Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 96

Trình Thu Vũ được Đoan Mộc Dĩnh đỡ trở lại đại trướng của mình, Trình Thu Vũ ngồi ở trên giường, Đoan Mộc Dĩnh dặn Trình Thu Vũ: “Ca ca nghỉ ngơi sớm một chút, tứ ca khẳng định còn uống rượu tới khuya mới về, có chuyện gì thì bảo thị vệ ngoài trướng, bọn họ sẽ chiếu cố ngươi."

“Ta không phải tiểu hài tử, không cần mỗi lần đều cẩn thận dặn ta như vậy. " Trình Thu Vũ nói, đệ đệ quá mức cẩn thận, từng ngày cự ly kéo gần lại, sẽ hiểu người bên cạnh mình sâu vô cùng. Hắn phát hiện lúc trước không có chú ý tới, đệ đệ kỳ thực rất thiện lương, đối với mình tốt như vậy. Đáng tiếc trước kia mình không có phúc khí, ai!

Đoan Mộc Dĩnh đi ra khỏi doanh trướng của Trình Thu Vũ, hắn vô ý liếc mắt nhìn thị vệ đứng ngoài doanh trướng, trong lòng âm thầm cười, tay chân Âu Tuấn Trình thực nhanh nhẹn. Âu Tuấn Trình, ta sẽ không để ngươi thoải mái, chờ coi a. Đoan Mộc Dĩnh bất động thanh sắc rời đi, Âu Tuấn Trình cúi đầu, hắn sợ bị nhận ra, vì vậy động tác rất nhẹ nhàng, nhưng càng cẩn thận hành vi sẽ mất tự nhiên khiến người khác hoài nghi.

Trình Thu Vũ ngồi trên giường suy nghĩ, hắn không ngủ được. Âu Tuấn Trình đưa Hạng Ngự Phong đi, trong lòng Trình Thu Vũ suy đoán, hắn vĩnh viễn tiêu thất trong thế giới của Âu Tuấn Trình, hắn cùng với Âu Tuấn Trình chỉ còn vô tình. Trình Thu Vũ nhớ tới từ nay về sau không bao giờ có thể ở lại Lương quốc, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên trận trận bi thiết, dù sao nơi đó cũng là cố hương. Bỗng bên ngoài trướng vang lên tiếng reo hò, tướng sĩ Tề quốc được ban thưởng, tương hỗ ăn mừng thắng lợi, náo nhiệt phi phàm. Trong lòng Trình Thu Vũ trở nên yên bình, không lo lắng được mất, không bị người khác châm chọc khiêu khích, không có xấu hổ vì thân phận, đôi khi hắn nghĩ mình đang ở trong mơ, cuộc sống hiện tại cho hắn cảm giác không thực lại rất thực.

Chợt có tiếng bước chân đi vào đại trướng, vang theo âm hưởng của trụ giáp, Trình Thu Vũ đề cao cảnh giác, tới gần hắn không phải là Đoan Mộc Ngọc Hàn, ngày hôm nay Đoan Mộc Ngọc Hàn vận phục sức thân vương, không có mặc khôi giáp. Trình Thu Vũ quát, “Người phương nào chưa thông bẩm mà dám tiến vào, lớn mật như vậy!"

Âu Tuấn Trình lần đầu tiên nghe được Trình Thu Vũ quát lớn với mình, nghĩ thật mới mẻ. Âu Tuấn Trình vừa cười vừa nói: “Là ta, Thu Vũ."

Trình Thu Vũ vừa nghe thanh âm của Âu Tuấn Trình, trong lòng lộp bộp một chút, sao hắn lại tới. “Quốc chủ không nghỉ ngơi, sao lại tới doanh trướng của ta, ngài làm như vậy phi thường thất lễ."

“Thất lễ. Đoan Mộc Ngọc Hàn bắt cóc người của ta là hữu lễ sao!" Âu Tuấn Trình nói ra ý nghĩ của chính mình, hắn nghĩ mình mới là người bị hại, Đoan Mộc Ngọc Hàn là một cường đạo, cướp đi trân bảo thuộc về hắn.

“Quốc chủ, Ngọc Hàn không cướp đi người của ngươi, là chính ngươi từ bỏ, đem người kia đuổi ra. Ngươi từng lo lắng qua hắn nghĩ như thế nào không. Cái gì cũng đặt ngươi lên đầu, cái gì cũng đều thay ngươi lo lắng, thế nhưng đổi lấy cái gì ni, thương tâm gần chết, lưng đeo ác danh bị đuổi ra triều đình, cái gì cũng không có." Trình Thu Vũ rất muốn khóc, thanh âm run run.

Âu Tuấn Trình đi tới bên người Trình Thu Vũ, hắn vươn tay muốn ôm trụ Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ tựa hồ cảm giác có người tới gần hắn, Trình Thu Vũ lui về phía sau, lui bên trong góc giường, ôm lấy chăn bông, khẩn trương xiết chặt chăn. Âu Tuấn Trình không ngờ tới Trình Thu Vũ sẽ cự tuyệt như vậy, hắn luôn nghĩ Trình Thu Vũ sẽ không bao giờ cự tuyệt chính mình tới gần.

“Vì sao phải sợ, ta sẽ không đối với ngươi như vậy." Âu Tuấn Trình buông hai tay, nói.

“Ngươi sẽ không đối ta thế nào, ta vẫn sợ. Ta hiện tại không có dung mạo đẹp, con mắt cũng nhìn không thấy, ta chỉ có thể dựa vào người khác. Ta thực sự không muốn, thế nhưng ta không thể tránh được. Ngọc Hàn thật tình yêu ta, hắn không chê ta, đối ta cẩn thận, ta chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, cho nên, ta không thể phản bội hắn." Thanh âm của Trình Thu Vũ hơi run, hắn ngẩng đầu, rất muốn nhìn nhìn lại Âu Tuấn Trình, nhưng lại muốn tình yêu và quan tâm của Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn không thể phản bội Ngọc Hàn. Chính mình chỉ có thể tuyển trạch một người, vậy ích kỷ một chút, tuyển trạch một người yêu mình, sẽ hạnh phúc suốt đời.

“Chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại, mấy đời Trình thị các ngươi đều trung thành với hoàng thất Lương quốc, ngươi muốn gia tộc của mình hổ thẹn sao?" Âu Tuấn Trình nói. Trình Thu Vũ cự tuyệt khiến cho hắn không ngờ, hắn lại một lần nữa bị Trình Thu Vũ cự tuyệt, thế nhưng lần này hắn cũng không thể rống giận Trình Thu Vũ. Trình Thu Vũ là Vương phi của Tề quốc, hiện tại hắn ngang nhiên xông vào doanh trướng của Vương phi, đây đã là hành động vô cùng thất lễ, nếu gây chuyện bất hảo sẽ khiến quan hệ hai nước xấu đi.

“Ta không làm gia tộc hổ thẹn, ta cùng Ngọc Hàn là quang minh chính đại, ta không lén lút, ta cũng không cần lo lắng bị người chỉ trỏ. Hôn lễ của chúng ta là do hoàng thượng chủ trì, ta không hề mất mặt." Trình Thu Vũ nói đến. Bỗng nhiên Trình Thu Vũ lo lắng Âu Tuấn Trình vì bị mình làm tức giận trút lên đầu người khác, hoàng thượng tức giận sẽ giận chó đánh mèo thuộc hạ, cách làm này hằng cổ bất biến.

“Cùng ta một chỗ, ngươi ủy khuất như vậy sao. Trước kia ta đối với ngươi bất hảo, ta sẽ sửa. Ngươi xem sau này không phải ta đã lấy lòng ngươi sao, là chính ngươi không cảm kích." Âu Tuấn Trình nghĩ chính mình không có sai lầm, hậu cung của hoàng đế có rất nhiều người, đây là lẽ thường, hắn vất vả lấy lòng Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ không cảm kích, là Trình Thu Vũ sai lầm.

“Quốc chủ, ngươi tặng băng tàm ti cho mỹ nhân, ngươi tu kiến lim điện để mỹ nhân ở, ngươi dùng trân bảo lấy lòng mỹ nhân, Thu Vũ tự mình thương tâm, ngươi biết tư vị gì không? Thu Vũ là một nam nhân, ta không thể làm như nữ nhân, quang minh chính đại khóc nháo đòi thắt cổ, hay làm nũng biểu thị bất mãn. Song song ta cũng không có rộng lượng như vậy, thấy người mình thích cùng người khác sung sướng, còn muốn ta đi chúc phúc. Ngươi nói đổi lại là ngươi, ngươi nên làm như thế nào!" Trình Thu Vũ chất vấn Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình không nói gì một lúc. Đổi thành là hắn, hắn sẽ làm như thế nào. Âu Tuấn Trình đã nghĩ giết Đoan Mộc Ngọc Hàn mang Trình Thu Vũ đi, chỉ sợ làm thế Trình Thu Vũ cũng sẽ không đi với mình.

“Trước kia trẫm xác thực đã sai, trẫm phi thường hối hận. Thế nhưng ngươi đã rất tiêu dao, đầu tiên là cứu Đoan Mộc Ngọc Hàn, khiến Đoan Mộc Ngọc Hàn thích ngươi. Sau đó ngươi lại cứu Nguyệt Mịch hoàng hậu, cùng Nguyệt Mịch trong lúc đó không minh bạch. Hoàng hậu là của ta, bất tri bất giác ngươi khiến ta bị cắm sừng, ngươi còn trách cứ ta." Âu Tuấn Trình vừa nghĩ tới Nguyệt Mịch hoàng hậu, trong lòng như có đinh đâm vào. Trình Thu Vũ cứu Nguyệt Mịch công chúa, từ đó nàng liền đối với Trình Thu Vũ nhớ thương, Âu Tuấn Trình đều rõ ràng, hiện tại Nguyệt Mịch vẫn nhớ tới Trình Thu Vũ, thê tử của chính mình nghĩ đến tình nhân của mình, mỗi khi Âu Tuấn Trình nghĩ tới, gân xanh đều nổi lên. Quan hệ hỗn loạn khiến cho hắn phi thường khó chịu, hắn cùng lúc muốn Trình Thu Vũ trở về, cùng lúc sợ Trình Thu Vũ trở về , Nguyệt Mịch nhân cơ hội ngoại tình. Âu Tuấn Trình nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ mình không thể khống chế được nữ nhân này nữa sao!

Trình Thu Vũ nghe được Âu Tuấn Trình chỉ trích, trong lòng giận dữ, tức giận đỏ mặt: “Ngươi nói bậy, ta cứu Nguyệt Mịch công chúa, chúng ta là thuần khiết, lúc đó mỗi ngày Ngọc Hàn đều cùng ta một chỗ, muốn nói ta và Nguyệt Mịch công chúa cấu kết, lời này không có đạo lý. Công chúa chỉ là một thiếu nữ thiên chân vô tà, nàng thích người khác bồi nàng ngoạn vài ngày, hiện tại biến thành chúng ta có gian tình, quả nhiên lời người đáng sợ. Vậy sau này chúng ta không bao giờ cứu người nữa!"

Âu Tuấn Trình vừa nghe, nguyên lai Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đã cùng một chỗ từ lúc đó, Nguyệt Mịch hoàng hậu chỉ là đơn phương yêu mến mà thôi. Nếu như Nguyệt Mịch đơn phương yêu mến, vậy mình, mình là thất tình! Âu Tuấn Trình ngồi bên giường, tới gần Trình Thu Vũ, tỉ mỉ quan sát ái nhân thanh mai trúc mã nhiều ngày không gặp. Tuy rằng mặt Trình Thu Vũ có sẹo, mắt lại mù, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần tốt, hiển nhiên là được chăm sóc cẩn thận. Đoan Mộc Dĩnh đối hắn đặc biệt hảo, Âu Tuấn Trình nghĩ đến Đoan Mộc Dĩnh tại yến hội chủ động nâng Trình Thu Vũ trở lại doanh trướng, cử chỉ của Đoan Mộc Dĩnh, đại biểu ý tứ của quốc chủ, Đoan Mộc bộ tộc thừa nhận thân phận của Trình Thu Vũ.

Âu Tuấn Trình nắm lấy tay Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ muốn tránh thoát, thế nhưng Âu Tuấn Trình xuất mười phần khí lực, hắn tránh không ra. Âu Tuấn Trình cầm lấy Trình Thu Vũ đặt ở mặt mình, nhượng Trình Thu Vũ dùng hai tay nhớ kỹ dáng dấp của mình. “Ngươi nhìn không thấy, khả dĩ lấy tay cảm nhận, ngươi sờ sờ xem biểu tình của ta chân thành cỡ nào." Âu Tuấn Trình bỗng nhiên nhớ lại kí ức lúc bé, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thu Vũ, hắn đã nói muốn Trình Thu Vũ làm thư đồng của mình. Khí đó hắn nghĩ Trình Thu Vũ là người tốt đẹp nhất, mọi chuyện đều vì mình, thời gian lâu trở thành thói quen tự nhiên, trong mắt hắn, chuyện Trình Thu Vũ luôn đối tốt với hắn trở thành chuyện phi thường tự nhiên, chính mình bất quá là cảm kích một chút mà thôi. Lần này không giống, Trình Thu Vũ quyết tâm không ở cạnh chính. Thất bại dằn vặt Âu Tuấn Trình, hắn muốn Trình Thu Vũ nhớ kỹ, hắn mới là người mà Trình Thu Vũ yêu nhất!

“Nếu mắt của ngươi nhìn không thấy, thì dùng tâm linh mình cảm thụ. Ta muốn ngươi nhớ kỹ ta, ta mới là người ngươi yêu nhất. Ngẫm lại đi, năm đó vì ta, ngay cả sinh mệnh của đệ đệ ngươi cũng dâng lên trước mặt. Đoan Mộc Ngọc Hàn là cái gì, ngươi vì ta hi sinh như thế, nói rõ người ngươi yêu nhất là ta, là ta!" Âu Tuấn Trình thấp giọng quát bên tai Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ liều mạng giãy dụa, khóc lớn, trong lòng nhớ tới cái chết của Trình Thu Bình, càng nghĩ càng khó thở. Tuy rằng hắn đã biết Đoan Mộc Dĩnh là chuyển thế của Trình Thu Bình, mà Đoan Mộc Dĩnh đã tha thứ hắn, nhưng chuyện này vẫn khiến hắn thương tâm, lúc bị vạch trần sẽ khiến hắn chảy máu đầm đìa, Âu Tuấn Trình lại một lần nữa thương tổn hắn.

“Ta là một kẻ ngu si, nguyên tưởng rằng vì ngươi, ngươi cũng sẽ vì ta. Ta sai rồi, ngươi là đế vương, ta là cái gì, nam sủng vô dụng hay là một vở hài kịch. Ta đã từng nghĩ rằng dâng sinh mệnh đệ đệ của ta cho ngươi, ngươi sẽ càng thêm yêu ta, thế nhưng ngươi làm cái gì, chính ngươi rõ ràng. Hiện tại nói ta phản bội ngươi, kỳ thực là ai phản bội ai trước, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta." Trình Thu Vũ cũng không biết lấy khí lực từ đâu, hung hăng cắn tay Âu Tuấn Trình, mu bàn tay Âu Tuấn Trình tê rần, buông lỏng Trình Thu Vũ ra. Trình Thu Vũ muốn kêu cứu, Âu Tuấn Trình vừa nhìn thấy bất hảo, liền chặt sau gáy khiến Trình Thu Vũ hôn mê.

“Ta xin lỗi ngươi, ta là hoàng thượng, ta không thể liều lĩnh như Đoan Mộc Ngọc Hàn, chỉ có một ái nhân bên cạnh mình, làm việc mình muốn làm, ta không thể tiêu sái như vậy. Ngươi muốn ta thay ngươi nghĩ, ta có thể thay ngươi nghĩ một ít? Ta cần một người thay ta nghĩ, ngươi nói ta ích kỷ bá đạo cũng được, ta chính là muốn ngươi. Tố Mạn chỉ là món đồ chơi của ta món, bọn họ đều là món đồ chơi của ta, chỉ có ngươi là đặc biệt. Lần này ta tuyệt đối không lừa ngươi, thế nhưng ngươi còn có thể tin tưởng ta sao." Âu Tuấn Trình bất đắc dĩ thở dài, hắn ôm lấy Trình Thu Vũ, hắn muốn dẫn Trình Thu Vũ đi, Trình Thu Vũ là người của hắn, trước kia và sau này đều là của hắn.

Đúng lúc này Đoan Mộc Ngọc Hàn xuất hiện tại doanh trướng, sắc mặt Đoan Mộc Ngọc Hàn xanh đen, tức giận đến hai tay run run nắm chặt. Đoan Mộc Dĩnh đứng phía sau lưng hắn, Đoan Mộc Dĩnh tự tiếu phi tiếu nhìn Âu Tuấn Trình, hiển nhiên hắn đang xem náo nhiệt.

“Âu quốc chủ, ngài ôm Vương phi của ta làm cái gì, mau buông!" Đoan Mộc Ngọc Hàn phẫn nộ, hắn tức giận giận dữ hét. Nhân lúc ta bận tiếp đãi xã giao, muốn bắt cóc lão bà của ta, chỉ có Âu Tuấn Trình ngươi mới đốn mạt như thế.

“Thu Vũ là Vương phi của ngươi, sao trẫm không biết. Trẫm chỉ biết Trình Thu Vũ là người của trẫm, hắn là tình nhân của trẫm. Trẫm muốn dẫn hắn về nước, phong hắn làm phi tử." Âu Tuấn Trình không tỏ ra yếu kém. Hắn nghĩ hiện tại phải mang Trình Thu Vũ trở lại, bọn họ còn có thể vãn hồi, nếu chậm trễ có thể không còn kịp!

Đoan Mộc Ngọc Hàn hầm hầm đi đến trước mặt Âu Tuấn Trình, muốn cướp Trình Thu Vũ lại, Âu Tuấn Trình đâu cho hắn, Âu Tuấn Trình ôm Trình Thu Vũ đang hôn mê tránh sang một bên, Đoan Mộc Ngọc Hàn liền phác vào khoảng không. Đoan Mộc Ngọc Hàn tức giận, bất chấp thân phận Âu Tuấn Trình, hiện tại hắn phi thường muốn giáo huấn lưu manh quốc chủ này, vì vậy hắn tiện tay cầm lấy trường mâu đặt một bên, hắn muốn giết Âu Tuấn Trình, đoạt lại lão bà của mình.

“Âu quốc chủ, ngươi buông ca ca ta, ngươi làm tứ ca tức giận, ta dám cam đoan ngươi sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa Tề quốc chúng ta sẽ liên hợp Tấn quốc chiếm đoạt Lương quốc các ngươi, ngươi tin không." Đoan Mộc Dĩnh đúng lúc uy hiếp, ba nước mới phân định biên giới, đình chỉ chiến tranh, nhưng Tề quốc cũng chẳng quan tâm, giệt Lương quốc cũng không phải việc khó.

Âu Tuấn Trình bị Đoan Mộc Dĩnh uy hiếp như thế, cân nhắc một chút, không cam lòng đưa Trình Thu Vũ giao cho Đoan Mộc Ngọc Hàn. Đoan Mộc Ngọc Hàn tàn bạo liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, hắn hận không thể giết chết Âu Tuấn Trình.

“Đường đường một quốc chủ, giả dạng làm thị vệ, chạy đến doanh trướng của Vương gia biệt quốc, mưu toan cướp đi Vương phi, chuyện này nói ra bộ mặt Lương quốc các ngươi còn sao? Tề quốc chúng ta là người hại, hiển nhiên không sợ, ta tin tưởng người trong thiên hạ sẽ chế nhạo bệ hạ nha." Đoan Mộc Dĩnh cười tủm tỉm, ngữ khí thập phần bất thiện, Âu Tuấn Trình cùng Đoan Mộc Thanh Lam bất đồng, hắn không hề có khí chất của một hoàng đế.

Ấn tượng của Âu Tuấn Trình đối với Đoan Mộc Dĩnh triệt để đồi bại, lúc hài tử này ở Vọng kinh, rất khả ái. Chậm đã, khi đó bên người hắn dẫn theo một người thị vệ, thị vệ này là tình nhân của hắn. Thị vệ đó cùng Đoan Mộc Thanh Lam giống nhau như đúc. Sai, đâu chỉ là giống nhau như đúc, bọn họ là một người! Đoan Mộc Dĩnh cùng phụ thân hắn loạn luân!

“Người trong thiên hạ chế nhạo trẫm, cũng không có gì, cùng lắm thì nói trẫm vô liêm sỉ, thế nhưng trẫm không có loạn luân. Hiếu thân vương đúng là thập phần hiếu thuận, hiếu thuận với phụ thân đến mức hầu hạ lên long sàng rồi. Người trong thiên hạ đều đàm luận bối đức chi luyến, thật dễ nghe a." Vẻ mặt Âu Tuấn Trình tràn ngập khinh bỉ, ngữ khí coi thường.

“Ha ha ha ha, trẫm vốn đã mang xú danh, chẳng lẽ còn sợ người khác trào phúng cùng chửi bới sao!" Đoan Mộc Thanh Lam đi đến đứng ở phía sau Đoan Mộc Dĩnh, như là đang thị uy, ôm Đoan Mộc Dĩnh vào trong lòng, hôn một chút lên gương mặt thiếu niên.

Đoan Mộc Dĩnh hờn giận đẩy Đoan Mộc Thanh Lam ra, bất mãn nói: “Phụ hoàng có vị rượu thối, không súc miệng."

“Dĩnh nhi, không phải ngươi cũng uống rượu sao. Chúng ta đều như nhau, vị rượu thối với vị rượu thối, cái này gọi là chí thú hợp nhau. ‘ Đoan Mộc Thanh Lam cười trêu đùa.

“Nhi thần không cần cùng phụ hoàng chí thú hợp nhau." Đoan Mộc Dĩnh bất mãn kháng nghị. Đoan Mộc Thanh Lam thích nhìn biểu này của Đoan Mộc Dĩnh, hắn xem đây cũng là một loại lạc thú. Đoan Mộc Dĩnh ỷ ôi trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, chút nào không có ngượng ngùng, rất thản nhiên nói: “Quốc chủ, ngươi đố kỵ chúng ta, ước ao chúng ta, bản vương có thể chiếu cáo thiên hạ, bản vương muốn cùng phụ hoàng mình một chỗ, ai cũng không xen vào chúng ta." Đoan Mộc Dĩnh khiêu khích nhìn Âu Tuấn Trình, “Ngươi vô năng, lòng của ngươi quá tham lam, ngươi vĩnh viễn hối hận, suốt đời cũng không chiếm được ái nhân thực sự."

Âu Tuấn Trình chợt thay đổi sắc mặt, bị người khác nói như vậy, bộ mặt hà tồn. Âu Tuấn Trình chỉ cảm thấy Đoan Mộc Dĩnh không hề giống như mỹ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, hắn là đóa hoa mỹ lệ có độc, ai chạm tới hắn, sẽ bị độc mà chết.

Đoan Mộc Thanh Lam nghe được Đoan Mộc Dĩnh không úy kỵ, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, nguyên lai phân lượng của mình trong lòng Dĩnh nhi càng ngày càng nặng. Hắn ôm thắt lưng lão bà mình, đưa thân thể nhỏ nhắn xinh xắn vây quanh trong lòng, cố sức ôm. “Quốc chủ, thời gian không còn sớm, ngươi hẳn là nên nghỉ ngơi đi. Nơi này là doanh trướng của hoàng nhi ta, ngươi ở chỗ này không thích hợp a."

Âu Tuấn Trình vừa nghĩ đến thân phận của Trình Thu Vũ, trong lòng lại căm tức. Trình Thu Vũ là Vương phi của Tề quốc, mình mang hắn đi sẽ bị gọi là gì, cướp lão bà của người khác? Nói càng khó nghe, Âu Tuấn Trình không muốn mất mặt, nhất thời tỉnh táo lại, hắn nghĩ chỉ là xúc động nhất thời của bản thân. Vì vậy Âu Tuấn Trình hữu lễ, “Đoan Mộc quốc chủ, trẫm đã thất lễ, trẫm uống nhiều rượu nên đầu óc không rõ ràng lắm, mong ngài thứ lỗi."

“Đâu có đâu có, chúng ta biết nguyên nhân, kỳ thực không có gì, người đâu, đưa quốc chủ trở lại." Đoan Mộc Thanh Lam cười tủm tỉm, kỳ thực từ lúc này trong lòng âm thầm nhớ rõ hành vi khinh thường này của Âu Tuấn Trình . Một Lương quốc quân chủ, muốn dẫn Vương phi của Tề quốc đi, nói ra bộ mặt Đoan Mộc gia lại bị bôi đen. Đoan Mộc Thanh Lam là một người có thù tất trả, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thân ảnh Âu Tuấn Trình rời đi, mỉm cười trên mặt chậm rãi trở nên băng lãnh.

Đoan Mộc Ngọc Hàn ôm lấy Trình Thu Vũ đang hôn mê, vội vã gọi quân y đến xem, hắn lo lắng Âu Tuấn Trình cho Trình Thu Vũ uống dược, kết quả quân y chẩn đoán Vương phi rất khỏe mạnh, hắn mới yên lòng. Đoan Mộc Ngọc Hàn đắp chăn cho Trình Thu Vũ, vừa nghĩ tới có người muốn đoạt lão bà của hắn đi, trong lòng hắn lại dấy lên lửa giận. Âu Tuấn Trình, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi bất luận cơ hội nào!

Đoan Mộc Ngọc Hàn nhớ lại mình đang ngồi cùng các đại thần biệt quốc nói chuyện với nhau, Đoan Mộc Dĩnh khẩn trương đi vào, nhỏ giọng nói với Đoan Mộc Ngọc Hàn: “Ta thấy một người rất giống Âu Tuấn Trình đang đi loạn trong đại doanh, tứ ca, không phải ta nói bậy, vạn nhất hắn đối với Trình Thu Vũ tình cũ chưa xong, hiện tại Trình Thu Vũ là người của ngươi, phòng người cũng không thừa a."

Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe, tỉ mỉ ngẫm lại lúc Âu Tuấn Trình say rượu ly khai, khi đó hắn không lưu ý, hiện tại nghe Đoan Mộc Dĩnh nói, Âu Tuấn Trình nhất định là muốn làm gì đó với Trình Thu Vũ. “Ngươi dám chắc người ngươi thấy là Âu Tuấn Trình sao?"

“Tứ ca, có đúng hay không ta cũng không dám chắc, bất quá ngươi nên đi xem, cẩn thận không thừa." Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói.

Không sai! Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng ngồi không yên, hắn dừng kính rượu người khác, mượn cớ muốn phương tiện, ly khai yến hội thẳng đến doanh trướng của mình.

Đoan Mộc Dĩnh nhìn có chút hả hê, hắn xác thực thấy Âu Tuấn Trình ở ngoài doanh trướng của Đoan Mộc Ngọc Hàn, phỏng chừng hiện tại đã vào cùng Trình Thu Vũ ôn chuyện tình, tin tưởng ngày hôm nay sẽ rất náo nhiệt. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn ra vui mừng hiện rõ trên nét mặt của Đoan Mộc Dĩnh, không biết hắn lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì, liền triệu hắn lại: “Dĩnh nhi, lại bên người trẫm, có chuyện hỏi ngươi."

Đoan Mộc Dĩnh cười ha hả tiêu sái đến bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nói rằng: “Phụ hoàng, chuyện gì?"

“Trẫm hỏi ngươi, ngươi nói gì với tứ ca ngươi, tứ ca ngươi lại đi ra?"

“Nhi thần thấy Âu Tuấn Trình đi loạn trong đại doanh, phỏng chừng hắn muốn tìm Trình Thu Vũ, hiện tại nhất định doanh trướng của tứ ca cực kỳ náo nhiệt."

“Ngươi đúng là tiểu hài tử, hả hê làm gì, còn không đi giúp tứ ca ngươi."

“Nhi thần tuân chỉ." Đoan Mộc Dĩnh nhận được thánh chỉ, vừa mới chuyển thân bỗng nhiên xoay người hỏi Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không muốn xem náo nhiệt sao?"

“… Đừng nói, trẫm cũng muốn đi xem." Đoan Mộc Thanh Lam nói. Kỳ thực Đoan Mộc Thanh Lam sợ Đoan Mộc Ngọc Hàn giận dữ sẽ giết Âu Tuấn Trình, dù sao võ công của nhi tử mình cường hãn, Âu Tuấn Trình không phải là đối thủ của hắn. Hiện tại quốc khố Tề quốc đang trống rỗng, không thể chống đỡ chiến tranh trườn kỳ tiếp theo, vì vậy Đoan Mộc Thanh Lam cũng đi ra.

Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm thấy may mắn là có đệ đệ và phụ hoàng tới, khi đó hắn thật muốn giết Âu Tuấn Trình. Trình Thu Vũ là người hắn yêu nhất, Âu Tuấn Trình dám cướp. Bỗng nhiên Đoan Mộc Ngọc Hàn nghĩ đến một bằng hữu trên giang hồ, người này có cừu oán với hoàng thất Lương quốc, hừ, Âu Tuấn Trình, không phải ngươi thích mỹ nhân sao, ngươi sẽ có vô số mỹ nhân!

Một đêm phong ba, việc Âu Tuấn Trình đùa giỡn vương phi Tề quốc truyền đi ra ngoài. Tiêu Thanh Phong tức giận xanh cả mặt, muội phu là cái dạng người gì, quá mất mặt, nếu không phải Phi Nhiễm ra chủ ý gả Nguyệt Mịch cho hắn, thì mình cũng sẽ không hứa gả muội muội. Phi Nhiễm đã chết, Tố Vân cung còn đang, Dực Cánh đang còn, việc này không để yên!

Người của Đoan Mộc gia bị trêu ghẹo, Đoan Mộc Ngọc Hàn không thích nghe chuyện này, mang theoTrình Thu Vũ chào từ biệt Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, nhi thần có một bằng hữu trên giang hồ, người này tinh thông y thuật, nhi thần đưa Thu Vũ đến đó xem có thể trị mắt hay không."

“Cũng tốt, chiến sự đã kết thúc, các ngươi đi đi, đừng quên phái người báo tin tức cho ta." Đoan Mộc Thanh Lam hiểu rõ, Đoan Mộc Ngọc Hàn phiêu đãng trên giang hồ đã thành thói quen, hắn không quen ở trong triều đình, cứ mặc kệ hắn, như vậy cũng chặt đứt được ý niệm trong đầu Lâm Tần.

Âu Tuấn Trình bị Trữ vương phàn nàn đã một canh giờ, trong lòng ảo não. Trình Thu Vũ không thể mang về, lại mang về danh tiếng háo sắc, ai, không may! Trữ vương kiên trì nhắc nhở Âu Tuấn Trình, bảo Âu Tuấn Trình phải học tập công tích vĩ đại của tiên hoàng, Âu Tuấn Trình chỉ nói lầm bầm cho có lệ. Trong lòng hắn nghĩ đến Hạng Ngự Phong có dung mạo tương tự Trình Thu Vũ, không chiếm được Trình Thu Vũ, dùng Hạng Ngự Phong giải buồn cũng được. Âu Tuấn Trình vô ý thấy Kỳ Duyên đi qua trước mặt, hắn cùng với Vương Nguyên Võ trao đổi một ít chuyện tình quân vụ. Kỳ Duyên vẫn mỹ lệ như vậy, giống như là cơn gió ngày hạ nhẹ nhàng thổi qua, chỉ cần thấy hắn, phiền não đều không có. Âu Tuấn Trình không khỏi nhìn chăm chú, Trữ vương tức giận, đôi mắt nhỏ mở to, lông mày đều dựng thẳng lên, lại ngắm mỹ nhân, ngươi ngươi ngươi ngươi… Uổng công giáo huấn ngươi nửa ngày!

Kỳ Duyên cùng Vương Nguyên võ là người quen cũ, hai người lâu ngày không gặp, nói chuyện một lúc, thẳng đến khi thân binh Bạc Nhân bên người nhắc nhở hắn: “Đại Tế Ti, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

Kỳ Duyên nhìn sắc trời không còn sớm, vì vậy hướng Vương Nguyên Võ cáo từ. Kỳ Duyên mang theo thị vệ Bạc Nhân muốn đi ra khỏi đại doanh Lương quốc, thì tiên tri Lưu Đình ngăn cản hắn.

“Sư huynh, lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?" Lưu Đình nhàn nhã hỏi, trên mặt mang theo dáng tươi cười, nhưng con mắt tràn ngập oán độc, toàn bộ biểu tình quái dị không gì sánh được.

“Nhờ phúc, ta tốt, mấy năm nay sư đệ hẳn là rất tốt. Quốc chủ đối với ngươi rất tôn kính, ngươi là áo cơm không lo, được người kính ngưỡng a." Kỳ Duyên nhìn Lưu Đình, biểu tình như là sư huynh đệ nhiều năm không gặp, lại giống như là gặp lại oan gia đối đầu.

“Ta không có bản lĩnh lớn như sư huynh, nghĩa tử là tướng quân, bản thân lại làm sư phụ của Đoan Mộc Dĩnh. Ngươi phản bội sư môn, mang tâm pháp truyền cho Đoan Mộc bộ tộc, hại sư phụ chết thảm, ngươi bất nhân bất nghĩa!" Lưu Đình chỉ trích Kỳ Duyên.

“Ta không có phản bội sư môn, ta thu Đoan Mộc Dĩnh làm đồ đệ, ta tất nhiên là phải giúp trợ Đoan Mộc gia. Hiện tại chúng ta đều vì quân chủ của mình, sao có thể nói ta phản bội sư môn. Cái chết của sư phụ không quan hệ tới ta, trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, sư phụ trước khi thượng chiến trường hẳn hiểu đạo lý này." Kỳ Duyên không quan tâm Lưu Đình thấy hắn thế nào, tiên tri của Tố Vân cung thấy hắn thế nào, hắn không thẹn với lương tâm là tốt rồi.

“Năm đó ngươi vi phạm giáo huấn của sư phụ, hiện tại ngươi nói đường hoàng, ai tin ngươi."

“Ngươi lẽ nào cũng muốn giống như Phi Nhiễm sư phụ, lợi dụng tất cả những kẻ có thể lợi dụng, khống chế quân chủ, rồi khống chế thiên hạ sao? Ta rất cảm kích sư phụ dưỡng dục ta, nhưng ta không thể ủng hộ dã tâm của sư phụ." Kỳ Duyên nói.

“Ngươi nói bậy, sư phụ không phải người như vậy, sư phụ đã chết, ngươi còn vũ nhục danh tiếng của hắn, ngươi lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử, sư phụ không nên dưỡng dục ngươi!" Lưu Đình chửi ầm lên, “Kỳ Duyên, ta không nghĩ tới ngươi là người vô tình vô nghĩa như vậy, sư phụ chết thảm ngươi biết không, đầu bị người ta cắt đi!"

“Ta vô tình vô ý, tiên tri Lương quốc cũng tham gia vào chiến tranh với Vệ quốc, cùng là đồng môn, tiên tri Lương quốc có nhân từ nương tay sao. Ngươi giết đồng môn sư huynh đệ, lại chỉ trích ta, hành vi của ngươi rất buồn cười, ta khinh bỉ ngươi." Kỳ Duyên nói xong liền mang theo thị vệ ly khai, để lại Lưu Đình tức giận một mình, chưa kịp nói Kỳ Duyên, trái lại bị Kỳ Duyên nói cho mất mặt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại