Niết Bàn Chi Khuynh Phúc
Chương 98: Phiên ngoại — Âu Tuấn Trình

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 98: Phiên ngoại — Âu Tuấn Trình

Nhân sinh trên đời ai không có một cừu nhân, thì là không có cừu nhân, thì cũng có người mình luôn luôn nhìn không vừa mắt. Âu Tuấn Trình là một đế vương, người chết trong tay hắn không phải là ít, hắn cũng có rất nhiều cừu nhân, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ có người dám trả thù mình.

Ẩn môn là đại môn phái của Lương quốc, có người nói môn chủ của bọn họ rất lợi hại, y thuật cao siêu. Đoan Mộc Ngọc Hàn mang theo Trình Thu Vũ đi tới Ẩn môn, mục đích của hắn nói là vì chữa trị mắt cho Trình Thu Vũ, kỳ thực mục đích là tìm kiếm môn chủ Ẩn môn đối phó với Âu Tuấn Trình. Đoan Mộc Ngọc Hàn quan sát, Âu Tuấn Trình háo sắc, thấy người xinh đẹp là muốn mang về, tựa hồ nam nữ không câu nệ, tối trọng yếu mộtđiểm, hắn là một kẻ chỉ cho phép mình châu quan phóng hỏa còn bách tính không được đốt đèn. Vì hạnh phúc của mình và Trình Thu Vũ, hậu cung của hắn phải thường nấu cơm mới được.

Ẩn môn nằm tại sơn cốc, đường đến thập phần không dễ đi, không dễ đi cũng muốn đi, vì đề phòng Âu Tuấn Trình, Đoan Mộc Ngọc Hàn cõng Trình Thu Vũ đi hai canh giờ trên sơn đạo gồ ghề, lúc hắn sắp trụ không được thì rốt cục thấy đại môn của Ẩn môn trước mặt.

“Còn chưa tới Ẩn môn, thả ta xuống đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút."Trình Thu Vũ rất yêu thương Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc Ngọc Hàn đối với hắn nơi chốn quan tâm đầy đủ, hắn không có việc gì thường so sánh Đoan Mộc Ngọc Hàn với Âu Tuấn Trình, mà mỗi lần Đoan Mộc Ngọc Hàn đều thắng.

“Ẩn môn đã ở phía trước, sơn đạo không dễ đi, ta phải cho lão bằng hữu một ý kiến, bảo hắn tu sửa." Rốt cục Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng đi tới đường bằng phẳng, hắn buông Trình Thu Vũ ra, Trình Thu Vũ lấy khăn tay sát sát mồ hôi cho hắn, Đoan Mộc Ngọc Hàn thích Trình Thu Vũ làm như vậy, giúp hắn những chuyện có thể đủ khả năng, đương nhiên cạo râu thì miễn.

“Ta có thể tự đi, ngươi nghỉ một chút." Trình Thu Vũ nói.

“Ta không phiền lụy, lập tức đi." Đoan Mộc Ngọc Hàn thở hổn hển, uống nước, đứng dậy đỡ Trình Thu Vũ đi đến phía trước, trang viên đã ngay trước mặt. Trang viên dựa vào phong cách cổ xưa, phi thường mang bản sắc chất phác của dân gian. Gia đinh trông cửa vừa thấy Đoan Mộc Ngọc Hàn liền chạy nhanh đến hành lễ: “Mộc công tử, ngài đã tới, tiểu nhân đi thông tri chủ nhân, ngươi tới bái phỏng hắn."

“Làm phiền." Đoan Mộc Ngọc Hàn rất khách khí nói.

Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ được mời vào trong sơn trang, Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ Trình Thu Vũ cẩn thận đi xuống bậc thang cẩm thạch, một nam tử nhã nhặn đi tới, người này vóc người thon dài, hơi có chút to lớn, da trắng, dung mạo đoan chính, hắn là môn chủ Ẩn môn –Mộ Dung Xuất. Hắn hướng Đoan Mộc Ngọc Hàn ôm quyền chắp tay: “Mộc lão đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi về thăm nhà, lệnh tôn thân thể vẫn khỏe."

“Mộ Dung huynh, làm phiền ngươi quải niệm, gia phụ gia mẫu thân thể an khang, trong nhà có chút việc vặt, nên ta ở mấy ngày." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói. “Trong nhà có huynh đệ giúp đỡ, bởi vậy ta mới được ra ngoài." Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo tay Trình Thu Vũ, cười giới thiệu: “Mộ Dung huynh, đây là người bầu bạn của ta, phu nhân trong nhà cưới hỏi đàng hoàng. Thu Vũ, đây là bằng hữu trên giang hồ của ta – Mộ Dung huynh, hắn là môn chủ Ẩn môn, nổi danh trên giang hồ."

Trình Thu Vũ ôm quyền thi lễ, “Thu Vũ bái kiến Mộ Dung đại ca."

Mộ Dung Xuất nghe xong Đoan Mộc Ngọc Hàn giới thiệu, không khỏi mục trừng khẩu ngốc, phu nhân? Nam nhân? Mộ Dung Xuất tạm thời tiêu hóa một chút tin tức tương đối chấn động này. “Thu Vũ lão đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ…" Mộ Dung Xuất thực rất khó tiếp thu phu nhân của huynh đệ mình là một nam nhân, hắn nói có chút mất tự nhiên.

Sau khi Họ Mộ Dung Xuất sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ, hắn gọi một mình Đoan Mộc Ngọc Hàn vào trong thư phòng, hắn hỏi Đoan Mộc Ngọc Hàn, “Mộc lão đệ, ngươi thực sự muốn cùng Trình Thu Vũ bạch đầu giai lão?"

“Đúng vậy, Thu Vũ là người thiện lương, hắn đã cứu ta, hắn còn cứu đệ đệ ta, ta rất thích hắn." Đoan Mộc Ngọc Hàn ăn ngay nói thật, không chút nào giấu diếm, vẻ mặt hạnh phúc.

“Hắn là một người mù, sẽ liên lụy ngươi." Mộ Dung Xuất nói. Hắn nghĩ huynh đệ của hắn là một nhân tài, văn võ song toàn, hẳn là nên có người bầu bạn tốt nhất.

“Mắt của hắn là do lúc cứu đệ đệ ta mà bị thương, ta dẫn hắn đến đây là vì muốn ngươi trị liệu cho hắn một chút." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Ngươi xác định hành vi của ngươi không phải là báo ân, là ái tình? Ta luôn luôn đối với việc hai nam nhân yêu nhau khó có thể hiểu rõ, thật không hiểu vì sao nam nhân lại coi trọng nam nhân." Mộ Dung Xuất nghĩ chính mình rất khó lý giải Đoan Mộc Ngọc Hàn và Trình Thu Vũ, Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng không muốn giải thích nhiều.

Đoan Mộc Ngọc Hàn uống một ngụm trà, nhuận nhuận miệng, chuẩn bị nói sang chuyện khác, chậm rãi nói: “Ta nghe được một việc có quan hệ với Mộ Dung huynh."

“Chuyện gì?" Mộ Dung Xuất hỏi.

“Hoàng thượng Lương quốc thích mỹ nhân, hơn nữa nam nữ không câu nệ." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Hắn thích mỹ nhân, dùng cái gì thấy rõ?" Mộ Dung Xuất hỏi.

“Lương quốc dẹp xong thổ địa Vệ quốc, hắn mang tiểu quốc chủ của Vệ quốc đi, kỳ thực là đưa vào hoàng cung của hắn làm nam sủng." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Quả thật có chuyện này ư?" Mộ Dung Xuất nghĩ cơ hội tới, cừu hận của bộ tộc có thể báo. Gia tộc của Mộ Dung Xuất nguyên là đại quý tộc của Lương quốc, bang trợ quân chủ khai sáng cơ nghiệp Lương quốc, hoàng hậu là người của bộ tộc bọn họ, có thể nói là quang vinh một thời. Tiếc rằng hoàng gia sợ bọn họ kiêu ngạo, đánh cắp ngôi vị hoàng đế, nên tìm một cái cớ tru diệt. Mộ Dung Xuất vốn không phải họ Mộ Dung, hắn họ Duẫn, bọn họ mai danh ẩn tích nhiều năm, luôn muốn báo thù, đợi thời cơ.

“Đại ca, sao ta lại lừa ngươi. Ngươi ngẫm lại, Âu Tuấn Trình nạp tân nam sủng, vì nam sủng này kiến tạo Lim điện, đuổi cựu ái đi. Hiện tại lại coi trọng tiểu quốc chủ của Vệ quốc, hắn không phải là kẻ háo sắc sao?" Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Đúng vậy, chuyện mỹ sắc hại nước không ít?" Mộ Dung Xuất chuyển niệm, hỏi, “Mộc lão đệ, vì sao ngươi giúp ta, gia cừu là của ta, ngươi giúp ta, đến lúc đó cũng không thoát được can hệ, ngươi không sợ nguy hiểm sao?"

Đoan Mộc Ngọc Hàn phi thường dũng cảm nói rằng: “Chúng ta là hảo huynh đệ, đã kết bái, cừu nhân của đại ca là cừu nhân của ta, tiểu đệ có thể nào mặc kệ mà ngồi xem."

“Hảo!" Mộ Dung Xuất vui vẻ vỗ vỗ vai Đoan Mộc Ngọc Hàn, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn chính mình kết giao được một hảo bằng hữu, “Mộc lão đệ rất nghĩa khí, đại ca không có sai lầm khi kết giao một huynh đệ như ngươi."

Hai người cười ha ha, Mộ Dung Xuất nghĩ nên tặng cho Âu Tuấn Trình một mỹ nhân thế nào, tốt nhất là một người có ừu oán với Âu Tuấn Trình. Đoan Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩ trong lòng, lần này Âu Tuấn Trình ngươi bị người khác bắt được nhược điểm, tự giải quyết cho tốt a.

—————————————————-

Âu Tuấn Trình chiến thắng trở về, mang theo tiểu hoàng đế của Vệ quốc – Hạng Ngự Phong, các đại thần vì hắn ca công tụng đức, Âu Tuấn Trình xuân phong đắc ý, Nguyệt Mịch hoàng hậu dẫn theo hậu cung nghênh tiếp hắn, phi tử của hậu cung đều phấn khởi, Âu Tuấn Trình nhìn bụng của Nguyệt Mịch hoàng hậu, trong lòng vui vẻ. Hắn tưởng tượng một hoàng tử huyết thống cao quý sắp sửa sinh ra, mẫu thân của hoàng tử này là công chúa đệ nhất, phụ thân là mình, thái tử của Lương quốc sẽ có xuất thân tài khí.

Nguyệt Mịch công chúa nhìn phía sau Âu Tuấn Trình, Hạng Ngự Phong hoảng loạn, lén lút nhìn Nguyệt Mịch hoàng hậu, hoàng hậu của Âu Tuấn Trình thật mỹ lệ, Hạng Ngự Phong chưa từng trải qua luyến ái, lần đầu tiên tâm động. Hắn lặng lẽ nhìn Nguyệt Mịch công chúa vài lần, ngẫm lại thân phận của mình, hắn không khỏi bi thương. Tố Mạn thấy Hạng Ngự Phong, hận nghiến hai hàm rằng kêu khanh khách. Nguyệt Mịch hoàng hậu phi thường độ lượng, cũng không tính toán Âu Tuấn Trình mang ai trở về, cũng không nghĩ trong cung sẽ có bao nhiêu thị quân. Trái lại nghĩ Hạng Ngự Phong là một người đáng thương, đến không đúng chỗ.

Triều thần tán đi, Âu Tuấn Trình dẫn theo Hạng Ngự Phong, thân thủ đỡ Nguyệt Mịch hoàng hậu cùng chúng phi tử trở lại hậu cung. Âu Tuấn Trình vì biểu thị quan tâm tới hoàng hậu, liền ở lại Phượng Hi cung, cùng hoàng hậu nói chuyện phiếm.

“Hoàng thượng, thiếu niên kia là Hạng Ngự Phong?" Nguyệt Mịch hoàng hậu thử hỏi.

“Đúng vậy, quốc chủ Vệ quốc, trẫm thật là yêu thích hắn, muốn hắn ở lại trong cung. Ngươi xem thế nào?" Âu Tuấn Trình có chút không ý tứ. Đi ra ngoài đánh trận, mang về gia một nam sủng, sợ rằng trong lòng hoàng hậu sẽ rất mất hứng.

Nguyệt Mịch hoàng hậu không có một tia mất hứng, trái lại quan tâm nói: “Nơi ở không quen, mới đến sẽ có nhiều bất tiện, như vậy đi, nô tì phái mấy người tỉ mỉ hầu hạ hắn, bắt đầu cuộc sống hàng ngày dựa theo phong tục của Vệ quốc, hoàng thượng thấy thế nào?"

“Ha hả a, như vậy rất tốt, hoàng hậu thực sự là người am hiểu ý, khoan dung rộng lượng. Hảo, như hoàng hậu an bài. Được rồi, trẫm có mang đến lễ vật cho hoàng hậu, nhanh mang lên dây." Trong lòng Âu Tuấn Trình nghĩ, nên lấy lòng hoàng hậu một chút, hoàng hậu sẽ đối xử với Hạng Ngự Phong tốt. Nữ nhân thường đố kỵ, hắn cũng là vì Hạng Ngự Phong mà suy nghĩ.

“Hoàng thượng ngự giá thân chinh, người có thể hảo hảo mà trở về là thần thiếp đã an tâm, người tặng lễ vật cho thần thiếp, thần thiếp thực cảm động, hoàng thượng đối với thần thiếp thật tốt." Nguyệt Mịch hoàng hậu mang vẻ mặt cảm động, chủ động tựa trong lòng Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình có cảm giác mình là nam tử hán đại trượng phu được người khác ỷ lại, trong lòng cực kì thỏa mãn.

“Lúc trẫm không ở đây, hoàng hậu phải quản lý hậu cung, khổ cực nhiều, sau này trẫm sẽ bồi hoàng hậu." Âu Tuấn Trình ôm thê tử của chính mình, cảm thụ một chút ấm áp của gia đình.

————————————————————-

Màn đêm buông xuống, trong Lim điện vẫn là một mảnh thanh lãnh, Tố Mạn ngồi ở trước ngọn đèn âm thầm thương cảm, Âu Tuấn Trình trở về chưa có tới chỗ hắn, hắn đang an giấc tại chỗ hoàng hậu. Mỗi lần Âu Tuấn Trình an giấc ở chỗ phi tử khác, hắn sẽ hận muốn giết bọn họ. Ngày hôm nay hắn mang về thêm một đối thủ, Hạng Ngự Phong cái gì cũng không có, bộ dáng cũng không đẹp như mình, hắn dựa vào cái gì mà được mang về, hơn nữa có người nói hắn nhận được địa vị rất cao. Vậy mình là cái gì, là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt sao? Lần trước hoàng hậu tố cáo mình, làm hại chính mình bị Âu Tuấn Trình trách cứ, hừ, đừng tưởng rằng bản thân ngươi có mang long toại là có thể muốn làm gì thì làm, các ngươi, những nữ nhân muốn cùng ta tranh đoạt hoàng thượng, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Còn có Hạng Ngự Phong, ngươi đừng đắc ý!

——————————————————————

Hạng Ngự Phong ở lại trong hậu cung của Âu Tuấn Trình, Nguyệt Mịch hoàng hậu đưa cho hắn không ít vật phẩm, tất cả dựa theo phong tục của Vệ quốc, còn đưa đến cho hắn một số người hầu, nói là chiếu cố hắn, ai biết có phải đang giám thị hắn hay không. Hạng Ngự Phong cũng là người lớn lên trong hoàng thất, trong lòng rõ ràng việc này. Bất quá có người chủ động hướng mình biểu thị hảo cảm, vẫn tốt hơn là thái độ hung dữ. Hạng Ngự Phong nhớ tới sự mỹ lệ của Nguyệt Mịch hoàng hậu, trong lòng không khỏi nổi lên ngọt ngào nhè nhẹ, mình mà có một thê tử như thế thì thật tốt, Hạng Ngự Phong không khỏi huyễn tưởng chính mình cưới Nguyệt Mịch công chúa, mỗi ngày làm bạn với mình, phu thê hai người hài hòa, bọn họ sinh rất nhiều hài tử, những hài tử này chơi đùa bên người bọn họ, thật tốt đẹp.

“Hoàng thượng giá lâm." Thanh âm lanh lảnh của thái giám đánh vỡ mộng tưởng của Hạng Ngự Phong, Hạng Ngự Phong thu hồi tâm tình, hiện tại thân phận của hắn, từ đế vương của một nước diệt vong biến thành một nam sủng, ngẫm lại thật đáng chế nhạo. Thế nhưng hắn muốn sống sót, hắn phải sống sót. Hạng Ngự Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười, nghênh tiếp Âu Tuấn Trình.

Âu Tuấn Trình hạ triều, hắn tới chỗ của Hạng Ngự Phong, hắn đối với Hạng Ngự Phong còn cảm thấy mới mẻ. “Ngự Phong ở chỗ này có tốt không, đã quen chưa?" Âu Tuấn Trình hưng phấn đi lại, vừa ôm vừa hôn Hạng Ngự Phong, hắn cười rộ lên thật giống Trình Thu Vũ.

“Rất tốt, hoàng hậu đối với ta thật tốt, thường phái người đến hỏi ta đã quen chỗ ở hay chưa, còn thăm hỏi ta, các ngươi đều là người tốt, là ta vận khí thật tốt." Hạng Ngự Phong xấu hổ mặt đỏ hồng, cả người dựa vào trong lòng Âu Tuấn Trình, hắn phải nắm được tâm của đế vương, hắn mới có thể sống sót ở đây.

“Đúng vậy, hoàng hậu là một người rộng lượng, nàng sẽ không khi dễ ngươi." Âu Tuấn Trình nghĩ hoàng hậu rộng lượng, hắn lại nghĩ có chỗ không đúng, hoàng hậu không đố kỵ, đó là bởi vì hoàng hậu không thương mình. Âu Tuấn Trình nghĩ tới đây liền không thoải mái, mình đâu có bất hảo, vậy mà không yêu mình, thật quá tự ái.

“Hoàng thượng cũng là người tốt, đối đãi tốt, cả đời Ngự Phong cũng sẽ không quên hoàng thượng thật là tốt." Hạng Ngự Phong cảm kích nói.

Trong nháy mắt Âu Tuấn Trình có cảm giác thỏa mãn, Hạng Ngự Phong thực sự là người biết lấy lòng, ánh mắt thật tốt, Âu Tuấn Trình rất vui vẻ, ôm lấy Hạng Ngự Phong đi tới giường, “Ngày hôm nay có nghĩ đến trẫm không?"

“Suy nghĩ, mới vừa rồi còn nghĩ sao hoàng thượng chưa tới, thì người liền tới, chẳng nhẽ hoàng thượng là thần, có thể biết được Ngự Phong đang suy nghĩ cái gì?" Hạng Ngự Phong cười duyên, thân thủ nắm Âu Tuấn Trình, chủ động dâng lên môi hôn.

“Tiểu yêu tinh câu nhân, bất quá trẫm thích." Âu Tuấn Trình cười, giải khai y phục của Hạng Ngự Phong…

—————————————————-

Tố Mạn dù mất hứng cũng hiểu được chuyện mình bị Âu Tuấn Trình lãnh đạm là thực, trong lòng oán hận càng nhiều, hắn thấy Hạng Ngự Phong không vừa mắt, thế nhưng Hạng Ngự Phong là tân sủng, hắn không có biện pháp răn đe Hạng Ngự Phong. Mỗi ngày Tố Mạn đều dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Hạng Ngự Phong. Một nam nhân dùng ánh mắt oán hận mà nhìn thì có cái gì đẹp. Hạng Ngự Phong chỉ mong muốn Nguyệt Mịch có thể nhìn hắn như vậy, chí ít chứng minh hắn khiến Nguyệt Mịch chú ý, chí ít Nguyệt Mịch sẽ nhìn hắn vài lần. Đáng tiếc mỗi lần Nguyệt Mịch nhìn thấy hắn đều là dáng tươi cười phi thường khách khí, đôi mắt của Nguyệt Mịch chưa từng cười qua với hắn. Nguyệt Mịch hoàng hậu thích nhất ngoạn bố ngẫu, nàng thường cầm hai bố ngẫu ngoạn đi chơi, Hạng Ngự Phong nghĩ nếu mình là bố ngẫu kia thì thật là tốt biết bao, mỗi ngày đều được Nguyệt Mịch cầm ở trong tay.

————————————————–

Mộ Dung Xuất dùng một số tiền lớn mua một thiếu niên mỹ lệ, có người nói thiếu niên này có chút tương tự Hiếu thân vương của Tề quốc, bọn họ đều có đôi mắt tử sắc. Mộ Dung Xuất âm thầm đưa hắn đến chỗ một quan viên, quan viên này lại tặng thiếu niên cho Âu Tuấn Trình. Âu Tuấn Trình mới gặp gỡ thiếu niên đã bị hắn mê hoặc, đôi mắt tử sắc giống đôi mắt của Đoan Mộc Dĩnh như đúc, hơn nữa thiếu niên còn có một cái tên rất dễ nghe – Tử Đồng. Âu Tuấn Trình có người mới, Hạng Ngự Phong bị vứt sang một bên. Trong lòng Hạng Ngự Phong cực kỳ vui mừng, hay nhất là cả đời hắn đừng chú ý tới mình nữa, Hạng Ngự Phong không yêu Âu Tuấn Trình, bất đắc dĩ mới cùng hắn một chỗ, hôm nay hắn có người mới quên đi người cũ, rất tốt. Hạng Ngự Phong đã chịu đủ vũ nhục của người khác, mỗi ngày còn phải nịnh nọt khuất phục người khác, hắn thực sự không thoải mái.

Hạng Ngự Phong rất thích phơi nắng, hắn nhớ kỹ mẫu thân nói hắn giống như miêu mễ, thích ngủ dưới ánh mặt trời. Một ngày, hắn nằm phơi nắng, khi tỉnh lại phát hiện trên người mình có thêm một cái chăn. Nguyệt Mịch hoàng hậu ngồi ở một bên cười nhìn hắn, dáng tươi cười giống như mẫu thân của hắn, làm ấm áp tâm Hạng Ngự Phong. Hạng Ngự Phong chảy nước mắt, hắn vừa khóc Nguyệt Mịch hoàng hậu lại càng hoảng sợ, cầm lấy khăn tay giao cho hắn lau mặt, “Ngươi khổ sở cái gì, đại nam nhân sao có thể khóc như thế."

“Hoàng hậu cười giống như mẫu thân của ta, ta nhìn người lại nghĩ tới mẫu thân." Hạng Ngự Phong cầm khăn tay sát sát nước mắt, đè nén bi thương. “Cảm tạ hoàng hậu quan tâm."

“Ngươi nhớ nhà sao, ta thấy ngươi nhớ tới mẫu thân, có phải ở chỗ này không quen?" Nguyệt Mịch hỏi.

“Hoàng hậu nương nương, ta đã không có nhà." Hạng Ngự Phong bi thương nói. Nước mất nhà tan, trở thành món đồ chơi của người khác, hắn đã sớm không còn cái gì. Hắn nhớ mang máng Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh vô cùng hạnh phúc, được phụ thân cùng ca ca sủng ái, chính mình không tồn tại cái gọi là hạnh phúc.

“Không có nhà, đây không phải nhà của ngươi sao?" Nguyệt Mịch hoàng hậu tràn ngập tình thương của mẫu thân, nàng xoa nhẹ bụng mình, mình đã có một hài tử, hài tử này sẽ làm bạn với mình, vượt qua năm tháng tịch mịch nơi cung đình, Hạng Ngự Phong cái gì cũng không có.

“Nhà…" Hạng Ngự Phong không nói lời nào, hắn đứng lên cảm tạ chiếu cố của Nguyệt Mịch hoàng hậu, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hắn muốn mau ly khai tránh tạo phiền phức cho Nguyệt Mịch. Hạng Ngự Phong nắm chặt khăn tay, giống như là ấm áp duy nhất hắn giữ được.

————————————————-

Tố Mạn nghe xong tin tức, hoàng hậu cùng Hạng Ngự Phong nói chuyện với nhau, hắn liền bảo người đồn thổi tin tức, nói hoàng hậu cùng Hạng Ngự Phong không minh bạch. Kết quả vào lúc ban đêm Âu Tuấn Trình nổi giận tới tìm Hạng Ngự Phong, vấn chuyện nam sủng cùng hoàng hậu của mình ngoại tình. Hạng Ngự Phong đối mặt với Âu Tuấn Trình đang nổi giận đùng đùng, hắn giả vờ cái gì cũng không biết.

“Hoàng thượng, người nổi giận đùng đùng đi tới đây, đến tột cùng là thần gây nên chuyện gì, thần làm sai chỗ nào mà khiến người không vui vẻ." Hạng Ngự Phong kỳ quái hỏi.

“Ngươi cùng hoàng hậu có chuyện gì, ngươi nói rõ cho trẫm." Âu Tuấn Trình tức giận đập bàn hỏi.

“Chúng ta không có chuyện gì a. Buổi chiều thần ở bên ngoài đang ngủ, hoàng hậu đi ngang qua thấy vậy nên sai người tìm một cái chăn đắp cho thần, chúng ta không có gì." Hạng Ngự Phong trưng ra khuôn mặt vô tội.

“Chỉ đơn giản như vậy sao?" Âu Tuấn Trình có điểm không tin, thế nhưng hắn lãnh tĩnh tỉ mỉ nghĩ, Nguyệt Mịch đơn phương yêu mến Trình Thu Vũ, khả năng nàng coi trọng Hạng Ngự Phong rất nhỏ, mọi chuyện không nhue đồn thổi!

“Hoàng hậu cùng ta không phải là người Lương quốc, khó tránh sẽ tưởng niệm gia hương, cho nên nàng xem ta như đệ đệ, đối với ta thân thiết một chút, lại bị người khác lợi dụng, nói xấu." Hạng Ngự Phong càng nói càng ủy khuất, nước mắt ào ào chảy, cảnh tượng thật đáng thương. Âu Tuấn Trình cũng biết Hạng Ngự Phong ủy khuất, làm hoàng đế được vài ngày thì bị người khác bắt làm tù binh, chính mình sủng ái hắn một vài ngày, lại lần nữa sủng ái Tử Đồng, hắn không giống Tố Mạn tìm cách để mình yêu sủng, hắn giống như Trình Thu Vũ chỉ yên lặng chịu đựng. Âu Tuấn Trình nhớ tới Trình Thu Vũ, trong lòng lại ai thán.

“Trẫm không trách cứ ngươi, mấy ngày nay trẫm sơ sót, trẫm sẽ rút ra thời gian bồi ngươi." Âu Tuấn Trình thương tiếc ôm lấy Hạng Ngự Phong, dùng tay áo thay hắn lau đi nước mắt, Hạng Ngự Phong giả vờ làm nũng tự cầm lấy ống tay áo Âu Tuấn Trình, sát sát mặt. Âu Tuấn Trình thích hắn làm nũng như vậy, việc này cho Âu Tuấn Trình cảm giác mình là một cường giả.

Tố Mạn không thấy Âu Tuấn Trình, ngày hôm nay sau nghe ngóng, Âu Tuấn Trình ở chỗ của Hạng Ngự Phong. Chính mình cho người khác cơ hội ở chung. Tố Mạn tức giận cắn răng, hắn tỉ mỉ nghĩ, nên đối phó với ai trước hết? Tử Đồng! Mỹ nhân mới tới kia, mọi người nói hắn có đôi mắt giống Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh của Tề quốc. Tiểu yêu tinh kia rất câu nhân, từ lúc hắn tới Hạng Ngự Phong cũng phải đứng sang một bên. Hừ!

Hạng Ngự Phong không tin lời Âu Tuấn Trình nói, hắn biết phụ hoàng của mình bình thường cũng nói với mẫu thân như vậy, sau này trẫm sẽ đến bồi ngươi, thế nhưng cũng không đến một lần. Tất cả hoàng đế đều như nhau, hắn nghe người ta nói, người Âu Tuấn Trình thích đầu tiên là Trình Thu Vũ, sau đó Tố Mạn đến, Trình Thu Vũ bị đuổi ra. Từ lúc Trình Thu Vũ không trở về, Tố Mạn là người được sủng ái nhất, sau đó Âu Tuấn Trình lại có tần phi, hắn cần con thừa tự, Tố Mạn không hề được sủng, Âu Tuấn Trình đối với Tố Mạn, chỉ là tầm hoan mua vui. Hạng Ngự Phong thầm nghĩ, Âu Tuấn Trình đi tìm ai cũng tốt, đừng tới tìm ta là được, hay nhất là vĩnh viễn đừng tới.

Nguyện vọng của Hạng Ngự Phong được thực hiện, từ lúc đó Âu Tuấn Trình đều ở lại trong cung thất của Tử Đồng, người trong hậu cung hai mắt đều đỏ. Nguyệt Mịch hoàng hậu cười cười, không hề có động tác gì, cũng không có biểu thị gì. Nàng sắp sửa lâm bồn, nàng không quan tâm Âu Tuấn Trình ở nơi nào, nàng vừa nghĩ mỗi ngày Âu Tuấn Trình cùng người khác một chỗ, lúc tìm đến nàng, nàng chỉ nghĩ Âu Tuấn Trình thật dơ bẩn. Có đôi khi nàng thậm chí không muốn Âu Tuấn Trình chạm vào nàng. Hạng Ngự Phong cũng tựa như không thấy gì, mỗi ngày phơi nắng, nhìn lén Nguyệt Mịch hoàng hậu, không có chuyện gì thì sờ sờ khăn tay của Nguyệt Mịch, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ, không biết suy nghĩ cái gì.

Hậu cung của Âu Tuấn Trình tạm ổn, rốt cục Nguyệt Mịch hoàng hậu sinh một hoàng tử, Âu Tuấn Trình mong muốn có một người thừa kế huyết thống cao quý, nguyện vọng này của hắn rốt cục đã được thực hiện. Âu Tuấn Trình vui mừng quá đỗi, sau khi hạ triều thường tới nhìn Nguyệt Mịch và hoàng tử, được làm phụ thân khiến hắn mỗi ngày đều cười tủm tỉm, xem ai đều thuận mắt, đại thần trong triều cũng vì hoàng tử mà ăn mừng, Trữ vương càng vui vẻ, hắn vỗ cỗ cái bụng mập mạp, con mắt híp lại, chuẩn bị nhiều lễ vật đến thăm hoàng hậu và hoàng tử, liên tiếp nói: “Gia tộc bọn ta rốt cục thịnh vượng, ha hả ha hả."

“Hoàng thúc, đến xem hoàng chất của ngươi." Âu Tuấn Trình nói nhũ mẫu ôm hoàng tử lại, Trữ vương vừa nhìn hài tử khỏe mạnh, thập phần vui mừng.

“Lại, ôm một cái." Trữ vương vươn đôi tay phì phì, ôm lấy tiểu hài tử đô đô, cười toe toét. Trữ vương luôn phiền muộn, người thừa tự của hắn rất thưa thớt, chờ Âu Tuấn Trình sinh nhiều nhi tử, hắn sẽ chọn một hài tử làm tôn tử của mình.

“Hoàng thúc, hiện tại trẫm có hoàng tử, lại mở rộng được quốc thổ, trẫm quyết định đi tuần, tế tự tổ tiên." Âu Tuấn Trình kiêu ngạo nói, rất có khí chất. Trữ vương nghĩ Âu Tuấn Trình đã bộc lộ được khí chất của đế vương, vui mừng nở nụ cười.

“Hoàng thượng hẳn là nên bái tế tổ tiên, tuyên bố tin tức tốt." Trữ vương tán thành, dù sao Âu Tuấn Trình đã mở rộng quốc thổ, coi như là xứng đáng làm hoàng đế.

————————————————————

Trong một thôn ở ngoại ô của Vọng thành, Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ Trình Thu Vũ dựa theo phương hướng hướng trong trí nhớ của hắn hướng đến từ đường Trình thị. Trình Thu Vũ muốn bái tế tổ tiên, nói cho tổ tiên sự chọn lựa của hắn.

Quý Tử dạy xong bài, bọn nhỏ đều rời đi, Quý Tử bắt đầu quét tước đình viện từ đường. Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ cất bước đi vào từ đường, Quỷ Tử ngẩng đầu nhìn thấy Trình Thu Vũ, kích động chạy tới cao giọng hô: “Thúc thúc, rốt cục ngươi đã trở về, chúng ta rất nhớ ngươi." Sau đó hắn xoay đầu hô: “Nương, thúc thúc đã trở về."

Quý tử gọi một tiếng, một nữ nhân trung niên được một thiếu phụ đỡ đi tới, nữ nhân này vừa thấy Trình Thu Vũ, vui vẻ nói, “Thúc thúc đã trở về, ngươi cũng không nói trước một tiếng, ta đi chuẩn bị, chuẩn bị. Ta đi mua thức ăn, Quý Tử, ngày hôm nay nương làm thức ăn, được rồi, giết gà mái chử thang cho thúc thúc." Nữ nhân trung niên lập tức lấy tinh thần, “Mau vào ốc nghỉ ngơi, Quý Tử hảo hảo chiêu đãi thúc thúc."

Trình Thu Vũ vừa cười vừa nói: “Không nên phiền phức."

“Không phiền phức, không phiền phức, các ngươi ngồi a." Nữ nhân trung niên phát hiện con mắt của Trình Thu Vũ không nhìn người, mắt của hắn có vấn đề gì? “Thúc thúc, mắt của ngươi là…"

“Mắt của ta tại chiến trường thụ thương nên không nhìn thấy, nhưng không có việc gì." Trình Thu Vũ vân đạm phong khinh nói. Quý tử cùng mẫu thân của hắn vừa nghe, con mắt đau xót, nổi lên nước mắt.

“Thúc thúc là người tốt như vậy, sao có thể gặp cảnh ngộ thế này, cầu trời cho người mau tốt lên." Quý Tử đau lòng nói.

“Được rồi, không nói cái này, Quý Tử, ngươi thành thân chưa?" Trình Thu Vũ cười hỏi.

Quý Tử lập tức lôi kéo một nữ tử còn trẻ tới nói rằng: “Thúc thúc, ta đã thành thân, đây là vợ của ta, tên nàng là Niệm Hoa."

Nữ tử rất lễ phép hành một lễ, “Niệm Hoa tham kiến thúc thúc."

Trình Thu Vũ vừa nghe thanh âm thanh thúy của nữ tử lộ ra rất ổn trọng, trong lòng Trình Thu Vũ xuất ra một bọc nhỏ, Đoan Mộc Ngọc Hàn giúp hắn mở, bên trong lộ ra một đôi vòng tay, khéo léo tinh mỹ xa xỉ. “Niệm hoa, thúc thúc tặng ngươi lễ gặp mặt, ngươi nhất định phải nhận lấy."

“Thúc thúc, nó quá quý trọng, Niệm Hoa sao dám…" Niệm Hoa không dám nhận, Đoan Mộc Ngọc Hàn cầm lấy bỏ vào trong tay Quý Tử: “Cầm đi, hiện tại thúc thúc của các ngươi rất có thân phận, các ngươi cầm nó hẳn là sẽ vinh quang."

“Cảm tạ thúc thúc." Quý Tử giao vòng tay cho Niệm Hoa, trong lòng Niệm Hoa vui mừng, nàng là một nữ nhi bình dân, đâu gặp qua thứ gì đó tinh mỹ như thế, cẩn thận bao vòng tay lại, Niệm Hoa vừa cười vừa nói: “Ta đi nấu nước, chử thang cho thúc thúc."

Mẫu thân của Quý Tử phi thường vui mừng, lập tức đi ra ngoài mua đồ, chuẩn bị làm cơm. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn và Quý Tử từ đường, bọn họ tế tự tổ tiên. Quý Tử chuẩn bị hoa thơm, cống phẩm, Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ bái tế tổ tiên, Trình Thu Vũ yên lặng cầu khẩn, lịch đại tổ tiên, Thu Vũ bất hiếu, hiện tại trở thành Vương phi, thế nhưng Thu Vũ thật tình muốn cùng Ngọc Hàn một chỗ, cầu các ngươi tha thứ cho Thu Vũ a.

Trình Thu Vũ cấm lấy tay Đoan Mộc Ngọc Hàn, cầu khẩn trước mặt tổ tiên, Đoan Mộc Ngọc Hàn mỉm cười, nắm chặt tay Trình Thu Vũ, âm thầm cầu khẩn, lịch đại tổ tiên, tử tôn của các ngươi là người Đoan Mộc Ngọc Hàn ta yêu nhất, hắn được ta lấy về nhà làm Vương phi, mong muốn các ngươi tha thứ chúng ta, chúc phúc chúng ta. ( không chúc phúc cũng không quan hệ, gạo đã nấu thành cơm. )

Bữa cơm rất phong phú, trù nghệ của mẫu thân Quý Tử rất tốt, Niệm Hoa cũng chử thang rất ngon. Trình Thu Vũ đối với Niệm Hoa khen không dứt miệng, mẫu thân của Quý Tử đối với con dâu của mình càng thêm thoả mãn, Đoan Mộc Ngọc Hàn cười nói sau này phải thường đến đây dùng bữa, mọi người trò chuyện không phân biệt hay câu nệ, Đoan Mộc Ngọc Hàn nói cho bọn hắn về phong thổ nhân tình của Tề quốc, người nhà Quý Tử đều chăm chú lắng nghe.

Sáng sớm, Trình Thu Vũ cùng Quý Tử muốn viếng mồ mả của phụ mẫu, Đoan Mộc Ngọc Hàn bị Mộ Dung Xuất phái người gọi đi, khi Đoan Mộc Ngọc Hàn xong xuôi mọi chuyện trở về nhà, liền thấy Quý Tử mặt mũi bầm dập chờ hắn tại từ đường.

“Tiên sinh, thúc thúc nhà ta bị người quan phủ mang đi." Quý Tử lo lắng nói, “Ta cùng thúc thúc viếng mồ mả, một đội nhân mã tới, trùng trùng điệp điệp, ta lại thấy một quý nhân ngồi trong mã xa hoa lệ, hắn thấy thúc thúc liền ép buộc thúc thúc cùng hắn đi, ta đi tới ngăn cản bị bọn họ đánh, người kia đánh bất tỉnh thúc thúc, ôm thúc thúc lên xe ngựa, chạy đi như bay."

“Cái gì, rõ như ban ngày, ai dám lớn mật cướp người như vậy." Đoan Mộc Ngọc Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cầm bảo kiếm muốn tìm người liều mạng.

“Thúc thúc xưng người kia là quân chủ, chẳng lẽ hắn là hoàng thượng!" Quý Tử nói.

“Âu Tuấn Trình!" Đoan Mộc Ngọc Hàn nghiến răng nghiến lợi rống tên tình địch, hắn nhìn thương thế của Quý Tử, xuất ra một túi bạc, “Cầm trị thương đi, ta sẽ dẫn Thu Vũ quay về."

“Ngươi cho ta nhiều bạc như vậy, không cần đâu." Quý Tử chối từ.

“Cho ngươi mượn, ta đi nghĩ biện pháp cứu người." Đoan Mộc Ngọc Hàn thở phì phì rời đi, hắn muốn tìm Mộ Dung Xuất nghĩ biện pháp cứu người.

Quý Tử đến từ đường thắp hương, âm thầm cầu khẩn tổ tiên che chở cho biểu thúc của hắn bình an vô sự.

————————————————-

Âu Tuấn Trình mang Trình Thu Vũ về, tin tức này làm hậu cung khiếp sợ, Trữ vương cũng biết chuyện này, hắn thầm nghĩ trong lòng, bất hảo! Trình Thu Vũ là vương phi của Tề quốc, hoàng thượng dẫn hắn hồi cung, vạn nhất khiến cho hai nước bất hòa sẽ nổ ra chiến tranh.

Tố Mạn hận không biết nên thu thập Trình Thu Vũ thế nào, hắn phát hiện đối thủ càng ngày càng nhiều, hắn không thể nào hạ thủ. Từ khi hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, Âu Tuấn Trình đều nghĩ tới hoàng hậu đầu tiên, hắn thường tới chỗ hoàng hậu, Tử Đồng cũng dần dần thất sủng. Hiện tại, Trình Thu Vũ bị mang về, hậu cung càng thêm náo nhiệt! Hạng Ngự Phong nghe người khác nói mình cùng Trình Thu Vũ có điểm tương tự, đây là cơ hội rất tốt để hắn đến xem Trình Thu Vũ. Nguyệt Mịch hoàng hậu nở nụ cười, nàng đưa cho Trình Thu Vũ rất nhiều vật phẩm, phái người tới chiếu cố Trình Thu Vũ. Cùng lúc đó Tử Đồng nhận được mệnh lệnh, muốn hắn giúp bọn họ cứu Trình Thu Vũ, đại náo hậu cung.

Trình Thu Vũ được an bài ở trong cung thất ngày trước của mình, mỗi ngày Trình Thu Vũ đều ngồi thẫn thờ, lúc hắn ăn liền nghĩ tới Đoan Mộc Ngọc Hàn uy cơm cho hắn, lúc hắn tản bộ, cũng nghĩ tới Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ hắn cùng đi, nói về cảnh sắc xung quanh. Trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, nội tâm cũng u ám không gì sánh được. Người mang đến ánh sáng cho hắn không có bên cạnh, bên cạnh chỉ có một người muốn hãm hại hắn, khiến hắn thống khổ. Trình Thu Vũ biết Đoan Mộc Ngọc Hàn sẽ không bỏ qua, hắn lẳng lặng đợi Đoan Mộc Ngọc Hàn đến dẫn hắn cùng đi.

Âu Tuấn Trình nghĩ chính mình thuận buồm xuôi gió, vui vẻ tiêu sái tiến đến nói rằng: “Ha ha ha, Thu Vũ đã quen chưa, đây chính là cung thất lúc trước ngươi thích ở lại, trẫm mang y phục cùng trân bảo tốt nhất đến nơi đây, ngươi thích không?"

Trình Thu Vũ cảm giác có người tới gần c, hướng một bên né tránh, “Trân bảo thích hay không thích thì thần cũng không nhìn thấy, y phục quý báu đắt tiền cũng không thể thấy được, có ăn có mặc là tốt rồi."

Âu Tuấn Trình không nghĩ tới nhiệt tình của mình bị hắt một bát nước lạnh, bất quá không có gì, hắn tin tưởng Trình Thu Vũ sẽ bị chính mình làm cảm động, hắn sẽ lưu lại làm bạn với mình. “Trước kia, trẫm rất xin lỗi ngươi, hiện tại trẫm bồi thường cho ngươi, ngươi nói ngươi muốn cái gì, trẫm cũng cho ngươi cái đó."

Trình Thu Vũ diện vô biểu tình nói rằng: “Thần muốn trở lại bên người Ngọc Hàn."

Âu Tuấn Trình vừa nghe, cảm thấy chính mình đang tự xum xoe, cái này gọi là chuyện gì! Sắc mặt Âu Tuấn Trình trầm xuống, “Ngươi muốn cái gì đều được, duy độc chuyện này thì không."

“Hoàng thượng, ta là Vương phi của Tề quốc, ngài mang ta đến hậu cung là hướng Tề quốc khiêu chiến, ngài nên suy nghĩ." Trình Thu Vũ nói.

“Hừ!" Âu Tuấn Trình chẳng hề để ý nói rằng, “Thực lực của Tề quốc không đủ để chống đỡ chiến tranh trường kì tiếp theo, Lương quốc có bạc, trẫm sợ chiến tranh sao?"

“Bệ hạ nên suy xét, vạn nhất Tề quốc cùng Tấn quốc liên thủ, nhài nên làm thế nào cho phải?" Trình Thu Vũ nói.

Âu Tuấn Trình cười lớn, “Bọn họ sẽ liên thủ sao, Nguyệt Mịch là hoàng hậu của Trẫm."

Trình Thu Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Thần là Vương phi Tề quốc."

“Ngươi không giống, chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên, ngươi là người đầu tiên trẫm thích, trong lòng trẫm, ngươi cùng người khác bất đồng."

“Như nhau, nếu như thần không ly khai ngài, hiện tại thần chỉ là bụi bặm hèn mọn dưới chân ngài, tùy ngài nghiền nát." Trình Thu Vũ nói. Trình Thu Vũ hiểu rõ Âu Tuấn Trình, nếu như hắn vẫn ở bên cạnh Âu Tuấn Trình, hắn sẽ thê lương không gì sánh được. Hắn sẽ tựa như nữ nhân ở lãnh cung, mất hết mọi khát vọng.

“Sao trẫm có thể đối đãi với ngươi như vậy, ngươi đừng đa tâm."

“Thần không đa tâm, ngài gặp một người yêu một người, theo ngài, kết quả là thần bị nâm vứt bỏ, thần cực kỳ bất đắc dĩ. Ngài không biết tư vị bị vứt bỏ, bởi vì cho tới bây giờ ngài chưa từng bị vứt bỏ qua." Trình Thu Vũ nhắm mắt lại, hắn không muốn nghĩ, nhưng quá khứ như thủy triều vọt tới, làm tâm phiền ý loạn.

“Lần này trẫm sẽ không như vậy, trẫm sẽ không vứt bỏ ngươi!" Âu Tuấn Trình nắm vai Trình Thu Vũ, hắn muốn Trình Thu Vũ, sao hắn có thể vứt bỏ, vì sao Trình Thu Vũ lại có ý niệm này trong đầu. Âu Tuấn Trình nghĩ chính mình đối với mọi người đều rất tốt, sao Trình Thu Vũ lại không thấy được mình tốt chứ?

“Đừng tin tưởng lời hắn nói." Thanh âm của Nguyệt Mịch hoàng hậu vang lên, y phục hồng sắc phiêu động, Nguyệt Mịch cười đi vào, nàng tiện tay đóng đại môn, cung nhân đều ở bên ngoài.

“Hoàng hậu, ngươi không ở trong cung của mình, chạy đến nơi đây làm cái gì." Âu Tuấn Trình tức giận nói.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, Trình tiên sinh vẫn khỏe?" Nguyệt Mịch hành rồi một lễ, ôn nhu nói. Ánh mắt của nàng thủy chung đặt trên người Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ vẫn anh tuấn như vậy, tựa hồ có béo hơn trước một ít, xem ra giao Trình Thu Vũ cho Đoan Mộc Ngọc Hàn là chính xác.

“Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương." Trình Thu Vũ thi lễ, Nguyệt Mịch cười nói, “Miễn đi, chúng ta là bằng hữu, hà tất phải lễ nghi như vậy."

“Hoàng hậu trở thành hảo bằng hữu cua Thu Vũ từ bao giờ?" Âu Tuấn Trình trầm thanh hỏi, khẩu khí trở nên băng lãnh.

“Trước khi vào cung chúng ta đã là bằng hữu, bệ hạ hẳn là biết." Nguyệt Mịch công chúa không chút nào úy kị, nói.

“Vậy các ngươi là lâu ngày gặp lại?" Ngữ khí của Âu Tuấn Trình ngạo mạn, lạnh như băng nhìn Nguyệt Mịch, Nguyệt Mịch không cam lòng tỏ ra yếu kém, gắt gao nhìn chằm chằm Âu Tuấn Trình, biểu tình lạnh đến mức có thể đông chết người.

“Được rồi." Nguyệt Mịch mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Trình Thu Vũ, nói với Trình Thu Vũ: “Tiên sinh không nên tin hoàng thượng nói, đối với mỗi một sủng phi hắn đều nói, trẫm sẽ thường đến thăm ngươi, cho tới bây giờ hắn chưa hề làm tròn lời hưa, muốn tìm hắn rất đơn giản, đến nơi tân sủng của hắn tìm kiếm, khẳng định tìm được."

“Hoàng hậu!" Âu Tuấn Trình rống một tiếng, Nguyệt Mịch tựa như không có nghe, tiếp tục nói điều mình muốn nói nói. “Hoàng thượng thích người mỹ lệ, ngươi xem, hậu cung của hắn đều là mỹ nhân, sau này còn có thể có nhiều mỹ nhân hơn, Trình tiên sinh, Ngọc Hàn đâu, sao hắn không tới đón ngươi trở lại?"

“Ngọc Hàn chưa tìm được thần, nếu tìm được nhất định sẽ dẫn thần đi cùng." Trình Thu Vũ nói.

“Ta chỉ biết Ngọc Hàn yêu ngươi nhất, hắn nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, như vậy ta an tâm." Nguyệt Mịch nói.

“Cảm tạ nương nương quan tâm." Trình Thu Vũ nói.

“Ta luôn nhớ lại lúc chúng ta chời đùa ở hội chùa, Ngọc Hàn và ta trở thành tình địch, hắn tựa như một chú chó con, rất thú vị." Nguyệt Mịch hoàng hậu vừa cười vừa nói.

“Lời này cũng không thể để Ngọc Hàn nghe được, nếu không hắn sẽ hận ngươi." Trình Thu Vũ cũng vừa cười vừa nói.

Hai người nói đùa với nhau, Âu Tuấn Trình giống như ngoại nhân bị vứt sang một bên. Thế nhưng Âu Tuấn Trình hạ quyết tâm giám trứ hai người, một người là hoàng hậu của mình, một người là tình nhân của mình, hoàng hậu lại coi trọng tình nhân này, vạn nhất hai người ngoại tình, cần phải canh chừng.

Trong bầu không khí quái dị, Nguyệt Mịch cùng Trình Thu Vũ trò chuyện với nhau thật vui, muốn cố ý khiến Âu Tuấn Trình tức giận, chuyên nói đến việc Đoan Mộc Ngọc Hàn đối xử với Trình Thu Vũ tốt thế nào, là nam nhân tốt ra sao. Âu Tuấn Trình thì có vẻ nông cạn, háo sắc, cái gì cũng không bằng. Âu Tuấn Trình trong lòng căm tức, thực sự là bị bọn họ làm tức giận, càng ngày càng nghe không lọt, liền đứng lên rời đi.

Nguyệt Mịch vừa nhìn Âu Tuấn Trình rời khỏi, lặng lẽ nói: “Tên kia đi."

“Bị ngươi làm sinh khí, bỏ chạy." Trình Thu Vũ vừa cười vừa nói.

Nguyệt Mịch nhìn bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh a, nếu như ta gặp ngươi trước Ngọc Hàn, ngươi có thể cùng nhau thành thân hay không?"

Trình Thu Vũ suy nghĩ một chút, hắn nghĩ Nguyệt Mịch hoàng hậu kỳ thực là nữ nhân tốt, chỉ là cùng mình vô duyên mà thôi, liền nói: “Ta nghĩ nếu như ta gặp ngươi trước, sẽ bị ngươi mê hoặc."

Ha hả a, Nguyệt Mịch cười hài lòng, đây là lần đầu tiên vào hoàng cung Lương quốc nàng có thể cười hài lòng. “Kiếp sau ta muốn chạy trước bọn họ, cùng ngươi thành thân."

“Vậy hoàng hậu nên học khinh công từ bây giờ a."

“Kiếp sau học cũng không trễ."

Hạng ngự phong rốt cục nhìn thấy Trình Thu Vũ, hắn đang phơi nắng thì gặp Trình Thu Vũ cũng đi ra phơi nắng. Hạng Ngự Phong minh bạch vì sao mình bị Âu Tuấn Trình đưa vào hoàng cung, hắn bất quá chỉ là một người thế thân mà thôi. Tâm linh của Hạng Ngự Phong lại một lần nữa đã bị đả kích, Trình Thu Vũ là một người mù, mặt bị phá, Âu Tuấn Trình cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn tranh đoạt hắn làm cái gì, nghe nói Nguyệt Mịch hoàng hậu thích Trình Thu Vũ, bọn họ tranh đoạt hắn như vậy chẳng lẽ không phải vì dung mạo của hắn sao?

Hạng Ngự Phong rất hòa thuận hỏi han người đang phơi nắng phá như miêu mễ với mình, “Tiên sinh là Trình Thu Vũ tiên sinh?"

“Ngài không thoải mái nên ra đây phơi nắng sao, ta chính làTrình Thu Vũ." Trình Thu Vũ nói. Thái dương rất ấm áp, phơi nắng rất thoải mái.

“Ta vẫn tốt, hoàng thượng, hoàng hậu cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đều thích ngươi, đây là vì sao ni?" Hạng Ngự Phong hỏi rất trực tiếp, không hề che giấu lòng hiếu kỳ.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, ngạch… Có thể là duyên phận kiếp trước." Trình Thu Vũ cũng không biết mình có mị lực gì, hiện tại mắt mù mặt mày hốc hác, bọn họ còn thích mình làm cái gì?

“Ai, phỏng chừng là không chiếm được càng muốn có." Hạng Ngự Phong trở mình trên cỏ, nhìn bầu trời, mây trắng thổi qua, hắn nghĩ mây trắng rất giống bánh màn thầu, hắn có điểm đói bụng. (oạch)

“Bằng hữu phơi nắng, có thể nói cho biết ta ngươi là người phương nào không?" Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Ta là kẻ không may, quốc chủ của Vệ quốc diệt vong – Hạng Ngự Phong, là người bị châm chọc nhiều nhất trên đời." Hạng Ngự Phong tự giễu cười cười, đáng tiếc Trình Thu Vũ nhìn không thấy. “Kỳ thực chúng ta có chút giống nhau, Âu Tuấn Trình không chiếm được ngươi, ta liền trở thành đại thế phẩm của ngươi."

Trình Thu Vũ không biết nói thế náo, sao Âu Tuấn Trình có thể làm như vậy. “Ta tìm hoàng thượng, nói hắn buông tha ngươi."

“Ngươi không cần tìm hắn, một ngày ta không có giá trị, ta chỉ đợi chết, ta đều đã thấy kết cục trước mắt, ngươi cần gì phải tự trách." Hạng Ngự Phong cảm thán. “Từ khi ngươi đến, mỗi ngày hoàng thượng đều ở chỗ cuar ta, lúc cùng ta một chỗ thường gọi tên của ngươi."

Trình Thu Vũ cúi đầu tỉ mỉ tự nghĩ một lát, như là hạ quyết tâm nói rằng: “Dù là như vậy ta cũng muốn cùng Ngọc Hàn một chỗ."

Hạng Ngự Phong tiến đến trước mặt Trình Thu Vũ, tỉ mỉ quan sát Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ thực sự là một mỹ nam tử, nói mình giống hắn, vậy mình cũng là một mỹ nam tử. Nghĩ tới đây Hạng Ngự Phong cười đến hài lòng, “Ta không quan tâm, ngươi tự trách cái gì. Ngươi kỳ thực là người tốt, đáng tiếc gặp gỡ hoàng thượng , ngươi đã định trước bi kịch, bên người hoàng thượng không bao giò được sống yên ổn."

“Vì sao ngươi nói những lời này?"

“Bởi vì ta muốn nói, bởi vì ngươi sớm muộn sẽ ly khai nơi đây, ngươi sẽ không đem chuyện này nói ra." Hạng Ngự Phong trở mình, rất nhanh đi vào giấc ngủ, ngủ rất trầm.

Trình Thu Vũ đâu có tâm tình khoái trá như vậy, hắn cũng đang rầu rĩ, không biết Đoan Mộc Ngọc Hàn làm sao cứu hắn, ai, thực sự là phức tạp a.

————————————————————-

Âu Tuấn Trình không nghĩ tới Đoan Mộc Ngọc Hàn sẽ hành động nhanh như vậy, hoàng tử của Nguyệt Mịch công chúa tròn trăm ngày, Âu Tuấn Trình làm một yến hội, văn võ bá quan hậu cung tần phi đều đến đông đủ. Thích khách xuất hiện, yến hội một mảnh hỗn loạn, có một thích khách thân pháp cực nhanh, hắn kéoTrình Thu Vũ bỏ chạy, hướng ra phía ngoài. Trình Thu Vũ không phân biệt được phương hướng, lảo đảo.

“Là Ngọc Hàn sao?" Trình Thu Vũ hỏi.

“Thu Vũ, ngày hôm nay ta nhất định phải mang ngươi ra ngoài." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói, “Mộ Dung đại ca sai người đại náo hoàng cung, bọn họ ám sát Âu Tuấn Trình, vừa lúc chúng ta đào tẩu."

“Ngọc Hàn ta chỉ biết ngươi sẽ đến, ta một mực chờ ngươi." Trình Thu Vũ vui vẻ nói.

Tố Mạn chú ý tới phương hướng Trình Thu Vũ chạy trốn, Trình Thu Vũ, Tố Mạn nhặt đao của thị vệ lên hướng Trình Thu Vũ, Hạng Ngự Phong thấy động tác của hắn, nắm tay hắn, cùng hắn giằng co một chỗ. “Ngươi muốn giết Trình tiên sinh, ta sẽ không cho ngươi thực hiện được!"

“Ngươi tránh ra, bằng không ta giết ngươi!" Tố Mạn giống như phát điên, cùng Hạng Ngự Phong đánh nhau, Nguyệt Mịch hoàng hậu vừa nghe Tố Mạn muốn giết Trình Thu Vũ, nàngbối rối, “Hoàng thượng, Tố Mạn muốn giết Trình tiên sinh!"

Ánh mắt của Âu Tuấn Trình tập trung trên người Tố Mạn và Hạng Ngự Phong, Hạng Ngự Phong đâu phải đối thủ của Tố Mạn, hắn bị Tố Mạn dùng một cước đá văng ra, Tố Mạn hướng Trình Thu Vũ chém qua, Hạng Ngự Phong gắt gao ôm lấy Tố Mạn, Tố Mạn rút ra chủy thủ đâm Hạng Ngự Phong một nhát.

“Trình tiên sinh chạy mau!" Hạng Ngự Phong liều mạng hô.

Đoan Mộc Ngọc Hàn xoay người lại vừa nhìn thấy Tố Mạn, trở tay vung một kiếm, Tố Mạn bị Hạng Ngự Phong gắt gao ôm lấy, vô pháp né tránh, bị một kiếm xuyên tim, mất mạng tại chỗ.

Nguyệt Mịch hoàng hậu cố sức tránh né đám người hỗn loạn, ra sức vọt tới bên người Hạc Ngự Phong, Hạng Ngự Phong hộc một ngụm máu lớn. Nguyệt Mịch hoàng hậu cố sức ôm lấy Hạng Ngự Phong, “Ngươi thế nào, ta lập tức tuyên ngự y." Nguyệt Mịch hoàng hậu nức nở nói.

Hạng Ngự Phong lại ói ra một búng máu, mỉm cười, lục lọi trong ngực mình, hắn lấy ra một chiếc khăn tay, hắn đưa tay khăn bỏ vào trong tay Nguyệt Mịch hoàng hậu, “Ta là anh hùng, ta muốn bảo hộ lão bà của mình, ta muốn lão bà của mình hạnh phúc. Nếu hắn chết ngươi sẽ rất thương tâm, ta muốn nhìn ngươi cười, không muốn nhìn ngươi khóc. Nguyệt mịch nữ thần, ngươi cười cho ta xem được không…"

Hạng Ngự Phong mỉm cười nhìn lên bầu trời, một con Phi Điểu bay qua, lúc chết, linh hôn sẽ như phi điểu tự do bay lượn, rốt cục ta đã tự do! Trước khi chết ta có thể khiến người ta yêu nhất nhớ kỹ ta suốt đời, ta là một nam nhân hạnh phúc, ta không còn cảm thấy bi kịch nữa. Hạng Ngự Phong cảm thấy ấm áp không gì sánh được, nữ thần đẹp nhất trên đời đang ôm hắn, nữ thần cùng Nguyệt Mịch giống nhau như đúc, nữ thần nói với hắn, đến nhà của ta đi, chúng ta hạnh phúc suốt đời, chúng ta sẽ có rất nhiều hài tử, chúng ta sẽ có một gia đình náo nhiệt…

Nguyệt Mịch bang hoàng, nàng không ngờ Hạng Ngự Phong ái mộ mình. Nguyệt Mịch cầm lấy khăn tay, buông thi thể hạng Ngự Phong ra, nàng lấy khăn tay của mình đặt trước ngực Hạng Ngự Phong. Xoay người nói với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn t: “Theo ta đi, ta dẫn các ngươi ra cung."

“Ngăn cản bọn họ, các ngươi đều là phế vật" ! Âu Tuấn Trình thấy Nguyệt Mịch mang theo Trình Thu Vũ, Đoan Mộc Ngọc Hàn chạy về phái trước. Mà thích khách võ công cực kỳ cao, ngự tiền thị vệ đối phó rất là cật lực, Âu Tuấn Trình gấp đến độ giơ thẳng chân.

“Hoàng thượng, ta sợ." Tử Đồng sợ đến toàn thân run, tới gần Âu Tuấn Trình, nhãn thần sợ hãi khiến kẻ khác thương tiếc. Âu Tuấn Trình kéo Tử Đồng ôm vào lòng, “Không sợ, trẫm ở chỗ này."

Âu Tuấn Trình vừa dứt lời liền cảm thấy ngực đau xót, một chủy thủ đâm tên ngực hắn, nhãn thần sợ hãi của Tử Đồng biến thành hung ác độc địa, lập tức hắn đâm sâu vào ngực Âu Tuấn Trình một chút, “Âu Tuấn Trình, kỳ thực ta thay cha ta và đại ca ta báo thù. Ngươi tin tiên đoán của tiên tri giết chết cả nhà ta, may mà ta được người khác cứu, rốt cục hôm nay ta cũng đã giết được ngươi báo thù."

“Ngươi… Ngươi giết ta, … Ngươi cũng sống không được!" Âu Tuấn Trình bưng vết thương hung hăng nói.

Tử Đồng cười nói, “Giết ngươi ta cũng không dự định sống, chúng ta cùng chết, trên đường tới hoàng tuyền cũng có bạn tốt a." Lúc Tử Đồng mỉm cười, hắn bị ngự tiền thị vệ đâm một kiếm giết chết.

Cái gì cũng là giả, người duy nhất trên đời yêu ngươi, ngươi lại quý trọng, lại đi ôm cừu nhân của chính mình. Âu Tuấn Trình gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Trình Thu Vũ rời đi, trong lòng cực kỳ bi thương, hắn đi quyết tuyệt, không quay đầu nhìn lại. “Trở về, Thu Vũ, trẫm muốn gặp ngươi ———–" Âu Tuấn Trình lấy khí lực cuối cùng, liều mạng gào thét, hắn chẫm rãi ngã xuống long ỷ. Trình Thu Vũ sẽ trở về sao, mình bị thương, lập tức sẽ chết, hắn yêu mình như vậy, hắn nhất định sẽ trở về nhìn mình. Hạng Ngự Phong so với mình còn may mắn hơn, hắn chết trong lòng Nguyệt Mịch, còn mình, chết trêh long ỷ băng lãnh, cỡ nào châm chọc a. Âu Tuấn Trình chậm rãi nhắm mắt lại, tự làm tự chịu, chẳng trách người khác. Khóe mắt hắn xẹt qua một giọt nước mắt, hắn thấy, Trình Thu Vũ quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt có chút không nỡ, hắn đối với chính mình còn có tình. Âu Tuấn Trình cảm thấy mỹ mãn chậm rãi nhắm mắt lại, đình chỉ hô hấp.

Trình Thu Vũ chạy trong loạn quân nghe được tiếng gào thê thảm, hình như là của Âu Tuấn Trình, hắn gọi mình. Hắn dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn. Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Nguyệt Mịch ngăn cản hắn, “Nhanh lên một chút, bằng không sẽ không kịp!" Nguyệt Mịch nói.

Trình Thu Vũ quyết tâm, cắn môi cũng không quay đầu lại.

Cung đình loạn thành một đống, ba người bọn họ không uổng lực đi ra ngoài cửa cung, Nguyệt Mịch dừng lại cước bộ không đi. “Dẫn các ngươi đến nơi đây thôi, các ngươi bảo trọng a."

Đoan Mộc Ngọc Hàn nói với Nguyệt Mịch: “Đi cùng chúng ta, ngươi ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm."

“Hài tử của ta ở chỗ này, ta không có gì nguy hiểm, nếu bọn họ không muốn Tấn quốc nhân cơ hội chiếm đoạt Lương quốc, bọn họ cũng không dám làm gì ta. Các ngươi đi đi. Sau này có thời gian, đến xem ta là ta đã thỏa mãn." Nguyệt Mịch xoa xoa nước mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói. Nàng lại giống như thiếu nữ tại hội chùa, là nữ hài hồn nhiên cầm bố ngẫu chơi đùa.

“Chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi, nếu bọn họ khi dễ ngươi, ca ca thay ngươi đòi lại."

“Cảm tạ." Nguyệt Mịch hoàng hậu ôm hai mỹ nam tử một lần cuối, mỉm cười hướng bọn họ phất tay, xoay người đi vào trong cung sâu thẳm, chỉ thấy đại môn cung đình phía sau chậm rãi khép lại, thanh xuân cùng mộng tưởng của thiếu nữ cũng bị nhốt phía sau cửa, biến thành cung oán trầm lặng. Đoan Mộc Ngọc Hàn lập tức ôm lấy Trình Thu Vũ, thi triển khinh công đào tẩu, bọn họ không thể cô phụ một mảnh tình ý, bọn họ phải bạch đầu giai lão. Trình Thu Vũ chăm chú ôm lấy Đoan Mộc Ngọc Hàn, trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn nở nụ cười.

————————————————

Trình Thu Vũ ngồi ở trên mã xa trở về Tấn quốc, Đoan Mộc Ngọc Hàn đánh xe đi trước, Trình Thu Vũ nhớ lại lúc hắn cùng với Âu Tuấn Trình một chỗ, đáng tiếc Âu Tuấn Trình đã chết.

“Ngọc Hàn trạm tiếp theo chúng ta qua có tên Tiêu Thanh Phong, son phấn Vương gia còn có thể tùy tiện phi lễ mỹ nam tử không?" Trình Thu Vũ hỏi.

“Hẳn là còn a." Đoan Mộc Ngọc Hàn thử một chút, nói.

“Ta đây phải xem chặt ngươi, mặt ta bị phá sẽ không khiến ai quan tâm, ngươi không giống, cẩn thận trên hết."

Ngươi xem chặt ta, mắt người không thấy sao có thể xem chặt ta? Đoan Mộc Ngọc Hàn âm thầm cười.

Phiên ngoại hoàn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại