn kia đã tóm gọn kinh nghiệm thành một câu đơn giản dễ hiểu: Nếu trên đường chỉ có một mình cô, thì an toàn; nếu bên cạnh cô còn có người khác, vậy thì nguy hiểm tới rồi.
Từ lúc bắt đầu thấy hai tên tuần sai kia, Ninh Phi căng thẳng cả người, nhìn trái nhìn phải, chung quanh đồng không mông quạnh, dù có chuyện không hay xảy ra cũng không thể kêu cứu. Ninh Phi là người trưởng thành, kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không ngây ngô như cô gái mới lớn mà tưởng rằng thấy quan binh thì an toàn, ngược lại, trong hàng ngũ quan binh có rất nhiều loại người trà trộn. Chỉ hy vọng là lần này nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Nàng chưa từng cưỡi ngựa không có bàn đạp như thế này, nàng tính một chút, biết chắc sẽ không chạy nhanh hơn được bọn họ, cuối cùng chọn cách dừng lại tại chỗ. Bàn tay giấu trong áo choàng thì ngầm xác định hướng con dao găm sẽ cắm vào.
Sau đó rất nhanh thì tên đi trước đuổi tới nơi, rồi tên đi sau cũng đến, chính là hai trong số những tên đến nhà trọ uống rượu tối hôm trước.
Trên khuôn mặt tên đi đầu dán chặt một nụ cười, tiến lại gần nàng. Hắn ngồi trên lưng ngựa, với tay cầm chặt lấy giây cương của nàng.
Dự cảm về điềm xấu đã thành sự thật, lòng Ninh Phi bắt đầu lo lắng dữ dội, mặt mũi cau có như đang cãi nhau vậy. Tên tuần sai còn lại cũng vọt lên, nhảy xuống ngựa, đi tới bên chân nàng, giơ một tay tóm lấy mắt cá chân Ninh Phi.
Ninh Phi kêu thầm một tiếng, đâm đầu vào lòng tên tuần sai, nhất thời không diễn tả nổi cảm xúc của nàng lúc này, lại là tên tuần sai vừa cười vừa nói: "Nương tử bé nhỏ lên đường một mình, không sợ gặp phải tên háo sắc sao?"
Tên còn lại đang cưỡi ngựa cũng nhảy xuống đứng cạnh: "Một cô gái xinh đẹp nhường này sao lại ăn mặc giống nam nhân thế, đúng là mất cả hứng. Mâu huynh, gỡ dây vải trên đầu nàng ta xuống đi."
Tên họ Mâu đang ôm Ninh Phi kia gật đầu: "Thôi hiền đệ nói chí phải, quả thật có chút mất hứng." Vừa nói vừa gỡ dây vải cùng cây trâm quấn tóc trên đầu nàng xuống, tóc thẳng đen nhánh xõa ra. Tuần sai Mâu cảm thán: "Thế này mới đẹp chứ. Thi thoảng ăn đồ lạ cũng được đấy."
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy trước mắt mờ mịt, váng đầu, hoa mắt, khắp người đau đớn như bị dao đâm vậy. Đó là ảo giác, tất cả đều là những đau đớn nơi sâu nhất trong trí nhớ.
Nàng biết, cuối cùng bọn họ nhất định sẽ không để nàng sống. Nơi rừng rậm mênh mông không biên giới này, không biết đã chôn cất bao nhiêu mạng người rồi. Sau khi làm chuyện xấu xong thì giết người diệt khẩu, tiện thể giấu vào một nơi nào đó thì cũng chẳng cần phải lo có người tìm ra.
Tất cả những vụ án nổi tiếng, kì lạ thời cổ xưa được ghi chép lại, được viết thành đủ loại chuyện ly kì, đó là vì thân thể của người bị hại xuất hiện ngay trước mắt người sống. Nếu như người chết không tìm ra tung tích, qua hai, ba năm sau xương cốt thành đất cả rồi, ai còn biết được có một vụ án mạng đã xảy ra cơ chứ.
Ninh Phi từng chết, nàng không muốn có thêm một sự hối hận cùng oán hận nữa. Tất cả những gì nàng thấy trước khi chết chính là một bầu trời bị lẫn những ánh sáng đầy màu sắc của thành phố. Trong đường hầm nhỏ, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng sắc nhọn của con dao, dường như có thể đâm thủng mắt.
Bạn từng giết người chưa?
Nếu có người muốn giết bạn, bạn có ra tay nổi không?
Ranh giới giữa giết và không giết là một đường chỉ rất mỏng manh, vượt qua được nó thì có thể sống tiếp, không vượt qua được thì chỉ có thể trở thành oan hồn dưới lưỡi dao.
Lời vị luật sư dày dặn kia nói, nàng nhớ rõ từng câu từng chữ trong đầu. Vấn đề ở chỗ bạn có ra tay được hay không.
Nàng từng chết một lần, được một bài học quá đau đớn. Tất cả đều do nàng không đủ nhẫn tâm.
Người làm nghề luật đều biết rõ giết người để phòng vệ thì không phải chịu trách nhiệm, nhưng biết thì cũng có tác dụng gì, họ chẳng phải đồ tể, mạng người cũng chẳng phải thứ để đâm chém. Những người cầm dao giết người thuộc một ngưỡng cao đến mức không thể chạm tới.
Ninh Phi từng nhìn thấy xác của đồng nghiệp, vì anh ta nhận biện hộ cho một vụ buôn lậu thuốc phiện nên biết rất nhiều bí mật, cuối cùng, trong một đêm nọ chết ngay trước cửa nhà năm mươi mét, máu chảy xuống cống ngầm, lan ra rất xa. Trong tay người đồng nghiệp đó vẫn cầm một con dao tầm mười lăm phân, nhưng không dính máu. Lúc cảnh sát hình sự kiểm tra hiện trường đã nói rằng từ đầu chí cuối, anh ta không đủ dũng cảm ra tay.
Ninh Phi từng cho rằng nếu là nàng, nhất định sẽ vì mạng sống của mình mà đâm con dao nọ vào người kia không chút do dự. Nhưng đến phiên nàng vào đêm đó, nàng vẫn ngần ngại. Đối mặt với ba tên cầm gậy sắt và ống trúc, khi đó nàng nghĩ phải đợi đến giây cuối cùng mới ra tay, đợi tới lúc xác định rõ rằng bọn chúng không biết hối cải mới ra tay. Thế là nàng chết, còn con dao mang theo người thì bị bọn chúng cướp đi, đâm vào chính nàng.
Đây đều là bài học xương máu. Cả người nàng, cả linh hồn này của nàng đều lăn lộn sôi sục trong địa ngục, cuối cùng bị nấu chín vứt ra. Nàng không có lý do gì để lại tái phạm sai lầm ngu ngốc như thế nữa.
Nàng hoảng hốt chỉ trong thời gian rất ngắn, rút con dao găm nhét trong giầy ra, mở to mắt, nhìn khuôn mặt nam nhân ngay trước mắt. Áo choàng đỏ thẫm, mũ quan đen nhánh, đây không phải là kiếp trước của nàng, đây sẽ là cơ hội thứ hai của nàng.
Tên nam nhân trước mặt nàng bỗng cảm thấy cổ hắn bỗng dưng lạnh buốt, sau đó máu tràn ngập tầm mắt hắn. Hắn ngẩn người một chút, sau đó thẫn thờ sờ lên cổ mình.
Tay Ninh Phi cầm chặt con dao, xoay tay đâm vào sau lưng tên đó. Đáng tiếc nàng đã chậm một bước, cổ tay thấy đau đớn, dao bị đánh rơi xuống đất.
***
Mâu Vị Bình hoàn toàn không ngờ đến đi ăn đồ lạ lại khó khăn tới vậy, lại còn bị hãm hại nữa. Hắn nhìn thấy người bằng hữu Thôi Thành Công của hắn ngã ra đất, máu tươi phun khắp hai trượng.
Bình thường hai người bọn họ hay ở cạnh nhau, cũng coi như là bạn chơi, bạn rượu quan hệ khá thân. Nay nhìn thấy hắn chết rồi, Mâu Vị Bình khó tránh cảm thấy hoang mang. Ban đầu hắn nghĩ quay về bẩm báo thế nào đây, giải thích cái chết của Thôi Thành Công làm sao.
Hắn yêu thích gái đẹp rượu chè, hoàn toàn không có nghĩa là hắn vô tích sự, ngược lại, trong đám tuần sai thì vị trí của hắn ở hàng đầu. Ít nhất thì còn hơn nhiều so với tên Thôi Thành Công tự dưng bị cắt cổ kia.
Đánh rơi dao găm của Ninh Phi xong, Mâu Vị Bình thấy mặt hắn hơi đau, hắn giơ tay áo lên lau mới thấy áo đỏ thẫm của hắn đã bị máu tươi dính ướt cả rồi. Chất lỏng tanh tưởi này khơi dậy bản năng khát máu trong xương tủy hắn.
Giải thích? Có gì hay để mà giải thích? Cứ giao thẳng cái xác ả này ra là xong. Hắn thấy Ninh Phi xoay người nhặt con dao rơi trên mặt đất nên giơ chân đá mạnh giữa eo nàng. Ai dè lại trượt.
Nha đầu kia rất nhanh nhẹn, Mâu Vị Bình liếm đôi môi khô nứt của hắn, hứng trí dào dạt.
Khảm đao vẫn còn để trên lưng ngựa, nhưng Mâu Vị Bình đang đứng ở ngay cạnh ngựa. Ninh Phi bị hắn đánh vào cổ tay, lập tức thấy đau đớn đến tê rần. Nàng không dám kéo dài thêm, mắt quét nhanh một vòng, nhìn thấy trên lưng ngựa của hai tên tuần sai đều có cung nỏ, nàng liền chạy về hướng hai con ngựa.
Mâu Vị Bình càng hào hứng chạy theo sau nàng, thầm tính nàng ta không thể nào lên được ngựa trước hắn. Không ngờ Ninh Phi không hề muốn nhảy lên ngựa, mà là lấy xuống túi cung và cung tên trên lưng ngựa.
Hắn cười to: "Ngươi cầm thứ đó thì làm được gì!" Không trách hắn có suy nghĩ đó được, từ trước đến nay, con gái thường ở nhà học nữ công gia chánh, học cách giúp chồng dạy con, làm gì có nữ nhân nào biết dùng cung tiễn.
Hắn thấy buồn cười chết mất, ánh mắt lại nhìn thấy bạn rượu của mình nằm giãy dụa yếu ớt trên đất, bất chợt run rẩy cả người. Cuối cùng dần dần thả lỏng chính mình, lúc này thì hắn chẳng còn tức giận nào nữa. Hắn bắt đầu cảm thấy buồn bã, sải bước dài tới, gấp gáp tới gần Ninh Phi, hét lớn: "Đến dây cung còn chưa lắp vào, ngươi tưởng mũi tên tự dưng lao ra làm người khác bị thương được chắc?"
Ninh Phi xoay người, tay nàng cầm chặt mũi tên, đâm mạnh vào đùi tên Mâu Vị Bình trong chớp mắt. Nàng bỏ qua tất cả lo lắng, dù hắn là nam nhân cao lớn hung hãn hơn nàng, nhưng sự hung hãn độc ác và khả năng làm người khác bị thương không thể đánh giá qua vẻ ngoài được. Ninh Phi ngẩng đầu nhìn tên tuần sai đang trợn mắt ngạc nhiên kia, mắng một cách hung hăng: "Ai bảo nhất định phải dùng cung mới làm người khác bị thương được!"
Nói xong thì quay người chạy như bay.
Đầu nàng giống như đang nóng hổi sôi trào vậy, khắp nơi đều là màu đỏ sẫm. Trời mùa đông tuyết trắng lại chỉ thấy cả người nóng bức mồ hôi nhễ nhại, vứt đi lo lắng, sợ hãi, giờ chỉ còn lại một sự tập trung cao độ.
Nam nhân đằng sau vừa thở phì phò vừa gào thét mắng chửi. Nếu vừa rồi nàng không đâm vào đùi của hắn mà đâm vào những vị trí quan trọng như ngực, cổ... thì nhất định sẽ không thành công. Tính toán khoảng cách ra tay ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, tốc độ phản ứng của đối thủ, thì lựa chọn vị trí đùi, bỏ qua vị trí quan trọng là quyết định đúng nhất. Hơn nữa, chiều cao của nàng vừa đủ để che lại tầm mắt của Mâu Vị Bình.
Mâu Vị Bình tức giận ngút trời, hắn có chết cũng không ngờ rằng sẽ có ngày con mèo như hắn lại bị một con chuột cắn một phát. Đây là sức mạnh của chó cùng dứt giậu chăng? Hắn bắt đầu cười thầm, bẻ gãy mũi tên.
Đứa con gái này chết chắc rồi, hắn nhất định phải để nàng sống mà lột đi từng mảng da.
Mâu Vị Bình hét lớn một tiếng, gọi con ngựa của hắn phi tới bên cạnh, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Ninh Phi nghe tiếng hô thì dừng lại. Cái cung nàng lấy có dây cung rời, vì để giữ được độ co dãn của cái cung nên chỉ khi nào dùng mới lắp dây vào. Trình tự làm như thế nào được nhớ rõ trong cơ thể này của nàng. Dừng bước, đem một đầu cung cắm sâu vào lớp đất đã đóng băng, dùng trọng lượng cả người ép cong đầu kia xuống, quấn dây cung chặt vào, tất cả các bước không mất quá mấy giây.
Lúc cung cài tên, con ngựa của Mâu Vi Bình đã đến bên người.
Độ cứng của cái cung rất cao, dựa vào tình trạng sức khỏe của cơ thể hiện tại của nàng thì kéo dây cung chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên bắn cung cũng như nâng tạ vậy, không phải người càng khỏe càng nâng được nặng, nếu vậy thì quán quân môn nâng tạ đều là người da đen hết rồi. Ngược lại, với một sức mạnh nhất định cần có, người ta càng cần kỹ thuật hơn, vì vậy người da vàng mới có thể chiếm được ưu thế trong môn này.
Giang Ngưng Phi có bất lợi về sức khỏe, thế là nàng ta càng tập trung vào kỹ thuật hơn, luyện tới thành thục.
Tên nhắm ngay vào nam nhân kia, Ninh Phi ngừng một lúc, không ngờ cảm giác căng dây cung lại thoải mái như thế. Dù hiện tại chưa hết nguy hiểm, con đường phía trước chưa biết đi đâu, nhưng lúc kéo căng cung, dường như tất cả những nỗi buồn đều bị thổi bay. Cho dù là chuyện Từ Xán, chuyện công chúa, việc hiện giờ... trong mắt nàng chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.
Giang Ngưng Phi, vì sao, vì sao biết rõ cảm giác này, biết rõ kỹ thuật xuất sắc của mình, lại còn cứ nhớ mãi không quên nam nhân kia, hắn quan trọng đến vậy sao? Quan trọng tới mức khiến nàng từ bỏ cả niềm kiêu hãnh của mình?
Ngón tay nới lỏng, mũi tên như xé gió bay đi. Ninh Phi không dừng lại, tiếp tục lấy ra từ trong ống tên một mũi tên khác, lắp lên dây.
Mũi tên kia không nhắm vào Mâu Vị Bình, mà là bụng con ngựa hắn cưỡi.
Hắn đang túm lấy con ngựa, ai dè con ngựa bị đau chồm lên, hất văng hắn xuống đất. Nó hí vang, chạy loạn khắp nơi, mấy lần suýt đạp lên người Mâu Vị Bình. Đang lúc Mâu Vị Bình ngã sóng xoài trên đất không hiểu vì sao, mũi tên còn lại đã tới nơi, tiếng phập vào thịt nhẹ nhàng, cắm đúng vào cổ hắn. Chỉ là cổ mà thôi, không trúng mạch máu, cũng không phải cổ họng.
Mâu Vị Bình không hiểu cái mũi tên đó bay từ đâu đến.
Tác giả :
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu